Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi

Chương 79

Càn Thanh Cung, thái tử ngã xuống ngựa thì bị dập đầu tổn thương cái trán té gảy đùi phải, hiện tại trên trán quấn vải bố trắng, trên đùi phải cũng cột một cặp nẹp gỗ, nằm ở trên giường vì đau đớn mà tỉnh lại.

Thái y trông chừng ở bên cạnh cẩn thận đứng dậy chờ phân phó, có điều chỉ lát sau chợt nghe thái giám thủ vệ cất giọng hô, “Hoàng thượng giá lâm, tiểu a ca đến!”

Thái y cùng cung nữ thái giám phục vụ trong phòng đều vội vàng qùy xuống nghênh đón, thái tử liền hướng ngoài cửa nhìn sang, đến khi phía cửa xuất hiện thân ảnh của Khang Hi và củ cải đỏ.

“A mã, người tỉnh rồi sao, có còn đau không?” Củ cải đỏ vừa vào cửa đi qua vài bước, thấy mắt thái tử đã mở ra vội vàng chạy lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhăn, không dám đụng vào vết thương trên người thái tử, “Khẳng định còn rất đau.”

“Nhi thần cung nghênh hoàng a mã.” Thái tử vươn cánh tay không bị thương ra sờ đầu củ cải đỏ, nhưng không có trả lời củ cải đỏ trước, mà là chào Khang Hi trước, không cách nào cử động, biết không thể hành lễ, chỉ có thể dùng miệng nói.

“Đừng nhúc nhích, cứ nằm yên.” Khang Hi đã mở miệng trước.

Khang Hi không có răn dạy củ cải đỏ quên mất quy củ, trái lại rất là vui mừng, từ lúc thái tử được đưa đến Cung Càn Thanh, tiểu tử kia liền không ngừng sốt ruột, cùng ông chờ thái tử tỉnh lại cho đến tận bây giờ đêm đã khuya cũng chỉ chợp mắt được một chút, lúc nghe được cung nữ truyền báo thái tử đã tỉnh lại, tiểu tử liền quýnh lên, hận không thể lập tức chạy tới nhìn một cái.

“Không đau.” Thái tử hựu sờ sờ đầu củ cải đỏ kéo nó đến gần, hỏi “Đều đã trễ thế này còn chưa đi ngủ sao?”

“Ta đợi a mã tỉnh lại.” Củ cải đỏ lắc đầu an vị ở trên cái ghế đôn nhỏ do cung nữ mang tới, cả người vẫn tràn đầy tinh thần, “A mã, ta muốn đi nói cho ngạch nương, hoàng mã pháp và nhũ mẫu lại không để cho ta đi.”

“Chờ a mã khá hơn rồi hãy đi nói.” Thái tử nghe nói như thế, cười cười, ngẩng đầu nhìn về phía Khang Hi, trong mắt tràn đầy hổ thẹn, “Hoàng a mã, nhi thần đã làm phiền người phải lo lắng.”

Sau khi Khang Hi hỏi qua tình hình thương thế của thái tử liền để thái y lui ra, nghe thái tử nói như vậy, ngồi vào trên ghế cười nói, “Nhìn Bảo Thành vô sự là tốt rồi. Trẫm đã hạ lệnh đi tra xét việc ngươi lần này bị ngã ngựa, trẫm cũng muốn nhìn xem rốt cuộc ai dám to gan như vậy, cư nhiên lúc ngươi cưỡi ngựa thì ngáng chân.”

Nói rồi trong mắt Khang Hi hiện lên vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, lúc thái tử hôn mê được đưa đến Cung Càn Thanh, quả thực khiến hắn tức giận không ngớt.

Thái tử xuất cung lĩnh bao nhiêu chuyện quan trọng phải làm, chỉ với thớt ngựa và hành trang đơn giản mà không phải ngồi xe ngựa như thường ngày, thớt ngựa đó trước khi xuất cung đều đã có cung nhân tỉ mỉ kiểm tra qua, không nghĩ tới lại đột nhiên gặp chuyện không may này, Khang Hi dưới cơn nóng giận, đem những cung nhân này tất cả đều bị đưa đi hình bộ đại lao, nếu để ông tra ra chút dấu vết, tất sẽ không tha thứ cho người đứng đằng sau giật dây.

Bất quá Khang Hi rất rõ ràng, ở trước khi thái tử tỉnh lại cũng không có tra được ngựa của thái tử có bất kỳ vấn đề gì, như vậy rất có khả năng là những người đó không có tay chân ở trong cung, mà là lúc ở ngoài cung thì hành động, có thể nói thái tử lần này mang theo cũng không nhiều người, phạm vi điều tra cũng liền nhỏ đi, chỉ chờ nghe chính miệng thái tử nói một ít tình huống ngay lúc đó, cũng không có phát hiện những thị vệ tùy tùng của thái tử có cái gì dị thường, nhưng càng là như vậy, Khang Hi lại càng không tin đây là chuyện ngoài ý muốn.

“Hoàng a mã, đến bây giờ những đầu mối này sợ là bị xóa sạch rồi, có thể tra ra được hay không cũng không quan trọng.” Nơi đáy mắt Thái tử một mảnh thâm trầm, đã có người dám làm như vậy tất nhiên sẽ không sợ bị tra ra được, nhưng tra được ra thì như thế nào, nếu thật là do người mà hắn nghĩ kia, hoàng a mã có thể xử trí như thế nào?” Nhi thần muốn hỏi, chân của nhi thần như thế nào?”

Thái tử nhìn về phía chân bị thương, vẫn còn đang đau nhức như kim châm muối xát, cho tới bây giờ hoàng a mã cũng không để cho người ta nói chân của hắn ra làm sao, chỉ đành phải tự mình hỏi một câu.

“Yên tâm, sẽ tốt cả, chỉ là gảy xương mà thôi.” Khang Hi trấn an nói.

Lòng của thái tử được buông thả xuống, nếu chân bị phế đi, Đại Thanh có thể sẽ có một thái tử tàn phế.

Khang Hi thấy thái tử có tinh thần trở lại, liền hỏi tình hình cụ thể câu chuyện, còn có ở lúc thái tử ngã xuống ngựa người đầu tiên cứu chữa cho thái tử, nếu không cứu trị đúng lúc, chân của thái tử sợ là sẽ bị phế đi, ông tự nhiên ghi nhớ chuyện này, hỏi qua xong, liền nói, “Bảo Thành, ngươi trước tiên nghỉ ngơi đi, có chuyện gì chờ ngày mai lại nói.”

“Hoàng a mã cũng sớm nghỉ ngơi một chút.” Thái tử đáp, thấy bên cánh tay củ cải đỏ đã ngủ ngon lành liền đối với Khang Hi nói rằng, “Để cho cung nữ ôm Hoằng Thăng trở về ngủ đi.”

“Cũng nên để nó ngủ, từ lúc ngươi gặp chuyện không may sau, hoằng thăng cũng chưa từng nghỉ ngơi qua, quả thật là một hài tử có hiếu.” Khang Hi nhìn củ cải đỏ khen ngợi, rồi lại chế nhạo, “So với ngươi cái người a mã này nhưng thật ra mạnh mẽ hơn nhiều.”

Hai bên khóe miệng thái tử trề xuống, rất là không đồng ý, “Hắn cũng học nhi thần? Hoàng a mã, ngài cũng không thể có hoàng tôn rồi thì liền quên hoàng nhi a.”

Khang Hi được thái tử nói xong cười chỉ vào thái tử, “Được rồi, nên nghỉ ngơi đi, trẫm đi đây.”

“Ân, nhi thần cung tiễn hoàng a mã.” Thái tử cười khản, nhìn theo Khang Hi rời đi.

Chờ Khang Hi đi rồi, thái tử nhưng lại không có buồn ngủ, cả người đau nhói khó chịu, nhất là trên đùi phải, chỗ bị thương truyền đến từng cơn từng cơn đau nhức, Hà Ngọc Trụ hựu lại vào trong phòng hầu hạ, thấy thái tử đau đến ngủ không được, lòng nhìn cũng thấy sốt ruột, “Chủ tử, nô tài đi gọi thái y đến xem cho ngài lần nữa.”

“Không cần. Dục Khánh Cung bên kia thế nào? Có thể giấu được thái tử phi không?” Thái tử nghĩ đến việc mình gặp chuyện không may lâu như vậy, tin tức cuối cùng vẫn có thể truyền ra một ít, thái tử phi ở trong cung coi như tai thính mắt tinh, không biết những cung nữ nhũ mẫu của Dục Khánh Cung này có thể gạt nàng sao.

“Nô tài cũng không biết, nhưng đã căn dặn Trữ ma ma từ trước, nghĩ đến Trữ ma ma cũng sẽ tận lực che giấu chuyện này.” Hà Ngọc Trụ y theo sự thực mà trả lời, lại hỏi, “Gia, thái tử phi cuối cùng vẫn sẽ biết được, bây giờ ngài đã tỉnh, có cần nô tài phải đi nói cho thái tử phi một tiếng không?”

Thái tử suy nghĩ một chút, “Lúc này, thái tử phi chắc là đang nghỉ ngơi, ngày mai rồi hãy nói.”

“Vâng.”

Ngay vào lúc này, lại nghe được cung nữ ngoài cửa hô, “Tiểu a ca, tại sao ngài cũng tới!”

Củ cải đỏ vừa hưng phấn lại vừa sốt ruột, không trả lời người cung nữ kia, liền trực tiếp hướng vào trong phòng chạy vào, “A mã, a mã, ngạch nương sinh đệ đệ!”

Thái tử mới vừa nghe đến thái tử phi sanh con, đây không phải là sinh non sao? Lập tức mắt trợn tròn, “Giáng Phúc, con nói thế có phải là sự thực không?” Quay đầu đối với Hà Ngọc Trụ nói, “Còn không mau đi hỏi thăm tin tức.”

Củ cải đỏ vội vàng gật đầu, “Vừa lúc nãy con và hoàng mã pháp trở về thì nghe công công nói, đáng lẽ con phải về Dục Khánh Cung nhưng hoàng mã pháp không cho, muốn đến nói cho a mã hoàng mã pháp cũng không chịu,” củ cải đỏ nói với giọng không vui, “Lúc con quay về trong phòng ngủ thì len lén chạy ra.”

Trong lòng thái tử bây giờ tất cả đều nghĩ đến việc thái tử phi làm sao lại sanh non, trong cung nữ nhân sinh non có người nào có kết cục tốt, điều không phải là hài tử mất sớm thì cũng là hai mẹ con đều không qua khỏi, nghĩ tới đây, thái tử lại nóng ruột, không được, hắn vẫn phải về Dục Khánh Cung một chuyến!

“Người đâu, cô phải về Dục Khánh Cung!”

“Hồ đồ!” Thanh âm của Khang Hi truyền vào, thấy ngoài cửa đám người Lý ma ma và Cam Dược đang quỳ nghe giáo huấn, “Đồ vô dụng, vậy mà lại để tiểu a ca chạy tới!”

Đám người Lý ma ma sợ đến mức dập đầu không ngừng, Khang Hi hừ lạnh phất tay áo đi vào trong nhà, Lý Đức Toàn theo phía sau, dưới sự cho phép của Khang Hi vội vàng thông báo cho thái tử, “Thái tử điện hạ, vừa nãy người của Dục Khánh Cung báo lại, thái tử phi sinh một tiểu a ca, mẹ con bình an.”

Trong lòng thái tử vui vẻ, củ cải đỏ quệt mồm đứng ở trước mặt của Khang Hi, nghe nói như thế cũng cao hứng hẳn lên, “Ta có đệ đệ. Ta phải về Dục Khánh Cung coi ngạch nương.”

“Thái tử…” Hà Ngọc Trụ cũng mới hỏi thăm tin tức trở về, vừa muốn giương giọng báo tin tức tốt cho thái tử, vừa thấy thân ảnh màu vàng chói mắt trong phòng kia, thanh âm nhất thời như bị chặt đứt vậy, vội vàng quỳ xuống hành lễ với Khang Hi.

“Hoằng Thăng, Dục Khánh Cung hiện tại rất là rối ren, ngươi trở lại gây thêm phiền phức sao?” Khang Hi trừng mắt củ cải đỏ một cái, thái tử phi sinh non, vốn là phải gạt thái tử, kết quả lại để cho tiểu gia hỏa này nghe được, còn bị nó lén lút chạy tới nói cho thái tử, việc này làm ông rất mất hứng, còn may tin tức mới vừa truyền đến không lâu sau lại có cung nhân tới báo lại, thái tử phi sinh hạ một tiểu a ca, lúc này mới khiến hắn vui vẻ, thuận tiện qua đây báo cho biết thái tử, miễn cho hắn lo lắng.

“Hoàng a mã, Dục Khánh Cung hiện tại không có một người chủ sự, nhi thần nghĩ…” Thái tử cũng muốn quay về Dục Khánh Cung, tuy rằng nghe được mẹ con bình an, nhưng không thấy tận mắt vẫn luôn khiến hắn lo lắng.

“Ngươi bây giờ không thể đi loạn!” Khang Hi nhìn đảo qua cái chân bị thương của thái tử, nếu không phải sợ thái tử biết được tin tức liền kích động chạy đi, thì căn bản ông cũng không cần gạt hắn.

Thái tử nghe được lời Khang Hi nói xong thì trong đầu liền rõ ràng, sợ là hoàng a mã không thích hắn quá coi trọng thái tử phi, hắn cười gật đầu, đem lời chuyển sang trên người đứa con mới sinh, “Hoàng a mã nói phải, nhi thần nghĩ đến tiểu a ca mới sanh ra mà có chút nóng vội.” Nói xong, nét vui mừng trên mặt thái tử không che giấu được, “Có điều tiểu a ca mới sinh, có thể cho gọi thái y tới nhìn, thái tử phi cũng được thái y xem qua chưa?”

Khang Hi thấy thái tử là bởi vì quá mức vui mừng mà trông ngờ nghệch như vậy, sắc mặt hòa hoãn, “Trẫm đã để chưởng sự cô cô của Càn Thanh Cung quá đó, ngươi cứ an tâm.”

” n, nhi thần cám ơn hoàng a mã.” Thái tử vội nói, dừng một chút, thấy giờ cũng sắp canh hai, nghĩ đến hoàng a mã bởi vì hắn còn có chuyện của Dục Khánh Cung mà đến bây giờ vẫn chưa có đi nghỉ ngơi, trong lòng hổ thẹn không yên, “Hoàng a mã, hay là người đi nghỉ ngơi trước một lát đi, nhi thần thấy người suốt đêm không ngủ như vậy, trong lòng bất an.”

“Ừm.” Khang Hi hừ nhạt một tiếng, rốt cuộc đáp ứng, thấy củ cải đỏ đã sớm tỉnh táo không còn buồn ngủ, “Hoằng thăng, còn không mau cùng hoàng mã pháp trở lại?”

“Nga.” Củ cải đỏ kéo dài thanh âm đáp, lê bước chân đi theo phía sau Khang Hi.

Khang Hi lần nữa rời đi, Hà Ngọc Trụ mới thở phào một hơi, đến bên người thái tử, đem tin tức cụ thể từ Dục Khánh Cung nói cho thái tử, “Gia, lúc thái tử phi thấy ngài còn chưa có quay về Dục Khánh Cung có hỏi qua hai lần, sau đó Trữ ma ma lại không giữ kín miệng được tiết lộ tin tức ngài bị thương, thái tử phi lo lắng cho ngài bước xuống nhuyễn tháp thì sơ ý để động thai khí, cho nên tiểu a ca mới sinh non. May là lúc này mẹ con bình an.”

Dục Khánh Cung, thái tử phi từ lúc sinh hạ hài tử xong vẫn ngủ mê man, Cam Thảo Cam Lộ cùng bà đỡ coi chừng, Trữ ma ma và Cam Lâm thì chiếu cố nhị a ca mới sinh, bởi vì ở trong bụng mẹ được nuôi thật tốt, tuy rằng nhị a ca chưa đủ tháng đã sinh hạ, nhưng so với hài tử bình tường lúc mới sanh ra cũng không khác biệt lắm, chỉ là không giống Hoằng Thăng tiểu a ca lúc mới ra sinh thì da mặt trắng noản sáng bóng như vậy, mà là khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, trên cổ có chút da nhăn, nhưng cho dù như vậy, nhưng ở trong mắt đám người Trữ ma ma xem ra, đây cũng là một tiểu a ca kháu khỉnh nhất rồi.

Thái tử phi ngay từ đầu tuy rằng vô cùng đau đớn, nhưng khi vào phòng sinh cũng rất thuận lợi mà sinh con ra, tiểu tử kia cũng chưa từng dày vò ngạch nương mình lần nào đã nhanh chóng ra đời.

Vốn dĩ Trữ ma ma còn lo lắng bởi vì nguyên do sinh non mà tiểu a ca sẽ bị cái gì đó, nhưng sau khi thái y xem qua, tiểu a ca rắn chắc khỏe mạnh, làm cho các nàng vạn phần vui vẻ.

Thái tử phi cố gắng mở mắt, bên tai còn quanh quẩn tiếng trẻ con khóc, hài tử, hài tử… Thái tử phi mở choàng mắt, Cam Thảo ở một bên trông chừng liền nhìn thấy vội hỏi, “Chủ tử đã tỉnh!”

“Chủ tử đã tỉnh, người tỉnh lại rồi!” Cam Lộ, và cung nữ hầu hạ ở đây đều cao hứng hô.

Thái tử phi vừa định cử động, liền đau đến xuất mồ hôi trán, chỉ có thể nằm, thanh âm nghẹn ách vấn, “Đứa bé thế nào!”

“Hồi bẩm chủ tử, tiểu a ca khỏe mạnh, thái y nói, đều khoẻ mạnh so với hài tử đủ tháng, ngài yên tâm, Trữ ma ma và Cam Lâm tự mình chiếu cố tiểu a ca, nhũ mẫu cũng túc trực ở nơi đó. Được rồi, chủ tử, thái tử điện hạ cũng đã tỉnh, người đừng lo lắng, hiện tại việc chủ yếu nhất vẫn chính là dưỡng tốt thân thể của người.” Cam Lộ nói nhanh, đem những chuyện thái tử phi muốn biết nói ra một lượt.

Thái tử phi sau khi nghe trong lòng trầm tĩnh lại, cả người như nhũn ra, Cam Thảo đã bưng một chén nước tới, “Chủ tử, người trước hết nên dùng nước làm trơn cổ họng, không thể uống nhiều.”

Thái tử phi liền nhấp một chút nước nhuận hầu, “Trong cung đều biết tin tức chứ.”

“Hồi bẩm chủ tử, đều đã truyền khắp trong cung, thái tử điện hạ cũng đã biết.” Cam Lộ lại nói.

“Được rồi, bổn cung đã biết. Đám nữ nhân ở sân viện đều không nháo chứ.” Thái tử phi lại hỏi những nữ nhân ở trong hậu viện Dục Khánh Cung kia.

Cam Lộ lắc đầu, “Hồi bẩm chủ tử, không có. Các chủ tử đều ở trong sân viện của mình chờ tin tức, sau khi ngài sinh tiểu a ca, cũng liền chỉ có Trình giai trắc phúc tấn và Lâm giai trắc phúc tấn qua đây hỏi han một tiếng, có điều cũng bị chúng nô tỳ ngăn cản.”

Thái tử phi nghe xong liền không hề để bụng, cơn buồn ngủ ập tới, nhắm mắt lại liền nghỉ ngơi.

Thái tử cũng không có đợi ở Cung Càn Thanh lâu, sau ba ngày liền trở về Dục Khánh Cung, mà củ cải đỏ đã sớm trở về Dục Khánh Cung nhìn thái tử phi và nhị đệ của nó trước, đệ đệ không thấy đâu, chỉ thấy thái tử phi, đợi đến lúc thái tử trở về mới rốt cuộc thấy nhị đệ.

Thấy thái tử phi thân thể còn không thoải mái, lại thấy tiểu đệ da mặt đỏ hồng nhăn nheo, mất hứng, “Ngạch nương, Nhị đệ thật là xấu xí, còn hại ngạch nương khó chịu.”

Thái tử phi bị củ cải đỏ chọc cười, “Lúc ngươi ra đời cũng không phải như vậy sao?”

“Không giống nhau, nhũ mẫu nói, lúc con ra đời nhìn rất bụ bẫm.” Củ cải đỏ phản bác.

Thái tử phi cũng một cố ý bắt chẹt nó, vốn dĩ lúc củ cải đỏ ra đời quả thực cùng hài tử bình thường không giống nhau, trắng nõn thủy nộn, “Đệ đệ ngươi còn chưa có nẩy nở, nuôi thêm một ít ngày, cũng sẽ rất ưa nhìn.”

“Thật vậy chăng?”

“Thực sự. Củ cải đỏ, con sau này cũng không thể trông mặt mà bắt hình dong, đây là không đúng.” Thái tử phi nói, “Đệ đệ cho dù thực sự xấu xí, ngươi cũng không thể nói hắn như vậy.”

Củ cải đỏ thăm dò nhìn một chút tiểu đệ đệ đang ngủ, nói, “Ngạch nương, ta biết rồi, ta chỉ là kỳ quái, ta đều đẹp mắt như vậy, đệ đệ làm sao có thể xấu xí, sau này nó không vui thì làm sao bây giờ?”

“Ngươi còn nhỏ tuổi biết cái gì mà đẹp với xấu.” Thái tử phi vừa cười nói rằng, “Đệ đệ được sinh ra sớm, sau này ngươi phải làm ca ca tốt.”

“Đó là đương nhiên, con sẽ chiếu cố hắn.” Củ cải đỏ ưỡn ngực cam đoan, lại hỏi, “Ngạch nương, đệ đệ có tên chưa?”

“Còn chưa có.”

“Ta đây đặt cho hắn. Ngạch nương, người kêu con củ cải đỏ, ta hiện tại trưởng thành, không thể kêu tên này nữa. Đệ đệ hiện tại đỏ như vậy, mong muốn nó sau này đẹp được giống như con, đã vậy gọi là gạo nếp đỏ được rồi, không uổng phí. Người sau này cứ gọi nó như vậy.” Củ cải đỏ tự ý quyết định nói, nói xong len lén quay mặt ra chỗ khác nở nụ cười.

Thái tử phi vi nhướn mày nhìn củ cải đỏ, mới bây lớn mà đã bắt đầu ghét bỏ nhũ danh của mình sao?

Củ cải đỏ thấy thái tử phi không đáp ứng, liền lôi kéo ống tay áo thái tử phi, “Có được hay không, cứ gọi là gạo nếp đỏ, ai, đệ đệ mở mắt, khẳng định nó cũng rất thích cái tên này.” Củ cải đỏ chỉ vào tiểu đệ đệ đã tỉnh lại, hai mắt tiểu tử kia to tròn đen kịt giống như mắt thái tử phi, trong suốt chiếu sáng.

“Cái gì mà gạo nếp cao!” Thanh âm của thái tử truyền vào, không bao lâu, liền thấy hắn vội vàng tiến đến, vẫy lui cung nữ thái giám, rồi mới thả lỏng người mà nhìn thái tử phi và hai đứa con trai.

“A mã, ta đặt nhũ danh cho đệ đệ.” Củ cải đỏ trả lời.

Thái tử bất mãn, “Hồ đồ.” Nói rồi nhìn về phía thái tử phi, “Giáng Phúc thật đúng là được ngươi chân truyền, lấy nhũ danh đều không vượt được mặt bàn.”

Thái tử phi cười đến mắt mị mị, “Quá khen. Gạo nếp đỏ tốt a, không gọi cái này chẳng lẽ muốn kêu Phúc Khí hay là Phúc Lộc Thọ?”
Bình Luận (0)
Comment