Trọng Sinh Cùng Trúc Mã Vương Gia

Chương 44

Xe ngựa khởi hành từ sáng sớm, đến cửa nha phủ Nhạn Châu thì trời đã sáng rõ.
 
Ninh Hàn xuống xe ngựa trước, sau đó không để ý tới lời từ chối của Tiêu Ngữ, ôm nàng vào trong trước ánh mắt của mọi người. Tiêu Ngữ được nhẹ nhàng đặt lên giường, đặt một nụ hôn lên trán.
 
“Nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa sẽ có lang trung tới đây bắt mạch.” 
 
Ninh Hàn cúi người nói.
 
Tiêu Ngữ thấy hắn không định ở đây, trong lòng biết Ninh Hàn muốn đi thẩm vấn Tô Nguyên Thành, vì thế không chút do dự lắc đầu: 
 
“Ta không sao, không cần mời lang trung.”
 
“Ta không yên tâm.” Nam nhân vẫn không đồng ý, bá đạo mà dịu dàng nói, “Nghe lời đi.”
 
Tiêu Ngữ lại đỏ mặt, do dự một lát, kiên định nhìn vào mắt của hắn: 
 
“Vậy chàng phải đồng ý với ta, cho dù sự thật là gì, cũng phải nói đúng sự thật cho ta.”
 
Ninh Hàn đứng dậy, khẽ hôn thiếu nữ lần nữa, nhưng lần này lại hôn nhẹ lên đôi môi hồng như hoa, nhẹ giọng nói: “Được.”
 
*
 
Mộ Vũ chờ ở ngoài cửa, không lâu sau, Ninh Hàn đẩy cửa đi ra, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó xoay người, sự nhu tình mật ý ở phòng trong vừa rồi gần như biến mất, ánh mắt lạnh băng: 
 
“Người đâu?”
 
“Bẩm điện hạ,” Mộ Vũ hơi gật đầu, “Đã đưa tới nhà giam.” 
 
Nói rồi đưa tới một tờ giấy: 
 
“Đây là kết quả điều tra được lúc trước.”
 
“Để hắn tự nói.” 
 
Ninh Hàn xem xong, khum tay, vò nát tờ giấy, trong giọng hắn không có chút cảm xúc.
 
“Vậy…… Chuyển tới đâu?”

 
Mộ Vũ thấy khói, Tô Nguyên Thành đã được đưa tới nhà giam được canh phòng cẩn thận nhất, sao có thể chuyển đi được?
 
Ninh Hàn nói: 
 
“Chuẩn bị một căn phòng, bịt kín cửa sổ, không cho ánh sáng lọt vào.”
 
Mộ Vũ nghe xong ngẩn ra, sau khi phản ứng kịp thì trên trán toát một giọt mồ hôi lạnh —— đây là một cách thẩm vấn của tiền triều, chuyên để cho những kẻ tội ác tày trời. Quản ngục sẽ giam phạm nhân vào một gian phòng, không có ánh sáng, không có âm thanh, là sự tra tấn cực hình với tinh thần phạm nhân.
 
Mộ Vũ hành động nhanh chóng, rất mau đã chuẩn bị xong hết, sau đó áp giải Tô Nguyên Thành vào phòng, tay chân đều bị cùm lại, xích vào tường, xích căng đến mức khiến hắn không thể không mở rộng tay chân ra, không có sức chống cự.
 
Trên đầu Tô Nguyên Thành được trùm một miếng vải đen, toàn thân da thịt bong tróc, mình đầy thương tích. Nhưng hắn vẫn cứ cười, tiếng cười quái dị bén nhọn, như ác quỷ trong đêm
 
Tuy là ám vệ thân kinh bách chiến, Mộ Vũ vẫn cảm thấy lạnh cả người, không khỏi nhiều lời: 
 
“Điện hạ đừng lại gần hắn, nếu xảy ra chuyện gì thì gọi tiểu nhân một tiếng.”
 
“Không.” 
 
Ninh Hàn không nhìn hắn, châm ba nén hương, “Cho dù nghe được tiếng gì, cũng không được tiến vào.”
 
“…… Vâng.” 
 
Mộ Vũ mím môi, gật đầu đồng ý.
 
Ninh Hàn không nói nữa, chỉ nhìn chằm chằm ánh lửa trên nén hương, đợi nhang cháy hết thì đẩy cửa vào.
 
*
 
Trời tối đen như mực, khắp nơi đều tối, ánh mắt không thể thấy tia sáng nào.
 
Một con mắt của Tô Nguyên Thành bị đánh chảy máu sưng đỏ, một con mắt khác mở to khác nhìn bốn phía xung quanh, nhưng xung quanh tối đen, không có chút tia sáng.
 
Hắn liều mạng mở to mắt, khóe mắt muốn nứt ra, phí sức muốn tìm một hình bóng trong hư vô, lại bị đánh bại bởi bóng tối.
 
Tô Nguyên Thành chưa từ bỏ ý định, hắn nhắm mắt lại, muốn sử dụng thính lực, nhưng trong toàn bộ không gian ngay cả tiếng giọt nước rất nhỏ thanh cũng không có.
 
Hai tay, hai chân bị khóa bằng còng đá, hắn không thể động đậy, trong lòng dần dần dâng lên sự sợ hãi —— hắn sợ trong bóng tối vô hình, dường như là nơi tụ hợp của ác quỷ, tới gần một chút thôi cũng sẽ bị cắn nuốt.

 
“Kẽo kẹt ——”
 
Một tiếng kéo cửa gỗ mục nát truyền đến, cùng với đó là ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào khiến hắn phải nheo mắt.
 
Ngay sau đó, ánh sáng biến mất, một ánh nến mỏng manh hiện lên, Tô Nguyên Thành hơi ngẩng đầu lên, mở mắt ra, mơ hồ thấy tay áo màu đen cách đó không xa.
 
Từ phần cổ trở lên của chủ nhân tay áo vẫn ẩn trong bóng đêm, hắn không làm gì, lẳng lặng đứng đó.
 
Tô Nguyên Thành đợi hơn nửa ngày, thấy người tới không có động tĩnh gì, cười khẩy:
 
 “Muốn giết muốn đâm thì cứ tự nhiên. muốn làm gì cũng được, cần gì phải phiền phức như vậy?”
 
Người đó vẫn không nhúc nhích, những ngón tay thon dài hiện rõ khớp xương cầm lấy giá cắm nến.
 
Tô Nguyên Thành nheo mắt, thấy rõ trên cổ tay áo người đó có một ngọn cỏ, liền đoán được gì đó, khàn giọng cười vài tiếng: 
 
“Còn chưa tìm được chủ tử các ngươi à? Haha, đừng phí sức nữa, ngã từ trên vách núi cao như vậy, không sống nổi đâu!”
 
“Dù sao ta cũng không mất gì, trước khi chết còn có thể kéo theo Đại tiểu thư phủ Tướng quân làm đệm lưng, ta rất vui!”
 
Cười vài tiếng, hắn lại ho kịch liệt, như một ống bễ đã cũ nát, phun vài giọt máu xuống đất.
 
Thật vất vả ngừng ho, Tô Nguyên Thành ngẩng đầu, lại thấy người nọ đó vẫn không nhúc nhích, hắn thấy hơi kỳ quái, mấy nha dịch tới thẩm vấn đều bị bị hắn nói cho phát cáu, nhưng hôm nay người này lại cực kỳ bình tĩnh.
 
Không đúng, không đúng lắm.
 
“Rốt cuộc ngươi tới làm gì?” 
 
Tô Nguyên Thành rống lớn nói, cố gắng đè nén sự bất an trong lòng.
 
Nhưng mà câu nói tiếp theo đã đập tan thành lũy trong lòng hắn, chỉ nghe người đó nói: 
 
“Nói đủ rồi sao? Bạch Khuyển.”
 
Một tiếng sấm sét nổ tung bên tai “Đùng”!

 
Tô Nguyên Thành ngây ra một lát, sau đó toàn bộ cơ thể đều không ngừng run lên, tay chân co quắp lại, tiếng xích sắt vang lên, nếu không có xiềng xích, nhìn qua trông như quả bóng.
 
“Sợ đến vậy à?” 
 
Ninh Hàn lại mở miệng, giọng điệu lạnh lẽo, “Nghĩ tới chuyện gì?”
 
“Không…… Không……” 
 
Tô Nguyên Thành khom lưng, gục đầu thấp giọng nỉ non, “Ta không phải, ta không phải Bạch Khuyển……”
 
Ninh Hàn không cho hắn có cơ hội để th ở dốc: “Là ngươi.”
 
“Ta không phải!” 
 
Ông ta đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe, giận dữ hét lên, “Ngươi nói bậy! Ta không phải Bạch Khuyển, ta không phải Bạch Khuyển!”
 
Ninh Hàn cầm giá cắm nến đến gần, lạnh nhạt nói: 
 
“Bạch Khuyển là tên sư phụ ngươi ban cho, hắn đã nhận ngươi làm đồ đệ năm ngươi mười tám tuổi, sư phụ ngươi tên là Lục Khôn, đến từ Nam Cương, am hiểu về thuật cơ quan và thuật vu cổ.”
 
“Không, đừng nói nữa……” 
 
Tô Nguyên Thành thống khổ gục đầu xuống, cầu xin.
 
“Hắn lưu lạc giang hồ rất lâu, được gọi là ‘ Lục quỷ’, nguyên nhân là vì tính tình người này vô cùng tàn bạo, giết người không chớp mắt.” 
 
Ninh Hàn phớt lờ hắn, tiếp tục nói, “Các quan phủ đều từng hạ lệnh truy bắt người này, nghe đồn rằng lần cuối cùng hắn xuất hiện là ở đây, Nhạn Châu.”
 
“Lúc ấy hắn thu nhận ngươi, cũng giống như ngươi thu nhận người Đạt Nhĩ Càn bây giờ, đúng không?”
 
Lúc này Tô Nguyên Thành đã không còn run rẩy, biểu cảm của hắn dại ra, một lát sau mới hít sâu một hơi, mắt lộ ra vẻ hung dữ, cắn răng nói: 
 
“Đúng thì sao chứ?”
 
“Không thế nào.” 
 
Ninh Hàn tiến lên vài bước, đặt giá cắm nến lên mặt bàn, khuôn mặt vẫn ẩn hiện trong bóng tối, “Lúc đó tuy Lục Khôn đã dần già đi, nhưng vẫn đủ để đối phó ngươi, ta chỉ đoán, với tính của hắn thì sẽ làm gì với ngươi? Sợ là chỉ tay đấm chân đá thì không đủ, đừng quên, sở trường của hắn là cổ trùng.”
 
Ninh Hàn dừng một chút, gằn từng chữ: 
 
“Hắn đã hạ cổ ngươi, đúng không?”
 
Người Tô Nguyên Thành run lên, nhìn mắt thường cũng có thể thấy sắc mặt dần u ám, giờ phút này, dường như mọi bí mật của hắn đều bại lộ trước mặt người này, hắn không cảm thấy phẫn nộ, chỉ cảm thấy tuyệt vọng.

 
Bóng tối đen tối ngày xưa lại ập tới lần nữa, hắn mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt xấu xí trong trí nhớ kia lại hiện ra, không ngừng nói, rồi dùng tay ép ông ta mở miệng, ép hắn phải uống hết tanh hôi cổ dược.
 
Giữa thực và ảo, bên tai truyền đến giọng nói lạnh lùng: 
 
“Ngươi chỉ lớn hơn đệ đệ đại ba tuổi, là Lục Khôn hạ cổ ngươi, mới khiến ngươi già như bây giờ, người không ra người quỷ không quỷ.”
 
“Ta sai rồi, ta biết…… Sai rồi……” 
 
Tô Nguyên Thành nằm dưới đất, nước mắt đục ngầu chảy ra từ con mắt trái còn nguyên vẹn, “Tha cho con đi, tha cho con đi, con sẽ sửa, sau này con sẽ sửa, tha cho con đi sư phụ.”
 
Ninh Hàn lẳng lặng nhìn người dưới đất, cười lạnh một tiếng, ngồi xổm xuống, nắm tóc hắn lên, ép hắn ngẩng đầu, hỏi: 
 
“Nhìn cho rõ ta là ai.”
 
“Ngươi, ngươi là……”
 
 Tô Nguyên Thành mở to mắt, ra vẻ nghiêm túc phân biệt, sau đó run rẩy mở miệng, “Ngươi…… Ngươi còn sống? Không phải ngươi đã……”
 
Như nghĩ tới điều gì, sắc mặt của hắn trở nên trắng bệch, lúc lâu sau môi lúc mở lúc đóng, không chút tia máu: 
 
“…… Nàng ta không chết……”
 
“Thất vọng sao?” 
 
Ninh Hàn nhìn hắn chằm chằm với ánh mắt sắc bén, “Hao tổn tâm trí lâu như vậy, kết quả là chỉ có một mình ngươi ở sau song sẳt.”
 
—— chỉ có một mình ngươi.
 
Tô Nguyên Thành nghe, ngây ra một lát rồi ngửa mặt lên trời cười to, dường như cười ra nước mắt tới: 
 
“Đúng vậy, chỉ có một mình ta, ha ha, chỉ có một mình ta!”
 
  Khuôn mặt già nua của hắn nhăn lại., mấy vết thương vừa mới kết vảy cũng rớm máu, nhưng dường như hắn không cảm nhận được, chỉ nhe răng cười nói: 
 
“Từ trước đến nay ta chỉ có một mình, cha mẹ, huynh đệ, sư phụ, bọn họ đều không cần ta!”
 
“Nhưng mà, người ta hận nhất không phải họ, ngươi có biết người ta hận nhất là ai không?” 
 
Tô Nguyên Thành đột nhiên hạ giọng, tiến đến trước mặt Ninh Hàn, gằn giọng nói, “Ta nói cho ngươi, ngươi chắc chắn sẽ không đoán được.”
 
“Đương kim Đại tướng quân Đại Ngụy, Tiêu Bỉnh,” hắn gằn từng chữ, “Ta hận nhất là hắn.”

 


Bình Luận (0)
Comment