Edit: Động Bàng Geii
..o0o..
Quan Hủ Hành ngồi ở trong thư phòng, yên lặng nhìn chằm chằm TV ở đối diện, trên màn hình đang phát chương trình về tin tức kinh tế mới, không ngờ chương trình mà y luôn yêu thích lại có lúc khiến y cảm thấy phiền chán, y dời tầm mắt sang hướng cửa sổ.
Bầu trời xám xịt báo hiệu sắp có mưa to, Quan Hủ Hành theo bản năng mà nhấp một ngụm trà, đó là ly trà do lão quản gia pha, mang theo hương vị đậm đà như trong ký ức của y, không phải là không thích, chỉ là y luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.
Quan Hủ Hành tự giễu nghĩ, nếu có thiếu thì cũng là thiếu hương vị mà Yến Tử Thanh từng mang tới cho y đi.
Y gặp Yến Tử Thanh xong liền trở về nhà, y còn có rất nhiều chuyện muốn làm, không thể lãng phí thời gian ở trong bệnh viện được.
Văn kiện Quan Hủ Anh lợi dụng danh nghĩa của công ty buôn lậu đã được y giao cho luật sư Cố xử lý, dùng thủ đoạn của luật sư Cố, trong một vài năm nữa, Quan Hủ Anh cũng sẽ không có cơ hội ra khỏi tù, giết một người răn dạy trăm người, Quan Hủ Kiệt nhìn thấy kết cục của anh trai mình, về sau cũng sẽ không dám động tâm tư gì nữa, Quan Hủ Hành cũng không vì hành động này mà cảm thấy áy náy, trong cái giới thương trường như chiến trường này không tồn tại bất kì một sự thương hại nào, là bọn họ ép y, y chỉ có thể trả về cả vốn lẫn lãi.
Nhưng mà điều này cũng không đại biểu cho mọi chuyện đã kết thúc, y muốn trước khi mình chết phải giải quyết cho xong hết tất cả, bọn nhỏ cần y bảo vệ, đây là điều cuối cùng mà y có thể làm vì tụi nó.
Y cầm lấy điện thoại, sau khi chuyển được cuộc gọi, liền nói: “Giúp tôi điều tra một chút chuyện, dùng tốc độ nhanh nhất có thể.”
Tiếng gõ cửa vang lên, lão quản gia đi vào, Quan Hủ Hành có chút không được thoải mái, lão quản gia hình như đã quên thói quen trước kia của y, khi y ở trong thư phòng làm việc, thì không thích bị quấy rầy.
Nhìn thấy y không vui, lão quản gia khó xử nói: “Thật xin lỗi, lão gia, đứa nhỏ họ Yến kia cứ nằng nặc muốn gặp ngài, tôi sợ có liên quan tới Quan Duyệt thiếu gia, cho nên mới tới đây hỏi ngài có muốn gặp hắn một chút hay không?”
Tay cầm ly của Quan Hủ Hành theo bản năng run lên một cái, lý trí nói y phải cự tuyệt, nhưng mà…
Trong lòng lại mãnh liệt run lên, cuối cùng y cũng bị khuất phục dưới sự khống chế của não phải.
“Dẫn hắn tới đây.”
Lão quản gia đáp một tiếng, trong giọng nói còn không giấu được một tia kinh ngạc, ở trong trí nhớ của ông, ngoài trừ người trong nhà, lão gia đều chưa bao giờ gặp khách ở trong thư phòng, đây là lần đầu tiên có người chiếm được vinh dự này.
Yến Tử Thanh rất nhanh liền được dẫn tới thư phòng, sau khi lão quản gia dâng trà lên, liền khom người đi ra.
Hắn không ngủ đủ giấc, thậm chí là thức trắng một đêm, trong mắt đều bị tơ máu phủ kín, cả người đều toát ra một luồng hơi thở mệt mỏi.
Nhìn thấy Yến Tử Thanh như vậy, Quan Hủ Hành lo lắng mà nghĩ, nếu Quan Duyệt vẫn không chịu tỉnh lại, thì hắn còn có thể chống đỡ được đến bao lâu nữa đây?
Không biết nên nói cái gì, Quan Hủ Hành giơ tay lên tắt TV, Yến Tử Thanh cũng không có mở miệng, cầm lấy ly trà, một hơi uống cạn, sau đó buông ly xuống, ngẩng đầu, yên lặng nhìn y.
“Thì ra đây là lý do mà em thích uống trà đặc như vậy.”
Quan Hủ Hành hơi nhướng mày lên, Yến Tử Thanh lại nói: “Tin tức về kinh tế là chương trình mà em thích xem nhất.”
Hắn biết hết rồi sao? Quan Hủ Hành rũ tay xuống bàn, giấu đi sự run rẩy không thể kìm nén của đôi tay mình, y định thần lại, nhẹ giọng nói: “Cậu đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu.”
“Nếu em không hiểu, thì trên đời này cũng chẳng có ai hiểu đâu, Quan Duyệt!”
Bàn tay càng thêm run rẩy, Quan Hủ Hành liều mạng trấn định bản thân mình. Bình tĩnh là mấu chốt quyết thắng, nhưng mà không biết tại sao, y phát hiện bản thân mình không có cách nào bảo trì được bình tĩnh, vào thời điểm này y đã không còn là Quan Hủ Hành, y chỉ là một người lao vào lốc xoáy của tình yêu, không có cách nào tự kiềm chế được sự ngu ngốc của bản thân mà thôi.
“Cậu mệt rồi, mau về nghỉ ngơi đi, chuyện của Quan Duyệt tôi sẽ giao cho người khác.” Y lạnh giọng nói.
“Đừng có dùng ngữ điệu như đang đàm phán chuyện làm ăn mà nói với anh!” Yến Tử Thanh cười lạnh: “Anh không hiểu những chiến thuật trong làm ăn, nhưng anh hiểu em, hôm qua anh đã suy nghĩ hết cả một đêm, rốt cuộc cũng thông suốt được hết mọi chuyện, tuy rằng đáp án rất khó tưởng tượng được, nhưng anh có thể khẳng định phán đoán của anh —— Em, Quan Hủ Hành, bởi vì gặp chuyện kỳ dị nào đó mà vô tình tiến vào thân thể của Quan Duyệt, người vẫn luôn ở bên cạnh anh mấy tháng qua đều là linh hồn của em, nhưng hiện tại em đã trở về với thân thể của chính mình, cho nên em muốn phủi sạch hết tất cả những chuyện đã xảy ra đến không còn một mảnh!”
“Cậu điên rồi! Đừng có ở chỗ này nói hươu nói vượn!”
Có khi tức giận chỉ là một cách để che giấu sự thật, lúc này, ngoài trừ có thể lấy phẫn nộ ra để phản bác suy đoán của Yến Tử Thanh, thì y còn có thể làm cái gì nữa đây?
“Em muốn phủ nhận sao?”
Quan Hủ Hành nhìn thấy trong mắt hắn tràn ngập cảm xúc thất vọng.
Yến Tử Thanh lại hỏi: “Nếu đã như vậy, mời ngài hãy giải thích cho tôi biết tại sao ngài lại biết xưng hô của Quan Duyệt đối với tôi? Còn cái chữ ký mà cậu ấy đã ký lên bức chân dung của tôi nữa? Tôi đã tra qua, tên tiếng Anh của ngài là Daniel, ngài thích nhất chính là để lại tên Dan ở trên những bức vẽ của mình, Quan Duyệt nghỉ học từ hồi còn học trung học, nhưng lại nắm rõ tài chính cổ phiếu như trong lòng bàn tay, còn có một thân võ thuật nữa, ngài đừng nói với tôi tất cả những thứ đó đều là thiên phú! Quan Duyệt biết mật mã máy tính mà chỉ có một mình Quan Hủ Hành mới biết, còn rất tự tin làm giả văn kiện lừa gạt mọi người qua ải nữa, đó là bởi vì cậu ấy vốn dĩ đã không phải là Quan Duyệt, mà là ngài, Quan Hủ Hành! Cho nên ngài mới có thể để ý Quan Hoa đến như vậy, đều là xuất phát từ sự quan tâm của người cha…”
“Đủ rồi!”
Hắn nhìn y, nhàn nhạt nói: “Tôi chưa nói đủ, nhưng nếu ngài không muốn nghe, thì tôi sẽ không nói nữa, nhưng hãy cho tôi một lời giải thích thôi, nếu ngài có thể trả lời hoàn chỉnh hết tất cả những vấn đề trên, tôi đảm bảo về sau cũng sẽ không bao giờ tới quấy rầy ngài nữa.”
Không có khả năng trả lời hoàn chỉnh những thứ đó, bởi vì lời nói dối có hoàn mỹ đến cỡ nào, thì đều chỉ là lời nói dối cả mà thôi.
Dưới ánh mắt hiểu thấu hết tất cả kia, Quan Hủ Hành cảm thấy hàng rào kiên trì mà bản thân mình vừa mới dựng lên đã từng chút bị sụp xuống, trong lúc y đang vô cùng rối rắm, lại có cảm giác thoải mái sau khi được giải thoát, thậm chí là vui vẻ, có lẽ tận sâu trong lòng y, y cũng không muốn nhường Yến Tử Thanh lại cho Quan Duyệt, y hi vọng Yến Tử Thanh có thể chọc phá lớp ngụy trang này của mình, nhìn ra được ai mới chính là Quan Duyệt.
“Người mà cậu nên hỏi những vấn đề kia phải là Quan Duyệt mới đúng chứ, làm sao lại chạy tới tìm tôi? Tôi chỉ là một người bệnh vừa mới tỉnh dậy thôi, là trưởng bối chỉ mới gặp cậu có một lần.”
Lý do lãnh khốc sứt sẹo như vậy, bản thân Quan Hủ Hành cũng không đành lòng muốn tin, quả nhiên, nghe xong những lời này, sắc mặt Yến Tử Thanh nháy mắt liền tái nhợt, sau một hồi trầm mặc, lập tức phẫn nộ mắng người: “Em là tên khốn nhu nhược!”
“Cái gì!?” Chưa bao giờ bị mắng như thế, Quan Hủ Hành lạnh giọng hỏi lại.
“Tôi nói em là tên khốn nhu nhược, nhu nhược không dám đối mặt với hiện thực!”
Cách một cái bàn dài, Yến Tử Thanh gay gắt nói, “Tôi ghét nhất chính là người như thế, không ngờ em lại là người như vậy, em sợ cái gì? Sợ tôi tới ăn vạ em sao? Hay là sợ người khác chỉ trích tình yêu không phân biệt tuổi tác này? Em có thể không thừa nhận những chuyện này, nhưng đừng xem tôi là thằng ngốc!”
Sợ? Từ trước đến nay y không bao giờ biết sợ, càng không hiểu cái gì là trốn tránh, nếu không phải vì không thể kháng cự lại cái chết, y sẽ tuyệt đối chấp nhận Yến Tử Thanh, trên đời này sẽ không có ai hiểu y như hắn cả, cho dù có thay đổi một cái túi da khác, cũng không hề do dự mà nhận ra y, chỉ bằng phần thấu hiểu này, y đã không từ chối hắn được rồi.
Chỉ là y, chỉ là y không còn cách nào khác, y đã đi đến bước cuối cùng, nếu y không buông tay, chẳng lẽ lại muốn Yến Tử Thanh phải trải qua thêm một lần đau khổ nữa hay sao?
Tuổi tác, thân phận, trước giờ đều không phải là ranh giới, ranh giới của chúng ta chính là cái chết.
Quan Hủ Hành không thèm ngụy trang nữa, lạnh lùng nói: “Tôi chưa bao giờ coi cậu là đứa ngốc, nhưng nếu tôi là cậu, tôi sẽ giả bộ như không biết gì cả, mà không phải ở đây dây dưa không rõ như vậy.”
Yến Tử Thanh cười, nụ cười tuyệt vọng khiến Quan Hủ Hành không dám nhìn thẳng hắn.
“Em thất hứa, Quan Hủ Hành, em từng nói nếu có một ngày có thể nói ra được chân tướng, tôi sẽ là người đầu tiên mà em nói, nhưng em không có, có lẽ từ trước tới giờ em đều không tính làm như vậy có đúng không.” Giọng nói của hắn mang theo mệt mỏi không thể kìm nén được, “Mọi người đều nói Quan Hủ Hành là một người lãnh khốc vô tình, hôm nay tôi rốt cuộc cũng được mở rộng tầm mắt rồi, chỉ là tôi không thể thoải mái như em, coi những chuyện trước kia của chúng ta như một giấc mộng được, bởi vì tôi không phải là em!”
Yến Tử Thanh nói xong liền xoay người rời đi, cửa phòng mở ra rồi đóng lại, vô tình ngăn cách không gian của hai người.
Sau một hồi trầm mặc, Quan Hủ Hành đột nhiên vung tay lên, ly trà bị gạt bay từ trên bàn xuống sàn nhà, vỡ nát.
Phẫn nộ đánh thức căn bệnh ngủ đông trong thân thể của y, đau nhức từ giữa lồng ngực bắt đầu lan ra, cơn đau đã lâu không thể ức chế được ở trong cơ thể nhanh chóng chạy dọc khắp thân thể, Quan Hủ Hành nhăn mi, vươn tay đè lại ngực của mình.
Tên nhãi Yến Tử Thanh này, muốn y chết sớm cũng không cần chọc y giận như vậy!
Cửa bị đẩy ra, lão quan gia nghe thấy tiếng động liền chạy tới trước cửa, lo lắng mà nhìn y.
Ông ở Quan gia đã mấy chục năm, trước giờ cũng chưa bao giờ thấy lão gia giận đến như vậy, y thường nói tức giận là biểu hiện của sự bất lực, chỉ có vấn đề không thể giải quyết được mới khiến người khác phải tức giận, nhưng hiện tại, ông nhìn ly trà vỡ nát ở trên mặt đất, đã không rõ y rốt cuộc đang suy cái nghĩ gì nữa.
“Có phải hắn vừa rồi chọc giận lão gia không thoải mái không? Có cần tôi tìm người giáo huấn hắn một trận không?” Người đàn ông trung thành và tận tâm đề nghị.
“Đừng động vào hắn!”
Quan Hủ Hành theo phản xạ mà trả lời, y lấy lại bình tĩnh, lại xua xua tay, giảm khẩu khí nói: “Không liên quan tới hắn, là vấn đề của tôi, không nên trách hắn.”
Lão quản gia giật mình đến mắt cũng muốn rớt ra, đây vẫn là vị chủ nhân quả quyết vô tình, không đem tất cả mọi thứ để vào mắt mà ông từng biết sao? Tại sao sau khi tỉnh dậy, có rất nhiều chỗ lại khác trước kia như vậy?
Sau khi ăn cơm tối xong, Quan Hủ Hành trở lại phòng ngủ, nằm một mình ở trên giường, ngoài cửa vẫn là ánh trăng tựa như cái đêm định mệnh đó, ánh trăng sáng ngời ngập tràn trong căn phòng, trong đêm tối tĩnh lặng, tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên lại vang lên, Quan Hủ Hành bấm nhận điện thoại.
Là người mà y bảo đi điều tra chuyện kia gọi tới, Quan Hủ Hành yên lặng nghe hắn tường thuật xong, sau đó nói lời cảm ơn, kế tiếp là dặn dò nhiệm vụ tiếp theo, cuối cùng là cúp máy.
Y kéo ngăn tủ ở trên đầu giường, lấy một hộp thuốc lá từ bên trong ra, đốt lên, hít một hơi thật sâu.
Đã lâu không có hưởng thụ như vậy, Quan Hủ Hành tự giễu mà nghĩ, vẫn là thân thể của mình tốt hơn, có thể làm những chuyện mà mình thích.
Trong màn đêm quạnh quẽ, ngay cả ánh trăng cũng có vẻ sáng hơn bình thường, tầm mắt của Quan Hủ Hành bị che giấu dưới ánh trăng, cũng đồng thời giấu đi tâm tư của y lúc này.
Đêm vẫn tĩnh lặng như cũ, suy nghĩ trong đầu không ngừng xoay chuyển, sắc mặt Quan Hủ Hành càng lúc càng lạnh, điếu thuốc còn chưa có hút xong đã bị hung hăng dập tắt trong gạt tàn, kiên quyết tựa như đã thật sự vứt bỏ sở thích nhiều năm nay của mình.
Tiếng chuông lại lần nữa vang lên, Quan Hủ Hành nhận điện thoại, ngay sau đó liền ngẩn ra, đầu bên kia điện thoại chính là giọng nói ôn hòa của Yến Tử Thanh.
“Tôi cho rằng em sẽ không nhận điện thoại của tôi.”
Lúc thường y sẽ không trực tiếp nhận điện thoại, thông thường đều là lão quản gia nhận xong mới chuyển qua cho y, chỉ là đêm nay tâm tư của y cứ chìm chìm nổi nổi, tựa như có trực giác, sẽ có người gọi điện thoại tới cho y, hiện tại nhìn xem, trực giác của y vẫn nhanh nhạy như trước kia.
“Tìm tôi có chuyện gì không?”
Chỗ tốt duy nhất của điện thoại chính là có thể che giấu được biểu tình của bản thân, nhớ tới những ngày trước kia cùng Yến Tử Thanh sống chung với nhau, khóe miệng Quan Hủ Hành liền lộ ra nụ cười. Những cảm giác khó chịu trước đó cũng vì suy nghĩ ấy mà tan thành mây khói, sau khi nhận được cú điện thoại này.
“Chúng ta lại cãi nhau nữa rồi, Duyệt Duyệt.”
Yến Tử Thanh dựa vào giường bệnh, trong giọng nói còn mang theo một tia mệt mỏi, “Tôi xin lỗi vì hôm nay đã nói như vậy.”
Thật ra sau khi Yến Tử Thanh nói ra những lời đó liền hối hận ngay lập tức, biết rõ Quan Hủ Hành không phải là loại người như vậy, lại dưới tình huống xúc động mà dùng những lời vô tình ấy tổn thương y, trên đường trở về bệnh viện, hắn liền nhớ lại gương mặt trắng bệch của Quan Hủ Hành sau khi nghe những lời đó, mỗi lần nhớ lại, liền khiến hắn ảo não một lần, muốn quay lại xin lỗi, lại biết cánh cổng lớn kia, sẽ không cho phép hắn bước chân vào nữa.
“Không cần xin lỗi.”
Bởi vì y chưa bao giờ trách Yến Tử Thanh, tuy rằng lúc đó giận muốn chết, quả nhiên cãi nhau là một chuyện rất hao tâm tổn lực.
“Chúng ta lúc nào cũng cãi nhau, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.” Yến Tử Thanh cười, “Thật ra tôi chỉ muốn nói với em, Quan Duyệt mà tôi thích chính là một Quan Duyệt mang theo linh hồn của Quan Hủ Hành.”
Nếu có thể thông qua điện thoại nhìn thấy mặt của đối phương, Yến Tử Thanh sẽ phát hiện biểu tình lúc này của Quan Hủ Hành có bao nhiêu nhu hòa.
Đương nhiên y biết, biết người mà Yến Tử Thanh thật sự thích là ai, và y cũng chưa bao giờ hoài nghi qua điểm này.
“Tôi không phải Quan Duyệt.” Quan Hủ Hành phũ phàng nói.
“Được, em không phải, nhưng dù gì bây giờ cũng đang rảnh, không bằng chúng ta tâm sự đi?”
Giống như sợ y cúp máy, Yến Tử Thanh liền cuống quít sửa lại, thật ra Quan Hủ Hành căn bản không muốn cúp, y hỏi: “Tâm sự cái gì?”
“Cái gì cũng được, dù sao bình thường em cũng rất tịch mịch, không có ai để nói chuyện, đúng chứ?”
Cảm nhận được Quan Hủ Hành không có nổi giận, Yến Tử Thanh lại càng được nước lấn tới, khôi phục lại bộ dáng cà lơ phất phơ như ngày thường, y hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được biểu tình thiếu đánh lúc này của hắn, Quan Hủ Hành hừ một tiếng.
Đúng là Yến Tử Thanh không có nói sai, trước kia y chưa bao giờ tâm sự với ai cả, so với việc nói đây là tính cách, thì không bằng nói đó là do thân phận không cho phép.
“Hôm nay tôi tra ra được không ít tư liệu liên quan đến em, em ở phương diện vẽ tranh rất có thiên phú.” Yến Tử Thanh ở đầu bên kia tự lẩm bẩm, “Chỉ là đối với việc kinh doanh thì em lại có thiên phú hơn, trước khi em tiếp nhận Quan thị thì nó vẫn chưa có lớn mạnh được như bây giờ.”
“Yến Thanh, tôi có thể kiện cậu về việc xâm phạm riêng tư của người khác.”
“Em muốn mời luật sư sao? Tôi xung phong nhận có được không?”
“Tôi không cần một luật sư thực tập.”
“Đính chính lại một chút, là đã từng là thực tập mới đúng, đừng quên lúc người nào đó ngăn cơn sóng dữ ở Quan thị, là ai giúp đỡ người đó áp trận.”
“Tiểu tốt qua sông[1].”
[1] Mình chỉ biết cái này là thuật ngữ trong cờ tướng thôi, ai biết thì chỉ mình với nhe:>“Nhưng cũng có người thích tiểu tốt đó không phải sao?” Thanh âm Yến Tử Thanh nói tràn ngập ý cười, nghe ra được tâm tình của hắn đang rất tốt, hắn bỗng nhiên hạ giọng nói: “Đúng rồi chú ơi, tôi muốn thỉnh giáo chú một chuyện, nếu có người đã từng nói là thích chú, sau đó lại trở mặt không nhận người, có phải là do tự ti bản thân mình già hay không?”
Trên trán Quan Hủ Hành cũng nổi gân xanh, rất muốn đánh một quyền lên đầu Yến Tử Thanh, nếu hắn đang ở trước y.
Y nhịn xuống, lạnh nhạt nói: “Chẳng có ai sẽ thích một người già cả.”
“Nhưng người kia nhìn qua cũng không già lắm, lần đầu tiên tôi gặp người đó còn tưởng người đó chỉ tầm bốn mươi là cùng, người đó xuất sắc như thế, thì cho dù mặt mũi có như thế nào thì cũng chẳng liên quan, tôi nghĩ, nếu không phải vận mệnh trêu ngươi, thì người đó còn không thèm nhìn tôi lấy một cái liếc mắt nữa ấy chứ, nếu nói là tự ti, thì người tự ti phải là tôi mới đúng…” Yến Tử Thanh mỉm cười nói.
Hôm nay nhìn thấy những tin tức liên quan đến Quan Hủ Hành, giống như ngày đó hắn nhìn thấy y ở trong cuộc họp hội đồng quản trị vậy, mỗi một chiến lược mà Quan Hủ Hành đưa ra đều cực kì xuất sắc, thậm chí có người còn xưng tụng y là thần, có thể đoán trước được những thay đổi đột ngột của thị trường, đi theo y lập nghiệp, tuyệt đối là quyết định sáng suốt nhất, tiền đề chính là vĩnh viễn không được phản bội y.
Thủ đoạn của Quan Hủ Hành, Yến Tử Thành cũng đã sớm được lĩnh giáo qua, đối với những lời đồn về y cũng không có giật mình gì nhiều, đây mà người mà hắn thích, hắn cũng không quan trọng vấn đề tuổi tác, trên thực tế, Quan Hủ Hành có phong độ mà Quan Duyệt không tài nào có được, chỉ cần điểm này thôi cũng đủ để cho hắn đảo điên rồi.
“Đàn ông ấy mà, đương nhiên sẽ sùng bái người đàn ông tài giỏi hơn mình, không phải sao?” Cách đầu dây bên kia, Yến Tử Thành nhẹ giọng nói.
Quan Hủ Hành cười, cho dù không có soi gương, y cũng có thể tưởng tượng được lúc này bản thân cười có bao nhiêu ngốc, hiếm khi được người yêu tán thưởng như vậy, thậm chí y còn có một loại kỳ vọng, nếu thời gian có thể dừng lại tại khoảng khắc này, thì thật tốt biết bao.
“Có muốn biết từ lúc nào thì tôi bắt đầu chú ý tới Quan Duyệt không?” Yến Tử Thành hỏi.
Ngữ khí khẳng định, tựa như hắn chắc chắn y sẽ nói muốn, y chán ghét loại cảm giác bị người khác dắt mũi như thế này, hừ lạnh nói: “Không muốn!”
“Tút…”
Đầu bên kia truyền đến âm thanh cúp máy khiến y sững sờ, không ngờ Yến Tử Thành lại dám cúp máy y.
Y cầm điện thoại đứng yên đó, một lúc sau, mới chậm rãi đặt nó trở về, có chút giận dỗi vì đối phương quyết đoán cúp điện thoại như vậy, do dự một lúc, y vẫn là cầm điện thoại lên bấm số gọi lại, nhưng đầu bên kia vẫn không kết nối được.
Tên kia nhất định là cố ý.
Quan Hủ Hành oán hận mà lần nữa tắt điện thoại, lúc điện thoại va chạm với máy bàn liền phát ra một tiếng thật vang, biểu hiện chủ nhân của nó hiện tại không được vui cho lắm.
Y ở trong đêm yên lặng chờ một hồi, sau khi cho rằng sẽ không có ai gọi tới nữa, y quyết định nằm xuống giường, nhưng tiếng chuông điện thoại lại như trêu tức y, tại một khắc mà y định nằm xuống liền vang lên.
Quan Hủ Hành vừa nhấc máy lên, liền nghe thấy Yến Tử Thành ở bên kia liên hồi xin lỗi: “Xin lỗi em, điện thoại của tôi bị hết pin.”
Điện thoại hết pin đúng lúc như vậy, khiến Quan Hủ Hành nghi ngờ có phải hắn đang cố ý trêu ghẹo y hay không.
“Vậy anh mượn điện thoại của ai vậy?”
“Giờ này làm sao có thể mượn điện thoại của ai được? Tôi đổi tiền lẻ với cô y tá, rồi dùng điện thoại công cộng trên hành lang gọi cho em, có phải em vẫn đang sốt ruột chờ không?” Nói đến câu cuối, ý cười đã ngập tràn, “Nhất định là đúng rồi, tôi nói đúng rồi chứ gì?”
Lại bị đoán trúng, nhưng mà những suy nghĩ lung tung sau khi bị cúp máy kia, y có đánh chết cũng sẽ không nói cho hắn, Quan Hủ Hành hừ một tiếng nói: “Tôi cảm thấy may mắn thì có, có thể đi ngủ sớm.”
“Đúng là đã trễ rồi.” Yến Tử Thành nhìn đồng hồ treo tường trên hành lang, kim đồng hồ đã chỉ qua số 0, “Vậy em ngủ sớm đi, ngủ muộn quá không tốt cho sức khỏe.”
Thức đêm đối với y là một chuyện cấm kỵ, nhưng mà Quan Hủ Hành không muốn bỏ qua cơ hội nói chuyện hiếm có này, y nói dối: “Tôi có thói quen gần sáng mới ngủ.”
Hiểu được ý của y, Yến Tử Thành cũng đơn giản dựa vào vách tường, ngồi xuống xếp bằng, đã sang thu, sàn nhà có hơi lạnh, vết thương trên đùi cũng không cẩn thận bị đụng trúng, hắn đau đến chau mày, suýt chút nữa cũng kêu ra tiếng.
“Làm sao vậy?” Thính giác nhạy bén khiến Quan Hủ Hành nhận ra Yến Tử Thành không thích hợp.
“Không có gì.”
Thật vất vả mới có cơ hội nói chuyện, hắn không muốn vì một chút chuyện nhỏ này mà buông tha, Quan Hủ Hành hỏi thăm hắn khiến hắn rất vui vẻ.
“Em rất quan tâm tôi.”
Nhận lại chính là một tiếng hừ lạnh của Quan Hủ Hành, không thừa nhận cũng không sao, dù sao thì Yến Tử Thành cũng đã quá rõ tính tình của y rồi, hắn nói tiếp, “Vậy nói tiếp chuyện kia nha, thật ra tôi đã sớm để ý tới Quan Duyệt từ lúc hai người ngã lầu rồi, lúc ấy cậu ấy không hề có lấy một hơi thở, đó là lần đầu tiên, tôi cảm thấy tử vong có thể gần đến như vậy.”
“Lúc ấy tính mạng của tôi cũng đang bị đe dọa.” Quan Hủ Hành lạnh lùng nói.
Y không rõ tâm tình bây giờ của mình là của Quan Hủ Hành hay là của Quan Duyệt nữa, hoặc là cả hai, tóm lại sau khi nghe thấy Yến Tử Thành nói câu vừa rồi, y có một loại cảm giác ê ẩm, xem ra bản thân mình thật sự thích bị đè còn là mượn thân thể kia bị đè nữa.
“Khi em ghen thật đáng yêu.” Yến Tử Thành nén cười, không dám phát ra tiếng, sợ chọc giận Quan Hủ Hành, “Thật ra lúc ấy em vẫn còn hô hấp, cho nên tôi mới chọn cứu Quan Duyệt trước, thật xin lỗi, tôi không biết nếu kéo dài sẽ khiến thân thể của em rơi vào hôn mê, bằng không…”
“Cảm ơn, tôi không hề có hứng thú hôn môi với một người đàn ông bằng tuổi của con trai mình.” Tâm tư bị nhìn thấu, Quan Hủ Hành có chút khẩn trương, lập tức phản bác lại.
“Không phải hôn môi, là hô hấp nhân tạo, chỉ là, cảm giác rất kỳ quái, có một mùi hương rất thơm mát…”
Nghĩ tới lần cấp cứu khi đó, trong lòng Yến Tử Thành rung động, Quan Hủ Hành lại đột nhiên hỏi: “Mùi hương gì?”
“Chính là mùi hương ở bên môi Quan Duyệt, lúc ấy tôi còn thấy thắc mắc tại sao từ sau khi cậu ta tỉnh lại đều chưa từng dùng nước hoa, thì ra là có người nào đó không thích.” Đầu bên kia điện thoại liền im lặng một hồi, không rõ suy nghĩ của Quan Hủ Hành, Yến Tử Thành vội nói: “Thật ra cũng chẳng có gì, chuyện này cũng chẳng có gì quan trọng.”
“Không, đối với tôi mà nói rất quan trọng.”
Suy nghĩ nháy mắt lóe qua, Quan Hủ Hành nghĩ tới điều gì đó, tay cầm điện thoại cũng siết chặt đến run rẩy, những gì mà Yến Tử Thành nói sau đó y cũng không nghe rõ nữa.
“Em có đang nghe không?”
Hơn nửa ngày không thấy ai đáp lại, Yến Tử Thành không nhịn được hỏi, Quan Hủ Hành lấy lại tinh thần, “Có, đêm còn dài, hay là nói về chuyện trước kia của cậu đi.”
“Em muốn biết về quá khứ của tôi?” Yến Tử Thành cười, “Tuy rằng nhạt như nước ốc, nhưng nếu em muốn, vậy tôi sẽ kể.”
Trong lồng ngực truyền đến từng cơn đau, không nặng, nhưng lại chậm rãi lan dần dần ra ăn mòn lấy nội tạng, Quan Hủ Hành cuộn người ở trên giường, kiềm nén cơn đau, lẳng lặng nghe giọng nói của Yến Tử Thành từ bên kia điện thoại truyền đến, tựa như đó là một liều thuốc giảm đau cho mình vậy.
Hai người cô đơn, thông qua sợi dây thon dài của điện thoại gắn kết cùng một chỗ.
“Có phải em không được thoải mái hay không?”
Tiếng hít thở ở đầu bên kia hơi khác thường, tựa như đang kiềm nén rất khó chịu, Yến Tử Thành cảm nhận được, vội hỏi, hơn nửa ngày mới nghe Quan Hủ Hành nói: “Tôi không sao.”
Cho dù có chuyện, tên cố chấp này cũng sẽ không chịu thừa nhận.
Yến Tử Thành không hỏi nữa, mà là tiếp tục kể những câu chuyện cũ đã lắng đọng nhiều năm trước kia, bên kia thỉnh thoảng sẽ nói vài ba câu, dần dần câu trả lời cũng ít đi, hô hấp cũng trở nên trầm ổn, hắn biết, Quan Hủ Hành đã ngủ rồi.
Yến Tử Thành cũng mặc kệ, vẫn tiếp tục kể tiếp, hắn nghe nói Quan Hủ Hành bị mất ngủ rất nghiêm trọng, nếu như nói chuyện phiếm có thể giúp y đi vào giấc ngủ được, thì hắn cũng không ngại kể chuyện cả một đêm.
Xem ra ngày mai hắn phải đổi thật nhiều tiền xu mới được.
Lúc cho đồng tiền xu cuối cùng vào điện thoại công cộng, Yến Tử Thành đã nghĩ như vậy.
Quan Hủ Hành ngủ không được sâu, có chút hình ảnh mơ hồ lóe lên trước mặt của y, có người đi theo sau lưng y, hành lang tựa như không có điểm cuối cùng, rốt cuộc y cũng chạy tới cầu thang, lại bị người ở phía sau lưng dùng sức đẩy một cái, y mất thăng bằng, từ trên lầu ngã xuống.
Ý thức ở trong màn đêm luân phiên nhau hiện lên, không ngừng xoay chuyển, nháy mắt, thần trí xoay trở về, lồng ngực cực kì trướng, cơn suyễn lại tái phát, mặc cho y có hô hấp cỡ nào cũng không thể làm được gì, y dùng sức mở hai mắt ra, lại hoảng sợ phát hiện có một bàn tay đang bịt kín miệng mình, ngăn cản y hô hấp, có người đang áp ở trên người y, gã nhìn y, ánh mắt lộ ra ánh sáng hung tàn…
Quan Hủ Hành bỗng nhiên mở to mắt, trời đã sáng rồi, đồng hồ đã điểm qua 10 giờ, y bị mất ngủ rất nặng, sau khi bị bệnh thì nó lại càng thêm trầm trọng, ngủ lâu như vậy quả thật là kỳ tích, lão quản gia cũng không có tới quấy rầy y, trong phòng chỉ có tiếng tích tắc từ đồng hồ báo thức phát ra.
Quan Hủ Hành vỗ vỗ trán, nhớ lại một màn kia ở trong mơ, rốt cuộc y cũng đã hiểu được chuyện Yến Tử Thành nói ngửi thấy mùi nước hoa là như thế nào, cũng hiểu được nguyên nhân tại sao khi y nói chuyện với Quan Duyệt vẫn không hề có một sự đáp lại nào, bởi vì cậu ta căn bản không có trao đổi linh hồn với y, cậu ta đã chết rồi, là tại cái đêm ngã lầu hôm ấy, bởi vì cậu ta thấy được mặt của hung thủ!
Đứa nhỏ đáng thương dễ dàng bị giết hại như vậy, ngay cả chống cự yếu ớt nhất cũng không thể làm được, cho nên linh hồn của y mới có thể dễ dàng tiến vào thân thể của cậu ta, mượn pha cấp cứu kia của Yến Tử Thành mà tỉnh lại, phần đau đớn tại thời khắc tử vong kia là thứ đầu tiên mà sau khi y tiến vào thân thể của Quan Duyệt cảm nhận được, chỉ là y không ngừng trốn tránh, không muốn nhớ lại đoạn ký ức ấy.
Nếu tất cả những chuyện trước kia đều là do y nghi ngờ, thì đoạn ký ức bất ngờ này đã khẳng định cho những suy luận của y.
Tuy hơi chệch đi một chút so với tưởng tượng ban đầu, nhưng cũng chẳng liên quan tới đại cục, có một số việc một khi đã quyết định rồi thì sẽ không được hối hận, đây là điều mà y vẫn luôn tự nói với bản thân mình.
Quan Hủ Hành đi tới thư phòng, ấn mở két sắt, mở ngăn cuối cùng ra, khẩu súng phòng thân để túi đang lẳng lặng nằm ở trong đó.
Đôi lời của Edit: Trong đoạn giữa có sự thay đổi về cách xưng hô, như lúc Yến Thanh tới gặp QHH thì vẫn là anh – em, nhưng đến đoạn bức xúc quá thì kêu là tôi – ngài, cuối cùng là tôi – em. Thì mình edit theo từng cung bậc cảm xúc thôi:)) nên các bạn cũng đừng có bị rối, với lại cái đoạn cuối YTT cũng đã khẳng định đó là QHH rồi nên cách xưng hô sẽ sửa lại thành tôi – em luôn cho nó đỡ kỳ kỳ:)) Còn QHH theo đúng vai vế thì vẫn gọi YTT là tôi – cậu. Đợi lúc hai người về 1 nhà thì sẽ xưng thành anh – em cho nó tình cảm (っ´ω`)っ