Thái tử thấy đôi mắt thái tử phi đảo nhanh qua cái gì cũng đều không chịu nói, biết là mình đùa hơi quá trớn, liền thu hồi khuôn mặt tươi cười không đứng đắn lại, cầm tay của thái tử phi nói, “Được rồi, cô không nói giỡn nữa. Người được đưa vào Dục Khánh Cung ngươi cũng không cần lo lắng, cho dù các nàng có cấu kết với phi tử nào trong cung cũng đừng xem thường hoàng a mã, việc này cô cũng không tiện nhúng tay vào, ngươi hiểu mà. Bất quá chờ tú nữ tiến đến, mọi việc đều không thể vượt qua ngươi, chờ ngươi sinh hạ hài tử nắm quyền trở lại, muốn quản thế nào liền quản thế ấy.”
“Lỡ như quản đến người ngươi thích, người ta ở bên tai ngươi vừa khóc vừa nháo, ngươi đau lòng mà tới chỗ ta quậy phá thì làm sao bây giờ?” Thái tử phi miễn cưỡng liếc xéo thái tử, có một số việc vẫn phải là nói cho rõ ràng trước, chính mình gần đây không biết có phải là do đứa bé sắp đủ tháng nên tâm sự không yên hay không, mà lại luôn cảm thấy Dục Khánh Cung sẽ có phiền phức lớn, nghĩ tới nghĩ lui sang năm cũng chỉ có một chuyện tuyển tú, có thể sẽ có nữ nhân phiền phức được chỉ hôn tiến vào, giống như Lý giai thị trước đây.
“Làm sao có thể.” Thái tử lắc đầu phủ nhận loại khả năng này xuất hiện, lại ưỡn ngực nghiêm mặt tiến đến bên tai thái tử phi cười khẽ, “Ngươi cũng không phải không biết, cô yêu thương nhất chính là ngươi.”
Nghe được câu này, thái tử phi khẽ run một cái, không cần vén tay áo lên cũng biết cả người đều nổi da gà, “Ngươi nổi điên làm gì.”
“Ha ha.” Thái tử thấy thái tử phi có phản ứng như mong muốn liền nở nụ cười, “Chẳng lẽ dỗ ngon dỗ ngọt điều không phải nói như vậy sao? Ngươi thật không biết phối hợp, một chút tình thú cũng không có.”
Biết thái tử là cố ý trêu chọc, thái tử phi liếc hắn một cái, “Ngươi nghĩ ta sẽ phản ứng thế nào? Giống như Trình giai thị vậy, ‘Gia, thiếp không dám, chỉ cần trong lòng gia có thiếp là được rồi.’ hay như là Lâm giai thị, ánh mắt đầy ẩn ý đưa tình mà nhìn ngươi, cảm động đến lệ ứa vành mắt?”
Thái tử phi vừa nói vừa học thanh âm vừa sợ hãi vừa cảm kích của Trình giai thị, mang theo biểu cảm lê hoa đái vũ* của Lâm giai thị mà nhìn thái tử. (*như hoa lê dưới mưa, ý nói khi khóc làm cho người ta cảm thấy thương cảm lại mang một nét đẹp thuần khiết)
Thái tử cứng đơ người, thái tử phi thấy thế lại giả bộ khóc tiếp, học ngữ điệu của Trữ thị, “Gia, trong lòng thiếp chỉ nhớ đến một mình ngài, mỗi ngày mỗi đêm đều muốn, ừm…” Giọng mũi kéo dài, nói xong, ngón tay thon dài chọc chọc ngực thái tử, trêu đùa nói, “Gia, nô tì nói như vậy, người có thấy kích thích không?”
Thái tử thừa nhận mình chịu thua thái tử phi, chỉ cần vừa nghĩ tới thái tử phi học giọng của các cái nữ nhân ở sân viện khác, cả người cũng liền nổi da gà lên, hắn kéo kéo khóe miệng, nỗ lực làm cho thái tử phi nghĩ hắn đang cảm thấy rất tốt, “Ngươi vẫn là đừng học theo, cô nghe phía sau có chút lành lạnh.”
“Ha, không phải ngươi muốn tình thú sao? Có cần phải không nể mặt ta như vậy sao?” Trên mặt thái tử phi mang cười, nhưng có chút cắn răng nghiến lợi mà nói, “Nếu là ngươi muốn tình thú, ta khả dĩ có thể tìm cho gia rất nhiều tình thú.” (ý tác giả là muốn chơi trò 50 sắc thái >~<)
“Ha hả a,” thái tử cười mỉa, “Không cần, ngươi bây giờ cũng rất tốt, rất khá. Ai chà, cô còn có việc phải qua Cung Càn Thanh một chuyến, đi trước a. Ngươi có cái gì muốn mang cho Giáng Phúc, cô tiện đường đem qua cho.”
Thái tử phi nghe xong, cũng không cùng thái tử đấu võ mồm nữa, đứng dậy đi lấy một cái túi gấm nhỏ màu đỏ, “Này, đây là bùa bình an cho củ cải đỏ, bên trong còn có tiền mừng tuổi, ngươi cầm đi đi.” Củ cải đỏ lại trở lại Cung Càn Thanh ở, đợi sang năm cũng phải mùng một mới có thể quay về Dục Khánh Cung, thái tử nếu là không nói, thái tử phi sợ mình cũng đã quên chuẩn bị quà tốt tặng cho củ cải đỏ.
Thái tử mở cái túi gấm kia ra, thấy bên trong có một lá bùa bình an và dây chuyền ngọc châu nhỏ, còn có một tờ ngân phiếu một trăm lượng, đem miệng túi kéo lại, hắn nói rằng, “Ngươi đem tờ ngân phiếu này ra cho Giáng Phúc, nó đi đâu mà dùng?”
“Hắc hắc, cho nó để dành, sau này cưới vợ dùng.” Thái tử phi cười trả lời, “Ngươi cứ nói như vậy cho nó biết.”
“Hồ đồ.” Thái tử chỉ coi thái tử phi nói giỡn, không thèm để ý cười dạy dỗ một câu rồi rời đi.
Từ sau khi rời khỏi nơi ở thái tử phi, thái tử lại nghĩ đến chuyện hai người vừa nói ở bên trong phòng trong, nghĩ đến thái tử phi hôm nay dễ gần, nhưng phải nói trong lòng nàng thật sự chưa có chỗ cho hắn một vị trượng phu này cũng không chừng, thê tử của thường dân cho dù thô tục hơn nữa cũng sẽ biết ghen, cũng chỉ có một mình thái tử phi của hắn là không nghe theo ý chồng, cũng không lo lắng bản thân mình sẽ bị ghẻ lạnh chút xíu nào, như lúc mới vừa đại hôn mình đối xử với nàng như vậy, nàng cũng vẫn có thể tự mình khoái hoạt.
Thái tử càng nghĩ càng không biết là đang có cảm xúc gì, hình như hắn thực sự không có biện pháp nào đối phó với thái tử phi, tại sao lại có thể có nữ nhân cả dầu muối cũng không ăn như vậy chứ, thì là làm bộ vì chuyện hắn cưng chiều nữ nhân khác mà mất hứng cũng được rồi, để hắn tự đắc một chút sẽ chết sao?
“Hừ!” Thái tử có chút buồn bực ảo não nghĩ, Qua Nhĩ Giai Tĩnh Nghiên, cô cũng không tin cả đời này đều không nắm được ngươi.
Thái tử phi còn đang ở tẩm điện an dưỡng, nào đâu biết rằng thái tử cất giấu tâm tư gì, chỉ cầu ngày trôi qua vui vẻ khoái hoạt, dự tính ngày sinh cũng sắp đến gần, sớm sinh hạ hài tử ngày nào, bớt đi một ngày mang nặng mệt mỏi.
Nháy mắt, cũng đã chín tháng, toàn bộ Dục Khánh Cung giống như sắp có chiến tranh vậy, trận địa sẵn sàng đón quân địch, củ cải đỏ đều đợi ở Cung Càn Thanh không trở về, sợ hắn còn nhỏ không hiểu chuyện, đụng phải thái tử phi. Đương nhiên đây là chuyện không thể nào, nguyên nhân cụ thể là bởi vì hắn đã bị Khang Hi ép buộc cùng thập ngũ a ca học quy củ và vỡ lòng.
Không có củ cải đỏ ở bên, thái tử phi vẫn là rất nhớ, thường thường phải hỏi thăm vài câu đem một ít món ăn ngon và đồ chơi cấp củ cải đỏ, tự nhiên là không quên cấp cho củ cải đỏ một phần tư liệu học tập. Thời gian khi dưỡng thai rất là buồn chán, thái tử phi cũng chỉ có loại phương thức này giết thời gian.
Ngày này, thái tử phi nhàn rỗi vô sự, len lén cho gọi phương thái y hỏi: “Phương thái y, thái tử có lén cho ngươi giúp bổn cung bắt mạch hay không, ngươi hiểu chứ.”
Phương thái y rất muốn làm bộ không hiểu, không phải thái tử phi muốn hỏi chính là thai nhi là nam hay là nữ sao, đáp lại ánh mắt tràn đầy hưng phấn hiếu kỳ của thái tử phi, hắn trực tiếp lắc đầu, “Hồi bẩm nương nương, thái tử điện hạ cũng không có phân phó.”
“Thật sao?” Thái tử phi không tin, thái tử luôn luôn quan tâm vấn đề sinh a ca hay là cách cách nhất, lúc này đây vậy mà không có hành động? Khi mới năm sáu tháng thời gian, thái tử chính là lo lắng thái y bắt mạch không chính xác, ở lúc này đều sắp đủ tháng, thái tử còn không nóng ruột?
“Hồi bẩm nương nương, hoàn toàn là sự thật.” Phương thái y rất thành khẩn nói, “Vì trước đó vi thần không bắt mạch chuẩn xác, thái tử điện hạ đã không tin vi thần, tự nhiên sẽ không lại để cho vi thần ngầm bắt mạch.”
Thái tử phi nghe xong lặng lẽ không nói, thật là mất hứng.
Phương thái y thấy thái tử phi không nói lời nào, còn tưởng rằng thái tử phi không tin, còn nói thêm, “Thái tử phi nương nương, ngài đã sắp đủ tháng, chờ hài tử sinh hạ liền biết là a ca hay là cách cách, người không cần nóng ruột như vậy.”
Đây không phải là nói lời vô ích sao? Thái tử phi ở phía sau bức mành rất không ưu nhã liếc mắt, ta có chỗ nào nóng ruột, chẳng qua là muốn nhìn thái tử nóng ruột mà thôi. “Được rồi, bổn cung đã biết, phương thái y về trước đi.”
“Vâng.” Phương thái y đáp, nghĩ thầm thái tử phi thật vẫn là dễ nói chuyện, xin cáo lui liền lui xuống.
Trữ ma ma còn tưởng rằng thái tử phi sợ cái thai kia sẽ là một tiểu cách cách, chờ sau khi thái y rời đi, liền trấn an nói, “Chủ tử, ngài hãy yên tâm, cái thai này bất luận là a ca hay là cách cách, vậy cũng đã là không ai sánh bằng, người không cần nóng lòng a.”
“Bổn cung không có nóng lòng.” Thái tử phi tiếp lời, nhưng không có giải thích là bởi vì buồn chán, dù sao nói Trữ ma ma cũng không hiểu. “Bồi bổn cung đi ra ngoài dạo một chút.”
“A, chủ tử, hiện tại trời vẫn còn lạnh, nếu người vẫn muốn tản bộ, đi vài bước ngay trong đại điện vẫn tốt hơn.” Trữ ma ma vội vàng khuyên nhủ.
Cam thảo ở một bên cũng nói, “Nương nương, sáng sớm hôm nay trời còn có tuyết rơi đây, hiện giờ mặc dù tuyết đã ngưng nhưng bên ngoài vẫn còn một tầng tuyết mỏng, đường rất trơn trượt. Người hiện tại cũng đã mang thai chín tháng, không thích hợp tùy tiện đi lại a.”
“Cam thảo nói phải.” Trữ ma ma nói phụ họa.
Thái tử phi quay đầu lại nhìn về phía các nàng, “Bổn cung đi ra hành lang nhìn phong cảnh bên ngoài một chút, như vậy cũng không được?”
Hành lang bên ngoài làm gì có tuyết bay vào, lại rất sạch sẽ, Trữ ma ma và Cam Thảo nghe xong cũng không phản đối nữa, gật đầu liền dìu thái tử phi, lại dặn dò cung nữ ở đây đứng hai bên che chở, thái tử phi thấy cảnh này, khóe miệng hơi cong lên, mình chẳng quá là hành động có hơi bất tiện, cũng không phải không thể nhúc nhích, phải dùng tới đoàn hộ như đang vận chuyển quốc bảo vậy sao?
Thái tử phi chậm rãi đi trên đường, Trữ ma ma bên cạnh còn không ngớt lo lắng, “Chủ tử, chậm một chút nữa, bước nhè nhẹ. Kỳ thực đi lại nhiều một chút đối với thai nhi có chỗ tốt, có điều, ai chu choa, chủ tử, bước chân không nên quá dài, chậm một chút.”
Thái tử phi dứt khoát ngừng lại, quay đầu lại, “Trữ ma ma a, nếu không hay là để bổn cung ngồi, các ngươi khiêng đi cho rồi.” Cũng không phải gót sen ba tấc, có thể sải bước dài bao nhiêu.
“Được, nô tỳ liền đi phân phó.” Trữ ma ma vội vàng đáp lại, phục hồi tinh thần lại mới biết được thái tử phi đang cười, “Chủ tử…”
“Ha ha, cái cây ngô đồng này đều đã nảy mầm.” Thái tử phi cười nói dời đi chỗ khác, ngô đồng tê phượng, trồng ở chỗ của mình cũng là có hàm nghĩa khác, trên nền tuyết mỏng lại có thể thấy một mầm xanh nhạt lộ ra, có thể thấy được thật sự là đã đến đầu xuân.
“Hôm nay mùng một tháng hai, cây cỏ đều sớm bắt đầu đâm trồi lại rồi. Được rồi, ngày mai chính là hai tháng hai, chủ tử.” Trữ ma ma mang nói tiếp.
Mùng hai tháng hai, ngày lễ truyền thống dân gian, có xuân long tiết, thanh long tiết, được gọi là ngày Long Sĩ Đầu (rồng ngẩng đầu), tục ngữ viết: “Hai tháng hai, Long Sĩ Đầu. Thiên tử cày ruộng thần dân chăn bò; chính cung nương nương tới đưa cơm, triều đại đương thời không cần đại thần. Cày bừa vụ xuân mùa hè gặt hái, ngũ cốc được mùa thái bình thiên thu.”
“Thời gian trôi qua thật là nhanh. Ngày lễ này hoàng thượng tất có ý chỉ truyền xuống. Hôm nay nghe nói thái tử cũng là vì tiết khánh ngày mai mà bận rộn.” Thái tử phi lạnh nhạt nói, tên thái tử kia buổi trưa trở về dùng qua ngọ thiện xong liền đi ra khỏi cung, nói có chuyện quan trọng phải làm, cố lẽ chính là vì việc này.
Lúc còn sống ở Thạch phủ, cũng đã có trải qua ngày lễ hai tháng hai này, nhưng không giống trong cung có mục đích chính trị cổ vũ nông canh như vậy, mà là đi đạp thanh* ở vùng ngoại ô, phải biết rằng ngày Long Sĩ Đầu cũng có gọi là lễ đạp thanh, hiện giờ phong cảnh điền viên vùng ngoại ô khẳng định một mảnh tốt tươi, cưỡi ngựa đi đạp thanh là một việc vô cùng vui sướng mà. (lễ đạp thanh, đi chùa đi chơi đi viếng mộ nhân dịp năm mới)
Nghĩ đến đây thái tử phi có chút hoài niệm những ngày còn chưa tiến cung, ngày xưa đã đi không trở lại, quả nhiên là tiếc nuối, đã bao nhiêu lâu chưa cưỡi qua ngựa đây?
“Quay về tẩm điện đi.” Thái tử phi giọng nói có chút trầm xuống, chậm rãi xoay người, dưới sự trông trừng bảo hộ của đám cung nữ quay trở lại trong điện.
Đám người Trữ ma ma không biết vì sao tâm tình thái tử phi tự nhiên lại trầm xuống, hồi tưởng lại lời thái tử phi vừa mới nói có nhắc tới thái tử, có lẽ là nhớ thái tử, Trữ ma ma và Cam Thảo hai mắt nhìn nhau, nhẫn nại chờ theo thái tử phi vào nội thất xong, Cam Thảo mới mở miệng dò hỏi trước, “Chủ tử, ngài làm sao vậy?”
“Cái gì làm sao?” Thái tử phi lại hữu khí vô lực trả lời, dưới sự giúp đỡ của hai cung nữ ngồi lên trên nhuyễn tháp.
“Chủ tử, ngài hình như là nhớ thái tử gia?” Trữ ma ma hiểu được trong lòng những phụ nữ mang thai thì rất đa sầu đa cảm, thái tử phi nhắc tới thái tử, sợ là thật sự rất nhớ thái tử, bởi vì mới bước sang năm mới, thái tử cũng bận rộn, tháng ba chính là lễ vạn thọ, thời gian bên cạnh thái tử phi cũng không nhiều.
Nếu như Trữ ma ma ngẫm nghĩ một phen, thì sẽ biết chính bà ta đã bất tri bất giác đem chuyện thái tử bồi tiếp thái tử phi trở thành chuyện đương nhiên, cho dù ở hộ gia đình bình thường, chính thê mang thai, cũng không có quy củ trượng phu phải ở cùng thê tử, thậm chí làm thê tử còn phải rộng lượng cho trượng phu đi trăng hoa khắp nơi. Trước kia bà cũng hiểu việc này, thế nhưng hiện tại cũng bởi vì thường thấy thái tử và thái tử phi khắng khít với nhau, nhận thức vô tri vô giác bị sửa lại.
“Làm sao lại đem chuyện này gắn lên trên người thái tử?” Thái tử phi nghe xong thấy kỳ quái, “Không thể nào, chẳng qua là ta nhớ đến những ngày ở Thạch phủ.”
“À.” Trữ ma ma lúc này mới hiểu ý, ở trong cung quả thực không thể so với ở Thạch phủ được tự do tự tại, “Nương nương là bởi vì ngày Long Sĩ Đầu, nhớ tới lúc còn là một cô nương được ra ngoài đạp thanh đi.”
“Đúng vậy, bất quá là ngẫm lại mà thôi.” Thái tử phi than thở.
Trữ ma ma không nói thêm gì nữa, thời điểm thái tử phi còn đang ở Thạch phủ xác thực nếu so với hiện tại khoái hoạt hơn nhiều, thế nhưng vậy cũng là chuyện lúc trước, suy nghĩ nhiều cũng chỉ là khiến trong lòng không thoải mái mà thôi. Nàng cũng không khuyên giải, dù gì chủ tử ưu buồn cũng sẽ không vượt quá nửa canh giờ, chủ tử luôn luôn nghĩ thoáng, sẽ không để tâm vào chuyện vụn vặt.
“Các ngươi đều đi xuống trước đi, bổn cung muốn ở một mình.” Thái tử phi đột nhiên phân phó nói.
Trữ ma ma và Cam Thảo do dự chưa đi, “Chủ tử, như vậy sao được, người ở một mình xảy ra chuyện thì làm sao?”
“Bổn cung muốn tạm nghỉ, lui xuống đi.” Thái tử phi nói lần nữa, giọng nói kiên quyết.
“Vâng.” Trữ ma ma hai người không thể nào phản đối, trước khi rời khỏi nội thất thì còn không quên dặn dò một câu, “Chủ tử, hai người nô tỳ ở ngay bên ngoài, người vừa lên tiếng, chúng nô tỳ liền lập tức tiến vào.”
“Ừ, đi đi.” Thái tử phi đáp.
Chờ sau khi Trữ ma ma, Cam thảo đều rời đi, trong nội thất rất an tĩnh, thái tử phi nằm ở trên nhuyễn tháp một hồi, nghĩ vẫn là buồn chán, ngẫm lại liền tiến vào không gian.
Ở trong không gian lúc này cũng không có chuyện gì để làm, cái đảo nhỏ không thể khống chế chỉ có thể giương mắt nhìn, trở lại thư phòng trong căn nhà cao cấp, tìm một ít danh thư tiểu thuyết lật vài tờ cảm thấy vô nghĩa, liền đem tập tranh vẽ lúc trước mang ra, ôm đến đại sảnh, ngồi ở trên ghế sa lon lật xem.
Vừa mở tập tranh ghi chép tình cảnh hồi trước, đó là tập tranh các a ca trường thành ký sự, nhìn rất là buồn cười, chờ mở ra hồ sơ bí mật đặc biệt ghi chép vì thái tử, bên trên vẻ rất nhiều cảnh không phù hợp với thiếu nhi, tràng cảnh bao quát thái tử bị mình đặt ở phía dưới thân, thái tử phi ha ha cười ra tiếng, uống nước suối trong không gian phiền muộn trong lòng đã tiêu tán hết, chỉ còn lại có sung sướng.
Bất tri bất giác, chờ thái tử phi từ không gian ra ngoài đã là buổi tối, buổi tối lúc dùng bữa, Trữ ma ma hồi bẩm thái tử còn chưa có hồi cung, phi đuôi lông mày thái tử lại dựng lên, “Làm sao lại chưa hồi cung, hôm nay trời đã tối rồi, cửa cung cũng đã đóng đi.”
“Chủ tử, có thể thái tử gia là bị chuyện gấp gì làm trì hoãn.” Trữ ma ma vội vàng nói.
“Có thể là vậy.” Thái tử phi không truy cứu, dù sao thái tử cũng đã lớn, một ngày không trở về cung, mình không hỏi, lão Khang cũng phải hỏi.
Thái tử phi một mình dùng xong bữa tối, bởi vì không có ai ở đây nên đem bí mật hồ sơ hoàng thái tử vào nội thất tiếp tục xem, nghĩ đến củ cải đỏ và đứa nhỏ trong bụng, quyết định chờ sinh hài tử xong liền ghi lại tập tranh lớn cho chúng nó, một bên vừa nghĩ một bên đã đặt bút phác hoạ.
Chờ đến khi Trữ ma ma tiến vào nhắc nhở thái tử phi nên nghỉ ngơi, thái tử phi mới đột nhiên phát hiện đêm đã quá muộn, nghĩ đến hiện tại chưa từng nghe có cung nhân hồi báo thái tử đã hồi cung, liền xác định lại một phen, “Thái tử còn chưa có hồi cung sao?”
“Còn chưa có, chắc là không có hồi cung.” Trữ ma ma lại trả lời.
Thái tử phi giương mắt quan sát Trữ ma ma, một câu cũng không nói, thấy Trữ ma ma có chút ngập ngừng.
“Chủ tử, tại sao người lại nhìn lão nô như vậy.” Giọng Trữ ma ma nói có hơi mất tự nhiên.
“Để Cam Thảo tiến vào, kêu nữa mấy người cung nữ nữa tiến vào.” Thái tử phi phân phó, lúc đang dùng bữa tối không có hoài nghi Trữ ma ma nói, đó là lúc trời còn chưa muộn, hiện tại đều sắp đến giờ Tý (Từ nửa đêm hai ba giờ đến một giờ là giờ tý), thái tử còn chưa có hồi cung đó là chuyện chưa hề xảy ra, thần sắc Trữ ma ma cũng không đúng, còn muốn gạt mình?
Trữ ma ma nghe được thái tử phi nói như vậy, cũng đã biết thái tử phi là muốn hỏi rõ ràng, nhận thấy mình không dối gạt được, sắc mặt có chút cấp bách, “Chủ tử, nếu như nô tỳ nói, ngài nhưng ngàn vạn lần không thể nóng ruột a.”
Toàn bộ Dục Khánh Cung gạt thái tử phi, cũng là sợ thái tử phi nóng ruột động thai khí, cái này chính là tuyệt đối không tốt.
“Nói đi.” Chân mày thái tử phi cau lại.
“Thái tử, thái tử điện hạ bị trọng thương, hiện, hiện giờ đang ở Cung Càn Thanh điều trị.” Trữ ma ma vừa nói vừa sốt ruột nhìn thái tử phi.
“Chuyện gì xảy ra!” Thái tử phi nhìn chằm chằm Trữ ma ma, “Chuyện xảy ra khi nào, các ngươi vậy mà to gan gạt bổn cung!”
“Nương nương, chính là lúc đang dùng bữa tối, thớt ngựa thái tử điện hạ cưỡi bị kinh sợ, hất thái tử rơi xuống bị trọng thương, đưa đến Cung Càn Thanh sau liền hôn mê, hiện giờ cũng không biết tỉnh chưa.” Trữ ma ma nói trên mặt cũng nổi lên vẻ lo lắng, “Vốn là muốn đưa về lại Dục Khánh Cung, nhưng thái tử không cho người nói cho chủ tử, sợ ngài động thai khí, thị vệ liền trực tiếp đưa đến Cung Càn Thanh. Hoàng thượng cũng không để cung nhân truyền ra ngoài, nô tỳ cũng là được Hà công công lén sai người đến báo cho biết, phải gạt người.”
“Bổn cung muốn đi Càn Thanh Cung một chuyến.” Thái tử phi quyết định thật nhanh, vội vã từ trên tháp bước xuống, đều hôn mê bất tỉnh mà chính mình còn không biết, cũng không có hỏi han vài câu. Chờ thái tử tỉnh lại y theo tính tình yêu mến thái tử bảo bối của Khang Hi, cho dù chính mình không biết chuyện này nhưng về sau cũng e là sẽ khó tránh khỏi việc bị ghi nhớ.
“Chủ tử, ngài cẩn thận, ai…” Trữ ma ma cương hô, chỉ thấy cước bộ thái tử phi mất thăng bằng, hơi sái chân một chút, “Chủ tử, ngài thế nào, người đâu mau tới, mau gọi thái y!”
Thái tử phi cảm giác được bụng nổi cơn đau nhức đến mức hít mạnh một hơi, ở trên nhuyễn tháp lâu quá không nghĩ tới hai chân như nhũn ra, “Trữ ma ma, ta sợ là sắp sinh, mau chuẩn bị phòng sinh và bà đỡ.”
“A, làm sao sẽ!” Trữ ma ma thấy thái tử phi đau đến nhăn chặt mày, gấp đến độ mắt đều đỏ, sốt ruột mà an bài điều hành, trong lòng hối hận mức hận không thể giết mình, sớm biết như vậy cắn chặc hàm răng cũng sẽ không nói cho nương nương chuyện thái tử, bây giờ động thai khí, hài tử chưa đủ tháng mà phải sinh bất luận là mẹ hay là con đều cực kỳ mạo hiểm!
“Bình tĩnh, đừng hoảng hốt!” Thái tử phi nhịn đau, nói xong mới cắn răng, “Không có việc gì!”
“Vạn sự may mắn!” Trữ ma ma bị thái tử phi nói xong trong lòng đại định, cùng Cam Thảo Cam Lộ Cam lâm đem thái tử phi đưa vào phòng sinh đã sớm chuẩn bị xong.
Bà đỡ đã sớm ở một tháng trước chọn lọc kỹ càng, hôm nay cũng nhanh chóng vì thái tử phi sinh sản làm tốt các hạng mục chuẩn bị, ở lúc thái tử phi vừa vào phòng sinh, bọn họ cấp tốc đóng cửa.
Bên trong chỉ còn lại có tiếng kêu đau đớn, còn có tiếng la khuyến khích của nhóm bà đỡ, các cung nữ khẩn trương theo thứ tự đem nước nóng vào và bưng ra một chậu máu loãng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nhức đầu, mọi người coi như hai Chương mỗi Chương hơn hai ngàn chữ xáp nhập đi, xin kiếu, sâu tiếp tục truy tinh, ta đã rất cố gắng, truy tinh vĩnh viễn đều là truy những lão tinh chết đi, thích bọn họ. Ta thích ca ca, thích MJ, ta đột nhiên phát hiện, chân chính thiên vương siêu sao đều là đột nhiên mất đi, không còn bóng dáng, khổ sở.
Lấy nắp nồi che đầu chạy trốn, lại một lần nữa nuốt lời, hận ta đi, các cô nương.