“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: đích trưởng tử Minh Diệu, là thủ tự hoàng thất, đoan cẩn hiền lương, phong làm Thân Vương, ban thưởng danh hào ‘Đoan Thừa’.”
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: thứ tử Minh Uyên, phong làm Quận Vương, ban thưởng danh hào ‘Diên Thuận’; tam tử Minh Dũng, phong làm Quận Vương, ban thưởng danh hào ‘Diên Ninh’.”
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: tứ tử Minh Viêm, hiện là Kiêu Kỵ Tướng quân, dũng mãnh thiện chiến, có công với nước, phong làm Quận Vương, ban thưởng danh hào ‘Quảng Liệt’, nhận nước chư hầu Tịnh Châu làm đất phong.”
Ba ngày trước hôn lễ của Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu và Nguyên Trưng Ung chủ Đằng Huy Nguyệt, Minh đế hạ chỉ phong vương cho bốn nhi tử. Trong đó, chỉ có Tề Minh Diệu được phong làm Thân Vương, những Hoàng tử khác chỉ được phong làm Quận Vương. Mà Tề Minh Viêm, vì lập nhiều chiến công ở biên quan, nên phong hào có vẻ tốt hơn so với Nhị Hoàng tử Tề Minh Uyên và Tam Hoàng tử Tề Minh Dũng, còn có thêm một vùng đất phong.
Bất quá chuyện này cũng không tạo nên nhiều sóng gió. Thứ nhất là vì có rất ít người xem trọng vị Tứ Hoàng tử trước nay không được sủng ái lại còn rời xa triều đình đã lâu như Tề Minh Viêm, thứ hai là Minh đế cho Tề Minh Viêm một vùng đất phong, mệnh cho hắn đến đó ngay, thậm chí ngay cả tạ ơn cũng không cần, chẳng khác nào dứt khoát gạt bỏ hắn ra khỏi cuộc tranh giành trữ vị.
Nếu nói theo cách khiếm nhã một chút, chính là lão tử không có kiên nhẫn gặp ngươi, cút xa được bao nhiêu thì cứ xa bấy nhiêu, đừng có về đế đô để thêm phiền toái.
Tứ Hoàng tử Tề Minh Viêm không được xem trọng, có thể thấy rất rõ.
Tin tức này vừa đến trấn Sa Hà, thân phận của Kiêu Kỵ Tướng quân dùng tên giả Tề Viêm bị bại lộ, tạo nên một trận rối loạn. Nhưng sau đó, những binh lính dưới quyền Tề Minh Viêm lại càng tín phục hắn hơn. Tâm tư của những binh lính đó rất đơn giản, chỉ phục kẻ mạnh. Đối với họ, Tề Minh Viêm là kẻ mạnh đủ để họ cam tâm cúi đầu xưng thần, có thêm thân phận Hoàng tử, chỉ càng làm họ bội phục hơn. Không phải bất kỳ một người kim tôn ngọc quý nào cũng đều sẵn lòng giấu họ giấu tên trước mọi người, cam tâm vứt bỏ cuộc sống phú quý để vào quân doanh bắt đầu làm một tiểu binh, lập ra những công trạng mà phải quên sống quên chết!
Khi Tề Minh Viêm phụng hoàng mệnh rời khỏi Sa Hà, mang theo năm nghìn tinh binh, tất cả đều là những thuộc hạ chính quy do chính hắn bồi dưỡng suốt ba năm qua. Những người này tiến về Tịnh Châu theo hắn, mở ra một hành trình mới.
Ở biên giới Tây Nam, trước khi xuất phát rời khỏi trấn Sa Hà, Tề Minh Viêm quay đầu nhìn về phương hướng Kiến Khang, trong đầu xuất hiện khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của Đằng Huy Nguyệt. Trong mắt hắn hiện lên một chút nhu hòa, rồi lại trở nên kiên định ngay sau đó.
Hắn vung roi lên, quát lớn: “Đi!”
“Vâng, Tướng quân!”
…
Nguyên Trưng Ung chủ Đằng Huy Nguyệt đang ở Kiến Khang xa xôi không hề biết có người đã hạ một quyết định trọng đại mà cũng đầy gian nan vì cậu. Lúc này cậu cũng không có sức lực dư thừa để chú ý đến Tề Minh Viêm.
Trong khoảng thời gian chờ gả đi, Đằng Huy Nguyệt chỉ ở trong phủ Phúc Khang Trưởng Công chúa không ra ngoài nửa bước, trầm tĩnh đến nỗi làm người ta quên mất sự hoạt bát hiếu động ngày xưa của cậu.
Tề Mẫn áp chế cảm giác khác thường trong lòng, trêu cậu: “A Việt, dạo này con ngoan như vậy, làm a nương tưởng con có thêm một huynh đệ song sinh.”
Đằng Huy Nguyệt nhàn nhạt nói: “Con sắp làm vợ làm cha, tất nhiên phải trưởng thành chín chắn hơn, sao có thể không tiến bộ như trước đây?”
Tề Mẫn có chút cảm khái cầm tay cậu, vuốt tóc cậu, hôn vào trán cậu: “A Việt lớn rồi.” Trước kia luôn lo lắng cậu sẽ làm ra những chuyện ngây thơ, không có tâm kế, nhưng thấy cậu hiểu chuyện hơn, trầm tĩnh độc lập, lại thấy đau lòng không nỡ.
Đằng Huy Nguyệt không có thói quen được Tề Mẫn ôm. Minh đế là người có dục vọng chiếm giữ rất mạnh, sau khi sủng cậu, luôn không quên đòi hỏi, làm cậu thân thiết với hắn nhất, mà cũng chỉ có thể thân thiết với hắn. Bình thường Đằng Huy Nguyệt thân mật quá mức với những người khác, cho dù là cha mẹ ruột của cậu, dù ngoài miệng Minh đế không nói gì, nhưng chung quy thái độ sẽ lãnh đạm hơn một chút. Thêm cả tính tình kiêu căng của Đằng Huy Nguyệt, ngoại trừ Minh đế ra, cậu sẽ chủ động thân thiết với những người rất thân, nhưng lại không thích họ đùa giỡn như trẻ con. Dần dần, Đằng Huy Nguyệt có thói quen không thích tiếp xúc tứ chi với những người khác.
Hiện giờ Tề Mẫn vừa ôm vừa hôn cậu, dường như đã là chuyện của rất nhiều năm trước.
Bất quá, nghe ra nỗi thương cảm đau lòng trong lời nói của Tề Mẫn, trong lòng Đằng Huy Nguyệt mềm nhũn, không giãy dụa, ngoan ngoãn để mặc cho nàng trêu chọc.
“A Việt, trái tim nam nhân dễ thay đổi. Bây giờ đúng là A Diệu rất tốt với con, nhưng con phải nhớ không thể khinh xuất. Con là ngoại tôn nhi của hoàng ngoại tổ mẫu con, là ngoại sanh của cữu cữu con, còn A Diệu là tôn nhi của hoàng ngoại tổ mẫu con, nhi tử của cữu cữu con. Bên nặng bên nhẹ, trong lòng con tự tính toán. Tức phụ trong hoàng gia khó làm, cha mẹ có thể bảo vệ con tạm thời, không thể bảo vệ con cả đời, quan trọng là con phải tự đứng lên, không để hắn rời khỏi con.” Tề Mẫn chậm rãi nói.
Tề Mẫn luôn có những nhận thức rõ ràng đối với địa vị của bản thân trong nhà chồng. Xuất thân từ hoàng thất, nhận thức của nàng về quyền thế sâu sắc hơn người thường rất nhiều. Đại nhi tử là Nguyên Trưng Ung chủ tôn quý, lớn lên trong kiêu sủng, đa phần là vì cậu không đụng chạm đến lợi ích căn bản của người khác. Người ta nhìn Đằng Huy Nguyệt, không phải là nhìn vào cậu, mà là nhìn vào thánh sủng cậu có và phủ An Quốc công cũng như phủ Phúc Khang Trưởng Công chúa sau lưng cậu. Mà hoàng thất sủng Đằng Huy Nguyệt hay ghét Đằng Huy Nguyệt, tất cả chỉ dựa vào một câu nói của Minh đế. Xưa nay Minh đế sủng ái Đằng Huy Nguyệt còn hơn cả con ruột, nhưng sau này nếu con ruột và ngoại sanh thật sự phát sinh mâu thuẫn, Minh đế sẽ thiên vị bên nào, Tề Mẫn không dám chắc chắn.
Phương pháp tốt nhất, chính là vĩnh viễn thu phục nam nhân của mình, để hắn một lòng một dạ với mình.
Đằng Huy Nguyệt há miệng ra định nói gì, nhưng lại thôi, chỉ yên lặng gật đầu. Cậu hiểu Tề Mẫn đang lo lắng cái gì. Cậu rất muốn nói vì kiếp trước Tề Minh Diệu nạp thiếp, cậu muốn rời xa hắn, Minh đế dám bất chấp thiên hạ to lớn để đứng về phía cậu, cho cậu đầy đủ sức lực. Minh đế rất tốt với cậu, muốn cậu hạnh phúc vui vẻ, cũng từng thể hiện rõ ràng trước mặt cậu. Nhưng kiếp này quan hệ của họ đã thay đổi, nghĩ đến trong cung có một Trân phi với dung mạo giống cậu, nghĩ đến thánh chỉ tứ hôn kia, đột nhiên cậu thấy không thể tin tưởng bất cứ chuyện gì nữa.
“A nương, con sẽ không bạc đãi mình.” Đằng Huy Nguyệt nói. Dựa vào thân phận của cậu, và tình cảm suốt bao năm qua, chỉ cần cậu không làm ảnh hưởng đến lợi ích căn bản của Tề Minh Diệu, chung quy Tề Minh Diệu cũng cho cậu chút thể diện. Dù hắn không cho, Đằng Huy Nguyệt cũng có cách để khiến mình có được. Còn về chuyện Tề Minh Diệu có nạp thiếp không, Đằng Huy Nguyệt không để tâm.
Cậu xuất giá theo đúng thánh chỉ, nghĩa vụ của cậu cũng sẽ kết thúc ở đó. Nhưng chuyện khác, liên quan gì đến cậu đâu?
Còn chuyện Tề Minh Diệu thề độc sẽ không nạp thiếp, lúc đó Đằng Huy Nguyệt cũng phải cảm động. Nhưng thật ra Tề Mẫn không tin, Đằng Huy Nguyệt từng có vết xe đổ cũng không tin.
Huống chi, đứa trẻ trong bụng cậu căn bản không phải của Tề Minh Diệu. Lúc này hắn thích cậu, nói không để ý, nhưng qua một thời gian dài, hắn không còn thích cậu như vậy nữa, đó chính là tội của cậu…
Hiện giờ Đằng Huy Nguyệt vô cùng tỉnh táo.
“Con là người thông minh.” Tề Mẫn gật đầu. “A Diệu được phong vương, con cần đi theo hắn ở trong vương phủ. Vương phủ không thể so được với trong cung, nhưng tạm thời không có ai quản con, phải nắm giữ nội viện trước. Về phần A Diệu, đừng nhiệt tình quá, cũng đừng lãnh đạm quá. Nam nhân, luôn thích những gì mới lạ…” Không phải chính thái độ không nóng không lạnh của Đằng Huy Nguyệt, mới khiến Tề Minh Diệu đến cả lời thề độc không nạp thiếp cũng phải nói ra, chỉ vì muốn cầu hôn thành công sao? Dù lời thề độc này không nhất định sẽ trở thành sự thật, nhưng ít nhất hắn cũng từng có tâm tình này.
Nếu Đằng Huy Nguyệt biết được suy nghĩ của nàng, nhất định sẽ thấy a nương nghĩ ngợi nhiều quá. Nhưng Đằng Huy Nguyệt không biết, chỉ bật cười nhẹ một chút. Công chúa a nương đang dạy cậu giữ chồng đó!
“Thảo nào a cha thuần phục a nương như vậy, chỉ nghe lời a nương thôi.” Đằng Huy Nguyệt nói.
Tề Mẫn nhéo cậu một cái: “Được lắm, dám giễu cợt a nương!”
Đằng Huy Nguyệt cười chứ không nói gì.
Tề Mẫn thấy cậu cười, yên tâm hơn nhiều: “Những lời a nương nói, đã nhớ kỹ chưa?”
Đằng Huy Nguyệt nói: “Nhớ rồi.”
Nói cho cùng, Tề Minh Diệu được phong vương chứ không phải trực tiếp được phong làm Thái tử nhập chủ Đông cung, Đằng Huy Nguyệt vẫn phải thở phào một hơi. Hiện tại thực sự cậu không muốn gặp Minh đế, ngay cả nghe tin tức về hắn cũng không muốn. Vừa nghĩ tới chuyện ở trong Đông cung sẽ phải thường xuyên gặp Minh đế, Đằng Huy Nguyệt cảm thấy một luồng ấm ức trào dâng trong lòng, khó chịu đến nỗi tê tâm liệt phế.
Trong thời gian này cũng nhờ có người nhà ở cùng, cậu mới có thể giữ vững tinh thần không để họ nhìn ra điều gì khác thường, cũng không rảnh rỗi để miên man suy nghĩ. Còn những giấc mộng đêm khuya, nước mắt bất tri bất giác chảy ra thấm ướt chiếc gối, đó chỉ là những chuyện nhỏ có thể giấu được. Dựa vào uy nghiêm của Nguyên Trưng Ung chủ, không ai dám nói nhiều nửa câu.
Vì Đằng Huy Nguyệt xuất giá từ phủ An Quốc công, khi hôn lễ đến gần, những người muốn chúc mừng hay tặng quà đều nối đuôi nhau đến đây. Ngoại trừ Đằng Huy Nguyệt, tất cả chủ tử trong phủ An Quốc công đều phải ra ngoài tiếp khách.
Người ở lại bầu bạn với Đằng Huy Nguyệt, là phu nhân Triệu Kính của nhị chi chi trưởng, cùng với nhi tức phụ Gia Nhu Huyền chủ Vương Tú Quyên. Tương tân được tìm đến là văn tử thứ xuất Đằng Văn Kỳ của đại chi chi trưởng.
Tương tân phải là nữ tử hoặc văn tử chưa thành hôn. Đằng Văn Kỳ được Triệu Kính đề cử với Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn. Năm tháng sau hắn sẽ gả cho Tam Hoàng tử Tề Minh Dũng mới được phong làm Diên Ninh Quận Vương, trở thành Quận Vương phi, là đệ muội tương lai của Đằng Huy Nguyệt. Kể từ đó, hắn trở thành tương tân của Đằng Huy Nguyệt, thân phận như vậy là rất đầy đủ.
Tề Mẫn gặp mặt Đằng Văn Kỳ xong, cũng không nói gì nhiều, để hắn đến chỗ Đằng Huy Nguyệt.
Dựa vào thân phận văn tử thứ xuất của Đằng Văn Kỳ, có thể nhảy lên làm Hoàng tử chính phi, không khác nào một bước lên trời. Đằng Huy Nguyệt nghe xong tin tức này cũng có chút kinh ngạc.
Kiếp này Đằng Văn Kỳ vẫn đụng chạm phải Tề Minh Dũng, không có gì bất ngờ, được Tề Minh Dũng nhất kiến chung tình, lúc tuyển phi cho Hoàng tử, Đằng Huy Nguyệt có tham gia, luôn giữ tâm tư khách quan công bằng, trong số những người được chọn làm Hoàng tử chính phi không hề có Đằng Văn Kỳ. Vậy mà Đằng Văn Kỳ vẫn được Minh đế phối duyên với Tề Minh Dũng làm chính phi, không thể không nói nhân duyên đã được định sẵn.
Ngược lại, chính phi của Nhị Hoàng tử Tề Minh Uyên là đích trưởng nữ của Thiếu khanh trong Hồng Lư tự, cũng chính là một trong những người mà Đằng Huy Nguyệt chọn lựa. Đằng Huy Nguyệt cũng không nhớ đây có phải người mà kiếp trước được gả cho Tề Minh Uyên không, chỉ nhớ kiếp trước đó là người không thể bớt lo được.
Đằng Huy Nguyệt không biết tiêu chuẩn chọn người của Minh đế. Bất quá suy nghĩ này cũng chỉ xoay chuyển một lần trong đầu cậu, sau đó thì cứ thuận theo tự nhiên.
Cậu cảm thấy Đằng Văn Kỳ luôn xấu hổ nội tú cũng không tệ chút nào. Dù là kiếp trước hay kiếp này, so với thê tử của Tề Minh Uyên và Tề Minh Viêm, Đằng Văn Kỳ làm trục lý(*) vẫn khiến cậu yên tâm hơn. Hơn nữa so sánh với Tề Minh Uyên và Tề Minh Viêm, biểu huynh kiêm tam thúc tử Tề Minh Dũng khờ khạo đơn giản này, cũng rất an phận chứ không hay gây rắc rối.
Nghĩ đến đây, thái độ của Đằng Huy Nguyệt đối với Đằng Văn Kỳ có chút thay đổi, không bài xích hắn tới gần mình.
Đằng Văn Kỳ cảm nhận được thiện ý của Đằng Huy Nguyệt, cười với cậu vừa cảm kích vừa ngượng ngùng.
__Hết chương 76__
Chú thích:
(*) Trục lý: chị em dâu.