Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 224

TSCPTĐK – Chương 224

Chương 224: Thánh cấp bồi luyện

"Sớm biết thế này ta đã định hôn kỳ sớm hơn một chút, như vậy liền có thể đuổi tới trước Hải Lăng kia." Đối với thái tử hải long tộc Hải Lăng, Tả Vân Phi nghe danh đã lâu, nhưng vẫn chưa gặp qua bao giờ.

Kỳ Hằng lắc đầu: "Loại chuyện này thì có gì để tranh."

Tả Vân Phi tức giận nhìn Kỳ Hằng: "Loại chuyện này còn không tranh, vậy trên đời này còn chuyện gì đáng tranh nữa!"

Kỳ Hằng: "......"

"Thật đáng tiếc, ngươi bại trận, Hải Lăng giành trước một bước." Kỳ Hằng vui cười nói.

Tả Vân Phi liếc trắng Kỳ Hằng một cái: "Không sao, dù gì cũng có Trang Hạo lót đế cho ta."

Kỳ Hằng: "......" Trang đại thiếu nghe được những lời này nhất định sẽ lại buồn bực một trận.

Kỳ Hằng vừa quay đầu lại liền nhìn thấy thân ảnh Trang Hạo đứng ngoài cửa, Tả Vân Phi xoay người, thần thái tự nhiên cười với Trang Hạo: "Trang thiếu tới a!"

"Thu thập xong chưa? Thu thập xong, chúng ta liền xuất phát sớm một chút, Thiếu Vinh từng làm lĩnh chủ ở Bích Hải Bình Nguyên một thời gian, hiện tại vừa vặn trở lại thăm chốn xưa." Trang Hạo nói.

"Được rồi!" Tả Vân Phi đáp.

............

Tả Vân Phi cùng Kỳ Hằng thu thập xong liền rời khỏi Tả gia, Tả Vân Phi rời đi, chọc cho trên dưới Tả gia nghị luận sôi nổi.

"Vân Tĩnh, đệ đệ ngươi đi rồi?"

Tả Vân Tĩnh gật đầu: "Đúng vậy!"

Tả Vĩnh Sinh khẽ hừ một tiếng, bất mãn nói: "Gây họa xong liền chạy, chẳng lẽ là muốn gia tộc thu thập cục diện rối rắm cho bọn hắn!" Tả Vĩnh Sinh lúc trước đi tìm Tả Vân Phi thương lượng chuyện sính lễ, Tả Vân Phi hoàn toàn không cho hắn chút mặt mũi nào, vì vậy Tả Vĩnh Sinh trong lòng rất không thoải mái.

Tả Vân Tĩnh thở dài: "Hắn nói nếu người Già Lam Thần Điện tới thì đẩy lên người hắn, một mình hắn gánh chịu."

Tả Vĩnh Sinh lắc đầu: "Tên kia là bị Kỳ Hằng mê đến ma quỷ ám ảnh, kỳ thật Quân Lan Nguyệt tiểu thư cũng không có gì không tốt."

Tả Vân Tĩnh cười khổ một tiếng: "Quân Lan Nguyệt có tốt hơn đi nữa đệ đệ cũng không thích nàng!" Kỳ Hằng cho dù có không tốt, nhưng đệ đệ thích người ta a!

"Ta thấy đệ đệ ngươi đã bị Kỳ Hằng kia mê đến đầu óc ngu muội rồi, sau này chú định là khuỷu tay quẹo ra ngoài (thiên vị người ngoài)."

Tả Vân Tĩnh cười khổ, thầm nghĩ: Nếu đệ đệ ở đây, Tả Vĩnh Sinh có cho thêm mười lá gan cũng không dám nói như thế.

Người Già Lam Thần Điện ăn lỗ nặng, cũng không biết có thể đi tìm Trang Hạo trả thù hay không, Trang Hạo đã tới thánh cấp, người Già Lam Thần Điện cũng không dễ đắc tội đi.

............

Từ Tấn Quốc đến hải tộc đường xá xa xôi, may mà bốn người cũng không nóng nảy, một đường du sơn ngoạn thủy, chậm rì rì đi về phía hải tộc.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn về phía Trang Hạo cùng Tả Vân Phi, hơi nheo mắt lại, "Lại đánh nữa?"

Kỳ Hằng gật đầu: "Đúng vậy! Trang đại thiếu nói thực chiến sẽ giúp Vân Phi tìm được cảm giác lĩnh vực."

"Lời này cũng không sai." Lĩnh vực của Trang Hạo chính là ở thời điểm chiếm đấu kịch liệt trong lăng mộ mà kích phát, nhưng xem trạng thái chiến đấu của Trang Hạo cùng Tả Vân Phi, Kỳ Thiếu Vinh thấy thế nào cũng có chút hương vị quan báo tư thù.

Tả Vân Phi thật xui xẻo a, lúc trước thực lực xảy ra vấn đề bị Kỳ Hằng dày vò, hiện tại lại bị Trang Hạo dày vò, bất quá, ai bảo tên này miệng tiện, bị giáo huấn một chút cũng là thường tình.

Kỳ Thiếu Vinh chống cằm, nghi hoặc nói: "Tả Vân Phi có phải đã đắc tội Trang Hạo không?"

Kỳ Hằng lắc đầu cười: "Ta cũng không biết."

Kỳ Thiếu Vinh nhìn hai người đánh chiến, bất đắc dĩ lắc đầu: "Bỏ đi, dù sao đánh cũng không chết, cứ để bọn họ đánh."

Kỳ Hằng: "......"

Tả Vân Phi cùng Trang Hạo đi một đường đánh một đường.

Kỳ Thiếu Vinh không thể không bội phục tính dai của Tả Vân Phi, bị đánh một trận, nghỉ ngơi qua đêm, hôm sau liền sinh long hoạt hổ chạy đi tìm đánh. Kỳ Thiếu Vinh nguyên bản còn cảm thấy phương pháp trị liệu của Kỳ Hằng đối với Tả Vân Phi năm đó quá hung tàn, hiện tại lại có thêm một ít ý tưởng khác, Tả Vân Phi này, có lẽ chính là tự mình tìm đánh.

Một đường chiến đấu kịch liệt, Tả Vân Phi tuy rằng còn chưa có sờ tới ngạch cửa thánh cấp, nhưng thực lực đã tăng lên không ít.

Kỳ Hằng cầm tăm bông, bôi dược giúp Tả Vân Phi.

Tả Vân Phi nhịn không được hơi rên lên.

"Rất đau sao?" Kỳ Hằng hỏi.

"Có một ít." Tả Vân Phi đáp.

"Ngươi cũng không cần mỗi ngày đều phải đi tìm Trang đại thiếu đánh nhau a!"

Tả Vân Phi rầu rĩ nói: "Vậy không được, nếu ta không đánh với hắn, hắn lại nghĩ là ta sợ hắn, ta cũng không thể để hắn xem thường." Người Già Lam Thần Điện tới gây chuyện gõ lên trong lòng Tả Vân Phi một hồi chuông cảnh báo, Tả Vân Phi hiện tại phi thường bức thiết muốn tiến vào thánh cấp.

Kỳ Hằng nhìn Tả Vân Phi: "Thuận theo tự nhiên là được rồi, ngươi không cần quá miễn cưỡng."

Tả Vân Phi cười cười: "Ta rõ ràng, ngươi yên tâm đi, nếu kiên trì không được, ta sẽ không cậy mạnh."

Kỳ Hằng: "......"

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo: "Ngươi có vẻ rất mệt a!"

Trang Hạo gật đầu: "Đúng là có một ít, tên kia rất khó xử lý, ta còn phải chú ý không thể đánh chết hắn, miễn cho Kỳ Hằng phải thủ tiết."

Kỳ Thiếu Vinh: "......"

Đám người Trang Hạo rời khỏi Tấn Quốc không lâu, người Già Lam Thần Điện lại tới nữa.

Vốn dĩ người Tấn Quốc còn đợi người Già Lam Thần Điện đi tìm Tả Vân Phi trả thù.

Bất quá, sau khi người Già Lam Thần Điện tới, điều tra rõ ngọn nguồn, liền đánh Quân Lan Nguyệt một trận, đánh trọng thương.

Người Già Lam Thần Điện cho rằng là Quân Lan Nguyệt ở giữa châm ngòi ly gián, Già Lam Thần Điện mới có thể xung đột với Tả Vân Phi.

Quân Lan Nguyệt nguyên bản còn muốn trông cậy vào người Già Lam Thần Điện báo thù cho nàng, nhưng sự tình lại nằm ngoài những gì nàng đoán trước.

Đối với chuyện Quân Lan Nguyệt bị đánh, Quân gia bảo trì im miệng.

Trên thực tế, bởi vì đủ loại hành vi trước đây của Quân Lan Nguyệt, rất nhiều người ở Quân gia đã có ý kiến với nàng, Quân Hà vì Quân Lan Nguyệt bị phế, Quân gia càng thêm có ý kiến với Quân Lan Nguyệt.

Giang gia.

"Người Già Lam Thần Điện đi rồi?" Giang Hà nhìn Giang Cầm Tâm hỏi.

Giang Cầm Tâm gật đầu: "Đúng vậy! Già Lam Thần Điện tựa hồ không có ý định đi tìm Tả Vân Phi báo thù."

"Vốn dĩ mâu thuẫn giữa Già Lam Thần Điện cùng Tả Vân Phi chính là do Quân Lan Nguyệt khơi mào, nháo hơn nữa cũng chỉ là mất nhiều hơn được." Giang Hà nói.

Trang Hạo đã tới thánh cấp, Trang gia còn có một vị cao thủ thánh cấp khác, Già Lam Thần Điện thế lực lớn thì lớn, nhưng vì một Quân Lan Nguyệt mà đắc tội Trang gia cùng Tả gia, mất nhiều hơn được, huống chi, quan hệ của Kỳ Thiếu Vinh cùng hải tộc nghe nói phi thường tốt, Tả Vân Phi rời khỏi Tả gia lần này hình như chính là đi tham dự hôn lễ của thái tử hải long tộc.

Giang Cầm Tâm lắc đầu, không khỏi cảm thán: "Quân Lan Nguyệt hình như đã bị đánh tàn phế."

"Nha đầu kia quá ầm ĩ, hiện tại phỏng chừng không ầm ĩ nổi nữa." Giang Hà lắc đầu, thầm nghĩ: Chỉ xem thành tựu hiện tại của Tả Vân Phi, Quân gia đại khái đã hối hận đến xanh ruột, nếu năm đó Quân gia không từ hôn, có lẽ hiện tại Tả Vân Phi chính là hậu thuẫn kiên cố nhất của Quân gia.

"Quân gia sợ là đã chọc phải phiền toái." Giang Cầm Tâm nói.

Quân Hà bị phế chỉ có thể nói là gieo gió gặt bão, nếu nàng cẩn thận tra xét kỹ tình huống hơn một chút, không có lỗ mãng đi tìm Kỳ Hằng gây chuyện thì cũng không đến mức như thế này.

Giang Hà thở dài, Quân gia có mắt không tròng, đẩy một cô gia tiền đồ vô lượng ra khỏi gia môn, Giang gia bọn họ thì khác sao.

............

Sáng sớm.

"Muốn đánh sao?" Tả Vân Phi đi tới trước mặt Trang Hạo hỏi.

Trang Hạo nhìn Tả Vân Phi một cái, thầm nghĩ: Tả Vân Phi này đúng là bị đánh đến nghiện rồi! Mới sáng sớm đã chạy đến tìm đánh.

"Chỉ sợ không được." Trang Hạo nói.

Tả Vân Phi khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"

"Có người tới."

Tả Vân Phi híp mắt mắt, nói: "Có người tới?"

Trang Hạo vừa nói xong, một người mặc trang phục đính ngôi sao cùng ánh trăng liền xuất hiện.

"Trang thiếu thật có năng lực!"

Kỳ Thiếu Vinh nhìn người trước mặt, trường bào của người này rất tương tự với mấy kẻ bọn họ từng gặp ở Tấn Quốc, nhưng không phải không có bất đồng, trang phục của người này càng xa hoa hơn một ít, khí chất cũng giống thần côn hơn một ít.

Trang Hạo nhìn người tới: "Các hạ đến từ Già Lam Thần Điện?"

"Đúng vậy, Trang thiếu đánh trọng thương mấy người của Già Lam Thần Điện chúng ta, chẳng lẽ không định cho một câu công đạo sao?" Người tới lạnh như băng nói.

Trang Hạo cười một tiếng: "Là chính bọn họ tự đưa tới cửa, đánh không lại ta chỉ có thể nói kỹ không bằng người."

"Mấy người kia chưa điều tra rõ ràng ngọn nguồn liền chủ động xuất kích quả thật là rất ngu xuẩn, nhưng Trang thiếu chẳng lẽ không cảm thấy mình đã ra tay quá nặng?" Khoa Thụy Ân hỏi.

Khoa Thụy Ân híp mắt, sau khi tới Tấn Quốc, Khoa Thụy Ân liền điều tra rõ ràng ngọn nguồn.

Quân Hà vì ra mặt cho chất nữ, đánh người trong lòng của Tả Vân Phi, Tả Vân Phi vì ra mặt cho tình nhân, đánh trọng thương Quân Hà, sau đó người Già Lam Thần Điện vì báo thù cho Quân Hà, đi tìm Kỳ Hằng gây chuyện, lại đụng phải Trang Hạo tới thăm Kỳ Hằng, trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Khoa Thụy Ân cực kỳ bất mãn với hành vi ngu xuẩn của đám nguời kia, hắn cũng không quá có ý kiến về việc Quân Hà ra mặt trả thù cho chất nữ, người Già Lam Thần Điện đều rất bệnh vực người của mình, cho dù Quân Lan Nguyệt làm sai, Quân Hà giúp Quân Lan Nguyệt ra mặt cũng không có vấn đề gì, cái khiến Khoa Thụy Ân bất mãn là Quân Hà trước khi ra tay cư nhiên không điều tra rõ ràng, khiến cho chuyện này tạo thành hậu quả xấu.

Trang Hạo nhìn Khoa Thụy Ân: "Các hạ tới là trả thù cho bọn họ?"

"Mặc kệ như thế nào, ngươi đã đánh trọng thương người của Già Lam Thần Điện chúng ta" Kho Thụy Ân nói.

Trang Hạo cười cười: "Muốn đánh nhau sao? Vậy không cần phải nói nhiều thế!"

Khoa Thụy Ân nhìn Trang Hạo: "Trang thiếu tuổi còn nhỏ, hỏa khí lại không nhỏ a!"

Ánh mắt của Khoa Thụy Ân đột nhiên trở nên nguy hiểm, Trang Hạo vung tay, bảy hệ ma pháp như gió xoáy thổi quét đánh về phía Khoa Thụy Ân.

Tả Vân Phi đứng một bên xem Trang Hạo cùng Khoa Thụy Ân đánh nhau, hai mắt hơi sáng lên.

"Ngươi xem, Trang Hạo sẽ bị đánh sao?" Tả Vân Phi nhìn Kỳ Hằng hỏi.

Kỳ Hằng lắc đầu: "Không biết a!"

Kỳ Hằng nhìn Tả Vân Phi một cái: "Ngươi rất chờ mong Trang thiếu bị đánh? Nếu Trang thiếu bị đánh lùi, kế tiếp sẽ chính là chúng ta."

Tả Vân Phi gật đầu: "Cũng đúng! Để ta đi hỗ trợ."

Thực lực của Tả Vân Phi tuy rằng còn chưa tới thánh cấp nhưng vẫn có thể mang tới cho thánh cấp ảnh hưởng không nhỏ.

Kỳ Hằng cau mày nhìn ba người chiến đấu kịch liệt.

"Thiếu gia, không thành vấn đề đi?" Kỳ Hằng hỏi.

Kỳ Thiếu Vinh miễn cưỡng cười cười: "Chắc sẽ không có vấn đề đi."

Già Lam Thần Điện là một tổ chức cực kỳ thần bí, người bên trong đại đa số đều rất mạnh mẽ, cao cao tại thượng, không hay tiếp xúc với người bình thường, người Già Lam Thần Điện cao ngạo cũng không phải không có lý do, Khoa Thụy Ân là ma pháp sư song hệ phong hỏa, thời gian tiến vào thánh cấp lâu hơn Trang Hạo, lĩnh vực cũng hoàn chỉnh hơn Trang Hạo nhiều.

Tả Vân Phi bị lĩnh vực của Khoa Thụy Ân đánh trúng, bài trừ ra khỏi chiến cuộc.

Kỳ Hằng đỡ Tả Vân Phi, hỏi: "Ngươi không sao chứ."

Tả Vân Phi lắc đầu, nhìn hai người vẫn đang trong chiến đấu kịch liệt, hai mắt nóng lên, "Cái thứ lĩnh vực này quả nhiên cường hãn!"

Cấp chín so với thánh cấp chênh lệch quá lớn, Tả Vân Phi biết lúc trước Trang Hạo đánh với hắn đã hạ thủ lưu tình, không khỏi cảm thấy uể oải, nhưng đồng thời cũng càng thêm cấp bách muốn tiến vào thánh cấp.

Trang Hạo cùng Khoa Thụy Ân đối chiến, một lần đánh chính là tận một ngày, ai cũng không làm gì được ai.

Trang Hạo sau khi tiến vào thánh cấp vẫn không có đối thủ thích hợp, hiện tại có một bồi luyện như vậy, đánh cực kỳ nghiêm túc.

Sau khi Trang Hạo cùng Khoa Thụy Ân giao chiến hơn một ngàn chiêu, song song dừng lại.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn hai người không tiếng động giằng co, nhíu mày nói: "Hai tên này cuối cùng cũng chịu dừng lại, thật không biết bọn họ có cảm thấy mệt hay không, có cần ăn một bữa cơm trước hay không?"

Kỳ Hằng: "......"

Tả Vân Phi: "......"

Khoa Thụy Ân nắm chặt nắm tay nhìn Trang Hạo, trong lòng hơi khẩn trương, trước khi tới hắn cũng không có ý định cá chết lưới rách với Trang Hạo, người Già Lam Thần Điện ăn lỗ nặng trong tay Trang Hạo, Khoa Thụy Ân chỉ là định giáo huấn Trang Hạo một trận, tìm về mặt mũi, nhưng không nghĩ tới chuyện này lại không thuận lợi như vậy.

Khoa Thụy Ân nguyên bản cho rằng thu thập một người mới tiến vào thánh cấp sẽ không có gì khó khăn, nhưng không nghĩ tới Trang Hạo tuy rằng mới tấn cấp, lĩnh vực lại cường đại như vậy, hơn nữa, Khoa Thụy Ân ẩn ẩn cảm giác, Trang Hạo có thể tiến bộ ngay trong quá trình chiến đấu.

Khoa Thụy Ân nắm chặt nắm tay nhìn mấy người xung quanh, trong lòng càng thêm buồn bực, thực lực của đám người Tả Vân Phi Khoa Thụy Ân còn không đặt trong mắt, nhưng hắn ý thức được, thực lực của hắn cùng Trang Hạo xấp xỉ, một khi hắn cùng Trang Hạo lưỡng bại câu thương, tồn tại của đám người kia có thể đòi mạng hắn.

"Trang thiếu quả nhiên lợi hại, danh bất hư truyền, chuyện lúc trước chỉ là một hồi hiểu lầm, ta thấy thôi cứ bỏ qua như vậy đi. "

Trang Hạo đột nhiên lắc mình, ngăn cản đường đi của Khoa Thụy Ân, "Các hạ ngàn dặm xa xôi đuổi tới đây, hà tất phải rời đi vội vã như vậy, không bằng ăn một bữa cơm trước, lát nữa chúng ta lại tiếp tục đánh."

Tả Vân Phi cười nói: "Đúng vậy! Điện chủ đại nhân vội vã tới, hiện tại rời đi cũng không thích hợp, người khác nghe thấy lại tuởng rằng ngài đánh không lại Trang thiếu, cho nên mới chạy trối chết, như vậy quá tổn hại đến uy danh của Già Lam Thần Điện."

Khoa Thụy Ân ánh mắt bén nhọn nhìn về phía Tả Vân Phi, Tả Vân Phi thong dong cười.

"Có muốn ăn thịt nướng không? Tay nghề của ta không tốt lắm, tiền bối cố chịu một chút vậy!"

Khoa Thụy Ân nhìn Kỳ Thiếu Vinh mỉm cười tủm tỉm, nháy mắt có loại xúc động ốn hộc máu, mấy người này coi hắn là ai chứ, hắn đã chịu bỏ qua chuyện này, bọn họ cư nhiên còn muốn quấn lên.

Khoa Thụy Ân nhất thời tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng vẫn ở lại.

......

Ăn cơm xong, Khoa Thụy Ân cùng Trang Hạo lại lần thứ hai đánh lên.

Trang Hạo cùng Khoa Thụy Ân một lần đánh chính là tận mấy ngày, trong lúc này, Khoa Thụy Ân mấy lần muốn chạy trốn, đều bị mọi người "giữ lại".

Kỳ Hằng nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu gia, hiện tại rốt cuộc là như thế nào?"

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Kỳ Hằng: "Để ta nói cho ngươi, A Hạo tìm được một bồi luyện giá rẻ, chỉ cần cho chút cơm ăn là được, ai nha, đây đúng là người tốt!"

Kỳ Hằng: "......"

Kỳ Hằng cau mày nhìn Khoa Thụy Ân; "Bồi luyện này có hơi hung tàn a!"

Chỉ cần hơi không chú ý một chút, Trang Hạo liền phải ăn lỗ nặng.

"Chỉ cần cho chút cơm liền ra sức đánh như vậy, thật không dễ dàng gì!" Kỳ Thiếu Vinh cảm thán.

Khoa Thụy Ân vốn dĩ đang đối chiến với Trang Hạo, nhưng cao thủ thánh cấp cảm quan đều đặc biệt nhạy cảm, động tĩnh xung quanh Khoa Thụy Ân đều nghe lọt vào trong tai, kể cả đoạn nói chuyện của Kỳ Hằng cùng Kỳ Thiếu Vinh, Khoa Thụy Ân nhất thời khí huyết quay cuồng, lộ ra sơ hở.

Trang Hạo chớp thời cơ đánh trúng Khoa Thụy Ân, cười nói: "Điện chủ đại nhân, ngươi tốt nhất là nên chuyên tâm một ít, tam tâm nhị ý như vậy sẽ rất dễ nhất thất túc thành thiên cổ hận!"

Khoa Thụy Ân nhìn Trang Hạo mặt cười tủm tỉm, sâu sắc cảm thấy hắn tới đây tìm Trang Hạo báo thù chính là đại sai lầm.

"Tiền bối có đói bụng không, có cần ăn gì trước không?" Trang Hạo ân cần hỏi.

Khoa Thụy Ân: "......" Ăn ăn ăn, tên ngu ngốc Trang Hạo này chỉ biết có ăn.

Khoa Thụy Ân hung tợn nhìn Trang Hạo, không nói gì.
Bình Luận (0)
Comment