Trọng Sinh Chi Hoàn Khố

Chương 28

Đội tàu chỉ hơi dừng một chút, lại tiếp tục tiến lên, nửa đêm cùng ngày thì đến Võ Lăng, bên này đã sớm có người tiếp đón, bọn Lạc Ngọc chỉ cần để ý kết nối cùng tiêu cục.

Cùng Lạc gia hợp tác là tiểu cục có danh dự cực cao ở Võ Lăng Thiên Hạ tiêu cục, tổng tiêu đầu họ Đường danh Thành Nghĩa, là một trung niên khoảng bốn mươi tuổi, thân hình cường tráng, vẻ mặt dữ tợn nhìn không dễ chọc, nhưng tính tình lại rất hiền lành, nói chuyện vui tươi hớn hở.

Trong dĩ vãng tiêu của Lạc gia đều là hắn áp giải, nhưng lần trở lại này lại là nữ nhi của hắn Đường Thương Nguyệt áp. Diện mạo Đường Thành Nghĩa thô kệch, nhưng Đường Thương Nguyệt lớn lên rất xinh đẹp, một thân trang phục màu đen tư thế oai hùng hiên ngang, ánh mắt sắc bén hữu thần.

Đường Thương Nguyệt trước kia đi theo Đường Thành Nghĩa áp qua rất nhiều tiêu, kinh nghiệm coi như phong phú, cho nên Đương Thành Nghĩa mới dám yên tâm để cho nàng đi áp chuyến tiêu này, coi như là rèn luyện.

Kiếp trước Lạc Ngọc từng tiếp xúc với nàng rất nhiều, biết thái độ làm người của nàng, đương nhiên là thực yên tâm.

Đầu tháng tám, tất cả đã chuẩn bị xong, khởi hành về kinh.

Khi về kinh đã là mười một tháng tám, việc sắc phong Triệu Thiên Phụng làm thái tử đã thành kết cục đã định, thế cục trong triều dần dần được rửa sạch, tình thế càng trở nên ý vị sâu xa hơn.

Về phương diện khác, Trầm tướng quân hướng Văn Tuyên Đế xin Lạc Tây cũng có kết quả, đợi đại điển sắc phong chấm dứt, Lạc Tây phải cùng Trầm tướng quân đi Tái Bắc thủ biên, đương nhiên đây cũng có quan hệ với việc Lạc Thừa Nam lui một bước.

Lúc này tình cảnh của Lạc gia ở trong triều đình cũng thật xấu hổ, đặc biệt cùng đảng thái tử, quan hệ Chương gia, có thể nói là vi diệu.

Thế nhưng hai ngày này, bề ngoài đều là sóng yên biển lặng.

Áp tiêu chấm dứt, Đường Thương Nguyệt cũng không tiện ở lâu, lập tức quay về Võ Lăng, Lạc Ngọc tự mình tiễn nàng.

Đi tới cảng.

“Tiểu thiếu gia, đưa đến đây thôi,” Đường Thương Nguyệt tiêu sái ôm quyền hành lễ, “Sau này gặp lại!”

Lạc Ngọc lệnh người hầu đưa lên quà tặng chuẩn bị tốt, nói: “Đường tiểu thư vất vả.”

“Tiểu thiếu gia khách khí, nên cảm ơn ngài chiếu cố việc làm ăn của Thiên Hạ cục chúng tôi.” Đường Thương Nguyệt nói, thu quà tặng. Những người khác ở tiểu cục cũng nói lời cảm ơn.

Tiễn bước người của Thiên Hạ tiêu cục, trên đường quay về phủ Thừa Tướng, Lạc Ngọc gặp phải oan gia Chương Duyên, làm hắn giật mình chính là, Hàn Thanh Vân thế nhưng đi cùng Chương Duyên, tuy rằng trước kia hai người cũng rất thân thiết, nhưng hiện giờ Chương gia đang ở đầu sóng ngọn gió, mọi người tránh còn không kịp, một nhà này lại vội vàng đi lên tiếp cận.

Hưng hiện nay Chương gia là cánh tay đắc lực của đảng thái tử, thái tử đắc thế, Chương gia đương nhiên nước lên thì thuyền lên, ôm chặt chân cây to này, đánh cuộc một phen, không chừng lời nói của Hoài Tây Vương còn có trọng lượng.

Theo tình thế này, Chương gia rơi đài khả năng không lớn, nhiều lắm là thương gân độn cốt, Hoài Tây Vương không có quyền thế dựa vào Chương gia, cũng không hẳn là một thất sách.

Hai người kia thấy Lạc Ngọc, cực kỳ đỏ mắt, hận không thể đem cằm dương lên trời, dùng lỗ mũi nhìn hắn.

Lạc Ngọc lười vòng quanh với bọn họ, bỏ mành xe ngựa mình xuống, lệnh người đánh xe chạy nhanh lên. Người lái xe đồng ý, vung roi, con ngựa nhấc bốn chân chạy nhanh, hất lên mặt bọn họ toàn bụi.

Mười lăm tháng tám, đại điển sắc phong, Triệu Thiên Phụng rốt cục từ hoàng tử thành thái tử, liền cùng thê tử theo hắn nhiều năm, hãnh diện một hồi.

Về phần Triệu Thiên Dận, nhất thời thất thế, yên lặng một thời gian, cuối tháng mười, đột nhiên tuyên bố phải cưới nữ nhi của Hà thái phó Hà Nghê Vân, ngày mùng chín tháng mười một nhanh chong thành thân. Hà thái phó là nguyên lão tam triều, thế trọng vị cao, có thể cho vị con rể hoàng gia này ủng hộ rất lớn.

Một năm sau, đảng thái tử liên tục bị tiêu tan, đầu tiên là Chương gia bị tước, sau đó là Vân gia rơi đài, quả thực không thể thảm hơn. Triệu Thiên Dận thừa dịp này, thu nạp không ít thế lực, miễn cưỡng hòa nhau một ván.

Lạc Ngọc xem nghêu cò tranh nhau, ngư ông đặc lợi, trước khi họ vào cuộc, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, hiện giờ không để ý tới, nhưng rất nhiều chuyện đều thấy rõ ràng…. Vị ngồi ở trên long y kia không phải là người mù, muốn mượn chuyện này để đại thanh tẩy triều đình mà thôi.

Nhưng mặc dù có rời tranh đấu, Lạc gia cũng trúng đao, nguyên nhân gây ra là nhận hối lộ trong chuyện cứu trợ thiên tai ở Triều Huyền, Lạc Thừa Nam bị Ngự Sử đại phu, hình bộ thị lang Diệp Vận hợp tác thượng tấu, đống sổ con kia so với Lạc Ngọc còn cao hơn nữa, vả lại vật chứng, nhân chứng đều đầy đủ. Văn Tuyên đế sơ lược nhìn qua, đưa tới cho Đại Lý tự khanh Phùng Cung Duẫn, lệnh tra rõ việc này.

Cuối cùng tra ra Lạc Thừa Nam không có quan hệ gì, nhưng không thoát được dính líu, người chủ mưu lại là Ngự Sử Phạm Thế Minh là môn sinh Lạc Thừa Nam tiến cử vào quan trường, Lạc Thừa Nam từng nhiều lần đảm bảo, lần này một lần tổn hại liền đủ cả, Văn Tuyên đế nhân cơ hội này thu hồi một phần quyền lực trong tay Lạc Thừa Nam.

Một năm này, Hàn Đông Lâm theo Lưu Thụy Đường ra kinh du học, mục đích hướng tới Giang Nam, sau đó là Đại Khánh, Yến Giang, sau chuyển tới Duẫn Thiên Phủ Hà Lang, lại tiếp tục đến Tái Bắc.

Tới Tái Bắc, liền ở lại ba năm, nghe nói là được tiến cử vào quân doanh.

Lạc Ngọc chưa từng đi Giang Nam, hắn đưa tiễn Hàn Đông Lâm ra kinh, hai người cũng không gặp mặt nữa. Trong kinh biến thiên, rất nhiều chuyện xảy ra nhanh hơn kiếp trước, Lạc Ngọc không dám tùy ý ra kinh, mà ở lại trong thành, chậm rãi mượn sức của Tạ Thao Mân phái trung lập.

Đương nhiên, còn còn đọc sách, vẫn cùng Lí Hiển cùng nhau không có lý tưởng. Vài năm này hắn sống yên ổn, những tin đồn trong kinh về hắn cũng dần dần mất đi, rất ít người nhắc lại danh hào quần là áo lụa tay ăn chơi của hắn.

Lạc Thừa Nam đối với thay đổi của hắn rất vừa lòng.

Đáng giá nhắc tới chính là, Dương Anh dưới sự dẫn dắt của ân sư Ông Nghiêm Sùng, lăn lộn rất là vui vẻ, cùng mấy người ở trong nội các kia quan hệ cũng không sai, xem ra, sau khi hắn ra thư viện, muốn mưu một chức quan cũng không thành vấn đề.

Mùa xuân Tuyên Trì thứ hai mươi sáu, lục thị do giúp người kết phái làm loạn triều chính, vả lại còn bao che dư nghiệt loạn đảng, tỉnh cả mấy người tiểu bối của Lục thị, ở giữa mùa xuân vấn trảm ở ngọ môn, mà trong những tiểu bối kia, lại có đại ca của Lục Tiện, bộ tộc Lục thị cũng bị liên lụy không gượng dậy nổi.

Nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, bộ tộc Lục thị vì muốn bảo toàn lực lượng còn lại trong tộc, đem những anh tài trong tộc đều đưa tới Giang Nam, lấy này để che chở cơ nghiệp trăm năm của Lục thị.

Văn Tuyên đế đã đạt được mục đích, cũng liền bỏ qua cho bọn họ.

Lục Tiện cũng đáng thương, khi còn bé cha mẹ qua đời, hiện tại ca ca nuôi hắn lớn lên cũng không còn. Lạc Ngọc sau khi chuyện xảy ra gặp hắn một lần, người này râu ria rậm rạp, da mặt trắng như bị bệnh, bộ dạng tùy thời có thể tắt thở, xem ra bị đả kích không nhỏ.

Loại thời điểm này, Lạc Ngọc cũng không tiện dính cùng Lục thị, chỉ ở khi hắn tiến vào nhà môn phủ Bắc Trấn lặng lẽ giúp một phen, tương lai đều dựa vào chính hắn.

Rất nhiều sự việc so với kiếp trước xảy ra nhanh hơn, nhưng có một số việc vẫn giống nhau, chính là Lí Hiển muốn đi Dương Châu, theo lời nói của hắn, kinh đô hỗn loạn rất nhiều, hắn muốn đi giải sầu.

Hắn năm nay mười chín tuổi, kiếp trước chính là sau khi đi Dương Châu bị nhiễm đậu mùa chết bất đắc kì tử.

Lạc Ngọc tức giận muốn cho hắn hai gậy, nhanh chóng đem người ngăn lại, lo lắng tốn công trông giữ vị đại gia này, để tránh hắn gặp chuyện không may. Nhưng dù vậy, Lí Hiển cũng suýt nữa mất mạng, hắn vô cớ bệnh nặng một hồi, thân hình gầy chỉ còn xương không, chỉ còn một hơi thở, mấy thầy thuốc thay nhau cứu mới kiếm được về một cái mạng.

Đi qua một vòng quỷ môn quan, Lí Hiển đã hoàn toàn thông suốt, cuộc sống ngắn ngủi cần phải cố gắng vui vẻ, có thể phóng túng một ngày thì một ngày, còn sống nên buông thả cho tốt, đến khi chết rồi thì không thể hưởng thụ.
Bình Luận (0)
Comment