Trọng Sinh Chi Lê Hân

Chương 42

Giờ cứ nhìn thấy Uất Trì Diễm là cậu lại nhớ đến chuyện tối qua, trên trán cùng môi cũng theo thế mà nóng bừng lên.

Kiếp trước đến kiếp này, chưa từng có người như vậy với cậu.

Từ những người chăm sóc cậu trong cô nhi viện, cho đến khi cậu vào nhà Uất Trì. Người cha lãnh đạm, cao quý kia chưa từng có một hành động thân mật cha con nào. Giờ cậu sống lại, vẫn là người cha đấy, nhưng hành động lại khiến cậu khó hiểu.

Nên ngoài cảm giác ngạc nhiên, khó tin, cậu còn thêm mấy phần ngượng ngùng.

“Mặt sao lại đỏ thế này? Phát sốt sao?” Thấy Lê Hân mãi ngẩn người, Uất Trì Diễm vươn tay ra, nghĩ nghĩ, hôm qua mình đã chỉnh lại nhiệt độ phòng, không lẽ điều hòa có vấn đề.

Bị mùi hương quen thuộc áp gần khiến cậu giật mình lùi một bước: “Không có sao hết.”

Cánh tay của Uất Trì Diễm chưng hửng giữa không trung một lúc mới hạ xuống, nhìn người đang giữ khoảng cách với mình, lẳng lặng nói: “Không có việc gì liền ăn cơm đi.”

Tối hôm qua hắn cũng không có ngủ được, chỉ nằm và nhớ về những chuyện liên quan đến Uất Trì Hi cùng sau khi gặp được Lê Hân. Từng chuyện được tua lại chầm chậm, mới khiến hắn nhận ra thời gian mình được ở cạnh Tiểu Hi thật sự quá ít.

Điều đấy làm hắn rất hối hận. Mình cường ngạnh lưu người lại không phải để có thời gian chung sống với nhau sao? Vậy mà mình còn vì bất an và khủng hoảng mà né người này suốt hai hôm.

Giờ nghĩ thông, Uất Trì Diễm mới xuất hiện ở phòng ăn sớm nay. Dù sao tương lai cũng đâu ai nói trước được, mà dù có chuyện, cũng sẽ có cách giải quyết. Núi không đến ta, ta liền đến núi. Người này hắn định rồi, chạy không thoát.

Lê Hân vốn đang thấp thỏm, đột nhiên cảm thấy rùng mình như có người theo dõi. Cậu quay đầu lại phía sau, thật không có gì, chỉ có bác Du đang mở cửa đi vào.

“Ông chủ, bệnh viện gọi đến, đã có phương án trị liệu cho Lê tiên sinh, hôm nay có thể tới bệnh viện.”

Nghe vậy cả bàn ba người cùng dừng mọi động tác.

Uất Trì Diễm gật gật đầu: “Bác Du, phiền bác gọi điện lại, lát nữa chúng ta đi qua.”

Bác Du nhận lệnh rời đi, Uất Trì Giản đã muốn nhăn mi mở miệng: “Ba muốn đưa Lê Hân đi bệnh viện?”

Đây cũng là điều Lê Hân muốn hỏi. Tuy cậu có thể miễn cưỡng cùng hai người này ngồi ăn cơm, nhưng so ra, đi với Tiểu Giản vẫn thoải mái hơn.

“Công ty không phải còn chuyện sao?” Uất Trì Diễm thản nhiên hỏi lại, mắt liếc con trai như không cho phản bác.

Uất Trì Giản bất mãn nhìn lại, lại thấy khuôn mặt “không nguyện ý đi cùng” của Lê Hân. Hắn thở dài, hai người này vẫn cần thêm thời gian ở chung. Sau khi anh trai yêu quý trở về, oán giận cùng bất mãn của cậu với lão già kia cũng dần tiêu tan. Chỉ hy vọng cả nhà về sau có thể an ổn sống cùng nhau.

Uất Trì Giản biết mình không có mẹ. Bởi y là do cha năm 17 tuổi tìm đại dựng.

Nhắc lại năm đó, trong nhà Uất Trì xảy ra một chuyện biến động. Người thừa duy nhất lúc ấy là Uất Trì Diễm, sau khi hoàn thành đặc huấn trở về, liền ngả bài với cha mình chuyện hắn không thích nữ chỉ thích nam.

Dưới các loại thủ đoạn, trấn an, uy hiếp, lợi dụ… đều không hữu hiệu. Cuối cùng, Uất Trì Diễm đề xuất chuyện tìm đại dựng, để tạo ra một người kế tục hương khói cho nhà Uất Trì.

Sau khi Uất Trì Giản được sinh ra, liền bị đưa đến hòn đảo tư nhân ở Âu Châu đặc huấn, chưa từng được hưởng tình cảm của cha mẹ như những đứa trẻ khác. Cho nên đứa bé chỉ lớn hơn y có hai tuổi kia, tươi cười ấm áp xuất hiện, ôm chầm lấy y lần đầu tiên. Uất Trì Giản như một chú chim non, nhận định người này.

Lúc Uất Trì Giản phát hiện ra cha yêu người ấy đã là sau khi Uất Trì Hi chết. Cho nên y càng không thể tha thứ cho cha cùng bản thân. Cha khiến y mất đi Uất Trì Hi, chẳng khác nào mất đi mẹ của mình.

Còn bây giờ, người đã trở lại.

Uất Trì Giản đương nhiên muốn cả hai có thể HE rồi nhưng phải là sau khi cha nhận đủ trừng phạt thích đáng. Thật hiếm khi có dịp xem kịch, nhất là từ người cha gian trá kia của mình, sao y có thể bỏ lỡ đây.

Phản đối của Lê Hân bị vô hiệu. Uất Trì Diễm cùng một đống bảo tiêu đưa người đến bệnh viện.

※※※※※※※※※※※※

“Phương án trị liệu chính là như vậy. Lê Hân cảm thấy có vấn đề gì không?” Trầm Quân Phiền chuyên nghiệp chú tâm vào người bệnh, hoàn toàn bỏ qua cái người quyền cao chức trọng đang nhìn chằm chằm cùng một đám người mặt mũi âm trầm như hắc thần bên cạnh.

“Tất cả cứ theo như bác sĩ Trầm nói đi. Làm phiền bác sĩ.” Lê Hân cảm kích đáp, nếu thân thể này có thể chữa khỏi hẳn là tốt nhất.

“Thật ra, ngoài việc uống thuốc, bản thân cũng phải chịu khó nghỉ ngơi.” Trầm Quân Phiền nghiêm túc nhắc nhở, “Không được làm việc quá sức, không dùng não quá độ, cảm xúc cũng cần bình ổn, không thể phập phồng lên xuống.”

“Đã biết.” Lê Hân cười đáp, “Bác sĩ Trầm, những bác sĩ khác còn ở đây không? Cháu muốn nói lời cảm ơn với họ.”

Đứa bé này thật lễ phép, “Giờ này chắc bọn họ đều ở trong phòng nghỉ.” Mà thật ra cũng không cần đi cám ơn cái đám chuyên gia đấy, đấy là công tác của họ, chưa kể đến vị tổng tài của tập đoàn Uất Trì, trả thù lao là hào phóng rồi.

Lê Hân nghe vậy mỉm cười: “Vậy phiền bác sĩ Trầm dẫn đường.”

Trong phòng nghỉ, các bác sĩ đang nói chuyện phiếm thấy Trầm Quân Phiền tới, phía sau còn có Lê Hân. Tuy có chút bất ngờ, nhưng vẫn mỉm cười. Nhưng đột nhiên thấy cả người đi phía sau, cả đám mới vội đứng dậy.

“Các vị tùy ý, ta chỉ là đi cùng Lê Hân đến nói lời cảm ơn.” Uất Trì Diễm lạnh nhạt mở miện.

Đám chuyên gia từ đầu chỉ cho rằng Lê Hân là đối tượng từ thiện của tập đoàn Uất Trì. Nhưng sau, họ cũng tự nhận ra được chút gì đó, vì nếu chỉ là từ thiện, thật không đáng để Uất Trì tổng tài tự thân xuất hiện. Nhìn đoàn người hôm nay, chỉ sợ đứa bé này cùng Uất Trì tổng tài quan hệ không phải là ít.

Nên cả đám khi được Lê Hân cám ơn đều đưa tay ra cười đáp lại, không khí trong phòng quả thật thân thiết.

Trên đường về nhà, Lê Hân nhìn ra cửa xe, trong đầu hồi tưởng lại đoàn chuyên gia mình vừa gặp. Cậu nhớ lúc đầu, trong đoàn có một bác sĩ nữ. Khi mọi người vây xung quanh cậu sờ sờ nắn nắn, vị ấy chỉ đứng im cạnh bác sĩ Trầm. Ban đầu cậu cũng không nghĩ nhiều, nhưng sau khi biết một số thứ, cậu thấy có chút khả nghi.

Ngày hội chẩn không thấy người, hôm nay trong phòng nghỉ cũng không…

“Suy nghĩ cái gì?”

Giọng nói của Uất Trì Diễm kéo Lê Hân trở về. Cậu quay đầu lại, nhìn thấy nam nhân không đổi sắc mặt, nhưng giọng nói lại nhu hòa xuống.

Trái tim cậu nhảy dựng lên ── cảm giác kỳ quái này, lại tới nữa!

Đều do tên chết tiệt này, nửa đêm nửa hôm chạy đến phòng cậu làm ra chuyện quái lạ.

“Uất Trì tiên sinh, bao giờ tôi có thể về C thị?”

Nghe vậy, sắc mặt Uất Trì Diễm lập tức trầm xuống. “Tại sao nhất định phải về C thị? Ở lại đây thích hợp dưỡng bệnh hơn.”

“Dù sao phương án trị liệu cũng đã có, tôi không còn lý do ở lại A thị nữa.”

“Mà cũng khongi thể làm phiền Hạ đặc trợ mãi được.”

Không có lý do gì lưu lại sao… Uất Trì Diễm cảm thấy tim đau nhói.

“Vậy còn chuyện Lê thị?” Uất Trì Diễm có chút vô lực hỏi.

“Chuyện đấy vốn là kết cục đã định.” Lê Hân ngồi im nói, “Nếu Uất Trì tiên sinh đã nguyện ý giúp, chắn chắn là có thể thắng, tôi nghĩ mình có ở lại đây hay không cũng không quan trọng.”

Nếu là trước đây hắn sẽ phản bác, nhưng bây giờ, hắn không dám kích thích cậu.

Uất Trì Diễm yên lặng, Lê Hân cũng không mở miệng, hai người cứ thế mà về lại nhà chính.

“Ông chủ cùng Lê tiên sinh đã về.”

“Kêu phòng bếp đun thuốc.” Vung tay một cái, bảo tiêu tự động đưa hết đồ cho người hầu phía sau bác Du.

Lê Hân cần trường kỳ uống thuốc, thuốc tây có nhiều tác dụng phụ, nên các bác sĩ chọn thuốc Đông y, kết hợp với vật lý trị liệu. Nhìn đống gói thuốc to đùng kia, mặt Lê Hân có chút tái.

Du bá cung kính nói: “Tiên sinh, Tề đặc trợ có chuyện trọng yếu, hiện đang ở thư phòng chờ ngài.”

Uất Trì Diễm gật gật đầu, “Bác Du, chiếu cố Lê Hân.” Nói xong xoay người lên lầu.

Tề đặc trợ? Là Tề Hạo…

Lê Hân nhìn theo bóng người Uất Trì Diễm, nếu Hạ Lãng chuyên trách việc về Uất Trì tập đoàn thì Tề Hạo lại phụ trách thế lực ngầm.

Không lẽ có chuyện không tốt xảy ra.

Lê Hân không có phát giác, trong tiềm thức cậu đang lo lắng cho Uất Trì Diễm.
Bình Luận (0)
Comment