Chẳng bao lâu, Lâm Hân sẽ biết tin về thỏa thuận liên hôn giữa thủ đô và Lục Viễn Chu nhằm củng cố mối quan hệ. Trong lòng cô ta cười lạnh.
Khi còn ở thủ đô, Dư Ngọc Dao đã cậy vào thân phận con gái lớn mà liên tục chèn ép Lâm Hân. Bây giờ, cô ta lại còn nhắm đến người đàn ông mà Lâm Hân để ý.
Bất chợt, Lâm Hân nảy ra một ý tưởng. Cô ta nhớ đến việc Lục Viễn Chu đặc biệt ưu ái Giang Như Ý. Khóe môi Lâm Hân nhếch lên, ánh mắt sắc bén lướt qua Dư Ngọc Dao. Nếu cô ta chưa thể động đến Giang Như Ý, thì con dao Dư Ngọc Dao này tự đưa tới cửa, Lâm Hân nhất định phải lợi dụng triệt để.
“Lục Viễn Chu không đồng ý liên hôn, là vì có cô gái khác đã chiếm được trái tim anh ấy.”
“Cái gì?” Dư Ngọc Dao mở to mắt hỏi: “Cô nói là thật ư?”
Cô ta luôn nghĩ đàn ông trên đời ai cũng sẽ khuất phục trước mình, Lục Viễn Chu không là ngoại lệ. Nhưng giờ Lâm Hân lại nói, Lục Viễn Chu đã bị người khác chinh phục. Mặt Dư Ngọc Dao lập tức biến sắc.
Lâm Hân gật đầu: “Đàn ông mà, rất dễ bị cái sắc đẹp nhất thời làm cho mờ mắt. Đại tiểu thư à, tôi nói thật, một người đơn thuần, thật thà như cô thì làm sao so được với mấy cô yêu tinh bên ngoài kia?”
Nghe vậy, Dư Ngọc Dao cắn môi: “Thế thì phải làm sao bây giờ?”
“Cũng không phải hết cách. Nếu có người có thể khuyên cô gái kia rút lui, tôi tin Lục đại ca vẫn sẽ sáng suốt lại.” Lâm Hân nói, cuối cùng đưa câu chuyện đến đúng trọng tâm. Cô đơn giản muốn mượn tay Dư Ngọc Dao để trừng trị Giang Như Ý.
“Cô gái đó, hiện giờ đang ở đâu?” Dư Ngọc Dao siết chặt nắm tay trắng bệch, trong mắt lộ rõ vẻ hung tợn.
Lâm Hân đã chờ câu này. Khóe môi cô ta cong lên, chậm rãi kể: “Cô ta tên là Giang Như Ý. Bình thường rất kín đáo, tôi đến căn cứ này lâu rồi cũng chưa gặp được mấy lần. Nhưng Lục đại ca cực kỳ coi trọng cô ta, lần nào cũng ân cần ở bên cạnh…”
“Vậy tôi càng phải gặp mặt cô ta.” Dư Ngọc Dao lạnh lùng nói. Để đối phó một người dám dụ dỗ Lục Viễn Chu, cô ta vẫn còn nhiều chiêu trò. Còn về Lục Viễn Chu… Cô ta không tin ngọn lửa nhiệt tình của mình không thể làm tan chảy tảng băng này.
Sau khi Lâm Hân đi khỏi, Thạch Thịnh Hoa hỏi Dư Ngọc Dao: “Em thật sự tin lời người phụ nữ đó sao? Cô ta không phải người đơn giản đâu.”
“Em biết chứ. Anh yên tâm, em có kế hoạch rồi.” Dư Ngọc Dao nói với Thạch Thịnh Hoa: “Anh không phải còn giữ thuốc đi ngoài sao? Đưa em hai viên đi.”
Thạch Thịnh Hoa ngạc nhiên: “Em cần cái đó làm gì?”
“À, em có việc cần dùng!” Dư Ngọc Dao không chờ anh ta trả lời, đã tự mình lục soát trên người anh: “Rốt cuộc anh giấu ở đâu?”
“Khoan đã, khoan đã, anh đưa cho em là được!” Thạch Thịnh Hoa bị cô nàng làm cho rối tinh rối mù, đành phải lấy thuốc ra đưa.
Dư Ngọc Dao cầm được thuốc, cười thỏa mãn.
Cứ chờ đấy! Cô ta thề sẽ chinh phục bằng được đóa hoa kiêu ngạo Lục Viễn Chu này!
…
“Cô Giang tới rồi!”
“Cô Giang tới rồi!”
Trong căn cứ vang lên một tràng xôn xao.
Mọi người hò reo mừng rỡ, cứ như thể có tiên nữ giáng trần. Dư Ngọc Dao bĩu môi. Không biết là người phụ nữ nào mà có thể mê hoặc được những người này đến mức ấy, đúng là có vài phần bản lĩnh.
Dư Ngọc Dao liếc nhìn ấm trà trên bàn, lợi dụng lúc không ai để ý, nhanh chóng đổ gói thuốc sổ đi ngoài đã chuẩn bị sẵn vào. Gói thuốc này là sản phẩm mới được thành lũy của họ nghiên cứu, còn mạnh hơn thuốc sổ thông thường rất nhiều, chỉ cần một chút thôi là có thể khiến người ta đau bụng đến mức mắc bệnh trĩ.
Cô ta lắc nhẹ ấm trà vài cái. Thấy thuốc đã hòa tan hoàn toàn vào nước, Dư Ngọc Dao nở một nụ cười ranh mãnh. Đến lúc đó, chắc chắn sẽ hành hạ cô gái kia đến chết thôi!
Làm xong mọi việc, Dư Ngọc Dao không nhịn được ôm tường cười phá lên. Dù sao chuyện xấu đã làm rồi, cô ta nghĩ không bằng tìm chút k*ch th*ch. Thế là, mang theo tâm trạng hóng kịch vui, cô ta thướt tha bước đến ngồi xuống trước bàn, muốn tận mắt chứng kiến bộ dạng chật vật của người phụ nữ kia.
Nhưng chờ mãi, Dư Ngọc Dao lại đón một người hoàn toàn không ngờ tới.
“Ô? Chị gái xinh đẹp, sao chị lại ở đây?” Nhìn thấy người vừa bước vào, Dư Ngọc Dao thực sự kinh ngạc.
Giang Như Ý thấy Dư Ngọc Dao, liền mỉm cười nhẹ: “Là em à.”
“Đúng rồi đúng rồi, chị gái xinh đẹp, thật vui vì lại gặp được chị.”
Trước đây hai người từng cùng nhau chiến đấu, Giang Như Ý còn để lại cho cô ta rất nhiều đồ ăn trên xe, cả món chocolate cô ta yêu thích nữa. Cô ta có ấn tượng cực kỳ tốt với Giang Như Ý, nên thấy đối phương cũng vô cùng thân thiết.
Giang Như Ý đã sớm biết Dư Ngọc Dao và Thạch Thịnh Hoa sẽ đến căn cứ của Lục Viễn Chu, nên thấy cô ta cũng không quá bất ngờ.
“Em làm gì trong phòng chỉ huy thế? Sao không ra ngoài dạo chơi?” Giang Như Ý cười hỏi Dư Ngọc Dao.
“Nói thật với chị, em đang đợi một người.” Dư Ngọc Dao cảm thấy Giang Như Ý không phải người ngoài, nên nói thật với cô.
“Ồ? Đợi ai thế?” Giang Như Ý thấy cô thần bí nên cũng tò mò.
“Một người phụ nữ, một người rất xấu rất xấu, mà lại cực kỳ lẳng lơ.” Dư Ngọc Dao nói xong, còn bồi thêm một câu: “Một con hồ ly tinh đòi ăn thịt thiên nga!”
Giang Như Ý nhướng mày. Rất xấu, mà lại cực kỳ lẳng lơ? Cô lọc lại toàn bộ phụ nữ trong căn cứ nhưng vẫn không biết Dư Ngọc Dao đang nói ai.
Cô hỏi: “Thế cô ấy tên gì?”
Dư Ngọc Dao: “Giang Như Ý.”
Giang Như Ý vốn dĩ đang lơ đãng, nghe thấy tên mình suýt nữa sặc nước bọt.
Đối diện, Dư Ngọc Dao vẫn tiếp tục châm chọc bằng những lời cay độc: “Cô ta hoàn toàn là một người không biết liêm sỉ, một con trà xanh vô liêm sỉ!”
Mặt Giang Như Ý tối sầm lại, hừ lạnh một tiếng: “Em còn mắng chị nữa, chị sẽ cắt lưỡi em đấy.”
“Gì?” Dư Ngọc Dao nhất thời không phản ứng kịp.
Đến khi cô ta hiểu ra, mắt lập tức tròn xoe: “Chị… Chị chính là Giang Như Ý?”
Giang Như Ý lẳng lặng gật đầu. Cô không hiểu cô nhóc này đã nghe lời ai xúi giục mà ở đây mắng mình.
Dư Ngọc Dao ngẩn người. Người có ý đồ bất chính với Lục Viễn Chu lại là chị gái xinh đẹp này sao? Nhưng chị ấy có vẻ không giống loại người Lâm Hân đã nói. Không được, cô ta cần phải bình tĩnh lại.
Dư Ngọc Dao bồn chồn xoắn vạt áo, góc áo đã nhăn nhúm cả rồi. Trong lòng cô ta đang rối bời. Đột nhiên, một mùi hương quen thuộc thoang thoảng bay vào mũi cô ta.
Lúc này, Giang Như Ý không biết lấy ở đâu ra một chiếc hộp đựng thức ăn hình vuông, vừa mở nắp hộp, một luồng hương bò thơm lừng đã tỏa ra.
Thơm quá…
Dư Ngọc Dao hít hà, nước bọt trong miệng bắt đầu tiết ra, mắt cô dán chặt vào miếng thịt, không kìm được nuốt khan một cái.
Thấy vẻ thèm thuồng của cô ta, Giang Như Ý lấy thịt ra, dùng dao cắt thành từng lát, rồi đưa cho cô ta.
Dư Ngọc Dao lập tức sà xuống ngồi cạnh Giang Như Ý, cầm một miếng thịt bò cho vào miệng. Kệ đi, trước mặt mỹ thực, cứ ăn no đã.
Miếng thịt bò vừa vào miệng, cô ta cảm thấy hơi mặn một chút, sau đó là một hương thơm đậm đà lan tỏa khắp khoang miệng và mũi, trong đó còn có vị tươi nhẹ.
Ngọt thật…
Dư Ngọc Dao nhai mấy miếng, càng nhai càng thơm, sau đó lại dùng tay bốc thêm vài miếng thịt bò nhét vào miệng.
Cùng lúc đó, Giang Như Ý cầm lấy ấm trà trên bàn…