Chưa kịp nói hết câu, một tiếng “chát!” vang giòn khắp phòng. Lâm Hân sững sờ, trên mặt in rõ một dấu tay đỏ ửng.
Trần Nguyên đứng gần nhất trố mắt ra, gần như không tin nổi chuyện vừa xảy ra. Mấy người còn lại thì hóa đá, ai nấy đều ngây ra nhìn, đầu óc trống rỗng.
Cái gì vậy trời? Giang Như Ý… đánh Lâm Hân?! Không phải vừa nói là cô ta không bị nhiễm bệnh sao? Vậy cái gì khiến cô nổi điên thế này?
“Cô… cô dám đánh tôi?!” Lâm Hân ôm má, trừng mắt nhìn Giang Như Ý, giận đến mức mặt đỏ bừng.
Đánh rồi còn hỏi có dám không? Thật muốn phát điên!
Giang Như Ý vẫn bình thản, ánh mắt lạnh nhạt, thậm chí còn lắc nhẹ bàn tay như thể vừa chạm vào thứ gì dơ bẩn.
Hành động đó càng khiến Lâm Hân tức sôi máu. Cô ta giơ tay định tát lại, khuôn mặt giận dữ méo mó.
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai dám động đến cô ta, huống hồ là tát thẳng mặt trước bao nhiêu người. Mà người ra tay lại chính là tình địch cô ta hận nhất!
Hôm nay không đánh trả thì cô ta không mang họ Lâm nữa!
Lâm Hân vốn là dị năng giả, lại từng thuộc đội cảnh vệ, sức lực không nhỏ. Trong cơn tức giận, nếu cái tát ấy mà trúng, mặt Giang Như Ý e là chẳng còn nguyên vẹn.
Đám người xung quanh đồng loạt nín thở, trong lòng đều kêu thầm: “Không ổn rồi!”
Nhưng ngay khi bàn tay của Lâm Hân sắp chạm đến Giang Như Ý, một bàn tay khác đã nhanh hơn nắm chặt cổ tay cô ta lại.
Giọng nói trầm thấp vang lên, lạnh lẽo mà dứt khoát: “Bên ngoài còn chưa đánh xong đám Zombie, cô lại muốn đánh người trong nhà à?” Lục Viễn Chu lạnh mặt, ánh mắt sắc như dao. Anh không hề nhẹ tay, một cái hất liền ném Lâm Hân ra xa.
Lâm Hân giận đến run người, nhưng trước mặt anh vẫn phải vội thu lại dáng vẻ dữ tợn, làm bộ yếu đuối nói: “Lục ca… không phải em đâu, rõ ràng là cô ta đánh em trước! Em mới là người bị hại mà!”
Lục Viễn Chu cũng thấy Giang Như Ý ra tay trước, nhưng anh nghĩ cô vừa hồi phục, đầu óc chắc chưa tỉnh táo, nên chỉ nói: “Cô ấy vừa tỉnh lại, có thể còn nhầm cô với Zombie thôi, chứ không cố ý đâu.”
“…” Lâm Hân cứng họng.
Cái gì cơ? Cô ta xinh đẹp thế này mà bị xem như Zombie?! Còn gì nhục hơn nữa chứ!
Cô ta siết chặt tay, giận đến mức ngón tay run rẩy, lửa giận dâng trào mà không dám phát ra.
Trong khi đó, Giang Như Ý vẫn ung dung, thậm chí còn liếc nhìn khuôn mặt sưng đỏ của đối phương mà nhếch môi.
Thì ra làm “vai ác” cũng sảng khoái đến vậy.
Thật là… thoải mái!
Lục Viễn Chu sợ cô còn chưa khỏe, liền bảo mọi người không liên quan ra ngoài, chỉ giữ lại Tiểu Tuyết, Trần Nguyên và Lâm Tuyền.
Tiểu Tuyết dùng dị năng thanh lọc cơ thể Giang Như Ý, chẳng bao lâu virus còn sót lại trong người cô đã hoàn toàn bị loại bỏ.
“Như Ý, em thấy sao rồi?” Lục Viễn Chu lo lắng hỏi.
“Không sao đâu, chỉ là vừa rồi trong đầu em bỗng vang lên rất nhiều tiếng nói… dọa em chết khiếp.” Giang Như Ý đáp.
“Tiếng nói?” Lục Viễn Chu cau mày: “Ý em là thính giác được cường hóa à?”
“Không hẳn.” Cô khẽ vuốt trán, trầm ngâm: “Nó giống như… tôi nghe thấy suy nghĩ của các anh.”
“Cái gì cơ?!” Trần Nguyên há hốc miệng: “Ý cô là… thuật đọc tâm á?”
Lục Viễn Chu cũng kinh ngạc: “Em nghe được… cả suy nghĩ của chúng tôi thật sao?”
Giang Như Ý gật đầu. “Em cũng thấy hơi kỳ lạ, chính em còn chưa tin nổi nữa.”
Cả căn phòng lập tức yên lặng, ai nấy đều nhìn cô như nhìn quái vật.
Một người thức tỉnh năng lực đọc tâm ư? Vậy chẳng phải toàn bộ suy nghĩ của họ đều bị cô nắm trong lòng bàn tay sao?
Lâm Tuyền nghẹn lời, chỉ thốt được một câu: “Ngầu thật đấy…”
Tiểu Tuyết lại bật cười khúc khích: “Vậy sau này nếu em thèm chocolate, không cần nói, chị cũng biết luôn à?”
Giang Như Ý bật cười, véo nhẹ mũi cô bé: “Chính xác, đồ tham ăn nhỏ!”
Cô cầm ly nước trên bàn uống một ngụm, khát khô cả cổ. Nhưng ngay lúc đó, trong đầu cô lại vang lên mấy giọng nói chồng chéo:
Trần Nguyên: 【 Giang cô nương mà nghe được tiếng lòng thì từ nay không dám nói xấu nữa đâu.】
Lâm Tuyền: 【 Năng lực này kỳ lạ thật. Có người gọi gió tạo bão, còn cô ấy thì nghe lén suy nghĩ, đủ để tôi cười ba năm.】
Giang Như Ý: “…”
Cô suýt sặc nước, khụ khụ mấy tiếng, thiếu chút nữa ngã vào lòng Lục Viễn Chu.
Ngay sau đó, lại vang lên giọng của anh trong đầu cô:
Lục Viễn Chu: 【Như Ý hình như thích mình, không thì sao cứ đứng gần thế?】
【Cô ấy tốt như vậy… mình cũng không thể phụ lòng…】
Giang Như Ý: “…”
Cô đặt vội ly nước xuống bàn. Rõ ràng không thể uống thêm ngụm nào nữa.
Cô liếc sang anh, nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt sâu như muốn nhìn thấu tâm can người đối diện.
Lục Viễn Chu ho khẽ, quay mặt đi, gò má thoáng đỏ.
Nhưng trong đầu anh lại tiếp tục vang lên dòng cảm xúc hỗn loạn:【Đẹp quá… nụ cười của cô ấy thật hoàn hảo, như tỉ lệ vàng của Venus! Tôi muốn hét lên, chạy vòng quanh trái đất, rồi quỳ sụp xuống đất mà ngưỡng mộ!】
Giang Như Ý: “???”
Vẻ ngoài nghiêm túc thế mà trong đầu lại ồn ào như vậy sao?
Cô hít sâu một hơi, nói nhanh: “Thôi, muộn rồi, tôi về trước đây.” Giang Như Ý vừa dứt lời, cả người bỗng biến mất ngay tại chỗ.
Lục Viễn Chu sững sờ.
Trước đây, cô chỉ có thể sang thế giới này nhờ anh truyền tống, còn giờ… tự mình đi về?
Anh còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì Giang Như Ý lại xuất hiện trước mặt anh, vẻ mặt hưng phấn: “Trời ơi, tôi thật sự có thể tự do qua lại giữa hai thế giới rồi à?!”
Cô vui sướng đến mức nhảy cẫng lên. Không ngờ sau khi kích phát dị năng, lại có thể cùng Lục Viễn Chu đồng thời điều khiển không gian!
“Thật là… tuyệt quá!”
Lục Viễn Chu cũng mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ:
【Nếu không gian của chúng ta được kết nối, có phải là định mệnh giữa hai người không?】
【Tốt quá… chỉ cần cô ấy cũng thích mình, đến lúc đó nhất định sẽ có một đám cưới thế kỷ.】
Giang Như Ý: “…”
Ờ… chắc anh đang mơ về happy ending rồi đấy.