————————————
Giờ mùi.
Gót giày mềm mại giẫm lên nền đất tuyết, phát ra tiếng vang nhè nhẹ. Tiêu Sắt Sắt cáo biệt Hà Hoan, Hà Cụ, một mình đi qua rừng trúc, đi ra miếu Thành Hoàng trở về Tiêu phủ.
Cũng may lần này đi không lâu, trong Tiêu phủ không ai phát hiện ra sự khác thường của nàng. Tiêu Sắt Sắt trở lại Thu Sắt viện ăn vài thứ, mới cầm lên tranh thêu Cẩm Sắt thì bị tỳ nữ Tiêu Khác tìm đến, thỉnh nàng đến thư phòng.
Tiêu Sắt Sắt thay quần áo, đi đến thư phòng.
Lần này trong phòng còn có vài người chờ nàng, ngoài Tiêu Khác còn có lão thái thái và Tiết thị. Hoàng thị bởi vì bị cấm ra ngoài đến mùa xuân sang năm nên đương nhiên là không đến được, trơ mắt nhìn lão thái thái xử lý việc nội vụ trong phủ, Tiết thị theo cạnh hỗ trợ, cũng coi như là chiếm tiện nghi.
Tiêu Sắt Sắt ngây ngốc hành lễ, sau đó đi đến chỗ mình ngồi, hạ người ngồi xuống lấy một trái chuối tiêu, ăn rất vui vẻ.
Lão thái thái bất đắc dĩ nói: “Trình độ năng lực như vậy, nếu đến Cẩn vương phủ, e là Cẩn vương sẽ chán ghét cách giáo dưỡng của Tiêu gia chúng ta!”
Tiêu Khác nghĩ cũng rất thương xót, nhưng chỉ có thể cười khuyên giải an ủi mẫu thân: “Cẩn vương địa vị cao, trông cũng không phải dạng người hay so đo, lúc trước hắn cùng Sắt Sắt đã gặp mặt, ta nhìn thấy hắn cũng có chiếu cố Sắt Sắt. Sắt Sắt ngu dại đã không có biện pháp, chỉ cần Cẩn vương xem con bé như muội muội, coi như cũng không phải là chuyện xấu.”
Lão thái thái nói: “Cái gì mà muội muội, Cẩn vương có thể nuôi nha đầu kia cũng đã tốt rồi!”
“Mẫu thân, ngài đừng nóng giận.” Tiêu Khác vuốt lưng lão thái thái, lại quay đầu nói với Tiêu Sắt Sắt: “Hai ngày nữa ngươi sẽ xuất giá, nhớ rõ lúc tới Cẩn vương phủ, làm Vương phi cho tốt, phi thiếp Cẩn vương phủ ngươi đừng trêu chọc, ngàn vạn lần đừng làm cho Tiêu gia mất mặt, hiểu chưa?”
“Hiểu được.” Tiêu Sắt Sắt miệng chứa đầy chuối tiêu, vừa nhai vừa nói.
Lão thái thái thực sự chướng mắt Tiêu Sắt Sắt, nghĩ rằng muốn từ miệng nàng nói cho rõ, kỳ thật ngươi hiểu được mới là lạ. Nhất thời căm tức, lão thái thái gõ quải trượng nói: “Ngươi lui xuống đi, hai ngày này tốt nhất đừng có lắc lư xuất hiện ở trước mặt ta. Tiết thị, ngươi mang theo nàng đi nhìn qua giá y mũ phượng, xem xong thì đuổi về Thu Sắt viện.”
“Vâng.” Tiết thị đứng dậy hành lễ, kêu Tiêu Sắt Sắt đi cùng nàng.
Đợi hai người ra khỏi thư phòng, lão thái thái bất đắc dĩ dựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay già nua hạ xuống tay vịn, cúi đầu nói: “Chuyện Tiêu Túy… ta đã cùng các trưởng lão Tiêu gia thương lượng qua.”
Tiêu Khác nói: “Phải xử phạt Tiêu Túy như thế nào, toàn bộ đều nghe theo an bài của mẫu thân.”
Lão thái thái nói: “Tiêu Túy không còn một thân hoàn bích(*), đem mặt mũi Tiêu gia vứt hết, nên cứ theo gia pháp xử trí, các trưởng lão thương lượng, mười lăm tháng chạp đến mười tám tháng chạp, đem Tiêu Túy ngâm sông đi.”
* Thân hoàn bích: Một tấm thân trong trắng, trinh nguyên của người con gái.
Tiêu Khác nói: “Mười lăm tháng chạp là ngày Sắt Sắt xuất giá, cái này…. có chút không ổn.”
Lão thái thái hừ nói: “Có gì mà không ổn! Vừa đúng lúc để cho người ngoài nhìn xem Tiêu gia chúng ta coi trọng nề nếp gia phong như thế nào, cho dù là ngày mừng, nên phạt thì vẫn phạt!”
Tiêu Khác còn muốn nói cái gì đó, nhưng thấy mẫu thân ý đã quyết, đành phải thuận theo.
Ngoài khố phòng Tiêu phủ, sắc mai đỏ như màu máu tươi.
Tiết thị mang theo hai tỳ nữ, ôm lò sưởi tay, thở ra từng hơi trắng. Tiêu Sắt Sắt đi theo bên cạnh Tiết thị, xem giá y mũ phượng.
Nữ nhi Tiêu gia xuất giá, bỏ vào rất nhiều tiền vốn, giá y cùng mũ phượng là do Tiết thị tự mình thu xếp bố trí.
Trong phòng Tiết thị, giá y được trải phẳng ở trên bàn dài, từng lớp y phục được làm từ tơ hồng nhẵn nhụi, xung quanh thêu toàn uyên ương hải đường, điểm xuyết với màu hồng cánh sen trang nhã, kết hợp với châu ngọc thủy tinh, đẹp không bút nào tả xiết.
Tiêu Sắt Sắt sờ nhẹ giá y, đúng như dự đoán, mềm mại tinh tế như nước. Đúng là có thể so sánh với gấm Tứ Xuyên. Nàng nhớ rõ y phục Ngọc Vong Ngôn đều là được dệt từ gấm Tứ Xuyên.
Tiết thị cầm lấy mũ phượng, mang thử cho Tiêu Sắt Sắt, làm cho khuôn mặt của Tiêu Sắt Sắt càng thêm tinh xảo, xinh đẹp, Tiết thị lộ ra tươi cười, “Thế này rất tốt, không cần chuẩn bị lại!”
Tiêu Sắt Sắt tính trẻ con nói: “Cảm ơn Tiết di nương lo lắng.”
Tiết thị nói: “Cũng không tính là lo lắng, đều là việc nên làm. Việc ta xử lý ngươi cứ yên tâm, năng lực của ta so với độc phụ Hoàng thị kia còn hơn nhiều lắm!”
Tiêu Sắt Sắt xoa xoa ngón tay, tựa như không nghe thấy lời Tiết thị nói.
“A…” Tiết thị chợt thở dài.
Tiêu Sắt Sắt đặt câu hỏi: “Tiết di nương làm sao vậy?”
Tiết thị than thở nói: “Ngươi tuy rằng ngu dại, nhân duyên thực ra lại rất tốt, không ít thiên kim tiểu thư đều muốn gả cho Cẩn vương, ngươi lại có thể được lập làm chính phi. Nếu Diệc Xảo chúng ta cũng may mắn có được phúc khí này thì tốt biết bao! Không cầu nhà cao cửa rộng, có thể bình đạm thành thê nhà quan sống qua ngày cũng rất tốt!”
Khuê danh ngũ tiểu thư là Tiêu Diệc Xảo. Tiêu Sắt Sắt tiếp tục trầm mặc, nghe Tiết thị lại bắt đầu mắng ba mẹ con Hoàng thị.
“Hoàng thị người kia! Ta đã sớm thấy nàng ta có rắp tâm, quả nhiên không sai! Thường ngày nhìn các nàng diễn trò, đại thiếu gia cùng nhị thiếu gia không học vấn không nghề nghiệp, hèn hạ kém tài, Tiêu Văn Thúy lại còn có cái tính nết kia, miễn cưỡng cũng chỉ có Tiêu Thư Đồng!” Nói xong lại vỗ vỗ bả vai Tiêu Sắt Sắt, thở dài: “Nhưng mà tốt xấu gì bọn họ còn có phụ thân có nương, khác với ngươi đáng thương, nhỏ như vậy đã không có nương, hai tỷ đệ cũng chịu nhiều ủy khuất.”
Tiêu Sắt Sắt gật gật đầu, lắc đầu, lại gật gật đầu.
Tiết thị nhìn Tiêu Sắt Sắt nghe không hiểu, lúc này còn nói đến mẹ đẻ Tiêu Sắt Sắt.
“Nương của ngươi và Trí Viễn họ Hạ, nàng tính tình rất tốt, đối với thiếp thất như ta còn chiếu cố bao dung. Ta cũng không ngại cùng ngươi nói, tuy rằng quả thật ta có điểm ghen tị nàng, nhưng đối với nàng cũng có hảo cảm. Thời điểm ngươi bốn tuổi, nàng mang thai Trí Viễn, lúc ấy thân thể nàng tốt lắm, lang trung xem qua thai tượng(*), rất khỏe mạnh, cho nên lúc tin tức nàng chết vì khó sinh truyền khắp Tiêu phủ, ta cũng không dám tin tưởng.”
* Thai tượng: Mạch tượng của thai nhi.
Tiêu Sắt Sắt ngưng mắt, không hề chớp mắt nhìn Tiết thị.
Tiết thị nói: “Nương ngươi hạ sinh Trí Viễn xong liền đi, thân thể Trí Viễn lại ốm yếu, ngày đó thiếu chút nữa đã chết non, may mắn có dược liệu từ trong cung mới cứu được. Việc này làm lão gia rất đau khổ, nên đã cố tình hạ táng nương ngươi ngày ấy, ngươi khóc rất thương tâm, té xỉu bên cạnh quan tài. Lúc tỉnh lại thì dại dại khờ khờ, nhiều năm như vậy vẫn dừng lại ở trí lực khi đó. Ai, mẫu tử ba người các ngươi, sao số lại khổ như vậy!”
Tiêu Sắt Sắt cúi đầu, không tiếng động thở dài. Thế gian vốn là như vậy, chuyện tốt thì ít, việc xấu lại nhiều, họa vô đơn chí.
Đêm nay Tiêu Sắt Sắt không ra khỏi Thu Sắt viện, vẫn ngồi bên cạnh cửa sổ, thêu bức tranh.
Không biết vì sao bức tranh Cẩm Sắt có năm mươi dây, thêu dây này đến dây khác, cây nến trước mặt cũng biến từ dài thành ngắn, lần lượt thay đổi từng cây một.
Sau đó thấy sắc trời cũng đã muộn, Lục Ý vừa ngáp vừa khuyên Tiêu Sắt Sắt nghỉ ngơi sớm. Tiêu Sắt Sắt lúc này mới cất đồ thêu, lên giường nghỉ ngơi.
Nằm trên giường, Tiêu Sắt Sắt không khỏi nghĩ đến chuyện Thiên Anh đế ban phi thiếp cho Ngọc Vong Ngôn, trực giác nói cho Tiêu Sắt Sắt, không chừng đám nữ nhân này là do nhóm các hoàng tử an bài, nhằm gây bất lợi cho Ngọc Vong Ngôn.
Nàng sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh.
Kiếp này của nàng, cho dù là không yêu Ngọc Vong Ngôn, cũng muốn dùng hết sức lực của bản thân che chở cho hắn, trả lại một tấm si tình của hắn.
Một đêm ngủ không ngon, lúc tỉnh dậy đã thấy hoa tuyết kết lại thật dày.
Tiêu Sắt Sắt mở miệng hà hơi, nhanh chóng đứng dậy, thừa dịp trời còn chưa sáng, lén ra ngoài Tiêu phủ.
Ngày mười bốn tháng chạp, là ngày giỗ đầu bốn mươi chín ngày của Trương Cẩm Sắt, cũng là sau đó một ngày trở thành Tiêu Sắt Sắt, nàng muốn đến mộ Trương Cẩm Sắt.
Bầu trời xám xịt, bụi tuyết lạnh lẽo, Tiêu Sắt Sắt chạy tới vùng ngoại ô trong ngày gió sương sớm.
Ở vùng ngoại ô, cây khô mọc thành bụi, bên cạnh phần mộ lá rơi rụng xuống bao phủ cả một vùng, yên tĩnh mà hoang vắng.
Nơi này sẽ không có ai đến chứ? Tiêu Sắt Sắt đẩy nhẹ cành cây, lại trông thấy hai hàng dấu chân nhạt nhòa trên nền tuyết.
Là ai?
Tầm mắt nhìn theo dấu chân mà đi, sau đó như ngừng lại trước phần mộ.
Là người kia, hắn đã đứng trước phần mộ rất lâu, lâu đến mức trên vai đã phủ đầy hoa tuyết, mà hắn phảng phất còn chưa phát giác.
“Cẩm Sắt…” Ngọc Vong Ngôn xoa tấm bia mộ.
Bia mộ lạnh như băng, nơi mà nữ tử hắn yêu chân thành đã ngủ say.
“Cẩm Sắt, kiếp sau nếu nàng tái giá, nhất định phải gả cho người đã hứa sẽ đời đời kiếp kiếp đối xử thật tốt với nàng. Nàng một đời chết thảm như vậy, một đời sau nhất định sẽ hạnh phúc gấp bội, đúng không?” Ngọc Vong Ngôn vỗ về bia mộ cười khổ: “Không biết hiện giờ, nàng chuyển kiếp đến nơi nào, chuyện xưa chắc đã sớm quên đi hết, cho dù có thể cùng ta gặp lại, có lẽ nàng không nhận ra ta, mà ta… cũng không nhận thức được nàng…”
Gió tuyết lạnh lẽo mang giọng nói hắn tới bên nàng, tàn nhẫn kéo hết không sót một chữ vào bên trong đôi tai nàng.
Cánh mũi chua xót, thân mình Tiêu Sắt Sắt khẽ run, kinh động đến mấy con quạ trên cây.
Tầm mắt Ngọc Vong Ngôn ngay tức khắc lướt qua, Tiêu Sắt Sắt có chút co quắp ngừng xem, đi ra.
“Cẩn Vương…”
“Là nàng.” Ngọc Vong Ngôn trầm mặc thật lâu, lúc này mới chậm rãi hỏi: “Nàng tới đây làm gì?”
“Ta…. Ta đến xem Cẩm Sắt tỷ tỷ.”
“Nàng biết Cẩm Sắt?”
“Biết… Cẩm Sắt tỷ tỷ từng dạy ta thêu.”
Ngọc Vong Ngôn nhíu mày, hắn nghĩ đến bức tranh thêu Cẩm Sắt còn ở trong tay Lục Ý, đáy mắt như lóe lên ánh sáng, nói: “Thì ra nàng cùng Lục Ý cô nương đều biết hàng thêu Hồ Nam.”
“Tài thêu của ta không đẹp.” Tiêu Sắt Sắt gượng gạo cười.
Đi đến trước mộ, dừng trên dòng chữ được đề trên tấm bia, Tiêu Sắt Sắt trong lòng thống khổ.
Ngọc Khuynh Dương bỏ rơi nàng, Trương gia cũng không dám cứu nàng, cuối cùng phải mai táng trong vùng đất hoang vu quạnh quẽ này, chỉ có mấy chữ đơn giản “Phần mộ Trương Cẩm Sắt”.
Mà tất cả đều do Ngọc Khuynh Dương ban tặng, nhưng cũng là kết cục do bản thân nàng có mắt mà không tròng!
Một khắc này, dường như tất cả bi phẫn đều bộc phát, như mũi tên bén nhọn đâm thẳng vào trong lòng Tiêu Sắt Sắt, nàng đột nhiên muốn khóc một lần, muốn ôm tấm bia mộ của mình mà khóc thật lớn.
“Tiêu tứ tiểu thư.” Ngọc Vong Ngôn phát hiện cảm xúc của Tiêu Sắt Sắt không đúng.
Tiêu Sắt Sắt nói: “Ta… Ta nhớ nhung Cẩm Sắt tỷ tỷ, nàng từng mang ta đi dạo quanh chợ, lại mua mứt hoa quả cho ta, là mứt hồng…”
Ngọc Vong Ngôn bất động một lúc lâu, sau đó chậm rãi nói: “Tiêu tứ tiểu thư, bổn vương hổ thẹn với nàng, có một số thứ không thể cho nàng.”
“Cái gì vậy?”
“Cần gì phải biết?” Ngọc Vong Ngôn nhìn ra xa xăm mờ mịt nói, “Nàng tựa như một đứa trẻ, cứ mơ mơ hồ hồ, không màng thế sự chẳng phải là rất tốt sao. Vô ưu vô lo, bao nhiêu người trên thế gian này cầu cũng không được.”
Tiêu Sắt Sắt không nói gì, sự bi thương của nàng, nào có ai hay?
“Cẩn Vương.” Tiêu Sắt Sắt thì thào: “Ngươi vì sao lại thích Cẩm Sắt tỷ tỷ? Là Cẩm Sắt tỷ tỷ cũng thường xuyên mang ngươi đi dạo phố, cho ngươi mứt hồng hay sao?”
“Không….” Ngọc Vong Ngôn nhìn xuống bia mộ, đáy mắt lại hiện lên một mảng phong quang(*) hồi ức.
* Phong quang: Cảnh đẹp cũ.
Hắn sẽ không quên hai năm trước, hắn bị hoàng tộc Ngọc thị ám sát, vì trốn tránh sự đuổi giết mà chẳng may rơi xuống vực núi sâu, không ngờ lại khơi dậy độc rết đỏ trong cơ thể vốn đã ngủ say.
Lúc đó nằm dưới vách núi, hắn đã thực sự không còn một mực ôm ảo tưởng.
Nhưng mà lúc Cẩm Sắt xuất hiện, nàng đang cùng mấy vị thiên kim tiểu thư dạo chơi, các nàng vui vẻ cười đùa nói chuyện, lại chỉ có một mình nàng chú ý đến vết máu trên người hắn, yên tĩnh tìm lại đây.
Hắn vĩnh viễn nhớ rõ, hai lúm đồng tiền tươi tắn bên gò má thiếu nữ cùng ánh mắt quan tâm của nàng khi nhìn hắn.
Là nàng cắt tay của mình, đem máu của bản thân nhỏ lên miệng vết thương của hắn, làm cho độc rết đỏ bình tĩnh trở lại, cứu hắn một mạng đang cận kề bờ vực của cái chết.
Ngọc Vong Ngôn thì thào: “Nếu không có Cẩm Sắt, có lẽ… bổn vương đã chết từ hai năm trước.”
Tiêu Sắt Sắt chấn động, tiếp theo nắm chặt áo choàng, gắt gao trùm lấy thân thể đang run rẩy của mình.
Thì ra là chuyện khi đó!
Khi đó bởi vì nàng ngửi được mùi vị của độc rết đỏ mới tìm được Ngọc Vong Ngôn trước mặt. Nương từng nói cho nàng, máu nàng có thể áp chế được độc tính chí mạng của độc trùng, nàng vì cứu người liền thử một phen, căn bản không biết người mình cứu được là ai….
Tiêu Sắt Sắt nghẹn ngào: “Ngươi vì sao không nói chuyện này cho Cẩm Sắt tỷ tỷ? Ít nhất cũng cho nàng biết được….”
Nghe nàng nói, Ngọc Vong Ngôn khí tức tràn đầy lạnh lùng, tầm mắt sắc lạnh dừng trên mặt Tiêu Sắt Sắt.
“Nàng sao lại biết, bổn vương không nói cho Cẩm Sắt?”
Nhất thời tiếng tim đập của Tiêu Sắt Sắt dồn dập như đánh trống, vừa rồi nàng lỡ miệng, làm thế nào đáp lại bây giờ?
Nhìn Ngọc Vong Ngôn, con ngươi để lộ sự ngu dại và kinh hoảng, như là nai con bị kinh động, Tiêu Sắt Sắt vừa muốn mở miệng, đột nhiên nghe cách đó không xa có tiếng ồn ào.
“Nhãi con, sáng sớm đã trốn học! Ngươi còn muốn chạy đi đâu?”
Tiêu Sắt Sắt xoay mặt nhìn lại, nhìn thấy một đứa bé của một gia đình nông dân chạy vội lại đây, hình như phía sau là nương hắn đang đuổi bắt, thấy hắn chạy trốn quá nhanh, đơn giản xoay người vo lấy một nắm tuyết, cầm quả cầu tuyết ném qua.
“Thằng nhãi con, ta cho ngươi chạy!”
Quả cầu tuyết ném qua rất nhanh, phương hướng lệch qua phía Ngọc Vong Ngôn, Tiêu Sắt Sắt không chút suy nghĩ, theo quán tính vội che chở trước mặt Ngọc Vong Ngôn. Quả cầu tuyết kia trực tiếp đập trên mặt Tiêu Sắt Sắt, lúc nàng kêu một tiếng, quả cầu tuyết cũng rơi xuống.
“Tiêu tứ tiểu thư!”
Thân mình ngã ra phía sau được Ngọc Vong Ngôn đỡ lấy, người ném quả cầu tuyết dùng sức lớn, Ngọc Vong Ngôn cũng không đỡ được Tiêu Sắt Sắt, ôm nàng thuận thế ngã ngồi xuống đất.
Tiêu Sắt Sắt nhanh chóng lau đi tuyết dính trên mặt, đau đớn khiến nàng bất giác cau mày. Nông phụ bên kia thấy thế vội vàng tạ tội, rồi đuổi theo đứa con.
“Cẩn vương, ngươi… ngươi ngã không đau chứ?” Tiêu Sắt Sắt nhỏ giọng hỏi.
Ngọc Vong Ngôn không đáp, từ trong áo lấy ra một chiếc khăn, cẩn thận lau mặt Tiêu Sắt Sắt. Trên da thịt trắng nõn hiện lên vết sưng đỏ, hiển nhiên là bị quả cầu tuyết đập trúng tới rất nặng. Tiêu Sắt Sắt bị đau nhưng vẫn lo lắng cho hắn, Ngọc Vong Ngôn trong lòng áy náy, đáng lẽ hắn không nên hoài nghi nàng.
“Nàng một mình đi tới phần mộ của Cẩm Sắt, là gạt phụ thân nàng?” Ngọc Vong Ngôn hỏi.
Tiêu Sắt Sắt nói: “Phụ thân ta không cho ta chạy loạn, nhưng mà ta muốn gặp Cẩm Sắt tỷ tỷ, đã rất nhiều ngày ta chưa gặp được nàng.”
Ngọc Vong Ngôn trong lòng chấn động, chẳng lẽ ngay cả chữ “tử” là gì nàng cũng không biết?
Tiêu Sắt Sắt thì thào: “Lúc trước Cẩm Sắt tỷ tỷ nằm ở trong chiếc hòm màu đen bị chôn trong đất. Ta không biết khi nào nàng trở ra, ta còn muốn nàng mang ta đi mua mứt hồng…”
Nói tới đây liền không nói được nữa, Tiêu Sắt Sắt hốc mắt đỏ lên, giữa cuống họng đã nấc lên vài tiếng nghẹn ngào.
Ngọc Vong Ngôn cũng không nói gì, liếc mắt nhìn bia mộ lạnh băng kia, dìu Tiêu Sắt Sắt đứng lên.
Hắn đại khái là hiểu lầm nàng. Giống như Sơn Tông nói, nàng chỉ là nữ tử ngu dại mà thôi, nàng vì hắn cản tuyết cầu, hắn cớ gì lại hoài nghi nàng?
“Tiêu tứ tiểu thư, bổn vương đưa nàng hồi phủ.”
“Được.” Tiêu Sắt Sắt cúi đầu, dùng sức che giấu nước mắt.
Cuối cùng liếc mắt nhìn phần mộ của mình, trên bia mộ có khắc tên kiếp trước, hoa tuyết trong không trung bay tán loạn dần nhạt nhòa….
Đến giờ mẹo, Tiêu Sắt Sắt được Ngọc Vong Ngôn hộ tống về Tiêu phủ.
Nàng nhìn Ngọc Vong Ngôn biến mất ở ngã tư đường, sau đó trở về Thu Sắt viện, tiếp tục thêu tranh Cẩm Sắt.
Vì trước khi mặt trời mọc phải hoàn thành tranh thêu. Đêm nay, Tiêu Sắt Sắt một đêm không ngủ. Ngày thứ hai khi nắng sớm hiện lên mờ ảo, cuối cùng cũng hoàn thành mũi kim thêu cuối cùng.
Rửa mặt, cẩn thận cất kỹ tranh thêu, Tiêu Sắt Sắt gọi Lục Ý đến kiểm tra gì đó. Tiết thị cũng nhanh chóng đưa người đến, giúp Tiêu Sắt Sắt trang điểm thay y phục.
Hôm nay hoa mai Tiêu phủ nở rộ, đỏ tươi rực rỡ như khăn đội đầu của tân nương.
Tiêu Sắt Sắt không biết nàng được cõng ra khỏi Tiêu phủ như thế nào, chỉ biết là lưng của đệ đệ nàng Trí Viễn. Trí Viễn dáng người không cao lớn, lại phải cõng tỷ tỷ, dẫm qua cánh hồng mai, đi ra khỏi Tiêu phủ.
Tiêu Sắt Sắt được đưa lên cỗ kiệu.
Lục Ý đứng bên kiệu, giống như cúi đầu khóc. Nàng ở Tiêu phủ nhiều năm, dù nhiều khi không được thoải mái, nhưng dẫu sao cũng từng là nơi che mưa che nắng cho nàng.
Đội ngũ khởi kiệu, khua chiêng gõ trống rời đi.
Bên trong kiệu, Tiêu Sắt Sắt nắm chặt đồ bên trong hộp gỗ quý, là tranh thêu Cẩm Sắt.
Cả đêm không chợp mắt khiến nàng mệt mỏi, dựa lưng vào ghế ngồi.
Ra khỏi Tiêu phủ, cỗ kiệu hướng tới Cẩn vương phủ, vượt qua ba con phố, trong đó có đi ngang qua sông Bạch ở Thuận kinh.
Thời điểm ngang qua sông Bạch, Tiêu Sắt Sắt thức giấc bởi tiếng kêu sợ hãi của Lục Ý.
“Ơ kìa, kia không phải là…! Tứ tiểu thư, người mau nhìn kìa!”
“Lục Ý, làm sao vậy?” Tiêu Sắt Sắt buồn ngủ hỏi.
Lục Ý hô: “Tiểu thư, bên kia chẳng phải là tam tiểu thư bị trói trên gỗ, ngâm mình trong sông Bạch hay sao!”