Khi La Duy ra đến sân, y ngoái đầu nhìn gian phòng đóng chặt cửa ở bên trái.
“Vương gia, ngài có định sắp xếp gì phòng này không ạ?” Một thái giám thấy La Duy nhìn chằm chằm vào căn phòng này, liền vội vã tới hỏi.
“Đừng cho ai ở phòng này, ta muốn giữ lại.” La Duy nói.
“Nô tài biết.” Thái giám này vội đáp.
La Duy đến trước cửa sổ gian phòng, xuyên qua song sắt cửa sổ nhìn thấy những thứ bày bên trong. Đây là phòng Vệ Lam từng ở, vẫn hệt như trong trí nhớ của La Duy, bọn hạ nhân ở Y Cẩm viên đã quét tước phòng này không còn một hạt bụi.
“Vương gia muốn vào sao ạ?” Thái giám đi theo sau La Duy hỏi.
“Không cần.” La Duy xoay người nói: “Ngày nào cũng phải quét dọn phòng này sạch sẽ, không có việc gì thì các ngươi đừng tự ý vào.”
“Nô tài tuân lệnh.” Thái giám kia khom người.
La Duy bước nhanh ra sân, kỳ thật giữ lại căn phòng này cũng chẳng dùng đến làm gì cả, chỉ là y đột nhiên nghĩ, ngọc Uyên Ương đã không còn, căn phòng này tốt xấu gì cũng giữ lại cho y một phần ký ức, để khi y chợt nhớ tới Vệ Lam, có thể nhìn ngắm căn phòng này, coi như Vệ Lam ra ngoài chưa về, tự dối lừa bản thân một chút cũng không sao.
Thái giám đứng ở cửa, nhìn La Duy bước đi thật nhanh, quay đầu nhìn gian phòng trống rỗng, cảm thấy thật hiếu kì. Căn phòng này trông hệt như những căn phòng bình thường khác, không biết ai đã từng ở, để Cẩm vương gia coi trọng đến nhường này.
La Duy đi lại không mục đích, lúc này trên Thúy đảo chim chóc ríu rít, hoa cỏ ngát hương, phong cảnh vô cùng đẹp. Nhưng trong mắt La Duy lại chẳng có gì vui thích, nơi này nhìn thế nào cũng không phải nơi y có thể dừng chân.
Rẽ vào một đường mòn lát đá hoa, trước mặt La Duy xuất hiện một hồ nước. Đứng bên bờ nhìn cá bơi trong nước, La Duy bước lên cầu gỗ giữa hồ, đứng trên cầu nhìn dòng nước ngẩn ngơ.
Hôm nay Long Huyền muốn dùng bữa tối với La Duy, nên sớm kết thúc chính sự trên điện Trường Minh. Khi hắn tới Y Cẩm viên, nghe bọn thái giám nói La Duy đi ra ngoài giải sầu một mình, hắn hỏi La Duy đi hướng nào, rồi một mình chạy đi tìm La Duy, không cần tùy thị.
Mấy con chim sẻ đậu trên thành cầu cách La Duy không xa, La Duy nhìn những chú chim trong giây lát, đột nhiên giậm chân, khiến lũ chim sẻ hoảng sợ bay đi mất. Nhìn những cánh chim sẻ bay xa, La Duy cảm thấy mình thật sự nhàm chán, không có việc gì nên mới ở đây đuổi chim.
Khi Long Huyền tìm được cây cầu kia, chỉ thấy mặt trời lặn đầu cầu, La Duy đứng ở nơi đó, thân thể dường như bị hoàng hôn nhuộm đẫm, có gì đó không chân thực, phảng phất như hắn và y đã là người của hai thế giới. “La Duy!” Long Huyền gọi tên La Duy, rồi chạy lên cầu đến trước mặt y.
La Duy chỉ cảm thấy hoa mắt, khi nhìn lại, đã nhìn thấy Long Huyền đứng trước mặt mình.
Long Huyền một tay ôm La Duy vào trong lòng.
La Duy chưa phục hồi tinh thần, phút chốc quên rằng mình cần giãy dụa.
Ôm La Duy vào trong lòng, hít hà mùi thảo dược trên người y, Long Huyền mới bình tâm lại sau cơn chấn động.
“Ngươi làm sao vậy?” La Duy kỳ quái hỏi.
Long Huyền cúi đầu, nhìn La Duy bởi vì sức khỏe không tốt mà đôi môi có vẻ tái nhợt.
“Rốt cuộc ngươi làm sao thế?” La Duy hỏi: “Ngươi ôm ta như vậy làm gì?”
“Ngươi đứng trên cầu làm gì?” Long Huyền hỏi La Duy.
“Không có việc gì thì đứng đây ngắm cảnh.” La Duy nói: “Sao? Ngươi sợ ta tự tử đấy à?”
“Ta biết ngươi biết bơi.” Long Huyền thoáng buông lỏng La Duy ra một chút.
“Được rồi.” Lúc này La Duy muốn tránh khỏi cái ôm của Long Huyền: “Ngươi buông ta ra.”
Đột nhiên cánh tay Long Huyền lại siết chặt La Duy, rồi lập tức đặt một nụ hôn lên môi y.
La Duy mở to hai mắt.
Long Huyền không hôn sâu, chỉ ngừng lại trên môi y, sau đó rời khỏi.
“Đồ khốn kiếp!” La Duy giáng cho Long Huyền một cái tát.
“Ngươi đừng ra ngoài nữa.” Long Huyền chỉ nhìn La Duy nói: “Ta không muốn ngươi xảy ra chuyện gì.”
La Duy cắn môi, thở hổn hển.
“Chúng ta về thôi.” Long Huyền kéo La Duy xuống cầu.
“Bây giờ ta không đói bụng.” La Duy đứng trên cầu không chịu đi.
Long Huyền xoay người lại đứng cùng La Duy: “Ta sẽ ở lại đây với ngươi.”
La Duy vò đầu bứt tai: “Long Huyền, ta van xin ngươi có được không?”
“Ngươi xin ta cái gì?”
“Ngươi đừng đối xử như ta vậy!” La Duy nói: “Ngươi hãy cứ là một kẻ không có hình bóng ai trong lòng, đừng diễn kịch trước mặt ta, ngươi không thể để ta thư thái một chút nào hay sao?”
“Ta không để ai trong lòng hết.” Long Huyền nói: “Nhưng ngươi, ta sủng ngươi thế nào cũng được.”
“Ngươi nhìn cho rõ đi!” La Duy chỉ vào mũi mình: “Ta không phải nữ nhân trong hậu cung của ngươi, ta là nam nhân!”
“Trừ La Duy, đời này ta không tin tưởng ai hết!” Long Huyền kéo tay La Duy: “La Duy, ta đã nói sau này sẽ không làm ngươi thương tổn nữa, ngươi không thể tin ta một lần sao?”
La Duy hất mạnh tay Long Huyền, nhìn hồ nước, y có thể nói gì với một kẻ điên cơ chứ?
“Nơi này ta đã sai người trồng cả hồ sen hồng…” Long Huyền nhìn La Duy nói: “Hè năm nay là có thể nhìn thấy rồi.”
“Tự dưng trồng hoa sen làm cái gì?” La Duy lạnh lùng hỏi.
“Muốn cho ngươi ngắm.”
“Trước nay ta chẳng thích ngắm hoa cỏ bao giờ.” La Duy đi xuống cầu.
“Vậy ngươi thích ngọc thạch chứ?” Long Huyền đi theo phía sau La Duy hỏi.
“Không thích nữa rồi.”
Hai người đều không biết nói gì, trầm mặc đi về phía Y Cẩm viên.
La Duy muốn mau trở về Y Cẩm viên, y không muốn đi cùng Long Huyền như vậy.
Giờ phút này Long Huyền chỉ cần được ở bên La Duy, khi đã bình tĩnh lại, nhớ đến cảnh tượng La Duy đứng trên cầu ban nãy, hắn mới thấy, mặt trời lặn đầu cầu, La Duy cẩm y ngọc đái
(áo gấm đai ngọc) đứng dưới ánh hoàng hôn, kỳ thật hệt như người trong bức họa.
La Duy ban đầu đi rất nhanh, nhưng một lát sau đã mệt mỏi.
“Mệt thì nghỉ một chút.” Long Huyền kéo La Duy ngồi xuống ghế đá cạnh đường mòn.
“Không cần, chúng ta mau trở về thôi.”
“Ngươi muốn ta cõng ngươi trở về sao?” Long Huyền hỏi La Duy.
La Duy đứng ở đường mòn, còn Long Huyền thì ngồi xuống, hắn nhìn La Duy, trong lòng lại thêm phần lo lắng cho sức khỏe của y. Nếu cứ đi như vậy, người này sẽ thở gấp, thân thể như thế thì phải dưỡng thế nào đây?
Hoàng hôn, chim về núi ngủ.
La Duy đứng nghe tiếng chim hót mới nhớ tới một chuyện, y nói với Long Huyền: “Ngươi cho ta mượn Long Nhất dùng vài ngày đi.”
Long Huyền ánh mắt lạnh lùng, nhưng lập tức lại trở nên ấm áp: “Sao ngươi lại biết Long Nhất?”
“Hắn đứng đầu Long kỵ vệ, ta đương nhiên biết hắn. Sao? Kẻ này cũng phải chôn theo tiên hoàng à?” La Duy hỏi.
“Hắn thì không.” Long Huyền đáp: “Nhưng sao nhất định phải là hắn?”
“Người đứng đầu, võ công hẳn là cao nhất.” La Duy nói: Ta không nói sai chứ?”
“Hắn thống lĩnh Long kỵ vệ, không có nghĩa là võ công của hắn sẽ cao nhất.”
“Ngươi cho mượn hay không đây?” La Duy có vẻ mất kiên nhẫn: “Người này không ở trong cung?” Y hỏi, không phải là Long Nhất đã rời cung cùng Ngụy thái y đấy chứ?