*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vân Tu.
Không, hắn làm sao có thể tên là Vân Tu.
Tạ Di vội vàng nhấc bước về hướng phòng nghỉ của đối phương.
Hắn không biết bản thân rốt cuộc đang mang tâm tình thế nào, nhưng hắn chính là muốn nhận định rõ ràng lần nữa diễn viên vừa rồi.
Diễn viên kia tên là Vân Tu...
***************
Trong phòng nghỉ, Chử Phong đang ngồi trên bàn hoá trang, hắn trầm tư lướt mắt đánh giá Đỗ Vân thân thiện hữu hảo một hồi, mới lên tiếng: "Cậu vừa rồi diễn rất khá."
Chử Phong vẫn cho rằng mình mới là người giỏi nhất. (thanh niên tự tin nhất năm J))
Hiện tại Legacy chính là nhóm thần tượng được yêu thích nhất, mà hắn không chỉ là nhóm trưởng, mà còn là đối tượng ESE ngầm nâng đỡ, điều này tuy không nói ra nhưng hầu như ai ai cũng biết.
Vẻ ngoài tuấn mỹ, thân hình xốc vác mạnh mẽ, khi phỏng vấn lại tỏ ra nhạy bén dí dỏm trước phóng viên, thậm chí là đối mặt với fan lại triển lộ ra không ít mị lực...
Mỗi một phương diện, Chử Phong đều tự nhận là mình làm rất tốt.
Nếu như nói, trong...nhóm thần tượng này, người ngày thường khiến hắn có cảm giác bị uy hiếp, phải kể đến Đằng Trạch.
Đối phương chính là một học sinh du học ở Mỹ, vai vế thực sự không nhỏ, mà tài năng cũng không phải hạng xoàng, nhất là về khoản tiếng anh và khả năng khiêu vũ quả thật không tồi, lại thường xuyên mang đến cho người ta cảm giác hắn là người ưu việt, đến khí chất cũng bị ảnh hưởng ít nhiều trong suốt thời gian sống ở nước ngoài.
Úy Dật Phi, cũng có chút uy hiếp.
Rất nhiều fan nữ thích loại thiếu niên nhu nhuận như hắn, mỗi lần nhận được quà tặng thì số quà tặng của hắn cũng nhiều hơn của Chử Phong, lần trước xuất cao âm (cao độ) trong lúc thực hiện đĩa đơn, ngay cả người ghi âm cũng có chút thất kinh mà than.
Nhưng là, nhìn Vân Tu có vẻ không...nổi bật gì mấy, lại ngoài ý muốn luôn khiến hắn phải bội phục!
Mặc dù trước lúc quay « The Legacy », Phong Cảnh từng ám chỉ mình sau này có triển vọng trở thành ngôi sao nổi tiếng, chính là... Tựa hồ đối với Vân Tu cũng coi trọng giống như thế. Hắn luôn loáng thoáng cảm thấy, mối quan hệ giữa Vân Tu cùng Phong Cảnh cũng không phải đơn giản ngoài mặt như vậy.
Huống chi, ở phần một "The Legacy", có thể cùng hắn có địa vị ngang nhau, không phải Đằng Trạch, không phải Úy Dật Phi.
Mà chính là Vân Tu.
Ngay cả Lâm đ*o diễn luôn theo đuổi sự hoàn mỹ, cũng chỉ có thời điểm Vân Tu diễn, mới sẽ không soi xét như vậy.
Nếu vậy hiện tại Amanda đối với một đám chưa có thành tích đáng kể gì như bọn họ cũng không có lưu luyến, nhưng nói đến thành viên trong nhóm.
Thế nhưng cô lại thật xem trọng Vân Tu.
Hỏi cô nguyên nhân, cô lại nói cái gì mà:Đây không chỉ là trực giác của phụ nữ. Mà còn là trực giác có được nhờ vào việc làm người đại diện nhiều năm qua của cô. Cảm giác Vân Tu ngoài đóng phim thần tượng ra, còn có thể làm được nhiều việc lợi hại hơn thế.
Chẳng lẽ mình trừ bỏ phim thần tượng, lại không thể làm nhiều việc tốt hơn thế sao...
Tiếc là mình xem cô ấy là bạn, lời nói đó chỉ có thể giữ trong lòng .
Nhưng mà, ở phân cảnh diễn xuất vừa rồi giữa ảnh đế Tạ Di và Vân Tu.
Hắn loáng thoáng nhận ra vài điều. Hắn trước kia cho rằng, mình hiểu rất rõ diễn xuất là như thế nào, nhưng chung quy bản thân cũng chỉ là một kẻ giỏi khoe khoang.
Làm một diễn viên, cái cần đầu tiên không phải là dung mạo tuấn mỹ.
Mà chính là, khả năng căn cứ theo nội dung kịch bản, hiểu rõ để biểu đạt ra cảm xúc giống như trên kịch bản, cảm xúc gì cần có liền biểu đạt ra cảm xúc đó, nên làm ra động tác gì, liền làm ra động tác đó.
Chỉ cần lĩnh ngộ được hai điều này, nhất định sẽ trở thành diễn viên xuất sắc. Giống như người được cho là lão luyện trong diễn xuất như Tạ Di.
Nhất là sau khi bản thân vừa mới đứng một bên nhìn hai người diễn xuất.
Thế nhưng hắn lại có cảm giác kỳ quái.
Mặc dù là Vân Tu đang cùng Tạ Di diễn, nhưng chỉ cần ánh mắt gắt gao dõi theo Vân Tu, truy đuổi từng cảm xúc trong đôi mắt hắn, nghe mỗi một câu thoại hắn nói ra
Chử Phong lại có thể tưởng tượng ra cảnh trong phân đoạn này, nhập tâm vào nhân vật, hiểu rõ tính cách nhân vật...
Giống như có thể hiểu rõ xem tạ di có hay không chính là loại người này?
Chỉ cần đối phương là Vân Tu.
Chỉ cần là Vân Tu.
Hắn giống như có thể tưởng tượng ra con người của Tạ Di thế nào. Toàn bộ lời thoại trên kịch bản cũng có thể kìm lòng không đậu mà buột miệng nói ra. (cái này ngtar gọi là nhập tâm đấy anh J)
Ngày hôm qua Chử Phong diễn cùng với Tạ Di vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn với khả năng diễn xuất kém cỏi của bản thân, cảm giác óc tưởng tượng của mình không đủ phong phú.
Nhưng nếu là hôm nay.
Nếu như Vân Tu diễn như thế trước mặt mình, Chử Phong cảm thấy hắn cũng có thể đem các cảm xúc phức tạp, bất đồng như thế biểu hiện ra ngoài...
Hơn một lần, Vân Tu khiến hắn rung động mãnh liệt, hắn không thôi kinh ngạc.
Nhưng lúc này đây...
Tưởng tượng giống như Vân Tu đang biểu diễn trước mặt mình, hắn có thể thực thuận lợi nhập tâm vào vai diễn kia, hiểu rõ tâm lí, cảm xúc của nhân vật...
"A... Cám ơn."
Đỗ Vân Tu trừng mắt nhìn, ánh mắt có điểm nghi hoặc.
Vẻ mặt như thế lại khiến Chử Phong ma xui quỉ khiến thế nào lại nghĩ tới hai từ "Đáng yêu".Ngay lúc đối phương nửa lịch sự, nửa kinh ngạc, cẩn thận đáp lại lời tán thưởng của hắn thì cửa phòng nghỉ "Ba" một cái mở ra, không nghi ngờ, cánh cửa đã bị đẩy mạnh thế nào —— Tạ Di hùng hổ xông vào phòng.
Tầm mắt Tạ Di sau khi quét một vòng trong phòng nghỉ, ánh mắt thâm trầm liền rơi xuống người Đỗ Vân Tu.
Ánh mắt như vậy, ngay cả Chử Phong đều ý thức được có vẻ không bình thường.
"Anh muốn làm gì?!"
Ngay cả Chử Phong cũng thật bất ngờ, vì cái gì sau khi chứng kiến Tạ Di đối với Vân Tu lộ ra ánh mắt như thế, suy nghĩ của hắn còn chưa hiểu rõ chuyện gì, thì thân thể lại phản ứng trước một bước mà đứng lên?
Càng lấy tốc độ nhanh nhất mà chắn trước Vân Tu, thật sự đem ánh mắt Tạ Di che đi! (*cừi gian* hehehe)
Tạ Di thoáng cười lạnh. Lấy thân phận gì, mà dám chất vấn hắn.
"Tránh ra!"
Chử Phong nhíu nhíu mày, không nói gì, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng Tạ Di.
Kỳ thật, khi mới mở miệng hỏi đối phương muốn làm gì thì hắn liền hối hận.
Tạ Di có địa vị thế nào, không riêng gì việc liên tục nhận được các giải thưởng trong nước, phòng vé luôn đắt người mua, mà hai năm qua còn nhận tiếp mấy bộ điện ảnh nước ngoài, có triển vọng tiến quân sang Hollywood.
Cho dù là ESE, nếu muốn Phong Cảnh và Lệ Duệ bỏ xe giữ tướng, không nghi ngờ, người mà họ buông bỏ nhất định là mình...
"Chử Phong, không có việc gì."
Nhìn thấy Tạ Di cùng Chử Phong giống như lưỡng hổ (hai hổ) gặp nhau, Đỗ Vân Tu nhịn không được lên tiếng, nhẹ nói, "Có thể... Tạ ca tìm tôi có chút việc?"
Đỗ Vân Tu thử liếc mắt một cái về phía Tạ Dii.
Chính là khẽ đụng đến tầm mắt đối phương, hắn phát hiện bản thân so với mình trong tưởng tượng lại càng không yên tĩnh.
Bây giờ không có mọi người trong studio ở đây, không có diễn xuất, hắn căn bản không biết cần phản ứng thế nào mới tốt.
Chẳng lẽ... Tạ Di nhận ra hắn?
Tạ Di lúc này mới khinh thường hừ một tiếng, ý bảo Chử Phong đi ra ngoài.
Chử Phong quay đầu lại, sau khi dùng ánh mắt mang ý hỏi Đỗ Vân Tu, mới cắn chặt răng đi ra ngoài: "Tôi ở bên ngoài. Có chuyện gì thì gọi tôi."
Trước khi đi, lưu lại một câu, chính hắn cũng cảm thấy lời nói có phần kỳ quái.
Tạ Di nghe xong, khinh thường cười cười.
Sau đó lướt mắt tỉ mỉ nhìn người đối diện, từ trên xuống dưới đánh giá Đỗ Vân Tu một vòng, giống như một con dã thú chuẩn bị săn mồi.
... Thật sự là không giống.
So với Đỗ Vân Tu trẻ tuổi, so với thân hình thon dài dễ nhìn của Đỗ Vân.
Vô luận là phương diện nào cũng đều hoàn toàn không giống.
Chính là vì cái gì.Ánh mắt đối phương nhìn mình, lại chính là ánh mắt vốn quen thuộc với hắn từ lâu...
"Cậu... Là Đỗ Vân Tu phải không." Tạ Di từng bước một, chậm rãi thong thả tới gần.
"Ân? Đỗ Vân Tu?" Đối phương lộ ra biểu tình hơi kinh ngạc, giống như đối với cái tên này có điểm nghi hoặc, thanh âm ban đầu tự bỏ thêm trọng âm, âm cuối lại lên cao tỏ vẻ nghi vấn.
Tạ Di đi đến trước mặt hắn.
Không nói gì, chỉ là lạnh lùng cười. Thời điểm Tạ Di cười, liền xuất ra cỗ tà khí mê hoặc, nhưng mà lúc cười lạnh hoặc là không cười, loại khí chất toát ra này lại khiến người ta có cảm giác áp bách, cũng vô cùng sợ hãi.
Giống như chỉ cần bị hắn câu hồn đoạt phách, theo hắn rồi, hắn một giây sau cũng có thể cho bạn mất hết danh dự.
Tim Đỗ Vân Tu đập bịch bịch, hắn có thể cảm giác được phía sau lưng của mình đều cứng còng .
Nhưng là Tạ Di vẫn đang ở trước mặt hắn dạo một vòng, quan sát đánh giá trên dưới.
Thời điểm Đỗ Vân Tu lúc trước lựa chọn nghệ danh này, Amanda cũng không đồng ý.
Amanda nói thầy tướng số từng nói rằng: nửa may mắn, quẻ này mơ hồ, anh hùng hào kiệt, gợn sóng trùng điệp, mà tấu công lớn. (mình k hiểu lắm, chỉ có thể nắm sơ rồi edit tạm câu này dễ hỉu z thui
)
Công ty càng có khuynh hướng yêu cầu nghệ danh nghệ sĩ có thể là loại Húc nhật đông thăng* như thế này, danh-lợi thuận lợi thu về hai cái.
(*Húc nhật đông thăng: mặt trời phía Đông, ý nói ở đây là nghệ danh mang điềm tốt, sáng sủa,...pla pla)
Nhưng Đỗ Vân Tu lại ôn nhu kiên trì muốn lựa chọn cái tên này.
Đỗ Vân Tu luôn luôn tỏ ra phối hợp, nhưng vì chuyện nhỏ như vậy mà kiên định, đây chính là lần đầu tiên.
Amanda không có hỏi nhiều, bởi vì cô tựa hồ hiểu được, vô luận như thế nào, đối phương cũng sẽ không dao động.
Ngay cả tên mình cũng không thể nắm chắc.
Như vậy, sau khi trọng sinh làm sao có thể càng kiên định theo hướng đi trên con đường này, càng kiên định... trở nên siêu việt hơn cả Tạ Di được đây.
Tạ Di im lặng vài giây.
Đối với người trước mặt, sau khi quét ngang dọc, cũng là luôn mang biểu tình nửa kinh ngạc nửa lo sợ bất an đánh giá Vân Tu, tựa hồ nghi hoặc vì sao lại tìm tới hắn. (Ảnh thấy giống cho đã, h k thấy giống lại tự hỏi tại s lại tìm tới, chết với ẻm TT__TT)
Càng nhìn càng cảm thấy đối phương rất có thể là Đỗ Vân tu.
Càng nhìn rồi lại cảm thấy đối phương không thể nào là Đỗ Vân Tu.
Người kia... Đã chết rồi.
Làm sao có thể xảy ra chuyện hoang đường thế này được.
Càng nghĩ đến người kia, tâm tình Tạ Di càng khó có thể bình phục, không biết tại sao, hắn thậm chí có loại xúc động, muốn kể cho thanh niên trước mắt này nghe chuyện tình giữa mình và Đỗ Vân Tu.
Rốt cuộc nhìn không thấu người kia.
Rốt cuộc nhìn qua diễn xuất của người kia. Cho dù là người phù hợp, giống hắn nhất, cũng tìm không thấy người diễn được đến thế.
Đối phương từ lúc xuất đạo tới nay đều diễn xuất hết mình.
Toàn bộ phim thần tượng và băng ghi hình điện ảnh, cùng với đĩa quang**, DVD.
(**Đĩa quang : (tiếng anh: optical disc) là thuật ngữ dùng để chỉ chung các loại đĩa mà dữ liệu được ghi/đọc bằng tia ánh sáng hội tụ. Tuỳ thuộc vào từng loại đĩa quang (CD, DVD...) mà chúng có các khả năng chứa dữ liệu với dung lượng khác nhau.)
Hắn toàn bộ đều sưu tầm. Chính là ngoài cái đó ra thì không còn gì có thể nghi ngờ được nữa...
Tạ Di thật không ngờ.
Không ngừng phóng ánh mắt hồ nghi soi xét mội người xa lạ mới gặp... Một người thế này, không ngờ lại là mình.
"Đỗ Phi..." Tạ Di mới vừa thốt lên cái tên này.
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, Đỗ Vân Tu tự nhận đã hoàn thiện mọi thứ, sẽ không có bất kì hành động nông nỗi nào, vẫn là nhịn không được thoáng chấn động.
Chính là, ngay tại nháy mắt này.
Chuông điện thoại Tạ Di vang lên, ngay tại trong nháy mắt kia Tạ Di lại nghiêng đầu nhận điện thoại, hắn đã bỏ lỡ cơ hội duy nhất có thể phát hiện điều trọng yếu(quan trọng)!
Đỗ Vân Tu lại hồi phục tinh thần, biểu tình ngây ngô xa lạ của một diễn viên mới xuất đạo lại trở về trên khuôn mặt... (Anh giả ngu :v :v)
Mà cú điện thoại vừa rồi, chính là do người đại diện của Tạ Di gọi tới.
Người kia so với Tạ Di càng biết rõ người đại diện kia lợi hại thế nào.
Tạ Di không rõ điều ấy.
Chính là... Hắn, Đỗ Vân Tu kiếp trước, hiểu rõ.