Đằng Huy Nguyệt giận dỗi Minh đế, đi một mình ở phía trước.
Thế nhưng cái chân ngắn không có bao nhiêu sức lực, cậu vừa đi vừa thở hổn hển một lúc, vẫn bị Minh đế ung dung tao nhã nhịp bước đuổi kịp, cuối cùng không biết thế nào lại biến thành một tay túm vạt áo Minh đế, đi sóng vai với Minh đế trong Ngự Hoa Viên.
Hiện giờ đã là cuối thu, thời tiết hơi lạnh. Nhưng hôm nay trời trong nắng ấm, không một gợn mây. Hoa quế trong Ngự Hoa Viên đang nở rộ, mùi hương làm say lòng người thoang thoảng trong không khí.
Hai cữu sanh chậm rãi đi tới, tản bộ trong vườn hoa quế.
“A Việt cữu cữu hy vọng ngươi học mà có thức, đừng để lãng phí thiên tư của mình.” Minh đế xoa đầu cậu, hòa nhã nói. “Nếu ngươi không vui khi Ưng Quế Luân xem thường ngươi vì ngươi là văn tử, chính ngươi cũng không thể vì mình là văn tử mà lười biếng buông lơi.”
Lúc này, nỗi buồn bực của Đằng Huy Nguyệt đã tiêu tán chẳng còn bao nhiêu. Không phải cậu không hiểu dụng tâm của Minh đế dành cho cậu, chỉ là cảm thấy không nên lãng phí thời gian quý báu vào việc mà kiếp trước cậu đã trải qua, cậu còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
____ Tuy rằng chuyện quan trọng hơn này luôn thoắt ẩn thoắt hiện trong đầu óc cậu, có lúc có thể nhớ ra, có những lúc lại không thể hồi tưởng được.
Bất quá Minh đế ôn nhu kiên nhẫn nói đạo lý với cậu như thế, Đằng Huy Nguyệt cũng không cứng đầu mãi được. Cậu không muốn nhất chính là Minh đế thất vọng về cậu.
“… Được rồi…” Đằng Huy Nguyệt đá mặt đất, cho thêm một điều kiện. “Nếu Ưng Thái phó không tốt, ta không muốn học cùng hắn.”
Minh đế nói: “Được.” Đến lúc đó hắn sẽ tự mình dạy.
Được cho phép, Đằng Huy Nguyệt lại bắt đầu nhảy nhót! Quả nhiên cữu cữu là tốt nhất!
Nhưng một lát sau cậu lại đến gần Minh đế, do dự một chút mới hỏi: “Cữu cữu, vừa rồi ở Cẩm Mặc cung, ta không làm người mất mặt, đúng không?” Ưng Quế Luân có tài học xuất chúng, vừa là sư huynh của Minh đế vừa từng là Thiếu khanh của Đại Lý tự, tiền đồ không thể hạn định. Chỉ là nhất thời gặp bất lợi, chưa giải quyết được khúc mắc, không muốn tái xuất nữa, bị Minh đế nói dăm ba câu lừa đến Cẩm Mặc cung dạy học cho Hoàng tử. Đây cũng chỉ là tạm thời thôi, sau này Ưng Quế Luân sẽ trở thành người được Minh đế trọng dụng. Đằng Huy Nguyệt hoàn toàn là vì Minh đế nên mới “cung kính” với hắn như vậy.
Nguyên Trưng Ung chủ mà đến cả Hoàng đế cũng dám đá, lần đầu tiên “cung kính” với người khác cũng biểu hiện không tới nỗi nào.
Minh đế cười, trong mắt dần ôn nhu. Hắn bế Đằng Huy Nguyệt lên, thơm vào má cậu: “Đương nhiên là không! A Việt làm rất tốt! Cữu cữu kiêu ngạo vì ngươi!” Bất luận là tỏ vẻ kính trọng Ưng Quế Luân, hay là thẳng thắn nói ra bất mãn vì nội dung của bài học với hắn, đều làm rất tốt!
Đằng Huy Nguyệt đỏ mặt lên, vui sướng ôm cổ Minh đế, thơm vào má hắn một cái thật kêu!
“A Việt thích cữu cữu nhất nhất nhất!”
Minh đế cười to!
“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng!” Đột nhiên, một giọng nữ mềm mại vang lên.
Trương Chiêu nghi Trương Tố Tố dẫn theo hai cung nữ thanh tú Cẩm Ngọc, Cẩm Miên, đứng bên ngoài vòng bảo vệ của thị vệ, uyển chuyển cúi người xuống.
Nụ cười của Minh đế biến mất, nhàn nhạt nói: “Miễn lễ.”
“Tạ ơn Hoàng thượng.” Trương Chiêu nghi nói, rồi đứng lên với tư thái tuyệt đẹp, ánh mắt ẩn tình với vui sướng vô hạn khi nhìn thấy Minh đế. Nàng vẫn mặt quần áo xanh lơ trang nhã, tô nền cho khuôn mặt trái xoan thêm thanh lệ thoát tục.
“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng…” Đằng Huy Nguyệt nói nhỏ vào tai Minh đế, ngữ điệu giống Trương Chiêu nghi như đúc.
Khóe môi Minh đế hơi cong lên, nói nhỏ: “Nghịch ngợm.”
Đằng Huy Nguyệt le lưỡi.
Minh đế nhìn Trương Chiêu nghi, hàng mi hơi cau lại, nhưng giãn ra rất nhanh.
Trương Chiêu nghi hoàn toàn không phát hiện ra, chậm rãi đến gần. Nàng rất am hiểu cách thức phô bày những ưu điểm của mình đến mức cực hạn.
“Chiêu nghi có chuyện gì?” Minh đế hỏi.
Trương Chiêu nghi có chút u oán nhìn Minh đế một cái, nói: “Thần thiếp thấy sắc trời tươi đẹp, nghe nói hoa quế đã nở, nên tới Ngự Hoa Viên ngắm cảnh.”
Minh đế nói: “Trẫm nhớ Chiêu nghi thích nhất là hoa sen.”
Trương Chiêu nghi vui sướng nói: “Biểu ca vẫn nhớ!” Dường như nhận ra mình lỡ lời, lập tức cúi người xuống. “Là thần thiếp quá vui mừng, vượt quá phép tắc… Hồi nhỏ Hoàng thượng còn tặng thần thiếp một bông hoa sen.” Trong ánh mắt nàng hiện lên chút hoài niệm.
“Trịnh phi cũng thích hoa sen, trong Cam Tuyền cung còn có mấy chậu rất đẹp, trẫm sẽ bảo Trịnh phi tặng Tố Tâm cung một phần.” Minh đế nói.
Tố Tâm cung chính là nơi ở của Trương Chiêu nghi.
Đều là biểu muội, đều thích hoa sen. Nụ cười của Trương Chiêu nghi nhạt dần, khéo léo từ chối. “Đó đều là hoa mà Trịnh phi tỷ tỷ thích, sao thần thiếp có thể nhận?”
“Không sao.” Minh đế nói. “Nàng ấy làm chủ mọi chuyện trong hậu cung, xưa nay luôn hiền lành độ lượng.”
Trương Chiêu nghi giấu bàn tay nắm chặt trong ống tay áo, trên mặt lộ ra vẻ ngại ngùng: “Vậy thì, thần thiếp từ chối thì bất kính. Tạ ơn Hoàng thượng!”
“Không cần đa lễ.” Minh đế nói, trong mắt là vẻ không quan tâm.
Loại thái độ không quan tâm này lại khiến Trương Chiêu nghi mê đắm. Người này là thiên hạ chí tôn cao cao tại thượng, người bình thường căn bản không thể có được một phần chú ý của hắn. Chính bởi như vậy, Trương Chiêu nghi lại càng hy vọng mình thật sự có thể đi vào tầm mắt hắn, trái tim hắn.
Trương Chiêu nghi tới gần, Đằng Huy Nguyệt vốn không thích nàng cứ làm người trong suốt trên người Minh đế, không nói một từ. Minh đế cũng để mặc cậu, làm như không nhận ra Trương Chiêu nghi của hắn không hành lễ với cậu.
Bất quá, thấy được ánh mắt mà Trương Chiêu nghi nhìn Minh đế, Đằng Huy Nguyệt có chút không vui! Dáng vẻ nàng như muốn ăn luôn cả Minh đế vậy! Thật đáng ghét!
“Cữu cữu, ta muốn ăn bánh hoa quế…” Đằng Huy Nguyệt lên tiếng, dùng giọng nói mà người bên cạnh đều có thể nghe thấy, vô cùng sát phong cảnh.
“Nhìn cả vườn hoa quế, đói rồi?” Minh đế rất tự nhiên chuyển tầm mắt đến người cậu, cười hỏi.
“Chỉ là muốn ăn.” Đằng Huy Nguyệt nói.
Trương Chiêu nghi lên tiếng: “Thật trùng hợp, thần thiếp vừa hái được một ít hoa quế, định làm bánh hoa quế. Chi bằng làm xong, thần thiếp mang đến cho Hoàng thượng và điện hạ nếm thử?”
Minh đế nói: “Không cần. A Việt kén ăn, chỉ ăn bánh Trương Du làm.”
Trương Du Trương ngự trù chính là người chuyên làm đồ lót dạ cho Minh đế. Cho dù là Trương Chiêu nghi, đã vào cung mấy năm cũng chỉ may mắn được nếm tay nghề của hắn không tới mười lần.
Trương Chiêu nghi nhìn Đằng Huy Nguyệt một cái, cố cười nói: “Vậy thần thiếp sẽ không bêu xấu.”
Minh đế vẫn rất lạnh nhạt với hậu cung. Trong đợt tuyển tú của năm Thái An thứ ba, hậu cung chỉ có thêm sáu người, trong đó Trương Chiêu nghi có phân vị cao nhất, cũng được sủng ái nhất. Thế nhưng cái sủng ái này, cũng chỉ là chuyển sự sủng ái của Từ Mỹ nhân sang, một tháng có thể gặp Minh đế khoảng năm, sáu lần. Tiếp đó là Trịnh phi vẫn đứng vững không đổ, rồi đến Đặng phi, Triệu Tiệp dư là hai người sinh được Hoàng tử. Còn những phi tần thị quân khác, một tháng có thể gặp được Minh đế đã là cực kỳ may mắn.
Bốn năm qua đi, hậu cung không có thêm Hoàng tử nào, cũng không có thêm người mới. Minh đế không lo lắng, Trịnh Thái hậu vốn có chút nôn nóng, mấy năm nay cũng tu tâm dưỡng tính, luôn nhắm một mắt mở một mắt đối với Minh đế, quan hệ mẹ con đã thân thiết hơn không ít. Vì thế Trịnh Thái hậu lại càng mặc kệ loại chuyện này. Dù sao Minh đế cũng đã có bốn nhi tử, chín chắn thánh minh, bách quan ca tụng, đế vị ngồi yên ổn. Các quan lại cũng sẽ không thích Minh đế trầm mê hậu cung, càng không dám quản Minh đế sủng ái phi tần thị quân nào.
Trương Chiêu nghi không vừa lòng với hiện trạng, hơn nữa Minh đế đối xử với nàng cũng…
“Nếu không có chuyện gì, Chiêu nghi lui xuống trước đi.” Minh đế nói.
Trương Chiêu nghi vốn còn muốn đi dạo cùng Minh đế, nhưng ở giữa còn có một Nguyên Trưng Ung chủ năm tuổi, hoàn toàn không tiện mở miệng. Minh đế chỉ quan tâm Nguyên Trưng Ung chủ muốn ăn bánh hoa quế, căn bản không đặt tâm tư vào nàng.
Trương Chiêu nghi luôn cảm thấy Đằng Huy Nguyệt được sủng ái quá mức, được Minh đế đích thân giáo dưỡng, chiếm hết thời gian của Minh đế, thường xuyên cùng ăn cùng ngủ với Minh đế. Nàng hận mình không thể có được một phần mười sự sủng ái như Đằng Huy Nguyệt!
Thế nhưng nàng không có cách nào để đuổi Đằng Huy Nguyệt ra xa Minh đế…
“Vâng, Hoàng thượng, thần thiếp cáo lui.” Trương Chiêu nghi cúi người, nói.
Nhìn Trương Chiêu nghi đi xa, Minh đế hỏi Đằng Huy Nguyệt: “Vẫn muốn ăn bánh hoa quế?”
Đằng Huy Nguyệt bĩu môi: “Muốn ăn! Ta quyết định ta ghét nhất là bánh hoa sen…”
Minh đế dở khóc dở cười.
Đằng Huy Nguyệt khó hiểu, hỏi: “Rõ ràng cữu cữu không thích Trương Chiêu nghi, tại sao lại sủng nàng như vậy?” Cậu cũng nghe thấy lời đồn trong cung, đều nói cái gì mà “Trương Chiêu nghi sủng quan hậu cung”, “Trương Chiêu nghi và Trịnh phi không ai nhường ai”, vân vân…
Lúc ấy Đằng Huy Nguyệt khịt mũi khinh bỉ ngay tại chỗ. Nếu thật sự được sủng ái, sao Trương Chiêu nghi phải nôn nóng sốt ruột như vậy? Người ngoài không biết, chứ thông qua bản ghi chép thị tẩm của Kính Sự phòng cậu cũng biết, đến giờ Trương Chiêu nghi vẫn là xử nữ! Minh đế căn bản chưa từng lâm hạnh nàng!
Ban đầu Minh đế lấy lý do nàng còn nhỏ tuổi nên không sủng hạnh nàng, nhưng bốn năm đã qua, nàng đã mười bảy tuổi, Minh đế vẫn không sủng hạnh nàng. Cũng khó trách Trương Chiêu nghi gấp gáp muốn phát hỏa thế kia…
Minh đế nói: “Nàng luôn mong muốn như vậy, tại sao không cho?”
Đằng Huy Nguyệt không hiểu tâm tư Minh đế, thở dài như tiểu đại nhân: “Ta không thích cữu cữu làm chuyện người không thích…”
Minh đế thấy ấm áp trong lòng, bóp má cậu: “Cữu cữu không cần ngươi lo lắng.”
Khuôn mặt bé nhỏ của Đằng Huy Nguyệt nghiêm túc lại: “Không kiềm chế được.”
Minh đế không nhịn được, bật cười: “Đồ vuốt mông ngựa… Đưa ngươi đi ăn bánh hoa quế.” Khi nhìn thấy hoa quế trong Ngự Hoa Viên, Minh đế đã sai thái giám nội thị Tô Thuận đi chuẩn bị, nghĩ rằng có lẽ tên chuyên ăn vặt Đằng Huy Nguyệt này sẽ không nhịn được. Quả nhiên!
Đằng Huy Nguyệt ôm cổ hắn, cọ cọ vào hắn rồi cười.
Lúc này, đột nhiên Tô Thuận bước vội trở lại, cúi người bẩm báo: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Phúc Khang Trưởng Công chúa ngất xỉu ở Vĩnh An cung! Thái hậu mời Hoàng thượng và Nguyệt điện hạ đến đó!”
Cảm nhận được tiểu đông tây trong lòng chấn động rất mạnh, Minh đế vỗ lưng cậu để trấn an, hỏi: “Thái y đến đó chưa?”
“Chưởng viện Thái y viện Hồ Thái y, phó chưởng viện Lê Thái y và Phùng Thái y đều đã đến!” Tô Thuận nói. Phúc Khang Trưởng Công chúa có bệnh nhẹ, tất cả Thái y đứng đầu Thái y viện đều phải đến.
Minh đế nói: “Trẫm và Ung chủ lập tức đến ngay. A Việt, đừng lo lắng, có cữu cữu ở đây.”
Đằng Huy Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu. Kỳ thật cậu cũng biết Công chúa a nương ngất xỉu cũng không nhất định là do chuyện xấu, nhưng vẫn cứ lo lắng không thôi.
Minh đế cũng không ngồi ngự liễn, dứt khoát bế Đằng Huy Nguyệt đến Vĩnh An cung.
…
Trong Vĩnh An cung, Trịnh Thái hậu ngồi ở một bên, nhìn chăm chú vào Thái y đang bắt mạch cho Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn.
“Có gì nghiêm trọng không? Đang tốt đẹp sao lại ngất xỉu?”
Tề Mẫn đã tỉnh lại, có một dự cảm kỳ diệu khiến tim nàng như treo trên cao, không phải lo lắng mà là mong đợi.
Ba Thái y chẩn bệnh xong, thì thầm với nhau mấy câu, cuối cùng Chưởng viện Hồ Thái y bước ra nói: “Chúc mừng Thái hậu nương nương, chúc mừng Trưởng Công chúa điện hạ, đây là hỉ mạch, điện hạ đã có thai hơn một tháng.”
Minh đế và Đằng Huy Nguyệt đến đây, đúng lúc nghe thấy câu này, sau đó nhìn thấy vẻ mặt mừng rỡ của Trịnh Thái hậu và Tề Mẫn, nhất là Tề Mẫn, khóe mắt đã đỏ lên, che miệng không nói nên lời.