Ba người còn của đại chi chi trưởng Đằng gia đều là đích tử, do phu nhân đại chi tiểu Thiệu thị sinh ra. Bên dưới đại chi lại chia thành hai chi nhỏ. Đích mẫu của Đằng Văn Kỳ là đích trưởng tức của đại chi, sinh hạ được đích trưởng tôn Đằng Văn Trì và đích trưởng tôn nữ Đằng Văn San đều có tài mạo song toàn. Bình thường ở trước mặt phu quân Đằng Phong Dự, thái độ đối với thứ văn tử duy nhất Đằng Văn Kỳ cũng coi như hòa nhã. Nhưng loại hòa nhã này, được thành lập trên cơ sở Đằng Văn Kỳ không thể uy hiếp đến địa vị của nữ nhi Đằng Văn San của nàng, ngược lại bản thân hắn bình thường càng tô nền cho sự xuất sắc của huynh tỷ.
Hiện giờ Hoàng tử tuyển phi, nữ nhi văn tử của các đại thần trên hàng tam phẩm, trong độ tuổi từ mười bốn đến mười tám, chưa thành hôn đều muốn báo danh. Đích trưởng tử Đằng Phong Dự của đại chi chi trưởng Đằng gia vừa mới lên hàng tam phẩm không bao lâu, điều kiện rất phù hợp, đích nữ Đằng Văn San và thứ văn tử Đằng Văn Kỳ đều nằm trong danh sách tuyển chọn.
Phủ An Quốc công thì có Đằng Kỳ Dật. Đây là kết quả mà kế phu nhân Tề Trân của lão An Quốc công phải cầu xin với lão An Quốc công Đằng Hải mãi mới được. Tề Trân cho rằng đây là cơ hội, nhưng Đằng Hải làm vậy chỉ muốn để nàng chết tâm.
Không cần nghi ngờ, trong bốn Hoàng tử, Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu được mọi người chạy theo như vịt. Nhưng Tề Minh Diêu ái mộ Nguyên Trưng Ung chủ Đằng Huy Nguyệt, đây không phải là bí mật trong Đằng gia. Chỉ cần Đằng Huy Nguyệt gật đầu đồng ý, vị trí Đại Hoàng tử phi chắc chắn là của cậu. Hơn nữa vì Đằng Huy Nguyệt mang họ Đằng, một khi cậu trở thành Đại Hoàng tử phi, những người họ Đằng khác được đề cử sẽ không có cơ hội. Dù Đằng gia được thánh sủng đến đâu, cũng không thể có hai tử nữ trở thành Hoàng tử phi.
Thế nhưng đến lúc trong cung tuyển phi cho các Hoàng tử, Đằng Huy Nguyệt vẫn không gật đầu. Do đó Tề Trân và đại chi chi trưởng vẫn luôn mang hy vọng trong lòng. Bất luận là Tề Trân hay là đại chi chi trưởng, đều tự cảm thấy Đằng Kỳ Dật và Đằng Văn San có khả năng trở thành Hoàng tử chính phi nhất. Còn về văn tử thứ xuất Đằng Văn Kỳ, không ai coi ra gì.
Nhưng kết quả cuối cùng hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của tất cả mọi người ____
Họ Đằng có đến hai người trở thành Hoàng tử chính phi! Một trong số đó còn là văn tử thứ xuất hoàn toàn không có tiếng tăm!
Không chỉ Tề Trân và đại chi chi trưởng, mà cả trên dưới triều đình Nguyên Trưng cũng phải trố mắt ra nhìn! Nhưng uy nghiêm của Minh đế rất lớn, xưa nay luôn là nói một không nói hai, bọn họ chỉ dám lẩm bẩm trong lòng. Sau thì tự cho mình là hiểu rõ nhất – Đây chẳng qua là để kéo dài khoảng cách giữa Đại Hoàng tử với những Hoàng tử khác thôi!
Nếu không thì sao cùng là họ Đằng, Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu cưới được chính là Nguyên Trưng Ung chủ Đằng Huy Nguyệt có thân phận bối cảnh rất vững chắc, mà Tam Hoàng tử Tề Minh Dũng lại chỉ cưới được văn tử thứ xuất không có danh tiếng gì? Đây chính là làm cho người mạnh càng mạnh, kẻ yếu càng yếu!
Nhưng dù người ngoài có suy đoán thế nào, Đằng Văn Kỳ sắp trở thành Hoàng tử chính phi là sự thật không thể bàn cãi.
Nhưng rõ ràng kết quả này không phải là điều mà đại chi chi trưởng Đằng gia mong muốn. Trên phương diện nam nhân, Đằng Anh làm tộc trưởng, phụ thân Đằng Phong Dự và đích trưởng huynh Đằng Văn Trì của Đằng Văn Kỳ còn tạm ổn, nửa mừng nửa lo. Mẫu phi của Tam Hoàng tử Tề Minh Dũng có thân phận không tồi, khá được Minh đế xem trọng, nhưng Tề Minh Dũng cũng là người duy nhất vô duyên với trữ vị trong số bốn vị Hoàng tử. Dựa vào tư chất của hắn, hiện giờ được phong tước vị Quận Vương có lẽ cũng hơi quá sức. Nhưng chỉ cần hắn duy trì trạng thái không tranh giành, đại chi chi trưởng cũng nối gót không nhúc nhích gì, chẳng khác nào có thêm một tấm bùa hộ mệnh. Nhưng Đằng Anh đưa cả nhà tới Kiến Khang, khổ tâm dựa dẫm, đâu chỉ đơn giản là để hộ mệnh, cho nên có chút rối rắm. Nhưng dù thế nào, thái độ của họ đối với Đằng Văn Kỳ cũng có chút thay đổi, không còn xem nhẹ như trước nữa.
Bên nội quyến thì hoàn toàn không có sắc mặt tốt đẹp. Lúc Đằng Phong Dự không có mặt, chỉ cần đích mẫu của Đằng Văn Kỳ nhìn thấy hắn là căng mặt ra, trong mắt là sự căn ghét không thèm che giấu. Trong cảm nhận của nàng, Đằng Văn Kỳ chính là kẻ đầu sỏ ngăn cản tiền đồ của nữ nhi bảo bối của nàng. Đằng Văn Kỳ có cẩn thận đến đâu, cúi thấp đầu thế nào cũng chỉ là vô ích. Bề ngoài trông Đằng Văn San ôn nhu hiền lành, kỳ thật tâm cao khí ngạo, luôn tự nhận mình là người xuất sắc nhất trong các nhi nữ cùng thế hệ của Đằng gia, đến cả Nguyên Trưng Ung chủ Đằng Huy Nguyệt cũng không thèm để mắt, tưởng cậu chỉ có dáng vẻ xinh đẹp mà được đầu thai vào chỗ tốt, là một mỹ nhân vô dụng bất tài, không giống như nàng, có chân tài thực học, dung mạo tài nghệ đều là xuất sắc.
Thế nhưng hiện giờ Đằng Văn Kỳ cái gì cũng thấp kém mà dám trèo lên đầu nàng, cướp đoạt vinh quang vốn phải thuộc về nàng, trở thành Hoàng tử chính phi. Trong lòng Đằng Văn San hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Hai mẫu nữ này nắm giữ nội viện, muốn giấu diếm Đằng Phong Dự để bắt nạt Đằng Văn Kỳ quả thực dễ như trở bàn tay. Cho nên sau khi Đằng Văn Kỳ trở thành vị hôn thê của Tam Hoàng tử Tề Minh Dũng, ngày tháng trôi qua càng khó khăn hơn. Tính tình hắn hay nhẫn nhịn, biết dù có xin giúp đỡ từ phụ thân cũng vô dụng, ngược lại sẽ càng kích thích đích mẫu và đích tỷ thêm ngang ngược hơn, chỉ có thể cắn răng nuốt xuống, chờ qua mấy tháng nữa, được gả ra ngoài là tốt rồi.
Cũng may sau khi phu nhân Triệu Kính của thúc tổ phụ của hắn nhận ra tình hình, không thể nhìn thêm nữa, mới nghĩ cách cho hắn, để cử hắn làm tương tân cho Nguyên Trưng Ung chủ Đằng Huy Nguyệt. Chỉ cần hắn nắm chắc cơ hội này, dù sau này làm cho Đằng Huy Nguyệt bằng ánh mắt khác, tình cảnh của hắn cũng sẽ tốt hơn nhiều.
Đã ở đế đô gần mười năm, kỳ thật số lần Đằng Văn Kỳ gặp Đằng Huy Nguyệt cũng không nhiều, cơ hội đến gần nói chuyện lại càng ít hơn. Tuy Đằng Huy Nguyệt không đối đãi với hắn theo kiểu không phải không thèm nhìn thì cũng là không kiên nhẫn giống như với Đằng Kỳ Dật, cũng không lãnh đạm xa cách giống với Đằng Văn San, nhưng Đằng Văn Kỳ tự biết thân phận mình thấp kém, hoàn toàn không thể so sánh với Đằng Huy Nguyệt tôn quý rất được sủng ái, nên không dám quá phận đến gần. So với Đằng Kỳ Dật luôn giậm chân tức giận và Đằng Văn San âm thầm không phục, hắn thành thật hơn nhiều, tuyệt đối không biết cách nịnh nọt lấy lòng.
Được người của phủ Công chúa dẫn đến trước mặt Đằng Huy Nguyệt, nhìn Đằng Huy Nguyệt mặc thường phục rộng rãi màu vàng nhạt ngồi trên cao, không nói gì lại mơ hồ uy nghiêm, Đằng Văn Kỳ không khỏi thấy sợ hãi.
Sau khi cố gắng ép buộc mình trấn tĩnh để hành lễ, hắn nghe thấy phu nhân của thúc tổ phụ Triệu Kính nói: “Điện hạ, thúc tổ nhiều chuyện, muốn đề cử A Kỳ làm tương tân cho ngươi, ngươi thấy thế nào?”
Đằng Huy Nguyệt nhìn sang Đằng Văn Kỳ, gật đầu nói: “Làm phiền thúc tổ. A Kỳ, vất vả cho ngươi.”
Thuận lợi như vậy, thật sự Đằng Văn Kỳ rất vui, vội vàng nói: “Không, không vất vả, xin điện hạ cứ tùy ý sai bảo.”
Đằng Huy Nguyệt nói: “Ngươi là đệ tức tương lai của ta, không cần câu nệ như vậy. Trước khi ngươi và Diên Ninh Quận Vương thành hôn, ngươi có thể gọi ta là A Việt.”
Đằng Văn Kỳ nhìn Đằng Huy Nguyệt đầy bất ngờ, thấy cậu không có vẻ ngạo nghễ khinh thường, vẻ mặt bình tĩnh, không khác nhiều lắm so với thái độ đối với mình trước đây, đột nhiên cảm thấy yên tâm hẳn lên.
Hắn thành thực hơi cúi người nói: “Vâng… A Việt…”
Đằng Huy Nguyệt nói: “Mấy hôm nay ngươi ở trong phủ giúp đỡ một chút, được không?”
Có thể tạm thời tránh mặt đích mẫu và đích tỷ, quả thật Đằng Văn Kỳ cầu còn không được, ngượng ngùng gật đầu: “Được. Làm phiền A Việt.”
Đằng Huy Nguyệt dặn dò thị nữ: “Chuẩn bị sương phòng cho Văn Kỳ thiếu gia ở tạm.” Rồi nói với Đằng Văn Kỳ: “Ngươi đi thu xếp trước đi. Xong rồi lại đến đây.”
Đằng Văn Kỳ cảm kích nhìn cậu, lại kính cẩn gật đầu đáp lại.
Nhìn Đằng Văn Kỳ rời đi cùng thị nữ, Triệu Kính cũng hơi kinh ngạc khi Đằng Huy Nguyệt đồng ý dễ dàng như vậy. Nguyên Trưng Ung chủ có thân phận cao quý, tính tình kiêu căng bá đạo, đâu phải người dễ nói chuyện.
Nhưng nghĩ lại, dù sao cũng sắp thành vợ người ta, người gả cho còn là Đại Hoàng tử có khả năng kế vị nhất, Đoan Thừa Thân Vương Tề Minh Diệu. Nếu vẫn còn thanh cao bất quần giống trước đây, cũng không phải chuyện tốt.
Nhị chi chi trưởng Đằng gia phụ thuộc vào chi nhà An Quốc công và Phúc Khang Trưởng Công chúa, Triệu Kính rất vui khi Đằng Huy Nguyệt trở nên chín chắn hiểu chuyện như vậy.
Triệu Kính và nhi tức phụ Gia Nhu Huyền chủ Vương Tú Quyên tiếp tục bận chuyện bố trí trong phòng cho Đằng Huy Nguyệt, càng thêm tận tâm tận lực hơn trước.
Toàn bộ phủ An Quốc công, ai cũng có chuyện phải bận bịu, Đằng Huy Nguyệt là người sắp xuất giá, cũng là người nhàn hạ nhất.
Đang lúc buồn chán, thấy ánh nắng bên ngoài rất đẹp, Đằng Huy Nguyệt để Liễm Vũ đỡ tay, chậm rãi đi ra ngoài sân.
Chưa đi được mấy bước trong sân, đã nghe thấy tiếng thỉnh an liên tiếp ở bên phía hành lang.
An Kính Thất chủ Vương Thừa Kiên đoan trang nghiêm túc, cũng đang được người ta đỡ tay đi tới.
Vương Thừa Kiên đã thành hôn với Nam Dương Hầu Thế tử Lục Triển Vân hơn ba tháng đúng là một người có phúc. Khi hắn thành hôn sau hai tháng đã được chẩn đoán có thai hơn một tháng. Có thể mang thai nhanh như vậy sau khi thành hôn, cũng rất hiếm gặp trong số các văn tử. Ngay lập tức, Vương Thừa Kiên được vây quanh như trân bảo của Nam Dương hầu phủ và phủ An Kính Thất chủ, hơi có động tác một chút đều có thể nhìn thấy đôi mắt ai oán đáng thương của Lục Triển Vân.
Vương Thừa Kiên nhẫn nhịn hơn một tháng, sau cùng không thể nhịn nổi khi Lục Triển Vân ngăn cản hắn tham dự hôn lễ của Đằng Huy Nguyệt. Cuối cùng Vương Thừa Kiên giành thắng lợi, oai phong lẫm liệt bước ra ngoài, Lục Triển Vân thì giống như tiểu tức phụ nhi chịu đủ mọi lăng nhục, vội vội vàng vàng đi theo sau Vương Thừa Kiên.
Vương Thừa Kiên vào trong sân của Đằng Huy Nguyệt, Lục Triển Vân không thể vào cùng, thế nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng gào của hắn bên ngoài: “Nương tử ơi, đi chậm thôi, cẩn thận dưới chân!”
Ngay cả thị nữ đang đỡ Vương Thừa Kiên cũng phải lộ ra thần sắc thảm thương trên mặt.
Vương Thừa Kiên thì rất mạnh mẽ, sắc mặt như bình thường, giống như không quen biết nam nhân đang gào thét như điên bên ngoài kia.
Đằng Huy Nguyệt nghe thấy giọng của Lục Triển Vân, bật cười nhìn Vương Thừa Kiên. Cặp đôi này vẫn thú vị như vậy!
Đi từ đằng xa Vương Thừa Kiên đã quan sát Đằng Huy Nguyệt một hồi, thấy cậu vẫn không tổn hao gì, sắc mặt không thể coi là hồng hào nhưng cũng không còn tái nhợt, còn cười được, vẻ mặt dịu đi một chút.
Khi Đằng Huy Nguyệt vừa mới về đế đô sau khi đi cầu phúc cùng Trịnh Thái hậu, hắn đã gặp Đằng Huy Nguyệt, còn làm người xấu, nói lại chuyện Minh đế nạp phi cho Đằng Huy Nguyệt. Lúc ấy hắn thật sự không ngờ Đằng Huy Nguyệt đã có con của Minh đế. Đằng Huy Nguyệt khăng khăng muốn tiến cung, nhưng mới chỉ qua thời gian hai ngày, đã có thánh chỉ tứ hôn cho Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu với Đằng Huy Nguyệt được hạ xuống. Khi Vương Thừa Kiên biết được tin tức đó, vì kích động quá mức nên đã ngất xỉu, sau thì được chẩn đoán là có thai, mẫu thân Giang Hoa Quận chúa Tề Chi và Lục Triển Vân đều liên thủ bắt hắn ngồi im ở nhà đến khi thai nhi ổn định.
Hắn không thể ra khỏi phủ, nên đã phái người hỏi thăm tin tức, nhưng bên phía phủ Phúc Khang Trưởng Công chúa cũng không thấy có động tĩnh quá lớn. Vương Thừa Kiên vẫn lo lắng cho Đằng Huy Nguyệt, nhưng dù có phải ầm ĩ với Lục Triển Vân cũng không tiết lộ nửa câu về chuyện của Đằng Huy Nguyệt. Mãi đến khi nhìn thấy Đằng Huy Nguyệt vẫn khỏe mạnh, tâm tình Vương Thừa Kiên mới chân chính bình ổn lại.
Hảo hữu nhiều năm, không nói những lời thừa thãi, Vương Thừa Kiên tới gần Đằng Huy Nguyệt, yên lặng cầm tay cậu.
Khóe mắt Đằng Huy Nguyệt hơi cay, bị hành động của hắn làm cho suýt thì rơi nước mắt.
Cậu bình phục lại một chút, nhẹ nhàng nói: “Yên tâm đi, ta không sao đâu. A Kiên, chúc mừng ngươi có thai.”
Vương Thừa Kiên nói: “Có văn cha như vậy, nhất định sẽ sinh được một đứa trẻ khỏe mạnh đáng yêu.” Lời hắn nói có hai tầng ý nghĩa. Ngữ khí đó, như thể phụ thân là ai căn bản không quan trọng, có thể làm ảnh hưởng đến đứa trẻ chỉ có văn tử phụ thân sinh ra nó.
Khóe môi Đằng Huy Nguyệt hơi cong lên, “Ừm” khe khẽ một tiếng.