Thái tử phi nghe được những lời này của gạo nếp cao, khóe miệng khẽ giật, Hoằng Tích ở trong cung làm sao có thể chưa thấy qua người mang thai, cố ý hỏi mình có quên đem tiểu đệ đệ trong bụng về hay không, ý tứ có thể thấy được rõ ràng. Lại nhìn tiểu tử kia đang len lén liếc bụng của mình, cũng biết tiểu tử kia là đang bất mãn cười nhạo mình cái vị ngạch nương kém trí nhớ này.
Nghĩ đến điểm này, thái tử phi nhịn không được cười nhéo nhéo bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai một cái, “Hảo ngươi một tiểu bại hoại, dám giễu cợt ngạch nương.”
“Ha hả, ngạch nương đừng cù lét, nhột, nhột, a ha ha…” Hoằng Tích tránh trái tránh phải, tránh thoát khỏi ma trảo của thái tử phi, chạy thoát qua một bên rồi mới nói, “Ngạch nương, là người quên mua quà cho nhi tử trước. Mà trước đó người đã hứa rồi.”
“Nói giỡn với ngươi cho vui mà, đã đáp ứng ngươi, dẫn theo cả một xe đầy trở về đây.” Thái tử phi cùng nhi tử đùa giỡn một hồi liền ăn ngay nói thật, gọi Cam Lộ, “Cam Lộ, mang lễ vật của nhị a ca tới đây, xem bổn cung mang theo cái gì trở về cho hắn.”
Cam Lộ nghe vậy cười tiến lên, “Nhị a ca, nô tỳ mời ngài qua thiền điện nhìn.”
Hoằng Tích mặt nhỏ tràn đầy ý mừng, cao hứng lôi kéo tay của thái tử phi, “Ngạch nương thật tốt, ta chưa đi xem vội, ta phải bồi ngạch nương dùng bữa, đợi lát nữa đi.”
Không có cự tuyệt yêu cầu của nhi tử, thái tử phi cũng đã lâu không cùng hắn dùng thiện, liền phân phó cung nhân chuẩn bị, mẹ con vui vẻ ăn chung.
Có lẽ là đã lâu lắm không có nhìn thấy ngạch nương, Hoằng Tích chơi ở chỗ thái tử phi mãi cho đến khi mệt mỏi, được thái tử phi dỗ ngủ, lúc này thái tử phi mới có thời gian tạm nghỉ hỏi một ít chuyện Dục Khánh Cung và hậu cung.
Thái tử phi đối với lời nói lẫy trước đó của Hoằng Tích rất mẫn cảm, nếu như không có người ở bên tai Hoằng Tích nói những lời không nên, nó chỉ là một đứa bé, làm sao có thể tự mình nghĩ ra. Nghĩ đến điều này liền đem Lý ma ma, Cam Thảo Cam Dược gọi đến.
Lý ma ma từ lúc thấy thái tử phi quét mắt liếc nhìn nàng thì đã biết thái tử phi đối với việc nàng coi chừng tiểu a ca không chu toàn có chút bất mãn, vì vậy cũng gấp gáp muốn giải thích cho thái tử phi, vừa đến trước mặt thái tử phi liền quỳ xuống.
Cam Thảo Cam Dược hai đại cung nữ cũng là được thái tử phi cố ý lưu lại ở trong cung trong coi tiểu a ca, thấy Lý ma ma như vậy, cũng quỳ xuống theo, thỉnh an thái tử phi.
“Bổn cung biết các ngươi đã có công trông coi kỹ tiểu a ca, cái này bổn cung nhớ kỹ.” Sắc mặt thái tử phi không tính là tốt, cũng không tính là xấu, “Các ngươi nói cho bổn cung một chút, ai đã nói những lời không nên nói với Hoằng Tích.” Nói rồi đường nhìn chuyển tới trên người Lý ma ma.
Lý ma ma mang dập đầu thỉnh tội, “Chủ tử thứ tội, là nô tỳ sơ sẩy. Ít ngày trước, Thành quận vương phủ Đông giai trắc phúc tấn sinh một a ca, Vinh phi nương nương thấy bởi vì Thành quận vương phủ rối ren mà đem Hoằng Xuân a ca nuôi ở trong cung, khi tiểu chủ tử biết chuyện liền muốn đi tìm Hoằng Xuân tiểu a ca chơi, nô tỳ không lay chuyển được, liền ôm tiểu a ca đi đến sở a ca một chuyến, nhưng cũng không ở lâu. Sau đó không đi qua lần nào nữa, những lời này chắc là tiểu a ca nghe được ở sở a ca.”
Cam Thảo Cam Dược cũng gật đầu làm chứng.
Thái tử phi nhíu mày, nếu như là ở sở a ca nghe được thì nhất định là cung nữ nhũ mẫu bên người Hoằng Xuân nói, dù sao chuyện phát sinh ở tam a ca quý phủ các nàng nhiều ít đều biết đến, Đông giai thị lại sinh ra một a ca, cái lời độc miệng sinh đệ đệ rồi sẽ không cần ca ca kia chắc cũng là nói cho Hoằng Xuân nghe, chỉ là, cho dù là như vậy, trong lòng thái tử phi cũng có một cổ lửa giận, tam phúc tấn rốt cuộc là chọn người hầu hạ nhi tử của mình như thế nào vậy, cư nhiên lại để cho tiểu hài tử nghe được những lời như vậy! Còn làm hại Hoằng Tích cũng nghe được.
“Được rồi, Bổn cung đã hiểu. Đều đứng lên đi, Lý ma ma, sau này người hầu hạ tiểu a ca đều nói cho các nàng cẩn thận lời ăn tiếng nói, nếu để bổn cung biết các nàng lắm miệng, đều sẽ nghiêm trị giống nhau.” Thái tử phi nói rõ ràng.
“Vâng, nô tỳ ghi nhớ lời chủ tử nói, chủ tử yên tâm.” Đám người Lý ma ma đáp, lúc này mới đứng dậy.
“Lúc bổn cung không có ở đây, trong cung ngoài cung có chuyện gì không?” Thái tử phi lại hỏi, tuy rằng khi đi theo thánh giá thì thường xuyên truyền tin với người trong Dục Khánh Cung, nhưng ở nơi xa như Mông Cổ cũng không có khả năng lúc nào cũng biết hết động tĩnh trong kinh, sau khi hồi cung nên hỏi lại mới an tâm.
“Hồi bẩm chủ tử, trong cung thân thể Mẫn phi nương nương không được tốt, hôm kia thập nhất a ca cảm phong, Duyên Hi Cung của Nghi phi nương nương phát lửa cháy một đám lớn, Vinh phi nương nương đem Hoằng Xuân a ca ôm đến bên người nuôi, các cung khác đều không có chuyện gì.” Lý ma ma trả lời.
“Ngoài cung thì sao?” Thái tử phi sau khi nghe, không nói gì, lại hỏi chuyện ngoài cung.
“Hồi bẩm chủ tử, ngoài cung cũng không có chuyện gì.” Cam Thảo trả lời, Cam Dược cũng nói như vậy.
“Được rồi, vậy tất cả các ngươi lui xuống đi.” Nếu đã không có việc gì, có thể nghỉ ngơi.
Thái tử phi cảm thấy có chút mệt mỏi, được đám người Trữ ma ma hầu hạ rửa mặt xong, để cho các nàng canh giữ ở bên ngoài phòng, chính mình an tĩnh nằm ở trên giường, thấy trên giường tiểu Hoằng Tích cuộn chăn bạc bọc thành túi nhỏ, gương mặt say ngủ khả ái, thái tử phi bỗng nhiên khẽ rung động trong lòng, hai mẹ con đều biến mất, chớp mắt đã đi tới không gian trên ghế sa lon.
Thái tử phi đem tiểu nhi tử đặt trên ghế sô pha an trí xong xuôi, đột nhiên nảy ra ý tưởng liền từ trong phòng tìm ra máy ảnh cameras kỹ thuật số, chụp cho nhi tử đang ngủ say mấy kiểu xong, từng bức từng bức đều lưu lại. Nghĩ đến Hoằng Thăng khi còn bé, không gian mới vừa hoàn thành, khu nhà cao cấp cũng có nguồn sáng điện năng, các thiết bị điện lúc trước đều có thể sử dụng lần nữa, ở lúc Hoằng Thăng còn chưa hiểu chuyện thì liền ghi hình lại cho Hoằng Thăng một đoạn băng, mà Hoằng Tích lại không may mắn như vậy, từ lúc Hoằng Tích sinh ra thì thái tử dính lấy mình như băng keo, đối với Hoằng Tích cũng thường xuyên trông chừng, hai mẹ con chẳng có cơ hội nào lén vào không gian, giờ Hoằng Tích đã hiểu chuyện lại càng không thể nào dẫn hắn vào được. Hiện tại, thực sự là cơ hội tốt.
Thái tử phi đang xem lại mấy tấm ảnh chụp củ cải đỏ trước đây, lại nhìn mấy tấm hình mới chụp, đang lúc thoả mãn chợt nghe được thanh âm của Hoằng Tích mơ hồ vang lên, “Ngạch nương…”
“A!” Thái tử phi khẽ kinh hô một tiếng, vội vàng ném cameras, che mắt Hoằng Tích, hai mẹ con một lần nữa xuất hiện ở trong nội thất.
Hoằng Tích còn chưa kịp hiểu rõ trạng huống, mở mắt ra đã thấy khung cảnh quen thuộc, ngáp một cái, xoa xoa mắt một chút, “Ngạch nương, vừa nãy hình như ta nằm mơ.”
“Mơ tới cái gì a, ngạch nương và gạo nếp cao sao.” Thái tử phi cũng làm bộ nửa mê nửa tỉnh.
“Không thấy rõ, không nghĩ ra.” Hoằng Tích nói, thanh âm lại thấp xuống, nằm xuống lại trên giường liền ngủ tiếp.
Nhìn thấy Hoằng Tích thực sự lại ngủ say, thái tử phi mới thở một hơi nhẹ nhõm.
Thánh giá hồi kinh, một đám người tầng tầng lớp lớp, tốc độ so với lúc thái tử phi hồi kinh còn nhanh hơn chút. Thái tử phi đã hoàn toàn khôi phục sinh hoạt hàng ngày trong cung, thái tử và Hoằng Thăng cũng trở về Dục Khánh Cung.
Thái tử phi mang theo Hoằng Tích, còn có đám mỹ nữ oanh oanh yến yến chủ động xin đứng ở cửa Dục Khánh Cung nghênh tiếp thái tử trở về, làm đủ thể diện mặt ngoài.
Thấy thái tử phi xa xa đứng lặng ở trước cửa cung chờ đợi mình, thái tử trong nháy mắt cảm thấy mỹ mãn, rất là cao hứng cùng thái tử phi dắt tay trở về sân thái tử phi, không nhìn đến đám mỹ nhân nhéo nát khăn tay bi thương thấu tâm. Hoằng Thăng cùng đệ đệ cũng đã lâu không gặp, một đường theo a mã ngạch nương, vừa đi hai huynh đệ vừa trò chuyện vui vẻ.
Thái tử phi cùng thái tử hai người tuy rằng sóng vai đi tới, dọc theo đường đi nhưng lại không có nói nhiều, chờ trở lại sân, thái tử lôi kéo thái tử phi ngồi xuống, đối với Hoằng Thăng Hoằng Tích hai huynh đệ đã đứng đó đợi lệnh nói, “Hoằng Thăng, ngươi cùng Hoằng Tích nhiều ngày không gặp, hai huynh đệ lui xuống đi chơi trước đi.”
Thái tử phi nghe được lời thái tử nói, buồn cười liếc mắt nhìn thái tử, cúi đầu uống nước Trữ ma ma bưng lên, sau đó cố ý nói, “Bổn cung cũng đã lâu ngày không có gặp Hoằng Thăng.”
Thái tử nghe vậy, nghiêng đầu nhìn thái tử phi, nhíu mày.
“Vâng, a mã, ta và đệ đệ đi trước, ngạch nương, ta đợi đến khi dùng thiện thì lại tới nữa.” Hoằng Thăng đã tỉnh ngộ a mã là có chuyện cần nói với ngạch nương, liền không muốn tiếp tục đứng ở đây làm vướng bận.
“Ca ca, vì sao lại vội vã như vậy, chúng ta cứ ở chỗ ngạch nương chơi không được sao.” Hoằng Tích cũng mặc kệ a mã và ngạch nương có chuyện riêng tư gì cần nói, đang êm đẹp vì sao phải đi.
Thái tử phi nghe xong bưng cái chén che giấu tiếu ý, thái tử trừng mắt thái tử phi một cái, Hoằng Thăng vội càng lôi kéo đệ đệ, “Ca ca mang về cho ngươi thứ tốt, cùng đi xem nào.”
“Thực sự a.” Hoằng Tích nghe xong mắt sáng rực lên, gật đầu, lại phủi tay áo cấp thái tử và thái tử phi xin cáo lui, lôi kéo Hoằng Thăng rời đi.
Chờ hai đứa con trai đều khuất mất, thái tử lại đem đám cung nhân hầu hạ đuổi đi hết, thái tử phi lúc này mới bật cười, “Làm sao vậy, có lời gì khó nói mà cần đem bọn họ đuổi cả ra ngoài.”
Thái tử duỗi tay choàng qua thái tử phi, vùi đầu ngửi mùi thơm trên người thái tử phi, “Không có gì, chẳng qua là cô muốn cùng ngươi lén ở chung một chỗ mà thôi.” Ôm thái tử phi, trong lòng thái tử vừa cảm thấy bình yên lại vừa thỏa mãn, “Thân thể ngươi gần đây tốt không, có chỗ nào mệt mỏi không.”
“Trở về trong cung thì tốt rồi, không có việc gì.” Thái tử phi biết thái tử là đang lo lắng cho mình từ phủ công chúa chạy về kinh, đối với thân thể không tốt. “Còn ngươi, có mệt nhọc không?” Thái tử phi sờ sờ cái đầu chôn ở trên xương quai xanh của mình, “Mệt mỏi phải đi nghỉ ngơi, đầu của ngươi nặng muốn chết.”
“Hắc hắc.” Thái tử nghe xong nở nụ cười một tiếng, ngẩng đầu không hề đặt ở trên vai thái tử phi nữa, đưa tay với lấy chén trà ngon, nhấm một cái làm trơn hầu, sau đó đối với thái tử phi nói, “Cô đã trở về, ngươi thế nào còn chưa lên tiếng hỏi cô?”
“Hỏi cái gì?” Thái tử phi kỳ quái nhìn thái tử, người đã trở về thì đã làm sao, mình có cái gì cần hỏi chứ.
Thái tử thấy thái tử phi không hiểu ý, nhíu nhíu mày nhìn thái tử phi gợi ý, “Tỷ như, lúc ngươi ở phủ công chúa, cô ở… Ừ?” Khẽ nhếch âm cuối, mắt nhìn chằm chằm biểu hiện trên mặt thái tử phi.
Thái tử phi nghe gợi ý, sao có thể không biết trong lòng thái tử đang suy nghĩ, chỉ sợ là muốn để cho mình hỏi hắn mị lực vô hạn, hấp dẫn cách cách Mông Cổ, nhìn hắn biểu cảm đắc ý, tuyệt nhiên không thể để cho hắn đắc ý, “Nga nga, ta đã biết, ngươi là muốn ta hỏi ngươi ăn có ngon không, ngủ có ngon hay không, cuộc sống sinh hoạt hằng ngày thế nào phải không?”
Thái tử phi giả ngu, “Ta rất yên tâm khi ngươi ở bên người hoàng a mã, khẳng định sống rất tốt, cái này không cần hỏi.”
Thái tử nghe xong lời này, sao có thể không biết thái tử phi là cố ý giả ngu, nhưng thái tử phi không hỏi, hắn cũng không thể nói rõ chuyện Ô Đan cách cách, miễn cho coi như chính mình cố ý tìm nữ nhân khiêu khích thái tử phi ghen tuông vậy, thái thấp hèn. Ngoại trừ chút chuyện này, còn có một chuyện khác thái tử phi là không thể nào giả ngu vờ vịt qua, nếu thái tử phi đã không mắc câu, vậy hắn liền chủ động xuất kích, “Cô điều không phải muốn ngươi hỏi cái này, cô sống rất khá, ngươi yên tâm.”
Thái tử nói xong cười ôm lấy thái tử phi, chọc gò má thái tử phi một chút, thơm trộm một cái, “Tĩnh nghiên a, ngươi đã quên những lời ngươi viết trong thư gửi cho cô rồi hay sao, cô vẫn còn nhớ kỹ đây.”
Thái tử phi nghe được thái tử đề cập chuyện tình ái, đầu óc cũng nóng lên làm việc ngốc đâu có thể nào đã quên, nàng da mặt luôn luôn dày cũng trong nháy mắt đỏ bừng, liên tục xua tay, “Không nhớ không nhớ, chuyện này là chuyện nào.” Nói xong lại quăng thêm một câu, “Lời của ngươi nói ta cũng đều không hiểu, bức thư nào chứ? Ta cái gì cũng không biết.”
Mắt thấy quá trình đỏ mặt của thái tử phi, thái tử cười đến xấu xa.