Thái phó Ưng Quế Luân của Cẩm Mặc cung vô cùng buồn phiền.
Hiện giờ hắn và hai vị Thái phó khác đang dạy mười lăm học trò tính cả Hoàng tử. Sau đó hắn phát hiện ra, Nguyên Trưng Ung chủ Đằng Huy Nguyệt vừa mới đi học không lâu lại chính là người thiên tư thông minh nhất trong số tất cả các học trò. Thế nhưng cậu có tư chất như vậy lại là một văn tử, hơn nữa không có tâm tư ham học lắm. Cho dù bị Minh đế ép buộc mới bất cam bất nguyện đến nghe giảng, nhưng trái tim thì không ở đây, thường xuyên đi vào cõi thần tiên.
Ưng Quế Luân đã từng thử làm nghiêm sư để gọi cậu trả lời câu hỏi, thế nhưng bài học bình thường căn bản không thể làm khó cậu. Hơn nữa Ưng Quế Luân không thể không nói, có một văn tử với khuôn mặt cực kỳ đáng yêu xinh đẹp ở đây, hắn không dám làm bừa. Ưng Quế Luân hoàn toàn dám dùng thước đánh vào lòng bàn tay Hoàng tử, nhưng cứ nhìn thấy hai mắt sáng ngời của Đằng Huy Nguyệt, cái thước kia không thể nào đánh xuống được.
Nhẹ không được nặng không xong, Ưng Quế Luân chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt với Đằng Huy Nguyệt.
____ Cũng may Nguyên Trưng Ung chủ là văn tử, nếu không, muốn hắn phải trơ mắt nhìn một mầm non tốt không nghĩ đến chuyện vươn lên như thế, không phải là ép hắn phát điên sao?
Bài học buổi chiều là tập võ. Ngoại trừ Đằng Huy Nguyệt và hai thư đồng của cậu, các Hoàng tử và thư đồng của họ đều bắt buộc phải luyện tập cưỡi ngựa bắn cung.
Nam tử luôn có một sự nhiệt tình đối với tập võ. So với học văn, lúc học võ tất cả mọi người đều có nhiệt huyết hơn hẳn. Cho dù là Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu tuấn tú tao nhã cũng không ngoại lệ. Hắn cũng là đứa trẻ duy nhất ở đây được cho phép cưỡi một con ngựa nhỏ hiền lành. Tề thị giành được thiên hạ từ trên lưng ngựa, Tề Minh Diệu là con cháu trực hệ nên cũng kế thừa được thiên phú này, còn nhỏ tuổi mà đã cưỡi ngựa khá thành thạo. Khi hắn thúc ngựa chạy chậm trên thao trường, tất cả những đứa trẻ ở đây đều lộ ra thần sắc khâm phục ao ước.
Nhất là Tứ Hoàng tử Tề Minh Viêm. Khát vọng trong đôi mắt hắn như thể sắp tràn ra ngoài. Tuy rằng thời gian đi học chưa lâu, nhưng sức lĩnh ngộ về võ học của Tề Minh Viêm đã được bộc lộ rõ, khiến cho võ sư phụ là người có địa vị cao nhất trong số những người dạy võ khá coi trọng hắn.
Bất quá những chuyện này đều không liên quan đến Đằng Huy Nguyệt. Không phải cậu không có hứng thú với cưỡi ngựa, mà là hiện giờ vẫn còn ít tuổi, Minh đế không cho cậu học. Cho nên dù cậu có lòng muốn học đến đâu, cho mấy võ sư phụ mười lá gan bọn họ cũng không dám dạy cậu. Thư đồng Vương Thừa Kiên của cậu là nhi tử của Giang Hoa Quận chúa, mới đây đã được sắc phong làm An Kính Lệnh chủ, ngang bằng với cấp bậc Huyền chủ của nữ tử, cũng là thân kiều nhục quý. Võ sư phụ cũng không dám để hắn học, tránh nặng bên này nhẹ bên kia chọc giận Nguyên Trưng Ung chủ. Còn Tề Minh Tranh ba tuổi thì có thể dứt khoát bỏ qua, trông thân hình nó tròn vo thế kia, lên lưng ngựa chỉ sợ ngồi cũng không xong.
Hơn nữa lúc này Đằng Huy Nguyệt cũng không có nhiều tâm tư để luyện võ, lấy roi vàng ra quất từng cái một vào bia ngắm. Tề Minh Tranh ở bên cạnh mang dáng vẻ chẳng quan tâm nguy hiểm, chỉ muốn chộn rộn đến gần, bị An Kính Lệnh chủ Vương Thừa Kiên cố sức kéo lại. Tề Minh Tranh mút ngón tay, nhìn biểu huynh mà mình sùng bái gần trong gang tấc với vẻ vô cùng đáng thương, mà nó thì không thể tới gần.
Đằng Huy Nguyệt đang nghĩ đến chuyện Công chúa a nương của cậu, Phúc Khang Trưởng Công chúa mang thai. Tuy rằng vẫn biết sẽ có ngày này, cũng biết nếu Tề Mẫn có thêm một nhi tử, dù là với ai cũng rất tốt, Đằng Huy Nguyệt cũng từng nhắc nhở mình, phải yêu thích đệ đệ của mình, đừng có ấu trĩ tùy hứng giống kiếp trước, chỉ vì tranh sủng với đệ đệ mà giận dỗi cứ ở trong cung không thèm về phủ Công chúa, khiến cho Tề Mẫn phải mang bụng bầu tiến cung dỗ dành cậu. Tất cả mọi người đều sủng cậu, cậu càng không nên thị sủng mà kiêu.
Thế nhưng chuyện đã tới ngay trước mắt, cậu vẫn có chút mất mát. Người người đều biết cậu là Nguyên Trưng Ung chủ được sủng ái, thế nhưng, nguyên nhân quan trọng khiến cậu được sủng ái, phần lớn là vì cậu chính là nhi tử của Phúc Khang Trưởng Công chúa và An Quốc công Thế tử, thậm chí còn bởi vì cậu có được vẻ phong hoa tuyệt đại của văn gia gia Nguyệt Hoa Thất chủ Tề Trừng đã mất sớm, loại sủng ái này không phải là yêu ai yêu cả đường đi, đó là ảnh hưởng của di tình. Thực sự sủng ái cậu vì cậu là Đằng Huy Nguyệt, có lẽ chỉ có rất ít. Hiện giờ, cậu sắp có thêm một đệ đệ, đó còn là nhi tử sau này sẽ cưới vợ về nhà mà Công chúa a nương vẫn luôn trông mong, chứ không phải là văn tử hay nữ nhi sẽ phải gả ra ngoài…
Nhớ lại cái ngày tin tức Tề Mẫn có thai được truyền ra, a cha Đằng Kỳ Sơn đã tự mình vào hoàng cung đón Tề Mẫn về phủ Công chúa, trên đường đi hai vợ chồng nồng tình mật ý, vẻ vui mừng hiện rõ lên cả hàng lông mày, không ngừng nói về đứa trẻ sắp chào đời, ngay cả Đằng Huy Nguyệt đi theo sau bọn họ, đã thông báo với Minh đế muốn “hộ tống” Tề Mẫn về phủ cũng bị bỏ quên sau đầu.
Đây chính là a cha và a nương lúc nào cũng yêu thương cậu mà!
Đằng Huy Nguyệt cảm thấy mình bị lạnh nhạt, trong một thoáng xúc động, lại quay về cung. Chỉ là bây giờ cậu sẽ không bỏ đi mà không nói gì, nói với trường sử Giang Trường Sinh của phủ Công chúa một chút, lý do là “phải hồi cung đọc sách”. Lý do này vô cùng quang minh chính đại, chắc Đằng Kỳ Sơn và Tề Mẫn sẽ không nghi ngờ.
Vì thế, sau cùng Đằng Huy Nguyệt vẫn tự chui đầu vào lưới, đến Cẩm Mặc cung học bài, tâm tình không hề tốt đẹp.
Càng quá đáng hơn là! Minh đế cữu cữu mà cậu thích nhất nhất nhất! Vậy mà lại làm, như, không, thấy tâm tình xấu của cậu! Phải làm sao đây phải làm sao đây!
Đằng Huy Nguyệt càng nghĩ càng tức, vung roi lên quật thật mạnh, làm cho bia ngắm lệch sang một bên!
Thế mà lại có kẻ không biết sống chết sán đến đây, đứng ở phía sau gắn đầy hoa hoa cỏ cỏ lên người Đằng Huy Nguyệt!
Lớn đến nhường này, ngoài Minh đế ra chưa từng có ai dám bất kính như vậy với cậu!
Đột nhiên, Đằng Huy Nguyệt quay người lại, chỉ thấy một tiểu thiếu niên thanh tú tự cho là tiêu sái đứng chống nạnh sau lưng cậu, cười trông cực kỳ phong lưu, miệng thì nói: “Tiểu mỹ nhân đang tức giận cái gì vậy? Đừng tức giận, tức giận sẽ không đẹp đâu!” Hắn càng nói càng sán đến gần, vươn tay muốn sờ khuôn mặt trắng trẻo mịn màng của Đằng Huy Nguyệt.
Hắn là đích tử của Nam Dương Hầu Lục Quỳ, Lục Triển Vân. Nam Dương Hầu Lục Quỳ không có nhiều thực quyền, duy nhất khiến người ta để ý đến chính là khả năng kiếm tiền của hắn. Dưới sự kinh doanh của hắn, Nam Dương Hầu phủ có vô số sản nghiệp, chính là nhà giàu sang nhất trong số những nhà quyền quý. Có nhiều tiền, phương thức hưởng lạc của Lục Quỳ càng nhiều hơn, một trong số đó chính là sưu tầm đủ loại mỹ nhân, có mối giao tình vong niên với Nhữ Nam Vương Tề Lương. Đích tử Lục Triển Vân của hắn đi học ở học viện hoàng thất, sau đó bị Minh đế gọi đi làm thư đồng cho Tứ Hoàng tử Tề Minh Viêm. Lục Triển Vân này, văn bất thành võ bất tựu, nhưng trong môn toán thì lại là người lợi hại nhất, xem ra đã được Lục Quỳ chân truyền. Bất quá, cái mà hắn được Lục Quỳ chân truyền nhiều hơn hình như chính là tính cách hoa hoa công tử, còn ít tuổi mà đã rất thích ngắm mỹ nhân.
Ở Cẩm Mặc cung, không còn nghi ngờ gì, người thu hút hắn nhất chính là Nguyên Trưng Ung chủ Đằng Huy Nguyệt có dung mạo xuất chúng nhất!
Có câu nghé mới sinh không sợ cọp, cho dù biết Nguyên Trưng Ung chủ rất được sủng ái, là bá vương trong cung, nhưng Lục Triển Vân vẫn học được từ a cha Lục Quỳ đạo lý “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu”, luôn luôn tìm cơ hội để đến gần Đằng Huy Nguyệt, muốn sờ khuôn mặt bé nhỏ kia, cái tay bé nhỏ kia và nhiều thứ khác nữa. Các tiểu cô nương, tiểu văn tử trong Nam Dương Hầu phủ đều không thoát được “độc thủ” của hắn, lại còn chơi rất vui. Vì mọi việc vẫn luôn thuận lợi, hắn quyết định tự thách thức mình với một yêu cầu cao hơn chính là Đằng Huy Nguyệt.
Kết quả tự thách thức chính là, Nguyên Trưng Ung chủ cảm thấy mình bị trêu chọc, đúng lúc thiếu một người để trút giận, liền tức đỏ mặt bắt được cái tay càn rỡ của hắn, quất một roi vào người hắn!
“To gan!”
Lần đầu tiên Lục Triển Vân đụng chạm phải một người ngang ngược như vậy, trong lúc quá bất ngờ, đã bị đánh không thể thở được! Hắn giơ tay sờ cằm và cổ bị đuôi roi quất phải, cảm thấy đau đến nỗi bỏng rát!
Dù sao hắn mới chỉ bảy tuổi, lại cực kỳ quan tâm đến mặt mình, trong đau đớn còn có một nỗi hoảng sợ bị hủy dung, khóc òa lên một tiếng: “Oa oa, mặt của ta! Mặt của ta! Bị hủy rồi bị hủy rồi… Oa oa oa…”
Tiếng khóc rung trời, ngay lập tức khiến cho mọi người trên thao trường đều nhìn sang đây!
Tề Minh Diệu nhìn thấy Đằng Huy Nguyệt với vẻ mặt tức giận đứng đối diện với Lục Triển Vân khóc lớn, lập tức xuống ngựa bước nhanh đến đó. Tề Minh Viêm chỉ đi chậm hơn hắn nửa bước.
“A Việt, sao vậy? Có bị thương không?” Tề Minh Diệu kéo tay Đằng Huy Nguyệt, nhìn từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt thiên vị rõ rành rành.
Đằng Huy Nguyệt tức giận đầy đầu, quang minh chính đại nói: “Trông hắn không vừa mắt, đánh hắn thôi!” Ngữ khí muốn tùy hứng bao nhiêu thì có tùy hứng bấy nhiêu.
Tề Minh Diệu không quan tâm đến vấn đề cậu cố tình gây sự, sờ đầu cậu: “Ừ, đáng đánh!”
Đằng Huy Nguyệt không ngờ lại nghe thấy một câu như vậy, muốn nhịn nhưng không nhịn được, cười phì một tiếng!
Tề Minh Diệu đang ôm vai cậu, cũng cười theo. Hắn thấy mấy hôm nay Đằng Huy Nguyệt không có tinh thần, trong lòng hơi lo lắng. Bây giờ đã làm cậu cười, cũng yên tâm không ít.
Bên kia, Vương Thừa Kiên và Tề Minh Tranh đứng cách đó không xa đều đến gần. Thấy Lục Triển Vân vừa sờ mặt vừa khóc lóc, Tề Minh Tranh nói: “Không bị hủy. Là ngươi vô lễ với A Việt! Xấu hổ xấu hổ!”
Thấy Đằng Huy Nguyệt nhìn sang, Tề Minh Tranh càng nói hăng say hơn, vừa vỗ cái tay đầy thịt vừa nói ầm lên: “Nam nhân đại trượng phu, khóc khóc khóc, xấu hổ xấu hổ!”
Tiếng khóc của Lục Triển Vân nhỏ dần, xoa đôi mắt sưng đỏ nhìn Tề Minh Tranh đang cười trên nỗi đau của người khác, lại nhìn sang Vương Thừa Kiên có vẻ chính trực đáng tin hơn, vô cùng lo lắng hỏi Vương Thừa Kiên: “Thật sự không bị hủy?”
Vương Thừa Kiên gật đầu: “Đừng khóc, mặt ngươi không bị hủy.”
Lục Triển Vân vẫn không yên tâm lắm, lại vuốt ve mặt mình, nhưng cũng không khóc nữa. Hắn lén lút liếc nhìn Đằng Huy Nguyệt một cái, lắc đầu lẩm bẩm: “Thật hung dữ… Văn tử phải ôn nhu một chút chứ, không thì không gả đi được đâu… Ối ối!”
Đột nhiên hắn nhảy dựng lên!
Phía sau hắn, Tề Minh Viêm với vẻ mặt bất thiện cầm thanh kiếm gỗ nhỏ, đâm chọc vào người hắn cực kỳ không khách khí!
Đầu thanh kiếm gỗ rất cùn, nhưng chọc vào người thì vẫn đau. Lục Triển Vân bị Tề Minh Viêm đâm chọc đến nỗi giậm chân kêu to, ôm đầu chạy bán sống bán chết, Tề Minh Viễm vẫn đuổi theo chọc tiếp!
“Ối! Ối! Dừng tay! Dừng tay! Ta đâu có đụng chạm ngươi!” Lục Triển Vân bảy tuổi bị Tề Minh Viêm năm tuổi bắt nạt đến nỗi không có sức đánh trả: “Ta là thư đồng của ngươi! Thư đồng!”
Tình cảnh cực kỳ hài hước!
Võ sư phụ thấy ầm ĩ càng lúc càng không ra làm sao, mỗi tay túm một người Lục Triển Vân và Tề Minh Viêm, phạt chạy vòng quanh sân!
Trước khi chạy, Tề Minh Viêm quay đầu lại nhìn Đằng Huy Nguyệt đang cười tươi, đúng lúc ánh mắt Đằng Huy Nguyệt cũng chạm vào hắn, ngẩn người, đột nhiên hiểu ra Tề Minh Viêm bắt nạt Lục Triển Vân là để “báo thù” cho cậu, trong lòng thấy ấm áp.
Đằng Huy Nguyệt nghiêng đầu nhìn sang Tề Minh Diệu ở bên cạnh mình, thấy hắn híp mắt nhìn chằm chằm vào Lục Triển Vân đang không hề có một chút tự giác nào hết, tâm tình vốn buồn bực đột nhiên tiêu tan đi không ít.
Đằng Huy Nguyệt quay đầu lại thấy Tề Minh Viêm vẫn đang nhìn cậu, bèn cười với hắn.
Mặt Tề Minh Viêm đỏ lên, không nói gì quay đầu lại, bắt đầu mải miết chạy quanh sân trong tiếng kháng nghị của Lục Triển Vân.