Những chiếc đèn hoa đó quả thực đẹp vô cùng, khung đèn bằng cành mây đủ hình đủ dáng, bên ngoài dán giấy chuyên dùng làm đèn lồng, bên trong đốt một ngọn nến tẩm hương. Chúng không chỉ đẹp mà còn thoang thoảng hương hoa, có cô nương nào mà không thích?
Tiểu Thạch Đầu kéo Trọng Đạo Nam đến một quầy bán đèn hoa, Tiểu Thạch Đầu nhìn một rừng đèn lồng mà hoa cả mắt.
Chợ hoa chính thức bắt đầu, dọc đường bày đủ các quầy hàng, người tới lui tấp nập. Ngoại trừ nhóm tình nhân thì có không ít công tử, tiểu thư đi riêng lẻ hoặc được gia nhân vây quanh.
Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam hòa vào dòng người náo nhiệt, chẳng có chút gì là lạc lõng.
Chủ quầy hoa thấy Tiểu Thạch Đầu phân vân, cười tủm tỉm thuyết minh tên gọi và giới thiệu từng loại đèn cho Tiểu Thạch Đầu. Bên cạnh loại đèn hoa cầm tay còn có loại đèn cầu nguyện dùng để thả xuống sông hoặc treo lên ngọn cây.
Chủ quầy giải thích rất tường tận, nói cũng nhanh, cuối cùng Tiểu Thạch Đầu vẫn không lựa được, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Trọng Đạo Nam.
Chỗ đèn hoa này cái nào cũng đẹp, Tiểu Thạch Đầu nhìn thôi đã choáng váng rồi.
Trọng Đạo Nam chọn hai chiếc đèn dùng để thả xuống sông, đưa một chiếc cho Tiểu Thạch Đầu, “Chúng ta đi cầu nguyện nào.”
Tiểu Thạch Đầu ôm chiếc đèn, nhìn trái nhìn phải, thích đến mức không nỡ buông tay, “Điều ước có thành hiện thực không?”
“Nếu là nguyện vọng của Tiểu Thạch Đầu thì nhất định sẽ thành hiện thực.”
Đèn hoa ước nguyện ký thác nỗi nhớ người thân, bằng hữu đã qua đời, hoặc chứa đựng nguyện vọng của chủ nhân chiếc đèn. Đèn hoa dành cho người đã khuất sẽ trôi theo dòng nước Vong Xuyên, trao đến tay người của thế giới bên kia. Còn đèn hoa chứa đựng ước vọng, chẳng ai biết nó trôi về đâu cả.
Chỉ cần là mong muốn của Tiểu Thạch Đầu, Trọng Đạo Nam sẽ giúp hắn hoàn thành.
Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam đến bờ sông, hai bên bờ cũng có rất nhiều người cầm đèn hoa, họ viết nguyện vọng vào tờ giấy rồi nhét vào bên trong đèn, sau đó thả đèn hoa xuống nước, nhìn ánh nến leo lét giữa tim đèn dần trôi xa.
Hình ảnh đó vô cùng mỹ lệ, Tiểu Thạch Đầu đứng trên cầu, nhìn đèn hoa bồng bềnh trên nước hồi lâu, “Ta biết ta muốn ước gì rồi!”
Nói rồi kéo Trọng Đạo Nam chạy đi tìm chỗ viết điều ước.
Bởi vì có rất đông người muốn thả đèn ước nguyện, mà đa số lại không chuẩn bị trước ở nhà nên chợ hoa có bày dãy bàn chuyên dùng để viết điều ước.
Trọng Đạo Nam nhìn Tiểu Thạch Đầu hưng phấn chạy tới bán, cầm bút lông rồi đứng nghệt mặt. Tiểu Thạch Đầu cuống quýt nhìn bốn phía, tìm ra Trọng Đạo Nam đứng cách đó không xa, đôi mắt tròn xoe lại mang vẻ cầu cứu.
Trọng Đạo Nam cúi đầu cười khẽ, nhấc chân bước đến.
Tiểu Thạch Đầu đã dần thích ứng với cách sống của loài người, vì Trọng Đạo Nam thường xuyên đọc sách cho hắn nên Tiểu Thạch Đầu cũng nhận biết kha khá con chữ. Tuy nhiên, muốn Tiểu Thạch Đầu viết chữ thì đúng là làm khó hắn.
Tính ra, thời gian Tiểu Thạch Đầu hóa hình người chưa được bao lâu, tuy hai người không đi nhanh nhưng phần lớn đều ở trên xe ngựa nên Tiểu Thạch Đầu không có điều kiện học viết chữ.
Trọng Đạo Nam nghĩ, chờ đến điểm dừng tiếp theo y sẽ dạy Tiểu Thạch Đầu viết chữ, còn bây giờ, Tiểu Thạch Đầu vì quá phấn khích nên quên mất là hắn không biết viết.
Quầy viết chữ bày rất dài, tuy người lui tới rất đông nhưng không chật chội hay phát sinh tranh chấp.
Tiểu Thạch Đầu đứng dưới tàng cây liễu, nhánh cây treo hai chiếc đèn lồng sáng trưng, ánh nến ấm áp hắt lên gương mặt trắng ngần.
Trọng Đạo Nam đến chỗ Tiểu Thạch Đầu, ôm hắn từ phía sau, vô cùng tự nhiên vươn tay phải nắm bàn tay đang cầm bút của Tiểu Thạch Đầu, “Muốn viết gì? Ta dạy ngươi.” Y nói khẽ vào tai Tiểu Thạch Đầu.
Vành tai Tiểu Thạch Đầu nóng lên, hắn hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng nói, “Hay là… A Nam viết trước đi.”
“Không cần ta giúp à?” Âm thanh Trọng Đạo Nam vương ý cười, Tiểu Thạch Đầu buông bút, chui ra khỏi lồng ngực Trọng Đạo Nam, nét mặt ngượng ngùng, “Ta biết phải viết thế nào mà~” Cho nên hắn không cần A Nam giúp.
Tiểu Thạch Đầu xoay người chạy đến bàn khác, bắt chước cách cầm bút của các vị khách, trải phẳng tờ giấy, bắt đầu quẹt xuống những nét bút xiêu xiêu vẹo vẹo.
Trọng Đạo Nam thấy vậy thì cười bất đắc dĩ, cúi đầu nhìn tờ giấy đã trải sẵn, suy nghĩ một lát, cầm bút viết.
Trọng Đạo Nam vốn chẳng tin vào thứ gọi là ước nguyện.
Nếu ước nguyện có thể thành sự thật thì y sẽ không biến thành bộ dáng hiện tại, những chuyện đáng sợ cũng sẽ không xảy ra. Vậy nên, nếu muốn cái gì thì chỉ có thể dựa vào hai bàn tay mình để đạt thành, dùng hai bàn tay mình để thực hiện ước nguyện.
Thế nhưng…
Ước nguyện… vẫn có thể viết ra được mà…
Tuy y không tin, nhưng có thể làm Tiểu Thạch Đầu vui vẻ là được rồi.
Còn ước nguyện của Tiểu Thạch Đầu, bất luận là gì đi nữa y cũng sẽ giúp Tiểu Thạch Đầu biến nó thành hiện thực.
Viết xong, Trọng Đạo Nam thổi khô mực, sau đó giơ tay che mặt giấy, quay lại nhìn Tiểu Thạch Đầu đã chạy đến duỗi cổ vào muốn nhìn lén, y nhướn mày, “Không cho nhìn lén.”
Tiểu Thạch Đầu chớp mắt, dưới ánh đèn dầu, bóng hàng mi dày được ánh sáng kéo dài thêm, hắn nhỏ giọng hừ một tiếng, biện luận, “Tiểu Thạch Đầu không có nhìn lén.”
“Thế à?” Trọng Đạo Nam chậm rãi cuộn tròn tờ giấy đã khô mực. Ánh mắt Tiểu Thạch Đầu dán chặt vào mặt giấy, muốn nhìn xem Trọng Đạo Nam viết gì nhưng dĩ nhiên đâu thể thấy được.
Tiểu Thạch Đầu hơi nhụt chí, hắn thật sự muốn biết A Nam viết gì mà.
Trọng Đạo Nam giơ cuộn giấy qua bên trái, tròng mắt Tiểu Thạch Đầu liếc sang trái, di chuyển cuộn giấy qua bên phải, mắt Tiểu Thạch Đầu liếc sang phải.
Trọng Đạo Nam nhẹ giọng cười, “Cũng không phải không thể cho Tiểu Thạch Đầu xem.”
Tiểu Thạch Đầu nghe vậy thì hỏi ngay, “Thật hả? Ta phải làm gì mới được xem?”
“Lấy tờ giấy của ngươi ra trao đổi.”
Tiểu Thạch Đầu ngẫm nghĩ, lùi về sau một bước, tuy rất xoắn xuýt nhưng vẫn lắc đầu, “Không nên xem đâu.”
Tiểu Thạch Đầu lạch bạch chạy đi, nhét tờ giấy của mình vào đèn hoa xong mới chạy về, hắn nhìn Trọng Đạo Nam, kéo tay Trọng Đạo Nam, “A Nam, chúng ta đi thả đèn hoa thôi.”
Nước sông trong vắt, gợn sóng chảy xuôi, vì đang là ban đêm nên nước khá lạnh.
Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam vất vả lắm mới tìm được một nơi vắng người, bờ đất hơi dốc, Tiểu Thạch Đầu vịn tay Trọng Đạo Nam leo xuống, thả đèn hoa của mình xuống sông.
Trọng Đạo Nam cũng thả đèn hoa của y bên cạnh đèn hoa của Tiểu Thạch Đầu.
Hai chiếc đèn hoa lững lờ trôi xuôi theo dòng nước, Tiểu Thạch Đầu hồi hộp nhìn chằm chặp ánh nến trong đèn, tay khuấy động tạo sóng đẩy đèn hoa dạt ra giữa lòng sông. Đèn hoa trôi xa dần, ánh nến vẫn sáng tỏ, Tiểu Thạch Đầu thở phào nhẹ nhõm, mừng rỡ cười thành tiếng, “A Nam! A Nam xem kìa, nến của chúng ta không tắt! Vậy là ước nguyện của chúng ta nhất định sẽ thành hiện thực phải không?”
“Ừ, nhất định sẽ thành hiện thực.” Trọng Đạo Nam rũ mắt nhìn hắn, nhẹ giọng đáp.
Tiểu Thạch Đầu cười khanh khách, quay lại thì thấy có người bán kẹo hồ lô vừa đi ngang, hắn vội hô lên, “A Nam, đằng kia có kẹo hồ lô kìa!” Sau đó bò lên bờ, chạy đến chỗ người bán kẹo.
Trọng Đạo Nam nhìn bóng lưng Tiểu Thạch Đầu, quay đầu nhìn hai chiếc đèn hoa bầu bạn giữa dòng sông, y lướt nhẹ đầu ngón tay, tờ giấy trong đèn hoa của Tiểu Thạch Đầu lập tức bay về.
Mở tờ giấy đã được gấp gọn gàng, Trọng Đạo Nam thấy một bức vẽ phong cách trừu tượng.
Tiểu Thạch Đầu không biết viết chữ, đương nhiên cũng không biết cách cầm bút lông. Cho nên bức vẽ của hắn hết sức khó coi, bút pháp non nớt, đường nét run rẩy, khống chế lực độ hạ bút cũng không tốt.
Nhưng vẫn có thể nhìn ra, bức vẽ này là một con người, vẽ rất nghiêm túc.
Ngắm kỹ một lát, cuối cùng Trọng Đạo Nam nhận ra, trong bức vẽ là một người và một tảng đá.
Người trong bức vẽ cao lớn, nếu không nhờ bộ y phục ra hình ra dạng thì Trọng Đạo Nam suýt chút không nhận ra đây chính là y. Trọng Đạo Nam trong tranh đang vươn tay ra, chạm vào tay một tảng đá đồ sộ tròn vo.
Trọng Đạo Nam đoán là bọn họ đang nắm tay nhau.
Tảng đá kia không chỉ mọc tay mà còn được vẽ thêm gương mặt cười rạng rỡ, hệt như biểu cảm của Tiểu Thạch Đầu khi vẽ bức tranh này.
“A Nam!” Giọng nói Tiểu Thạch Đầu làm Trọng Đạo Nam hoàn hồn.
Trọng Đạo Nam nhìn theo tiếng gọi, Tiểu Thạch Đầu cầm hai cây kẹo hồ lô to thật to chạy như bay đến chỗ y.
Trọng Đạo Nam lại vung tay, tờ giấy quay trở về đèn hoa của Tiểu Thạch Đầu. Trọng Đạo Nam nhẹ nhàng bay lên sườn dốc, mỉm cười nhìn Tiểu Thạch Đầu, bước đến ôm lấy hắn.
“Đừng chạy nhanh thế, lỡ ngã thì sao?”
Tiểu Thạch Đầu cười ha ha, đưa một cây kẹo hồ lô cho Trọng Đạo Nam, “Không sao hết, nhất định A Nam sẽ đỡ ta mà!”
“Nói như ngươi, vậy là sau này ta lúc nào cũng phải trông chừng để đỡ ngươi à.”
“Ừa, ta muốn vậy đó~”
Trọng Đạo Nam nhận kẹo hồ lô, hết sức bất đắc dĩ, thật sự không có cách nào mỗi khi Tiểu Thạch Đầu làm nũng.