Trọng Sinh Chi Thiên Đạo Thù Tình

Chương 54



“Vũ Văn sư huynh?”
Trần Du lông mày cau lại, có chút không xác định mở miệng.

Người thượng sơn lần này cùng dung mạo của Vũ Văn Phong trong ký ức của nàng có chút biến hóa, dù sao thật nhiều năm chưa từng gặp mặt, nàng cũng có chút không xác định người trước mắt này có phải là.

.

.

Vũ Văn Phong nàng nghĩ đến hay không.
“Ha ha, tiểu sư muội, mười năm không thấy, ngươi càng ngày càng vượt xa rồi.”
Vũ Văn Phong cười sang sảng cùng Trần Du chào hỏi, lúc này mới khom người hướng về Dư Tử Tuân thi lễ một cái:
“Vãn bối Vũ Văn Phong gặp Dư trưởng lão.”
Gặp lại Trần Du, Vũ Văn Phong đặc biệt kinh hỉ kϊƈɦ động, hắn là đệ tử cùng thế hệ với Trần Du, thiên phú so với những người bạn cùng lứa tuổi xem như không tệ, hơi kém hơn so với Trần Du, mười năm trước theo đuổi Trần Du không được, lúc tham gia tông phái Đại Tỷ Đấu tiếc hận thất bại dưới tay của đệ tử Thi Quỷ môn Trúc Cơ tầng sáu, liền top 10 đều không thể tiến vào, năm đó Trần Du đạt Trúc Cơ tầng bảy, nhưng lại đánh bại đệ tử Trúc Cơ tầng tám của Thanh Dương điện cùng Thi Quỷ môn, đoạt được danh hiệu người đứng đầu.
Hắn cả người bị thương, một mình xuống núi lịch lãm, vì muốn đột phá Luyện Thể cảnh giới rồi lại về tông môn, lần này trở về núi ngẫu nhiên gặp, chắc hẳn hắn đã đột phá tới Luyện Thể cảnh giới.

Không thể không nói, Vũ Văn Phong này cũng là hạng người tâm chí kiên nghị, trong vòng mười năm này, không biết đã trải qua bao nhiêu gian nguy.
So với việc hắn những năm này trải qua gian nan hiểm trở, thì việc lúc trước bị Trần Du cự tuyệt đau lòng bất quá chỉ là tiểu thất bại nho nhỏ, vì vậy thời điểm hắn về tông còn là ở ngoài sơn môn nhìn thấy Trần Du, trong lòng đặc biệt kinh hỉ, cho dù đã qua mười năm, nhưng quý mến chi tâm của hắn đối với Trần Du không có giảm xuống, Trần Du chính là nữ tử tựa như thiên tiên, ở trong các đệ tử cùng thế hệ như bọn hắn, không biết đã có bao nhiêu đệ tử trong lòng âm thầm quý mến.
Thiên tư nàng hơn người như thế, tu vi đệ tử tầm thường đa số đều kém xa Trần Du, nào dám hướng Trần Du mở miệng, Vũ Văn Phong này đúng là gan lớn chấp nhất, đã nhiều năm như vậy, cũng không có đem nhiệt tình trong lòng hắn dập tắt.

“Sư huynh quá khen, ngươi lần này đã trở về núi, trước hết đi gặp tông chủ đi, chúng ta còn có chuyện quan trọng, liền không ở lâu rồi.”
“Ài ài! Tiểu sư muội! Chuyện gì vội vàng như thế?”
Thấy Trần Du không muốn nhiều lời, liền muốn hướng phía dưới núi đi tới, Vũ Văn Phong lúc này có chút nóng nảy, hắn lúc này mới nhìn thấy tiểu sư muội, làm sao cũng không muốn liền như vậy chia ly.
Trần Du biểu hiện khá là bất đắc dĩ, nhưng đối phương là đồng môn sư huynh, lại không tốt nói đi liền đi, không thể làm gì khác hơn là giải thích:
“Tiên Tích trấn có Tiên Nhân di tích hiện thế, sư tôn sai chúng ta hạ sơn điều tra.”
“Tiên Nhân di tích?”
Vũ Văn Phong nghe vậy, nhất thời mặt mày hớn hở:
“Ta trở về trêи đường đối với việc này cũng có nghe thấy, tiểu sư muội ngươi tạm thời đi trước một bước, chờ vi huynh về tông bẩm báo tông chủ, liền trở lại tìm ngươi.”
Hắn nói xong, không đợi Trần Du từ chối, nhún mũi chân, vèo một tiếng liền mất bóng.
Lương Cẩm đám người trợn mắt ngoác mồm, Trần Du sắc mặt bất đắc dĩ, Lương Cẩm thấy Vũ Văn Phong dĩ nhiên đi xa, không khỏi chậc chậc hai tiếng:
“Vũ Văn sư thúc đúng là cái nhiệt hành động theo ý thích a.”
Dư Tử Tuân vuốt vuốt râu đen dưới hàm, cười nói:
“Phong nhi hài tử này năm đó bị đả kϊƈɦ thảm, trước mắt xem ra, chính là phá trước rồi lập, trẻ nhỏ dễ dạy.”
Thấy Lương Cẩm tựa hồ còn muốn nói tiếp, Trần Du giơ tay ở trêи gáy của nàng gõ một cái:
“Đồng Nhi so với ngươi còn ngoan ngoãn hơn.”
Lương Cẩm nhe răng há miệng:
“Đệ tử tất nhiên là không sánh được với sư tỷ, mặc cảm không bằng liền thôi vậy!”
Thấy Trần Du trừng hai mắt một cái, Lương Cẩm vội vàng xin khoan dung:
“Sư tôn không nên phẫn nộ! Chúng ta vẫn là mau mau xuống núi thôi!”
Mục Đồng ở bên cạnh mím môi cười trộm, Lương Cẩm dáng dấp như vậy, Trần Du chính là muốn tức giận cũng tức giận không được, chỉ đành coi như thôi.
Đoàn người mau chóng xuống núi Đông Dương, ở Dụ Thủy trấn ở dưới chân núi nghỉ một đêm.
Sáng sớm ngày thứ hai, bốn người vừa khởi hành, liền thấy Vũ Văn Phong vội vã tới rồi, thật xa hướng về mọi người vẫy tay:
“Dư trưởng lão, tiểu sư muội, ta đến rồi!”
Lương Cẩm trêи mặt vừa kéo, muốn cười lại không dám cười, thấy Trần Du thật có chút giận, nàng liền ho nhẹ một tiếng, chủ động tiến lên một bước, hướng Vũ Văn Phong hành lễ:
“Vãn bối Lương Cẩm, gặp Vũ Văn sư thúc.”
Mục Đồng cũng theo đó hành lễ, bước chân của Vũ Văn Phong dừng lại, hắn lúc này mới chú ý tới Lương Cẩm cùng Mục Đồng vẫn đi theo phía sau Trần Du, phía sau Dư Tử Tuân, ngày trước tâm tư của hắn tất cả đều ở trêи người Trần Du, càng không có chú ý tới Lương Cẩm cùng Mục Đồng, không khỏi có chút thẹn đỏ mặt, khá là xấu hổ cười:
“Há, các ngươi là đệ tử của Dư trưởng lão?”
Hắn theo bản năng tự phán như vậy, Trần Du chắc sẽ không thu đồ đệ, không có người nào có thể xứng làm đệ tử của nàng.
Nhưng không ngờ Trần Du bỗng nhiên nói:
“A Cẩm là đệ tử của ta.”
Trong lời nói, rất có vài phần tự hào.
Vũ Văn Phong nhất thời sửng sốt, không khỏi nhiều liếc mắt nhìn Lương Cẩm, liền thấy người đứng phía sau chớp mắt nhìn, cười hì hì quay đầu lại nhìn về phía Trần Du:
“Sư tôn, đã cùng Vũ Văn sư thúc hội hợp, chúng ta liền lên đường đi.”
Trong vô hình, đem mấy câu tâm tư mà Vũ Văn Phong muốn cùng Trần Du nói lập tức bóp tắt.
Trần Du khóe môi hơi cuộn lên, gật đầu đáp:
“Được.”
Trêи đường, Vũ Văn Phong đến gần Trần Du, đang muốn cùng nàng kể lại mấy chuyện lý thú mà hắn thời điểm giao du mấy năm qua ở bên ngoài gặp gỡ được, liền nghe được âm thanh của Lương Cẩm bỗng nhiên vang lên:
“Sư tôn, lần trước ngài dạy đệ tử ngự kiếm thuật đệ tử còn có chút chỗ nghi hoặc.”

Trần Du lúc này quay đầu lại:
“Ồ? Ngươi có nghi hoặc gì?”
Vũ Văn Phong câu nói chặn đứng trong cổ họng, trong lòng bị đè nén, nhất thời nhịn không được, gấp giọng ho khan.
Trần Du nghe tiếng, tầm mắt quay lại, giống như quan tâm hỏi một câu:
“Sư huynh, ngươi làm sao vậy?”
Vũ Văn Phong sắc mặt đỏ lên, ra sức lắc lắc đầu:
“Không, không có chuyện gì.”
Mục Đồng nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lương Cẩm đang lén lút cười, bất đắc dĩ khẽ trách:
“Ngươi thật là xấu.”
Dọc theo đường đi, phàm là lúc Vũ Văn Phong muốn tìm Trần Du nói chuyện, đều sẽ bị Lương Cẩm lấy các loại cớ không hiểu gì đó ngang nhiên thò một chân vào, cuối cùng một câu nói cũng không nói thành.
Vũ Văn Phong tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng hắn rốt cuộc hiểu rõ một chuyện, hắn nếu muốn tiếp cận Trần Du, e sợ còn phải trước tiên qua cửa ải kia của Lương Cẩm.

.

.
Xét trình độ quan tâm của Trần Du đối với Lương Cẩm mà nói, hắn căn bản không thể thừa cơ hội nào, chỉ đành bất đắc dĩ từ bỏ, yên phận theo sát ở trong đội.
Hắn thực sự không nghĩ ra, Trần Du làm sao đột nhiên liền nhận một người đệ tử, hơn nữa còn để ý như vậy!
Sau nửa tháng, mọi người đến Tiên Tích trấn.
Lúc này người trêи trấn đã đông như mắc cửi, trêи đường xá người ăn mặc trang phục kỳ dị chỗ nào cũng có, các tông phái to nhỏ, các tên tán tu, liền ngay cả hàng xóm xung quanh thành cũng có người đến dò xét.

Trong đó không thiếu hạng người có khí tức dài lâu, cảnh giới khá cao, toàn bộ trấn nhỏ bao phủ ở một luồng mưa gió nổi lên trong yên tĩnh, hơi bất cẩn một chút, liền có thể làm tức giận cao nhân, từ đó đưa tới họa sát thân.
Lương Cẩm đám người vừa vào trấn nhỏ, lập tức tạo được sự chú ý của tất cả đạo nhân mã, vô số tầm mắt rơi ở trêи người của bọn họ, có tìm tòi nghiên cứu, cảnh giác, cũng có cân nhắc, thậm chí cũng có tàn nhẫn.
Mục Đồng vẫn là lần đầu tiên trải qua cảnh tượng như vậy, sắc mặt mơ hồ hơi trắng bệch, Lương Cẩm chính là sắc mặt không hề thay đổi, đi theo bên người Trần Du, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không chút nào ảnh hưởng bởi tình hình ngoài thân.
Vũ Văn Phong thường thấy chuyện như vậy, vì vậy chủ động xin đi giết giặc, bắt đầu tìm kiếm nơi ở.
Một lúc nào đó, Lương Cẩm trong lòng hơi động, phảng phất như chịu một sức mạnh kỳ dị nào đó dẫn dắt, đột nhiên quay đầu nhìn về phía tiểu lâu ba tầng cách đó không xa.

Chỉ thấy màn trúc của cửa sổ trêи tầng cao nhất mặt hướng phía đường xá của tiểu lâu hơi lay động, nhưng không thể nhìn thấy người phía sau rèm.
Mục Đồng thấy nàng bỗng nhiên dừng chân, cho dù trong lòng có chút sợ hãi, nhưng vẫn là lấy dũng khí cùng nàng đồng thời dừng bước lại, nhẹ giọng kêu:
“Sư muội.”
Lương Cẩm bỗng nhiên hoàn hồn, thấy Trần Du đám người tất cả đều nghi hoặc mà nhìn mình, nàng hít sâu một hơi, đem kinh nghi* bỗng nhiên dâng lên đè xuống, bước nhanh đuổi tới:
(* kinh nghi: ngạc nhiên nghi ngờ)
“Lúc nãy trong cái lâu kia thật giống có người nhìn chúng ta.”
Nàng đem nghi ngờ trong lòng của chính mình nhỏ giọng nói cho Trần Du, Trần Du nghe vậy, gật gật đầu:
“Chẳng có gì lạ.”
Trêи tiểu lâu, bóng người nghiêng nghiêng tựa vào bên cửa sổ đem tay đỡ màn trúc buông xuống:
“Lúc nãy những người kia, hẵn là đến từ Lăng Vân Tông?”
Thanh âm thanh lệ dễ nghe, chỉ nghe thanh âm, liền có thể biết người nói chuyện tất nhiên là tuyệt sắc thế gian hiếm có.


Nhưng trong lời nói, ẩn chứa một luồng hơi lạnh bốc lên, xông thẳng vào trong lòng, khiến cho không người nào có thể sinh ra nửa phần tâm tư khinh nhờn.
“Làm sao, sư muội đối với người của Lăng Vân Tông có hứng thú?”
Nàng dứt tiếng, phía sau liền có một nữ tử nói tiếp, nàng đi tới bên cửa sổ, xuyên thấu qua khe hở trêи màn trúc nhìn xuống dưới đường đi, vừa vặn gặp Lương Cẩm đoàn người từ dưới lầu đi qua.

Nàng nhìn trong chốc lát, vẫn chưa cảm giác ra cái gì đặc biệt.
Người nói chuyện lúc trước lắc lắc đầu:
“Cũng không phải như vậy, chỉ là một người trong đó.

.

.”
“Hả?”
Thấy sư muội muốn nói lại thôi, cái nữ tử tiếp lời kia bị làm nổi lên hứng thú, rất là tò mò nhẹ giọng hừ nói.
“Nàng rất nhạy cảm, dĩ nhiên có thể phát hiện ta.”
“Ồ? Việc này thật đúng là thú vị rồi.”
Bên người sư muội của nàng đeo pháp bảo hộ thân do tông chủ kính trọng ban cho, có hiệu quả che giấu khí tức, dù cho có là Luyện Thể tu sĩ, cũng không cách nào cảm thấy mảy may, người lúc nãy đi qua, tuyệt là tu sĩ chưa đột phá từ Luyện Thể đạt được Kết Đan cảnh giới, vì nguyên do đó mà nói nàng bị người kia phát hiện, chính là một sự việc quái lạ.
“Có lẽ, chỉ là trùng hợp thôi.”
Cái người bên cửa sổ kia mở miệng tự nhủ.
Lương Cẩm đoàn người ở trêи trấn đi một vòng rồi, nhưng tiếc nuối phát hiện nhà trọ trêи tiểu trấn đều đã không còn phòng trống, liền ngay cả trong nhà người bình thường trêи trấn, cũng đã trụ đầy tu sĩ đến đây tìm kiếm Tiên Nhân di tích.
Bất đắc dĩ, Trần Du cùng Dư Tử Tuân chỉ đành mang Lương Cẩm bọn họ rời đi Tiên Tích trấn, hướng Tiên Tích đài đi tới, đến vùng ngoại ô phụ cận Tiên Tích đài ngủ ngoài trời.

Mà như Lương Cẩm đám người lại càng tao ngộ một đống tu sĩ có số lượng không ít, vì vậy bốn phía Tiên Tích đài, đã có thật nhiều tu sĩ nghỉ chân.
Trần Du ở trong rừng núi tìm một chỗ đất trống tương đối yên lặng, bọn họ đơn giản chỉnh đốn một hồi, ở bốn phái xung quanh đất trống rải chút thuốc bột khu trùng đuổi thú vật, sau đó ngay tại chỗ đả tọa tĩnh tu.

Lương Cẩm bởi vì sự tình vào lúc ban ngày tâm tình mơ hồ có chút không yên, ngồi xuống đờ ra, cũng không nhìn chằm chằm Vũ Văn Phong nữa, để người kia cuối cùng cũng coi như tìm được cơ hội cùng Trần Du bắt chuyện.
Đêm xuống, bốn phía trở nên đặc biệt yên tĩnh, chợt có tiếng dã thú grào…àoàoào…….

gầm lên, nhưng bởi vì phụ cận Tiên Tích đài có đông đảo khí tức mạnh mẽ mà buộc phải cam chịu thối lui.
Một lúc nào đó, nơi sâu xa trong rừng cây đột nhiên truyền ra keng keng keng tiếng vang, giống như là có người đang giao thủ, Vũ Văn Phong quay đầu liếc mắt nhìn, lại thu hồi ánh mắt, Trần Du cùng Dư Tử Tuân sắc mặt vẫn không hề thay đổi, cũng không có vì vậy mà có bất luận động tác gì.
Ba người dẫn đầu vẫn không hề nói gì, Lương Cẩm cùng Mục Đồng tự nhiên cũng sẽ không tùy tiện có hành động.
Tại đây loại vùng hoang dã này, vả lại Tiên Nhân di tích Tiên Tích đài sắp hiện thế, sự tình giữa các tu sĩ nổi lên tranh cướp chính là chuyện thường tình, coi như máu tươi phủ ba thước, chỉ cần không cùng chính mình liên quan, tốt nhất đều không nên tùy tiện nhúng tay, nói không chừng, liền sẽ bước vào cái tròng mà người hữu tâm thiết lập..


Bình Luận (0)
Comment