Đằng Huy Nguyệt và Vương Thừa Kiên cho người đang đỡ mình lui xuống, sóng vai nhau vừa đi vừa nói chuyện.
Sân mà Đằng Huy Nguyệt đang ở chính là nơi bình thường phủ An Quốc công đặc biệt để lại cho cậu, rộng lớn mà cũng tinh xảo, cho dù trong một năm cậu không ở đây được mấy ngày, nhưng cách trang trí sắp xếp bên trong vẫn xinh đẹp kỳ xảo, đường nét độc đáo. Hoa cỏ trong viện luôn tươi tốt, cảnh trí làm người ta vui vẻ.
Vương Thừa Kiên nhìn sắc trời, nghĩ đến ngày Đằng Huy Nguyệt xuất giá, chắc là trời trong xanh. Nhưng toàn bộ phủ An Quốc công đều tràn ngập không khí vui mừng, thái độ của Đằng Huy Nguyệt lại khá bình thản, không buồn không vui, trong im lặng có chút đạm mạc.
Bất giác, Vương Thừa Kiên nhớ lại mấy năm nay, trên mặt Đằng Huy Nguyệt thường xuyên xuất hiện nụ cười hạnh phúc sung sướng. Hiện giờ dù người vẫn cười, nhưng ý cười lại quá nhạt nhòa, không vào tận trái tim.
“A Việt, đợi khi vào phòng, thỉnh thoảng, ngươi cố gắng cười lên.” Vương Thừa Kiên nhỏ giọng khuyên nhủ.
Đằng Huy Nguyệt đang mang thai con của Minh đế lại gả cho nhi tử của Minh đế, trong mắt Vương Thừa Kiên, chuyện này cực kỳ hoang đường. Thế nhưng người quyết định nó lại quyền thế ngất trời, không ai có thể chống lại. Bên lĩnh chỉ nguyện ý đâm lao phải theo lao. Đằng Huy Nguyệt bị kẹp ở giữa, đến cả vận mệnh của mình cũng không thể nắm trong tay, chỉ có thể chịu đựng.
Vương Thừa Kiên thấp cổ bé họng, càng biết một khi mọi chuyện bùng nổ, người bị tổn thương lớn nhất sẽ chỉ là Đằng Huy Nguyệt, còn những người bị liên lụy sẽ rất nhiều, nên chỉ có thể bất đắc dĩ im thin thít.
Việc tới nước này, chỉ có thấy một bước đi một bước.
Làm cho Vương Thừa Kiên lo lắng nhất chính là đứa trẻ trong bụng Đằng Huy Nguyệt.
Đối với Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu, bất luận hắn đồng ý cưới Đằng Huy Nguyệt xuất phát từ mục đích nào, đứa trẻ này đều là bằng chứng cho việc bị cắm sừng, đây là chuyện dù nam nhân có ôn hòa hiền lành đến đâu cũng không thể dễ dàng tha thứ được nhất. Dù Tề Minh Diệu không ruồng rẫy Đằng Huy Nguyệt vì chuyện đó, chung quy trong lòng cũng có chút xa cách, hơn nữa có lẽ tương lai không thể hòa nhã với đứa bé này.
Bất luận là vì mình hay vì đứa con, Đằng Huy Nguyệt cũng không thể cứ tiếp tục chán chường suy sụp mà không cố gắng làm gì được.
Phải nên nhân lúc Tề Minh Diệu vẫn thâm tình với cậu để mưu tính kỹ càng. Bao năm qua Tề Minh Diệu vẫn luôn bách y bách thuận với Đằng Huy Nguyệt, thái độ của Đằng Huy Nguyệt với hắn chỉ hơi tốt một chút, Tề Minh Diệu có thể vui sướng rất lâu. Vương Thừa Kiên có chút thông cảm cho hắn, nhưng ấn tượng về chuyện nam tử bạc tình vẫn sâu hơn, nên không hề có áp lực khi tính toán lợi dụng.
Nếu Đằng Huy Nguyệt có thể ngẫu nhiên tươi cười, để lộ một chút vui vẻ với hôn sự này, có lẽ khi Tề Minh Diệu biết được, sẽ rất vui mừng khó kiềm chế.
Đằng Huy Nguyệt lắc đầu: “Không cười nổi.”
“A Việt, dù sao sau này hắn cũng là phu quân của ngươi… Dù là vì “hắn”, ngươi cũng nên giả vờ.” Vương Thừa Kiên mấp máy môi, nói không rõ.
Đằng Huy Nguyệt vẫn lắc đầu: “Không sao đâu, A Kiên. Ở trước mặt hắn, ta tùy hứng bá đạo quen rồi, thay đổi bất chợt, trong lòng hắn sẽ biết rõ là chuyện gì. Hắn rất tốt với ta, ta không có gì báo đáp, duy chỉ có không giả vờ trước mặt hắn. Nếu không, đó là sỉ nhục hắn, cũng là sỉ nhục ta.”
“… Là ta nghĩ sai, xin lỗi.” Vương Thừa Kiên nhíu mày, thẳng thắn nhận sai. Hắn quan tâm một chút sẽ rất loạn. Vì được sủng ái, bình thường Đằng Huy Nguyệt làm việc chưa bao giờ lo nghĩ nhiều, nhưng nói về sự thông minh chu đáo, Đằng Huy Nguyệt chỉ có hơn hắn chứ không hề kém.
Đằng Huy Nguyệt nhìn hắn: “Chuyện của ta, không liên quan tới ngươi, ngươi không cần tự trách.”
Vương Thừa Kiên nói chuyện Minh đế nạp tân phi cho Đằng Huy Nguyệt, dẫn đến một loạt chuyện sau này. Vương Thừa Kiên có tính trách nhiệm rất nặng, bất giác ôm mọi chuyện vào người, cảm thấy là mình hại Đằng Huy Nguyệt không còn tươi cười nữa. Vậy mà hắn không thể giúp Đằng Huy Nguyệt được chút gì, cho nên càng tự trách hơn.
Trong mắt Vương Thừa Kiên hiện lên chút khổ sở.
Đằng Huy Nguyệt thì đang muốn chấm dứt đề tài này. Cậu không muốn nhắc lại những chuyện đã xảy ra.
Giữa hai người trầm mặc một lúc.
Đột nhiên từ bên ngoài truyền đến những tiếng động ầm ĩ.
Đúng lúc Đằng Huy Nguyệt và Vương Thừa Kiên đang đứng gần cửa vào sân, có cột trụ hành lang và cây cối che lấp bóng dáng hai người.
Hai người nhìn sang phương hướng có âm thanh, lập tức nghe thấy một tiếng tát trong trẻo!
“Tiểu tiện nhân, đi đường không có mắt, đụng vào ta, còn giẫm lên váy mới của ta!” Một giọng nữ mềm mại vang lên, mang theo sự khinh bỉ rõ ràng.
Đằng Huy Nguyệt cảm thấy giọng nói này hơi quen tai.
“… Nhị tỷ tỷ, đệ không cố ý…” Giọng nói nhát gan ẩn nhẫn, chính là Đằng Văn Kỳ vừa được thị nữ dẫn đi.
Có thể được Đằng Văn Kỳ gọi là nhị tỷ, chỉ có đích nữ của đại chi chi trưởng – Đằng Văn San.
“À, hóa ra là tam đệ. Tỷ tỷ cứ tưởng là tiện tỳ nào không biết quy củ, láu táu hấp tấp có mắt như mù, ngay cả đi đường cũng không đi nổi.” Đằng Văn San châm chọc, ý ám chỉ cực kỳ khó nghe.
“A San, người ta sắp thành Quận Vương phi rồi, đâu coi chúng ta ra gì? Không biết chừng là người ta cố ý va vào đó!” Một giọng nói âm dương quái khí khác vang lên.
Thanh âm này là của tứ gia Đằng Kỳ Dật của phủ An Quốc công. Đằng Văn San giao hảo với Đằng Kỳ Dật, thường xuyên sai bảo Đằng Kỳ Dật vốn chả có bao nhiêu đầu óc. Đằng Văn San đến phủ An Quốc công, tất nhiên cũng có Đằng Kỳ Dật đi cùng.
“Quả nhiên, thành Quận Vương phi rồi, là quên mất mình mang họ Đằng. Không phải cũng quên luôn di mẫu của ngươi đang làm nương tử của quản sự ở biệt trang rồi chứ?”
“Nhị tỷ tỷ, đệ, đệ không có… Không liên quan đến di mẫu…”
“Nếu không quên mình họ Đằng, va vào ta, còn không chịu nhận lỗi?”
“… Xin lỗi, nhị tỷ tỷ, đệ không cố ý… Váy của tỷ, đợi đệ giặt sạch, sẽ trả lại…”
“Ngươi làm bẩn váy của ta, ta không cần nữa! Đưa quần áo trên tay thị nữ kia bồi thường cho ta là được!”
“Không, nhị tỷ tỷ. Đây là quần áo do A Việt, điện hạ ban thưởng, không thể cho tỷ!”
“Ngươi có thể gọi ‘A Việt’ sao? Dám bất kính với Ung chủ điện hạ, vả miệng!”
“Dừng tay!”
Càng nghe càng không chịu nổi, rốt cuộc Đằng Huy Nguyệt và Vương Thừa Kiên cũng bước ra ngoài, không vui nhìn cảnh tượng lộn xộn trước mặt.
Bên cạnh trán Đằng Văn Kỳ có dấu năm ngón tay vì bị đánh, đang đứng chắn trước mặt thị nữ, không cho Đằng Văn San chạm vào lễ phục mà thị nữ chuẩn bị cho hắn. Đằng Văn San không thể sai bảo những người trong phủ tát Đằng Văn Kỳ, nên tự mình đánh. Đằng Kỳ Dật đứng một bên đang cười khi người khác gặp họa. Phía sau bọn họ còn có mấy người khác, trừng mắt ra nhìn.
Nghe thấy Đằng Huy Nguyệt quát dừng lại, tất cả đều dừng lại, kinh ngạc đồng loạt nhìn sang.
Tầm mắt Đằng Huy Nguyệt lướt qua những người ở đây một vòng, cuối cùng dừng lại ở chỗ Đằng Văn San, cùng với nữ tử đứng sau lưng nàng. Lúc này, cậu không hề nhìn sót vẻ ác độc bất bình trong đôi mắt của nữ hài trông qua thì ôn nhu hiền lành này. Tuy chỉ lướt qua một chút, nhưng ánh mắt nàng nhìn cậu, mức độ ác ý còn mạnh mẽ hơn so với lúc nhìn Đằng Văn Kỳ.
Còn nữ tử đứng sau lưng Đằng Văn San, chính là biểu muội Tần thị của Đằng Văn San, cũng là thủ hạ thân thiết nhất của nàng khi trở thành thiếp thất của Tề Minh Diệu ở kiếp trước.
“Điện hạ, tiện nhân Đằng Văn Kỳ kia dám vượt quá phép tắc, gọi thẳng tên của ngươi. Ta không nhịn được, mới dạy bảo hắn thay ngươi.” Đằng Văn San làm như không có việc gì mà buông tay xuống, cúi người hành lễ với Đằng Huy Nguyệt, rồi nhẹ giọng giải thích.
Đằng Huy Nguyệt cũng chẳng thèm liếc mắt đến nàng nữa, nói với Đằng Văn Kỳ đang cúi đầu xấu hổ: “Ngươi là tương tân của ta, nếu đến mặt mình cũng không bảo vệ được, không cần làm tương tân nữa!”
Sắc mặt Đằng Văn Kỳ trắng bệch, cố gắng bình tĩnh: “Điện hạ…”
Đằng Huy Nguyệt hừ một tiếng, dặn dò: “Đưa Văn Kỳ thiếu gia đi bôi thuốc. Lần sau ngươi còn làm hỏng việc, ta tất phải phạt ngươi.”
Nghe vậy, Đằng Văn Kỳ ngây người, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Đằng Huy Nguyệt. Đằng Huy Nguyệt không nói nhiều nữa, quay người muốn trở về cùng Vương Thừa Kiên. Thị nữ luôn nghe theo lệnh của Nguyên Trưng Ung chủ, đưa Đằng Văn Kỳ đang vui sướng không nói nên lời rời đi.
Đằng Văn San và Đằng Kỳ Dật hoàn toàn bị gạt sang một bên, không thể ngờ được khi Đằng Huy Nguyệt có phản ứng như vậy, không cam lòng, trừng mắt với bóng lưng rời đi của Đằng Văn Kỳ.
Đằng Văn San giậm chân một cái, không thể nhịn nổi, vẫn muốn nói tiếp: “Nguyên Trưng Ung chủ điện hạ…”
Đằng Huy Nguyệt cũng không quay đầu lại mà chỉ ngắt lời nàng: “Những kẻ làm ta đau đầu… Tất cả vả miệng mười cái, đuổi ra ngoài!”
…
Đằng Huy Nguyệt làm như không nghe thấy những tiếng hét chói tai của đám người Đằng Kỳ Dật, biết sẽ có người vâng mệnh cậu để vả miệng bọn họ, trở về phòng cùng Vương Thừa Kiên.
“Đã lâu chưa thấy ngươi nổi nóng.” Vương Thừa Kiên nhìn Đằng Huy Nguyệt, ngữ khí hoài niệm. Hắn nhớ lại lúc Nguyên Trưng Ung chủ còn nhỏ tuổi thường xuyên vung roi lên quất, hoành hành ngang ngược trong cung.
“Không tốt sao?” Đằng Huy Nguyệt hỏi. Những người bị cậu cho người vả miệng chính là tiểu thúc và đường tỷ của cậu. Dựa vào tính cách đoan cẩn của Vương Thừa Kiên, chắc sẽ không tán thành đâu?
“Rất tốt.” Vương Thừa Kiên thì rất ủng hộ, hắn cảm thấy Đằng Huy Nguyệt với dáng vẻ tràn đầy sức sống thật sự rất tốt. “Bọn họ, không tốt.” Vừa nhìn đã biết không phải những kẻ biết an phận.
Đằng Huy Nguyệt như đang suy nghĩ chuyện gì đó, gật đầu. Được mọi người sủng nịch, cuộc sống xuôi gió xuôi nước của cậu đã trải qua lâu lắm rồi, gần như đã quên mất những khó khăn cản trở mà mình từng trải.
Hiện giờ, ngược lại đã nhắc nhở cậu một chút.
…
Bên phía nội quyến, Tề Trân và tiểu Thiệu thị nghe tin Đằng Kỳ Dật và Đằng Văn San bị Đằng Huy Nguyệt sai người vả miệng, làm miệng sưng phù hết lên, sắc mặt đều biến đổi, đang nhìn về phía Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn cũng vừa biết tin xong.
Tề Mẫn nghe nói Đằng Kỳ Dật và Đằng Văn San làm ầm ĩ trước sân của Đằng Huy Nguyệt, còn đánh vào mặt tương tân Đằng Văn Kỳ, trong lòng vô cùng buồn bực. Đằng Huy Nguyệt đang mang thai mà!
“A Việt sắp xuất giá, không nỡ rời xa ta và a cha của nó, tính tình hơi quá một chút!” Tề Mẫn bâng quơ nói. “Các người đừng để mấy chuyện nhỏ nhặt này quấy rầy nó!”
Tề Trân không nhịn được: “Đó là tiểu thúc mà đường tỷ của hắn!” Vẫn còn nhỏ tuổi, lại bất kính như thế với trưởng bối.
Tề Mẫn nói: “A Việt bị cữu cữu của nó làm hư. Chờ xuất giá rồi, sẽ có phu quân quản thúc. Đến lúc đó cứ để phu quân dạy dỗ nó.”
Nàng nhắc đến Minh đế và Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu, Tề Trân và tiểu Thiệu thị đều phải nghẹn lời. Hai người cũng đâu thể nói Minh đế sủng ái là không đúng. Hơn nữa, hai người đều đã thấy lúc Tề Minh Diệu và Đằng Huy Nguyệt ở cùng nhau, dựa vào mức độ Tề Minh Diệu nghe lời Đằng Huy Nguyệt răm rắp thế kia, muốn để Tề Minh Diệu quản thúc Đằng Huy Nguyệt, đúng là chuyện cười khắp thiên hạ! Có hai chỗ dựa vững chắc như thế, tuyệt đối Đằng Huy Nguyệt có thể hoành hành khắp Nguyên Trưng triều mà không có vấn đề gì.
Nghĩ đến đây, hai người không khỏi thầm nghĩ trong lòng, nếu A Dật/ A San gả vào hoàng gia…
Nhưng không có từ nếu. Tình thế không mạnh bằng người ta, chỉ có thể nuốt giân.
Tề Mẫn hừ lạnh trong lòng một tiếng, quyết định không để những kẻ hay phá rối này tham dự hôn lễ của Đằng Huy Nguyệt, để tránh bọn họ lao ra như thiêu thân vào ngày trọng đại đó.
__Hết chương 78__