Long Huyền đã đi thật lâu, La Duy vẫn ngồi trước cửa sổ không nhúc nhích. Y nhìn hoa cỏ ngoài cửa sổ, ánh mặt trời ngày xuân tươi đẹp, hoa cỏ cũng nảy lộc đâm chồi. Y chợt nghĩ, nếu ở Thanh Sơn, có lẽ lúc này Vệ Lam đang bận bịu với vụ xuân. Nhớ tới Vệ Lam, theo thói quen sờ vào bên hông mình, trống rỗng, y mới nhớ đã tặng ngọc Uyên Ương cho Yến Nhi mất rồi, người ở bên cạnh Vệ Lam lúc này… là Yến Nhi.
Công văn trên bàn trà bị y lục lọi đến hỗn độn, La Duy thu tâm tư về, đây mới là những tháng ngày y phải sống. Cầm mật báo về Khải Triết vương của Nam Chiếu, La Duy đọc thật tỉ mỉ. Xem ra chỉ là bởi dã tâm của Long Huyền, nhưng sự tình lại liên quan đến các huynh trưởng của y, và cả Vệ Lam nữa, y không thể không theo sau hết lòng lo lắng giúp Long Huyền. Không cam tâm, nhưng không thể không làm.
Buổi chiều này cứ thế trôi qua.
Thường thị hoàng hậu khóc lóc với Liễu thị Thái Hậu trong điện Hưởng Niên.
La thị Thái Hậu dỗ dành đại điện hạ Long Tiêu trong điện Duyên Niên.
Long Huyền ở điện Trường Minh bàn quốc sự với các đại thần của hắn.
La Duy ngồi tại Y Cẩm viên, lật xem một quyển công văn.
Một ngày trong cung, có người nói rất dài, có người lại nói chỉ là thoáng qua.
Khi buổi chiều sắp hết, tiểu thái giám đỡ Triệu Phúc đến thư phòng gặp La Duy.
“Mau đứng lên đi.” Nhìn Triệu Phúc quỳ gối trước mặt mình, cúi đầu không nói, La Duy đứng dậy tự tay nâng Triệu Phúc lên: “Ở chỗ của ta ngươi không cần đa lễ, ngươi biết là ta không để ý mà.”
“Vương gia!” Triệu Phúc nhìn La Duy, hai mắt rưng rưng.
“Được rồi, Triệu công công của ta.” La Duy vội hỏi: “Từ lúc ta trở về, hình như lần nào ngươi nhìn thấy ta cũng khóc, ngươi muốn ta cũng phải khóc cùng ngươi sao? Trên người ngươi có vết thương, đừng quá đau lòng. Ta đã trở về rồi, ngươi sẽ không sao hết.”
Triệu Phúc liên tục lắc đầu, nói với La Duy: “Vương gia, ngài về trễ quá.”
La Duy thu lại nụ cười trên khuôn mặt, phất tay để tiểu thái giám đi cùng Triệu Phúc Lai lui ra ngoài, rồi tự tay y đỡ Triệu Phúc ngồi xuống.
“Nô tài không dám.” Triệu Phúc vội vã chối từ.
“Ta nói ta không thích khách khí mà.” La Duy kiên quyết đỡ Triệu Phúc ngồi: “Sau này ngươi cứ ở lại Y Cẩm viên, đừng lo về cẩu nô tài Phúc Vận kia.”
“Vương gia, ngài về trễ rồi…” Triệu Phúc vẫn nói với La Duy những lời này.
“Sao lại nói vậy?” La Duy hỏi.
Triệu Phúc nhìn quanh phòng, xác định trong phòng không người mới nói với La Duy: “Vương gia, khi đó bệ hạ luôn đợi vương gia trở về, bệ hạ muốn…”
“Tiên hoàng đã đi rồi.” La Duy khoát tay với Triệu Phúc: “Chuyện trước kia đừng nhắc lại nữa.”
“Vương gia, ngôi vị hoàng đế này vốn là của người!” Triệu Phúc dường như gào lên với La Duy.
“Ta không muốn.” La Duy cười: “Cũng không giữ nổi.”
“Ngài… ngài vẫn hận tiên đế gia?”
“Người là Hoàng đế, sao ta có thể hận người?”
Triệu Phúc nhìn dáng vẻ La Duy, không hề có chút đau lòng nào khi nhắc đến Hưng Võ đế cả. Triệu Phúc không biết mình có nên trách La Duy không nữa.
“Cứ như vậy đi.” La Duy nhìn Triệu Phúc nói: “Triệu công công hãy coi như ta và tiên đế gia phụ tử duyên mỏng, là ta bất hiếu.”
Triệu Phúc cúi đầu lau nước mắt, vốn định kể với La Duy rằng sau khi y đi Bắc Yến, Hưng Võ hoàng đế bệnh không dậy nổi như thế nào, sau khi nhận được tin y đã chết thì bệnh nặng thêm ra sao, cuối cùng buông tay rời trần thế. Nhưng nhìn vẻ lạnh lùng của La Duy, Triệu Phúc lại chẳng thể nói nên lời.
“Đừng thương tâm.” La Duy đứng dậy rót nước cho Triệu Phúc: “Hiện tại có thể sống tiếp rồi, thì hãy nghĩ cho kỹ xem về sau muốn làm những gì đi.”
Triệu Phúc đỡ chén nước, uống một ngụm, là nước ấm, độ ấm vừa đủ. “Nô tài sau này sẽ hầu hạ vương gia cho đến khi nô tài chết.” Triệu Phúc nhìn La Duy nói: “Chỉ cần vương gia không ghét bỏ nô tài.”
“Ta ở trong cung, trừ ngươi ra thì chẳng tin ai khác được.” La Duy cười nói: “Nhưng mà, bây giờ ngươi chưa thể hầu hạ ta.”
“Vương gia?” Triệu Phúc bị dọa sợ, cúi người định quỳ trước mặt La Duy, nếu La Duy không cần gã hầu hạ, vậy thì gã vẫn sẽ khó thoát khỏi cái chết.
“Ngồi đi.” La Duy nâng Triệu Phúc dậy: “Bây giờ ngươi phải dưỡng thương cho tốt đã.”
Triệu Phúc cảm kích: “Vương gia, vết thương của nô tài không có gì đáng ngại.”
“Ngươi không biết đau à?” La Duy nói: “Chịu khó dưỡng thương, nhớ phải tỏ ra hết uy phong của tổng quản thái giám trước kia với ta đấy, ta không muốn nhìn thấy một Triệu Phúc khúm núm đâu.”
Triệu Phúc nói: “Nô tài sẽ hầu hạ vương gia thật cẩn thận, không dám gây thêm phiền toái cho vương gia.”
“Thêm phiền toái…” La Duy nói: “Cẩu nô tài Phúc Vận kia, ta đã giúp ngươi dạy dỗ rồi, bây giờ chắc đang nằm bẹp trên giường không dậy nổi.”
“Vương gia đánh gã?”
“Là vạn tuế gia của gã bảo gã tự đi chịu đòn, ta cần gì tự ra tay?”
“Vậy bây giờ ai đi theo bệ hạ ạ?”
“Ta chưa từng nhìn thấy đại thái giám kia bao giờ, tên Phúc Lai, nghe tên là biết nhập cung cùng đợt với ngươi.”
“Là gã à…” Triệu Phúc nói: “Người này vốn quản lý ti khố
(ngân khố quốc gia), là người thành thật.”
“Người thành thật?” La Duy nhớ lại về đại thái giám đi theo Long Huyền kia, cười nói: “Trong cung này, người thành thật cũng có ngày nở mày nở mặt hay sao? Nhiều nhất là gã có thể làm người mà thôi.”
“Vương gia dạy phải.” Triệu Phúc vội nói.
“Ngươi về phòng đi nghỉ ngơi đi.” La Duy nhìn đầu Triệu Phúc đầy mồ hôi, vội hỏi Triệu Phúc: “Vết thương lại đau à?”
“Nô tài không sao ạ.” Triệu Phúc vội đứng dậy.
“Ngươi đừng cử động!” La Duy đi tới phía trước Triệu Phúc: “Ta kêu người đến đưa ngươi về.”
Tiểu thái giám lại bị La Duy gọi vào, cẩn thận đỡ Triệu Phúc ra ngoài.
“Vương gia.” Triệu Phúc đi vài bước, ngẫm nghĩ rồi quay lại: “Ngày mai nô tài sẽ đến hầu hạ vương gia.”
“Ngày mai ta sẽ gọi thái y đến khám cho ngươi.” La Duy nói: “Khi nào thái y nói ngươi có thể xuống giường hoạt động thì ngươi hãy đến đây, được chứ?”
“Nô tài mệnh tiện, sao dám phiền thái y đến khám?”
“Mạng ngươi trong mắt ta tuyệt đối không tiện, đừng suy nghĩ bậy bạ, mau về nghỉ ngơi.”
Triệu Phúc thở dài thở ngắn, được tiểu thái giám đỡ ra ngoài.
La Duy ngồi một mình trong phòng một lúc, không muốn nhìn thấy đống mật báo kia nữa, liền đứng dậy ra khỏi phòng.
“Vương gia.” Bên ngoài thư phòng, các thị vệ, thái giám thấy La Duy ra ngoài, đều vội vã khom người trước mặt y.
“Ta muốn đi dạo trên đảo một chút.” La Duy nói với bọn thị vệ: “Các ngươi không cần đi cùng ta đâu, ta muốn yên lặng một chút.”
Bọn thị vệ nghe La Duy nói muốn đi dạo một mình trên Thúy đảo, cũng yên tâm để y đi, bọn họ đặt không ít trạm gác ngầm trên đảo, không sợ có người khiến La Duy bị thương.