Trọng Sinh Được Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc

Chương 100

Trên máy liên lạc, Thời Nhiễm vẫn chần chừ: "Tinh Tinh, cậu cho mình nhiều tinh thạch Hồng khoáng thế này, lỡ cậu không đủ thì sao?"

 

Thời Tinh cười: "Không đâu. Mình đã nói với cậu rồi, Điện hạ mua cho mình hẳn một hành tinh khoáng. Loại tinh thạch cậu đang cầm chính là từ đó, còn nhiều lắm. Lần này về Tổ Cây gấp quá nên mình không mang theo bao nhiêu. Nếu cậu cần thêm thì lần sau cứ nhắn mình."

 

Thời Nhiễm ngẩn ra, một lúc lâu mới bật thốt thành tiếng: "A?"

 

Ngay lúc ấy, giọng bạn đời anh vang lên từ phía sau: "Thấy chưa, tôi đã bảo rồi. Thời Tinh đã cho thì cậu đừng lo. Cậu ấy cấp bậc cao hơn cậu nhiều, thứ cậu coi là quý giá, với cậu ấy có khi chỉ là đồ tiêu hao thường ngày thôi."

 

Mặt Thời Nhiễm lập tức sầm lại, mất kiên nhẫn quát: "Đủ rồi, tôi đang nói chuyện với Tinh Tinh, anh ra ngoài cho tôi!"

 

Mấy ngày nay Thời Nhiễm đã tranh cãi với bạn đời là Ứng Vũ Thần không ít lần về chuyện này. Giờ biết bạn đời mình đúng, Thời Nhiễm lại không chịu xuống nước, xấu hổ hóa giận, liền thẳng thừng đuổi người ra khỏi phòng.

 

Khi quay lại, Thời Tinh cười trêu: "Ứng Thiếu tướng nói có lý đấy, cậu cứ yên tâm đi."

 

Thời Nhiễm hậm hực, lẩm bẩm: "Dù có đúng thì cũng là đồ của cậu, phải hỏi cho rõ ràng rồi mới lấy."

 

Thời Tinh đáp: "Giờ thì hỏi rõ rồi, yên tâm chưa?" Thời Nhiễm chỉ khẽ ừ một tiếng, không muốn nhắc đến người bạn đời vừa khiến mình tức, liền đổi sang chuyện khác với Thời Tinh.

 

Tính ra, hai người đã mấy tháng không liên lạc. Giống như kiếp trước, dạo gần đây Thời Nhiễm lại ra biên giới, mà tín hiệu trên những hành tinh hoang rất kém. Trước khi đi, Thời Tinh chỉ có thể dựa vào ký ức mà dặn dò những nơi tuyệt đối không được đặt chân tới, để cậu tránh đi.

 

May mắn thay, giờ Thời Tinh đã có quân đội trong tay, lại là bạn đời của Trì Diệu, nên vài cái cớ bịa ra nói ra ngoài cũng đủ khiến người ta tin. Thêm nữa, bạn đời Thời Nhiễm tuy còn trẻ nhưng vốn thận trọng, những khu vực Thời Tinh đã đánh dấu, cho dù có ít đi một hai con tinh thú, Ứng Vũ Thần cũng tuyệt đối không dám dẫn Thời Nhiễm tới. Nhờ vậy, kiếp này đã không tái diễn bi kịch của kiếp trước.

 

Mỉa mai thay...

 

Có lẽ vì đều sinh ra cùng một nhánh, Thời Tinh vừa nghĩ tới thì Thời Nhiễm cũng nói khẽ: "Tinh Tinh, cậu biết không, nghe nói thi thể của Vu Thải đến cả một mảnh cũng chẳng còn. Đội cứu hộ chỉ tìm được đồ dùng sinh hoạt và tàn dư của những thành viên khác trong đội."

 

Thời Tinh gật đầu. Chuyện về Vu Thải, Tổ Cây đã sớm gom lại thành thông báo gửi đến toàn bộ người Lam Tinh đang trong kỳ trưởng thành, để nhắc nhở họ phải cẩn trọng khi đi săn.

 

Thời Nhiễm tiếp lời: "Năm ngoái Vu Hoài đi rồi, năm nay lại đến Vu Thải... Mình thấy Vu Mãn thay đổi nhiều lắm, chẳng còn cái khí thế hễ gặp chúng ta là phải phân cao thấp nữa."

 

Thời Tinh chỉ khẽ đáp: "Con người rồi sẽ thay đổi thôi."

 

Đó là cái giá của trưởng thành. Có lớn, có nhỏ, và những gì Vu Mãn phải trải qua tuyệt đối không nhỏ. Nhưng Thời Tinh cũng chẳng thấy đồng cảm bao nhiêu.

 

Thời Nhiễm lại nói: "Với họ thì mình cũng chẳng bận tâm mấy. Nhưng biên giới cậu từng đến rồi, còn chuyến này cậu đi xa thế... mình lo cho cậu lắm, nhớ phải cẩn thận đấy."

 

Nhận ra Thời Nhiễm vòng vo nửa ngày, cuối cùng cũng chỉ để dồn hết sự lo lắng cho mình, Thời Tinh bật cười, liên tục gật đầu đáp: "Được, mình biết rồi."

 

Tắt liên lạc xong, một trung tướng trẻ bước đến chào Thời Tinh, cùng cậu rà soát lại việc quản lý quân đội. Người này tên Ứng Canh. Khéo sao, anh ta còn có chút quan hệ huyết thống với bạn đời của Thời Nhiễm, đều là người nhà họ Ứng. Nhánh của Ứng Canh lâu nay định cư tại Đế Đô, trong khi nhánh kia lại thuộc Quân đoàn số 4, giống như Quân đoàn số 7, mức độ độc lập cũng rất cao.

 

Ứng Canh được phân về dưới quyền Thời Tinh từ hai tháng trước. Đến nay, dưới tay cậu đã có ba đội thuộc Quân đoàn số 1, bao gồm cả các sĩ quan chỉ huy.

 

Đội chủ lực của Phí Sở nổi bật ở sự tinh nhuệ và toàn năng. Đội của Đàm Giác lại mạnh về phòng thủ, sở hữu chiến hạm có khả năng phòng ngự tốt nhất Quân đoàn số 1. Còn đội của Ứng Canh chính là mảnh ghép cuối cùng, nổi trội về sức tấn công.

 

Thời Tinh quản quân rất chậm rãi: trước tiên nắm chắc đội ngũ của Phí Sở, sau đó mới đến Đàm Giác. Khi Trì Diệu điều đội của Ứng Canh về cho cậu, chính là vì thấy cậu đã hòa hợp tốt với hai đội trước, đủ khả năng tiếp tục tiếp quản thêm một lực lượng mới.

 

Ứng Canh mang quân hàm trung tướng, cấp bậc 3S. Đội của anh thường xuyên xông pha tiền tuyến, vì vậy bản thân anh cũng có sức chiến đấu cực mạnh. Tiếp quản thêm đội ngũ này, hai tháng qua Thời Tinh miệt mài sắp xếp đội hình mới, tập luyện những trận phối hợp. Hiệu quả ra sao, e rằng chỉ khi ra đến biên giới mới có thể kiểm chứng.

 

Xem hết báo cáo, ký tên xong, Ứng Canh cầm tài liệu rời đi. Thời Tinh đứng dậy khỏi ghế sofa, duỗi vai một cái rồi hỏi: "Điện hạ đâu?"

 

Hứa Kim ở bên cạnh trả lời: "Ngài đang tuần tra trên mẫu hạm phía sau, lát nữa sẽ về." Thời Tinh gật đầu, tỏ ý đã rõ.

 

Nhìn đồng hồ, vừa hết giờ nghỉ trưa, buổi chiều mới bắt đầu.

 

Thời Tinh vừa định sang phòng chắn năng lượng để luyện tập thiên phú mà Điện hạ dạy, thì nhận được liên lạc từ Nhĩ Nhã. 

 

[Đang bận không?]

 

[Vừa hay rảnh.]

 

[Thế thì đến buồng lái một chuyến.]

 

Cậu còn tưởng có chuyện gì gấp. Vào đến buồng lái, qua lớp vật liệu phân tử siêu cường trong suốt, Nhĩ Nhã chỉ ra ngoài: "Em nhìn xem, ở đây có gì?"

 

Thời Tinh nhìn ra, trong màn tối mịt, chỉ có chiến hạm của họ phát ra ánh sáng. "Chẳng phải chỉ là dải đá vụn thường gặp trên đường đi thôi sao?"

 

Nhĩ Nhã vỗ trán: "Quên mất, dùng năng lực của em đi, thiên phú thứ nhất ấy."

 

"Đợi chút, em thử ngay." Thời Tinh khép mắt một thoáng, mở ra thì ngẩn người: "Đây là... dải năng lượng rối loạn?"

 

"Có nhìn thấy không?"

 

"Có."

 

Không chỉ thấy, mà còn là một khung cảnh kỳ ảo. Đủ loại năng lượng đan xen dưới thiên phú của Thời Tinh, biến thành những dải sáng ngũ sắc, tựa như một giấc mơ kỳ lạ.

 

Chợt nhận ra điều gì đó, hàng mi cậu khẽ run. Nhĩ Nhã hỏi: "Có phân biệt được đâu là vùng không có loạn lưu, là chân không an toàn không?"

 

Thời Tinh thử vận dụng, ngập ngừng gật đầu: "Chắc là được... nhưng bây giờ khoảng cách xa quá. Em chỉ phân biệt được những chỗ gần. Còn chỗ xa thì các dòng năng lượng chồng chất trong tầm nhìn, chẳng tách nổi tầng lớp."

 

Nhĩ Nhã nhìn về phía bên hông chiến hạm chìm trong bóng tối, gật đầu, rồi chợt nói: "Nơi từng có Lam Tinh, bên ngoài cũng giống thế này, toàn bị năng lượng rối loạn bao phủ. Dù có lắp máy dò tốt nhất cũng chẳng vào nổi."

 

Thời Tinh đưa mắt sang, còn chưa kịp mở miệng thì cô đã tiếp lời: "Muốn hỏi vì sao tôi biết à? Tôi từng thử cho máy bay không người lái tiến vào. Không được, vào không nổi."

 

"Dĩ nhiên, trước khi em qua kỳ trưởng thành thì không thể nghĩ đến chuyện ấy. Tôi chỉ nói thế thôi. Nhưng chờ em qua được kỳ trưởng thành, nếu có cơ hội, tôi muốn đến nơi Lam Tinh từng tồn tại, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Với thiên phú của em, biết đâu có thể nhìn ra điều mà người khác không thấy."

 

Một hành tinh to lớn đến thế biến mất, chắc chắn phải để lại dao động năng lượng. Nếu quan sát được tàn dư còn sót trong chân không, có lẽ sẽ giải được bí ẩn Lam Tinh biến mất.

 

Thời Tinh khẽ hỏi: "Chị muốn trở lại Lam Tinh sao?" Rồi lại thêm một câu: "Nếu như nó vẫn còn."

 

Nhĩ Nhã quay sang nhìn cậu, đôi mắt nâu nhạt như hổ phách lưu dấu vết năm tháng, vừa huyền bí vừa sáng ngời: "Còn em, em không muốn biết tin tức về Lam Tinh sao?"

 

Thời Tinh nghẹn lời.

 

Nhĩ Nhã lại nhìn về hướng cô bảo cậu quan sát, giọng chắc nịch: "Người Lam Tinh đều có khao khát ấy, như thể đã khắc sâu trong xương tủy. Đế quốc chưa từng công bố nghiên cứu này, nhưng tôi biết nó tồn tại."

 

Những năm rời xa đế quốc, với vị thế là một trong những trị liệu sư hàng đầu tinh hệ, lượng bí mật mà Nhĩ Nhã nắm được chẳng hề thua kém giới lãnh đạo cấp trong đế quốc.

 

Nhĩ Nhã nói quả thật không sai. Thời Tinh cũng có cùng mong muốn ấy. Cậu thậm chí rõ ràng nhận thấy, đối với Lam Tinh, trong lòng mình tồn tại một khát vọng mơ hồ, thôi thúc đi tìm. Nhưng chính cậu lại không thể nói rõ, rốt cuộc đó có phải là ý chí thật sự của mình hay chỉ là một thứ khắc sâu vào bản năng.

 

Buổi tối, Thời Tinh kể lại cho Trì Diệu nghe chuyện đã thấy vào buổi chiều, kèm cả phần cậu cố ý không nói với Nhĩ Nhã.

 

Trì Diệu kinh ngạc: "Em thấy nó giống giấc mơ kia sao?"

 

Thời Tinh gật đầu thật mạnh: "Dải năng lượng rối loạn ấy, cái không gian ngập tràn sắc màu, huyền hoặc và mê loạn rất giống giấc mơ về Lam Tinh mà em từng mơ thấy."

 

Sau khi hấp thu năng lượng từ khe nứt của Trì Diệu, Thời Tinh hôn mê mấy ngày, cậu mơ thấy một giấc mơ về Lam Tinh.

 

Khi ấy Trì Diệu không hỏi, chỉ chờ đến lúc chắc chắn cơ thể cậu không sao mới gợi lại. Những gì còn nhớ được trong giấc mơ, Thời Tinh đã kể hết cho hắn nghe.

 

Cậu buồn bực: "Em chỉ nhớ mình đi ra từ một khu vực Cây Mẹ sinh trưởng, sau đó hình như gặp ai đó. Nhưng đã nói gì, làm gì thì không thể nhớ nổi."

 

Trì Diệu chỉ đáp gọn: "Chỉ là một giấc mơ thôi."

 

Rồi lại nói thêm: "Hơn nữa, ở các tinh cầu khác cũng chưa từng nghe nói Lam Tinh từng có tư tế"

 

Ngừng lại một thoáng, Trì Diệu chừa chút khoảng trống rồi nói: "Đương nhiên, về thông tin trên hành tinh gốc của họ, trị liệu sư bên ngoài rất hiếm khi nhắc tới. Cho dù là chuyện trò, với tầng lớp hoàng thất thì cũng không nói kiểu đời thường thế này; còn trò chuyện với cư dân bản địa thì lại không được ghi chép lại. Thành ra những ghi chép liên quan rất ít, gần như thất lạc giữa tinh hà rồi."

 

Thời Tinh thở dài, gật đầu, có chút chán nản thừa nhận: "Ừ... có lẽ chỉ là một giấc mơ."

 

Bất ngờ, Trì Diệu hỏi: "Em cũng muốn giống Nhĩ Nhã, đi tìm Lam Tinh sao?"

 

Ngẩng đầu lên, trước mắt Trì Diệu vẫn giữ vẻ mặt bình thường. Nhưng ở bên ngài đã lâu, Thời Tinh nhạy bén nhận ra cảm xúc kia có chút không đúng.

 

"Điện hạ, sao ngài lại hỏi như vậy?"

 

"Người Lam Tinh được đế quốc nuôi dưỡng đều có sự chấp niệm với Lam Tinh, thậm chí có người còn gần như rơi vào mức độ cố chấp cực đoan."

 

Hàng mi Trì Diệu hơi rủ xuống khi nói. Dù không thốt ra thành lời, Thời Tinh chợt hiểu: phải chăng Điện hạ sợ cậu sẽ rời xa Đế quốc? Rời xa chính anh?

 

Nghĩ vậy, Thời Tinh liền hỏi thẳng.

 

Trì Diệu im lặng một thoáng rồi mở miệng. "Lý trí nói ta nên phủ nhận, lẽ ra phải bảo là lo em quá say mê Lam Tinh sẽ có hại cho bản thân, nhưng..." Anh ngẩng lên, đôi mắt xám tro vụt lóe: "Ở trong lòng thì là có."

 

Đôi mắt xám tro của Trì Diệu ngước lên, ánh sáng chập chờn trong đó: "Nhưng trong lòng ta, đúng là vậy."

 

"Cứ coi ta ích kỷ đi. Từ nay đến trăm năm sau, ta không muốn em rời xa ta quá xa, quá lâu. Nhất là những chuyện nguy hiểm thế này, nếu ta không thể đi cùng, ta tuyệt đối sẽ không để em đi với Nhĩ Nhã một mình. Dù có đem cả quân đội theo cũng không được."

 

Lời hắn không hề nặng nề, nhưng nghe kỹ thì đầy sức ép.

 

Thời Tinh chẳng hề khó chịu, ngược lại còn vì cảm giác được cần đến mà khẽ cười, lấy hết can đảm hỏi: "Điện hạ, có phải ngài không rời xa em được không?"

 

Đáp lại là ngón tay dài của Trì Diệu véo nhẹ má cậu đau điếng.

 

Cười đùa một lát, Thời Tinh ôm lấy hắn, biết rõ đối phương chẳng quen nói những lời sến súa, bèn chủ động thổ lộ: "Em sẽ không đi tìm Lam Tinh một mình. Em cũng không thể rời xa ngài."

 

Ngón tay Trì Diệu khựng lại trên lưng cậu, cổ họng khẽ động, rồi gật đầu: "Ừ."

 

Thời Tinh ngẩng lên hôn, Trì Diệu cảm nhận được, liền thuận theo cậu hé môi đón lấy.

 

Tối hôm đó không kìm lại được, náo loạn một trận, nên cả hai ngủ khá muộn.

 

Vài ngày sau, nhiều mẫu hạm nối tiếp nhau tiến vào điểm đóng quân xa nhất ở biên giới, nơi Quân đoàn số 4 đang trấn giữ.

 

Việc sắp đặt, chuẩn bị mất đến hai, ba ngày. Từng tầng lá chắn năng lượng lần lượt được mở ra, dựng thành lớp phòng hộ, đề phòng những cuộc tập kích bất ngờ.

 

Ổn thỏa xong, Phí Sở nhìn số liệu năng lượng vừa thu thập, gãi đầu: "Dạo này chẳng thấy tinh thú nào cả, chẳng lẽ phải ngồi chờ sao?"

 

Nhĩ Nhã chỉ nói gọn: "Không cần."

 

Chiều đó, nàng dẫn Thời Tinh rời khỏi khu đóng quân, đến một hành tinh hoang ở cách đó không xa.

 

Hoang tinh này phần lớn là đầm lầy, môi trường khắc nghiệt, bọn họ thậm chí không đặt chân xuống mặt đất.

 

Giữa không trung, đứng trên màn chắn do Phí Sở dựng, Nhĩ Nhã để tinh thần lực vòng quanh Thời Tinh một lượt, rồi đẩy hất ra ngoài tầng khí quyển của hành tinh.

 

Phí Sở giật mình: "Cô không sợ dẫn tinh thú tới sao?!"

 

Chưa đợi Nhĩ Nhã trả lời, Trì Diệu đã nhìn thấu, nói thản nhiên: "Cô ấy chính là đang dẫn tinh thú đấy. Hai ngày nay cậu không than chẳng có con nào sao? Từ nay xong rồi, chúng sẽ kéo đến dồn dập thôi."

 

Phí Sở: "?"
Phí Sở: "!"

 

Thì ra mình quá nông cạn! Không có tinh thú ư? Thì ra còn có thể chủ động "tạo ra cơ hội tình cờ gặp" tinh thú thế này!!

 

Nhĩ Nhã nói: "Chỉ dẫn dụ một phần rất nhỏ tinh thần lực rò rỉ của cậu ấy thôi. Nếu ngày mai vẫn chưa dò ra dao động năng lượng do tinh thú bị hút đến, chúng ta sẽ đổi sang một hành tinh hoang khác, đồng thời tăng thêm lượng tinh thần lực."

 

Trì Diệu gật đầu, chỉ dặn một câu: "Lần sau làm vậy, nhớ mang thêm nhiều người."

 

Cảnh tập kích ở Bắc Cảnh vẫn còn rõ mồn một, dù khả năng rất nhỏ, nhưng chuẩn bị vẫn phải chu toàn.

 

Nhĩ Nhã làm động tác OK, hai người liền thống nhất.

 

Có điều, Nhĩ Nhã rốt cuộc vẫn đã lo xa.

 

Trưa hôm sau, ngay lúc đang ăn cơm, tin báo được truyền về. Người lính truyền tin gấp gáp chạy một mạch từ vòng ngoài về tận mẫu hạm của họ.

 

Nhĩ Nhã nhấp một ngụm nước, chậm rãi hỏi: "Có tin tinh thú tiếp cận rồi à?"

 

"Có."

 

"Điện hạ, Tiểu điện hạ, Thượng tướng Phí, Thiếu tướng Phù..." Sau khi kính cẩn xướng đủ danh hiệu của mọi người, viên thông tin viên mới báo cáo: "Có tinh thú cấp cao đang tiến về phía này. Trung tướng Đàm Giác bảo tôi lập tức về báo cáo, hỏi có cần mở lá chắn phòng ngự ngay, để chống lại cuộc tập kích của tinh thú không."

 

Nhĩ Nhã sững người một thoáng: "Cấp bậc cụ thể thế nào?"

 

Vừa mới dò thấy dao động năng lượng mà đã chuẩn bị phòng ngự ngay, có phải hơi sớm quá không? Rốt cuộc là cấp bậc gì vậy?

 

Thông tin viên quả nhiên không phụ kỳ vọng, báo: "Đã xác định bằng tinh thần lực, cấp 3S. Về mức độ biến dị thì do khoảng cách còn xa, trinh sát vẫn đang tiếp tục... nghi ngờ là..."

 

Phí Sở: "Cấp C?"

 

Con tinh thú từng khiến biển tinh thần của Phí Sở bị thương chính là cấp biến dị này.

 

Thông tin viên cố gắng giữ bình tĩnh: "Cấp D."

 

Một trong những cấp biến dị cao nhất.

 

Nhĩ Nhã sững người, "phụt" phun thẳng ngụm nước trong miệng ra.

Bình Luận (0)
Comment