Trọng Sinh Chi Danh Lưu Cự Tinh

Chương 13

Tạ Di mời cơm mọi người, đồ ăn nào có thể giống ở mấy quán ven đường, có bao nhiêu đắt giá, người ở chỗ này trong lòng biết rõ.

Như vậy một hồi.

Dù Tạ Di ở studio nhận được đãi ngộ lớn thế nào, những người khác đều không so đo gì.

Thứ nhất là vì bản thân hắn mang danh là ảnh đế, còn đứng đầu trong phái thực lực. Thứ hai, hắn là bậc đàn anh trong ESE, đám nghệ sĩ dưới trướng còn phải cúi đầu kính trọng gọi hắn một tiếng "tiền bối" nhưng hắn cũng không tỏ ra kiêu căng gì, không phải sao?

Cái gọi là "Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay"*, chính là ý chỉ điều này.

(*Nguyên văn: "Cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản" nghĩa là ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.)

Chiêu này ra vẻ khiêm nhường, đối xử với ai trong studio cũng công bằng như nhau, do đó cũng có chút thanh danh, được lòng mọi người trong công ty, quả thật Tạ Di rất khéo léo dùng chiêu lô hỏa thuần thanh**.

(**Nghĩa đen là ngọn lửa trong lò đạt nhiệt độ cao nhất( lửa màu xanh), nghĩa bóng theo ta nghĩ là: làm một việc gì đó vô cùng nhuần nhuyễn.)

Thực tế, trong lòng hắn vẫn mang chút cao ngạo.

Buổi sáng diễn xuất cùng thành viên kia của Legacy, Tạ Di đến bây giờ còn không nhớ kỹ tên của đối phương.

Hắn hôm nay hai chuyến bay đi bay về từ nước ngoài về nước.

Gặp những người mới ở từng nơi, trong đó đối tượng hợp tác, cũng không ít.

Hắn là thân phận gì. Địa vị gì.

Có nhớ tên người khác hay không, với hắn mà nói không có gì khác biệt. Dù sao tất cả mọi người đều nhớ rõ hắn.

Huống chi, người kia được xưng là con át chủ bài ESE che dấu trong nhóm này.

Chỉ cần liếc mắt một cái, Tạ Di liền nhìn ra, đối phương nhất cử nhất động đều bắt chước mình. Có người ra sức biến họ thành giống mình, loại cảm giác này đối với đương sự mà nói, giống như là ăn ruồi bọ. (hehe ảnh khó chịu r J)

Hắn chưa khoan dung đến thế.

Cho nên lúc diễn chung.

Tạ Di liền bất động thanh sắc, thoáng chèn ép đối phương, để hắn biết, cái gì gọi là kỹ xảo diễn xuất của ảnh đế.

So với loại diễn xuất kém, chỉ giỏi bắt chước, hoàn toàn là khác biệt.

Đêm nay xem như xong.

Đợi quay xong nội dung phân cảnh ngày hôm sau, phần diễn của hắn cũng coi như kết thúc. Kế tiếp phải bay sang Pháp tham gia casting một bộ phim của đạo diễn là người nước ngoài.

Nội dung kịch bản là hắn diễn cùng "Vân Tu".

Lúc ấy nhìn thấy kịch bản Tạ Di đầu tiên chính là lướt nhìn hai chữ này, nháy mắt liền ngây ngẩn cả người, thanh âm bên tai giống như đều chẳng nghe thấy.Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hai chữ quen thuộc kia, hốc mắt hắn nhịn không được thoáng mông lung, nhớ đến tên người đó...

Thẳng đến khi tiểu trợ lý hỏi hắn là uống trà hay vẫn như cũ là cà phê.

Tạ Di đang trong tình trạng đầu óc trống rỗng, miên man trong hồi ức mới dần dần phục hồi tinh thần lại. Thanh tỉnh nghĩ đây chẳng qua là một cái tên do biên kịch hư cấu.

Hắn lần đầu nhìn thấy hai chữ này chính là hơn mười năm trước, người kia lưu loát viết trên tờ hồ sơ lí lịch theo phong cách khải thư*, nét chữ uốn lượn đẹp mắt...

(*Khải thư: là phong cách viết chữ Hán ra đời muộn nhất (xuất hiện khoảng giữa thời Đông Hán và Tào Ngụy và phát triển thành phong cách riêng vào thế kỷ 7 CN) do đó đặc biệt phổ biến trong việc viết tay và xuất bản hiện đại (chỉ sau các kiểu chữ Minh thể và gothic sử dụng riêng trong in ấn.)

Khi đó, Tạ Di kinh ngạc cảm thán trong lòng, thế nào lại có người viết chữ đẹp đến thế.

Đối phương sau đó giống như cảm nhận được ánh nhìn của hắn, có chút ngượng ngùng ngẩng đầu, hướng hắn cười cười.

Hắn lúc này mới tìm được điểm cân bằng.

Chữ viết phi thường đẹp, nhưng vẻ ngoài người kia lại có phần bình thường.

Thế nhưng cảm giác về sự ưu việt ấy, lúc thấy hắn tập trung tại khóa huấn luyện, dần dần biến mất...

Tại sao lại có người được ông trời ban cho nhiều ưu điểm như vậy?

Rõ ràng là khuôn mặt bình thường lẫn trong đám người mỹ mạo. Chính là một khi diễn chung, mỗi ánh mắt phóng tới đều khiến lòng người không khỏi động, ngay cả lời kịch bình thường do hắn nói, đều bất đồng, khiến người ta chẳng có chút cảm giác nhạt nhẽo nào.

Đến cuối cùng, đã phân không rõ là bị ánh mắt hắn hấp dẫn, hay vì tiếng nói hắn mà mê muội, vẫn là...

Có một câu chuẩn xác.

Dùng để hình dung loại cảm giác này—— thực, tủy, biết, vị.

Nhưng bởi vì công ty không thích tên này, người nọ chỉ có thể dùng nghệ danh khác để xuất đạo.

Mà hắn cũng thích ứng với nghệ danh mới của người nọ.

Thời gian trôi qua, cũng quên mất cái tên chân chính của người ấy.

Thẳng đến khi quay đầu nhìn thấy hai chữ này lần nữa chính là được khắc trên bia đá, từng nét rắn rỏi túc mục trên bia đá thô sơ đập vào mắt hắn đến đau nghiến, nhất thời từng mảnh hồi ức đủ màu sắc xen lẫn trong đầu phảng phất tựa chiếc khăn choàng cổ nhẹ tênh không trọng lượng, cơ hồ siết hắn đến không thể thở...

Tạ Di nhắm mắt lại.

Ngón tay thon dài như trước dừng lại ở hai chữ kia trên kịch bản.

Không ai có thể thay thế người kia.

...

Máy quay đã sẵn sàng.Tạ Di không chút để ý liếc mắt đánh giá đối phương một cái. Ngày hôm qua không để cho hắn chút mặt mũi, trừ bỏ người diễn vai đối thủ của hắn ngày hôm qua, nghe nói còn có người này. (Ảnh hờn vụ ảnh mời cơm mà k đi chớ gì :v)

Đối phương còn cầm kịch bản, tựa hồ là xem lời thoại.

Tạ Di không khỏi có chút lạnh cười.

Dung mạo đích xác không sai, ngũ quan thanh vận, khí chất cũng tốt, mang một cỗ dũng khí cùng mị lực hấp dẫn người khác tựa xuân sơn Yên Lam. Bất quá cho dù cố tình cắm cúi nhìn kịch bản, hắn vẫn nhìn ra được đối phương thật ra đang khẩn trương.

Thái điểu chính là thái điểu.

Hiện giờ giới giải trí càng ngày càng phát triển, tốc độ chiêu mộ người mới càng ngày càng nhanh, đủ loại người tồn tại trong giới, đa dạng phong phú, không có loại người nào là không có.

Đáng tiếc thực lực của bọn họ lại lại chẳng theo kịp, nếu không muốn nói rằng là chẳng có thực lực.

Đạo diễn hô một tiếng "Action!"

"Vân Tu, chẳng lẽ cậu không nhớ rằng Chử Phong từng đối với cậu thế nào sao?" Thanh âm Tạ Di như là có ma lực, mơ hồ hàm chứa hắc ám sa đọa, không ngừng lôi kéo người ta sa vào vũng lầy tội lỗi.

Kịch bản đặt ra, hắn là ở nước ngoài gặp được vân tu.

Khi đó Vân Tu hai bàn tay trắng, chỉ có thể dựa vào công việc làm ngoài giờ. Hắn sau lưng lập mưu thiết kế, khiến Vân Tu dần dần trở thành bạn tốt của hắn, mà —— cũng là một trong kế hoạch của hắn, khiến Vân Tu vì hắn mà trở thành quân cờ trọng yếu trong kế hoạch.

"Thật ra Chử Phong cũng không xấu." Đỗ Vân Tu cúi đầu.

Thanh âm vang lên, thật phù hợp với phân cảnh hiện tại, lẫn trong đó là vẻ mê mang, không xác định.

Đáy lòng Tạ Di ngoài ý muốn có chút kinh ngạc, bình phán.

Người mới này tựa hồ so ra lại có vẻ trầm ổn hơn.

Không giống với người ngày hôm qua, khi hắn ngầm thị uy, khí thế liền lập tức tuột xuống. Bất quá nói không chừng, hắn vừa rồi khẩn trương là vì cho giống với kịch bản phân cảnh hiện tại?

Tạ Di ngồi chồm hổm xuống, ánh mắt từ dưới quét lên nhìn đối phương.

Tính cách hắn vốn khí pháchmcương quyết, hiện tại làm ra hành động ôn nhu thế này, trong lòng cũng không khỏi đắc ý.

"Vân Tu, cậu xem tôi." Tạ Di ngữ điệu chậm rãi, mang theo nét lơ đãng hấp dẫn, "Cậu cảm thấy tôi giống hạng người xấu xa như vậy sao?"

Tóc Vân Tu hơi động, tựa hồ do dự một chút.

Sau đó mới ngẩng đầu lên.

Thời gian hắn ngẩng đầu vô cùng đúng lúc, thích hợp. (ngay cái này mà diễn xuất cũng f tính toán ư ?!! ôi làm diễn viên thật k dễ >.<)

Vừa không có vẻ mau, lại không quá chậm, nhưng lại khiến người khác có cảm giác nín thở hồi hộp...

Lông mi chớp chớp, đôi mắt chậm rãi đón nhận ánh nhìn của Tạ Di...Đủ loại cảm xúc phức tạp bao hàm trong ánh mắt, hoặc như là muốn tin tưởng đối phương, hoặc như là giãy dụa, lựa chọn đầy khó khăn, bước đi lại duy gian (khó khăn, gian nan).

Đủ loại cảm xúc xoay vần, chồng chất.

Giống như nét u buồn không thanh sắc hiện hữu trên khuôn mặt, lại làm lòng người ta đau khôn tả.

Lại vừa đánh nát trái tim người xem.

Không ai có thể đành lòng khiến hắn khó xử như vậy, cũng chẳng ai có thể nhẫn tâm nỡ để hắn lộ ra ánh mắt như thế...

Tạ Di sửng sốt, ngay cả cánh tay lúc trước nắm lấy tay Đỗ Vân Tu cũng không tự giác buông lỏng.

Lập tức trong lòng dâng lên vẻ kinh đào hải lãng (sóng to gió lớn, kinh ngạc lớn), giống như sóng lớn đánh vỡ đá.

—— không ai có thể quen thuộc với ánh mắt này hơn hắn.

*************

Ánh mắt như thế.

Chỉ có thể là ánh mắt Vân Tu.

Vân Tu...

Mắt đối mắt, hắn chăm chú nhìn xoáy vào đôi mắt đối phương.

Tạ Di cả kinh, trong lúc nhất thời lại có loại cảm giác đối phương bị linh hồn Đỗ Vân Tu nhập vào!

Tạ Di cưỡng chế rung động trong lòng.

Hắn không hổ là tay già đời trong việc che dấu cảm xúc bản thân. Nháy mắt liền đem ánh mắt híp lại che giấu kinh ngạc, hối tiếc vừa rồi, lông mi nồng đậm rũ xuống đem kinh ngạc không thôi trong ánh mắt che khuất, chuyển thành bộ dạng bí hiểm.

Vân Tu?

Không, không có khả năng...

Tạ Di kinh hồn, sâu trong đôi mắt thoáng lên vẻ mê mang.

Thuận lợi quay xong phân cảnh này.

Bởi vì Tạ Di sắp tới có chuyến bay gấp sang nước ngoài. Cho nên 《The Legacy》 cũng không quay theo thứ tự trong kịch bản, mà là đem toàn bộ phần diễn của Tạ Di quay trước, tranh thủ kết thúc trong hôm nay.

Vừa kết thúc phân cảnh vừa rồi, lại phải quay thêm phân cảnh khác nữa.

Vân Tu đã nhận ra Tạ Di chính là lợi dụng mình cùng nữ chính để khiến Chử Phong một mình đi vào biệt thự của Tạ Di.

"Làm sao anh có thể làm như vậy? !" Vân Tu đau đớn chất vấn.

"A? Cậu biết rồi?" Tạ Di ngồi trên ghế solon xa hoa, phả một hơi thuốc rồi nhả điếu xì gà ra, rõ là bộ dạng nắm chắc thắng lợi trong tay. Hắn tao nhã đứng lên, đi đến bên cạnh Vân Tu, câu thần cười, "Chẳng qua là khiến cho hắn từ trên mây té xuống mà thôi, loại sự tình này, cậu chẳng phải từng làm qua rồi sao?"

Vân Tu đối với Chử Phong vẫn là quá tốt.

Chính là hắn lại không thích việc hắn vất vả cất công bày mưu tính kế, đến lúc chót Vân Tu lại vì Chử Phong mà cầu tình. (có hint~ing >.<)

"Không, không giống như vậy..." Vân Tu đảo mắt không ngừng, trở nên mê mang.

Tạ Di ghé sát vào, tựa tiếu phi tiếu, thần sắc không đứng đắn, ngón tay thon dài vân vê tai Vân Tu rồi búng trán hắn, chậm rãi phun ra: "Đừng quên, cậu, là, tòng, phạm."Những lời này đột nhiên cất lên như nắm thóp Vân Tu.

Hắn vừa sợ vừa giận, ánh mắt vừa buồn giận lại thất vọng, như là một nhát dao sắc bén trong bóng đêm chém tới, lạnh lẽo khoét sâu một lỗ trong linh hồn!

"... Anh khiến tôi vô cùng thất vọng!" Đỗ Vân Tu nhìn hắn, nói.

Trong lòng Tạ Di chấn động mạnh.

Anh khiến tôi thất vọng rồi...

Những lời này, năm đó Đỗ Vân Tu cũng nói qua.

Thời điểm tính hướng của hắn bị truyền thông moi móc vạch trần, Đỗ Vân Tu như ngâm nước, đứng ngồi không yên, ôm miết điện thoại chỉ chờ một cú gọi tới của Tạ Di, từng nghĩ rằng Tạ Di nhất định sẽ gọi cho hắn. Nhưng cuối cùng đành thất vọng, xót xa gọi cho Tạ Di từng cú.

Khi đó người đại diện của Tạ Di tuy rằng vô cùng nghiêm khắc nhưng lại rất khéo léo giải quyết tình huống.

Cửa sổ trong nhà toàn bộ bị phủ bởi lớp màn dày. Phía dưới nhà trọ bu đầy phóng viên...

Bấy giờ hắn còn chưa hoàn toàn bộc lộ tài năng, chính là địa vị trong giới giải trí vẫn chưa ổn.

Người đại diện hận không thể bắt hắn yên vị trên salon, hung hăng nói: "Cậu muốn mọi công sức bỏ ra từ trước tới nay đều đổ sông đổ biển? Cậu muốn giống Đỗ Vân Tu bị dư luận đánh cho quay về điểm bắt đầu sao, một đoạn video cũng không xử lí được sao? !" (E gét chế T__T xúi con nhỏ chối bỏ đoạn video >.<)

Hắn kinh ngạc. Hắn do dự.

Không...

Hắn không muốn từ bỏ sự nghiệp của mình.

Cảnh tượng đứng trên đài cao, được vạn người hâm mộ, mùi vị này chỉ cần hưởng qua một lần liền không thể buông bỏ.

Sẽ thấy việc từ phía trên té xuống tới mức nước lòng sông chênh lệch so với mặt biển* cũng đã chịu không được.

(*Ý nói việc đã quen dc ng ng hâm mộ, chỉ cần tụt xuống 1 chút cũng đã k chịu dc)

Tiếng chuông vang lên liên hồi rồi tắt cũng rất nhanh, có thể thấy người gọi tới vô cùng gấp gáp, tiếng chuông dồn dập tựa như thanh âm giọt lệ đáp đất, hắn biết Đỗ Vân Tu áp lực bao nhiêu, bị ủy khuất ít nhiều.

Hắn... Nhưng không có an ủi Vân Tu.

Ngược lại ý chí sắt đá giống như: "Nếu em còn xem trọng giao tình lúc trước của chúng ta, cũng đừng có lộ ra nửa phần trước truyền thông."

Hắn thậm chí có thể cảm thấy tiếng thở dốc vì lo lắng của đối phương rồi nháy mắt liền trở nên kinh ngạc.

Hắn không dám tiếp tục nghe. Vội vàng cúp điện thoại.

Liên tiếp vài ngày, hắn đều chú ý đến thông tin vụ việc ngày đó trên các bài báo giải trí.

Khi người đại diện của hắn còn chưa nói ra những lời trước kia, hắn không có ý thức được, nguyên lai danh lợi đối với hắn mà nói lại quan trọng như vậy, không có ý thức được, Đỗ Vân Tu sẽ mang lại cho hắn cảm giác không kham...Lúc tuổi trẻ dã tâm luôn như vậy kỳ quái.

Chỉ cần có vật trở ngại trên đường.

Như vậy, ngay lúc gian nan khó khăn, lưu luyến nhu tình cũng có thể trở nên tàn nhẫn đến cực điểm...

Thời điểm Đỗ Vân Tu bị đám chó săn bao vây trong đám dư luận scandal.

Hắn như trước sống cuộc sống hào quang dưới ánh đèn huỳnh quang trên sân khấu, làm người mẫu đại diện cho các tạp chí nổi tiếng, đóng bộ phim của ESE, diễn xuất tốt, lại được hợp tác với đạo diễn nổi tiếng, đặt từng bước đi đầu cho hành trình đến danh hiệu ảnh đế của hắn sau này...

Chờ sóng gió đi qua...

Lại thấy được vẻ chán nản của Đỗ Vân Tu, hắn mới động lòng trắc ẩn, để Phong Cảnh mời Vân Tu đến ESE.

Phong Cảnh lại mang về tin tức, đối phương cự tuyệt.

Hắn gọi điện thoại truy vấn nguyên nhân, Đỗ Vân Tu chỉ có một câu, còn có cái gì đâu.

Ngữ khí bình thản.

Hắn từng nghe nói qua vụ việc lần đó, người tràn đầy sức sống như Đỗ Vân Tu, từng đối với giới giải trí ôm lấy khát khao đẹp đẽ, trước sự chèn ép của truyền thông mà như gió cuốn mây tan, hắn yên lặng.

Mà khi đó, hắn nắm ống điện thoại, nói không nên lời.

Câu thất vọng của Đỗ Vân Tu, trước mặt truyền thông, và còn rất nhiều người có mặt tại hiện trường, nhẹ nhàng thốt ra.

Có cả, hắn.

Hắn còn nhớ rõ, lần đầu tiên xem Đỗ Vân Tu biểu diễn.

Ánh mắt đối phương khi đó sáng ngời biết bao, hết thảy đều vô cùng thuần túy, lúc đó hắn có bao nhiêu trong sáng.

Trận phong ba kia đi qua.

Hắn biết rõ nhất định phải xem, Đỗ Vân Tu diễn xuất lại càng gần như hoàn mỹ, thu liễm nội phóng, cả người đều là diễn.

Chính là có một chút, chỉ sợ cũng chỉ có người thận cận nhất hiện tại cũng là xa lạ nhất với Đỗ Vân Tu là hắn mới phát hiện được.

Rằng, vô luận ánh mắt đảo qua như thế nào, đều sẽ không thể tìm lại vẻ sáng ngời trong đôi mắt đó nữa.

Ngay cả chính Đỗ Vân Tu cũng không có chú ý, ánh mắt của hắn, sau sự kiện lần đó, đều là sợ hãi, tuyệt vọng. Sâu trong ánh mắt chính là nét u buồn khôn tả...

Nội tâm Tạ Di chấn động mạnh.

Nhưng Đỗ Vân Tu không có quên phần diễn của mình, hắn vẫn thao thao diễn xuất.

Hắn căm giận bất bình, tức giận mắng Tạ Di là kẻ lừa đảo.

Tạ Di lúc này mới kịp phản ứng, dựa theo nội dung kịch bản, một quyền đánh hướng bụng Đỗ Vân Tu, Đỗ Vân Tu lảo đảo ôm bụng lui lại mấy bước.

"Hảo, tốt lắm."

Đỗ Vân Tu cười.

Chính là trong lúc vui vẻ lộ ra mơ hồ bi thương. Loại bi thương này chính là bị người lừa, tựa như bị người ta đâm một nhát sau lưng, đau đến thấu tim."Đủ rồi! Không cần dùng loại ánh mắt này nhìn tôi!" Tạ Di chỉ cảm thấy khí huyết nhắm thẳng huyệt thái dương xông lên, "Chẳng lẽ vì Chử Phong, vì Chử Phong..."

Em muốn đối với anh như vậy?

...

Hắn luôn luôn hoài nghi, Đỗ Vân Tu sau đó có tình nhân khác.

Cho nên sau đó hắn vô luận lấy lòng thế nào, Đỗ Vân Tu cũng không vì thế mà thay đổi.

Hắn không thể hạ thấp tư thái.

Hắn cũng không bỏ xuống được cái giá cho mọi chuyện, hắn không thể chịu được dư luận moi móc. Chỉ có thể một lần lại một lần, bắt buộc đối phương...

Thanh niên trước mắt tựa hồ biến ảo thành bộ dạng Đỗ Vân Tu.

Hắn chịu không nổi Đỗ Vân tu dùng ánh mắt trách cứ như vậy nhìn hắn. Càng chịu không nổi Đỗ Vân Tu vì một người khác, dùng ánh mắt như thế nhìn hắn.

Hết thảy toàn bộ quá mức đột ngột cùng không chân thật.

Tạ Di còn chưa ý thức được, hắn đã đem đối phương cùng Đỗ Vân Tu ngoài đời đánh đồng, lại đem phần diễn của Chử Phong thay vào tới ngoài đời.

"Tài sản của hắn, địa vị hắn, cái nào mà chẳng phải là của tôi? Nếu không phải mẹ của tôi bị mẹ hắn đuổi ra khỏi Chử gia..."

"Vân Tu..." Tạ di dừng một chút, nhẹ nhàng hô tên của đối phương, thanh âm lập tức trở nên thấp nhu (giống ôn nhu ý) lên, "Chúng ta khi đó ở nước ngoài, cảm tình không phải tốt lắm sao? Vì cái gì, cậu chỉ để ý đến tình bạn của cậu cùng Chử Phong... Giữa tôi và cậu là gì đây?"

"Chính là... Này đều là giả."

Đối phương nhìn hắn, thủy quang trong mắt chớp động.

Đối phương không khóc.

Nhưng lòng Tạ Di cũng cảm thấy được hắn thất vọng đến thế nào...

"CUT!" Đạo diễn hô một tiếng.

Tạ Di ngẩn người, mãi đến sau đó vài giây, mới hiểu được tuồng vui này đã được quay lại. Tiểu trợ lý lập tức đưa đồ uống ấm áp cho hắn, Lâm đ*o diễn cũng tới, ánh mắt lộ ra thưởng thức, tán dương: "Tốt lắm, vừa rồi cảm giác mang lại thật tốt!"

Không hổ là mang danh ảnh đế a.

Chỉ là một màn ảnh nhỏ.

Bên trong đủ loại cảm xúc lại luân phiên thoáng hiện, loại hối hận, tức giận, xấu hổ và giận dữ, ghen tị, mơ hồ khát vọng này... Toàn bộ đều biểu hiện ra.

Lần này vội vàng đẩy nhanh tốc độ quay phim.

Người có chút mệt mỏi, tất cả đều thể hiện rõ trên khuôn mặt. Tựa như kịch bản phần diễn của Tạ Di, phân cảnh trước vừa mới đột nhiên xuất hiện mà phân cảnh sau đã là màn đột nhiên trả thù. Hoàn toàn là vì bộ thứ hai mà đông cứng thiết kế ra một nhân vật.

Nhưng là lần quay phân cảnh này của Tạ Di, lại thật sự đem kịch bản diễn tới ngoài đời.

Nội tâm của hắn thống khổ.

Hắn muốn báo thù, khát vọng tình bạn rồi lại không thể không lợi dụng của tình bạn, nhất nhất nói ra.

Nhưng tâm Tạ Di đã hoàn toàn trống rỗng tại đây.

"Diễn viên kia? Người diễn vai 'Vân Tu', tên gọi là gì?"

"Diễn vai 'Vân tu' a." lời Lâm đ*o diễn mang đầy tự hào, vì diễn viên phim thần tượng của mình như vậy mà có chút đắc ý, "Hắn thật ra trong Legacy...chính là người xuất sắc nhất. Thật làm cho người ta nhìn không ra hắn lại là một người mới. Người không biết, còn tưởng rằng hắn đã lăn lộn lâu trong giới giải trí rồi."

"Hắn tên là gì?" Trong lòng Tạ Di mơ hồ có một dự cảm, chấp nhất hỏi.

"Chẳng phải kêu Vân Tu rồi sao?"

"Vân Tu? ! Làm sao có thể?!"
Bình Luận (0)
Comment