Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ Thành Phi

Chương 23

——————————

Tiêu Sắt Sắt kinh ngạc.

Vũ lăng Hà thị là thế gia Vu tộc đứng đầu phía Tây Tương quốc, sự lợi hại của Vu sư, thanh danh như sấm bên tai. PhíaTây Tương quốc chính giáo hợp nhất, Vu sự lại có địa vị cực cao, Vũ lăng Hà thị ở Tương quốc quyền thế có thể sánh bằng thân vương hoàng thân, mẹ đẻ của mình, lại là đích nữ thế gia Vu tộc?

“Tiểu thư, chúng ta tìm người đã lâu, lúc trước đại tiểu thư cùng phụ thân người bỏ trốn, chúng ta chỉ biết phụ thân người là người Nghiêu quốc. Mấy năm nay chúng ta một mực đi tìm, trước đó vài ngày đến Thuận kinh, lại nghe nói…”

“Nghe nói ta chết đúng không?” Tiêu Sắt Sắt bình tĩnh nhìn hai người, đáy mắt mênh mông nỗi hận.

Nam nhân âm trầm nói nhỏ: “Chúng ta không tin tiểu thư đã chết, ngay tại Thuận kinh tìm kiếm dấu vết để lại, nhưng chi phí đi đường đã dùng hết, nếu không sẽ không thông qua chợ đen, tìm kiếm người thuê mướn, kiếm chút tiền bạc.”

Tiêu Sắt Sắt thì thào: “Thì ra là vậy, các ngươi thế mà nhận nhiệm vụ giết ta.”

Nam nhân thổi sáo nghi ngờ nói: “Nhưng mà tiểu thư, người không phải gọi là Trương Cẩm Sắt sao? Người chúng ta giết rõ ràng là Tiêu Sắt Sắt, tiểu thư khi nào trở thành tiểu thư Tiêu phủ?”

Nam nhân âm trầm ánh mắt trầm xuống, trong mắt có sát ý, “Chẳng lẽ nghĩ sai rồi?”

Tiêu Sắt Sắt không nói, cầm lấy trùng sáo đặt bên môi, đem khúc thứ nhất của <Vạn cổ đi theo> lưu loát thổi ra.

Âm sắc trầm ấm uyển chuyển như gốm sứ, theo tiếng nhạc, chung quanh có thanh âm của côn trùng dần dần nổi lên, từ kẽ hở tảng đá chui ra bọ cạp độc, hướng tới Tiêu Sắt Sắt tập hợp.

“Cái này!” Nam nhân thổi ba ô hai tay run rẩy đứng lên, nhìn thấy bọ cạp độc, hưng phấn nói: “Đúng là <Vạn cổ đi theo>, sẽ không sai được, đây là tiểu thư, chính là tiểu thư!”

Nam nhân âm trầm cũng đứng dậy hỏi: “Tiểu thư vì sao lại thành Tiêu Sắt Sắt?”

Tiêu Sắt Sắt buông sáo gốm, vầng trăng cô độc trong màn đêm lạnh giá, ánh sáng như tuyết quang rơi ở đáy mắt nàng, thẫn thờ hiu quạnh.

Nàng cười khổ thì thào: “Tá thi hoàn hồn, các ngươi tin sao?”

Hai nam nhân kinh ngạc trao đổi ánh mắt, sau một lúc cũng không có trả lời.

Tiêu Sắt Sắt thở dài: “Trương Cẩm Sắt đích thực là đã chết, bị người hãm hại nhốt vào ngục, chết dưới loạn côn, vừa mở mắt, liền trở thành nữ nhi Tiêu Sắt Sắt ngu dại của phủ Hữu tướng… Chuyện không thể tưởng tượng như vậy, các ngươi tin sao?”

“Tiểu thư, chúng ta tin.” Lúc này đây, bọn họ trước tiên trả lời Tiêu Sắt Sắt, “Tuy rằng phần đông Vu sư ở Tương quốc, nhưng <Vạn cổ đi theo> là phương pháp tu luyện của Hà gia sáng tạo, truyền nữ không truyền dâu. Trùng sáo cùng nhạc khúc trong tay người, chính là căn cứ xác thực nhất, chúng ta tin người chính là tiểu thư.”

Tiêu Sắt Sắt thản nhiên nở nụ cười: “Cảm ơn các ngươi có thể tin ta, chuyện này, là bí mật của ba người chúng ta.”

“Tiểu thư yên tâm.” Hai người ôm quyền quỳ xuống, “Chúng ta rời Tương quốc luôn luôn cân nhắc, chính là tìm đại tiểu thư cùng tiểu thư, nếu đại tiểu thư sớm qua đời, tiểu thư, người chính là chủ nhân của hai chúng ta, chúng ta nguyện nghe tiểu thư sai khiến, thề sống chết trung thành!”

“Đứng lên đi.” Tiêu Sắt Sắt vuốt ve trùng sáo, hơi hơi cười yếu ớt, “Các ngươi gọi là gì.”

Nam nhân thổi ba ô đáp: “Ta gọi là Hà Hoan, hắn gọi Hà Cụ.”

“Sống có gì vui, chết có gì sợ….” Tiêu Sắt Sắt nhìn về Tiêu phủ, từ trên sườn núi có thể thấy rõ ràng, biệt viện âm trầm lạnh như băng kia.

“Hà Hoan, Hà Cụ, các ngươi biết người thuê là ai không?”

“Tiểu thư, chúng ta không biết a.” Hà Hoan nói, “Người thuê là tìm người ở chợ đen, a đúng rồi, trước đó vài ngày chúng ta còn đem rất nhiều rết tới đồ cưới của ngươi, may mắn tiểu thư không có việc gì, bằng không chúng ta có chết cũng không thể đầu thai!”

Tiêu Sắt Sắt lời nói nhẹ nhàng: “Các ngươi cũng đừng hoạt động như sát thủ, sẽ tổn hại âm đức. bất quá người thuê các ngươi không muốn bỏ qua mạng của ta, ta đây cũng đành xin lỗi. Hà Hoan, ngươi cũng là người lành nghề, đem đám rết trong viện ta dẫn tới người thuê kia, cũng không làm khó ngươi đi.”

“Cái này không khó, tuân theo mệnh lệnh tiểu thư!”

Hà Hoan dứt lời liền thổi ba ô, thay cái làn điệu. Ở xa tiếng kêu thảm thiết của Lục Ý vẫn còn đang tiếp tục, nhiều ngọn đèn dầu tụ tập hướng ở Thu Sắt viện, nghĩ là bọn Tiêu Khác đều đi. Chỉ tiếc rết ở Thu Sắt viện đã bắt đầu rời đi, Tiêu phủ không có người biết, đêm nay đã có chuyện gì xảy ra.

Nhìn xuống Tiêu phủ, nhìn đèn đuốc sáng trưng, Tiêu Sắt Sắt phẩy tuyết trên vai, nói: “Ngày mai giờ ngọ, gặp mặt ở miếu nhỏ phía sau rừng trúc, nghe được ta thổi trùng sáo, các ngươi lại xuất hiện, ta có chuyện cần nói với các ngươi.”

Hà Hoan nói: “Tiểu thư yên tâm, chúng ta nhất định đến sớm bảo vệ nơi đó! A đúng rồi, tiểu thư ngươi phải trở về?”

“Đúng vậy, trở về ngủ, chờ tỉnh ngủ xem người chết là ai.”

Hà Hoan gãi gãi vành tai, khó hiểu hỏi: “Tiểu thư làm sao biết người muốn giết ngươi ở xung quanh đây?”

Tiêu Sắt Sắt không nói, cất lại trùng sáo, xoay người rời đi.

Đêm nay, trong phòng chứa củi rách nát Tiêu phủ, truyền ra những tiếng kêu ồm ồm.

Có hạ nhân đi qua nghe tiếng kêu truyền ra ngoài cửa ra vào, liếc mắt xem xét một cái, bên trong đã sớm tắt đèn, kinh ngạc hỏi hạ nhân bên cạnh: “Trời tối om, Lô ma ma ở đây kêu cái gì?”

“Quỷ mới biết! Nói không chừng là gặp ác mộng đi! Dù sao từ khi nàng bị cắt đầu lưỡi, liền cứ kêu to như vậy, mọi người cũng biết là nàng không cam lòng, ai bảo nàng đem hoa quả chứa độc cho tứ tiểu thư? Lão gia khi đó lưu lại cho nàng một mạng đã là sai lầm rồi.”

“Nói ra cũng là… Làm chuyện xấu, chính là muốn nhận trừng phạt.”

“Đúng vậy, mặc kệ nàng, để nàng cứ kêu đi, chúng ta đi ngủ!”

“Đi ngủ thôi.”

Bọn hạ nhân lần lượt rời đi, mệt nhọc một ngày, đều đã trở về phòng, ngã đầu liền ngủ, không ai còn nghĩ đến Lô ma ma.

Lô ma ma chỉ có thể kêu như vậy, trăm ngàn con rết bao trùm lấy thân thể của nàng ta, động tác bị tê liệt, nghĩ muốn kêu cứu mạng nhưng lại không có đầu lưỡi, chỉ có thể phát ra tiếng kêu khó nghe.

Kịch độc ngấm vào mạch máu, cảm giác vô cùng đau đớn cùng ghê tởm khiến nước mắt Lô ma ma giàn dụa.

Đây có phải là báo ứng không?

Lô ma ma trừng hai mắt khóc thở hổn hển.

Nếu ngay từ đầu nàng không khi dễ Tiêu Sắt Sắt, có phải sẽ không chết thống khổ như này không? Hại người ngược lại hại mình, Lô ma ma hối hận kêu rên, thẳng đến khi giọng khàn khàn, thanh âm tan hết….

Tiêu Sắt Sắt vừa tỉnh lại, ánh mặt trời đã lên. Nhiều ngày trời đổ tuyết rốt cuộc cũng đón được trời quang, ngay cả không khí cũng tươi mát không ít.

Chuyện tình ở Thu Sắt viện ầm ĩ một đêm, Tiêu Khác để Tiêu Sắt Sắt qua đêm ở thư phòng, giường nhỏ được làm ấm, Tiêu Sắt Sắt ngủ rất ngon.

Ngồi trang điểm trước gương, Lục Ý chải đầu cho nàng kiểu tóc song bình kế, cách một tấm bình phong, Tiêu Sắt Sắt nghe thấy Tiêu Khác cùng quản gia nói chuyện.

“Lão gia, Lô ma ma đêm qua đã chết.”

“Lô ma ma?”

“Chính là bà vú của nhị tiểu thư, là lão ma ma muốn hạ độc tứ tiểu thư.”

“A, là nàng. Ác nô đã chết kia cứ đem ra ngoài, việc nhỏ ấy không cần nói cho ta.”

“Lão gia, Lô ma ma là bị vô số con rết độc cắn chết, đến bây giờ còn có không ít con rết ở trong thi thể nàng ta.”

Tiêu Khác lúc này mới ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Đám rết đêm qua thì ra là chạy tới chỗ điêu nô kia. Loại ác nhân này chết rồi liền đem nhanh ra ngoài, thuận tiện diệt trừ đám rết đó, đừng để trong phủ hại người.”

“Vâng, tiểu nhân đã biết.” Quản gia cáo lui.

Lục Ý nghe được cả kinh một lúc, buông lược nói: “Tiểu thư tiểu thư, tối hôm qua đám rết này là làm sao, trong lúc nhất thời đều bỏ chạy, chúng nó vì sao lại muốn đi cắn Lô ma ma a?”

“Không có gì, không liên quan đến chúng ta.” Tiêu Sắt Sắt đem lược thả lại trong tay Lục Ý.

Lục Ý hoàn hồn, nghĩ đến Tiêu Sắt Sắt hôm qua bình tĩnh, theo bản năng khẽ nói: “Tiểu thư, biểu hiện tối qua của ngươi một chút cũng không ngốc, Lục Ý còn đang suy nghĩ có phải là đang chậm rãi khôi phục không.”

Tiêu Sắt Sắt hỏi lại: “Ta tối hôm qua làm cái gì?”

“Không đúng, tiểu thư người đã quên? Tối hôm qua người bảo ta kêu la thảm thiết, người đi tìm lão gia đến đây, từ trước người cũng không mạch lạc như thế đâu.”

“Mạch lạc?” Tiêu Sắt Sắt khó hiểu hỏi: “Mạch lạc là gì?”

“Cái này…”

Tiêu Sắt Sắt nói: “Ta chính là muốn đi gọi phụ thân, giả vờ kêu thảm thiết, dọa dọa mọi người, thật là vui a!”

Lục Ý không nói gì, thì ra tiểu thư là bởi vì vui vẻ mới bảo nàng kêu la thảm thiết a, còn tưởng rằng tiểu thư không ngốc, quá thất vọng rồi!

Trang điểm xong, Tiêu Sắt Sắt mang xiêm y của nha hoàn, đợi Tiêu Khác vào triều mới từ phòng đi ra, dẫn Lục Ý đi một chút trong Tiêu phủ.

Ước chừng giờ tỵ hai khắc, Tiêu Sắt Sắt giả vờ bảo một mình ra ngoài chơi, buộc Lục Ý không được nói cho người khác, lúc này mới theo cửa nhỏ Tiêu phủ đi ra ngoài.

Cửa nhỏ Tiêu phủ xưa nay đều là đưa người chết đi, phàm là đại trạch trong Thuận kinh ai cũng có cánh cửa bẩn thỉu này.

Lúc Tiêu Sắt Sắt từ cửa nhỏ đi ra, vừa lúc thấy mấy gia đinh nâng người chết cũng đi ra ngoài, thấy Tiêu Sắt Sắt, bọn họ tưởng nha hoàn, trách mắng: “Sao lại đi ra từ nơi này, cũng không ngại xui xẻo.”

Tiêu Sắt Sắt cũng không đáp, hỏi lại: “Ai đã chết vậy?”

“Còn có thể là ai, không phải là Lô ma ma sao? Mọi người đều nói, nàng ta tám phần là thẹn với lòng, gặp báo ứng, bằng không nhiều con rết như vậy sao lại cắn nàng?” Gia đinh nói xong, còn khinh bỉ trừng mắt với thi thể trong bao bố.

Ra cánh cửa nhỏ này, bọn gia đình liền nâng đến bãi tha ma, Tiêu Sắt Sắt một mình đến miếu, một hướng đông, một hướng tây, liền cách xa nhau như vậy.

Miếu Thành Hoàng được xây ở thành Đông Thuận kinh, trong miếu cúng bái thần linh, phu nhân, còn có Nguyệt lão, thần đậu mùa, tặng bà cùng sáu mươi giáp thần thái tuế. phía sau Miếu Thành Hoàng, chính là rừng trúc mà Trương Cẩm Sắt chôn trùng sáo.

Tính thời gian, đến rừng trúc cũng là buổi trưa. Rừng cây đơn độc nghiêm nghị, tuyết trúc ngọc đẹp, Tiêu Sắt Sắt xem xét bốn bề vắng lặng, liền lấy ra trùng sáo thổi, liên lạc với Hà Hoan Hà Cụ.

Không bao lâu, hai bóng người từ chỗ tối bay ra, nhẹ nhàng xẹt qua đất tuyết, liền tới trước mặt Tiêu Sắt Sắt.

Tiêu Sắt Sắt cười nói: “Võ công các ngươi quả thật không tồi.”

Hà Cụ đáp: “Hai chúng ta là tử sĩ được nuôi dưỡng, từ nhỏ đã ở Hà gia, bị hạ cổ. Nếu không trung thành bảo vệ chủ tử, sẽ thất khiểu đổ máu mà chết.”

Tiêu Sắt Sắt trầm ngâm một lát, thì thào: “Thì ra các ngươi cũng không phải là thật tâm…”

Hà Cụ nói: “Có phải là thật hay không, không quan trọng, quan trọng là… Tiểu thư có thể yên tâm về chúng ta.”

Tiêu Sắt Sắt cười yếu ớt: “Đêm qua ta đối với các ngươi là không tín nhiệm hoàn toàn nhưng trong nội tâm cũng không muốn hoài nghi. Nương ta mất sớm, hiện giờ ta cùng Trương gia hình đồng người lạ, đã không còn người thân, sự xuất hiện của các ngươi đối với ta mà nói, giống như đột nhiên có hai vị ca ca.”

“Thật không dám nhận.” Hà Cụ ôm quyền, “Tiểu thư là thiếu chủ nhân của chúng ta, chỉ cần tiểu thư hảo, hai chúng ta tự nhiên cũng hảo.”

Tiêu Sắt Sắt nói: “Nếu một quang vinh đều quang vinh, một tổn hại đều tổn hại, chúng ta bằng lòng đồng cam cộng khổ.”

“Máu chảy đầu rơi.”

Nghe Hà Cụ nói nặng như vậy, Tiêu Sắt Sắt cũng không để ý đến, nói đến chính sự: “Các ngươi có thể liên lạc với thương nhân chợ đen không?”

“Có thể a.” Hà Hoan nói: “Tiểu thư muốn mua gì ở chợ đen? Hai anh em chúng ta làm thay là được, chợ đen cái gì cũng có, nơi nơi đều bán ra.”

Tiêu Sắt Sắt lắc đầu nói: “Ta không phải là muốn mua đồ vật, là muốn liên lạc với người biết thuật dịch dung.”

“Tiểu thư muốn học thuật dịch dung?” Hà Hoan kinh ngạc trừng lớn đôi mắt.

Xem bộ dáng thành thật của Hà Hoan, Tiêu Sắt Sắt có chút buồn cười, nói: “Trong tay Thái tử nắm giữ đồ trọng yếu của ta, phủ Thái tử đề phòng chặt chẽ, cho dù chúng ta có thể lẻn vào, cũng không thể tìm kiếm rõ ràng. Ta nghĩ, nếu có thể dịch dung thành người thân cận của Thái tử, làm việc cũng thuận tiện hơn nhiều.”

Hà Hoan gãi gãi bên tai, nhìn về phía Hà Cụ.

Hà Cụ hai tay sau lưng, trầm tư một lúc lâu, hỏi: “Vật trọng yếu gì đó của tiểu thư, chính là ngọc bội bên người đại tiểu thư?”

“Đúng là ngọc bội. Nương ta kể qua, ngọc bội ẩn chứa huyền cơ, ngươi có biết chăng?”

Hà Cụ chậm rãi gãi đầu, thần sắc trầm mặc, hắn cũng nghe nói ngọc bội kia có giấu bí mật, nhưng không biết là cái gì.

Nhìn Hà Hoan Hà Cụ không biết chuyện tình, Tiêu Sắt Sắt cảm thấy ngọc bội kia không phải tầm thường, chỉ dặn dò: “Các ngươi thay ta lưu ý chút, chợ đen chắc chắn có tin tức nhà thương nhân, có thể liên lạc được cao nhân. Tuy bọn họ thanh liêm, cũng có thời điểm thiếu tiền.”

Hà Hoan Hà Cụ chắp tay, Hà Hoan nói: “Tiểu thư yên tâm, một khi có tin tức, chúng ta liền báo cho tiểu thư.”

“Được, các ngươi vất vả rồi.” Tiêu Sắt Sắt trên mặt nhợt nhạt cười, trong lòng lại nghĩ, có thể một ngày kia, nàng nguyện ý làm cho Hà Hoan Hà Cụ không bị cổ trùng khống chế, thả bọn họ tự do.
Bình Luận (0)
Comment