Trọng Sinh Chi Linh Khoảng Cách Tiếp Xúc

Chương 19

Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

Đến buổi chiều, những thành viên trong Quan gia nhận được tin đều trở về nhà, luật sư Cố nói với bọn họ rằng chuyện này có liên quan đến chuyện phân chia tài sản, bảo bọn họ nhất quyết không được vắng mặt, cho nên tất cả mọi người đều đúng giờ có mặt chạy đến, Hạ Nhan Chi là người yêu của Quan Phong nên cũng được gọi tới tham dự, mọi người tập trung ở phòng tiếp khách của Quan gia, ai cũng đều nghi hoặc và thấp thỏm, cũng không có ai biết Quan Hủ Hành tuyên bố di chúc trong khi bản thân vẫn còn sống là có dụng ý gì.

“Tại sao lại tuyên bố di chúc? Không phải ba của tôi rất khỏe mạnh hay sao?” Quan Hoa là người đầu tiên đưa ra nghi hoặc.

“Đây đều là ý của Quan tiên sinh, tôi chỉ làm theo ý của ngài ấy mà thôi.” Luật sư Cố trả lời đúng mực.

“Nhưng mà làm như vậy thật chẳng nên chút nào cả.” Quan Sóc nói xong, lại nhìn thấy Quan Hủ Hành từ bên ngoài đi vào, nói tiếp: “Con hi vọng ba có thể từ bỏ ý định này.”

Mọi người trong nhà đều tán đồng với ý kiến của hắn, chỉ có những tên họ hàng thân thích là trầm mặc không nói tiếng nào, đặc biệt là một nhà Quan Hủ Kiệt, bởi vì một màn ầm ĩ trước đó, gã đã không còn ôm bất cứ hi vọng gì với di sản nữa, lần này tới đây chẳng qua là do không dám làm trái ý của Quan Hủ Hành, kết cục của anh trai gã vẫn còn để ở trước mắt, có muốn đối chọi tiếp cũng chẳng có chỗ tốt nào cả.

Quan Hủ Hành ngồi xuống, nói: “Do lần hôn mê trước đó nên ta quyết định làm như vậy, để tránh sau này còn xảy ra chuyện nào tương tự, thì luật sư Cố cũng không cần phải khó xử, ta cho rằng chuyện tuyên bố di chúc này cũng chẳng có gì không tốt.”

Trước khi y hôn mê, quả thật luật sư Cố đã bị một số họ hàng thân thích của Quan gia nháo đến không ít, lấy cái này làm cớ, y tin rằng sẽ không có ai hoài nghi cả.

Quả nhiên, nghe xong câu này, tuy rằng Quan Hoa có hơi khó chịu, nhưng cũng không nói gì, thở phì phì ngồi xuống, nghe luật sư Cố đọc di chúc.

Phần lớn nội dung của di chúc đều là phân chia cổ phần công ty và các tài sản tư nhân này nọ, Quan Sóc lấy thân phận là giám đốc có hơn một nửa cổ phần của Quan Hủ Hành, còn một nửa tài sản tư nhân của Quan Hủ Hành thì được chia đều cho con cái, một phần nhỏ thì cho các họ hàng thân thích, phần còn lại thì được quyên góp làm từ thiện.

Di chúc rất rõ ràng, trong lúc luật sư Cố đọc di chúc, biểu tình của mọi người đều rơi vào mắt của Quan Hủ Hành, đều là trăm ngàn sắc thái, y nhìn mà cũng thấy phát chán, cũng may di chúc rất nhanh liền đọc xong, chờ luật sư Cố vừa khép di chúc lại, Quan Hoa lại là người đầu tiên đặt ra câu hỏi: “Quan Duyệt thì sao? Tại sao em ấy không có phần nào hết?”

Quan Hủ Hành nhíu mi lại, tên tiểu tử này lúc nào cũng thiếu kiên nhẫn như vậy hết, nhưng dù sao cũng đã gián tiếp tạo cho y một cơ hội, y nhàn nhạt nói: “Không cần thiết.”

“Sao ba có thể nói như vậy chứ?” Quan Hoa tức đến đỏ cả mặt, chất vấn y: “Ba làm như vậy rất không công bằng, cho dù Quan Duyệt bây giờ đang hôn mê đi chăng nữa, thì em ấy cũng là con của ba mà, em ấy vì công ty mà bỏ ra rất nhiều tinh lực, sao ba lại có thể…”

Nói tới một nửa, mắt của hắn liền đỏ ngầu, nói không được nữa, Quan Sóc vội vỗ đầu vai hắn, ý bảo hắn bình tĩnh, còn mình thì quay đầu lại đối diện với Quan Hủ Hành, cẩn thận nói: “Ba, con cũng muốn hỏi một câu, của Quan Nguyệt và Quan Phong thì sao ạ?”

Quan Sóc cũng chưa từng dị nghi với bất cứ quyết định gì của Quan Hủ Hành, chỉ là lần này quá khác thường, ngay cả La Trình còn có, vậy mà Quan Nguyệt và Quan Phong đều không có lấy một phần, bất công rõ ràng như vậy khiến hắn thật khiếp sợ, tuy rằng hắn biết ba mình chưa từng đưa ra quyết định sai lầm nào, nhưng làm anh cả, hắn cảm thấy bản thân phải có nghĩa vụ phải hỏi một chút.

“Ta muốn để lại di chúc như thế nào, còn phải đợi mấy đứa đồng ý nữa hay sao?”

Quan Hủ Hành nói nhẹ tênh, nhưng ai nghe vào cũng cảm thấy hiện tại y đang khó chịu, một nhà Quan Hủ Kiệt lập tức lắc đầu, vốn dĩ sau lần bức vua thoái vị đó, gã sẽ chẳng có lấy một phân tiền nào, không ngờ lại được một phần, gã đã rất thỏa mãn rồi, làm sao còn dám ý kiến ý cò nữa?

“Không phải…”

Quan Sóc luôn phục tùng mù quáng với quyết định của ba mình, do dự một chút, mới nói: “Con chỉ cảm thấy đều là con của ba, nhưng làm như vậy thì không được công bằng cho lắm.”

“Không công bằng sao?” Quan Hủ Hành cười lạnh hỏi lại.

“Chẳng lẽ ba cảm thấy công bằng?”

Quan Hoa đang bực bội, còn lâu mới để ý tới hậu quả đối chọi với ba mình là như thế nào, trực tiếp phản bác, Quan Sóc muốn ngăn hắn, đã không còn kịp nữa rồi.

Quan Hủ Hành không tức giận, sắc bén nhìn bọn họ, nói: “Ta không chia cho Quan Duyệt, là bởi vì nó không cần, cho dù không có lấy một phân tiền, thì nó cũng có thể kiếm được một tòa Kim Sơn khác trở về, nó có thể làm được, vậy tại sao mấy đứa lại không thể làm được?”

Quan Hoa tức đến không còn lời gì để nói, nhìn thấy tình huống như vậy, Quan Sóc cũng thở dài.

Ba làm như vậy là vì trừng phạt chuyện Quan Nguyệt tham ô công khoản đi, lần trước Quan Duyệt tha thứ cho Quan Nguyệt, hắn còn tưởng ba mình cũng sẽ nghĩ như vậy.

Hiện tại hắn mới biết, mặc kệ Quan Duyệt có giống ba mình như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể chân chính thay mặt cho y được, suy nghĩ của ba hắn, hắn vĩnh viễn cũng không thể chạm tới được, tựa như chuyện hắn không tài nào hiểu được tại sao chú ba làm sai lại còn có thể hưởng được một phần, còn Quan Nguyệt thì lại không.

Quan Sóc còn muốn nói nữa, lại bị Quan Nguyệt ngăn cản, “Không cần nói gì nữa, anh cả, là em làm sai, ba nói không có gì sai cả, em nhận, đây là hình phạt mà em nên có.”

Nhận được kết quả như ngày hôm nay hắn cũng không có gì ngoài ý muốn, từ lúc ba hắn tỉnh lại, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý để bị trừng phạt rồi, cho nên khi hình phạt giáng xuống, hắn lại cảm thấy rất nhẹ nhõm, như vậy cũng tốt, có thể buông bỏ hết tất cả cùng người mình yêu ở bên nhau.

Quan Nguyệt xoay người đi ra ngoài, Quan Phong cũng đứng lên, sắc mặt của hắn tái nhợt khác thường, cánh tay đang nắm lấy tay của Hạ Nhan Chi cũng run lên, hiển nhiên không có cách nào chấp nhận được sự thật này.

“Con cho rằng ba đã đồng ý quan hệ của tụi con.” Hắn nhìn chăm chú Quan Hủ Hành, nhẹ giọng nói.

Quan Hủ Hành căn bản không nhìn hắn, nói với Hạ Nhan Chi: “Trong khoảng thời gian này cậu đã ra sức không ít vì công ty, ta sẽ bảo bên bộ phận tài vụ tính thêm tiền lương cho cậu, từ ngày mai trở đi, cậu có thể từ chức.”

“Ba!” Quan Phong thất thanh kêu lên.

Trừ lần come out trước đó ra, hắn nghĩ cũng nghĩ không ra lý do tại sao ba lại quyết tuyệt như vậy, hắn không cần phần tài sản kia, hắn chỉ hi vọng có được sự tán thành và chúc phúc của người nhà mình, nhưng hiện tại nhìn xem, tất cả đều là hi vọng quá xa vời, thái độ của ba hắn đã chứng minh cho mọi thứ —— Y không chỉ không đồng ý, mà còn dùng cách này để nhục nhã và phủ nhận bọn họ.

“Không cần nói gì nữa.”

Hạ Nhan Chi gắt gao cầm tay của Quan Phong, ngăn cản hắn giải thích, nói với Quan Hủ Hành: “Tôi có thể từ chức, nhưng sẽ không từ bỏ Tiểu Phong, nếu đây là mục đích của ngài, vậy chúc mừng ngài đã đạt được.”

Hắn nói rất kiên quyết, nhưng Quan Hủ Hành lại không có xem nhẹ một tia thất vọng chợt lóe lên trong mắt hắn, sau khi hắn và Quan Phong rời đi, Quan Hoa cũng theo sau rời đi, cánh cửa dưới sự tức giận của Quan Hoa mà ầm một tiếng thật mạnh.

Xem ra trong thời gian không có mình, đám nhỏ đã trưởng thành lên không ít, trước kia bọn nó sẽ không dám đứng ở trước mặt y mà trả treo và rống lên như thế, Quan Hủ Hành rũ mi mắt mỉm cười, y đứng dậy rời đi, Quan Hủ Kiệt bỏ qua kiêu ngạo trước kia, thật cẩn thận mà sáp tới nịnh nọt, “Cảm ơn anh hai.”

Quan Hủ Hành lạnh lùng liếc gã một cái, “Làm việc cho thật tốt, tôi sẽ không cho cậu cơ hội lần thứ hai đâu.”

“Đã rõ đã rõ.”

Mấy chuyện phát sinh gần đây đã khiến gã phải suy nghĩ cẩn thận lại hết từ đầu, kết cục của Quan Hủ Anh vẫn còn đó, gã cũng chẳng muốn giẫm lên vết xe đỗ ấy một lần nào nữa đâu.

Quan Hủ Hành vừa lòng gật đầu, so với Quan Hủ Anh lòng dạ thâm sâu thì đứa em trai Quan Hủ Kiệt này lại dễ đối phó hơn rất nhiều. Làm việc, đôi khi cũng không cần phải đuổi tận giết cùng làm gì, giơ cao đánh khẽ có khi lại hiệu quả hơn.

Không để ý tới vẻ mặt hưng phấn của đám họ hàng thân thích khi nhận được tài sản, Quan Hủ Hành rời khỏi đại sảnh, trở lại thư phòng của mình.

Lão quản gia đi theo vào, rõ ràng có chuyện muốn nói, Quan Hủ Hành nhìn ông một lúc, mới nói: “Ta biết ông muốn nói gì, không cần phải lo lắng, tất cả đều là quá khứ rồi.”

“Lão gia, không phải tôi hoài nghi ngài, tôi mặc kệ ngài đưa ra quyết định như thế nào, đều nhất định là đúng.” Lão quản gia rất trung thành nói.

Cửa bị đẩy ra, La Trình từ bên ngoài chạy vào, hắn rất kích động, ngay cả gõ cửa cũng quên mất.

“Con chạy tới đây làm gì?”

Sợ cháu trai lỗ mãng chọc giận Quan Hủ Hành, lão quản gia muốn kéo hắn ra ngoài, lại bị hắn đẩy ra, vọt tới trước bàn, hỏi: “Chú Quan, chú trừng phạt Quan Nguyệt như vậy có phải nặng quá hay không? Cậu ấy đã biết sai rồi, cũng đã hết sức nỗ lực làm việc, tại sao chú lại không cho cậu ấy một cơ hội? Chú có biết chú làm vậy là có bao nhiêu đả kích với cậu ấy hay không?”

“Đi ra ngoài đi ra ngoài, lão gia làm cái gì, cần phải giải thích với con sao?”

Lão quản gia chạy tới kéo người đi, lại bị Quan Hủ Hành ngăn lại, bảo ông đóng cửa lại, sau đó nhìn vẻ mặt nôn nóng của La Trình, hỏi: “Hình như con rất lo lắng cho nó nhỉ?”

“Con…” Bị chất vấn, La Trình có chút hoảng, ngập ngừng, “Chỉ là con không muốn thấy cậu ấy vì chuyện đó mà áy náy mãi thôi.”

“Chỉ như vậy thôi sao?”

Đối với ánh mắt hiểu rõ hết tất cả của Quan Hủ Hành, sắc mặt của La Trình nháy mắt liền tái nhợt, thất thanh hỏi: “Chú, có phải chú đã biết hết rồi hay không?”

Hắn biết chuyện của hắn và Quan Nguyệt không thể giấu mãi được, đặc biệt là sau đợt bị tống tiền liên tiếp kia, xem ra chú Quan đã biết hết chuyện của bọn họ, cho nên mới cướp đi quyền thừa kế của Quan Nguyệt, nguyên nhân khẳng định cũng giống với Quan Phong, mà không phải là bởi vì chuyện tham ô công khoản kia.

“Xin chú đừng trách cậu ấy, đó không phải lỗi của cậu ấy, là con, con nguyện ý chuyển phần tài sản của mình cho cậu ấy…”

“Cái đứa cháu ngu ngốc này!” Muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa, lần đầu tiên, lão quản gia ở trước mặt Quan Hủ Hành mà thất thố kêu lên.

Quả nhiên lão quản gia đã sớm biết, nếu sớm nói rõ chuyện này từ đầu với y, thì có lẽ bây giờ đã không phiền toái đến như vậy, Quan Hủ Hành cười cười, “Không, cái gì ta cũng không biết.”

“Nhưng mà…”

“La Trình, có chuyện con phải hiểu được, từ nhỏ đến giờ, ta vẫn luôn coi con như con ruột, với ta mà nói, con, còn có Quan Nguyệt, đều như nhau cả, làm trưởng bối, ta chỉ hi vọng con của mình có thể sống hạnh phúc, cho dù định nghĩa của từ hạnh phúc này bất đồng với hạnh phúc của thế tục đi chăng nữa.”

Đôi mắt của La Trình đỏ lên, nhìn Quan Hủ Hành, y nói y không hề biết gì, nhưng những câu vừa rồi lại như muốn nói y cái gì cũng biết, hơn nữa, còn không hề phản đối, vậy thì di chúc kia…

Một phần văn kiện được bao bọc kỹ bị đẩy tới trước mặt hắn, La Trình nhận lấy, kỳ quái hỏi: “Là gì vậy ạ?”

“Tặng cho hai đứa, trở về rồi hãy xem, giờ thì ra ngoài đi.”

Đó là giấy tờ mua bán của nhà hàng, La Trình làm việc lanh lẹ hơn Quan Nguyệt nhiều, nói bán nhà hàng liền không chút do dự bán đi, giá cũng hợp lý. Chỉ là hại y phải ra một cái giá cao hơn để mua lại, thôi kệ, coi như là quà tặng cho tụi nó, cũng là cách gián tiếp chấp nhận tụi nó, ài, đúng là lũ nhóc không thể làm người khác bớt lo được.

La Trình còn muốn hỏi lại, đã bị lão quản gia kiên quyết kéo ra, lão quản gia quay đầu lại, trộm đánh giá sắc mặt của Quan Hủ Hành, giống như muốn xin lỗi, rồi lại không biết nên giải thích như thế nào.

“Pha giúp ta một tách Long Tĩnh.”

Thân thể thật không thoải mái, Quan Hủ Hành không muốn giải thích nhiều làm gì, tìm cớ đuổi lão quản gia đi, sau đó mệt mỏi dựa vào sô pha.

Hai ngày nay, căn bệnh phát tác rất lợi hại, cho dù không kiểm tra, y cũng biết bản thân sẽ không thể chống đỡ được bao lâu nữa, có lẽ khi con người tới lúc này, họ mới phát hiện có một số vật không thèm để ý tới lại trở nên lưu luyến hơn bao giờ hết, không muốn bỏ đi, rồi lại không thể không bỏ đi.

Đến buổi tối, Yến Tử Thanh liền gọi điện tới, vừa bấm nhận liền nghe được tiếng cười từ bên kia truyền đến, “Em đang làm cái gì vậy? Vừa mới tỉnh lại thì đã lập di chúc, có phải lại muốn hôn mê dài hạn nữa hay không?”

“Cậu biết?”

“Là nhờ cái miệng rộng của Quan Hoa đó, muốn không biết cũng khó.”

Buổi chiều Quan Hoa chạy tới phòng bệnh, tố khổ với hắn một chập, nhắc tới nhắc lui bên tai, hắn nghe mà cũng cảm thấy phiền.

“Quan Hoa quả thật liều chết trung thành với Quan Duyệt, còn vì người ta mà mắng em một trận nữa.”

Quan Hủ Hành hừ một tiếng, “Mắng tôi à, nó không sợ bị trời phạt sao.” Dừng lại một chút, lại cảm thấy không thích hợp, hỏi: “Sao giọng của cậu khàn vậy?”

Giọng của Yến Tử Thanh quả thật rất khàn, lúc nói chuyện cũng không còn tinh thần như tối hôm qua, nhớ tới vết thương trên người hắn, Quan Hủ Hành rất lo lắng.

“Sốt nhẹ thôi, không có việc gì.”

Vết thương bên ngoài của hắn so với tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, lại không có nghỉ ngơi tốt, tối hôm qua còn ngồi trên hành lang hứng gió lạnh lâu như vậy, rốt cuộc thân thể cũng không chịu được, từ sáng liền bắt đầu phát sốt, cũng may có y tá kê thuốc cho, cơn sốt mới giảm đi, nên tối nay hắn không có tới hành lang ngồi nữa, mà là sạc đầy pin điện thoại, nằm ở trên giường gọi điện cho Quan Hủ Hành.

“Hình như em rất quan tâm tôi a.”

Được quan tâm, tâm tình của Yến Tử Thanh rất tốt, cơn đau trên người cũng không còn nghiêm trọng như vậy nữa, nghe thấy khẩu khí thiếu đánh của hắn, Quan Hủ Hành tức giận mà nói: “Tôi chỉ sợ cậu ngã bệnh, không có ai chăm sóc Quan Duyệt.”

“Thật nhẫn tâm.”

Yến Tử Thanh lẩm bẩm nói, ngay sau đó lại thở dài, “Nếu em lo lắng cho tôi thật, nên bảo tôi trực tiếp tới nhà em tâm sự, mà không phải nằm ở giường bệnh thông qua sóng điện thoại đâu, rốt cuộc em đang sợ cái gì vậy?”

Sợ rất nhiều chuyện, càng sợ giấc mộng ấm áp này sẽ mau chóng kết thúc.

Quan Hủ Hành biết bản thân rất ích kỷ, rõ ràng không cho Yến Tử Thanh một lời hứa hẹn nào, lại bá đạo độc chiếm hắn, không biết sau khi hắn biết chân tướng rồi, có thể tức giận hay không nữa? Mà cho dù có tức giận đi chăng nữa, thì lúc đó y cũng chẳng thấy được nữa rồi.

“Giọng của em cũng rất khàn, có phải bị bệnh hay không?”

Đối với sự im lặng ở đầu bên kia, Yến Tử Thanh cảm thấy Quan Hủ Hành không muốn nói đến chuyện này, liền thông minh dời đề tài sang chuyện khác.

Giọng nói bị khàn là do căn bệnh ung thư phổi ép khí tạo thành, không quá rõ ràng, nhưng vẫn bị Yến Tử Thanh phát hiện ra được, điều này khiến Quan Hủ Hành càng thêm áy náy, hỏi: “Yến Thanh, nếu… Quan Duyệt mãi mãi không tỉnh lại, hoặc không trị liệu được nữa, cậu sẽ làm thế nào?”

Y biết rõ Quan Duyệt sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, não bộ của cậu ta đã sớm đánh mất chức năng, đến lúc đó, dụng cụ phụ trợ đều chỉ là vật bài trí mà thôi, vốn dĩ còn hi vọng vào Quan Duyệt tỉnh lại, cho dù y chết đi, Yến Tử Thanh cũng sẽ nhanh chóng vực dậy, hiện tại nhìn xem, tất cả đều chỉ là vọng tưởng mà thôi.

“Tiếp tục chăm sóc cậu ta, dù sao cũng sống chung với thân thể ấy lâu như vậy, cho dù cậu ta không phải là người tôi thích chân chính đi nữa, cũng không thể bỏ cậu ta được.” Đoán không ra tâm tư của Quan Hủ Hành, Yến Tử Thanh liền nói theo ý nghĩ của mình.

Rất muốn nói tiếng xin lỗi, nhưng ba chữ kia ở trên miệng bồi hồi một lúc lâu, cũng không thể phun ra được. Quan Hủ Hành hơi nhắm mắt lại, thả tâm tư tới trời nam biển bắc mà nói chuyện phiếm.

Mấy ngày sau đó, nói chuyện phiếm liền trở thành một loại thói quen, cứ đến thời gian đó, điện thoại sẽ đúng giờ gọi tới, chỉ là đêm nay, điện thoại không có đúng hẹn gọi tới, hơn một tiếng trôi qua, ngay lúc Quan Hủ Hành không nhịn được muốn gọi qua, tiếng chuông lại vang lên.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Điện thoại vừa bấm nhận, y liền trực tiếp hỏi.

“Rất nhiều chuyện.” Giọng của Yến Tử Thanh có hơi nôn nóng, nói: “Cẩn thận Hạ Nhan Chi, người này có vấn đề!”

Trái tim nhảy dựng lên, Quan Hủ Hành vội hỏi: “Sao cậu biết?”

“Tôi nhờ bạn tôi điều tra hắn, phát hiện trước khi hắn quen Quan Phong, đã qua lại với anh em Quan Hủ Anh, trên danh nghĩa là công ty mua bán với quy mô cũng không hề nhỏ, hơn nữa tên thật của hắn cũng không phải là Hạ Nhan Chi mà là Chu Chính, cha của hắn trước đó vì đầu tư vào một hạng mục y học chế tạo thất bại nào đó vào mười mấy năm trước mà phá sản, sau đó liền nhảy lầu tự tử, Hạ Nhan Chi tiếp cận Quan Phong là có mục đích.”

Lúc Quan Hủ Hành gặp mặt Hạ Nhan Chi liền bị bắt cóc, Yến Tử Thanh luôn cảm thấy điều này quá trùng hợp, cho nên nhờ một đàn anh có kinh nghiệm hacker hỗ trợ điều tra, Hạ Nhan Chi ngụy trang quá kín đáo, bọn họ mất nhiều ngày điều tra mới vô tình tra ra được tư liệu có liên quan đến hắn, không ngờ lại tuôn ra nhiều chuyện kinh người bên trong như vậy, sau khi xác nhận tin tức không sai, hắn liền lập tức gọi điện tới cho y.

Quan Hủ Hành không lên tiếng, Yến Tử Thanh chần chờ một chút, hỏi: “Em… Có phải đã sớm biết?”

Trầm mặc là câu trả lời tốt nhất, Yến Tử Thanh tức đến bật cười, “Thì ra em đã sớm biết, đúng vậy, chuyện như vậy mà tôi cũng biết, thì thân là chủ tịch tập đoàn Quan thị như em làm sao không biết được chứ? Rốt cuộc em muốn làm gì? Hôm đó em đột nhiên muốn tuyên bố di chúc có phải là liên quan đến chuyện này không?”

“Nghe tôi nói, Yến Thanh, đừng trêu chọc hắn, tên kia rất hung tàn, cũng rất có tâm kế…”

“Trả lời tôi!”

Quan Hủ Hành cười khổ, “Yến Thanh, gần đây cậu càng ngày càng dễ xúc động.”

Đúng vậy, hắn vốn dĩ là một người rất biết cách che giấu cảm xúc của bản thân, nhưng từ sau khi quen biết Quan Hủ Hành, mọi thứ đều thay đổi, có lẽ là vì hắn quá để ý đối phương, để ý đến mức quên mất phải che giấu.

Yến Tử Thanh cũng chỉ biết cười khổ, “Chỉ là tôi lo lắng cho em, vừa mới tỉnh lại đã lập di chúc, biết mọi thứ về Hạ Nhan Chi nhưng lại che giấu không nói ra, tôi đoán không ra em đang nghĩ gì, loại cảm giác này rất khổ sở, em có biết không?”

Nguyên nhân chính là vì lo lắng, rốt cuộc thì hắn cũng điều tra ra được chuyện của Hạ Nhan Chi, nhưng có lẽ phần lo lắng này đối với Quan Hủ Hành mà nói là thừa thải, nhưng hắn không có cách nào khống chế được sự hoảng loạn ở trong lòng, hắn cảm giác được Quan Hủ Hành đang tính toán cái gì đó, hơn nữa còn rất nguy hiểm, hắn muốn ngăn cản.

“Em muốn làm gì? Cứ giao cho tôi, để tôi làm có được không? Tôi không muốn em bị mệt.” Qúa rõ tính tình của Quan Hủ Hành, Yến Tử Thanh cố gắng làm cho ngữ khí của mình thoải mái nhất có thể để thương lượng với y.

“Tôi không mệt.”

“Nhưng tinh thần của em gần đây vẫn luôn kém…”

Tùy ý nói ra, lại đột nhiên dừng lại một nửa, Yến Tử Thanh cảnh giác, càng nghĩ càng không đúng, hỏi: “Tại sao tinh thần của em lại kém như vậy? Từ nhỏ em đã luyện võ, thân thể phải thật tốt mới đúng chứ.”

Lúc ban đầu hắn còn chưa để ý, nhưng giờ nghĩ lại, tinh thần và trạng thái của Quan Hủ Hành quả thật không thích hợp, kém đến mức y chưa nói được bao lâu đã ngủ quên, hắn còn tưởng rằng đó là do nói chuyện phiếm có thể giúp y ngủ được, hiện tại mới phát hiện không phải là do giấc ngủ, căn bản là quá mệt mỏi tạo thành hôn mê.

Quan Hủ Hành từ sau khi hôn mê tỉnh lại, vẫn luôn ở trong nhà tĩnh dưỡng, y không thể mệt mỏi như vậy được, hay là… Thân thể của y vốn dĩ đã rất yếu rồi?

Nhớ tới lần đầu gặp mặt Quan Hủ Hành, sắc mặt của y rất khó coi, Yến Tử Thanh càng thêm khẳng định vào suy đoán của mình, truy vấn: “Có phải em bị bệnh hay không, còn là rất nghiêm trọng nữa? Cho nên mới vội vã lập di chúc, em không phải là không muốn để lại tài sản cho Quan Nguyệt và Quan Phong, mà là…”

“Đừng nói nữa!” Quan Hủ Hành đánh gãy lời nói của hắn, “Yến Thanh, cho tôi hai ngày nữa, mọi thứ sẽ kết thúc.”

“Kết thúc?”

Trong giọng nói của Yến Tử Thanh còn mang theo một chút không rõ ràng, Quan Hủ Hành xoa xoa cái trán, cảm thấy trực giác của Yến Tử Thanh thật đáng sợ, thật may bọn họ không phải là đối thủ trên thương trường, nếu không y nhất định sẽ rất đau đầu.

“Là thật, tin tưởng tôi có được không?”

Tất cả mọi thứ đều đã bố trí hoàn hảo, bây giờ chỉ chờ thu lưới nữa thôi, y sợ Yến Tử Thanh lỗ mãng sẽ rút dây động rừng, nên chỉ có thể trấn an hắn, biết rõ đây đều là có lệ, chờ mọi thứ kết thúc rồi, cũng là lúc sinh mệnh của y đi tới điểm cuối cùng, đến lúc đó Yến Tử Thanh biết bản thân bị lừa nhất định sẽ rất tức giận đi.

Đây là lần đầu, Quan Hủ Hành có ý niệm muốn trốn tránh, vì không muốn đối mặt với lửa giận của Yến Tử Thanh mà vui mừng.

Sau một hồi trầm mặc, Yến Tử Thanh đáp được, hắn biết hắn không nên tin, lại không nhịn được Quan Hủ Hành năn nỉ, hắn tin cả đời này Quan Hủ Hành cũng chưa từng dùng ngữ khí năn nỉ này nói chuyện với người nào, bản thân là duy nhất, bởi vì y thích hắn, vì biết rõ điều này nên hắn mới không có cách nào cự tuyệt được.

“Cảm ơn.”

Quan Hủ Hành buông điện thoại xuống, nặng nề trở lại giường, ở trong lòng nói tiếng xin lỗi với Yến Tử Thanh, nếu có thể lựa chọn, y nhất định sẽ tìm cách giải quyết khác, mà không phải giống như bây giờ.

Khoảng thời gian ở chung với Yến Tử Thanh là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong những ngày gần đây, y rất tham lam mà muốn như vậy mãi, nhưng mọi thứ lại trở về thực tại, có lẽ đây là trò đùa mà vận mệnh trong lúc nhàm chán nghĩ ra đi —— Chỉ cho y biết yêu là thế nào, lại không cho y may mắn tiếp tục hưởng thụ nó.

Yến Tử Thanh không có cúp máy, mà là yên lặng nghe bên kia truyền đến tiếng cúp trước, hắn quay đầu lại, bên cạnh là thân thể của Quan Duyệt còn đang ngủ say.

“Thật ra cậu sẽ không tỉnh lại có đúng không? Tên kia chẳng qua chỉ là nói cho có lệ với tôi thôi.”

Đây là điều mà hắn không muốn thừa nhận, Yến Tử Thanh thở dài, cảm thấy bản thân lại dung túng cho Quan Hủ Hành làm một chuyện hồ đồ nữa rồi.

Hai ngày sau Yến Tử Thanh không gọi điện cho Quan Hủ Hành nữa, hắn hi vọng có thể cho Quan Hủ Hành khoảng thời gian yên tĩnh để tự hỏi, mặt khác, theo dõi Hạ Nhan Chi cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, tên kia thật sự rất cáo già, nếu không phải thời thiếu niên học một chút kỹ xảo từ cha mình, nói không chừng hắn đã bị phát hiện rồi.

Sau khi bị đá ra khỏi Quan thị, Hạ Nhan Chi quả thật liền sa sút, công ty dưới danh nghĩ Chu Chính của gã cũng tràn ngập nguy cơ, Yến Tử Thanh đoán chuyện này nhất định là do Quan Hủ Hành động tay chân, thật không hổ danh là người mạnh nhất trong giới thương trường này, ngắn ngủi mấy ngày liền không có tiếng động mà bức Hạ Nhan Chi đến con đường cùng.

Mấy ngày nay Hạ Nhan Chi và Quan Phong có gặp mặt vài lần, mỗi lần đều ầm ĩ, sau khi mất công việc ở Quan thị, công ty vốn có cũng lung lay sắp đổ, Hạ Nhan Chi đã không còn phong độ ưu nhã như trước kia, hơn nữa Quan Phong cũng không có kế thừa bất cứ tài sản nào, với gã mà nói đã không còn giá trị lợi dụng nữa.

Yến Tử Thanh đoán Quan Hủ Hành vẫn không động tới Hạ Nhan Chi, là do y muốn Quan Phong tận mắt nhìn thấy khuôn mặt thật của gã, tại thời điểm lấy trứng chọi đá, một người sẽ rất dễ dàng lộ ra bản chất thật của mình, mấy ngày nay nhìn biểu hiện của Hạ Nhan Chi cũng đủ để cho Quan Phong thất vọng rồi, sau đó, là tới lúc thu lưới.

Hôm nay Hạ Nhan Chi lại tới tìm Quan Phong, Yến Tử Thanh sợ bị phát hiện, không dám tiếp cận quá, ở bên ngoài chung cư đợi một hồi lâu cũng không nhìn thấy gã đi ra, cảm thấy không thích hợp, liền vội vã chạy vào xem thử, lại phát hiện cửa nhà Quan Phong không đóng, còn hắn thì ngồi dựa vào vách tường phát ngốc, trong phòng không còn ai, có lẽ Hạ Nhan Chi đã chuồn từ cửa sau.

“Anh có sao không?”

Trạng thái của Quan Phong không quá tốt, Yến Tử Thanh không có cách nào bỏ hắn một mình đuổi theo Hạ Nhan Chi được, hắn đi vào dò hỏi, mới phát hiện mặt của Quan Phong có chút sưng đỏ, dĩ nhiên là bị Hạ Nhan Chi đánh qua.

“Thì ra anh ấy vẫn luôn lừa gạt tôi, anh ấy tiếp cận tôi là có mục đích, lợi dụng tôi để vào công ty, còn muốn hợp tác với chú hai để nuốt chửng công ty.” Biểu tình của Quan Phong rất bình tĩnh, ngẩng đầu lên giải thích với Yến Tử Thanh.

“Làm sao anh biết?”

“Là anh ấy tự nói, ba tôi chèn ép công ty của anh ấy, khiến anh ấy sống không nổi nữa, liền chạy tới đây trút giận lên người tôi, dù sao tôi cũng đã hai bàn tay trắng, anh ấy cũng không cần phải ngụy trang nữa.”

Quan Phong tự giễu cười, “Tôi thật biết ơn ba tôi đã không để lại cho tôi cái gì, nếu không bây giờ tôi cũng không biết bản thân mình ngốc đến mức này.”

Yến Tử Thanh dìu hắn đứng dậy, lúc đứng lên, Quan Phong che bụng lại hít một hơi, xem ra ngoài trừ khuôn mặt, trên người hắn cũng bị đả thương không ít, con trai nhà Quan gia đều học võ, Quan Phong sẽ không đến mức không có sức lực đánh lại gã, Yến Tử Thanh nhíu mày hỏi: “Sao anh không đánh lại?”

“Để bản thân có thể nhớ mãi nỗi đau này.” Quan Phong nhàn nhạt nói.

“Tên kia đâu?”

Hạ Nhan Chi trắng trợn đến tìm Quan Phong gây phiền toái, khiến Yến Tử Thanh có dự cảm không lành, hắn không quá tán thành cách làm giết triệt để này của Quan Hủ Hành, cái tên Hạ Nhan Chi phát rồ như vậy, nếu bức gã tới đường cùng, chuyện gì cũng có thể xảy ra được.

“Không biết, anh ấy nói muốn giải quyết dứt khoát chuyện này…”

Vừa rồi Hạ Nhan Chi điên cuồng nói như vậy, nhưng lúc ấy Quan Phong bị gã đánh, cũng không chú ý mấy đến nội dung, hiện tại ngẫm nghĩ lại, đột nhiên lại có chút sợ hãi, vội hỏi: “Có phải anh ta muốn đối phó với ba tôi không? Chúng ta phải ngăn cản anh ta!”

Yến Tử Thanh lập tức gọi điện thoại tới Quan gia, người hầu nhận cuộc gọi nói với hắn rằng Quan Hủ Hành đã rời nhà nửa tiếng trước, nói là muốn tới biệt thự vùng ngoại ô.

“Ba tôi có rất ít biệt thự, tại sao khéo như vậy lại muốn đến đó chứ?” Ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, Quan Phong khẩn trương nhìn Yến Tử Thanh.

“Vì có hẹn.”

Nếu đây là do Quan Hủ Hành muốn dẫn Hạ Nhan Chi chui vào lưới, thì Yến Tử Thanh cảm thấy quá mạo hiểm, hắn không dám nghĩ tiếp nữa, hỏi số điện thoại của Quan Hủ Hành từ chỗ Quan Phong, gọi qua.

Đương nhiên, điện thoại không có người nghe.

Cố ý! Nhất định là cố ý!

Yến Tử Thanh tức giận đến hàm răng cũng nghiến chặt, tên kia lại bệnh cũ tái phát nữa, tại những lúc mạo hiểm cũng chẳng bao giờ nhớ đến hắn.

“Lập tức dẫn tôi tới biệt thự!”
Bình Luận (0)
Comment