Trọng Sinh Cùng Trúc Mã Vương Gia

Chương 45

Ninh Hàn nghe vậy, trong mắt cũng không gợn sóng, chậm rãi buông ra tay, thuận miệng nói: 
 
“Tại sao?”
 
“Ha……” Tô Nguyên Thành rất hài lòng với phản ứng của hắn, hắn ta cười toe toét, “Chắc là ngươi cũng biết Tô Nguyên Minh chứ, ta là ca ca của hắn, nhưng ta lại không có chung huyết thống với hắn, bởi vì ta được cha mẹ hắn nhặt về.”
 
Dường như nói những lời này khiến hắn rất mệt, Tô Nguyên Thành ho kịch liệt, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác: 
 
“Nhà họ hầu hạ Tiêu gia đã mấy chục thập niên, đối với bọn họ mà nói, ta chỉ là …… Chỉ là người ngoài! Hai bộ xương già Tô phụ, Tô mẫu đều là kẻ đạo đức giả, bề ngoài thì rất tốt với ta, nhưng sau lưng lại khinh thường ta. Tô Nguyên Minh, hừ, cũng học theo cha mẹ hắn, cả ngày cứ gọi huynh trưởng, huynh trưởng, nhưng ta biết, hắn không hề coi ta là ca ca.”
 
“Nhưng chuyện này cũng chẳng sao.” 
 
Ngực Tô Nguyên Thành phập phồng lên xuống, hô hấp trở nên dồn dập, “Người mà ta không thể tha thứ được nhất chính là Tiêu Bỉnh! Ta vẫn luôn cho rằng, ông ta là chủ tử, chắc sẽ là chọn người hiền bên cạnh, nhưng giữa Tô Nguyên Minh và ta, ông ta lại chọn hắn! Rõ ràng ta mới đáng được chọn hơn!”
 
“Chọn người?” 
 
Ninh Hàn hơi nhíu mày.
 
“Đúng vậy, chọn người.” 
 
Biểu cảm của Tô Nguyên Thành hơi dữ tợn, “Lúc trước Tiêu Bỉnh chưa phải là Tướng quân, lúc ông ta còn là thiếu gia cuả Tiêu trạch ở Nhạn Châu, ta đã xử lý mọi chuyện trong nhà gọn gàng, ta có thể hoàn thành tốt mọi việc! Còn Tô Nguyên Minh? Không biết gì hết, hắn là một kẻ phế vật! Nhưng kết quả là, lúc Tiêu Bỉnh làm đại quan trở về, lại chọn Tô Nguyên Minh hồi kinh với ông ta! Ta làm chưa đủ sao? Tại sao? Tại sao ông ta muốn chọn một kẻ mềm yếu, nhát gan, ngu xuẩn như vậy?!”

 
“Chỉ vì như vậy, ngươi đã lên kế hoạch này sao?”
 
Bàn tay Ninh Hàn giấu trong ống tay áo nắm chặt lại.
 
“Chỉ vì như vậy?” 
 
Tô Nguyên Thành nhìn hắn với ánh mắt không thể tin nổi, “Ngươi có biết, kinh thành xa Nhạn Châu thế nào không? Ngươi có biết, trong kinh thành, tiền thưởng mà những tên ăn chơi trác táng thường ra vào thanh lâu dễ dàng ném đi đã đủ cho gia đình bình thường ở Nhạn Châu ăn nửa năm không? Ta vất vả từ một kẻ ăn mày nghèo túng cho tới nông nỗi này, vất vả để có cơ hội sống như một con người, chẳng lẽ không nên liều mạng vì bản thân sao?”
 
“Ngày mà Tiêu Bỉnh và Tô Nguyên Thành rời đi, ta liền biết ta đã bị vứt bỏ, bọn họ tới kinh thành hưởng phúc, mà ta chỉ có thể ở Nhạn Châu chăm sóc ba lão bất tử một mình.” 
 
Tô Nguyên Thành khàn giọng cười, nói, “Đúng vậy, trừ cha mẹ Tô Nguyên Thành ra, còn có Tiêu lão nương gàn bướng hồ đồ Mạnh thị của Tiêu Bỉnh, nếu bà ta có đánh chết cũng không chịu dọn tới kinh thành, không chừng ta cũng có thể tới kinh thành. Sức khỏe Tiêu Mạnh thị không tốt, ngày nào giữa trưa ta cũng phải cho bà ta uống thuốc, nếu bà ta chết được thì tốt, ta cũng có thể hả giận……”
 
Trong già nua của hắn, đồng tử Ninh Hàn co rút lại, hắn đột nhiên ra tay bóp cổ Tô Nguyên Thành, gằn từng chữ ép hỏi: 
 
“Ngươi nói gì?”
 
“Ta, ta còn chưa…… Nói xong đâu,” Tô Nguyên Thành khó khăn thốt lên, “Thuốc của Tiêu Mạnh thị rất đắng, bỏ thêm gì vào…… Cũng không thể phát hiện được, nhưng nếu bà ta chết quá nhanh thì sẽ dễ bị phát hiện, cho nên mỗi ngày ta đều…… Cho thêm chút thuốc…… khác…… Ô!”
 
Lực trên cổ càng mạnh hơn, khiến mắt hắn trợn trắng.
 
Vào lúc này Ninh Hàn lại thả lỏnh, hắn buông tay ra, đầu ngón tay hơi run rẩy —— Tô Nguyên Thành hại chết mẫu thân của Tiêu Bỉnh, tổ mẫu củaTiêu Ngữ.
 
Hắn nhớ mang máng, lúc Tiêu Ngữ còn bé từng theo Tiêu Bỉnh về Nhạn Châu thăm người thân, sau khi trở về hưng phấn nói với hắn mình gặp được nãi nãi, là một người rất hiền từ, sẽ kể chuyện xưa cho nàng, còn lén cha cho nàng ăn kẹo.
 
Sau đó không lâu, phủ Tướng quân phủ màu tang trắng, Tiêu Ngữ khóc thành tiểu lệ nhân, vùi đầu vào lòng hắn nghẹn ngào.
 
Nàng vừa khóc vừa nói: 
 
“Nãi nãi đi rồi, ta, sau này ta sẽ không còn được gặp lại nãi nãi nữa.”
 
Ninh Hàn nắm chặt tay, dường như không kìm chế được lửa giận trong lồ ng ngực, vừa nén lại nghe Tô Nguyên Thành nói tiếp: 
 
“…… Sau đó, ta còn cảm thấy chưa đủ, kẻ ngu xuẩn Tiêu Bỉnh kia cho rằng lão nương ông ta bị bệnh chết, như vậy chưa đủ, ta phải khiến hắn càng đau khổ hơn mới được, đúng lúc có một buổi tối, đám người Đạt Nhĩ Càn không đầu óc kia trèo tường vào viện của ta, còn bị thương, ta liền chữa thương giúp bọn chúng, còn cho bọn chúng chỗ trốn, chính là nhà cách vách, ta yêu cầu người Đạt Nhĩ Càn giết họ!”
 
“Không lâu sau ta đã biết bọn chúng thật sự xuẩn, thế mà lại tin một cục đá tưới máu xử nữ là có thể đạt được điều chúng muốn? Nhưng ta không phá đổ, ta cung cấp cho bọn chúng một người thích hợp, là xử nữ, lại là nữ nhi của Tướng quân, cũng đủ tôn quý, bọn chúng liền đồng ý……” 
 
Tô Nguyên Thành như một kẻ điên, ngửa đầu cười to, “Ha ha, thật là ngu xuẩn! Ngu xuẩn a! Một đám đều ngu xuẩn!”
 
Tiếng cười dần dần trở thành tiếng gào, hắn ra sức vung tay chân, dường như muốn thoát khỏi xiềng xích, nhưng vẫn bị giam giữ bởi xiềng xích dưới đất.
 

Hai mắt Ninh Hàn đỏ ngầu, tiến lên trước một bước, trước mắt bỗng hiện lên khuôn mặt của thiếu nữ, hắn nhắm mắt, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, lúc mở mắt mắt ra trong mắt đỏ ngầu, bàn tay đầy vết máu.
 
Ninh Hàn không nhìn người dưới đất như con kiến nữa, xoay người rời khỏi không gian chật chội này.
 
“Điện hạ!” 
 
Mộ Vũ vẫn luôn canh giữ ngoài cửa vội vàng tiến lên, “Ngài không sao chứ?”
 
“Mộ Vũ.”
 
“Có thuộc hạ.”
 
Ninh Hàn chậm rãi thở ra, ánh mắt lấy lại vẻ lạnh lùng như lúc mới vào cửa, ngước mắt, nói với thiếu niên:
 
“Hắn không cần hồi kinh.”
 
Trong lòng Mộ Vũ trầm xuống.
 
“Lập tức chấp hành ạ?” 
 
Một tay hắn nắm lấy đoản đao bên hông, khom người thấp giọng hỏi.
 
Ninh Hàn ngẩng đầu nhìn về viện Tiêu Ngữ của cách đó không xa, ánh mắt thâm trầm: 
 
“Lập tức chấp hành.”
 
Một nén nhang sau, Ninh Hàn đi một mình ra khỏi viện, Lưu Nhất Thanh vừa từ nhà giam vội vàng trở về, vừa gặp đã gấp gáp nói: 
 

“Vương gia, ta đang định tìm ngài, nghe nói ngài đưa Tô Nguyên Thành đi rồi, người đâu rồi?”
 
Ninh Hàn không nhìn hắn, lạnh nhạt nói: 
 
“Đã chết.”
 
“Hả, chết…… Đã chết?!” 
 
Biểu cảm trên mặt Lưu Nhất Thanh thay đổi trong nháy mắt, há miệng nửa ngày không nói thành lời, “Sao, sao lại chết, chết……”
 
“Lưu Tri Châu.” 
 
Ninh Hàn xoay người, nhìn Lưu Nhất Thanh, chậm rãi nói, “Tô Nguyên Thành đồng lõa với người Đạt Nhĩ Càn sợ tội tự sát, chết trong đại lao ở Nhạn Châu, đúng không?”
 
Lưu Nhất Thanh bị khí thế của đối phương ép không thở nổi, nửa ngày mới nói được một chữ:
 
 “Vâng……”
 
“Chuyện còn lại, bổn vương sẽ tự cho bá tánh Nhạn Châu một lời giải thích.”
 
Nói xong, lập tức hướng đi ra ngoài viện.

 


Bình Luận (0)
Comment