Trồng Rau Thông Mạt Thế: Tôi Tích Trữ Vật Tư Nuôi Đại Lão

Chương 189

“Anh biết chuyện này từ trước đúng không? Vậy tại sao không nói với tôi ngay từ đầu?” Giọng Thạch Thịnh Hoa lạnh đi, ánh mắt sắc bén. Trên khuôn mặt anh ta thoáng hiện chút chán ghét và thất vọng, nhanh đến mức người khác khó mà nhận ra.

“Tôi thật không hiểu nổi.” Anh ta nói tiếp: “Anh cũng từng được họ giúp đỡ, sao lại có thể nhẫn tâm ra tay, coi mạng người như cỏ rác như thế?”

Vương Chí Thành nhíu mày, giọng khàn khàn: “Tôi chỉ là nghe lệnh làm việc thôi. Nếu không phục tùng, anh nghĩ chúng ta còn sống được đến bây giờ sao? Cả tôi lẫn anh đều sẽ bị giết, huống chi những người khác.”

Thạch Thịnh Hoa bật cười lạnh: “Vậy còn nói gì đến tình nghĩa nữa! Buông ra!”

Anh ta hất mạnh tay Vương Chí Thành, rồi bất ngờ rút con dao găm bên hông, đâm thẳng về phía cổ Vương Chí Thành nhanh như tia chớp.

Vương Chí Thành hoảng hốt lùi lại, không ngờ Thạch Thịnh Hoa lại đột nhiên ra tay. Sắc mặt anh ta tái nhợt, nhưng kịp thời giơ tay dùng dị năng chặn lưỡi dao. Hai luồng năng lượng va chạm nhau dữ dội, phát ra tiếng nổ chói tai. Mặt đất rung lên, bụi mù bay khắp phòng.

Vương Chí Thành bị hất lùi mấy bước, còn Thạch Thịnh Hoa thì tái nhợt, khóe miệng rỉ máu.

“Anh điên rồi sao?” Vương Chí Thành quát: “Tôi là đồng đội của anh đấy!”

Thạch Thịnh Hoa lau máu, ánh mắt lạnh băng như băng tuyết: “Đồng đội? Tôi không nhận loại đồng đội máu lạnh như các người!” Tiếng bước chân vang lên bên ngoài, đám vệ binh nghe động đã chạy tới.

Vương Chí Thành cau mày, ra hiệu. Anh ta không muốn giết Thạch Thịnh Hoa, nhưng nếu người này không chịu hợp tác, chỉ còn cách khống chế.

Chẳng mấy chốc, Thạch Thịnh Hoa bị đánh ngất và lặng lẽ bị kéo đi.

Bên ngoài tuyết rơi trắng xóa. Trong căn phòng nhỏ, lò sưởi đỏ rực, mùi cá hầm ớt cay nồng lan khắp nơi.

Lục Phượng Bình vừa ăn vừa hít hà, cay đến đỏ cả mặt nhưng lại cảm thấy ấm lòng. Kể từ khi tìm lại được Lục Viễn Chu cuộc sống của bà như bước sang trang khác. Không chỉ được ăn no, mặc ấm, đi đâu cũng có người kính trọng. Mỗi ngày trôi qua đều như mơ.

Còn gì phải phiền muộn nữa chứ? Tương lai rực rỡ ngay trước mắt.

Qua khung cửa sổ, Hạ Tùng đứng nhìn, ánh mắt lóe lên tia tham lam.

Một lát sau, ông ta gõ cửa.

Thấy ông ta, Lục Phượng Bình hơi sững người. Hạ Tùng mặt mũi bầm dập, sưng vù chẳng ra hình dạng.

“Anh đến làm gì?” Bà hỏi, nhướn mày: “Tôn Thiến đâu?”

Hạ Tùng giận dữ đáp: “Chạy rồi! Con tiện nhân đó biết tôi bị bệnh, liền trở mặt!”

“Ơ, chẳng phải cô ta đang mang thai con anh sao? Anh không đi tìm à?”

“Thai cái gì mà thai! Tất cả chỉ là giả vờ để ép tôi ly hôn thôi!” Ông nghiến răng nói tiếp: “Tôi ngăn không cho cô ta đi, cô ta giả vờ đáng thương, nói ra ngoài tìm đồ ăn. Ai ngờ lại lừa đám cảnh vệ tới đánh tôi một trận! Giờ chắc đang ôm ấp với đám trai trẻ ngoài kia rồi!”

Sau khi trút giận, ông ta hít sâu, cố tỏ vẻ yếu đuối: “Phượng Bình… tôi chỉ còn cô thôi. Cô là người duy nhất thật lòng với tôi. Nếu cô chịu thu nhận tôi, tôi hứa sẽ bảo vệ cô, sẽ không để cô chịu khổ nữa…” Vừa nói, ông ta vừa giả vờ lau nước mắt.

Nhưng Lục Phượng Bình chỉ thấy buồn cười. Bà mỉm cười, giọng dịu dàng mà đầy mỉa mai: “Anh bị đánh thành ra thế này cũng đáng thương thật. Nhưng Tôn Thiến chắc cũng không cố ý đâu. Dù sao cô ta từng vì anh mà chấp nhận làm kẻ thứ ba bị cả thiên hạ chửi rủa. Phải yêu anh lắm mới dám làm thế.”

Hạ Tùng gào lên: “Đừng nhắc đến con đàn bà đó nữa! Cô mới là người tốt với tôi! Nếu ngày đó tôi chọn cô, đâu ra nông nỗi này! Cô luôn biết tích trữ lương thực, biết lo xa… còn cô ta thì chỉ biết son phấn, hư hỏng!”

Lục Phượng Bình khẽ nhếch môi. Trong lòng thầm khinh bỉ. Trước kia ông ta từng khen Tôn Thiến “biết sống tinh tế”, giờ lại chửi cô ta “vô dụng”, đúng là hạng người trở mặt còn nhanh hơn lật trang sách.

Khi Hạ Tùng cố chen vào phòng, ông ta vừa nói vừa năn nỉ: “Phượng Bình, bây giờ thế giới loạn lạc, vợ chồng ta nên nương tựa nhau. Tôi biết lỗi rồi. Vì tình nghĩa bao năm, tha cho tôi một lần đi…”

Lục Phượng Bình nhìn ông ta, cười lạnh, chặn cửa không cho vào: “Anh quên rồi sao? Chúng ta đã ly hôn. Từ nay không còn là vợ chồng. Và anh nghe cho rõ, đây là báo ứng. Anh phản bội hôn nhân, giờ phải trả giá!”

Hạ Tùng đột nhiên nổi giận, gào lên: “Mở cửa ngay! Nếu không, đừng trách tôi không khách khí!”

Lục Phượng Bình nhếch môi. Đúng, đây mới là con người thật của ông ta, yếu đuối khi cầu xin, tàn bạo khi bị từ chối.

Bà tung chân, đá thẳng vào đầu gối ông ta. Hạ Tùng kêu lên đau đớn, khuỵu xuống, hai chân run rẩy.

Bà bước tới, dẫm lên mặt ông ta, giọng lạnh như thép: “Đồ cặn bã. Dù anh có quỳ xin lỗi một trăm lần, tôi cũng không tha.”

Hạ Tùng mặt mũi méo mó, gào lên: “Con đàn bà thối! Cô tưởng cô là ai mà được ăn ngon uống tốt trong khi người khác chết đói hả!”

Lục Phượng Bình chẳng thèm đáp, chỉ thong thả rót trà, cắn một miếng khoai lang nướng nóng hổi, hương thơm lan tỏa khắp phòng.

Bà cố ý nhai thật chậm, rồi uống ngụm trà, vẻ mặt đầy hưởng thụ. Nhìn cảnh đó, mắt Hạ Tùng đỏ ngầu, tràn đầy thù hận. Ông ta nghiến răng định bò dậy —

“Bốp!”

Một cái tát trời giáng quật hắn ngã xuống đất.

“Mẹ kiếp! Mày chính là thằng Hạ Tùng phải không?”

Một nhóm cảnh vệ bước vào, kéo theo Tôn Thiến đang run rẩy, đầy thương tích.

Người cầm đầu bước tới, lạnh giọng nói: “Chính mày là kẻ suốt ngày gọi tụi tao ‘lũ chó cảnh vệ’ đấy hả?”

Chưa kịp phản ứng, Hạ Tùng lại ăn thêm một cú tát, rơi bịch xuống sàn.

Ông ta hoảng hốt chỉ tay về phía Lục Phượng Bình: “Là cô ta! Chính cô ta xúi giục! Các người muốn tính sổ thì tìm cô ta đi!”

Bình Luận (0)
Comment