Trọng Sinh Được Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc

Chương 98

Xem xong hai bộ phim, mọi người trong khu sinh hoạt đều mãn nguyện trở về phòng ngủ.

 

Trên lầu, Trì Diệu bế Thời Tinh vào phòng tắm. Cậu mơ mơ màng màng, buồn ngủ đến không chịu nổi. Anh bóp sẵn kem lên bàn chải điện, nhét vào miệng cậu, nhìn cậu nheo mắt thành một khe nhỏ mà chải răng cho xong. Sau đó, anh đút nước, trông chừng cậu súc miệng nhổ ra rồi đặt vào bồn tắm, để cậu tự rửa trước.

 

Hai căn phòng đều đã bừa bộn, cần phải cài đặt robot quản gia. Nếu để mai mới giao lại cho Hứa Kim và Nghiêm Trường Nhạc thì Trì Diệu chẳng sao, nhưng Thời Tinh chắc chắn sẽ xấu hổ đến mức trốn tránh không dám gặp ai.

 

Anh chỉnh lại phòng ngủ chính trước, rồi bật đèn trong phòng Thời Tinh. Lúc này, Trì Diệu mới nghiêm túc quan sát toàn bộ căn phòng, quả nhiên được sắp đặt rất tỉ mỉ.

 

Thuốc nước được chuyển về phòng chính, còn nến hương liệu anh cũng bảo robot dọn vào phòng của hai người.

 

Dọn dẹp một vòng, vốn định rời đi, nhưng chợt nghĩ ra điều gì, anh lại quay vào phòng tắm của Thời Tinh. Quả nhiên, lại có thêm phát hiện mới. Ngay bên cạnh bồn tắm, có một chậu cánh hoa tắm.

 

Trên từng cánh hoa đều in một logo siêu nhỏ. Chỉ cần quét thiết bị liên lạc, lập tức hiện ra bảng thành phần cùng hướng dẫn sử dụng. Nguyên liệu là hoa hồng, khi thả vào nước, làn sóng gợn sẽ tỏa ra ánh sáng lung linh huyền ảo, như đưa người vào giấc mộng...

 

Trì Diệu liếc qua nhãn nhà sản xuất, trước khi ra ngoài liền tiện tay mang theo cả chậu cánh hoa ấy.

 

Khi anh rời phòng ngủ chính, robot quản gia đã được cài đặt xong. Đến lúc quay lại, ga giường chăn gối đều được thay mới, robot còn đang chuẩn bị mang bộ đồ ngủ của Thời Tinh đi giặt.

 

Anh chỉnh chế độ giặt tay, bởi chiếc quần ngủ chỉ bị tinh thần lực cắt đứt đường chỉ, còn chất vải thì vẫn nguyên vẹn. Trì Diệu vốn khá thích bộ quần áo này, mà trông Thời Tinh cũng chẳng có vẻ sẽ còn cao thêm nữa. Sau kỳ trưởng thành, chắc vẫn mặc vừa. Khi ấy... có lẽ anh sẽ được thỏa lòng hơn.

 

Bước vào phòng tắm, quả nhiên, chẳng rõ từ lúc nào Thời Tinh đã ngủ thiếp đi.

 

Trì Diệu lật tay đổ cánh hoa xuống bồn, bật chế độ làm sạch. Thời Tinh nằm tựa ở một góc, làn da trắng mịn nổi bật giữa những cánh hoa đỏ thẫm, gợn sóng lan tỏa, trong suốt phản chiếu ánh sáng như kim cương, đẹp đến lạ lùng mà chẳng hề dung tục.

 

Anh không nghĩ ngợi lâu, kéo sợi dây áo choàng, rồi bước vào bồn tắm.

 

......

 

Ra khỏi phòng tắm, Thời Tinh chỉ thấy mình sắp chết đến nơi. Cậu dụi mắt, buồn ngủ rã rời, đầu óc mơ hồ chẳng thể nào tỉnh táo. Thế nhưng kh*** c*m còn sót lại trong cơ thể vẫn rõ ràng, khiến thần kinh căng thẳng, không sao nhắm mắt nổi.

 

Cậu lăn lên giường, cau có: "Em có bị thương đâu, lần sau đừng kiểm tra nữa, ngài cũng đừng mượn cớ kiểm tra để làm chuyện khác với em."

 

Trì Diệu mặt dày đáp: "Không thoải mái sao?"

 

Từ má đến cổ Thời Tinh phủ kín một màu đỏ như ráng chiều lan dài. Cậu hừ hừ hai tiếng, rốt cuộc cũng không phủ nhận.

 

Đợi Trì Diệu tắt đèn, trong mùi hương sữa tắm quen thuộc thoang thoảng, được anh ôm trong lòng, cậu gần như đã thiếp đi. Bỗng nhớ ra điều gì, Thời Tinh giật mình, muốn dò thử xem tinh thần lực trong cơ thể anh còn lại bao nhiêu. Nhưng vừa thả tinh thần lực ra, đã lập tức bị Trì Diệu chặn lại.

 

"Nghỉ đi, muốn biết thì để ta trả lời. Không còn nhiều, chỉ còn lại chút ít, nhưng sẽ không xảy ra vấn đề gì."

 

"Ồ... ồ."

 

Thời Tinh níu chặt cổ áo Trì Diệu, nghe vậy mới dần thả lỏng thần kinh căng cứng.

 

Trì Diệu khẽ hỏi: "Rất căng thẳng sao?" Cậu lắc đầu, rồi lại gật đầu. Dù chẳng nói một lời, nhưng anh đã hiểu đó chỉ là lo lắng cho mình.

 

Thời Tinh thấy áy náy, lẩm bẩm: "Sớm biết thế thì em đã chẳng nói ra, chỉ khiến Điện hạ bận rộn cả buổi, như hầu hạ em vậy."

 

Trì Diệu bật cười, đưa mặt cọ vào cậu, làm Thời Tinh phải ngửa người né tránh, nhíu cả mày. Anh mặt dày đáp: "Em không nói thì ta chẳng lẽ sẽ không? Ta đâu phải thánh nhân gì."

 

Cậu vừa xấu hổ vừa thấy Điện hạ lúc này đặc biệt gần gũi, sinh động. Cho đến khi anh khẽ nói tiếp: "Còn chuyện chưa đủ ấy, không sao, có thể ghi sổ lại. Đợi qua kỳ trưởng thành rồi từ từ trả."

 

"......" Thời Tinh không biết đáp gì, chỉ vội xoay người, đưa lưng về phía anh. Trì Diệu lại bật cười, không giận, ôm lấy cậu từ phía sau. Cậu khẽ đẩy anh hai lần, rồi rốt cuộc cũng tiêu tan hết hưng phấn, áp vào lồng ngực nghe tiếng tim anh đập mà chìm dần vào giấc ngủ.

 

Sáng hôm sau, việc đầu tiên Hứa Kim làm khi thức dậy là mở thiết bị liên lạc. Trên đó hiển thị bức tường năng lượng đã được gỡ bỏ, vừa mới tháo ra vào buổi sáng.

 

Nghĩ ngợi một chút, Hứa Kim vẫn gửi tin cho Trì Diệu, hỏi hôm nay có cần bọn họ dọn dẹp không. Anh trả lời rất nhanh: [Chỉ cần chú Hứa lên xem qua là được. Phòng của Tinh Tinh còn bừa chỗ nào, chú dọn rồi để vào ngăn kéo cho nó là được. À, em ấy hay ngại, đừng nói cho em ấy biết.]

 

Hứa Kim nghe liền hiểu ý, chuyện nghi ngờ tối qua xem như đã được xác thực. Ông không hỏi thêm, chỉ nhận lời, sau đó mới đem đề nghị tối qua của Phí Sở nói lại, lấy được đáp án từ Trì Diệu, rồi chuyển lời cho Phí Sở.

 

Sáng hôm ấy, ông khéo léo cho Nghiêm Trường Nhạc tránh đi, nhân lúc Thời Tinh còn chưa dậy, lấy con mắt tinh tường của một thị quan kiểm tra khắp nơi, chắc chắn rằng người ngoài nhìn vào sẽ không phát hiện điều gì. Sau khi báo lại cho Trì Diệu, ông mới rón rén rời đi.

 

Trì Diệu xuống trễ, ngồi trong phòng khách lướt tinh võng. Nhĩ Nhã đi ngang qua, vốn đã sắp bước thẳng, nhưng đột nhiên cô nhận ra điều gì, liền khựng lại rồi quay người trở lại.

 

Trì Diệu ngẩng đầu nhìn, Nhĩ Nhã cũng nhìn lại anh. Đột nhiên, Nhĩ Nhã bật cười, giọng mang ý trêu chọc: "Hiếm thật đấy, đây là lần đầu ta thấy tinh thần lực của ngài chưa tới một nửa."

 

Trì Diệu chỉ gật đầu, uống một ngụm nước, không mảy may dao động.

 

Nhĩ Nhã tặc lưỡi, định nhắc đôi câu, nhưng còn chưa kịp nói thì anh đã thẳng thắn đáp: "Yên tâm, lần sau phải đợi qua kỳ trưởng thành, đã nói rõ rồi."

 

Nhĩ Nhã khẽ nheo mắt: "Tinh Tinh là người đề nghị sao?"

 

Trì Diệu chẳng buồn ngẩng mắt, chỉ đáp: "Là ta đề nghị."

 

Nhĩ Nhã kinh ngạc đến mức thán phục, nghĩ tới điều gì lại khẽ cảm thán: "Cậu ấy thật sự rất thích ngài." Trì Diệu không nói, nhưng khóe môi vẫn cong lên.

 

Nhĩ Nhã vốn không thích dài dòng, việc mình cần nói thì nói xong liền đi, chẳng hề vương vấn. Có lẽ vì từng có tình yêu đẹp nhất, nên cô cũng chẳng sinh lòng ghen tị, chỉ xem như một việc thường ngày. Biết rồi thì thôi, lúc ấy có thể trêu chọc vài câu, nhưng sau đó chẳng bao giờ để trong lòng.

 

Đến trưa, Thời Tinh xuất hiện, cả bữa ăn ngáp lên ngáp xuống, rõ ràng là thiếu ngủ. Phí Sở ngồi cạnh không nhịn được mà quan tâm: "Thấy chưa, ta nói rồi, cậu không thể theo ngài ấy xử lý chính vụ mãi được. Cậu là người Lam Tinh, đâu có sức vóc như người Đế quốc. Thả lỏng ra mới thấy mệt phải không? Lần sau đừng bận đến mức đó nữa."

 

Thời Tinh khó mà đáp lại, chỉ đành gật đầu. Nhưng Phí Sở nói một câu chưa đủ, còn lải nhải mãi, khiến tai cậu đỏ bừng. Bất chợt Nhĩ Nhã gõ bát chen ngang: "Con cua Tinh Hồ cuối cùng cậu ăn không? Không ăn thì ta gắp."

 

Lúc này Phí Sở mới nhận ra sơ hở, vội kéo con cua vào bát mình, còn không quên cảm ơn Nhĩ Nhã. Trì Diệu chỉ ấn trán, thầm nghĩ em họ mình chắc là hết thuốc chữa. Trời biết, bốn con cua trước anh gắp cho Thời Tinh một con, Phù Thanh ăn một con, chú Hứa một con, còn Nhĩ Nhã thì chẳng đụng tới. Con mắt này... thôi, chắc cô độc cả đời.

 

Ăn xong, Phí Sở, Nhĩ Nhã, Phù Thanh, Tất Chu cùng Nghiêm Trường Nhạc kéo nhau ra ngoài chơi, chợ lễ Thu hoạch náo nhiệt, định đi ăn đồ vặt đặc sản của Đế Đô. Trước khi đi, còn cẩn thận hỏi xem những người ở lại muốn ăn gì, hứa sẽ chen trong biển người mang về.

 

Buổi chiều, muốn để Thời Tinh vận động một chút, Trì Diệu kéo cậu ra phòng khách nghỉ ngơi. Khi Hứa Kim cắt xong đĩa trái cây mang đến, trong lúc xem bù bộ phim hôm qua, Trì Diệu vẫn ngồi thẳng lưng chăm chú xem, còn Thời Tinh chẳng biết từ khi nào đã gối đầu lên chân anh ngủ say. Để cậu ngủ ngon hơn, anh còn tháo hết thiết bị bên tai cậu xuống.

 

Đặt đĩa trái cây xuống, quả nhiên, Trì Diệu bảo Hứa Kim mang một tấm chăn mỏng lại. Khi chăn đắp lên, Thời Tinh xoay người, nép sát vào anh, mơ màng lẩm bẩm câu gì không rõ, như thể vừa tỉnh lại.

 

Trì Diệu đưa tay che tai Thời Tinh, dịu dàng nói: "Không có gì đâu, buồn ngủ thì cứ ngủ tiếp đi, không sao cả."

 

Thời Tinh ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ. Hứa Kim nhìn cảnh ấy, trong lòng dâng lên một nỗi cảm khái. Ông đi xa hơn, lén chụp một tấm hình gửi cho một vị thị quan đã nghỉ hưu, cũng là bậc trưởng bối từng nhìn Trì Diệu khôn lớn, coi anh như con ruột. Người ấy xem xong cũng cảm thấy ấm lòng.

 

Hứa Kim thở dài: [Không biết bao giờ Bệ hạ mới tính chuyện có con. Cũng chẳng rõ lúc tôi còn tại chức có kịp nhìn thấy không. Đương nhiên, vẫn phải tôn trọng lựa chọn của họ, nuôi con đâu phải chuyện dễ dàng.]
Người bạn già bật cười: [Trước có Bệ hạ, sau lại đến Điện hạ Tất Chu, ông còn chưa chăm đủ sao? Nhân lúc sắp nhẹ gánh thì nghỉ vài năm đi, đừng tự làm khổ mình nữa.]
Hứa Kim cũng bật cười: [Ông nói phải.] Rồi hai người rẽ sang chuyện đời thường, kể cho nhau nghe tình hình hiện tại.

 

Đêm xuống, Phí Sở cùng mọi người trở về, mang cho Thời Tinh một phần tôm gai cay. Trước đó Nghiêm Trường Nhạc đã lấy về nhiều bộ phim, tối nay Trì Diệu và Thời Tinh cũng ngồi xem chung. Trên bàn đầy ắp đồ ăn vặt Phí Sở mua về. Hai người chiếm một chiếc sofa, Trì Diệu kiên nhẫn bóc từng con tôm, bản thân không ăn, chỉ toàn đưa cho Thời Tinh.

 

Phí Sở nhìn lần đầu thì thấy ghen tỵ, nhìn lần hai thấy ngấy, đến lần ba thì bị ông anh họ thẳng thừng chặn lại: "Muốn ăn thì tự lột, đừng lấy phần ta bóc, càng đừng tranh với Tinh Tinh."

 

Phí Sở xúc động đến mức nghẹn, phải hỏi thật lòng: "Anh còn nhớ em là em họ của anh không?"
Trì Diệu thản nhiên đáp: "Nếu ta không nhớ, thì hôm nay lúc dì gọi điện nhờ ta giục ngươi về nhà xem mắt, ta đã chẳng buồn che đậy cho ngươi rồi."

 

Phí Sở thua liểng xiểng, ngoảnh mặt sang một bên tiếp tục xem phim.

 

Thời Tinh chẳng hề để ý đến những lời qua lại của hai người, chỉ cảm thấy món tôm xào tỏi thơm lừng, ăn một miếng liền muốn ăn thêm. Thật ngon!

 

Dịu Tinh và Xán Tinh thay đổi quỹ đạo, thời gian có ánh nắng kéo dài hơn, nhưng nhiệt độ chẳng nhích lên, thời gian tuyết rơi lại càng nhiều.

 

Trước năm mới, Thời Tinh sống mấy ngày vô lo vô nghĩ. Ngoài những việc bắt buộc như thay mặt hoàng thất đi thăm các quân đoàn, văn chức quan trọng và gửi quà tết, còn lại cậu đều được Hứa Kim, Nghiêm Trường Nhạc cùng Trì Diệu hết mực nuông chiều. Thân hình vốn gầy đi trong giai đoạn ngoại giao, nay không chỉ đầy đặn trở lại, mà còn vươn dài, vóc dáng càng rõ nét của một thiếu niên đang dần trưởng thành.

 

Trong kỳ nghỉ, Thời Tinh cũng không muốn phí phạm năng lực chữa trị. Sau khi bàn bạc với Trì Diệu, cậu mở suất cho thân nhân của sĩ quan Quân đoàn số 1 và quan văn cấp cao. Những người như Thư Ninh, tuy bản thân không mắc bệnh nhưng trong gia đình có người bị bệnh bẩm sinh ở biển tinh thần, đều có thể đưa vào cung tìm Thời Tinh trước năm mới.

 

Những căn bệnh ấy vốn không khó trị, nhiều nhất có lần cậu chữa cho bốn người chỉ trong một buổi chiều.

 

Biết Nhậm Ngạn Vĩnh có suất, thân nhân ông liền tìm đến. Ông ngại ngùng đến mức quanh quẩn trong cung hai ba ngày, Thời Tinh không nhận ra, nhưng Trì Diệu đã nhìn thấu. Cuối cùng, khi lớp giấy mỏng bị vạch trần, Nhậm Ngạn Vĩnh mới dẫn người thân đến.

 

Khi rời đi, lần đầu tiên ông làm trái với chủ trương tiết kiệm của Viện trưởng lão, chẳng biết tìm đâu ra, mang đến hẳn ba viên thú hạch. Nếu không phải Trì Diệu quá rõ sự thanh liêm của ông, e rằng anh đã nghi ngờ trong công việc có điều mờ ám rồi.

 

Thời Tinh nhận được quà rất vui.

 

Thật ra, từ khi được Nhậm Ngạn Vĩnh dạy dỗ, cậu đã chẳng còn khúc mắc gì với vị Hội trưởng lão này nữa. Chướng ngại trong lòng, từ đầu chí cuối vốn chỉ là điều Nhậm Ngạn Vĩnh tự mình chưa buông xuống mà thôi. Người càng sống lâu, lại càng chấp nhất chuyện giữ thể diện. Sau đó Vi Chân cũng tìm đến nhờ cậy, nhưng đó là câu chuyện về sau.

 

Năm nay, riêng quà tết Thời Tinh đã nhận được hơn ba mươi viên thú hạch trị liệu, cậu vô cùng hài lòng.

 

Đến ngày tết, cả nhóm trước tiên tới cổ Hoàng lăng, buổi tối thì cùng nhau thức đêm đón giao thừa. Gần đây nếp sinh hoạt của Thời Tinh đều đặn, nên cũng có thể theo kịp mọi người. Buổi chiều, nghĩ đến thể chất của cậu, ai nấy đều để cậu ngủ trước vài giờ, đến bữa tối mới gọi dậy.

 

Đêm xuống, khi tiếng chuông Đế Đô vang rền báo hiệu khoảnh khắc đầu năm mới, cả nhóm theo đề nghị của Tất Chu, kéo nhau đến công viên trung tâm bắn pháo hoa. Không phải loại hình ảnh hiện đại, mà là kiểu cổ xưa nhất, đốt bằng thuốc pháo, thứ pháo hoa để lại vệt sáng thật sự giữa bầu trời.

 

Ban ngày, Đế Đô đã cho thả hàng trăm máy lọc khói trên cao để xử lý ảnh hưởng môi trường do pháo hoa gây ra vào buổi tối. Tất Chu châm trước một quả, còn quả pháo lớn nhất, mọi người thống nhất giao cho Thời Tinh.

 

Thời Tinh mặc áo choàng dày cộm, tròn trịa chạy tới châm pháo, rồi lon ton chạy về chỗ mọi người. Cậu cười khúc khích được Trì Diệu đón lấy, anh còn cúi xuống chỉnh lại chiếc mũ bị lệch trên đầu cậu.

 

Pháo hoa vút lên trời, nở rộ thành những chùm sáng rực rỡ, như cây lửa, như hoa bạc.

 

Phí Sở đứng cạnh lớn tiếng gọi ước nguyện. Thời Tinh cũng mỉm cười, thì thầm khấn một điều: cậu chỉ hy vọng những năm sau này có thể giống như năm nay, thế là đủ.

 

Trên đường quay về, Nhĩ Nhã lấy đồ ăn vặt ra, Thời Tinh và Tất Chu ăn cùng cô, vừa đi vừa ríu rít cười nói. Trước khi ngủ, cậu còn đứng bên cửa sổ, ngắm thêm một lúc pháo hoa nở rộ phía công viên trung tâm.

 

Khi tiếng chuông ngân vang thêm lần nữa, Thời Tinh ngơ ngẩn nhận ra cuộc sống của mình đã hoàn toàn đổi khác so với một năm trước, trời long đất lở. Một lần sống lại, cậu thấy mình đã sống không tệ.

 

Dĩ nhiên, cũng có những phiền não mới: vấn đề biển tinh thần của Điện hạ, hay kỳ trưởng thành sắp tới thoạt trông càng gian nan hơn. Nhưng cậu thích cuộc sống mới này.

 

"Em đã ước gì vậy?" Trì Diệu hỏi.

 

"Có thể nói ra sao?"

 

"Em có thể lén nói cho ta biết."

 

Biết rõ đối phương đang cố tình làm nũng, nhưng Thời Tinh vẫn nói ra. Cậu không muốn từ chối Điện hạ vào khoảnh khắc này.

 

"Em hy vọng, những năm sau này đều có thể giống như năm nay."

 

Không để Trì Diệu kịp hỏi thêm, Thời Tinh bất ngờ ôm chặt lấy anh, lí nhí: "Điện hạ, em nhận ra mình thật sự rất thích ngài. Thích lắm... E rằng chẳng thể rời xa ngài nữa rồi."

 

Trì Diệu khẽ mềm lòng, bàn tay anh vuốt dọc lưng cậu: "Em là bạn đời của ta. Tất nhiên phải luôn ở bên ta." Muốn rời đi ư? Anh tuyệt đối sẽ không chấp nhận.

Bình Luận (0)
Comment