Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp

Chương 138

“Đây không phải độc… là chung, có người hạ chung với thái hậu!”

_ Trong tẩm cung thái hậu, chẩn xong cho nữ tính trung niên bảo dưỡng cực tốt trên giường, Thẩm Lăng Vân cuối cùng vẻ mặt lo lắng cho ra kết luận.

Thái hậu lúc này vẫn còn hôn mê, đối với chuyện phát sinh xung quanh hoàn toàn không biết gì… cho dù có uống giải dược của người mặt nạ, cũng chỉ có thể bảo đảm tính mạng không trở ngại, nhưng vẫn không tỉnh lại, khó trách bảo bối nhi tử Phụng Thiên Lam mà nàng yêu nhất tới thỉnh an, nàng cũng không gặp, bộ dáng này, làm sao gặp?

“Chung? Thứ này làm sao giải?”

__ Phụng Thiên Lạc lộ ra vẻ mặt ‘trời ơi’.

Chung thuật tại hoàng cung là thứ cực kỳ tà ác, những thái y đó đều xuất thân y học thế gia chính tông, khó trách nhìn không ra.

“Hoàng thượng, xin ngài sau này đừng tin tưởng vào người mặt nạ đó nữa, thứ hắn cho ngài không phải thuốc giải, mà là thuốc tê… thuốc chỉ làm tê độc chung mà thôi, khiến nó tạm thời không động, ngoài mặt thì thấy tính mạng không lo, nhưng qua một thời gian, chung sẽ lại tỉnh giấc, mà đồng thời ‘thuốc giải’ này cũng gây tổn hại lớn cho thân thể thái hậu, sau khi uống ‘thuốc giải’ này mấy lần, cho dù chung độc không tỉnh, thái hậu chỉ sợ cũng chịu không nổi…”

Thẩm Lăng Vân đã không biết là lần thứ mấy cảm kích chủ nhân của thân thể này để lại y thuật tài ba cho mình.

Chuyện người mặt nạ, hoàng thượng đã giải thích với họ trên đường… Thẩm Lăng Vân từng lén nhìn sắc mặt Nhiên Thiên, tựa hồ có chút động dung, chỉ là không biết hai người này sẽ có kết cục thế nào, đó không phải chuyện nên nghĩ hiện tại.

“Lăng Vân, loại này có thể giải không? Làm sao giải?”

Lúc này, Nhiên Thiên lộ ra tố chất trung thần nên có, tuy tay bị nam nhân thông qua long bào nắm chặt, nhưng trong mắt chỉ có chuyện thái hậu, hoàn toàn ném Phụng Thiên Lạc sang một bên.

Con mắt Thẩm Lăng Vân đảo đảo, đột nhiên vẻ mặt khó coi_

“Có thể giải, chỉ là rất nguy hiểm! Phía đông có một ngọn núi ác thú, nếu dùng khinh công đi từ nơi này, đại khái cũng mất ba ngày, trên đỉnh có một cây hồng huyết linh chi, có thứ này thì có thể câu chung ra… nhưng trên núi đâu đâu cũng là mãnh thú thành đàn, không ai dám đi, dù võ công của ngươi có cao, nhưng không thể nào chống lại đàn dã thú tấn công! Hơn nữa hồng huyết linh chi này trời sinh ngượng ngập, chỉ có thể hái một mình, nếu nhiều người đi nó sẽ tự khô héo, khi đó phải đợi ba mươi năm… cho tới hiện tại, người hái hồng huyết linh chi này, vẫn chưa có ai sống sót trở về.”

“Ta đi!”

Nhiên Thiên không chút do dự lên tiếng.

“Ta không cho phép__”

Phụng Thiên Lạc ôm người vào lòng, nói gì cũng không đồng ý!

“Hoàng thượng, ta là thần tử… thời khắc mấu chốt, ta không thể thoái lui…”

Chuyện này nếu nói ra, thật sự chỉ có Nhiên Thiên có thể đi… chỉ được đi một người, nhất định phải là cao thủ trong cao thủ, Thẩm Lăng Vân phải ở lại để trị bệnh cho thái hậu, Triển Phi Dương lo lắng tam vương gia cướp người, lúc này tuyệt đối không thể rời khỏi Thẩm Lăng Vân, chuyện này lại tuyệt đối bí mật không thể truyền ra ngoài…

“Ta không cho phép! Nhiên nhi, trừ thần tử ra, ngươi không biết ngươi còn là gì của trẫm sao? Ngươi là người yêu của trẫm! Ta không thể để ngươi đi mạo hiểm, ngươi nếu có mệnh hệ gì, ngươi bảo ta phải làm sao?”

“Ngươi còn hậu cung ba ngàn…”

“Đừng ngốc nữa, những người đó đều là bày trí… lần đầu tiên thấy ngươi, ta đã thích ngươi rồi! Mấy hôm nay ta đối xử với ngươi có tốt không, lẽ nào ngươi không cảm thấy được sao? Chỉ cần ngươi đừng đi, chỉ cần ngươi đừng rời khỏi ta… ngày mai ta sẽ phế hậu cung, nửa đời sau chỉ ở cùng ngươi, được không? Không được đi, đây không phải lúc tùy tính!”

“Ngươi… nói lời như vậy, ngươi mới tùy tính! Phế hậu cung gì chứ, ngươi là hoàng thượng…”

“Vậy ngươi đáp ứng ta chứ?”

“Ta đáp ứng ngươi bao giờ?”

Bất tri bất giác, trong lúc tranh luận, Nhiên Thiên không còn bộ dạng tất cung tất kính đẩy người xa ngàn dặm nữa, chỉ cần là người, cũng có khi kích động, cũng có người có thể khiến hắn kích động… không biết từ lúc nào, đối thoại giữa quân thần đã chệch hướng, biến thành giữa người yêu.

Triển Phi Dương đứng một bên, hai tay vòng ngực xem kịch, thấy kịch đã xấp xỉ… khi Nhiên Thiên bất tri bất giác, quên giãy dụa trong lòng nam nhân, từ đại nội thị vệ thanh lãnh biến thành tiểu tình nhân khó chịu… Triển Phi Dương đột nhiên nhẹ ho__

“Lăng Vân, chơi đủ rồi đi? Thái hậu còn đang đợi cậu cứu mạng đó!”

Thẩm Lăng Vân mới cười xấu xa, gian xảo đảo mắt nhìn nam nhân kinh ngạc nhìn mình_

“Được rồi được rồi, không trêu các ngươi nữa, làm gì có núi ác thú, cũng không có huyết hồng linh chi gì… bảo ngự thiện phòng lấy chút thịt heo sống tới đây, chắc có thể xong thôi! Nhưng…” Thẩm Lăng Vân mang mấy phần tinh nghịch chớp chớp mắt với hai nam nhân đang ôm nhau, “Vừa rồi các ngươi đã mở cửa lòng rồi đi? Có suy nghĩ gì phải nói ra, đối phương mới biết, cho dù là lưỡng tình tương duyệt, đối phương cũng không phải con sâu trong bụng mình, tự suy nghĩ xem đối phương đối với mình có tốt hay không, có đáng để phó thác hay không đi…”

“Ngươi, ngươi đây là tội khi quân…”

Phụng Thiên Lạc tức giận, Thẩm Lăng Vân này càng lúc càng to gan, cư nhiên dám đùa cả hắn, vừa rồi Nhiên nhi chấp nhất muốn đi, xém dọa chết hắn!

“Cho dù đúng, nhưng ngươi nhìn hắn đi… ngươi còn dự định trị tội Lăng Vân sao?”

Triển Phi Dương bao che khuyết điểm nhất, chép miệng, ý bảo hắn nhìn người trong lòng.

Phụng Thiên Lạc cúi đầu, Nhiên Thiên vẻ mặt xấu hổ đỏ bừng, hoàn toàn không còn lãnh đạm như lúc thường đập vào mắt, tim không khỏi thắt lại__

“Nhiên nhi, sao vậy?”

“Cái này… vừa rồi ngươi nói là thật chứ? Vì ta, từ bỏ hậu cung… chỉ cùng ta…”

Hoàn hồn lại, biết bị Thẩm Lăng Vân trêu đùa, mỗi người đều thấy xấu hổ, khi thấp thỏm lại có chút cố chấp, Nhiên Thiên cũng không ngoại lệ, hắn không muốn ở cùng nam nhân này, khi đưa ra quyết định trong lòng lại mang theo tiếc nuối nhàn nhạt, không phải chỉ vì…

Giọng nói của Nhiên Thiên rất thấp, đầu cúi thấp không dám nhìn đối phương, vô thức bất an vò áo… dính tới vấn đề tình cảm, Nhiên Thiên hoàn toàn không có kinh nghiệm, lúc này hoàn toàn không còn dáng vẻ anh dũng trên võ đài ban sáng nữa.

Nhưng càng là thế… không phải càng chứng minh là để ý sao? So với trong tưởng tượng của mình còn để ý hơn…

Dù hắn không biết nam nhân khi thấy bộ dáng này của hắn đã vui mừng cỡ nào, nhưng vẫn không kháng cự được giọng nói dịu dàng như dụ hoặc bên tai__

“Nếu ta làm được, ngươi gả cho ta được không?”



Phụng Thiên Lạc đương nhiên sẽ không trị tội khi quân của Lăng Vân, nếu không phải Thẩm Lăng Vân, hắn sao có thể biết tâm ý thật sự của Nhiên Thiên, sau đó ôm mỹ nhân về chứ? Hắn cảm động còn không kịp nữa mà…

Đương nhiên, độc chung của hoàng thái hậu không thể bỏ đó không lo, Lăng Vân không hổ là diệu thủ thần y, hai miếng thịt heo sống, đã câu được độc chung ra! Nhìn con trùng trong cái mâm đầy máu, tựa hồ sau khi hết thuốc tê bắt đầu nhúc nhích, mọi người đều buồn nôn, Phụng Thiên Lạc thì siết chặt nắm tay__ người đám đối phó với mẫu hậu hắn như thế, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

“Có đầu mối gì hay không?”

Thẩm Lăng Vân cho thái hậu uống thuốc an thần, biểu thị nàng sáng mai có thể tỉnh. Một hàng người bí mật về ngự thư phòng, đuổi tất cả cung nhân ra, lúc này Phụng Thiên Lạc mới lộ ra sát khí vương giả, bắt đầu truy tìm dấu vết hung thủ.

Thẩm Lăng Vân nghĩ nghĩ, nghĩ tới chung vừa rồi, hơi nhíu mày_

“Thứ đó không phải là chung khó đối phó gì, hơn nữa rất dễ hạ chung, vì tỷ lệ sống vô cùng thấp, cho nên phải thực thi nhiều lần mới có thể thành công, ưu điểm chính là một khi trồng chung thành công, rất khó bị phát giác! Nếu ta là một tên côn đồ, ta sẽ suy nghĩ thế này__ vì bình thường, một khi phát hiện mới khó điều tra! Nếu dùng thứ chung rất đặc biệt, rất khó đối phó gì trong võ lâm, một khi bị phát hiện, thuận theo đầu mối chung tra tìm trong võ lâm, rất có thể sẽ tra được tới hung thủ! Nhưng hiện tại, người trong võ lâm hầu như đều biết loại chung này, thứ bình thường nhất, căn bản không thể nào tra!”

“Cũng có nghĩa là__ người này có cơ hội vô cùng thuận lợi, vô số lần hạ chung với thái hậu, cho tới khi thành công. Nhưng hắn sợ bị phát hiện hành động… cho nên… chắc là người bên cạnh hoàng thượng và thái hậu, vị cao quyền trọng!”

Có Thẩm Lăng Vân cung cấp cơ sở đầu mối, không hổ là Nhiên Thiên, đã bình tĩnh phân tích rõ.

Hắn đã sớm có trực giác này, mới mượn cung nhân, rồi lấy cớ về lấy hành lý tại võ đài, mượn đủ cớ để đạt được mục đích, nhưng không nói rõ với hoàng thượng và bọn Lăng Vân, lúc đó những hoàng thân quốc thích quyền khuynh triều đã tụ tập tại đó, hắn đã có nỗi lo lắng này.

Phụng Thiên Lạc híp mắt, tựa hồ chìm vào trầm tư__

“Trước kia mẫu hậu rất lợi hại, dựa vào thủ đoạn cứng rắn lên làm hoàng hậu, phò trợ ta đăng cơ… nhưng từ khi lên làm thái hậu, nàng không còn can dự vào triều chính nữa, cũng không quản ta, cho nên hiện tại nàng căn bản không có qua lại với các đại quan triều đình! Trong nhiều nhi thần như thế, chỉ có ta và Thiên Vũ, Thiên Lạc là do nàng sinh, những vương gia khác tuy đều đến thỉnh an, nhưng đều quỳ ở dưới, ngay cả cơ hội cùng dùng thiện cũng không có, sao có thể hạ chung? Những cung nữ bên cạnh mẫu hậu, chân chính có thể tiếp xúc với đồ ăn của nàng chỉ có mấy lão cung nữ khi nàng còn là phi tần đã luôn trung thành bên cạnh, mấy chục năm nay không xuất cung, không thể nào tiếp xúc với độc chung bên ngoài, cho dù có người tìm tới họ hợp tác, họ cũng đã trung thành mấy chục năm, đổi được địa vị khá cao trong hạ nhân hậu cung, dựa vào tuổi tác, vị trí của họ ở cung, không thể nào còn mưu đồ vị trí hoàng phi…

Cho nên những người này cũng không có bất cứ lý do gì để làm vậy! Lại thêm chuyện này liên lụy cửu tộc, khả năng họ ra tay là rất thấp!”

“Cũng có nghĩa là__ người có thể hạ chung thái hậu, chỉ có bản thân hoàng thượng, tam vương gia Phụng Thiên Vũ, và cửu vương gia Phụng Thiên Lam!”

Triển Phi Dương rất biết nắm trọng điểm, nói thẳng.

Tuy câu này nghe thế nào cũng thấy vô cùng ngỗ ngược, nhưng lại khiến Phụng Thiên Lạc đứng trước bàn giật mình!
Bình Luận (0)
Comment