Trồng Rau Thông Mạt Thế: Tôi Tích Trữ Vật Tư Nuôi Đại Lão

Chương 144

“Đừng nói linh tinh, cô ấy nhất định sẽ không sao!”

Lục Viễn Chu vội vàng gọi vào trong đám đông: ‘Tiểu Tuyết đâu rồi? Mau đi gọi tiểu Tuyết đến đây!”

Tiểu Tuyết là người duy nhất có dị năng thanh lọc virus Zombie.

Chu Khôi ngập ngừng một chút, mặt tái đi: “Tiểu Tuyết… đi cùng Lâm Hân ra ngoài căn cứ rồi.”

“Cái gì?!” Lục Viễn Chu sầm mặt, giọng trầm xuống: “Đi tìm ngay!”

Trong khi mọi người chạy tán loạn, Giang Như Ý chỉ thấy trong đầu mình trống rỗng. Một ý nghĩ lóe lên: Chẳng lẽ… mình thật sự sẽ biến thành Zombie sao?

Cô chưa kịp nghĩ tiếp thì mắt tối sầm, ngã quỵ.

“Như Ý!”

Lục Viễn Chu lao đến đỡ lấy cô, ôm gọn thân hình mềm yếu trong vòng tay. Anh siết chặt cô, giọng run run: “Em sẽ không sao đâu. Anh nhất định… sẽ không để em xảy ra chuyện.”

Âm thanh của anh trầm thấp, ấm áp lạ thường. Trong cơn mơ màng, Giang Như Ý nghe thấy giọng nói ấy như một sợi dây cứu sinh, khiến cô bất giác thấy yên tâm đến lạ, rồi chìm hẳn vào hôn mê.

Cảm giác đầu tiên khi tỉnh lại… là lạnh.

Lạnh đến tận xương, như thể máu trong người đang đông cứng lại. Cô rùng mình, môi run rẩy. Rồi bất chợt, một bàn tay chạm lên trán cô: Ấm áp, dịu dàng.

Giang Như Ý theo bản năng nắm lấy cánh tay đó, giọng khàn khàn, yếu ớt: “Lạnh quá… ôm em…”

Cô run bần bật, cơ thể lạnh như băng, mồ hôi lạnh túa ra khắp người.

Lục Viễn Chu siết chặt tay cô, tim thắt lại. Anh định đứng dậy lấy nước ấm, nhưng chưa kịp xoay người thì bị kéo mạnh.

Cô đã túm chặt áo anh, kéo anh đổ nhào xuống. Cả người anh đè lên cô, khoảng cách giữa hai người gần đến mức hơi thở hòa làm một.

“Lạnh… vẫn lạnh quá…” Giang Như Ý thì thào, môi khô nứt.

Nhìn cô như vậy, Lục Viễn Chu thấy tim mình đau thắt. Anh khẽ cắn môi, cuối cùng cúi xuống ôm chặt lấy cô, truyền hơi ấm cơ thể mình cho cô.

“Nếu có thể khiến em dễ chịu hơn một chút… thì cứ thế này đi.”

Anh ôm cô chặt hơn, gục đầu lên vai cô, thì thầm: “Em phải gắng lên, Như Ý… đợi Tiểu Tuyết quay lại, em nhất định sẽ không sao. Nếu không… anh thật sự sẽ không tha thứ cho bản thân.” Giọng anh nghẹn lại, nước mắt rơi xuống vai cô.

Dần dần, hơi lạnh trong người Giang Như Ý tan đi, hơi thở ổn định hơn. Cô khẽ duỗi người ra, nhưng vẫn không chịu buông tay. Cánh tay bé nhỏ ấy càng ôm chặt hơn, như sợ mất đi nguồn sống duy nhất.

Trong lòng Lục Viễn Chu khẽ run. Ôm người này mềm thật…

Rồi anh cũng mệt, không biết từ khi nào, cả hai cùng thiếp đi trong vòng tay nhau.

Khi Giang Như Ý mở mắt, căn phòng đã đầy người.

Vừa thấy cô tỉnh, đám người xung quanh liền xôn xao:

【 Trời ơi! Cô Giang tỉnh rồi! 】

【 Không tấn công ai hết, chắc không bị biến đâu nhỉ? 】

【 May quá, dọa chết người ta… 】

Cả căn phòng như chợ vỡ. Giang Như Ý nhíu mày, bị tiếng ồn làm cho choáng váng: Cái gì vậy, sao ồn thế này trời?!

Ngay sau đó, một giọng nói non nớt vang lên bên tai cô, nhưng không phải nói thành tiếng.

【 Là lỗi của em… nếu không chạy ra ngoài thì đã kịp cứu chị rồi… 】

Giang Như Ý khựng lại.

Cái gì? Ai vừa nói?

Cô ngẩng đầu, thấy Tiểu Tuyết đang đứng bên mép giường, mắt đỏ hoe. Nhưng… con bé rõ ràng không hề mở miệng!

【 Thần tiên tỷ tỷ sẽ không giận em đâu, đúng không? Em hứa lần sau sẽ không chạy loạn nữa… 】

“???” Giang Như Ý sững sờ. Khoan đã… mình đang nghe tiếng… lòng?

Cô nhìn chằm chằm Tiểu Tuyết, hỏi thử: “Tiểu Tuyết, em vừa nói gì à?”

Cô bé ngẩn ra, lắc đầu: “Dạ không ạ… Em chỉ muốn xin lỗi. Nếu em về sớm hơn, chắc đã kịp thanh lọc virus trong người chị.” Nói đến đây, Tiểu Tuyết cúi đầu, nước mắt lăn dài.

Giang Như Ý mềm lòng, vội an ủi: “Không sao đâu, chị vẫn khỏe mà. Em xem, chị còn sống nhăn đây này.”

Nói rồi, cô tựa người lên đầu giường, cầm ly nước uống một ngụm. Nhưng trong đầu vẫn rối bời, mình thật sự nghe được tiếng lòng người khác sao?

Khi cô ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt Lục Viễn Chu đang nhìn mình chằm chằm.

【 Cô ấy tỉnh rồi… sao vẫn bình thường thế này? Không lẽ… bị đoạt xác rồi à? 】

“...” Giang Như Ý phun thẳng ngụm nước, suýt sặc.

“Em không sao chứ?” Lục Viễn Chu lập tức đến gần, lo lắng hỏi.

“Không, không sao.” Cô ho khan vài tiếng, cố làm ra vẻ bình tĩnh: “Chỉ là… nước hơi lạnh thôi.”

Cô liếc anh, lòng thầm rối tung. Không lẽ chỉ mình nghe thấy được suy nghĩ của người khác? Chuyện này… rốt cuộc là sao? Do mình bị thương mà kích phát dị năng ư?

Cô đang chìm trong suy nghĩ thì bất ngờ, một giọng nữ khác lạnh lùng, đầy ác ý vang lên trong đầu.

【 Đáng chết, con nhỏ đó vẫn sống? 】

【 Mình vất vả lắm mới dụ được Tiểu Tuyết ra ngoài, còn phải hi sinh cả vật thực nghiệm 404, vậy mà nó vẫn không chết! 】

Giang Như Ý giật mình. Là Lâm Hân?!

Cô quay đầu nhìn, bắt gặp Lâm Hân đang cúi gằm mặt, vẻ ngoài ngoan hiền nhưng bên trong lại toàn độc niệm.

Cô ta hại mình bị Zombie tấn công?!

Ánh mắt Giang Như Ý lập tức trầm xuống.

Cô bước khỏi giường, đi thẳng tới trước mặt Lâm Hân.

Lâm Hân ngẩng đầu, có chút hoảng, nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh: “Cô làm gì vậy, cô Giang?”

“Làm gì à?” Giang Như Ý mỉm cười, ánh mắt lạnh như dao.

Rồi…

“Chát!” Một cú tát giòn vang, khiến cả căn phòng chết lặng.

Bình Luận (0)
Comment