Trồng Rau Thông Mạt Thế: Tôi Tích Trữ Vật Tư Nuôi Đại Lão

Chương 169

Dư Ngọc Dao còn chưa kịp phản ứng, đã liên tiếp đấm đá Lâm Tuyền: “Anh là cái thứ gì, chưa tới lượt anh bắt nạt bổn tiểu thư!”

“Dừng tay, cô dừng tay!” Lâm Tuyền sắp phát điên: “Mau kéo cô ta ra!”

Trời ạ! Sao lại có người phụ nữ vừa ngang ngược vừa thô lỗ đến vậy! Anh ta gặp phải loại phụ nữ này đúng là xui xẻo tám đời mà!

“Anh… cái đồ chó má, anh dám bắt nạt tôi?” Dư Ngọc Dao đã nổi cơn tam bành, giơ nắm đấm lên hét lớn: “Nói cho anh biết, anh nằm mơ đi!”

Thấy tình hình có chút mất kiểm soát, tay Lâm Tuyền run lên. Anh ta đang định dùng dị năng chấn áp cô gái này, bắt cô ta im lặng lại. Thì nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Mọi người ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy căn cứ trưởng Lục Viễn Chu đã đến.

Nhìn thấy Lục Viễn Chu, Lâm Tuyền đang muốn tố cáo thì Dư Ngọc Dao đã nhanh nhẹn lách khỏi người anh ta, lao nhanh đến trước mặt Lục Viễn Chu.

“Nam thần, là anh sao! Sao anh cũng ở đây?” Dư Ngọc Dao tò mò nhìn Lục Viễn Chu, không ngờ lại gặp anh ở căn cứ này.

“To gan thật! Đây là căn cứ trưởng của chúng tôi.” Có người quát vào mặt Dư Ngọc Dao.

Dư Ngọc Dao tức khắc trợn tròn mắt, khó tin nhìn Lục Viễn Chu hỏi: “Anh… anh chính là Lục Viễn Chu?”

“Không sai, tôi là Lục Viễn Chu.” Lục Viễn Chu liếc nhìn Dư Ngọc Dao. Anh cũng không ngờ hai người lại gặp lại: “Sao cô lại đến căn cứ của tôi?”

“Là tôi bắt được bọn họ!” Lâm Tuyền lập tức chạy đến, lau sạch máu mũi, mặt mày hớn hở kể lại chuyện vừa rồi.

Nói xong, anh ta thẳng lưng: “Lục ca, chẳng phải anh đã dặn, sau này không còn giao dịch với người của Thành lũy Sinh tồn Thủ đô nữa, đối với bọn họ cũng không cần khách khí sao. Vậy tôi sẽ nhốt bọn họ lại!”

“Khoan đã! Anh không thể đối xử với chúng tôi như vậy!” Lúc này, Thạch Thịnh Hoa tiến lên, lớn tiếng nói.

“Đội trưởng Lục, tôi là Phó đội trưởng đội cảnh vệ của Thành lũy Sinh tồn Thủ đô, Thạch Thịnh Hoa. Lần này đến đây là nhận ủy thác của chỉ huy tối cao của chúng tôi, có chuyện quan trọng muốn thương lượng với anh.”

“Ồ?” Lục Viễn Chu nhìn về phía Thạch Thịnh Hoa, cười lạnh một tiếng: “Vương Chí Thành của Thành lũy các người ý đồ bắt cóc người của chúng tôi, chẳng lẽ không phải muốn tuyên chiến với căn cứ chúng tôi sao?”

“Đó đều là hiểu lầm thôi!” Thạch Thịnh Hoa gấp gáp nói: “Tất cả những chuyện này đều là do Vương Chí Thành làm một mình, không liên quan gì đến Thành lũy Sinh tồn của chúng tôi, Thành lũy chúng tôi không hề biết gì.”

Haizz, thật là xui xẻo! Tâm trạng Thạch Thịnh Hoa vô cùng tệ. Nói đi nói lại, đều tại Vương Chí Thành. Nếu không phải anh ta, Thành lũy của họ làm gì phải nháo đến cục diện này với căn cứ Lục Viễn Chu?

Ngay lập tức, chỉ còn một lựa chọn có thể vãn hồi cục diện. Bỏ xe giữ tướng!

Nghĩ đến đây, Thạch Thịnh Hoa lại nói với Lục Viễn Chu: “Anh yên tâm, tôi về sẽ lập tức bẩm báo chuyện này cho thủ trưởng Dư của chúng tôi, Thành lũy chúng tôi đảm bảo sẽ xử lý nghiêm túc anh ta ngay lập tức!”

Nghe xong lời này, cặp mày đang nhíu chặt của Lục Viễn Chu giãn ra một chút. Những người ở Thành lũy Sinh tồn Thủ đô luôn tự cao tự đại, giờ lại phải tìm anh thương lượng chuyện, e là có điều gì đó kỳ lạ.

Nhưng nghĩ đến việc anh và Giang Như Ý còn phải đến địa bàn của đối phương để lấy thuốc, nếu bây giờ bắt người một cách trắng trợn chắc chắn là không thỏa đáng.

“Lâm Tuyền, đưa bọn họ đến phòng chỉ huy căn cứ.”

“Rõ.”

Trong phòng chỉ huy căn cứ.

Dư Ngọc Dao vẫn luôn nhìn chằm chằm Lục Viễn Chu không chớp mắt. Thật không ngờ.

Lần trước cứu mạng cô ta, khiến cô ta vừa nhìn đã động lòng chính là đại soái ca Lục Viễn Chu. Chính là đối tượng kết hôn mà bố cô ta cố ý sắp đặt. Quả nhiên duyên phận tới, cản không kịp!

Dư Ngọc Dao: “Lục Viễn Chu, tôi có chuyện muốn nói riêng với anh.”

Lục Viễn Chu: “Nói chuyện gì?”

Dư Ngọc Dao: “Nói chuyện yêu đương.”

Lục Viễn Chu: “???”

Thạch Thịnh Hoa: “…”

Thạch Thịnh Hoa bất lực đỡ trán, vội giải thích: “Là thế này, thủ trưởng Dư của chúng tôi muốn liên hôn với căn cứ các anh, ký kết hôn nhân trăm năm.”

“Liên hôn?” Khóe miệng Lục Viễn Chu giật giật: “Quyết định của quý Thành lũy, thật đúng là… khiến người ta rớt cả cằm!”

Bên kia Dư Ngọc Dao đã lại chen lên, đôi mắt lấp lánh nhìn Lục Viễn Chu: “Nam thần, anh biết tôi thích anh đến mức nào không?”

Lục Viễn Chu: “… Im miệng.”

Dư Ngọc Dao cũng không lùi bước, tiếp tục nhìn chằm chằm Lục Viễn Chu một cách chân thành, sâu sắc.

Tuy tính tình anh không tốt, thường xuyên quát mắng người khác, còn đặc biệt không lễ phép. Nhưng cái dáng người kia, cái cơ bụng kia, chậc chậc, thật khiến người ta ch** n**c miếng ba thước. Huống chi khuôn mặt này, đẹp trai đến mức muốn lấy mạng người.

Lục Viễn Chu bị cô ta nhìn chằm chằm cảm thấy khó chịu, anh nhíu mày: “Trò đùa này không thể đùa được, hôn nhân là chuyện đại sự cả đời, tôi không thể liên hôn với Thành lũy của các người.”

“Cái gì? Anh không đồng ý?” Dư Ngọc Dao sững sờ tại chỗ, ánh mắt ngưng trệ vài giây.

Đột nhiên cô ta kích động đứng lên, đột ngột đập mạnh xuống bàn.

“Sao anh có thể không đồng ý chứ? Trên thế giới này, chưa có ai có thể từ chối tôi!” Bị từ chối trước mặt mọi người, quả thực là đang làm nhục cô ta!

Lục Viễn Chu không kiên nhẫn liếc cô ta một cái: “Trên thế giới này, cũng không ai có thể ép buộc tôi!”

Giữa hai người lập tức bùng lên mùi thuốc súng nồng đậm. Thạch Thịnh Hoa kẹp ở giữa hai người, không khỏi rùng mình.

Đây là căn cứ của Lục Viễn Chu, chứ không phải Thành lũy Sinh tồn của họ, nếu thật sự đấu nhau, Lục Viễn Chu không nể mặt chút nào, bọn họ cũng không có cách nào.

Anh ta vội cười ha hả, nói với Lục Viễn Chu: “Xin lỗi, Ngọc Dao, cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ không hiểu chuyện, anh đừng chấp nhặt với cô ấy, có gì thì từ từ thương lượng.”

Sau đó, anh ta lại nhỏ giọng nói với Dư Ngọc Dao: “Đây là địa bàn của người ta, làm ơn kiềm chế cái tính tiểu thư của em lại được không?”

Dư Ngọc Dao nhíu mày, bất mãn trả lời: “Em mặc kệ, người Thành lũy chúng ta đều biết em muốn liên hôn với anh ta, nếu anh ta không đồng ý, mặt mũi em biết để đâu?”

“Chuyện này không có gì để thương lượng.” Lục Viễn Chu hừ lạnh một tiếng: “Là làm khách, hay làm kẻ địch, các người tự lựa chọn!” Nói xong những lời này, anh liền rời đi.

“Ngọc Dao, em đừng xúc động, không thể liên hôn, chúng ta còn có thể nghĩ cách khác.” Thạch Thịnh Hoa giờ tiến thoái lưỡng nan.

Trâu không uống nước không thể ép đầu, Lục Viễn Chu đã nói rõ thái độ của mình, cưỡng cầu không có bất kỳ ý nghĩa nào.

“A ~ Quả nhiên là các người!”

Lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói. Thạch Thịnh Hoa và Dư Ngọc Dao quay đầu lại nhìn, phát hiện là Lâm Hân.

“Là cô?” Dư Ngọc Dao nhìn thấy Lâm Hân, trong mắt tràn đầy phẫn nộ: “Cái đồ phản bội nhà cô! Dám xuất hiện trước mặt tôi?”

“Tiểu thư của tôi ơi, cô phải làm rõ, tôi là người đã báo cáo vị trí căn cứ Lục Viễn Chu cho anh hùng của Thành lũy, không phải là đồ phản bội!” Lâm Hân cười khẽ: “Không có tôi, làm sao các người có thể biết được nơi có ăn có uống này?”

Nói xong, cô ta lại nhìn về phía Thạch Thịnh Hoa: “Thạch đội trưởng, tôi nói không sai chứ?”

“Lâm Hân, lúc trước cô dẫn người bỏ trốn, vẫn gây chút ảnh hưởng cho Thành lũy.” Thạch Thịnh Hoa nói: “Nhưng hiện tại nếu cô chịu thành tâm sửa đổi, Thành lũy chúng ta vẫn sẽ cho cô cơ hội.”

“Hiện tại chúng tôi có một việc khó giải quyết, cần cô giúp đỡ.”

Bình Luận (0)
Comment