Trọng Sinh Chi Thiên Đạo Thù Tình

Chương 55



Keng keng keng keng âm thanh càng ngày càng vang, người giao thủ phảng phất đang hướng bọn họ tới gần, Trần Du Dư Tử Tuân cùng Vũ Văn Phong ba người trầm tâm tĩnh khí, cảnh giác quan sát bốn phía, nếu như gặp nguy hiểm tới gần, ba người bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
Đột nhiên, bên hông trong rừng rậm đột nhiên vang lên tiếng xé gió, Trần Du hai mắt ngưng lại, Chu Ngọc Hàn thiết kiếm trong nháy mắt ra khỏi vỏ, “đinh” một tiếng vang lên giòn giã, một cây Vô Ảnh tiêu* tạo hình cực kỳ đặc biệt nghiêng rơi trêи mặt đất.
(*tiêu: mũi tên, phi tiêu)
“Bích Lạc Tiêu!”
Trần Du ba người đồng thời lên tiếng kinh hô, Lương Cẩm cả người cũng chấn động, đột nhiên trừng lớn hai mắt, trong ánh mắt tràn đầy khϊế͙p͙ sợ cùng không thể tin tưởng, cũng may Trần Du ba người đều đang ở trong kinh hãi, không có phát hiện sự khác thường của nàng.
Chỉ có Mục Đồng không hiểu tại sao lúc này bỗng nhiên xuất hiện Vô Ảnh tiêu là có ý vị gì, lúc âm thanh ngữ khí trầm trọng của Trần Du vang lên, nàng mới bừng tỉnh hiểu ra.
“Tử Tiêu Cung!”
Bích Lạc Tiêu tạo hình đặc biệt này chính là ám khí chuyên môn của Tử Tiêu Cung, mỗi một cái Bích Lạc Tiêu đều có ám ký đối ứng, không người nào có thể mô phỏng.
Vì vậy chủ nhân của tiêu này, nhất định là đệ tử của Tử Tiêu Cung!
Tử Tiêu Cung chính là tông phái thần bí nhất cũng cường đại nhất Trung Châu, chính là đứng đầu chính đạo.

Trần Du lúc này không do dự nữa, nhún mũi chân, vươn mình vào rừng cây, muốn ra tay giúp đỡ.
Vũ Văn Phong cũng truy tìm phóng theo, Lương Cẩm lúc này mới như vừa tình giấc chiêm bao, trong mắt nàng loé ra một chùm tinh quang, không để ý con đường phía trước hung hiểm như thế nào, đột nhiên đứng dậy, đuổi theo Trần Du nhảy vào rừng cây.
“Sư muội!”
Mục Đồng vội kêu thành tiếng, nhưng bóng người của Lương Cẩm dĩ nhiên đã đi vào trong màn đêm, nàng lo lắng vạn phần nhìn về phía Dư Tử Tuân người duy nhất lúc này còn ở đây, cấp bách nói:
“Sư tôn, Lương sư muội có thể sẽ gặp nguy hiểm!”
Dư Tử Tuân khoát tay áo một cái, ra hiệu Mục Đồng không nên hoang mang:
“Không sao, có Du nhi cùng Phong nhi ở đấy, nàng sẽ không sao.”
Mục Đồng tâm lo lắng, mặc dù tu vi của Lương Cẩm chỉ ở Trúc Cơ, nhưng Trần Du cùng Vũ Văn Phong chính là tu vi Luyện Thể chân chính, lần này tu sĩ đến Tiên Tích đài tra xét Tiên Nhân di tích tuy nhiều, nhưng Luyện Thể cảnh gần như chỉ ở số ít, Lương Cẩm đoàn người bên trong có ba cái Luyện Thể cảnh tu sĩ, dĩ nhiên được xem như là đội hình cực kỳ mạnh mẽ rồi.
Nghe Dư Tử Tuân nói như vậy, Mục Đồng mới thoáng yên tâm, cùng Dư Tử Tuân đồng thời lẳng lặng chờ Lương Cẩm bọn họ trở về.
Trần Du sau khi nhảy vào rừng cây, men theo keng keng keng tiếng đánh nhau đi tới, sau mấy hơi thở, liền thấy cách đó không xa trêи đất trống có hai người đang giao thủ, một người trong đó là một thanh y nữ tử, dung mạo đẹp đẽ, thoạt nhìn bất quá chỉ hai mươi mấy tuổi, tu vi cũng đã Trúc Cơ đại viên mãn, một người khác là một cái trung niên nam tử mới vào Luyện Thể cảnh, tay cầm cửu tiết tiên*, chiêu thức đại khai đại hợp, đem thanh y nữ tử chèn ép đến liên tục bại lui.
(*cửu tiết tiên: chín đoạn roi)
Không cần suy nghĩ nhiều, liền có thể biết, thanh y nữ tử kia hẳn là đệ tử Tử Tiêu Cung, Trần Du không nói hai lời, rút kiếm ra khỏi vỏ, một thức Kiếm Vương Quyết xuất ra, nguy hiểm đột ngột tới gần người, trung niên nam tử kia sắc mặt đại biến, vội vàng vung roi để che chắn, lại bị kiếm chiêu mà Trần Du xuất ra từ ngoài xuyên thấu và trong, bất thiên bất ỷ đánh* vào ngực, nhất thời máu tươi ba thước, bị trọng thương!
(bất thiên bất ỷ: ngay thẳng chính giữa, không xiên không vẹo)
Mắt thấy phía sau Trần Du lại có thêm một cái Luyện Thể cảnh Vũ Văn Phong đến cứu viện, trung niên nam tử kia cuống quít lấy ra hộ thân pháp bảo, muốn mạnh mẽ thoát thân!
Nhưng vào lúc này, Lương Cẩm từ bên cạnh nhanh như tia chớp nhảy lên ra, dưới chân ẩn có tiếng kinh lôi*, tốc độ kia so với Vũ Văn Phong còn nhanh hơn nửa phần!

(*tiếng kinh lôi: âm thanh sét điện, etou, cái âm thanh xẹt xẹt lúc Pikachu tích điện trước khi phóng đó, xung quanh nó bao bọc tia sét ấy)
Nàng thoáng trong khoảng khắc đó liền xuất hiện ở phướng hướng rút lui của nam tử kia, người kia thấy thế cực kỳ phẫn nộ vô cùng, Luyện Thể cảnh Trần Du cùng Vũ Văn Phong còn khiến hắn e ngại, nhưng Lương Cẩm chỉ là một cái tiểu bối Trúc Cơ tầng năm, quả thực không biết trời cao đất rộng, chính mình muốn chết!
Hắn phẫn nộ quát một tiếng, vung roi hạ xuống!
Lương Cẩm hai mắt híp lại, khóe môi nhấc lên, không lùi một phân, một chiêu kiếm đâm ra!
Nam tử kia cùng Lương Cẩm đối diện, cả người đột nhiên chấn động, động tác không tự chủ được dừng lại trong một khắc, tại thời điểm trong cái nháy mắt này, kiếm trong tay Lương Cẩm đâm vào trong lồng ngực của hắn, mặc dù bởi vì cảnh giới kém hơn nên không có cách nào đâm hắn xuyên thủng, nhưng cũng thành công ngăn cản người này chạy trốn!
Có Lương Cẩm ngăn cản, Trần Du tái xuất một chiêu kiếm, triệt để đem trung niên nam tử trọng thương, khiến hắn không còn sức lực nào tiếp tục chạy trốn.
Lúc Vũ Văn Phong chạy đến, tất cả bụi bậm đã lắng xuống, hắn kinh hãi nhìn thoáng qua Lương Cẩm, trong lúc nhất thời trong lòng có như sóng to gió lớn.
Nàng rõ ràng chỉ có tu vi Trúc Cơ tầng năm, dĩ nhiên có thể ngăn cản Luyện Thể tu sĩ! Cho dù chỉ là nháy mắt, cho dù trung niên nam tử kia đã bị thương! Nhưng bình thường Trúc Cơ tầng năm, tuyệt đối không thể làm được! Sự chênh lệch giữa bọn họ chính là ròng rã một cảnh giới to lớn!
Nhưng mà đối với cử động làm người nghe kinh hãi của Lương Cẩm, Trần Du lại có vẻ đặc biệt hờ hững, dù sao lúc trước Lương Cẩm thời điểm mới vào Trúc Cơ, liền có thể ngăn cản Luyện Thể đại viên mãn Lăng Thương Hải, mặc dù cuối cùng bị trọng thương, suýt nữa bỏ mình, nhưng trước mắt đối mặt một cái tu sĩ mới vào Luyện Thể cảnh giới, gốc gác kém xa tít tắp Lăng Thương Hải, thực lực của nàng cũng đã vượt xa quá khứ, vẻn vẹn ngăn cản chốc lát mà không phải liều mạng, Trần Du tự nhiên không cảm thấy kỳ quái.
Cái Tử Tiêu Cung nữ đệ tử kia cũng nghi ngờ không thôi nhìn thoáng qua Lương Cẩm, lúc này mới hướng Trần Du ôm quyền nói:
“Đa tạ tiền bối trượng nghĩa ra tay.”
Tuy rằng Trần Du thoạt nhìn so với nàng cũng không có lớn hơn bao nhiêu, nhưng Trần Du dù sao cũng là Luyện Thể cảnh tu vi, mà tuyệt đối không phải mới vào Luyện Thể, vì vậy nàng kêu Trần Du một tiếng tiền bối, cũng không phải không thích hợp.
Trần Du mắt lộ tán thưởng:
“Tử Tiêu Cung đệ tử, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Tuổi còn trẻ liền có tu vi Trúc Cơ đại viên mãn, Trần Du mặc cảm không bằng, mà trêи người của nữ tử này cũng không có thiên tài ngạo khí mà thiếu niên bình thường hay có, thái độ khá là cung kính, tu dưỡng rất không tệ, đây mới là nguyên nhân thật sự khiến Trần Du mở miệng khen ngợi.
Đại tông phái đệ tử, xác thực so sánh với đệ tử của tiểu tông môn phái tầm thường càng có hàm dưỡng.
“Tiền bối quá khen, vãn bối tên gọi Tuyết Anh, không biết cao tính đại danh của tiền bối?”
“Lăng Vân Tông Trần Du.”
Trần Du thu kiếm mà đứng, nhìn lướt qua trung niên nam tử đang nằm trêи đất giống như chó chết, thấy trêи người không có ký hiệu đặc hữu thuộc về một tông phái nào, chắc hẳn là một kẻ tán tu, lông mày không khỏi cau lại:
“Tuyết Anh cô nương có nhận thức người này?”
Tuyết Anh nghe vậy, lắc đầu nói:
“Vãn bối cũng không quen biết người này.”
Nói xong, tiếng nói của nàng ngừng lại, sau đó chậm rãi nói ra nguyên nhân phát sinh việc này:
“Vãn bối vốn là cùng tiểu sư muội trong cung cùng nhau vào đời rèn luyện, ngẫu nhiên đến Lâm Phong, nghe nói đến sự việc Tiên Nhân di tích, liền chuyển tin tức cho trưởng bối trong cung, tiểu sư muội lưu lại với mấy vị sư thúc trong nhà trọ cùng hội hợp, vãn bối thì đi điều nghiên* địa hình, tra xét tình hình của di tích, nửa đường ngoài dự đoán bị kẻ ác này theo đuôi, đến chỗ yên lặng không người liền cùng vãn bối động thủ, may mắn mà có tiền bối ra tay, bằng không vãn bối lần này e sợ chạy trời không khỏi nắng.”
(*điều nghiên: điều tra nghiên cứu)
Trần Du đối với câu nói sau cùng của Tuyết Anh không tỏ rõ ý kiến, Tử Tiêu Cung đệ tử, nếu như nói không có thủ đoạn bảo mệnh, sao có thể một mình ở bên ngoài cất bước, mà còn là khu vực phụ cận Tiên Nhân di tích tụ tập nhiều cao thủ.

Trần Du cũng không phải người vụng về, nói không chừng lúc nãy cái Bích Lạc Tiêu này, chính là nữ tử này cố ý thả ra, bằng không, làm sao có thể trùng hợp rơi vào chỗ đặt chân của các nàng.
Không đợi Trần Du dò hỏi nơi kế tiếp Tuyết Anh có thể đi, Lương Cẩm bỗng nhiên tiến tới:
“Tuyết tỷ tỷ, trước mắt sắc trời đã tối, trong rừng có không ít tẩu thú qua lại, ngươi một thân một mình e sợ về không được Tiên Tích trấn, không bằng cùng bọn ta cùng đường, chờ trời sáng, sau đó hẳn quyết định?”
Nét cười của nàng đặc biệt thuần túy, phảng phất như không có tâm cơ chút nào.
Trần Du không lộ dấu vết đánh giá Lương Cẩm một chút, trong ấn tượng của nàng, Lương Cẩm chưa bao giờ chủ động hướng về ai lấy lòng, cũng không bắn tên không đích, lần này đối với Tử Tiêu Cung nữ đệ tử trước mắt lần đầu gặp gỡ này, nàng biểu hiện ra nhiệt tình chính là có chút khác thường.
Lương Cẩm tiếng vừa hạ xuống, Trần Du liền mở miệng:
“A Cẩm nói không sai, cô nương không bằng tạm thời cùng ta chung đường đi.”
Tuyết Anh biểu hiện khẽ nhúc nhích, thuận thế đáp ứng:
“Đa tạ tiền bối.”
Về phần cái trọng thương tán tu kia, Trần Du đem hắn giao cho Vũ Văn Phong, Vũ Văn Phong ở bên ngoài rèn luyện mấy năm, tất nhiên biết nên xử lý như thế nào.
Lúc đoàn người trở lại nơi đặt chân lúc trước, Mục Đồng từ lâu đã chờ đợi đến lo lắng, thấy Trần Du đám người chậm rãi trở về, mà không có người bị thương, nàng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vội vã đi tới bên người Lương Cẩm, thấp giọng dò hỏi chuyện nàng mới vừa trải qua.
Lương Cẩm không có gì để ẩn giấu, liền đơn giản cùng Mục Đồng kể lại.

Cuối cùng, mọi người yên tĩnh lại, trừ một chùm củi lửa ở trung tâm thỉnh thoảng phát sinh “đùng đùng” tiếng vang, toàn bộ cánh rừng đều có vẻ đặc biệt yên tĩnh.
Một đêm đi qua rất nhanh, thiên quang dần dần trở nên sáng, Trần Du mở mắt nhìn về phía Lương Cẩm, lại thấy nàng ngồi xếp bằng tu luyện, ngoại trừ lúc trước chủ động mời Tuyết Anh nói chuyện hai câu, lúc sau nàng cũng không còn cùng người kia tiếp xúc, đúng là khiến trong lòng Trần Du bắt đầu nghi hoặc, lẽ nào cử động lúc trước của nàng chỉ là thiện tâm nhất thời?
Nàng nhìn sắc trời một chút, nghĩ thầm nếu là mình đa tâm, liền tại thời điểm sau khi trời bừng sáng choang liền đem Tuyết Anh đuổi về Tiên Tích trấn.
Nhưng vào lúc này, Trần Du trong lòng hơi động, bỗng nhiên quay đầu nhìn phương hướng phía Bắc của Tiên Tích đài.
Chỉ thấy một đạo tia sáng trắng rừng rực kinh thiên lộ ra, đem bầu trời chưa hoàn toàn sáng toàn bộ đều chiếu rọi giống như ban ngày.
Tiên Nhân di tích, mở ra!
Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, tin tức Tiên Nhân di tích mở ra trong vài hơi thở truyền khắp toàn bộ Tiên Tích đài!
Trần Du cũng đứng lên, biểu hiện khá là nghiêm nghị, nàng nhìn về hướng Tuyết Anh sắc mặt đang kinh ngạc, nói:
“Tuyết Anh cô nương, chúng ta e rằng phải đi đến di tích rồi, không biết cô nương trước mắt là về Tiên Tích trấn hay là cùng bọn ta cùng đường?”
Việc này thực sự là bất ngờ, Tuyết Anh mím mím môi, do dự một chút sau đó cắn răng nói:
“Vãn bối theo tiền bối cùng đi.”
Nàng cùng tiểu sư muội vốn là muốn đi Tiên Nhân di tích, trước mắt nếu như trở về Tiên Tích trấn trước, e rằng sẽ cùng bọn họ gặp hụt, chẳng bằng trực tiếp đi Tiên Nhân di tích cùng bọn họ hội hợp.
Thấy Tuyết Anh đã quyết định, Trần Du lúc này đưa ra quyết định, mọi người một khắc không nghỉ, nhanh chóng chạy tới Tiên Tích đài!
Lúc này ở ngoài Tiên Tích đài dĩ nhiên đã tụ tập đông đảo tu sĩ, phóng tầm mắt nhìn, người người tấp nập, Mục Đồng bị cảnh tượng trước mắt kinh sợ, cá nhân những tu sĩ hội tụ tại đây thì tu vi thấp nhất cũng đều là Trúc Cơ sơ kỳ, càng không ít tu sĩ Trúc Cơ Hậu Kỳ, liền ngay cả tu sĩ Luyện Thể cảnh cũng không chỉ có số lượng mười ngón, trong đó thậm chí còn tiềm tàng mấy cái lão quái vật Kết Đan Kỳ.

Lối vào của Tiên Nhân di tích treo lơ lửng giữa trời, hình thành cuộn sóng hướng bốn phía khuếch tán, phụ cận lối vào có một tầng quang mạc* ngăn cản, chắc là chủ nhân của di tích trước khi rời đi lưu lại trận pháp kết giới.
(*quang mạc: màn ánh sáng)
Bốn phía không ngừng có tu sĩ vọt tới, từng cái từng cái ánh mắt nóng rực nhìn lối vào di tích trước mắt, từ lúc di tích hiện thế tạo thành động tĩnh khiến cả biển người đến xem, thì hẳn lần Tiên Nhân di tích này, nguyên chủ, vô cùng có khả năng là một Nguyên Anh lão quái, bằng không sẽ không hấp dẫn Kết Đan tu sĩ đến đây.
Trần Du bọn họ ẩn ở trong đám người, Tuyết Anh thỉnh thoảng quan sát bốn phía, tìm kiếm đồng môn sư muội cùng sư thúc.

Lương Cẩm cũng không chút biến sắc quan sát đến bốn phía, lòng của nàng chẳng biết vì sao “ầm ầm” nhảy lên cực nhanh, nàng có một loại linh cảm không tên, chuyến hành trình Tiên Nhân di tích này, chỉ sợ sẽ có sự tình gì đó không tầm thường phát sinh.
Một ý nghĩ kϊƈɦ động cực kỳ hoang đường nhưng lại khiến nàng không cách nào ức chế nhiều lần khuấy động ở trong sâu đầu của nàng, hầu như khiến nàng không thể như ngày thường bình tĩnh tự xử.
Nhưng nàng lại không thể không bức bách chính mình tỉnh táo lại, càng đem hi vọng lớn lao ký thác vào một suy đoán cực kỳ mịt mờ, thì đến thời điểm chính mình xem như thật tin tưởng như vậy, nếu như kết quả không phải như mình hy vọng, loại đau khổ cùng thất vọng này có thể sẽ làm cho người phát điên.
Cho nên nàng nỗ lực để cho mình thoạt nhìn cùng bình thường giống nhau như đúc, không ôm ấp quá mức chờ mong khi sắp bắt đầu hành trình vào di tích.
Người càng ngày càng nhiều, rốt cục có người không kiềm chế nổi, không cách nào tiếp tục chờ đợi, cá nhân càng nhiều người, thì cơ hội bọn họ từ trong di tích chia một chén canh liền càng nhỏ.

Nơi đây là ở bên trong hạt địa của Thi Quỷ môn, vì vậy người của Thi Quỷ môn được tính là địa đầu xà, mắt thấy dòng người tích góp chuyển động, Thi Quỷ môn Luyện Thể cảnh giới trưởng lão ở tại đây bay người lên, đứng ở trêи cao, cao giọng nói:
“Các vị đạo hữu, trước mắt lối vào của di tích đã mở, mặc dù có kết giới ngăn cản, nhưng nếu Luyện Thể tu sĩ bọn ta cùng ra tay, có thể phá đi!”
“Trưởng lão nói có lý, nhân lực Cự Xà môn ta sẽ giúp sức.”
Một người áo bào đen phủ đầy thân đi theo phía sau người của Thi Quỷ môn, ánh mắt nham hiểm nhìn quét bốn phía:
“Ở đây, lão phu xin khuyên một ít người, muốn đi vào di tích, lại không chịu xuất lực, e rằng sẽ khiến nhiều người tức giận.”
Lời nói của người này vừa hạ xuống, đông đảo tu sĩ ở đây sắc mặt đều không tốt lắm, dù sao thì Cự Xà môn phụ thuộc vào Thi Quỷ môn, người đến lại là Luyện Thể tu vi, bọn họ đa số chỉ mới là Trúc Cơ, không dám cùng họ hò hét.
“Thi Quỷ môn trưởng lão nói thật là, chúng ta liền cùng ra tay, loại bỏ phong ấn này!”
Một trung niên nam tử thân mặc thanh sam, giống như nho sinh xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người, trêи thanh sam nhảy động dương viêm thanh sắc tỏ rõ thân phận của người nọ, người Thanh Dương điện đến.

Lời nói của hắn hạ xuống, tầm mắt liền chuyển hướng đến Trần Du trong đám người, cười nói:
“Trần trưởng lão, có thể nguyện trợ giúp lão phu một chút sức lực?”
Trần Du bất đắc dĩ thở dài, căn dặn Lương Cẩm đám người tự mình cẩn thận, liền tung người bay lên, thiên thiển nở nụ cười:
“Đạo Thành chân nhân nói quá lời, việc trọng đại lần này, tự không thể thiếu Lăng Vân Tông ta.”
Trần Du hiện thân, đông đảo tu sĩ ở đây đều sáng mắt lên, đã nghe qua Lăng Vân Tông Trần Du thiên nhan tuyệt thế, không ngờ bọn họ lần này lại có duyên nhìn thấy.

Chỉ thấy Trần Du một người một kiếm, tố y bạch váy, da trắng như ngọc, dung nhan khuynh thành, lại có tu vi Luyện Thể cảnh giới bên người, khiến một đám nam tu kinh diễm không ngớt.
Từ đó, Lâm Phong ba đại tông môn cùng tụ họp thành một đài, còn lại một đám Luyện Thể tán tu nếu không lộ diện thì lại có vẻ rất không thức thời, cũng dồn dập hiện thân.
Tổng cộng có hơn mười tu sĩ Luyện Thể cảnh giới đồng thời ra tay, đánh xuống một đòn, cái kết giới phong tỏa di tích kia nhất thời rung động.

Chính là kết giới mà Nguyên Anh tu sĩ phân bố, sau khi trải qua năm tháng dài đằng đẵng, linh khí đã suy giảm, sức mạnh bách bức không nhiều, rất nhanh liền bị loại bỏ!
Theo một tiếng vang “ầm ầm” nổ vang, toàn bộ Tiên Tích đài đều chấn động lên, lối vào Tiên Nhân di tích mở ra, lúc này liền có tán tu không kiềm chế nổi, không muốn sống phóng thẳng vào, nhưng mà tiếp theo một cái chớp mắt, mấy cái tán tu đó bị khủng bố bão táp bao phủ ở bên trong lối vào tiêu tán, liền ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát sinh, hài cốt đã không còn.
Một đám tu sĩ hoảng hốt, Thi Quỷ môn trưởng lão hừ lạnh một tiếng:
“Không có Luyện Thể tu sĩ che chở cũng dám xông vào di tích, quả thực muốn chết!”
Trần Du không để ý đến rối loạn ở phía dưới, sau khi kết giới loại bỏ, nàng liền ngay lập tức trở lại bên cạnh Lương Cẩm đám người, đối với nguy hiểm của lối vào di tích, nàng sớm có dự liệu, lúc này từ trong lồng ngực lấy ra hai viên đan ngọc màu đen, phân chia giao cho Lương Cẩm cùng Mục Đồng:
“Vật này có thể giúp đỡ các ngươi tách ra bão táp tại lối vào, chờ một lúc vào di tích rồi, hai người các ngươi không được cùng chúng ta tách khỏi.”
Ai cũng không biết bên trong di tích sẽ hung hiểm như thế nào, vì vậy Trần Du nhiều lần căn dặn, chỉ sợ Lương Cẩm cùng Mục Đồng tùy tiện hành động.

Lương Cẩm hai người tự không dám vi phạm, dồn dập gật đầu ứng hảo.
Lối vào, người của Thi Quỷ môn đạt được tiên cơ, có trưởng lão trong môn phái phối hợp, không lâu lắm tất cả liền nhảy vào bên trong di tích, những cái Trúc Cơ tu sĩ không có Luyện Thể tu sĩ che chở trước sự việc một nhóm người chết oan chết uổng kia, rốt cục không dám cứng rắn xông vào nữa, dồn dập lấy ra các loại pháp bảo, muốn thử vận may một lần.
Trần Du bốn phía nhìn một chút, Thanh Dương điện Đạo Thành chân nhân đã mang theo đệ tử đi vào, Luyện Thể tu sĩ ở ngoài lối vào đã còn thừa không nhiều, Tuyết Anh nói muốn ở lối vào chờ sư thúc cùng tiểu sư muội, Trần Du không có cưỡng cầu, liền cùng Dư Tử Tuân hai người, mang Lương Cẩm cùng Mục Đồng tiến vào bên trong di tích.
Lương Cẩm đi theo phía sau Trần Du, vừa sải bước ra, bỗng nhiên trong lòng căng thẳng, bởi vì nàng nguyên bản cùng Trần Du gần trong gang tấc đột nhiên đã mất liên lạc, cũng đã không cảm ứng được sư tỷ hay Dư trưởng lão hay Vũ Văn Phong nữa.
Lương Cẩm trầm mặt xuống, nhìn vị trí hoàn cảnh sau khi mình bị dịch chuyển đến đây, trong lòng bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Sư tôn cho dù đã mọi cách căn dặn, nhưng nàng cuối cùng vẫn là không thể tránh được kết cục lạc đường.
Quang mạc của lối vào di tích có tác dụng uốn cong không gian, mỗi người tiến vào bên trong, e là đều rơi xuống địa phương không giống nhau.
Lương Cẩm nắm chặt trường kiếm bên hông, trầm tâm tĩnh khí, sau khi nàng vào đây, đường nối phía sau nàng liền chậm rãi tiêu tan, chính là nói, cái lối vào di tích kia, chính là đơn hướng, nếu như muốn đi ra ngoài, e rằng còn phải ở trong di tích tìm kiếm một phen mới được.
Xuất hiện ở trước mắt nàng chính là một cái sơn động giống như hành lang, khá là giống động phủ, nhưng mà bốn phía được bao quanh bởi bức tường, cũng không có nửa điểm linh khí.
Động phủ này xuất hiện trêи đời đã không biết bao nhiêu năm tháng, bên trong thiên địa linh khí mà Nguyên Anh tu sĩ lưu lại hầu như tiêu tan không còn, dĩ nhiên không thích hợp dùng cho tu luyện.

Dù vậy, việc động phủ đột nhiên hiện thân vẫn có khả năng hấp dẫn mọi người đến đây, chỉ vì bên trong động phủ, sợ sẽ có pháp bảo đan dược mà Nguyên Anh tu sĩ lưu lại, thậm chí công pháp cấp cao, đủ để có thể để một đám tán tu điên cuồng.
Lương Cẩm theo hành lang hướng phía trước đi tới, đại thể đi qua trăm bước, cảnh tượng trước mắt đột nhiên trống trải, chính là một gian thạch thất cực kỳ rộng lớn, chính giữa thạch thất đứng thẳng một pho tượng thạch sư ngồi xuống, bên hông hai cánh tay đều có một cánh cửa riêng.
Nàng theo thói quen hướng bên trái đi tới, đẩy cửa mà vào.
Đây là một gian thạch thất bình thường, chính diện có một giường đá, ngoài ra cũng không có vật gì khác.


Lương Cẩm từ trong thạch thất lui ra, di chuyển đi tới cửa đá phía bên phải, sau khi vào cửa tầm mắt của nàng nhất thời bị một cây Cự Phủ to lớn treo lơ lửng tại chính diện trêи vách tường hấp dẫn.
(*Cự Phủ: binh khí hình dạng giống cây rìu)
Chuôi Cự Phủ này chính là tạo thành từ vẫn thạch*, đã trải qua nhiều năm, lưỡi rìu cũng bóng loáng như gương, khiến cho cách mấy bước xa, Lương Cẩm vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được sắc bén bên trêи, nàng âm thầm gật đầu, Cự Phủ này tuy rằng nàng chưa từng dùng tới, nhưng có thể đem đi chợ đen bán.
(*vẫn thạch: thiên thạch)
Vì vậy Lương Cẩm không chút nào do dự, lúc này đem Cự Phủ bỏ vào trong túi.
Chợt tầm mắt của nàng đột nhiên ngưng lại, cá nhân sau khi lấy Cự Phủ trêи mặt tường xuống liền nhìn thấy một viên gạch đá màu sắc hơi nhạt, cùng mặt đá bốn phía có chút hơi khác nhau.

Nàng trong lòng hơi động, nhấc chưởng đánh về phía mặt đá, chỉ nghe “rắc rắc” vài tiếng vang lên giòn giã, gạch đá bắn tung toé trong khoảng khắc, lộ ra lỗ khảm ngọc ẩn nấp phía sau.
Bên trong lỗ khảm ngọc có một cái tráp làm bằng Tinh Thạch, bên trong chứa một viên ngọc bội dáng mạo cổ điển.

Lương Cẩm đem tráp lấy ra, thời điểm nhìn kỹ, chợt thấy ngọc bội này có chút quen mắt, phảng phất như chính mình đã gặp ở nơi nào.
Giữa lúc nàng muốn ngẫm nghĩ, phía sau chợt vang lên tiếng xé gió, Lương Cẩm ánh mắt ngưng lại, không kịp thu hồi tráp Tinh Thạch, bước chân xê dịch, lưu lại một tàn ảnh, mà chính nàng thì lại trong nháy mắt thay đổi phương vị.

Chỉ thấy một thanh Chủy thủ màu đỏ sậm tại chổ mà lúc nãy nàng đứng phóng xuyên qua, “đinh” một tiếng cắm vào trong vách đá!
Lương Cẩm trầm mặt xuống, nếu không phải lúc nãy nàng thi triển khing công Phong Lôi bộ sau khi đạt Trúc Cơ, thì một kϊƈɦ lúc nãy e sợ đã khiến nàng bị thương.
Nàng nhìn về hướng lối vào thạch thất, thấy hai cái áo bào đen trung niên chính là đang ngăn chặn đường lui của nàng, một người trong đó vẫn còn bảo trì tư thế phóng Chủy thủ, tên còn lại thì thủ thế chờ đợi, trêи y phục của bọn họ là một đầu lâu trắng bệch bại lộ thân phận của bọn họ, Thi Quỷ môn đệ tử.
Xét cái tình huống này, bọn họ dự là định giết người đoạt bảo rồi.
“Không nghĩ tới hai người bọn ta ở bên trong di tích gặp phải cái kẻ địch thứ nhất càng là đệ tử Lăng Vân Tông lạc đàn, ha ha, quả nhiên là oan gia ngõ hẹp, ngươi là tự mình kết thúc hay là để huynh đệ hai người bọn ta động thủ? Nếu ngươi ngoan ngoãn xin tha thì nói không chừng chúng ta còn có thể thả ngươi một con đường sống.

.

.”
Thi Quỷ môn đệ tử lúc nãy phóng Chủy thủ một mặt cười ɖâʍ, Lăng Vân Tông nữ đệ tử xưa nay dung mạo đẹp đẽ, thật vất vả bắt được một người, bọn họ tự nhiên tâm động không ngừng.

Bọn họ tuy rằng không nhìn ra Lương Cẩm sâu cạn, nhưng thấy nàng tuổi còn trẻ, nhiều lắm chừng hai mươi tuổi, coi như thiên phú cho dù tốt, cộng thêm tu luyện khinh công rất hảo, nhưng làm thể nào có thể mạnh hơn hai người bọn hắn liên thủ?
Lương Cẩm sắc mặt băng hàn, chỉ là hai cái Trúc Cơ tầng bốn, cũng dám cùng nàng hò hét?
Nàng đem tráp Tinh Thạch thu vào vòng tay chứa đồ, sáng loáng một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ!
Hai cái Thi Quỷ môn đệ tử kia vừa muốn cười nhạo nàng không biết tự lượng sức mình, lại kinh hãi phát hiện bọn họ đã mất cảm ứng đối với Lương Cẩm!
Trong chớp mắt, Thi Quỷ môn đệ tử mới vừa nói đột nhiên kêu thảm một tiếng, phía sau lưng hắn trúng phải đòn nghiêm trọng, cả người bay lên trời, đập xuống ở bên trêи một mặt tường đá, nhất thời đá vụn bay tán loạn! Mất mạng tại chỗ!
Một cái đệ tử Thi Quỷ môn khác kinh hãi đến biến sắc, hắn lúc này mới đột nhiên ý thức được nguy hiểm sắp ập tới, bọn họ lúc này chính là đá vào tấm sắt rồi!
Hắn xoay người muốn trốn, nhưng mà còn chưa bước ra một bước, liền bị một chiêu kiếm xông tới trước mặt xuyên thấu yết hầu!
Lương Cẩm rút về trường kiếm, vẩy rơi máu tươi bên trêи, tra kiếm lại vào vỏ.
Nàng đang định xoay người rời đi thạch thất, đột nhiên trong lòng căng thẳng, thân thể đột nhiên cứng đờ.
Một thanh trường kiếm tỏa ra hàn khí chẳng biết lúc nào từ phía sau nàng dò tới, lướt qua bờ vai của nàng, chống đỡ ở trêи cổ của nàng.
Nàng dĩ nhiên không cảm giác chút nào!
“Lăng Vân Tông đệ tử, càng là hạng người giết người không chớp mắt.”
Thanh âm lành lạnh vang lên phía sau Lương Cẩm, hờ hững bình tĩnh, phảng phất như đông thành một tầng sương lạnh, cũng tại trong lòng nàng nhấc lên cơn sóng thần!
Thanh âm quen thuộc, nhưng là ngữ điệu xa lạ.
Âm thanh này, quanh quẩn trong tâm hai trăm năm.
Trái tim của Lương Cẩm phảng phất trong nháy mắt này ngừng đập, nàng thậm chí có một loại cảm giác rơi vào trong mộng.
Nàng đột nhiên nhớ tới nàng đã gặp khối ngọc bội kia ở nơi nào, chính là kiếp trước ở Tử Sơn bí cảnh, lần đầu thời điểm gặp gỡ Tình Sương, là một trong những pháp bảo hộ thân mà nàng mang theo bên người.
Nguyên lai Sương nhi nàng kiếp trước từng tới Lâm Phong, nhưng chính nàng xưa nay chưa từng biết được..


Bình Luận (0)
Comment