Trọng Sinh Chi Hoàn Khố

Chương 29

Hắn có thể có giác ngộ này, Lạc Ngọc thật vui mừng, mấy đệ tử Lí gia, chỉ có Lí Hiển là có thể vui đùa ồn ào, nhưng cũng yên tâm nhất.

Lí Cảnh Niên đâu, làm chính lục phẩm trung thư tỉnh viên ngoại lang, nhưng tuổi trẻ khí thịnh, không hiểu quy củ, đắc tội không ít với đồng nghiệp, toàn bộ đều dựa vào Lí gia chùi đít cho hắn. Về phần những người khác của Lí gia, một người so với một người càng căm tức hơn, mượn Lí Nhuế Khuê mà nói, cũng không biết ăn phải thuốc mê gì, một khóc hai  nháo ba thắt cổ, thế nào cũng phải làm thiếp cho Diệp Vận.

Nữ nhi của lễ bộ thị lang nếu thực đi làm thiếp cho hình bộ thị lang, vậy không phải là đem mặt của Lí Vinh Niên đánh cho sưng lên sao, sau này người Lí gia đều đừng nghĩ có thể ngẩng đầu lên.

Không nói chuyện khác, những người đầu năm nay hơi có chút danh dự uy tín, ai sẽ cho nữ nhi nhà mình đi làm thiếp?

Để ngăn chặn kịp thời, Lí Vinh Niên trực tiếp đem Lí Nhuế Khê đến Ảnh Mai am ở Võ Lăng, nói với bên ngoài là tĩnh tâm dưỡng bệnh. Ảnh Mai am, là am ni cô, thế nhưng không phải là đưa nàng đi làm ni cô, mà là đưa nàng đi khai sáng, chớ đừng hồ đồ nhất thời mà hủy đi chính mình.

Sau khi Lí Hiển bị bệnh, Lí gia mới đem Lí Nhuế Khê từ Ảnh Mai am trở về, đã bị dạy dỗ một hồi, Lí Nhuế Khê thật cũng im lặng đi rất nhiều, về phần có nghĩ thông không, đó lại là chuyện khác.

Lạc Ngọc toàn tâm kinh doanh Thượng Cổ Đường, thừa dịp đầu xuân, tính toán đem mặt tiền cửa hàng tu sửa một phen, cũng nhân tiện tuyển thêm mấy tiểu nhị.

Mà trong những tiểu nhị mới này, có một “người quen”…. Quách Uyên, chính là người muốn thú nam thê công tử Quách gia.

Chuyện của hắn Lạc Ngọc cũng biết một chút, bạch diện thư sinh quả thực bị Quách gia ném vào sông đào bảo vệ kinh thành, nhưng mạng lớn không chết, đáng tiếc cứu trở về lại ngây dại, Quách Uyên cùng Quách gia cắt đứt, mang theo người rời khỏi kinh đô, vừa đi chính là năm năm, hiện giờ Quách lão gia bệnh nặng sắp chết, hắn là con liền mang theo bạch diện thư sinh trở về, tạm thời chăm sóc người thân trước lúc lâm chung.

Quách Uyên nếu đến Thượng Cổ Đường làm tiểu nhị, hẳn là tính toán ở kinh đô định cư.

Thượng Cổ Đường nhận người đều là chưởng quầy chủ trì, Lạc Ngọc không quản, đối với chuyện này cũng không nói gì.

Một đầu khác, Lạc Ngọc sang năm sẽ nhược quán, Lạc Thừa Nam nghĩ muốn ở trung thư tỉnh tìm cho hắn một chức quan nhàn tản, Lạc Ngọc vội vàng ngăn cản, phải biết rằng vài năm này Lạc Tây ở Tái Bắc lập hai lần công lớn, Văn Tuyên Đế ban cho chút châu báu tài vật, nhưng phong quan thăng chức vẫn là giả vờ câm điếc, vẫn là điệu thấp thì tốt hơn.

Vả lại Lạc Ngọc cũng chưa tính toán tiến vào quan trường.

Hắn mừng rỡ thanh nhàn, không có việc gì liền cùng mấy lão già Tạ Thao Mẫn cùng nhau uống trà ngắm tranh, hoặc là cùng Lí Hiển uống rượu xem hí, ở trong mắt người ngoài, chính là không làm việc chính đáng.

Thời điểm ra năm, Lạc Tây gởi thư nói, ba tháng sau hắn sẽ quay trở về kinh một chuyến. Nhoáng một cái đã đến trung tuần tháng ba, Lạc Ngọc xin thử viện nghỉ nửa ngày, đi cửa thành đón người.

Trong thư nói buổi sáng tới, nhưng Lạc Ngọc đợi tới khi bầu trời tối đen cũng không thấy bóng người.

“Thiếu gia, bên kia có quán trà, không bằng qua ngồi trước đi?” A Lương nói, “cũng đã đợi nửa ngày, nếu có chuyện gì, cũng không gấp gáp được.”

Lạc Ngọc gật đầu, chờ như vậy quả thật khiến người rầu rĩ, chủ tớ hai người đến quán trà kêu một bình trà.

Hai năm trước A Lương liến xuất sư dưới tay Lý thúc, quay về Lạc thành làm tiên sinh phòng thu chi, thế nhưng hắn trọng tình nghĩa, mặc dù lại mệt lại bận rộn, cũng ở Bắc viện hầu hạ Lạc Ngọc. Lạc Ngọc cố ý bồi dưỡng hắn, để cho nhóm người thế hệ trước ở trong phủ giúp đỡ hắn, mang theo A Lương nhiều hơn.

Ước chừng canh ba giờ Tuất, lúc này trời đã tối đen, lập tức sẽ đóng cửa thành, rốt cục có một đội nhân mã vào thành.

A Lương mắt sắc, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đi đầu trong đội ngũ là Lạc Tây: “Là nhóm đại thiếu gia!”

Lạc Tây còn dẫn theo cô nương mặc xuân sam màu vàng nhạt, Lạc Ngọc nhìn xa xa, cảm thấy người này có chút quen mắt, đến gần mới phát hiện, đúng là người đã giúp hắn áp tiêu quay về Đường Thương Nguyệt.

Mọi người ở phủ thừa tướng nhất thời sáng tỏ, khó trách đại thiếu gia đột nhiên về kinh, tình ra Lạc Tây đã hai mươi bảy, tuổi này ở trong nhà đều có hai ba búp bê. Kỳ thật lúc trước Lạc Thừa Nam có tìm cho hắn không ít cô nương tốt, thế nhưng Lạc Tây không có tâm tư này, nhắc tới thành thân hắn liền giả vờ câm điếc, lúc này chủ động đưa người trở về, Lạc Thừa Nam sợ rằng đang ngủ cũng phải cười tỉnh.

Mọi người đều khôn khéo, nhiệt tình nghênh đón, người cầm đồ vật này nọ thì cầm đồ vật này nọ, người dẫn đường thì dẫn đường.

Giữa đội ngũ có một người mặc y bào màu đen, mang theo áo choàng che khuất mặt, thân hình cao lơn, tay thon dài hữu lực nắm dây cương, cưỡi ngựa yên lặng đi theo đội.

Lạc Ngọc ngẩn người, nhìn đi chỗ khác, tiếp đón Đường Thương Nguyệt, vừa cùng Lạc Tây nói chuyện vừa đi.

Phủ thừa tướng, Lạc Thừa Nam từ trong cung trở về, tính cả Lí Thanh Thu, lão phu nhân cùng các tôi tớ liên quan, đều chờ ở cửa, Lạc Tây ân cần hỏi thăm bọn họ một phen, lại lập tức giới thiệu Đường Thương Nguyệt.

Nhóm Lạc Thừa Nam chờ chánh chủ giới thiệu, vừa nghe thật là như ý nghĩ của chính mình, đều cười toe toét.

Trên dưới Lạc gia đều biết rõ Đường Thương Nguyệt, mặc dù nàng là một người bình dân, nhưng tất cả mọi người đều thật sự vừa lòng.

Tiền thính sớm đã chuẩn bị bữa tối, nói chuyện trong chốc lát, Lí Thanh Thu liền tiếp đón mọi người vào ăn cơm trước, từ Tái Bắc đến kinh đô, núi cao đường xa, đã trễ thế này, ăn cơm trước rồi nghỉ ngơi, những chuyện khác ngày mai nói sau.

Trước khi vào cửa, Lạc Ngọc nhìn thoáng qua phía sau, người mặc y bào màu đen kia không thấy bóng dáng, không biết đã rời đi khi nào.

Ăn qua bữa tối, lại nói chuyện nhà, đến lúc trở về phòng nghỉ ngơi.

Lạc Ngọc đã sớm đem người hầu nha hoàn trong viện đuổi đi, đến lúc đêm dài yên tĩnh, cúi người trèo tường ra phủ.

Lặng yên không tiếng động đi vào phủ Hoài Tây Vương, né qua hộ vệ tuần tra ban đêm, lại trèo tường vào Lạc Ngọc các.

Lúc này, Hàn phu nhân đã sớm tắt đèn trong phòng, Lạc Ngọc thường đến thăm nàng, luôn luôn sẽ mang một chút đồ vật này nọ, ăn cũng có uống cũng có, đều là chút đồ ăn dưỡng sinh, những năm gần đây thân thể Hàn phu nhân càng kém, đã sớm có gốc bệnh, trị không hết, chỉ có thể bồi dưỡng.

Phòng ngủ phía đông như cũ vẫn sáng đèn, lờ mờ có thể thấy được bên trong có thân ảnh đi lại.

Lạc Ngọc do dự một lúc lâu, đứng ở trong viện hồi lâu, rối rắm nên đi vào như thế nào.

Vài năm không gặp, hẳn là cũng xa lạ.

Hắn dựa vào tường suy nghĩ, đợi khi ngẩng đầu, phòng kia đã muốn tắt đèn, hắn không khỏi nhếch mày, lập tức đi qua, cửa chỉ là đóng một nửa, đẩy liền mở.

Ban đêm tối không thấy rõ, hắn dự đoán người hẳn là đã lên giường, lặng lẽ sờ đi qua, vừa sờ, trên giường trống rỗng, không có ai cả.

Sau lưng đột nhiên chợt lạnh, hắn nhanh chóng xoay người, bổ một chưởng tới, lại bị người nọ thoải mái hóa giải, cầm tay.

Tay này ấm áp, lòng bàn tay có chút mồ hôi mỏng.

“Ngươi trở về khi nào sao không nói cho ta biết?” Lạc Ngọc hỏi, rất tối, hắn nhìn không rõ bộ dạng Hàn Đông Lâm, nhưng có thể cảm nhận được hơi thở hỗn loạn của hắn.

Hắn dựa vào cảm giác vươn tay, chợt chạm vào một gương mặt góc cạnh, hắn giật giật ngón tay, vuốt ve một chút….

Khi sắp đụng đến môi, lại bị nắm lấy.

“Qua hai ngày nữa sẽ đi.” Hàn Đông Lâm bỗng dưng buông tay ra, thanh âm hắn đã không còn non nớt khi còn thiếu niên, ngược lại hơn vài phần chững chạc, khàn khàn mê người.

Trong lòng Lạc Ngọc vừa động, thật muốn đem đèn châm, xem bộ dáng  hắn hiện giờ thế nào, còn trẻ thì hắn ngây ngô, ôn nhuận như ngọc, lớn lên, trở nên thành thục, như phỉ quân tử, giống rượu lâu  năm, đặc hơn, tuyệt diệu.
Bình Luận (0)
Comment