Thái tử phi đem lá thư viết lúc trước đốt, lần thứ hai đề bút, đem chuyện Đoan Tĩnh công chúa có thai báo cho biết thái tử. Viết xong lá thư, liền phái tâm phúc quất roi thúc ngựa đưa đến doanh địa, bên này Cam Lộ sắc mặt mang vẻ vui mừng mà đi qua bẩm, “Chủ tử, thái tử điện hạ hồi âm cho người.”
“Sao?” Đuôi lông mày thái tử phi nhướn một cái, khóe miệng khẽ nhếch, “Trình lên.” Lúc này, thái tử viết thư cho mình, chẳng lẽ đang rảnh rỗi, chuẩn bị cùng mình nói chuyện về Ô Đan cách cách?
Thái tử phi cảm thấy rất hứng thú với nội dung bức thư, bóc niêm phong lấy ra lá thư, thấy bút tích xác nhận là thư thái tử điện hạ đích thân viết không có lầm, lại nhìn kỹ một lần. Thấy trong thư xưng hô, ‘Ngô thê Tĩnh Nghiên, cô mong nhớ’ (Tĩnh Nghiên vợ ta, ta quá mong nhớ nàng) bảy chữ, khóe miệng thái tử phi ngậm cười, tiếp tục nhìn xuống, chỉ thấy thái tử quan tâm hỏi thăm tình hình mình gần đây, còn có việc mang thai, quan tâm hỏi thăm xong còn đề cập cuộc sống của hắn ở chỗ Khang Hi, tiện thể nói củ cải đỏ tiểu tử này không nghe lời, nhiều lần khiêu khích sự uy nghiêm của người làm a mã như hắn, cuối thư cùng thái tử phi trao đổi hỏi thăm tình hình sinh hoạt hàng ngày của nhị nhi tử Hoằng Tích trong cung, đem cả phong thư nhìn một lượt cũng không hề có nửa chữ đề cập đến vị Ô Đan cách cách người này.
Thái tử phi đọc thư xong, tâm tình thật tốt, đám người Trữ ma ma coi sắc mặt đoán ý, đương nhiên biết thái tử gởi thư khiến thái tử phi tâm tình sảng khoái, cả đám cũng mang ý mừng trên mặt.
Thái tử phi lại không để tâm các nàng suy nghĩ cái gì, mà là đối với chuyện thái tử nói Hoằng Thăng làm chuyện hồ đồ mà nhìn có chút có chút hả hê, nghĩ đến nhị nhi tử Hoằng Tích bị giữ lại ở trong cung, tuy rằng dưới sự trông chừng của Lý ma ma các nàng sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng mà năng lực gây chuyện của tiểu tử kia cũng rất mạnh, nếu như không phải sợ hiện tại thai nhi bất ổn, mình cũng đã sớm đi về cung. Đều đã hơn hai tháng không gặp tiểu gia hỏa kia, trong lòng cũng mong nhớ, sau khi hồi cung còn không biết nên dỗ hắn thế nào đây.
“Trữ ma ma, ngày mai chúng ta hồi kinh đi.” Thái tử phi nghĩ, liền hạ quyết định này, không muốn tiếp tục đứng ở phủ Đoan Tĩnh công chúa nhìn những chuyện thị phi phiền toái. Trong thư thái tử cũng có đề cập đến ý tứ mình nên hồi kinh, chẳng bằng về sớm một chút, ở nơi nào dưỡng thai điều không được, đều giống nhau, quay về Dục Khánh Cung càng thoải mái hơn.
“Chủ tử, vội vã như vậy có thỏa đáng không?” Trữ ma ma nhưng là đang lo lắng trên đường xóc nảy, đối với thân thể thái tử phi không tốt.
“An tâm. Không cần phải đi quá nhanh, trên đường chú ý nhiều một chút sẽ không có chuyện gì.” Thái tử phi nói, “Cũng không qua bao lâu nữa, thánh giá cũng sẽ hồi kinh. Bổn cung rời kinh lâu như vậy, trong cung thế nào còn không biết đây.”
“Chủ tử nói phải.” Trữ ma ma suy nghĩ một chút nói, lúc này hoàng thái hậu cùng thái tử phi đều rời kinh lâu như vậy, trong cung chỉ mấy người chủ cung nương nương chủ trì cung vụ, cũng không biết đi trở về sau có cái gì thay đổi, sớm trở lại sớm làm quen đối với việc chủ tử an thai cũng có lợi. “Nhị a ca xa cách chủ tử lâu như vậy, nói không chừng cũng là đang rất nhớ người đây.”
“Chủ tử, nô tỳ sẽ lập tức chuẩn bị công việc trở về kinh.” Cam Lâm nghe xong, nhân tiện nói.
“Ừ, đi đi.” Thái tử phi gật đầu, Cam Lâm vừa muốn xoay người đi ra ngoài, lại vội nhắc nhở, “Cam Lâm, mấy món đồ vật bổn cung muốn tặng cho nhị a ca đã chuẩn bị xong chưa, đừng giảm bớt.” Đây chính là mình đáp ứng gạo nếp cao, dọc theo đường đi sưu tầm bảo vật, cuối cùng gom một đống mang về dỗ người.
“Vâng, chủ tử yên tâm.” Cam Lâm cười yếu ớt, sao có thể không biết suy nghĩ của thái tử phi, ứng tiếng, liền đi an bài tất cả công việc.
Đoan Tĩnh công chúa mới rời khỏi nơi ở thái tử phi không bao lâu, chỉ thấy nha hoàn dẫn một tiểu cung nữ báo lại, không cần phải nói đó chính là cung nữ hầu hạ thái tử phi, đợi tiểu cung nữ làm phúc lễ xong, Đoan Tĩnh công chúa mới hỏi vấn, “Thái tử phi có chuyện gì sao?”
“Hồi bẩm công chúa điện hạ, thái tử phi nương nương nói phải về kinh, để nô tỳ tới báo cho công chúa một tiếng.” Tiểu cung nữ trả lời.
Đoan Tĩnh công chúa nghe được thái tử phi phải về kinh, kinh ngạc cùng thiếp thân nhũ mẫu liếc nhìn nhau, vừa nhìn về phía tiểu cung nữ, “Tại sao thái tử phi lại đột nhiên phải về kinh?” Mới sáng nay còn cùng mình nói đến thật cao hứng, chưa hề đả động một chút xíu nào đến chuyện phải về kinh, thế nào nói về là đã về ngay như vậy.
“Hồi bẩm công chúa điện hạ, nô tỳ không biết.” Tiểu cung nữ làm sao biết chủ tử mình vì sao lại nảy ý hồi kinh, liền thành thật trả lời.
Đoan Tĩnh công chúa cũng biết có hỏi cũng không biết thêm gì, dương tay để tiểu cung nữ đứng dậy, “Theo vổn cung đi gặp thái tử phi.”
Tiểu cung nữ hơi sững sờ một chút, rồi vội vàng đáp ứng, “Vâng.” Liền đứng dậy, dẫn Đoan Tĩnh công chúa, cùng thiếp thân nhũ mẫu và bọn nha hoàn của nàng hướng chỗ thái tử phi đi đến.
Thái tử phi đang ở, nghe được cung nữ thông báo Đoan Tĩnh công chúa lại tới rồi, thầm nghĩ mình phải về kinh, Đoan Tĩnh công chúa qua gấp như vậy làm chi, chẳng lẽ là luyến tiếc chị dâu.
“Sao công chúa lại tới đây, ngươi bây giờ nên mau chóng quay về trong viện dưỡng thai mới phải.” Thái tử phi nhìn thấy Đoan Tĩnh câu nói đầu tiên đó là quan tâm thân thể công chúa.
“Thái tử phi chị dâu, sao người lại đột nhiên nói phải về kinh như vậy? Có phải thần muội tiếp đón không chu toàn, hay là người ở phủ công chúa cảm thấy không tiện?” Đoan Tĩnh là có chút nôn nóng, thái tử phi đột nhiên phải đi, nhất định là có chuyện gì sắp phát sinh mới có thể quyết đoán như vậy, dù sao thái tử phi cũng đã tạm ở lại phủ công chúa an thai, đợi thánh giá hồi kinh thì cùng nhau trở lại cũng được mà. Hiện tại phải đi, không để ý tới thân thể, chẳng lẽ là thái tử có tin tình báo gì khiến thái tử phi hành động vội vã như vậy, phủ công chúa của nàng bây giờ là chỗ không chạy đi sẽ không xong sao.
“Công chúa ngươi nghĩ nhiều rồi, bổn cung ở phủ công chúa ở rất tốt, chỉ là trong cung, ngươi cũng biết, Hoằng Tích còn nhỏ, rời cung lâu như vậy, bổn cung rất nhớ nó.” Thái tử phi nhắc tới Hoằng Tích thì mặt lộ vẻ khó xử, chống lại ánh mắt quan sát của Đoan Tĩnh công chúa, lại đeo lên khuôn mặt tươi cười, “Công chúa, bổn cung đi rồi, ngươi phải tự mình lạc quan lên, an tâm dưỡng thai, có biết không?”
Đoan Tĩnh thấy thái tử phi nói là lo cho nhị a ca của Dục Khánh Cung, biết nàng quan tâm tiểu nhi tử, có lẽ là nhị a ca ở trong cung gây họa gì, thái tử phi mới có thể gấp như vậy trở về, sờ sờ bụng dưới, bên trong là con của mình, người làm mẹ nào mà không nhớ hài tử, trong lòng cũng có một giòng nước ấm chảy qua, cười nói, “Thái tử phi chị dâu yên tâm, thần muội nhớ kỹ.”
Nói xong lại nói, “Việc hồi cung để thần muội phái người hỗ trợ, cái mảnh đất Lạp Thấm này tuy rằng không coi là màu mỡ trù phú, nhưng một ít hàng thổ sản vẫn phải có, để thần muội an bài một ít sản vật để người mang về cung đi, coi như là một phần tâm ý của muội gửi về kinh.”
“Công chúa có lòng.” Thái tử phi tràn đầy lòng biết ơn, “Bổn cung hiểu, Bố quý nhân cũng rất nhớ công chúa.” Bố quý nhân là mẹ đẻ của Đoan Tĩnh công chúa, bà chỉ có một đứa con gái này, cho dù gả đến Mông Cổ, Đoan Tĩnh công chúa chỉ sợ cũng rất mong nhớ ngạch nương của mình.
Đoan Tĩnh nghe được thái tử phi nhắc tới Bố quý nhân, hai mắt ửng đỏ, nói, “Thái tử phi chị dâu, thần muội đời này sợ khó mà hồi kinh, ngạch nương ở trong cung, còn làm phiền người chiếu cố một chút…”
“Công chúa yên tâm. Ngươi phải nhớ tự chiếu cố mình cho tốt, nếu ngươi sống tốt, Bố quý nhân tự nhiên là sẽ an tâm.” Thái tử phi vỗ vỗ mu bàn tay của Đoan Tĩnh công chúa.
Thái tử thu được thư thái tử phi gởi tới thì sắc trời đã tối, Hoằng Thăng cũng vừa mới tới. Hoằng Thăng ở chỗ Khang Hi hoàn thành bài tập hoàng mã pháp giao cho xong, lại cùng thập tam a ca, cửu a ca, thập a ca ở trên thảo nguyên hoạt động một phen, liền trở lại chỗ thái tử nơi này, muốn thái tử xem hắn mấy ngày nay ngoan ngoãn nghe lời mà đem thư thái tử phi viết trả lại cho hắn.
“A mã, ngạch nương cũng viết thư cho ngài?” Hoằng Thăng nhón chân đi tới, thấy trên tay thái tử là bút tích quen thuộc của ngạch nương nhà mình, vội hỏi.
“Ngươi điều không phải đã thấy rồi sao?” Thái tử xoay người, đi đến ghế ngồi xuống, mở thư ra đọc.
“A mã, còn thư ngạch nương viết cho ta…” Ngài mau đưa cho ta. Hoằng Thăng mắt lom lom nhìn thái tử, nhìn đến độ thái tử đọc thư đều không thể tập trung tinh thần.
Thái tử trừng mắt Hoằng Thăng một cái, đem lá thư thái tử phi viết kia ném tới trong ngực hắn, mới một lần nữa bắt đầu đọc thư thái tử phi gởi tới, Hoằng Thăng vui vẻ tưng bừng cầm lá thư, cái mông nhỏ xê dịch, chỉnh tư thế ngồi cho thật thoải mái, vô cùng cao hứng mà đọc xem ngạch nương viết cái gì cho hắn.
Thái tử thư ra, đầu tiên là bất mãn chữ thái tử phi viết quá nhỏ, chờ nhìn nội dung thái tử phi viết trong thư sau, vùng xung quanh lông mày lại nhíu lại, đối với nhi tử đang đọc thư vui đến nhếch mép cười nói, “Giáng phúc, ngươi ở lại trong lều a mã, a mã có việc muốn tìm hoàng mã pháp ngươi.”
Hoằng Thăng nghe xong hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn a mã đã đứng dậy, nhân tiện nói, “Vâng, a mã, nhi tử giúp ngươi coi chừng doanh trướng.”
Thái tử khoát khoát tay, mang theo Hà Ngọc Trụ cùng thị vệ, liền hướng phía doanh trướng của Khang Hi đi.
Hoằng Thăng thấy thái tử không ở, vì vậy thẳng thắn nằm trên nhuyễn tháp xem chuyện ngạch nương nói phát sinh trong kinh với hắn, còn có nhị đệ làm một ít việc ngốc, vui vẻ cười ra tiếng.
Đang rất vui vẻ, chợt nghe bên ngoài có chút tiếng động lớn xôn xao, có chút bất mãn mà nhíu mày, đối với thiếp thân thái giám nói, “Đi ra ngoài nhìn một cái xem là chuyện gì.”
“Vâng.” Thiếp thân tiểu thái giám cơ linh mà lên tiếng trả lời, liền đi ra, không bao lâu đã trở về đáp lời, “Tiểu chủ tử, Ô Đan cách cách ở bên ngoài, đang bị thị vệ ngăn lại.”
“Sao? Hiện tại trời cũng sắp tối.” Hoằng Thăng liếc ngang tiểu công công, trong lòng thầm nghĩ đang yên đang lành nàng chạy đến doanh trướng a mã để làm chi, còn ngại lần trước chưa đủ xấu hổ? Hừ, chắc nên để hoàng mã pháp cho nàng một đạo ý chỉ ban cho người nào đó, miễn cho luôn nghĩ tới a mã. Đúng, đợi lát nữa trở về thì nói cho hoàng mã pháp.
“Đem người ngăn lại, cho người đến nói cho Cát Nhĩ Tang Vương gia, quản hảo muội muội của hắn.”
“Vâng.” Tiểu công công đáp, biết tiểu chủ tử là đang mất hứng. Trong lòng cũng đối với cái vị Ô Đan cách cách này có chút xem thường, có chuyện lần trước mà sao vẫn cứ đi làm việc khổ thân như thế chứ, cho dù hoàng thượng chỉ hôn cho nàng, cũng chẳng thể chỉ hôn cho người chưa vợ nào cả, các vương gia Mông Cổ đối với chuyện phát sinh người nào mà chẳng biết, danh tiết đều bị phá hủy, còn muốn thấy người sang bắt quàng làm họ, ai bị chỉ hôn cho nàng cũng thật không may.
Chuyện phát triển rất như ý Hoằng Thăng, cũng không biết thái tử cùng Khang Hi mật đàm cái gì, chờ thái tử trở về, Hoằng Thăng bị gọi về chỗ lão gia tử bên người, lại có thể cảm giác được tâm tình hoàng mã pháp không được tốt. Lý công công ám chỉ hắn thánh thượng mới vừa nguôi giận, để hắn cẩn thận một chút đừng chọc tức lão gia tử, Hoằng Thăng hiểu ý, cặp mắt đen lúng liếng kia như có nước chuyển động, bước từng bước nhỏ nhẹ đi tới bên người Khang Hi, thanh âm mềm mềm, “Hoàng mã pháp, ngài dùng bữa chưa?”
Khang Hi thấy tiểu tử kia vẻ mặt lấy lòng, sắc mặt đã phục hồi như bình thường, đưa tay sờ sờ ót của hắn, “Hoằng Thăng đói bụng sao? Trước tiên dùng chút điểm tâm của ta, đợi chút nữa đại yến cũng sắp bắt đầu rồi.”
“Hảo.” Hoằng Thăng nghe xong trái lại gật đầu, Mãn Mông đại yến, yến hội quan trọng như vậy sao có thể không đi. Tuy rằng hoàng mã pháp đã như là không sao, nhưng Hoằng Thăng cảm giác mình lúc này không thể đưa ra cái yêu cầu nhỏ của mình, làm hoàng mã pháp thêm phiền lòng, đành phải đem ý niệm đối phó Ô Đan trong đầu đè xuống.
Không nghĩ tới, ở trong đại yến Mãn Mông, Lạp Thấm Đỗ Lăng quận vương chủ động vì muội muội của hắn cầu chỉ, vốn dĩ muội muội của hắn Ô Đan đã không thể được tuyển vào cung, cho nên tự gả, thấy thánh thượng đại yến, liền đưa ra thỉnh cầu hướng Khang Hi ban hôn, đem muội muội của hắn Ô Đan cho thiếp thân thị vệ của chính hắn, Mông Cổ dũng sĩ Đồ Đặc. Người ở chỗ này đều biết rõ, nếu Ô Đan không quấn quít lấy thái tử tự phá hủy danh tiết của mình, với thân phận của nàng thì sẽ không bị gả cho một dũng sĩ, Khang Hi cũng không có làm khó dễ, liền ban hôn, lúc này lại cho đám vương gia, cách cách ban hôn, đem yến hội lên mức cao trào.
Hoằng Thăng nhưng lại rất cao hứng, làm cửu a ca chế nhạo hắn, “Hoằng Thăng, vợ của ngươi phải gả cho người khác kìa.” Nói hết lời cũng không khiến hắn tức giận.
Thái tử phi làm tốt công việc hồi kinh, truyền tin tức hồi kinh cho thái tử, ngày thứ hai khí trời tốt, liền sớm khởi hành, hồi kinh cũng không vội cứ từ từ mà đi, chú ý thân thể, phải mất nhiều ngày mới trở về được kinh, sau đó tiến vào Dục Khánh Cung, cũng là lúc thu được tin tức thánh giá cũng chuẩn bị trở về kinh.
Trở lại Dục Khánh Cung, người trong cung đều nhận được tin tức, các nơi đều phái người tới hỏi thăm một phen, thái tử phi để nhũ mẫu sắp xếp, nhìn thấy nhị nhi tử Hoằng Tích đã lâu không gặp.
Thân ảnh nho nhỏ đứng thẳng, quay lưng lại chính là không chịu nhìn thái tử phi, cũng không chịu tiến lên, không giống như trước ở trong cung, tiểu tử kia đi chơi về thấy thái tử phi, đều là chạy nhanh về phía thái tử phi làm nũng, lần này đã lâu không gặp như vậy, lại đứng bất động có thể thấy được là đang hờn dỗi.
Thái tử phi mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng thấy Hoằng Tích như vậy cũng gấp rút bước lên phía trước, chậm rãi ngồi xổm xuống, thấy hai bàn tay mập mạp của Hoằng Tích che mắt lại, ngực hoảng hốt, “Hoằng Tích, ngạch nương đã trở về. Ngươi làm sao vậy, không thích ngạch nương trở về sao?”
Nói rồi nhẹ gỡ tay nhỏ của hắn, chỉ thấy mắt hạnh của tiểu tử kia giống như làm trơn bằng nước, bỉu môi phiết quá, mang theo tiếng khóc nức nở bất mãn nói “Ngạch nương cùng a mã không cần ta nữa, các ngươi đi lâu như vậy, mang theo ca ca, các ngươi không cần ta nữa!”
“Ai nói ngạch nương không cần gạo nếp cao!” Thái tử phi nghe được Hoằng Tích nói, vội vàng đem tiểu tử kia kéo vào trong lòng an ủi, “Ngạch nương ngày ngày nhớ mong ngươi.”
“Gạt người!” Hoằng Tích dụi đầu vào trên xương quai xanh của thái tử phi, “Bọn họ đều nói ngạch nương lại có tiểu đệ đệ, không cần ta nữa. Ta một mình chờ ở trong cung, lâu như vậy, các ngươi đều không trở lại!”
“Đừng nghe những người đó nói bậy! Ngạch nương với a mã ngươi làm sao sẽ không cần ngươi!” Thái tử phi nghe được Hoằng Tích nói, mắt đảo qua Lý ma ma, lại vội vàng hống nhi tử, “Ngạch nương đã trở về, qua mấy ngày, hoàng mã pháp, a mã cùng ca ca của ngươi cũng đều trở về. Đừng khóc.”
“Ta không có khóc.” Tiểu tử kia dương đầu bất mãn, lung tung quẹt mắt, thái tử phi thấy hắn đã có chút bình tĩnh, liền đứng dậy kéo hắn một đừng đến trên nhuyễn tháp, lúc này mới có cơ hội nhìn kỹ tiểu tử kia một chút.
Thấy khuôn mặt luôn núc ních thịt của Hoằng Tích có chút gầy, thái tử phi có chút đau lòng sờ sờ đầu hắn, “Làm sao lại gầy như thế, không có ăn ngon sao?”
“Có.” Hoằng Tích dính ở bên người thái tử phi, “Thế nhưng ngạch nương, nhũ mẫu các nàng không cho ta đi chơi, không chịu để cho ta tới sở a ca, không để ta rời khỏi Dục Khánh Cung nửa bước, lại ôm ta đến chỗ Tô Ma Lạt Cô học chữ, may còn có thập nhị thúc thường hay đến Từ Ninh Cung là chơi với ta.”
Thái tử phi nghe xong lịch trình mỗi ngày của Hoằng Tích, cùng tin tức nhận được là trùng khớp, liền cười nói, “Hoằng Tích là do quá buồn bực nên gầy đi sao?” Trước đây để Lý ma ma chiếu cố Hoằng Tích, liền không muốn lúc mình không ở trong cung để Hoằng Tích thường xuyên chạy đến sở a ca hoặc chỗ khác trong cung chơi, miễn cho chọc chuyện gì hoặc là Hoằng Tích có chuyện gì, khiến mọi người mất mặt, thái tử phi còn là rất đề phòng những nữ nhân kia của Khang Hi. Nhưng lại sợ Hoằng Tích phiền muộn, liền muốn để người ôm hắn đi Từ Ninh Cung chỗ Tô Ma Lạp Cô hít thở không khí, tốt xấu gì tiểu gia hỏa này cũng đã nghe lời qua hai tháng.
“Ngạch nương đã trở về, sẽ không buồn bực.” Hoằng Tích nói, nhớ tới những chuyện lúc thái tử phi gần đi đã đáp ứng hắn, đưa tay nhỏ bé ra, cười hí mắt, “Ngạch nương, quà cho nhi tử đâu.”
“Ai nha,” Thái tử phi như chợt nhớ tới, đáng thương mà nhìn Hoằng Tích, “Ngạch nương đã quên, làm sao bây giờ?”
Hoằng Tích mở to mắt, bị đả kích nhìn thái tử phi, vỗ vỗ gương mặt, không tin hỏi, “Ngạch nương, ngươi gạt người?”
Thái tử phi lại tránh khỏi ánh mắt tràn đầy khát cầu của Hoằng Tích, một tay che mặt, “Gạo nếp cao, ngạch nương có lỗi với ngươi!”
“…”, Hoằng Tích nhìn thái tử phi, miệng méo mó như muốn khóc lại không khóc, vẻ mặt khổ sở, thấy vậy thái tử phi lương tâm bất an đều sắp chuẩn bị nói thật, tiểu tử kia lại nói ra một câu: “Ngạch nương, tiểu đệ đệ ngươi chưa quên mang về đi?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cầu tung hoa cầu động lực