Chờ Tiểu Thạch Đầu ăn xong, chợ hoa cũng đến hồi kết thúc.
Đi một lát, Trọng Đạo Nam cúi xuống nói với Tiểu Thạch Đầu, “Nhắm mắt lại, ta dẫn ngươi đến xem quà.”
Nhắc đến đây Tiểu Thạch Đầu mới nhớ A Nam có nói muốn tặng quà cho hắn.
Tiểu Thạch Đầu ôm lòng chờ mong nhắm chặt hai mắt. Trọng Đạo Nam dùng một tay bế đứng Tiểu Thạch Đầu, xoay người biến mất.
Không lâu sau, Trọng Đạo Nam cho Tiểu Thạch Đầu mở mắt, khung cảnh khi ấy có mất cả đời Tiểu Thạch Đầu cũng không thể nào quên.
Họ đang đứng trên một triền núi ở ngoại thành, cực kỳ yên tĩnh, trái ngược hẳn với không khí náo nhiệt trong thành. Ngẩng đầu nhìn lên, hằng hà sa số sao trời vây quanh vầng trăng, hừng sáng giữa đêm đen.
Mới đầu Tiểu Thạch Đầu còn ngơ ngác, sau đó hắn thấy Trọng Đạo Nam nâng một bàn tay, theo động tác của y, ánh nến trong từng chiếc đèn hoa lần lượt tỏa sáng, chúng từ từ bay lên, lơ lửng giữa màn đêm, trong nháy mắt, triền núi bình thường như thay da đổi thịt.
Không chỉ có thế, sau màn thả đèn trời, Tiểu Thạch Đầu ngửi thấy hương hoa thoang thoảng, quay đầu nhìn lại, một đóa hoa trắng kiều diễm từ từ nở rộ, lại đến đóa khác e ấp bung cánh, từng đóa từng đóa thi nhau khoe sắc.
Rừng hoa trắng che lấp cả triền núi, một cơn gió thổi đến, vô vàn cánh hoa mỏng manh theo gió bay lên.
Hình ảnh tuyệt đẹp hết sức rung động.
Ngón tay Trọng Đạo Nam vẽ một vòng giữa không trung, những cánh hoa lượn quanh Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu một vòng rồi mới thả mình theo gió. Tiểu Thạch Đầu hưng phấn nhảy cẫng lên, tươi cười không dứt.
“A Nam! Đẹp quá! Đẹp quá!”
Trọng Đạo Nam ngắm nhìn nụ cười của Tiểu Thạch Đầu, đôi mắt tăm tối đuổi theo bóng dáng Tiểu Thạch Đầu chạy tới chạy lui trên triền núi. Tiếp đó, trên trời bỗng vang lên tiếng nổ đì đùng.
Tiểu Thạch Đầu ngửa đầu nhìn, thấy từng chùm pháo hoa sáng rực, xua tan bóng tối.
Hình ảnh vô số chùm pháo đủ màu in trong đáy mắt Tiểu Thạch Đầu, hắn bỗng dưng trở nên tĩnh lặng. Hắn về bên cạnh Trọng Đạo Nam, cùng y ngồi trên triền núi, cứ thế lẳng lặng ngắm màn pháo hoa.
Trong tòa thành đằng xa, đám đông cũng dừng bước, cùng ngước nhìn trời.
Từng chùm từng chùm pháo hoa bùng nổ rực rỡ, mọi người gần như không theo kịp, những vệt sáng nở rộ rồi lập tức vụt tắt, huyền ảo như cảnh mộng.
“Thật là đẹp…” Người trong thành tán thưởng.
“Thật là đẹp quá.” Tiểu Thạch Đầu dựa vào vai Trọng Đạo Nam, nhỏ giọng nói.
“Ngươi thích không?”
Giờ đã là nửa đêm, trời càng lúc càng lạnh, Trọng Đạo Nam vươn tay kéo Tiểu Thạch Đầu vào lòng, cùng hắn ngắm pháo hoa. Vô vàn cánh hoa thi thoảng vờn qua chóp mũi, hương hoa dìu dịu quẩn quanh không dứt.
Tiểu Thạch Đầu nhắm mắt, rúc vào ngực Trọng Đạo Nam, khẽ đáp, “Ta thích lắm… A Nam…”
“Hửm?”
“A Nam… có cách nào lưu giữ thời khắc này không?” Tiểu Thạch Đầu mở to mắt, khóe môi cong lên, chăm chú nhìn cảnh tượng trước mắt, “Nếu có thể lưu giữ thời khắc này thì bất cứ lúc nào ta cũng có thể ngắm lại.”
Trọng Đạo Nam tựa cằm lên đầu Tiểu Thạch Đầu, thả lỏng, “Nếu đây là nguyện vọng của Tiểu Thạch Đầu thì bất cứ lúc nào ta cũng có thể tái hiện cảnh này cho Tiểu Thạch Đầu xem.”
Tiểu Thạch Đầu nhoẻn cười, không nói gì nữa, hai người lại tiếp tục ngắm trời, chốc chốc tán gẫu vài câu, chỉ đơn thuần là nghĩ gì nói đó.
“A Nam… loài hoa kia tên gì vậy?”
“Tên chúng là Nguyệt Hạ Mỹ Nhân.”
“Sao lại gọi là Nguyệt Hạ Mỹ Nhân?”
“Bởi vì chúng chỉ nở khi trăng lên, chóng nở chóng tàn.”
“Đúng là rất đẹp.”
“Ừ.”
“A Nam?”
“Hửm?”
“A Nam cũng là nguyệt hạ mỹ nhân đó.”
“…Đừng sờ bậy.”
“Tiểu Thạch Đầu lạnh mà, A Nam cho Tiểu Thạch Đầu sờ xíu thôi.”
“…Không được mò tay vào trong áo.”
“Hì hì, không nghe~”
Náo loạn ầm ĩ như vậy hồi lâu, chờ người trong chợ hoa tản bớt, Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu dắt tay nhau thong thả quay về, hệt như lúc ra khỏi thành.
Lúc về đến khách điếm thì bắt gặp Công Tôn Khâu đứng ở ngoài, hình như chờ đã lâu.
Công Tôn Khâu vừa thấy Tiểu Thạch Đầu thì mắt sáng lên, nhưng vui sướng chưa kéo dài lâu đã dần phai nhạt, tầm mắt hắn rơi xuống bàn tay Trọng Đạo Nam đang cầm tay Tiểu Thạch Đầu.
Công Tôn Khâu thấy Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam, dĩ nhiên Trọng Đạo Nam cũng thấy Công Tôn Khâu, chỉ có nhân vật mấu chốt là Tiểu Thạch Đầu hoàn toàn không để ý đến Công Tôn Khâu, hắn nghĩ Công Tôn Khâu cũng chẳng khác gì người qua đường.
Tiểu Thạch Đầu kéo tay Trọng Đạo Nam, sắp vào khách điếm thì bị Công Tôn Khâu cản lại.
Mãi đến lúc này Tiểu Thạch Đầu mới nhìn thẳng vào Công Tôn Khâu, “Ngươi là?” Tiểu Thạch Đầu quan sát gương mặt hắn một lát, sau đó bừng tỉnh, “A, ban sáng có gặp ngươi, ngươi là Công Tôn Khâu, xin hỏi có chuyện gì không?”
Ánh mắt Công Tôn Khâu đảo qua đảo lại giữa khuôn mặt tươi cười của Tiểu Thạch Đầu và hai bàn tay nắm chặt không rời, hắn mở lời, “…Ta vốn muốn nói với ngươi mấy câu.”
“Hở?” Tiểu Thạch Đầu mù mờ, “Vậy bây giờ… không nói được nữa à?”
Công Tôn Khâu nhìn Tiểu Thạch Đầu, há miệng mấy lần, cuối cùng hỏi thẳng, “Xin hỏi quan hệ giữa hai ngươi là gì?”
Hồi sáng, sau khi thấy Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam, Công Tôn Khâu đã nhận ra có gì đó là lạ.
Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì có thể nói hai người là bằng hữu hoặc huynh đệ. Nhưng khi hai người đứng chung, cảm giác không gì có thể xen vào giữa Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu quá rõ ràng, khiến Công Tôn Khâu không thể không dè chừng.
Tuy đã lờ mờ đoán ra nhưng khi đó đang là sáng sớm, Công Tôn Khâu có thể tự an ủi mình, nhưng sau đêm chợ hoa hôm nay, Công Tôn Khâu không cách nào tự lừa dối bản thân được nữa.
Công Tôn Khâu định “tình cờ chạm mặt” Tiểu Thạch Đầu trong chợ hoa.
Lùng sục khắp chợ hoa, Công Tôn Khâu chẳng hề nhìn các cô nương tủm tỉm cười với hắn, hắn chỉ mở mắt trừng trừng tìm bóng dáng Tiểu Thạch Đầu.
Vì sợ kiếm sót người nên ngay lúc chợ hoa vừa bắt đầu, Công Tôn Khâu chỉ đứng một chỗ quan sát, mãi đến lúc tìm được Tiểu Thạch Đầu thì phát hiện Tiểu Thạch Đầu luôn đi cùng với Trọng Đạo Nam.
Tuy chợ hoa đông đúc nhộn nhịp, người qua kẻ lại không ngớt nhưng cảm giác không ai có thể xen vào giữa Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu vẫn vô cùng mãnh liệt.
Công Tôn Khâu không biết Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam có nhận ra hắn hay không, hắn chỉ đứng nhìn từ xa, lẳng lặng bám theo, bất chợt hai người kia đột ngột biến mất.
Tìm mãi không thấy Tiểu Thạch Đầu, Công Tôn Khâu đành phải mai phục ở khách điếm.
Lần này chờ thẳng đến nửa đêm.
Công Tôn Khâu thấy Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam dắt tay nhau về, và… bên hông hai người còn đeo hoa tình nhân nữa.
Đóa hoa tình nhân đó do Tiểu Thạch Đầu bện, Công Tôn Khâu nhận ra.
Bởi vì trong lúc Tiểu Thạch Đầu bện đóa hoa đó, Công Tôn Khâu ngồi trên lầu hai nhìn xuống. Mà lúc này, đóa hoa do chính tay Tiểu Thạch Đầu bện lại đeo trên người Trọng Đạo Nam.
Sự thật rành rành chưa nói đã tự hiểu, nhưng Công Tôn Khâu không cam lòng, hắn muốn hỏi cho rõ ràng.
Từ lần đầu trông thấy Tiểu Thạch Đầu, trong lòng Công Tôn Khâu bỗng sinh ra cảm giác thân thiết và ái mộ lạ lùng, khó tả thành lời. Hắn không thể nào lơ đi cảm giác đó, nó quá mãnh liệt.
Với một nam nhân lí trí như hắn, cảm giác này là khó có thể chấp nhận, nhưng sau khi thấy Tiểu Thạch Đầu, hắn không thể khống chế tình cảm của mình.
Nhưng tại sao…
Vất vả lắm mới thích được một người, tại sao người này lại là hoa đã có chủ vậy chứ?
“Chúng ta…” Tiểu Thạch Đầu bị hỏi vậy thì hơi ngượng, hắn lén nhìn Trọng Đạo Nam, thấy ánh mắt dịu dàng ấm áp của y, toàn thân bỗng nóng lên.
Tiểu Thạch Đầu bất giác mỉm cười, quay lại nhìn Công Tôn Khâu, “Quan hệ của chúng ta là sẽ thành thân với nhau đó~”