Trọng Sinh Chi Tiện Nhân Muốn Nghịch Tập

Chương 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tích phân là một phép giải tích đi kèm giới hạn, nó có vài tính chất rất quan trọng, khi đi thi nhất định sẽ dùng đến, em phải nhớ kỹ…” Trịnh Hải Dung nói xong liền lật sách giáo khoa sang trang tiếp theo, đang muốn tiếp tục giảng giải lại bất đắc dĩ phát hiện thiếu niên bên cạnh đã ngủ gà ngủ gật từ bao giờ.

Hắn không khỏi có chút đau đầu, nghĩ thầm rằng đến tột cùng là sách giáo khoa viết rất chán hay là hắn giảng bài quá mức buồn tẻ?

Bất đắc dĩ thở dài, Trịnh Hải Dung vươn tay chuẩn bị đánh thức thiếu niên, lúc này cửa phòng trùng hợp bị đẩy ra, người tiến vào chính là phu nhân của Lâm gia Chu Văn Vận và người giúp việc Trần Tẩu.

“Thầy Trịnh, không cần đánh thức nó.” Chu Văn Vận dẫn đầu đi vào gian phòng, ngăn cản ý đồ muốn đánh thức thiếu niên của Trịnh Hải Dung. Trần Tẩu đi phía sau cầm trong tay hai bình nước khoáng, nhẹ nhàng mà đặt lên hai bên bàn làm như sợ sẽ đánh thức thiếu niên.

“Này…” Trịnh Hải Dung không khỏi có chút nghi hoặc cùng do dự.

Lâm gia tiêu tiền mướn hắn tới giúp con trai học phụ đạo, học sinh đang lên lớp lại ngủ, chẳng lẽ không nên đánh thức sao? Vậy hắn lúc này nên rời đi hay là ở lại đây chờ thiếu niên tỉnh rồi tiếp tục giảng bài? Về phần trong lúc chờ đợi, bọn họ có thể quỵt tiền của hắn hay không?

Trịnh Hải Dung tự kiểm điểm không ngừng nhìn vào chai nước khoáng đang cầm trên tay, lúc này hắn mới nhận ra loại nước khoáng này chính là cái loại cách đây không lâu bạn cùng phòng Tạ Nhất Lẫm của mình khi nhàm chán đã phổ cập kiến thức thế nào mới là loại nước uống cao cấp của nhà giàu.

Blingh2o, một chai chỉ có 750ml, lại bán hơn hai trăm đồng…

blingh20nước hàng hiệu nhà bạn Sơ đây ạ =))))))))))

Trịnh Hải Dung nhất thời an tâm.

Đến nước uống còn cao giá như vậy, hắn tin tưởng người Lâm sẽ không trừ tiền một buổi học.

Ngay tại lúc Trịnh Hải Dung đang đắm chìm trong suy nghĩ, Chu Văn Vận làm như thấy được hắn do dự liền cười giải thích: “Không có việc gì, đứa bé này từ nhỏ đã không thích học hành, tôi cũng nỡ ép buộc buộc, trong nhà cũng không phải nuôi không nổi chỉ cần nó có thể trải qua vô tư lự là tốt rồi.”

Khi đang nói chuyện quanh thân Chu Văn Vận tựa hồ tản ra ánh hào quang “tình thương của mẹ”, Trịnh Hải Dung nhìn thấy cũng nhịn không được hâm mộ thiếu niên, liên tục thở dài nói: “Lâm phu nhân, bà thật đúng là chiều Hạo Sơ! Hạo Sơ thật hạnh phúc!” Không giống như hắn, trong nhà gánh nặng trọng trách, con đường duy nhất ngoài học ra chính là học, từ nhỏ đến lớn dường như mỗi ngày mỗi đêm đều khêu đèn đọc.

Ngay khi Trịnh Hải Dung vừa dứt lời, thiếu niên bên cạnh đang ghé vào bàn bỗng nhiên đánh cái giật mình tiếp theo liền chậm rãi nâng đầu lên, từ từ mở mắt.

Lâm Hạo Sơ nhìn cảnh tượng bốn phía xung quanh cả người vẫn còn rất mờ mịt, thẳng đến khi khuôn mặt được chăm sóc hoàn hảo của Chu Văn Vận xuất hiện trong tầm mắt hai mắt hắn mới đột nhiên tỉnh táo lại. Hắn theo bản năng liếc mắt về hướng lịch treo trên tường xem ngày tháng, phát hiện một điều khó có thể tin là sự thật ——

Hắn trọng sinh…

Chu Văn Vận đến gần Lâm Hạo Sơ, cưng chiều mà sờ đầu hắn, khuôn mặt tràn ngập từ ái, nhưng nhìn trong mắt Lâm Hạo Sơ lúc này lại biến hoá kỳ lạ đến mức giống hệt hình ảnh kinh dị trong phim, vặn vẹo biến thành mặt của một nữ quỷ.

Ai có thể dự đoán được, người từ nhỏ đến lớn đều hết mực yêu thương hắn, còn được mệnh danh là “mẹ kế tốt nhất” lại thờ ơ lạnh nhạt khi hắn tự sát, trên mặt thậm chí còn treo lên một nụ cười âm hiểm khi thực hiện được âm mưu.

Lâm Hạo Sơ đến tận một khắc khi tắt thở mới biết được thì ra chính những người mình vẫn luôn coi như người nhà là mẹ kế và anh trai lại luôn muốn mình chết…

Cố nén xúc động muốn bóp chết Chu Văn Vận, Lâm Hạo Sơ nhìn Chu Văn Vận vẫn mang dáng vẻ mẹ hiền như trước, lời nói cực kỳ thân thiết: “Con ấy, có phải bị mọi người đánh thức không?”

Chu Văn Vận thấy Lâm Hạo Sơ vẫn luôn không nói gì, cho rằng hắn còn chưa tỉnh táo liền dịu dàng nó: “Là còn chưa ngủ đủ sao? Hay để thầy giáo đi về trước, con lên giường tiếp tục ngủ?”

Khóe miệng Lâm Hạo Sơ nhất thời không thể không cười trào phúng.

Đời trước Chu Văn Vận cũng như thế này, không có bất cứ yêu cầu gì đối với việc học của hắn. Hắn muốn bỏ học thì bỏ học, không muốn làm bài tập thì không làm, thi môn nào trượt cũng không sao..

Không chỉ như thế Chu Văn Vận còn dung túng hắn không hề có giới hạn.

Từ nhỏ đến lớn cho dù Lâm Hạo Sơ gây ra nhiều tai họa Chu Văn Vận luôn “không nỡ” mắng mỏ hắn nửa câu, cuối cùng lại không biết mệt mỏi theo sau mông hắn thay hắn thu dọn cục diện rối rắm, chưa từng một câu câu oán hận. Lâm Hạo Sơ nhìn ai không vừa mắt thì bắt nạt, bà ta cũng không can thiệp cản trở. Nếu chuyện nháo lớn, bà ta liền sẽ lập tức dùng tiền giải quyết.

Thậm chí khi còn bé Lâm Hạo Sơ mâu thuẫn với con trai ruột của Chu Văn Vận là Lâm Bác Hiên, cho dù người sai là Lâm Hạo Sơ thì mãi mãi Chu Văn Vận cũng chỉ mắng Lâm Bác Hiên.

“Con là anh trai, con nhất định phải nhường em!” Trịnh Văn Vận thường xuyên dùng câu này giáo huấn Lâm Bác Hiên. Mỗi khi ấy Lâm Hạo Sơ sẽ rất cảm động, hắn cảm thấy Chu Văn Vận là mẹ kế tốt nhất trên đời …

Lâm Hạo Sơ nghĩ lại đời trước mình bị Chu Văn Vận đùa giỡn đến xoay vòng liền hận không thể đánh vào đầu mình một cái! Hắn hiện tại dù sao cũng chết qua một lần, sao có thể lại bị Chu Văn Vận dùng âm mưu quỷ kế lừa bịp lần nữa?

Chu Văn Vận vẫn như thế “cưng chiều” hắn, không phải bởi vì xuất phát từ yêu thương rõ ràng là để nuôi hỏng hắn thành kẻ vô dụng không đàng hoàng chỉ biết hoành hành ngang ngược ăn chơi trác táng mà thôi!

Đối lập, con trai ruột của bà ta là Lâm Bác Hiên lại bị yêu cầu nghiêm khắc, từ thành tích học tập, đến năng lực công tác, đối nhân xử thế, hoàn toàn không có nửa điểm lơi là, nghiễm nhiên đây là tiêu chuẩn bồi dưỡng “muốn con thành rồng”…

Lâm Hạo Sơ cố nén nội tâm cuộn trào mãnh liệt, thản nhiên trả lời: “Không sao, con muốn học.”

Chu Văn Vận dường như không ngờ rằng Lâm Hạo Sơ sẽ trả lời như vậy, bà ta ngẩn người nhưng rất nhanh khôi phục lại sắc mặt, cười nói: “Được, Hạo Sơ nhà chúng ta cũng bắt đầu biết chăm chỉ rồi! Mẹ đi ra ngoài trước, con không cần quá gượng ép bản thân!”

Ngoài miệng mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng bà ta vẫn đang suy nghĩ, có lẽ cái đứa không tiền đồ này lại “ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới”, có thể học ra được cái gì? Gia sư này là nó muốn mời tới nhưng bà ta dám cam đoan khi lên lớp nó sẽ lại ngủ!

Chu Văn Vận như có điều suy nghĩ mà nhìn lướt qua Lâm Hạo Sơ đang đặt tay cạnh đồ uống, trong mắt hiện lên một chút lạnh lùng. Lâm Hạo Sơ mãi mãi đều không cách nào so sánh với con trai bà ta!

“Vậy mẹ đi ra ngoài, mệt nhọc liền đi ngủ không cần ép buộc bản thân!” Chu Văn Vận vẻ mặt cưng chiều nói xong liền mang theo Trần tẩu cùng đi ra khỏi phòng.

Khi ra ngoài cửa, trong nháy mắt vẻ yêu thương trên mặt bà ta biến mất không còn bóng dáng…

“Vậy… Chúng ta tiếp tục lên lớp?” Trịnh Hải Dung thấy Lâm Hạo Sơ còn nhìn chằm chằm vào cửa phòng đã đóng chặt, thăm dò hỏi.

Nghe thấy giọng nói kéo hồn mình trở lại, Lâm Hạo Sơ đặt hai tay trên đùi lặng lẽ nắm chặt…

Thật lâu sau, Lâm Hạo Sơ mới xoay người lại, trên mặt hiện vẻ đen tối khó hiểu. Hắn không nhìn Trịnh Hải Dung, mà trực tiếp ngồi trở lại chỗ cũ cực lực khống chế tâm tình của mình.

Chuyện cho tới bây giờ Lâm Hạo Sơ rất rõ ràng Trịnh Hải Dung không yêu hắn, một chút cũng không yêu. Hắn nghĩ đến đời trước của chính mình, bám riết không tha lấy Trịnh Hải Dung chỉ hận không thể cho bản thân một cái bạt tai: con mẹ nó sao mày có thể tiện như vậy?!

Lâm Hạo Sơ không hận Trịnh Hải Dung, càng không trách. Hắn biết Trịnh Hải Dung căn bản không sai, hết thảy đều là hắn gieo gió gặt bão. Chính mình nhận không rõ tình thế lại dại dột tin tưởng không nghi ngờ Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên.

Cả đời này hắn nhất định sẽ thu lại tình cảm của mình với Trịnh Hải Dung…

“Chúng ta lên lớp đi.” Lâm Hạo Sơ mở sách ra, lại phát hiện mình căn bản không nhớ rõ Trịnh Hải Dung giảng tới chỗ nào. Không, phải nói, hắn cảm thấy xa lạ với nội dung trên sách.

Đời trước hắn quả nhiên là không học vấn, không nghề nghiệp, học hành không ra gì! Bình thường lên lớp không vắng mặt thì chính là ngủ, mời gia sư đến nhà lại tiếp tục ngủ gà ngủ gật, thi cử không gian lận thì chính là đi cửa sau nếu không tuyệt đối không đạt yêu cầu. Lâm Hạo Sơ thật sự là càng nghĩ càng ghét bỏ chính mình.

“Chúng ta bắt đầu lại được chứ?” Lâm Hạo Sơ mở sách lại chương thứ nhất, rất có lễ phép mà hỏi.

Hắn nghĩ từ nay về sau mình sẽ nghiêm chỉnh học tập, cố gắng phấn đấu kéo Lâm Bác Hiên – thiên chi kiêu tử Chu Văn Vận vẫn luôn tự hào xuống, đoạt lại công ty của cha vào trong tay mình chỉ để lại cho hai mẹ con dối trá âm hiểm kia hai bàn tay trắng, họ phải vì đời trước tính kế hắn mà trả giá đắt!

Trịnh Hải Dung ngẩn ra, kỳ quái nhìn thiếu niên ở trước mắt giống đột nhiên biến đổi thành người khác.

Từ khi mới quen biết Lâm Hạo Sơ, Trịnh Hải Dung đã cảm thấy thiếu niên này rất tự cho là đúng, ngạo mạn, vô lễ.

Khi Lâm Hạo Sơ cùng mọi người nói chuyện, hắn tâm cao khí ngạo làm người ta phản cảm, hơn nữa hắn tự cho mình là quá mức tốt đẹp, không biết ở trong mắt người khác mình trừ bỏ gia thế căn bản cái gì cũng không có.

Đầu óc đơn giản, không hề có lòng cầu tiến, cố tình còn tự cho mình là đúng, Lâm Hạo Sơ cho hắn ấn tượng chính là điển hình ăn chơi trác táng!

Trịnh Hải Dung ngơ ngác nhìn mặt nghiêng của thiếu niên bên cạnh, hơi phát hiện trên mặt Lâm Hạo Sơ biểu cảm phức tạp, có gì đó thật nặng nề.

“Có thể chứ?” Lâm Hạo Sơ thấy Trịnh Hải Dung chậm chạp không phản ứng, kiên nhẫn hỏi lại một lần.

“À à? Có thể có thể!” Trịnh Hải Dung bỗng dưng phục hồi lại tinh thần, có chút câu thúc nói: “Chúng ta học lại từ chương đầu, vi phân…”

Lâm Hạo Sơ không nói chuyện, hắn đã nhận ra Trịnh Hải Dung ở trước mặt mình rất câu nệ và thật cẩn thận, giống như sợ sẽ đắc tội. Đời trước, Trịnh Hải Dung cũng là cái dạng này.

Lâm Hạo Sơ biết, đời trước mình đối xử tốt nhất ngoại trừ với Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên thì đối với tất cả mọi người rất không khách sáo, bao gồm cả lúc đầu với Trịnh Hải Dung, thái độ cũng có chút ác liệt. Cũng khó trách đến cuối cùng Lâm gia nhiều người như vậy lại không có ai đứng ra giúp hắn.

Đây là báo ứng… Lâm Hạo Sơ thầm nghĩ, sau này hắn nhất định không thể kiêu ngạo tùy hứng như trước kia, giữa người với người ở chung vốn là hòa đồng, hơn nữa Lâm Hạo Sơ hắn sinh ra cũng không phải tài trí hơn người..

“Vi phân, kỳ thật chính là tung độ của tiếp tuyến tăng dần, chúng ta nhìn đồ thị sẽ thấy …” Trịnh Hải Dung tất nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Lâm Hạo Sơ, hắn cầm bút trên tay vẽ ra hệ trục tọa độ, một bên vẽ một bên giảng giải: “Cho nên, vi phân có một tính chất chính là gần đến…”

Bình tĩnh mà xem xét thì Trịnh Hải Dung là một người có gia giáo, khi nói chuyện rất nghiêm túc, nhưng Lâm Hạo Sơ tập trung nghe giảng mười mấy phút liền cảm thấy mí mắt trên dưới đều muốn khép lại, rất buồn ngủ.

Lâm Hạo Sơ muốn tự tát cho mình tỉnh lại, đồng thời cũng không khỏi nghi hoặc vì sao mỗi lần lên lớp hắn đều cảm thấy mệt mỏi rã rời? Chẳng lẽ hắn chính là cái loại người trong truyền thuyết vừa nhìn thấy chữ liền mệt rã rời sao, trời sinh không thể học hành?

Suy nghĩ vừa tới, Lâm Hạo Sơ lúc này mới kinh ngạc, hắn mỗi khi lên lớp đều sẽ cảm thấy mệt mỏi. Vấn đề này từ khi hắn học lớp bốn tiểu học đã bắt dầu xuất hiện. Sau này có một lần hắn tan học tỉnh lại liền oán giận với bạn cùng bàn, nói mình sao lại ngày nào lên lớp cũng ngủ.

Vì vậy bạn cùng bàn liền thuận thế đề nghị: “Ngày mai muốn bùng học đi chơi không?”

Lâm Hạo Sơ nghĩ thầm dù sao mình mỗi ngày lên lớp đều ngủ, cũng học không được cái gì còn không bằng đi ra ngoài chơi, bởi vậy liền đáp ứng.

Cái tuổi nhi đồng chính là ham chơi như vậy, Lâm Hạo Sơ hưởng qua một lần ngon ngọt từ nay về sau liền thuận lý thành chương tiếp tục công cuộc trốn học, đi theo bạn cùng bàn của hắn chơi bời. Đến câu lạc bộ đêm, vào sòng bạc, đi đua xe, chuyện gì kích thích bọn họ đều làm hết.

Lâm Hạo Sơ nhớ lại lúc trước bản thân không chỗ nào kiêng kị, muốn làm gì thì làm không khỏi âm thầm may mắn mình không bị tai nạn xe cộ gãy tay gãy chân, cũng không đi theo đám kia hồ bằng cẩu hữu lây dính các loại chất kích thích…

Cố gắng khắc chế cơn buồn ngủ không ngừng trào dâng trong đầu, Lâm Hạo Sơ nhịn không được cầm lấy nước uống ở một bên. Nhưng khi đôi môi chạm vào miệng chai cảm giác lạnh lẽo từ trủy tinh truyền tới khiến động tác của hắn không biết vì sao dừng một chút.

Đặt lại chai nước về chỗ, ánh mắt Lâm Hạo Sơ nhìn như có điều suy nghĩ.

Hắn từ khi đi nhà trẻ đến trung học vẫn luôn học trường quý tộc.

Trường quý tộc điều kiện vô cùng tốt, nhưng khi đó Chu Văn Vận vẫn kiên trì bắt hắn mang nước uống từ nhà đi học, nói rằng đồ nhà mình biết rõ nguồn gốc đáng tin cậy hơn.

Lâm Hạo Sơ bỗng dưng hạ mắt, đôi mắt sâu kín phiếm lãnh ý…
Bình Luận (0)
Comment