Trọng Sinh Được Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc

Chương 99

Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, Thời Tinh cứ thế chìm đắm trong tình thương yêu của mọi người nơi khu sinh hoạt trong cung điện, thong dong trọn vẹn qua một cái Tết.

 

Sang năm mới, việc đầu tiên cậu làm không phải đi học, mà là bước lên cân.

 

Nhĩ Nhã mang ra một cái cân, bảo Thời Tinh bước lên. Cậu còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì mọi người đã xúm lại, ríu rít bình phẩm chẳng khác nào trông trẻ.

 

"Không tệ, nhưng chưa được như ta tưởng."

 

"Cũng tạm, ít ra không còn hốc hác như trước Tết nữa."

 

"Cái đó mà gọi là 'bị bóc lột' sao? Mang ra ngoài người ta còn tưởng bị ngược đãi ấy chứ."

 

Câu này là Phí Sở nói.

 

Nghe đâu sáng nay Nhĩ Nhã tìm cân mà chẳng thấy, cũng nhờ Phí Sở chẳng biết lôi từ góc khuất nào trong khu sinh hoạt trong cung điện ra được.

 

Thời Tinh mím môi, im lặng nhìn chằm chằm thượng tướng Phí.

 

Bị nhìn đến ngượng, Phí Sở ho khan hai tiếng, gãi gãi nói: "Ví von thôi mà, chỉ là ví von thôi, tiểu Tinh."

 

Thời Tinh nghiêm giọng sửa lại: "Hồi đó tôi chỉ là tinh thần không ổn thôi!"

 

"Được rồi, được rồi."

 

Nếu là Trì Diệu thì còn có thể đấu khẩu, nhưng với Thời Tinh nghiêm túc thế này, những câu bông đùa ngang tàng của Phí Sở thường sẽ thua ngay.

 

Chẳng vì lý do gì khác, chỉ là Thời Tinh còn trẻ, lại nghiêm túc chính trực đến mức ấy, khiến Phí Sở khó mà mở miệng tranh luận.

 

Nhĩ Nhã cất cái cân đi, gật đầu bảo: "Được rồi, nhớ kỹ cân nặng này. Từ giờ bắt đầu huấn luyện, phải giữ ổn định cho bằng được."

 

Lúc nghe thì Thời Tinh chưa hiểu mấy. Nhưng chỉ mấy ngày sau, cậu đã hiểu.

 

Mọi người đều trở lại công việc, còn Thời Tinh cũng quay về với việc học. Buổi sáng thường được chia làm hai nửa: một nửa dành cho những khóa học hữu ích, Đường Mịch, Nhậm Ngạn Vĩnh, Vi Chân, thậm chí cả Vệ Uyển và Điện hạ, hễ rảnh là đến dạy cậu; nửa còn lại thì để Thời Tinh tập xử lý chính sự.

 

Không có quyền lực thì không thể có uy quyền, điều này Trì Diệu hiểu rõ hơn ai hết. Cho dù Thời Tinh bận đến đâu, mỗi ngày cũng phải xử lý ít nhất một văn kiện. Chỉ cần nhìn thấy chữ ký và con dấu của cậu, những người bên dưới cũng phải dè chừng vài phần.

 

Đến buổi chiều, nơi huấn luyện thay đổi.

 

Ban đầu, Nhĩ Nhã vẫn cho cậu hấp thu tinh thạch, trong phòng chắn năng lượng ôn tập lại những bài tập thường quy của mấy năm trước.

 

Sau khi toàn bộ phần huấn luyện tinh thần lực được ôn lại và xác nhận Thời Tinh đã có đủ sức, Nhĩ Nhã liền đưa cậu đến Quân đoàn số 1 để huấn luyện.

 

Huấn luyện ở mọi phương diện.

 

Bắt đầu từ thể lực. Là người Lam Tinh, mỗi ngày Thời Tinh đều phải chạy cùng Phí Sở, từ hai vòng, ba vòng, rồi năm, sáu vòng... Bản thân Thời Tinh vẫn còn chịu được, nhưng Phí Sở nhìn mà thấy xót ruột, phải hỏi Nhĩ Nhã xem mục tiêu cuối cùng là bao nhiêu.

 

Nhĩ Nhã giơ hai ngón tay bắt chéo. Phí Sở lập tức im bặt.

 

Chạy đến đích, Thời Tinh thở hồng hộc, nhưng vẫn lạc quan: "Mười vòng à... chắc cũng không phải là không thể."

 

Mười vòng, bằng đúng số vòng tiêu chuẩn hồi còn ở trường quân đội. Không đến mức quá khó, nhưng với thể chất yếu ớt của người Lam Tinh, quả thực là một thử thách.

 

Phù Thanh dúi cái khăn lên mặt cậu: "Lo thở cho đều rồi hẵng nói."

 

"V-vâng..."

 

Cậu cúi gập người, từng hơi thở đứt quãng, thật sự mệt đến rã rời.

 

Nhĩ Nhã nói: "Đi bộ chậm thêm một vòng nữa đi, dừng đột ngột sẽ khiến cơ thể chịu áp lực rất lớn."

 

Thời Tinh gật đầu, vòng đó có Nhĩ Nhã đi cạnh.

 

Chỉ còn lại hai người, Nhĩ Nhã khẽ hỏi: "Nếu thấy quá sức thì cứ nói, chúng ta có thể điều chỉnh."

 

Thời Tinh kiên quyết: "Không cần, từ từ thôi, luyện dần sẽ quen."

 

Nhĩ Nhã liếc nhìn cậu, gật đầu, trong ánh mắt thoáng hiện ý khen ngợi.

 

Mà chạy vòng mới chỉ là phần cơ bản nhất.

 

Những khóa huấn luyện chính mới nằm ở phía sau.

 

Đấu tay đôi, lựa chọn và sử dụng vũ khí, phối hợp với đội ngũ của riêng mình, rồi cả việc vận dụng tinh thần lực trên phạm vi lớn. Hạng mục nào cũng đủ khiến người ta kiệt quệ.

 

Sau hai ba ngày thử sức, trên đường trở về, Phí Sở chủ động nói với Thời Tinh: "Không ổn thì đừng cố nữa, lượng huấn luyện thế này nặng quá rồi."

 

Nhưng chẳng thấy cậu trả lời. Ngoảnh đầu lại, Thời Tinh đã mệt đến rã rời, ngủ thiếp đi ngay trên phi thuyền.

 

Phí Sở: "......"

 

Hắn đưa tay day trán, bất lực không thốt nổi lời nào.

 

Về đến khu sinh hoạt trong cung điện hoàng gia, Trì Diệu giữ Phí Sở lại, vốn chỉ định hỏi vì sao trên người Thời Tinh lại có vết bầm, ai ngờ chưa kịp mở miệng, Phí Sở đã một mạch kể hết chuyện huấn luyện.

 

"Ờ thì, tôi biết Nhĩ Nhã cũng là vì muốn tốt cho Thời Tinh thôi. Người lọt vào mắt cô ấy vốn ít, mà tiểu Tinh thì chẳng ai là không quý, chuyện này khỏi cần nghi ngờ."

 

"Nhưng lượng huấn luyện mỗi ngày... liệu có phải hơi quá rồi không? Qua kỳ trưởng thành thì không nói, nhưng Thời Tinh mới chỉ bước sang năm thứ hai của kỳ trưởng thành thôi. Anh họ, nói thật là em nhìn mà thấy sợ, hay là ngài đến xem, tự mình quyết định đi?"

 

Không phải Phí Sở phản đối cách làm của Nhĩ Nhã. Chỉ là từ trước đến nay ở Đế quốc vốn chưa từng có người Lam Tinh nào được huấn luyện theo kiểu ấy cả.

 

Nghe vậy, Trì Diệu cũng hơi ngạc nhiên: "Chạy năm vòng, cả buổi chiều luyện lá chắn tinh thần lực, lại thêm cả đấu tay đôi nữa à?"

 

Phí Sở bổ sung: "Trong đấu tay đôi còn kèm cả sử dụng vũ khí nữa."

 

Trì Diệu nhíu mày, khẽ chạm vào Thời Tinh đang được robot đặt trên sofa tiếp tục ngủ, lấy làm lạ:
"Tinh thần lực em ấy vẫn còn, thân thể nhìn qua cũng không tệ."

 

Phí Sở: "......"

 

Hắn khẽ ho một tiếng: "Ngài biết mà, Nhĩ Nhã là trị liệu sư. Mà trị liệu sư thì đâu chỉ chữa trị mỗi biển tinh thần."

 

Trì Diệu lập tức hiểu ra, ánh mắt càng thêm kinh ngạc.

 

Phí Sở gật chắc: "Đúng, chính như ngài nghĩ đấy. Huấn luyện xong, Nhĩ Nhã sẽ bổ sung tinh thần lực cho Thời Tinh, còn những vết bầm bên ngoài thì đều dùng tinh thần lực trị liệu để chữa hết."

 

Bổ sung tinh thần lực thì thôi cũng được, nhưng đem tinh thần lực ra chữa bầm tím... chỉ e các quân đoàn mà nghe được chắc phải khóc vì tiếc của.

 

Trì Diệu cụp mắt, khẽ đáp: "Ta biết rồi."

 

Sau bữa tối, có lẽ nhờ được bù tinh thần lực, Thời Tinh trông vẫn ổn.

 

Buổi tối, Trì Diệu dò hỏi về chuyện huấn luyện.

 

Cậu trả lời thản nhiên: "Cũng ổn ạ, em chỉ hơi mệt thôi."

 

Rồi ngáp một cái, chẳng thấy có gì đáng để bàn: "Đã gọi là huấn luyện thì làm gì có chuyện không mệt. Muốn học được gì, tất nhiên phải chịu khổ."

 

Trông cậu thích ứng rất tốt.

 

Nếu không phải buổi chiều Phí Sở đã kể rõ, Trì Diệu quả thực khó mà tưởng tượng nổi Thời Tinh có thể nói nhẹ nhàng như thế, trong khi lượng huấn luyện lại khắc nghiệt đến vậy.

 

Trì Diệu nhìn kỹ thần sắc của Thời Tinh, không giống giả vờ, bèn hỏi lại: "Em chắc chứ? Thật sự không mệt sao?"

 

"Cũng ổn mà, Điện hạ."

 

"Điện hạ, ôm."

 

"Điện hạ..."

 

Cậu khẽ gọi, giọng mơ hồ, rồi dụi mặt vào vai Trì Diệu, giống hệt một con vật nhỏ làm nũng.

 

"Điện hạ, ngủ ngon."

 

Cọ trong lòng hắn đủ rồi, Thời Tinh mới thỏa mãn nói.

 

Trì Diệu còn chưa kịp nghĩ ra cách hỏi khéo léo hơn, chưa đầy hai phút sau, Thời Tinh đã ngủ say, hơi thở đều đặn.

 

Anh khẽ cười, bất lực mà dịu dàng, nghĩ ngợi một chút rồi dùng cằm cọ nhẹ lên trán cậu, thì thầm một tiếng chúc ngủ ngon, sau đó cũng nhắm mắt lại.

 

Không cần vội, huấn luyện mới chỉ bắt đầu.

 

Quả thật chỉ mới bắt đầu, bởi về sau Nhĩ Nhã vẫn không ngừng tăng thêm lượng bài tập.

 

Trì Diệu chọn lúc nghỉ ngơi, chẳng bao lâu sau khi bọn họ rời đi, anh cũng theo đến Quân đoàn số 1.

 

Thời Tinh lại bị robot huấn luyện quật xuống đất. Thân thể cậu khẽ bồng bềnh, ngay trước khi chạm đất, đã có một luồng gió dịu dàng đỡ lấy.

 

Trong tầm mắt đang nằm dưới đất, gương mặt Trì Diệu bất ngờ hiện lên. Thời Tinh sững sờ, còn tưởng mình hoa mắt, chỉ đến khi anh đưa tay ra cậu mới tin chắc người đó chính là Trì Diệu.

 

Trì Diệu kéo cậu dậy, chỉ nói đơn giản: "Hôm nay ta đến quân đoàn xử lý chút việc, biết em ở đây nên tiện ghé qua xem."

 

"Ồ, ừ."

 

Trì Diệu thản nhiên nhìn Thời Tinh một cái: "Em tiếp tục đi."

 

Hắn trả lại sân tập cho Thời Tinh và robot.

 

Xem thêm một lượt cùng Nhĩ Nhã, lông mày Trì Diệu bất ngờ cau chặt lại.

 

Phí Sở ở bên lén nhìn sắc mặt Trì Diệu, biết mình không cần phải lo nữa, liền xoay người đi tìm Phù Thanh ở xa, nhường chỗ cho hai người nói chuyện.

 

Phí Sở vừa rời đi, Trì Diệu mở miệng: "Lượng huấn luyện này có phải hơi quá rồi không." Giọng điệu mang chút khó chịu.

 

Nhĩ Nhã vẫn dõi theo Thời Tinh, bình thản đáp: "Không sao, người Lam Tinh chỉ trông có vẻ yếu thôi. Khi tinh thần lực đủ đầy, khả năng hồi phục cũng rất nhanh."

 

Trì Diệu quay đầu nhìn thẳng vào cô.

 

Nhĩ Nhã đón lấy ánh mắt nặng nề áp lực của hắn, mặt không chút biến sắc: "Muốn nói gì thì cứ nói thẳng."

 

Trì Diệu cũng chẳng vòng vo: "Ta thấy Thời Tinh không cần một khối lượng huấn luyện nặng đến thế."

 

Nhĩ Nhã lập tức bác bỏ: "Tôi thì thấy cần."

 

"Cho dù khi ra ngoài săn bắn, cũng có Phí Sở và Phù Thanh, có quân đội đi cùng, lại còn có ta..."

 

Nhĩ Nhã cắt ngang: "Ngài nói là tình huống thường lệ. Nhưng tôi huấn luyện cậu ấy không phải để chuẩn bị cho những tình huống như vậy."

 

Ấn đường Trì Diệu lại nhíu chặt, chậm rãi hỏi: "Vậy cô đang chuẩn bị cho tình huống gì?"

 

Nhĩ Nhã đáp thẳng: "Tình huống không có ai bên cạnh giúp cậu ấy."

 

Trì Diệu khựng lại, khó chịu: "Thông thường sẽ không xảy ra..."

 

"Lỡ đâu thì sao? Lỡ đâu? Ngài dám đánh cược không?"

 

Sắc mặt Trì Diệu tối lại, nhưng không nói thêm. 

 

Hắn không dám.

 

Chỉ cần nghĩ đến tình huống đó thôi, trong lòng hắn đã dấy lên cơn giận khó kìm.

 

Đối với Trì Diệu, đây là cảm giác xa lạ. Dù chỉ là dấu hiệu mất kiểm soát cảm xúc, hắn cũng đã rất lâu không gặp phải.

 

Trì Diệu không nói nữa. Nhĩ Nhã lại đưa mắt về sân tập, đổi giọng: "Mọi người đều lo Thời Tinh quá mệt, nhưng tôi thì thấy cậu ấy là người tỉnh táo nhất. Luyện tập rất nỗ lực, chưa từng chùn bước, cũng không kêu ca."

 

"Ngài tìm tôi là người thầy, hay chi bằng hỏi thẳng chính cậu ấy?"

 

"Đã chịu khối lượng huấn luyện nặng nề thế mà không phản đối, biết đâu cậu ấy có lý do riêng."

 

Nhĩ Nhã nhấp một ngụm nước, kết lại: "Huấn luyện của tôi là dựa theo cậu ấy. Nếu cậu ấy thật sự thấy mệt, tôi cũng sẽ điều chỉnh tiến độ."

 

Huấn luyện xong, Thời Tinh đi ra không thấy Trì Diệu, trong lòng dấy lên linh cảm chẳng lành.

 

"Điện hạ không nói gì sao?" Thời Tinh hỏi.

 

Nhĩ Nhã bật cười: "Nói thì không, nhưng mặt mày thì cau có, cho rằng em tập quá nặng."

 

"Chuyện này, tôi e rằng hai người nên bàn bạc với nhau cho rõ."

 

Quả nhiên đến tối, cả hai mỗi người ôm một tâm sự, cùng ngồi trong thư phòng. Không rõ ai mở lời trước, nhưng cuối cùng cũng nói đến vấn đề ấy.

 

Trì Diệu nghiêm giọng: "Ta thấy không cần thiết." Không chỉ nghiêm túc, trong giọng nói còn ẩn chút khó chịu.

 

Thời Tinh nghĩ một lát, chạy đến trước mặt hắn, khéo léo nói: "Điện hạ, ngài còn nhớ câu em nói trước Tết không, lúc đó ngài có giận không?"

 

Ý cậu nhắc đến câu từng bảo mình sẽ không qua nổi kỳ trưởng thành. Trì Diệu dĩ nhiên nhớ, hơn nữa còn khắc sâu trong lòng.

 

Thời Tinh nói: "Là thế này, Điện hạ. Em thấy tình trạng của mình ở Đế quốc chưa từng có. Ai cũng biết người Lam Tinh cấp bậc càng cao thì càng khó vượt qua kỳ trưởng thành. Em... không chắc đoạn cuối có xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không, nhưng nếu đến lúc đó mới bắt đầu luyện, mới nỗ lực thì e rằng đã quá muộn. Ngài chẳng phải từng mong em dù bất cứ lúc nào cũng đừng bỏ cuộc sao? Vậy em học thêm được vài kỹ năng, cho dù có hữu dụng hay không, nếu như có chuyện xảy ra thì ngài cũng sẽ yên tâm hơn, phải không?"

 

Sắc mặt Trì Diệu dịu đi đôi chút, nhưng giọng vẫn cứng: "Cho dù cần tăng cường huấn luyện, thì lượng bài tập của em cũng tăng quá nhanh rồi."

 

Thời Tinh đáp: "Chị Nhĩ Nhã có chừng mực mà, mấy ngày nay em vẫn đâu có sao?"

 

Trì Diệu nhếch môi cười nhạt: "Có chừng mực hay không thì chưa rõ, nhưng chắc chắn chẳng biết xót em chút nào. Ra tay mạnh đến thế, không làm giáo quan thì uổng phí thật."

 

Thời Tinh cười ranh mãnh, làm nũng: "Có Điện hạ thương em là đủ rồi."

 

Trì Diệu véo nhẹ má Thời Tinh, rốt cuộc cũng bật cười. Chuyện này hắn chọn tôn trọng ý nguyện của cậu, quyết định cứ thế mà làm.

 

Nhưng thương xót thì không hề giả, chỉ là Trì Diệu đổi cách. Anh bắt đầu tranh thủ thời gian tự mình chỉnh sửa, kèm cậu luyện tập.

 

Tư duy và năng lực tác chiến của Trì Diệu vốn đã ở hàng đỉnh, Nhĩ Nhã nhìn vậy cũng vui vẻ đồng thuận.

 

Sau đó, bỏ hẳn robot rồi thay bằng người thật. Thỉnh thoảng Trì Diệu còn đẩy cả Tất Chu qua đối luyện tinh thần lực, bởi của Tất Chu rất cao, có thể tiến hành những bài tập chuyên biệt hơn. Sự đối kháng giữa hai nguồn tinh thần lực siêu cường cũng có lợi cho chính Tất Chu.

 

Cứ thế thoắt cái đã hai tháng trôi qua. Số thú hạch Thời Tinh thu được từ đầu năm đều dùng hết. Nhĩ Nhã liền bảo Phí Sở liên hệ với Bắc Cảnh, sau khi bàn bạc chung, quyết định trước tiên sẽ tới một trạm trú đóng ở sát biên giới ngoài Bắc Cảnh, bắt đầu từ việc săn lùng những tinh thú cấp thấp.

 

Được tất cả mọi người trong khu sinh hoạt trong cung nhất trí tán thành.

 

Có Thời Tinh tham gia, lần này Trì Diệu còn mang theo cả Tất Chu, để cậu ta tích lũy thêm kinh nghiệm thực chiến.

 

Sau khi liên hệ với Bắc Cảnh, Đàm Bạch Sơn lập tức chuẩn bị. Người ra đón không ai khác ngoài Đàm Trì. Anh đã bình phục, từ hậu cần được điều trở lại tiền tuyến chỉ huy quân đội. Sáu quân đoàn khác đều biết chuyện, ít nhiều cũng từng gặp Đàm Trì hồi phục, nên thái độ của các quân đoàn đối với Thời Tinh cũng vì thế càng thêm thân cận.

 

Chưa đầy một tháng, theo đúng kế hoạch, họ đã bắt sống được ba con tinh thú cấp S và hai con cấp SS.

 

Ban đầu còn định thử bắt một hai con loại dị biến, nhưng có lẽ chưa đến kỳ sinh sản, nên năm nay không thấy bóng dáng chúng đâu cả.

 

Nhĩ Nhã thấy vậy cũng ổn. Sau năm con tinh thú, xác nhận Thời Tinh không thể hấp thụ thêm năng lượng mới, nên không săn quá mức mà quyết định thu quân trở về.

 

Trên đường từ Bắc Cảnh về Đế quốc, chưa kịp tới Đế Đô, đi được hai ngày trên phi thuyền thì Thời Tinh bắt đầu sốt nhẹ.

 

Không hôn mê, chỉ thấy cơ thể khó chịu.

 

Nhĩ Nhã quan sát rồi kết luận: "Các điểm sinh trưởng của sợi tinh thần đang phân chia nhanh chóng. Cố chịu một chút đi, năng lực của em đang lớn mạnh hơn."

 

Quả nhiên, năm thứ hai của kỳ trưởng thành nguy hiểm hơn nhiều. Lần sốt này không ảnh hưởng sinh hoạt, nhưng kéo dài đến nửa tháng, khiến Trì Diệu cũng bắt đầu nóng ruột. Nhờ Nhĩ Nhã nhiều lần xác nhận các điểm tinh thần lực phân chia ổn định, không nhanh không chậm, Thời Tinh mới dần hồi phục bình thường.

 

Nhĩ Nhã cho cậu một tuần để nghỉ ngơi.

 

Sau đó lại là những ngày huấn luyện cường độ cao.

 

Một hôm, khi trở về khu sinh hoạt trong cung, Thời Tinh đứng trước gương chỉnh lại trang phục, bỗng ngẩn người. Cậu cầm tấm ảnh chụp dịp Tết, chạy đi tìm Trì Diệu, hỏi có phải mình đã thay đổi không.

 

Trì Diệu cầm ảnh xem kỹ, quả thật đã khác đôi chút. Đường nét gương mặt và ngũ quan trở nên rõ ràng, sáng sủa hơn, lượng cơ bắp trên người cũng nhiều hơn. Nhìn qua thì không mấy khác biệt, chỉ là cân nặng có nặng thêm. Anh đặt tay lên, không hề thấy cứng nhắc, mà là một cơ thể rắn chắc, dẻo dai hơn hẳn.

 

Thân hình rèn luyện từ sân tập, không hề màu mè, từng thay đổi nhỏ đều thiên về sự thực dụng.

 

Trì Diệu khẽ vuốt mặt Thời Tinh, mỉm cười: "Đã hoàn toàn mang dáng dấp một thanh niên rồi."

 

Người khác cũng nói vậy, khiến Thời Tinh vui lây.

 

Ở kiếp trước, trên người cậu chưa từng có sự biến đổi này, những dấu vết trưởng thành rõ rệt đến thế. Có lẽ vì lần này, kỳ trưởng thành của cậu đã đi xa hơn nhiều so với kiếp trước.

 

Khi ấy, cậu vừa mất đi năng lực, theo sự khô cạn của biển tinh thần, thời gian như ngừng trôi trên thân thể, không còn tiến triển. May thay, hiện tại thì không còn như thế nữa.

 

Thời gian này, Thời Tinh có bước tiến rõ rệt cả trong tập luyện lẫn chính vụ.

 

Tuy không có quá nhiều thời gian để xử lý công việc, nhưng cậu đã làm đúng lời hứa trước đó: tiếp nhận phần việc của Viện trưởng lão.

 

Cậu thay Trì Diệu gánh vác những chính vụ "không quan trọng nhưng buộc phải xử lý".

 

Thượng nghị viện cũng có loại công việc như vậy, nhưng ít hơn. Ở cùng Thời Tinh lâu ngày, lại hiểu rõ tính tình Trì Diệu, sau Tết Vi Chân cũng vô thức giao cho cậu những việc không quá quan trọng nhưng có thể giúp cậu rèn luyện.

 

Khó nói cậu đang nắm bao nhiêu quyền lực, nhưng có một nhận thức đã trở thành thống nhất trong hàng ngũ văn chức: Thời Tinh không phải chỉ để làm cảnh. Cậu là bạn đời chính danh của Bệ hạ, và có thể thật sự xử lý quốc sự của Đế quốc.

 

Kỳ nghỉ vừa kết thúc, cùng với sự sinh trưởng của những sợi tinh thần trong biển tinh thần, Thời Tinh lại bước vào hai tháng huấn luyện cường độ cao.

 

"Không đúng rồi... Cấp bậc rõ ràng đã đủ, em hấp thu tinh thần lực của tinh thú cũng mạnh như thế, lại còn đang tiếp tục thăng cấp. Theo lý thì tuyệt đối không thể thất bại thế này được!"

 

Sau khi Thời Tinh một lần nữa không thành công trong việc lấy tinh thần lực của mình làm đường dẫn để hấp thu tinh thần lực từ người khác, Nhĩ Nhã đã bắt đầu bực bội. Thực ra, hạng mục này đã được tiến hành vài tháng nay. Ban đầu cô cho rằng Thời Tinh chưa bước vào đúng giai đoạn trưởng thành, nên chưa thể thực hiện, liền tạm gác lại. Ai ngờ...

 

"Không được! Nếu em không làm được thì làm sao ta dám đưa em đi săn tinh thú dị biến cấp cao? Như thế sẽ tạo gánh nặng quá lớn cho cả đội." Giọng Nhĩ Nhã đầy lo lắng và thất vọng.

 

Thời Tinh cũng nản lòng, đến mức như muốn sụp đổ. Rõ ràng cậu đã rất cố gắng, thế mà vẫn không sao làm được.

 

Lúc này, Trì Diệu mở miệng, chứng thực trực giác của Nhĩ Nhã: "Trước đây em ấy từng làm được, chắc chắn không phải là không học nổi."

 

Thời Tinh ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu: "?"

 

Bị cậu nhìn chằm chằm, Trì Diệu hạ giọng, nói chậm rãi: "Tức là, lấy tinh thần lực làm đường dẫn để hấp thu tinh thần lực, em đã từng làm được."

 

Hoàn toàn không nhận ra hàm ý sâu xa mà Trì Diệu cố tình bỏ qua, Thời Tinh lại sốt sắng truy hỏi: "Có à? Khi nào vậy? Để em nhớ lại cảm giác lúc đó, biết đâu em sẽ làm được!"

 

Trì Diệu ngập ngừng, muốn nói lại thôi. Nhĩ Nhã thì đã hiểu ra tất cả.

 

Hiểu rồi, mọi người xin phép rút lui để để lại không gian thảo luận cho Thời Tinh và Trì Diệu. Trì Diệu thì thản: "Đừng cố hồi tưởng nữa, em sẽ không muốn biết đâu."

 

Thời Tinh có lẽ vì bị Nhĩ Nhã ép quá mạnh nên đầu óc hơi rối; cậu nhất quyết phải hỏi. Khi biết được sự thật xảy ra vào trước ngày Tết, cậu im bặt một lát rồi đỏ ửng cả tai. "Là... trong vô thức..." Trì Diệu xác nhận: "Khi cảm xúc dao động mạnh." Mặt Thời Tinh nóng hổi. Khi cậu chợt hiểu vì sao Nhĩ Nhã đã bỏ đi, còn đỏ mặt hơn nữa.

 

Từ đó mỗi lần Nhĩ Nhã tiếp tục dạy, Thời Tinh đều mang theo tổn thương nhỏ trong tâm khiến cho mọi lần sau đều kém đi. Nhĩ Nhã gần như sụp đổ, Thời Tinh cũng chới với. Sau hai ngày cùng Phí Sở và Trì Diệu mổ xẻ vấn đề, Nhĩ Nhã nêu ra hai lý do: thứ nhất là chưa nắm vững phương pháp; thứ hai là môi trường chưa đủ khắc nghiệt. Nhiều thứ chỉ xảy ra khi bị ép tới cực hạn, và Đế đô vốn là môi trường tương đối ổn. Dù cơ thể có mệt, trong lòng Thời Tinh vẫn cảm thấy an toàn. Kết luận khiến người ta vừa xót vừa cảm động.

 

Nhĩ Nhã bảo: "Tạm ngưng tập ở đây, để sang biên giới hẵng nói tiếp." Lần này Quân đoàn số 1 xuất trận toàn bộ, họ sẽ tới chốt đóng xa nhất ở biên giới, tìm tinh thú dị biến để giao cho Thời Tinh. Đội hình, phòng ngự và cách dùng lá chắn đều đã thuần thục, chuyến đi lần này chủ yếu để củng cố và cải tiến đội hình, đồng thời thử xem khi đối diện tinh thú cấp cao, năng lực của Thời Tinh có bị ép bật ra hay không. Nói cách khác, họ thừa nhận mình dạy không ra, nên định đưa cậu vào hoàn cảnh bất an hơn để đánh thức tiềm năng.

 

Họ dành nửa tháng để chuẩn bị.

 

Lần này, kế hoạch của Nhĩ Nhã là mang về thật nhiều thú hạch. Lý do rất rõ ràng: đã nửa năm trôi qua, số thú hạch thu được từ đợt săn ở Bắc Cảnh trước đó sắp cạn, trong khi Thời Tinh đang bước vào giai đoạn cuối của kỳ trưởng thành. Nếu có cơ hội, thậm chí họ còn tính đến việc bắt sống vài con tinh thú mang về nuôi tạm. Dĩ nhiên, mọi thứ đều phải đặt trên nền tảng an toàn tuyệt đối. Nhĩ Nhã sẽ không bao giờ mạo hiểm làm liều.

 

Trước khi xuất phát, Thời Tinh muốn ghé lại An Thành một chuyến. Trì Diệu đi cùng, Nhĩ Nhã cũng tháp tùng.

 

Ở đó, Thời Tinh gặp Thời Nhiễm, người vẫn định kỳ trở về báo cáo, và Vu Mãn, thành viên duy nhất còn sót lại trong tiểu đội ba người năm nào. Vu Hoài đã mất vì bệnh, kiếp này Thời Nhiễm vẫn còn, còn Vu Thải thì bỏ mạng trong bụng tinh thú.

 

Tính khí kiêu ngạo của Vu Mãn nay đã lặng xuống nhiều. Gặp Thời Tinh, hắn biết rõ mình chẳng thể đắc tội, chỉ lễ phép chào hỏi, trò chuyện hờ hững vài câu rồi rời đi. Không bi thương, cũng chẳng hân hoan. Nhưng từ quản lý, Thời Tinh biết rằng cái chết của hai người bạn thuở nhỏ đã để lại một vết thương không thể nguôi trong lòng hắn.

 

Tin Vu Thải tử nạn truyền về Tổ Cây, Vu Mãn đã vội quay về một chuyến. Không tin nổi, hắn phải tận mắt đến nơi xác nhận. Và kết quả, dĩ nhiên đã khiến hắn đau đớn đến tột cùng.

 

"Sau đó nó điềm tĩnh hơn nhiều. Giờ cả nhà đều tập trung giúp nó vượt qua kỳ trưởng thành. Bình thường nó luyện tập, rèn kỹ năng tự vệ rất chăm chỉ. Có lẽ cái chết của Vu Thải và Vu Hoài đã khiến nó quá đau lòng."

 

Quản lý nói vậy. Những chuyện thế này cứ vài năm lại xảy ra, dù đã thấy nhiều lần, mỗi lần vẫn khiến người ta không khỏi xót xa.

 

Ông quay sang Nhĩ Nhã: "Đã lâu rồi cô chưa về, có muốn đi thăm Cây Mẹ không?" Giọng ông vẫn dịu dàng như trước, chẳng hề trách móc việc cô ít khi mở miệng. Nhĩ Nhã vốn không quen ở cùng mọi người, được cho một cái cớ, cô liền thuận theo, quay người đi về phía Vườn Cây.

 

Sau đó, quản lý cảm khái với Thời Tinh: "Thật ra trước đây Nhĩ Nhã cũng rất hoạt bát, chỉ tiếc là... Nhưng cô ấy có thể làm thầy của em, vậy đã rất tốt rồi. Cô ấy có kinh nghiệm thực chiến phong phú, mà em lại ở cấp bậc cao, cần có một người như thế chỉ dẫn. Tất nhiên, những điều này Bệ hạ đều đã nghĩ tới, còn chu toàn hơn cả Tổ Cây. Hồi ấy em không đi theo... khụ, thì người kia mới đúng. Bệ hạ là một lựa chọn rất tốt."

 

Thời Tinh không muốn nhắc đến Lục Luật, chỉ gật đầu: "Vâng, em cũng nghĩ vậy."

 

Muộn hơn một chút, cậu cùng Nhĩ Nhã tới Vườn Cây thăm Cây Mẹ. Hai người còn thử nghiên cứu xem những dao động tinh thần của Cây Mẹ có mang theo thông tin gì không. Có lẽ vì không phải con người, Thời Tinh chỉ cảm nhận được cảm xúc của Cây Mẹ, chứ chẳng nghe được lời nào.

 

Trước khi rời đi, cậu đem hai thùng lớn tinh thạch Hồng khoáng và một hộp nhỏ thú hạch mình mang theo, tất cả giao hết cho Thời Nhiễm, rồi dặn: "Chúng ta đều phải vượt qua kỳ trưởng thành thật tốt. Đợi cậu trở thành trị liệu sư cấp S, Đế đô sẽ triệu tập cậu ra ngoài chữa trị, đến lúc đó chúng ta sẽ có nhiều cơ hội gặp nhau hơn."

 

Thời Nhiễm còn định từ chối: "Tinh Tinh, cậu cho mình nhiều thế, vậy còn cậu thì sao, cậu vẫn nên..." Nhưng Thời Tinh đã ngắt lời, nhét hết cho bạn đời của cậu ấy rồi chạy mất. Người kia tất nhiên không ngốc, biết Thời Tinh vốn cái gì cũng có, nhưng sau đó vẫn đích thân gửi tin nhắn cảm ơn, khiến cậu thấy ngượng ngùng không thôi.

 

Nghĩ lại, tinh thạch Hồng vốn là Điện hạ mua, thú hạch cũng do mọi người tặng, hành động này của cậu chẳng khác nào "mượn hoa cúng Phật".

 

Trong mấy ngày chuẩn bị ở cung điện, Thời Tinh trong lúc huấn luyện lại học thêm được một điều mới. Không phải bản lĩnh của Nhĩ Nhã, mà là năng lực của Điện hạ. Trong phạm vi nhỏ, cậu có thể điều khiển được gió.

 

Trước chuyện này, Nhĩ Nhã chỉ cười bảo cậu làm quá: "Hấp thụ nhiều tinh thần lực đến thế, tất nhiên phải có tác dụng chứ. Biển tinh thần của trị liệu sư vốn là do bản thân và bạn đời cùng nhau kiến tạo. Bạn đời có thiên phú gì, trị liệu sư cũng có thể vận dụng được, chuyện này trong quân đoàn ai cũng biết. Chẳng qua, tìm được bạn đời mang thiên phú vốn đã hiếm, để trị liệu sư có thể sử dụng được thì lại càng hiếm hơn."

 

Thời Tinh thấy vô cùng mới mẻ, nhưng với Nhĩ Nhã thì chẳng có gì đáng ngạc nhiên. "Vừa hay, đây là thứ nhà em Điện hạ biết, cứ để ngài ấy dạy. Những ngày này chúng ta cũng nên cho nhau nghỉ ngơi một chút. Ta phải tính toán kế hoạch săn bắn, còn em thì tranh thủ nghỉ vài hôm đi."

 

Thời Tinh ngoan ngoãn đồng ý.

 

Vài ngày sau, mọi người trong khu sinh hoạt cùng nhau lên mẫu hạm, thẳng tiến về tuyến biên giới xa xôi nhất của đế quốc. 

 

Chuyến đi săn chính thức bắt đầu.

Bình Luận (0)
Comment