Thành phố H, trong một ngôi biệt thự cao cấp mô phỏng kiến trúc châu Âu.
Âm nhạc trầm thấp chậm rãi chảy xuôi trên linh đường, trong linh đường chính đặt linh cữu, đó là một nam thanh niên vừa hai mươi tuổi, mới qua tuổi thiếu niên. Thiếu niên sắc mặt tái nhợt trong suốt, làn da bên ngoài lộ ra những mạch máu màu xanh nhạt trên cổ tựa như những vệt thâm tím. Hai mắt hắn nhắm chặt, không hề nhúc nhích nằm ở đó, hệt như bị giam cầm trong một giấc ngủ say.
Trên tường tầng hai treo màn trắng. Mặc một thân đồ tang màu đen đứng phía sau màn che, lái xe tiểu Trần nhìn những vị khách ở dưới lầu không ai có vẻ gì là bi thương đau xót không khỏi thở dài: “Cháu nói này bác quản gia, vì sao phải phát tiền cho những người đến viếng.”
Khiến cho việc tang lễ lại càng giống như có chuyện gì đó rất vui vẻ. Nhìn một cái có thể thấy không ít các tân khách còn tụ cùng một chỗ, giống như bản thân mình thu được món lợi không nhỏ. Trong tâm bọn họ có ai là thật lòng đến phúng viếng người đã khuất đâu?
Vương quản gia khẽ thở dài, chậm rãi nói: “Không làm như vậy có mấy ai chịu tới tham gia tang lễ của nhị thiếu gia.”
Tiểu Trần nghe vậy, ánh mắt lại tập trung nhìn xuống những vị khách, trong lòng thầm chửi rủa: “Đệt! Vị Lâm gia nhị thiếu gia này khi còn sống đến cùng là có bao nhiêu thất bại.”
Lúc này, người chủ trì tang lễ lên đài, bắt đầu đọc điếu văn: “Đầu tiên, tôi đại biểu cho người Lâm gia vô cùng cảm kích mọi người đã đến tham gia tang lễ của Lâm Hạo Sơ tiên sinh. Chúng ta hãy cùng cầu nguyện cho hắn đi vào sự ôm ấp của đất mẹ. Tiếp theo, chúng ta cùng mặc niệm cho cuộc sống ngắn ngủi của Lâm Hạo Sơ tiên sinh. Lâm Hạo Sơ tiên sinh, khi còn sống hiếu thuận cha mẹ, hòa thuận với anh em, ở trong trường học cũng vui vẻ giúp đỡ bạn học, được các bạn hoan nghênh…”
“Đệt! Thật giả tạo. Tôi không nghe nổi nữa.” – Bên dưới, một người có tuổi xấp xỉ với Lâm Hạo Sơ mở miệng nói, giọng điệu tràn ngập chán ghét không che giấu. Hắn nói không nhỏ nên các bạn học xung quanh đều nghe được.
Lập tức, những học sinh của đại học H đều bộc phát tiếng cười.
“Tôi nói này Tạ Nhất Lâm, nếu cậu cảm thấy người dẫn chương trình nói sai thì có thể kéo anh ta xuống rồi lên thay.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” – Vài người e sợ thiên hạ không loạn cũng phụ họa theo.
Tạ Nhất Lẫm làm sao chịu nổi người khác kích tướng mình, nhất thời nổi giận nói: “Dẫn thì dẫn! Ai sợ ai chứ?!” Nói xong, hắn liền duỗi chân dài đi lên sân khấu.
MC trên sân khấu kinh ngạc ngừng diễn thuyết, kinh ngạc nhìn thiếu niên đang đi đến phía trước mình, dùng giọng điệu gần như mệnh lệnh nói: “Anh không biết là ở trước mặt mọi người bẻ cong cuộc đời hắn sẽ bị quỷ ám sao? Anh mau cút xuống, để tôi dẫn cho! Tôi nhất định sẽ tái hiện một Lâm Hạo Sơ tiên sinh chân thật nhất cho mọi người.”
“Chậc chậc… Tạ Nhất Lẫm đúng là độc miệng!”
“Đúng thế, đúng thế!”
Các học sinh trường H cười hì hì nói, dù ngoài miệng bọn họ mắng Tạ Nhất Lẫm “chanh chua” nhưng cũng rất chờ mong nghe hắn diễn thuyết.
MC vừa xấu hổ lại vừa khó xử nhìn người đứng lẫn trong đám đông phía sau, Lâm gia phu nhân Chu Văn Vận và đại thiếu gia Lâm Bác Hiên.
Hai mẹ con Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng song phương đều nở một nụ cười vui sướng khi người gặp họa. Tiếp đó, Lâm Bác Hiên gật đầu với MC, xem như ngầm đồng ý hành vi thiếu lễ phép củaTạ Nhất Lẫm.
MC thấy thế đành phải đi xuống dưới, mà cùng lúc đó tiếng nói của Tạ Nhất Lẫm xuyên thấu qua micro truyền khắp linh đường bốn phía: “Nói đến Lâm Hạo Sơ, chúng ta liền không thể không nhắc đến việc hắn cuồng nhiệt theo đuổi học bá Trịnh hải Dung… À không, phải nói là tự mình đa tình..”
Dưới đài, lập tức phát ra một mảnh tiếng cười, tiếng cười lớn trực tiếp át đi điệu nhạc trầm thấp bi thương trên linh đường.
Thời gian xoay ngược lại hai năm.
Trịnh Hải Dung năm nay học đại học năm tư lớn hơn Lâm Hạo Sơ hai lớp, vì làm việc ngoài giờ hắn liền thông qua sự giới thiệu của bạn bè trở thành gia sư của Lâm Hạo Sơ, mỗi tuần đều đến Lâm gia ba buổi.
Lâm gia tài đại khí thô, trả tiền lương so với chỗ khác cao hơn vài lần. Nhưng nếu có thể Trịnh Hải Dung nhất định tình nguyện bản thân bần cùng đến mức không có gì ăn cũng không muốn đến Lâm gia làm công.
Sau khi Trịnh Hải Dung dạy phụ đạo cho Lâm Hạo Sơ được hai tháng, cuối cũng cũng xem như cưa đổ được hoa khôi ngành công nghệ thông tin, hắn vui rạo rực mà dắt tay hoa khôi Vu Tiểu Phán chậm rãi đi bộ dưới bóng cây trong vườn trường. Hai người từ xa nhìn lại, thân mật khăng khít, thật là đẹp đôi.
Nhưng ngay lúc bọn họ vui vẻ cười nói mà đi một thiếu niên đột nhiên xông lên trước, thô bạo gỡ ra bàn tay đang nắm lấy nhau ra rồi nổi trận lôi đình chất vấn: “Trịnh Hải Dung, con mẹ nó anh lại có bạn gái?! Sao anh có thể có bạn gái?! Anh là của Lâm Hạo Sơ tôi! Là của Lâm Hạo Sơ!!”
Trịnh Hải Dung và Vu Tiểu Phái bị mạnh mẽ tách ra trong giây lát còn chưa kịp phản ứng. Trịnh Hải Dung không hiểu gì nhìn Lâm Hạo Sơ, có chút buồn cười nói: “Hạo Sơ, em đang nói gì đấy? Anh là của em? Anh là nam, em cũng là nam, anh làm sao có thể là của em?”
Lúc này Trịnh Hải Dung còn nghĩ trong lòng, chẳng lẽ hôm nay là ngày cá tháng tư, Lâm Hạo Sơ lại muốn đùa với mình?
Lâm Hạo Sơ nắm chặt tay Trịnh Hải Dung, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Chúng ta đều là nam thì sao? Em thích anh! Em biết anh nhất định cũng thích em! Anh có phải là sợ hãi ánh mắt thế tục mới không dám theo đuổi em? Cô gái này có phải là đang diễn kịch với anh không? Có phải anh lo lắng chuyện mình thích con trai bị bại lộ mới tìm người diễn kịch?”
Trịnh Hải Dung vô cùng kinh ngạc, mắt thấy Lâm Hạo Sơ hoàn toàn không giống nói đùa đột nhiên cảm thấy buồn nôn.
Hắn sao lại không biết Lâm Hạo Sơ là một tên gay? Còn coi trọng hắn? Điều này thật sự rất ghê tởm!
“Lâm Hạo Sơ, cậu nhất định hiểu lầm! Tôi tuyệt đối là trai thẳng! Tôi chỉ yêu phụ nữ. Người mà tôi muốn sống chung cả đời này chỉ có bạn gái tôi, Vu Tiểu Phái!” Trịnh Hải Dung nói xong giống như tuyên thệ mà cũng đầy tình ý nhìn Vu Tiểu Phái.
Lâm Hạo Sơ nhất thời giận không kềm được, ra vẻ muốn động tay với Vu Tiểu Phái: “Cô là cái đồ hồ ly tinh! Dám câu dẫn người của tôi! Đừng tưởng cô là nữ tôi không dám đánh! Cô là kẻ thứ ba đáng đánh…”
Trịnh Hải Dung hoảng sợ nhanh chóng ngăn cản Lâm Hạo Sơ.
Trong lúc nhất thời mọi chuyện vô cùng hỗn loạn. Lâm Hạo Sơ vừa tránh thoát trói buộc của Trịnh Hải Dung vừa đúng lý hợp tình mắng chửi Vu Tiểu Phái, nghiễm nhiên coi chính mình mới là vợ cả.
Cuối cùng bạn cùng phòng của Trịnh Hải Dung là Tạ Nhất Lẫm đi ngang qua, sau khi nhìn thấy bộ dáng y hệt kẻ điên của Lâm Hạo Sơ liền đơn giản trực tiếp bấm 110, sự tình đến đây mới kết thúc.
Nhưng ai cũng không ngờ Lâm Hạo Sơ lại bắt đầu mạnh mẽ theo đuổi Trịnh Hải Dung.
Hắn mỗi ngày đều chờ Trịnh Hải Dung ở cổng ký túc xá để đưa bữa sáng, thậm chí còn mạnh mẽ lôi kéo tay nhau cùng lên lớp, Trịnh Hải Dung hất tay hắn ra hắn lại lần nữa giữ chặt, giống như cao da chó dính trên da đuổi thế nào cũng không đi. Nhìn thấy Trịnh Hải Dung và Vu Tiểu Phái đi cùng một chỗ hắn cũng tuyệt đối sẽ vọt tới chen vào giữa tách hai người ra, tiếp đó liền chửi bới Vu Tiểu Phái.
Đương nhiên Lâm Hạo Sơ còn lợi dụng quyền thế trong nhà, vừa dụ dỗ vừa bức ép Vu Tiểu Phái rời khỏi Trịnh Hải Dung, nhưng ai cũng không ngờ rằng Vu Tiểu Phái lại kiên trì với Trịnh Hải Dung như vậy, sau khi hai người chia tay không bao lâu dù đã chia xa nhưng vẫn còn vấn vương tình cảm.
Ngay từ đầu, học sinh đại học H còn trêu chọc Trịnh Hải Dung thật sự là mị lực phi phàm nam nữ đều ăn. Nhưng khi hành vi của Lâm Hạo Sơ ngày càng điên cuồng thì họ không khỏi vừa đồng tình cho Trịnh Hải Dung, vừa lén lút mắng Lâm Hạo Sơ thật sự nên đi bệnh viện tâm thần khám.
Trịnh Hải Dung bị vây trong cục diện phức tạp đến một ngày cuối cùng không nhịn được nữa đẩy Lâm Hạo Sơ ra, tràn đầy chán ghét mà hét lớn: “Lâm Hạo Sơ con mẹ nó cậu đã xong chưa?! Tôi nói tôi không thích đàn ông, tại sao cậu cứ không biết xấu hổ như vậy?!”
Lâm Hạo Sơ bị đẩy ngã trên mặt đất rất nhanh liền đứng lên, lại bổ nhào đến Trịnh Hải Dung trước mặt, cố chấp lôi kéo tay hắn, hai mắt ướt át khẩn cầu: “Hải Dung, anh đừng như vậy! Dựa vào quyền thế của gia đình em không người nào dám cười nhạo chúng ta! Mẹ kế và anh trai em đều nói sẽ chấp nhận anh, chỉ cần anh cùng một chỗ với em tài sản của em đều là của anh! Em lập tức sang tên tài sản cho anh, đón cha mẹ anh đến thành phố H hưởng phúc được hay không? Hải Dung…”
Nhưng Trịnh Hải Dung lần này đã quyết tâm, không vì kiêng kị thế lực Lâm gia mà nhường nhịn Lâm Hạo Sơ nữa. Hắn hung hăng gỡ tay Lâm Hạo Sơ, cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ trong lòng: “Lâm Hạo Sơ, cậu là đồ biến thái! Đừng đến làm phiền tôi nữa!”
Biến thái? Lâm Hạo Sơ sửng sốt trong nháy mắt, hắn chưa bao giờ biết mình trong mắt Trịnh Hải Dung lại là một tên biến thái…
Trong tim giống như bị một sức mạnh cực lớn xé ra, Lâm Hạo Sơ đau khổ nhìn bóng dáng Trịnh Hải Dung không hề lưu luyến bỏ đi, đột nhiên xoay người xông lên khu dạy học tầng cao nhất.
Rất nhanh đã có người phát hiện khu dạy học tầng cao nhất có một người vẫn luôn ngơ ngác đứng ở lan can, rất nguy hiểm liền vội vàng hô lớn: “Có người muốn tự sát! Có người muốn tự sát!!”
Trong lúc nhất thời khu đất trống trước giản đường đứng đầy học sinh vào giáo viên. Có người nhận ra Lâm Hạo Sơ vội vã gọi Trịnh Hải Dung khẩn cấp tới đây.
“Hạo Sơ, cậu ngàn vạn lần đừng xúc động! Không nên làm chuyện ngu xuẩn! Nhanh xuống dưới mau!” Trịnh Hải Dung tất nhiên là không ngờ rằng Lâm Hạo Sơ sẽ đòi tự sát, lập tức hoảng hốt thất thố chạy đến tầng cao nhất lòng như lửa đốt mà khuyên nhủ.
“Hải Dung…” Lâm Hạo Sơ ngưng mắt nhìn người mình mong nhớ, nức nở một tiếng, nói: “Hải Dung, anh vẫn luôn không thừa nhận tình cảm với em, khiến em đau khổ! Anh muốn em xuống dưới phải không? Chỉ cần anh nói anh yêu em, em lập tức xuống dưới! Nếu không, em liền nhảy xuống!!”
Ai cũng không biết ngay mới vừa rồi sau khi Trịnh Hải Dung bỏ đi Lâm Hạo Sơ gọi điện thoại cho anh trai hắn là Lâm Bác Hiên, mà Lâm Bác Hiên nói cho hắn biết, đến lúc cần cực đoan thì phải cực đoan, lúc này dùng cách tự sát ép buộc Trịnh Hải Dung thừa nhận tình cảm đối với hắn là nhanh nhất cũng là sáng suốt nhất.
Nhưng trong khi Lâm Hạo Sơ thâm tình chân thành nhìn Trịnh Hải Dung, hắn không biết Trịnh Hải Dung lại càng thêm phản cảm cùng chán ghét hắn, chỉ hận hắn không thể thật sự nhảy xuống để cho thế giới thanh tịnh.
Nhưng Trịnh Hải Dung cũng lo lắng Lâm Hạo Sơ thật sự sẽ xảy ra chuyện, đến lúc đó hắn chính là người hại chết Lâm Hạo Sơ.
Ngay lúc Trịnh Hải Dung do dự không quyết định, rất nhiều người thấy Lâm Hạo Sơ đã một chân đưa tới không trung liền lo lắng mà khuyên nhủ: “Trịnh Hải Dung, mau nói đi! Không phải chỉ là ba chữ thôi sao? Chẳng lẽ anh thật sự muốn hắn nhảy xuống? Đây chính là một mạng người!”
Trịnh Hải Dung không còn cách nào, chỉ có thể cố nén cảm giác buồn nôn nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi… Yêu… Cậu…”
Ngay lúc đó Lâm Hạo Sơ liền thả người nhảy xuống, tựa như một mũi tên vọt vào trong lòng Trịnh Hải Dung, ôm lấy hắn vẻ mặt hạnh phúc nói: “Hải Dung, em chỉ biết là anh yêu em!”
Ở đây có rất nhiều người, cùng lúc đó họ đều nhìn Lâm Hạo Sơ đang vui vô cùng, ở trong lòng thầm mắng: thật là tiện…
Sau chuyện này Lâm Hạo Sơ tự cho là mình là chiếm được lời hứa hẹn của Trịnh Hải Dung, hắn hoàn toàn không ý thức được ba chữ kia kỳ thật là Trịnh Hải Dung dưới tình huống bất đắc dĩ mới nói ra khỏi miệng. Hắn tiếp tục dây dưa với Trịnh Hải Dung, không ngừng phá hoại quan hệ của Trịnh Hải Dung và Vu Tiểu Phái, hơn nữa chỉ cần Trịnh Hải Dung cùng người nào đi gần một chút bất kể nam nữ hắn đều sẽ tìm đối phương tính sổ.
Dần dần hành vi của Lâm Hạo Sơ khơi dậy căm phẫn, tất cả mọi người căm thù hắn đến tận xương tuỷ, thậm chí cũng không thiếu người nói thẳng, lúc trước không bằng để Lâm Hạo Sơ nhảy lầu chết cho xong!
Về phần đôi uyên ương số khổ Trịnh Hải Dung cùng Vu Tiểu Phái, khi Lâm Hạo Sơ chèn ép, ngoài dự đoán mà vẫn như cũ ngoan cường tiến tới, thậm chí còn phát triển tới hôn nhân.
Lòng Lâm Hạo Sơ như bị dao cắt, lúc này lại chuẩn bị diễn lại trò cũ, ở nhà trình diễn vở kịch một khóc hai nháo ba thắt cổ, hắn còn bắt Lâm quản gia đến lễ đường thông báo cho Trịnh Hải Dung, hắn muốn tự sát.
Nhưng lúc này tất cả mọi người khuyên nhủ Trịnh Hải Dung không cần để ý tới Lâm Hạo Sơ, mà Trịnh Hải Dung vốn cũng tính toán như vậy.
Lâm Hạo Sơ không biết mình dù tự sát cũng không thể ngăn cản hôn lễ tiến hành theo dự tính. Ở trong phòng hắn vẫn luôn chờ Trịnh Hải Dung, khi hắn nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập liền nghĩ Trịnh Hải Dung chạy đến, để khiến người kia đau lòng hắn liền dứt khoát kiên quyết đạp đổ ghế.
Nhưng hắn thật không ngờ, người tới không phải Trịnh Hải Dung mà là mẹ kế của hắn Chu Văn Vận, cùng với chồng trước của bà ta và đứa con Lâm Bác Hiên. Bọn họ cứ như vậy nhìn chằm chằm Lâm Hạo Sơ đang thắt cổ, hoàn toàn không có ý định tiến lên cứu người.
Cuối cùng, Lâm Hạo Sơ cứ như vậy mà chết…
Trong linh đường Lâm gia, Tạ Nhất Lẫm cuối cùng cũng kể xong chuyện của Lâm Hạo Sơ khi còn sống, cuối cùng dõng dạc tổng kết: “Tóm lại, nếu muốn dùng một từ để hình dung Lâm Hạo Sơ, thì chính là ‘tiện’, thật mẹ nó hắn rất ‘tiện’!!”
Dưới đài lại một lần nữa vang lên tràng vỗ tay nhiệt liệt, thậm chí cả tiếng huýt sáo.
“Tạ Nhất Lẫm, ông không cho Lâm Hạo Sơ mặt mũi, không sợ hắn từ trong quan tài nhảy ra bóp chết sao!” Một học sinh nam nói đùa.
Ngay khi học sinh kia vừa dứt lời, một nữ sinh đột nhiên kinh hô: “Á á! Tay Lâm Hạo Sơ hình như vừa cử động! Xác chết vùng dậy!”
Trong lúc nhất thời dưới đài một trận rối loạn, Tạ Nhất Lẫm sợ tới mức thiếu chút nữa từ trên đài té xuống, Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên cũng khiếp sợ nhìn về phía đối phương, tim đập như sấm.
Mọi người đều ngừng thở nhìn chằm chằm linh cữu Lâm Hạo Sơ.
Vài giây sau, chỉ thấy một con chuột màu xám từ trong quần áo Lâm Hạo Sơ bò ra…
“Phù… Dọa chết người!” Mọi người trong nháy mắt nhẹ nhàng thở ra.
Tạ Nhất Lẫm trong lòng còn sợ hãi hung hăng trừng mắt với nữ sinh, oán giận nói: “Đàn bà các cô đúng là tự mình dọa mình! Trên đời này làm sao có thể có người chết rồi sống lại?”
Nữ sinh bị nói, còn bị cười nhạo nhịn không được trừng mắt nhìn quan tài, cũng không biết là trừng con chuột hay là trừng Lâm Hạo Sơ.
Vốn là tang lễ nay lại bị vây trong một mảnh cười nói rộn ràng, tiếp tục tiến hành…
Hết chương 1.