Để thoát thân, Hạ Tùng liền toan tính đổ hết tội lỗi lên đầu Lục Phượng Bình, muốn đẩy bà ra làm người gánh họa thay.
Lục Phượng Bình nhướng mày, khẽ mỉm cười: “Anh không thấy kỳ lạ sao? Vì sao đội cảnh vệ lại đến nhanh như vậy?”
Hạ Tùng sững người, sau đó nổi điên, giọng the thé như sắp xé họng: “Cô dám phản bội ta?!”
Phản bội ư? Cái từ ấy dùng để nói về ông ta mới thật là châm biếm.
Đội cảnh vệ không để ông ta kịp nói thêm lời nào, lập tức xông lên. Vài người túm lấy Hạ Tùng đang co quắp trên mặt đất, đấm đá túi bụi.
“Tôi sai rồi! Tha cho tôi! Tôi là công dân tốt! Là người nhà của—” Tiếng ông ta cầu xin vang vọng khắp hành lang, bị những cú đá lạnh lùng cắt ngang.
Tôn Thiến đứng một bên, thân hình run lẩy bẩy. Nhìn Hạ Tùng bị đánh đến thê thảm, ánh mắt cô ta lóe lên sợ hãi, nhưng nhanh chóng chuyển hướng. Ánh nhìn của cô ta dừng lại trên người Lục Phượng Bình, bộ quần áo sạch sẽ, ấm áp, khuôn mặt hồng hào, cả căn phòng sau lưng bà đầy ắp đồ ăn.
Còn cô ta thì đói rách, gầy còm, lạnh cóng đến run người. Ghen tị và tham lam len lỏi trong đôi mắt đỏ hoe của Tôn Thiến.
Cô ta cắn môi, rồi nhanh chóng thay đổi nét mặt, ra vẻ yếu đuối đáng thương, vừa khóc vừa bước lại gần: “Chị Lục... trước kia là tôi sai rồi, tôi còn nhỏ dại, không hiểu chuyện... chị có thể tha thứ cho tôi được không?”
“Thật ra tôi cũng giống chị thôi, đều bị tên khốn Hạ Tùng đó lừa cả! Là đàn bà với nhau, lẽ ra tôi và chị phải đoàn kết, không nên oán hận nhau...” Lời cô ta mềm mại, nhưng ánh mắt lại không ngừng liếc về phía bàn đồ ăn trong phòng, lấp lánh ánh thèm khát.
Lục Phượng Bình khẽ nhếch môi, trong lòng lạnh lẽo. À, hóa ra là lại muốn bà mềm lòng, rồi chia sẻ đồ ăn cho sao?
Nực cười.
Cái trò đáng thương này, bà nhìn qua là hiểu rõ mười mươi.
Lục Phượng Bình chậm rãi nói, giọng châm biếm: “Tôn Thiến, nói hay như thế có ích gì? Khi trước, chẳng phải cô cướp chồng tôi, còn định chiếm luôn căn phòng này sao? Bây giờ còn muốn chiếm tiện nghi của tôi nữa à? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”
Tôn Thiến vội xua tay, giọng nghẹn ngào: “Không, chị Lục, chị hiểu lầm rồi! Là anh ta… tất cả đều do tên đàn ông đê tiện này!”
Cô ta chỉ tay về phía Hạ Tùng, nói như tuôn nước:
“Anh ta vừa lừa chị, vừa lừa tôi! Trước khi mạt thế xảy ra, anh ta còn dùng danh nghĩa của chị để vay tiền! Nếu không phải tận thế tới kịp thời, giờ chị đã gánh mấy triệu nợ rồi! Anh ta đâu có ý định để chị sống!”
“Cái gì?!” Sắc mặt Lục Phượng Bình tối sầm lại, nụ cười tắt ngấm. Hóa ra năm đó, bà suýt nữa bị ông ta đẩy xuống vực thẳm. Tên đàn ông đó, thật độc ác đến mức không còn tính người.
Bà siết chặt nắm tay, trong lòng vừa hận vừa khinh bản thân đã từng ngu dại.
“Phượng Bình, đừng nghe con tiện nhân này nói bậy!” Hạ Tùng nghe thấy bí mật bị vạch trần, sắc mặt ông ta biến dạng, hét lớn: “Câm miệng! Đồ đàn bà độc ác, cô—”
Tôn Thiến bật cười lạnh, ánh mắt tràn đầy mỉa mai: “Còn giả nhân giả nghĩa làm gì nữa? Hạ Tùng, anh lừa cả hai chúng tôi, còn giấu tiền riêng, để mặc tôi chết đói. Thứ đàn ông như anh, ghê tởm đến tận xương tủy!”
“Câm miệng! Nếu không phải cô quyến rũ, tôi với Phượng Bình đâu đến nông nỗi này!” Gào xong, Hạ Tùng bất ngờ vùng dậy, hất văng cảnh vệ đang giữ, túm lấy một chai rượu vỡ dưới đất rồi lao về phía Tôn Thiến!
Tiếng thét chói tai vang lên.
“Cứu tôi với! Giết người rồi—!” Tôn Thiến chưa kịp chạy ra khỏi cửa đã bị ông ta túm tóc kéo ngược lại. Chiếc chai vỡ sắc lẹm rạch ngang, máu bắn tung tóe. Chỉ trong chớp mắt, Tôn Thiến ngã gục trên nền đất lạnh, đôi mắt mở trừng trừng, thân thể bất động.
Mùi máu tanh nồng lan khắp căn phòng.
Hạ Tùng ném vỡ chai, rồi quay đầu bỏ chạy. Đội cảnh vệ lập tức nhận lệnh: “Bắt lại hắn! Không được để người bên trên biết chuyện này!”
Một nhóm người trẻ nhanh chóng đuổi theo. Người đội trưởng cúi nhìn Tôn Thiến, đá nhẹ một cái, không động đậy. Anh tacúi xuống kiểm tra hơi thở, rồi lạnh lùng phất tay: “Kéo đi. Không được để lại dấu vết.”
Mọi người lặng lẽ dọn dẹp, không ai nói lời nào.
Căn phòng nhanh chóng trở lại yên tĩnh, chỉ còn mùi máu thoang thoảng trong không khí.
Lục Phượng Bình đứng đó, nước mắt lăn dài. Giọt nước mắt của nỗi hận, nhưng cũng là của sự may mắn —
ít ra, bà đã sống sót.
Trong thế giới hỗn loạn này, bà còn có người thân, còn có nơi để dựa vào. Không như Hạ Tùng và Tôn Thiến, cuối cùng chỉ còn hai bàn tay trắng và một cái xác lạnh.
Bà lau nước mắt, định quay vào trong thì người đội trưởng vừa nãy quay lại, cung kính nói:
“Lục phu nhân, thủ trưởng Dư cho mời.”
“Thủ trưởng Dư?” Lục Phượng Bình ngẩn người.
Người đó chẳng phải là người đứng đầu tối cao của toàn thành lũy sao? Sao lại muốn gặp bà?
Bà không dám chậm trễ, vội khóa cửa, theo anh ta đi.
…
“Cốc cốc cốc—”
“Mời vào.”
Trong phòng, thủ trưởng Dư ngẩng đầu, đặt bình tưới xuống, mỉm cười nhìn bà. Trên bàn, một mầm cây xanh non mơn mởn đang mọc trong chậu đất, thứ duy nhất còn sót lại của sự sống giữa tận thế khô cằn.
“Bà là cô của Lục Viễn Chu?” Ông hỏi.
“Vâng, đúng là tôi.” Lục Phượng Bình hơi khép nép, ánh mắt dừng trên mầm cây ấy, vừa ngạc nhiên vừa cảm thán.
Thủ trưởng Dư nhẹ nhàng nói: “Tôi vừa trở về, nghe nói bà ở đây nên mời đến trước. Tôi cũng sắp đi gặp Tiểu Lục.”
Ông dừng một chút, ánh mắt thâm trầm: “Là thế này. Thành lũy của tôi muốn cùng căn cứ của Tiểu Lục liên minh bằng hôn nhân. Tôi định gả con gái tôi, Ngọc Dao, cho cậu ta. Ý bà thế nào?”
Lục Phượng Bình trố mắt, chưa kịp đáp. Ngọc Dao... gả cho Viễn Chu? Nhưng Viễn Chu đã có bạn gái rồi, đứa nhỏ đó, bà còn gặp qua.
Cảm nhận được ánh nhìn dò xét của thủ trưởng Dư, bà khẽ mím môi, tránh đi tầm mắt: “Tôi tuy là cô của Tiểu Chu, nhưng hôn nhân là chuyện tự do. Chuyện cả đời của nó, tôi không thể làm chủ.”
Tô hủ trưởng Dư hơi sững lại, đôi mày nhíu lại: “Sao? Bà không đồng ý?”
Ông vốn nghĩ chỉ cần cô ruột chấp thuận, thuyết phục Tiểu Lục sẽ dễ dàng hơn. Không ngờ người phụ nữ này lại từ chối thẳng.
“Không phải không đồng ý.” Lục Phượng Bình nói chậm rãi: “Chỉ là tôi không có tư cách thay nó quyết định.”
“Xin lỗi, thủ trưởng Dư. Nếu không còn việc khác, tôi xin phép lui trước.”
Thấy bà sắp rời đi, thủ trưởng Dư vội cất giọng: “Khoan đã. Tiểu Lục tôi sẽ tự nói chuyện sau. Chỉ cần bà gật đầu trước, tôi đảm bảo mọi việc sẽ thuận lợi. Hôn sự này tốt cho cả hai bên, tôi tin cậu ta sẽ hiểu được đại cục.”
Tiền trảm hậu tấu sao?
Lục Phượng Bình khẽ nhíu mày, trong lòng dấy lên dự cảm chẳng lành. Cách nói của thủ trưởng Dư... xem ra chuyện này, ông ta đã sắp đặt từ lâu rồi.