Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 137

Hoàng cung bất cứ lúc nào cũng đều cảnh giới nghiêm ngặt.

Chẳng qua Thẩm Lăng Vân và Triển Phi Dương giả dạng thành a Triết và tiểu Đào, cùng Nhiên Thiên mang lệnh bài trên người vào cung hoàn toàn không có khó khăn.

Ngọa long thị vệ này rốt cuộc là gì bên cạnh hoàng thượng, các thị vệ trong cung gần như đều biết rõ, chỉ sợ sau lưng còn mắng hắn khó nghe hơn cả lời Minh Liệt nghe ở biệt uyển, nhưng ngoài mặt vẫn tất cung tất kính, ai bảo người ta được sủng chứ!

Chuyện trực tiếp đi vào tẩm cung hoàng thượng này, ngay cả hoàng phi cũng không có cái gan đó, nhưng người ta chỉ nói một câu ‘ta đi lấy hành lý, ban sáng đã nói với hoàng thượng’… thì không ai dám cản nữa!

Triển Phi Dương âm thầm bội phục tâm kế của mỹ nhân thanh lãnh này, tuy Nhiên Thiên đủ lợi hại, nhưng võ công tuyệt đối không phải nguyên do số một mà hắn trở thành kẻ đứng đầu Phụng Túc sơn trang… Phụng Túc sơn trang này, phải có một người thế này làm chủ!

Ban ngày đầu tiên là cần hai nam cung nhân, lại nói muốn về lấy hành lý… thật ra sớm đã chuẩn bị sẵn để mang Thẩm Lăng Vân vào cung, sở dĩ làm ẩn mật như thế, chỉ sợ là phát giác được trong vương cung quý tộc tại đó, có ánh mắt âm mưu chăm chăm vào hắn, cho nên phải đi một vòng lớn.

Thẩm Lăng Vân không phải lợi hại nhất, nhưng y có y thuật cao nhất trong tứ đại danh bộ__ chỉ sợ đây chính là mục đích mang y vào cung!

Triển Phi Dương có thể nghĩ được, cũng chỉ nhiều như thế, còn lại chỉ có thể đi một bước tính một bước… hậu cung rất lớn, chỉ đi đường cũng mất một thời gian, may là mấy người ai cũng đi nhanh, tới sớm hơn dự tính một chút!

… Như Nhiên Thiên dự liệu, nam nhân mặc long bào đó đang đợi hắn, cách cửa sổ mơ hồ, có thể nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đó!

Chẳng qua__

“Thần Nhiên Thiên, khấu kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế… thần Nhiên Thiên, khấu kiến tam vương gia, tam vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế…”

Nhiên Thiên không nghĩ nam nhân này sẽ ở đây, tuy hiện tại mặt trời vừa mới lặn, còn chưa tới lúc hoàng thượng ngủ, chẳng qua thời gian này lại tới làm phiền, thật sự là bất ngờ.

Thẩm Lăng Vân và Triển Phi Dương đương nhiên cũng sớm thấy Phụng Thiên Vũ, may là hiện tại bọn họ giả thành hai cung nhân a Triết và tiểu Đào, chỉ cần đi sau lưng Nhiên Thiên, quỳ xuống là được, không cần phải chính diện tiếp xúc với người này… cho dù Triển Phi Dương có kháng cự trong lòng, nhưng vì không bại lộ thân phận, gây phiền phức cho Nhiên Thiên và Lăng Vân, hắn vẫn nghiến răng, quỳ xuống.

“Mau đứng lên đi… ngươi là bảo bối của hoàng huynh, ta chịu không nổi, hoàng huynh ta sẽ đau lòng…”

Lời tốt đẹp giữa huynh đệ, cho dù đối phương là hoàng thượng, vẫn có thể thỉnh thoảng nói vài câu, ví dụ như Phụng Thiên Vũ, hoặc ít nhất có thể nói là vậy.

Phụng Thiên Lạc cười cười, không nói gì… dù sao phần lớn thời gian, hoàng thượng hắn vẫn rất thân thiện, hơn nữa lời nói đùa về quan hệ của hắn và Nhiên Thiên, cũng như các đôi tình nhân bị trêu đùa, ít nhiều đều hy vọng là thật, nên trong lòng vẫn thấy khá ngọt.

Tam vương ta không nói gì nữa, quỳ thỉnh an sau đó chào hỏi Nhiên Thiên rồi đi… chỉ là Nhiên Thiên có thể mẫn cảm phát giác, tam vương gia vẻ ngoài rất hòa ái này, ánh mắt nhìn hắn rất bất thường, khiến người phát lạnh… nếu thêm vào điều Lăng Vân nói với hắn trên đường, kẻ tùy ý sát hại đối thủ, cuối cùng bị hắn chế phục là người của tam vương gia, thì không khó tưởng tượng lý do từ đâu.

“Tam vương gia đó tới trễ như thế… có chuyện gì sao?”

Thật ra đây tuyệt đối không phải là điều một thị vệ nên hỏi, nhưng có lẽ là Phụng Thiên Lạc gần đây vẫn luôn sủng hắn, trừ thả hắn đi thì nguyện vọng gì cũng thỏa mãn, nên Nhiên Thiên vẫn rất biết chừng mực lại bất tri bất giác vượt quy củ.

Triển Phi Dương lén dùng cùi chỏ húc Thẩm Lăng Vân bên cạnh, ánh mắt hiếu kỳ lấp lóe, rõ ràng đang nói__ Cậu xem đi, rõ ràng có gian tình!

Thẩm Lăng Vân đảo mắt trắng nhìn hắn… tên này sao lại giống như kẻ hóng chuyện thế!

Nhưng cũng phải nói lại__ vượt quy củ, dùng lãnh đạm biểu thị bất mãn và cảm xúc của mình… đây không phải là lấy sủng ái của người yêu làm tiền đề sao? Lại thêm sáng hôm nay, thoát thân dễ dàng như vậy, tối nay lại đặc biệt chạy tới tìm nam nhân này…. Nhìn thế nào cũng thấy không giống là cưỡng ép và bị cưỡng ép.

… Thật không rõ… nếu chuyện không phải như họ đã nghĩ… nếu người ta là lưỡng tình tương duyệt… vậy bọn họ phí sức như thế rốt cuộc là tại sao? Thẩm Lăng Vân cũng cảm thấy huyệt thái dương giật giật.

Nhưng khiến huyệt thái dương của y và Triển Phi Dương giật tới mức xém phọt ra khỏi đầu, lại là câu trả lời của Phụng Thiên Lạc__ “À, Thiên Vũ tới tấu, nói thân thể mẫu hậu gần đây vẫn không tốt, đúng lúc hắn có người hắn thích, muốn đại hôn, còn có thể xung hỉ.”

“Đây là chuyện tốt a.”

“Ừ, tuy hắn muốn lấy là nam nhân, nhưng ta cảm thấy cũng không có gì? Mẫu hậu tuy rằng sẽ không vui, nhưng mẫu hậu hiện tại trọng bệnh, chuyện vặt cũng không thể nào hỏi quá nhiều, đợi nàng khỏe rồi, gạo đã nấu thành cơm, chính thức lập nam nhân làm vương phi, hắn đã mở tiền lệ này, về sau ta cũng…”

Phụng Thiên Lạc ngây ngây nhìn mỹ nhân thanh lãnh trước mắt, trong lòng cảm xúc ngổn ngang… hắn cũng muốn lập hậu, vị trí hoàng hậu vẫn luôn bỏ trống, mẫu hậu hối thúc mấy lần, hắn đều gác lại… hắn cũng có kiên trì của mình, nằm mơ cũng muốn có một ngày có thể lấy người mình thật tâm yêu thương về, hậu cung ba ngàn gì đó hắn cũng không muốn! Nhưng người này lại…

“Ha ha, tam vương gia muốn lấy là công tử nhà nào vậy?”

Không phải Nhiên Thiên hóng chuyện, hắn chỉ là muốn dời chủ đề lúng túng này đi mà thôi.

Không ngờ, câu nói của Phụng Thiên Lạc, lại khiến hai kẻ sau lưng nhảy dựng lên__

“À, người này rất quen thuộc với ngươi, Mỹ nhân kiếm của Phụng Túc sơn trang, Thẩm Lăng Vân. Cũng coi như thanh niên tài năng, tuổi trẻ… lập hắn làm vương phi…”

“Ta không đồng ý!”

“Đùa gì chứ…”

‘A Triết’ và ‘tiểu Đào’ gần như cùng lúc kêu lên, khiến Phụng Thiên Lạc không kịp đề phòng giật nảy, “To gan! Hai người các ngươi sao còn chưa lui xuống? Muốn làm gì đây?”

Trong mắt nam nhân chỉ có Nhiên Thiên, biết hắn trở về thu thập hành lý… chỉ sợ là lần gặp cuối cùng, khi gặp lại không biết là chừng nào, nhìn tới si mê, nếu bọn họ không kêu lên, hắn thật sự đã bỏ qua sự tồn tại của hai người!

“Ta không đồng ý! Ta mới không làm vương phi gì đó… bệ hạ, ngươi không thể loạn điệu uyên ương!”

Thẩm Lăng Vân xé mặt nạ dịch dung trên mặt xuống, dù sao cũng là người hiện đại xuyên tới, lúc khẩn cấp sớm đã ném lễ quân thần lên chín tầng mây.

Triển Phi Dương càng khoa trương, ném mặt nạ xuống dưới chân, tiếp theo ôm chặt người yêu vào lòng, lập tức hỏa thăng ba trượng__

“Vương gia thì sao? Vương gia thì có thể cướp bà xã người khác sao?!”

Khó trách tên khốn vương gia đó hôm nay sau võ đài không nói gì đã đi, thì ra là định sẵn chủ ý này, muốn dùng một tờ thánh chỉ, giống như hoàng thượng bá chiếm Nhiên Thiên mà bá chiếm Thẩm Lăng Vân, mơ hão!

Phụng Thiên Lạc bị tình cảnh trước mắt dọa vô thức lùi về hai bước… tuy Thẩm Lăng Vân hiện tại không biết hắn, nhưng làm thần tử của hắn nhiều năm như thế, hắn đương nhiên nhận ra Thẩm Lăng Vân!

Nếu không phải vì hai người đều là do Nhiên Thiên mang tới, cho dù đã tới nước này. Nam nhân cũng chủ quan tin rằng Nhiên Thiên tuyệt đối không tổn thương hắn… thì chắc chắn đã la lên ‘thích khách__’ rồi!

“Rốt cuộc là chuyện gì? Ai có thể nói rõ cho trẫm?”

Ban sáng hắn đã thấy kỳ lạ, Nhiên Thiên căn bản không có để lại thứ gì trong cung, lại nói muốn về lấy hành lý. Nhiên Thiên không thích người hầu hạ nhất, lại muốn hai cung nhân… thì ra là đang đợi hắn!

Ai biết, Nhiên Thiên nhanh chóng quỳ xuống, mặt vẫn không biểu cảm__

“Thứ thần vượt quy, thần đặc biệt tránh né tai mắt mang Lăng Vân tới, là vì thân thể của thái hậu… bệ hạ đừng quên, Lăng Vân mới là đại phu giỏi nhất, ngự y bình thường tuyệt đối không thể so sánh, y nhất định có thể giải độc cho thái hậu!”

“Ngươi biết cả rồi sao?!”

Phụng Thiên Lạc hít ngược một hơi, ngạc nhiên nhìn Nhiên Thiên, đây là người hắn yêu thương, hắn vì chuyện bản thân, khiến Nhiên Thiên chịu khổ nhiều như thế, chịu ủy khuất nhiều như thế… hiện tại Nhiên Thiên lại còn nghĩ cách giúp đỡ hắn sao?

“Mấy ngày trước bệ hạ nói mơ vào buổi tối…” Nhiên Thiên lúng túng quay mặt đi, “Sau đó ta nhân lúc ngài ngủ, thăm dò ngự dược phòng, phát hiện gần đây ngự dược phòng nấu dược đều không phải là dược bổ bình thường, cho dù ta không phải đại phu, nhiều năm hành tẩu giang hồ như thế, những dược liệu thường dùng giải độc đó, ta vẫn nhận ra! Vì vậy mới phát hiện, thì ra lời ngài nói mớ, không chỉ là do ác mộng…”

“Vậy ngươi biết lúc đầu ta đối với ngươi…”

Phụng Thiên Lạc có khổ khó nói… ban đầu dùng phương thức đó để cường bạo người mình yêu nhất, nhưng sợ *** uy của người mặt nạ, hắn lại không thể nói… hắn sợ nhất, chính là Nhiên Thiên sẽ hận hắn cả đời!

“Ừ, ta cũng biết… ngươi nói mớ chính là cái này…”

Nhiên Thiên vẫn nhàn nhạt, giống như chuyện không liên quan mình… thái độ như thế, khiến người bất luận thế nào cũng đều không thể tưởng tượng, tối hôm đó, khi nghe thấy nam nhân bên gối nói mớ liên tục xin lỗi mình, liên tục bày tỏ, hắn từng chảy nước mắt… nếu nói vì bảo vệ mẫu thân của mình mới đối với hắn làm ra chuyện đó, sau đó lại vì bảo vệ hắn, mới cưỡng ép mang hắn vào cung, dẫn hắn theo bên cạnh, vậy hắn quả thật không có gì đáng phải hận! Phụng Thiên Lạc đối với hắn không tồi, có thể nói là rất tốt, mấy ngày này sủng ái hắn tới mức hậu cung ba ngàn cũng không thèm quan tâm… Nhiên Thiên từ khi còn rất nhỏ đã thừa kế ‘Thiên Lan’, vì cha mẹ đều mất, gia tộc suy bại, dẫn theo muội muội xông pha giang hồ, sau đó vì an toàn của muội muội, không để nó học võ, gửi nuôi trong một gia đình bách tính, đến cuối ngược lại lại hại nó… sớm đã quên tư vị thân tình, sớm đã quên tư vị được người chăm sóc bảo vệ, Nhiên Thiên như thế đối diện với yêu thương chân tâm của nhất quốc chi quân… nói không động dung là không thể!

Thật ra khi biết chân tướng, hắn cũng không hận nữa… nhưng vừa nghĩ tới nếu mình sa vào, sẽ trở thành một trong ba ngàn hậu cung, hắn liền rút lui.

“Nhiên Thiên, vậy ngươi có nguyện ý…”

__ Nam nhân vô cùng cấp thiết muốn biết đáp án trong lòng Nhiên Thiên, vội ôm hắn lên, không cho hắn quỳ nữa, để hắn có thể tùy tính với mình như ái nhân.

Nhiên Thiên không phản kháng… thuận tùng như đang hầu hạ quân vương… đây là phương pháp cự tuyệt của hắn! Nhưng hắn lại đúng lúc nói tiếp ngắt đứt nam nhân muốn dây dưa__

“Bệ hạ, chuyện không thể chậm trễ nữa… mau để chúng ta gặp thái hậu, thứ độc này, kéo một khắc sẽ nguy hại tính mạng thêm một khắc!”

Vẻ mặt bàn chuyện công sự, trung thần trung tâm… giấu tất cả tâm sự dưới đáy mắt, nhưng lại có thể cự tuyệt người ra ngoài ngàn dặm.

“Muốn ta cứu thái hậu có thể, nhưng xin hoàng thượng đáp ứng Lăng Vân, tuyệt đối không thể tứ hôn ta cho tam vương gia làm vương phi! Ta không làm!”

Khi Thẩm Lăng Vân dựng lông, thì tuyệt đối là lục thân bất nhận… đây là vấn đề nguyên tắc! Y không phải Nhiên Thiên, từ nhỏ không được giáo dục ‘quân muốn thần chết, thần không thể không chết’… khi cấp thiết, y không làm nữa, làm du hiệp lang bạt khắp nơi, hành hiệp trượng nghĩa, thì không cần phải nghẹn khí nữa!

“Ngươi đang uy hiếp trẫm sao?”

Ngữ khí Phụng Thiên Lạc lộ rõ không vui.

Như vậy có còn chút vương pháp nào không? Gần đây sao ngay cả Thẩm Lăng Vân trước kia luôn ôn thuận hiểu chuyện cũng động một chút là dựng lông?

Tuy vốn là hắn một phen ý tốt, hiện tại biết Thẩm Lăng Vân có người yêu lưỡng tình tương duyệt, trong lòng hắn cũng đã có chút áy náy rồi, nhưng hắn là hoàng thượng, có thần tử uy hiếp hoàng thượng như vậy sao?

Chẳng qua, Thẩm Lăng Vân vẫn còn điều cố kỵ, nếu không phải bức thiết thì cũng không làm vậy__

“Cái này không phải uy hiếp, cái này là thương lượng! Tam vương gia đó căn bản đã biết chúng ta sớm bên nhau, hắn làm vậy là cướp đoạt! Hoàng thượng, ngài nên phân rõ thị phi chứ?”

Triển Phi Dương thuần túy là bức người vô cùng… đương nhiên, hắn có bản lĩnh này, ít nhất hiện tại nếu hoàng thượng không đồng ý, hắn sẽ lập tức dẫn Lăng Vân đi, đại nội thị vệ tuy nhân số rất nhiều, tập trung lại là không thể xem thường, nhưng nếu bên cạnh có hoàng thượng làm con tin thì sao? Dự định xấu nhất, hắn cũng sẽ mang Lăng Vân chạy đi!

… Cùng lắm thì mang Lăng Vân khỏi chỗ thị phi này, dẫn Lăng Vân về Ma Long giáo, làm giáo chủ phu nhân cao cao tại thượng, cũng tốt hơn bị ép gả ở đây!

Phụng Thiên Lạc đảo mắt nhìn mười ngón giao nhau của hai người, đột nhiên cười khổ thở dài_

“Được rồi, Lăng Vân, thái hậu xin nhờ ngươi, theo ta__”

Cái này coi như là thành giao rồi… cũng chưa chắc vì bị uy hiếp mới cúi đầu.

Trời biết, hắn ngưỡng mộ mười ngón giao nhau đó thế nào.
Bình Luận (0)
Comment