Trọng Sinh Được Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc

Chương 97

Thời Tinh sững người.

 

Hàng mi cậu ướt đẫm nước mắt, gương mặt lại ngoan ngoãn đến lạ, thế nhưng cơ thể thì rối loạn bừa bộn. Sự đối lập ấy càng khiến người ta khó lòng kìm nén nổi.

 

Đôi mắt xám tro của Trì Diệu tối lại, ánh nhìn chầm chậm lướt qua từng tấc trên người cậu, mà phản ứng của anh cũng đã nói lên tất cả.

 

Cậu muốn cất lời, cảm thấy mình nên nói gì đó, nhưng vẫn chưa thể mở miệng, cũng chẳng nghĩ ra được. Không biết là do kh*** c*m làm rối loạn đầu óc, hay vì biến động quá lớn khiến cậu không kịp xoay sở, mà trong thoáng chốc hoàn toàn không sao phản ứng kịp.

 

Rõ ràng đã nói là...

 

Trì Diệu không cho cậu cơ hội suy nghĩ, chỉ khẽ đặt một nụ hôn nhẹ lên mặt rồi định bước xuống giường.

 

Thời Tinh vội vàng níu anh lại.

 

Đôi mắt màu tro nghiêng sang, cậu lắp bắp, giọng run run: "Điện... Điện hạ, ngài còn chưa... để em giúp ngài, dùng miệng..."

 

Thời Tinh vừa nói vừa muốn rúc vào lòng Trì Diệu, nhưng lại bị anh dịu dàng mà kiên quyết đẩy ra: "Không cần."

 

Cậu khựng lại, ngón tay bất giác buông lỏng, để mặc người kia rời đi.

 

Trì Diệu vừa đi, hơi ấm lập tức tan biến. Mồ hôi còn vương trên da bị làn khí ấm trong phòng lướt qua, vậy mà cậu chỉ thấy một luồng lạnh lẽo dâng lên. Không phải ngoài da, mà là trong lòng, một khoảng rỗng trống hụt hẫng.

 

Cậu có phải đã làm hỏng chuyện rồi không?

 

Tiếng nước ào ạt từ phòng tắm vang lên. Thời Tinh khẽ nhắm mắt, ngọn lửa vừa bùng cháy cực hạn tắt lịm, để lại chỉ còn nỗi trống trải đến cùng cực.

 

Trì Diệu khoác áo tắm, rửa mặt bằng nước lạnh. Anh chẳng thật sự muốn tắm rửa gì, chỉ muốn trấn tĩnh lại. Nhưng e rằng chẳng dễ dàng.

 

Tiếng bước chân khe khẽ vọng đến, dừng ngay trước cửa. Mãi chẳng nghe thêm động tĩnh, Trì Diệu mới nhận ra có điều bất thường. Anh vội tắt nước, quay đầu nhìn sang.

 

Thời Tinh quấn chăn, ánh mắt khó chịu len lén nhìn anh, trông như chỉ chực òa khóc bất cứ lúc nào.

 

Trì Diệu sững lại, khẽ hỏi: "Sao thế?"

 

"Xin lỗi Điện hạ." Cậu khẽ đáp.

 

Lời vừa dứt, khóe mắt Thời Tinh lại đỏ hoe, nhưng chẳng phải vì xúc động, mà là vì tự trách cùng nỗi buồn dâng kín. Cậu cúi đầu, mày nhíu chặt, lặp lại: "Xin lỗi, Điện hạ. Em không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, em... Em chỉ muốn làm ngài vui thôi, vốn dĩ... nhưng không ngờ là do em quá..."

 

Nói đến sau cùng, ngoài xin lỗi, lời lẽ cũng trở nên lộn xộn, chẳng đâu vào đâu. Thời Tinh lúng túng giơ tay che mặt, không muốn để Trì Diệu thấy bộ dạng tồi tệ của mình.

 

Trì Diệu dường như đoán ra được điều gì, liền gặng hỏi: "Cái gì gọi là vốn dĩ muốn làm ta vui?"

 

Cậu ngốc nghếch thật, anh hỏi gì thì trả lời nấy.

 

"Lần trước em lỡ nói sai, ngài giận mấy ngày liền... sau đó lại bận rộn như vậy, em cứ tưởng..."

 

Trì Diệu lập tức hiểu rõ: "Em tưởng ta vẫn luôn giận sao?"

 

"Không phải. Ngài nói là không giận, nhưng em cứ nghĩ, ngài vẫn có chút để bụng..."

 

Lần này Trì Diệu không trách phạt, cũng chẳng nổi giận, dịu dàng đến mức khó tin. Nhưng cũng chính vì thế, Thời Tinh lại có cảm giác anh còn điều gì chưa nói hết, mà dường như cũng chẳng định nói với cậu. Cậu không hiểu, càng không hiểu lại càng thấy khó chịu. Thậm chí, đến một khoảnh khắc nào đó, cậu còn chợt nhớ dáng vẻ giận dữ của Trì Diệu.

 

Không khí lặng im.

 

Trì Diệu bỗng hiểu vì sao tối nay cậu lại bày ra nhiều chuyện đến vậy, rõ ràng ngày thường chẳng hề tỏ ra đặc biệt quan tâm. Anh khẽ cúi mắt, thở ra một hơi thừa nhận: "Thật ra, cảm giác của em cũng không sai. Ta đúng là có để bụng đôi chút."

 

Thời Tinh khựng lại.

 

Trì Diệu ngẩng mắt, giọng bình thản: "Nhưng điều đó không liên quan đến em. Không phải lỗi của em, mà là của ta."

 

Anh nghiêng người lại gần, giúp cậu giữ chặt tấm chăn bị tuột, nhẹ nhàng kéo bàn tay đang che mặt ra, rồi đặt một nụ hôn lên khóe mày người bạn nhỏ. "Đừng khó chịu nữa."

 

Giọng anh bình thản, nhưng khi lọt vào tai Thời Tinh lại trở thành sự dịu dàng vô hạn.

 

Hàng mi cậu khẽ run, chậm rãi ngẩng lên nhìn thẳng Trì Diệu, trong ánh mắt chất chứa nỗi áy náy không sao nói thành lời. Đôi mắt xám tro gần kề lại cúi xuống, đặt một nụ hôn lên giữa chân mày. "Không phải lỗi của em. Chúng ta ra ngoài nói nhé?"

 

Thời Tinh ngập ngừng gật đầu. Ngay khoảnh khắc sau, cả người lẫn chăn đã bị Trì Diệu bế lên. Cậu cũng vòng tay ôm chặt lấy anh, như thể chỉ cần buông ra sẽ chẳng còn thấy được anh nữa.

 

......

 

Robot mang đến một chiếc khăn nóng, Trì Diệu nhận lấy, nhẹ nhàng lau mặt cho cậu. Thời Tinh quấn trong tấm chăn mỏng, ngồi ngoan ngoãn như một đứa nhỏ. Lau mặt xong, khi dư vị vương vấn khó tan dần lắng lại, anh quay người thay khăn rồi mới mở lời: "Là em từng nói sẽ không bước qua kỳ trưởng thành đó đúng không?"

 

Thời Tinh khẽ ừ một tiếng.

 

"Đưa tay."

 

Cậu liền ngoan ngoãn chìa hai tay ra. Không rõ anh vô tình hay cố ý, Trì Diệu cúi đầu lau tay cho cậu, động tác chậm rãi, tỉ mỉ, nhưng không hề ngẩng lên. Một lúc im lặng trôi qua, anh mới khẽ nói: "Khi nghe thấy câu đó, ta đã thấy rất khó chịu."

 

"Nhưng ta biết đó không phải lỗi của em, nên ta không muốn nổi giận, cũng không muốn để mâu thuẫn leo thang trong lúc trò chuyện, thế là ta bỏ đi."

 

Đó là lần đầu tiên kể từ sau khi kết đôi, Trì Diệu lẳng lặng rời đi mà không nói một lời. Sự rời đi quá đột ngột khiến Thời t*nh h**n toàn không hiểu chuyện gì, chỉ mơ hồ đoán được từ sắc mặt anh rằng mình đã làm sai.

 

"Hứa Kim có nói với em về tình hình lúc cha mẹ ta sinh ta chưa?"

 

Cậu từng nghe rồi. Khi quyết định có Điện hạ, thật ra trong trận chiến với thú triều, cả hai đều bị thương nặng, biết rằng chẳng còn bao nhiêu năm tháng nữa. Vì vậy, một khi đứa trẻ được nuôi dưỡng thành công, thì chính là để kế thừa đế quốc.

 

Thế nên từ nhỏ, Điện hạ đã phải gánh vác khối lượng học hành đặc biệt nặng nề, khổ luyện vô cùng. Bởi cha mẹ anh... không còn nhiều thời gian để chờ đợi.

 

Nghe câu trả lời, Trì Diệu để cậu đổi sang tay khác, lại thay chiếc khăn khác, vừa lau vừa kể tiếp: "Hồi nhỏ ta học hành rất nhiều, thời gian chơi đùa chẳng có bao nhiêu. Nhưng thật ra, họ là một đôi cha mẹ rất tốt. Đứng từ góc nhìn của ta, ta phải biết ơn. Nếu nói có điều gì tiếc nuối duy nhất..."

 

Giọng anh khựng lại, trở nên nhẹ đến gần như thì thầm: "...thì chính là khoảng thời gian họ ở bên ta quá ngắn ngủi."

 

Hai bàn tay đã lau sạch, anh ném khăn cho robot, nhìn nó rời đi rồi quay lại. Trì Diệu vẫn không nhìn Thời Tinh, đôi mắt cụp xuống, chẳng biết đang đắm chìm trong mảnh ký ức nào, chậm rãi thốt ra: "Ta không thích chia ly, nhất là với những người thân cận bên mình."

 

Thời Tinh bỗng hiểu ra một điều khác. Ví như vì sao Trì Diệu mãi vẫn chưa chịu kết đôi...

 

"Trước đây, mọi người luôn khuyên ta nên mang theo một người Lam Tinh cấp S trong đội. Cho dù không thể chữa khỏi ta, thì với những bệnh nhẹ hay vết thương nhỏ cũng có thể có tác dụng. Điều đó đúng là như vậy. Ta biết, nhưng ta vẫn chưa từng đồng ý. Một phần là vì ngại phiền, một phần vì không có cấp độ phù hợp để kết đôi. Còn điều cuối cùng... e là chỉ có chú Hứa biết, chính là nỗi lo này."

 

Trì Diệu ngẩng đầu, gương mặt không biểu lộ thêm gì, nhưng Thời Tinh lại cảm nhận rõ rệt một nỗi bi thương không sao diễn tả. Đôi mắt xám tro nhìn thẳng vào cậu, như phơi bày cả chính mình, dùng giọng điệu bình thản nói ra một sự thật nặng nề: "Ta không muốn nhìn thấy người bên cạnh mình rời đi thêm lần nào nữa."

 

Cha mẹ của Trì Diệu rất tốt, họ cũng đã nuôi dạy anh rất tốt. Thế nhưng ngay trong năm đầu kế vị, cung điện từng náo nhiệt bao nhiêu, thì năm đó anh liền cảm nhận nó chết lặng bấy nhiêu. Trước kia, mở mắt ra là học hành, là huấn luyện, là quân đội. Còn về sau, mở mắt ra chỉ còn lại công vụ vô tận.

 

Ngày trước, mỗi khi anh lười biếng vẫn còn có người trách mắng, thúc giục. Nhưng sau khi kế vị, anh buộc phải trở thành thước đo của chính mình, tự ràng buộc từng lời nói, từng hành động.

 

Điều tàn nhẫn nhất có lẽ là, nếu chưa từng trải qua một cuộc sống khác thì thôi, nhưng đã từng có rồi lại bị tước đi, những ngày tháng tươi mới bỗng chốc biến thành khuôn phép cứng nhắc, sự chênh lệch ấy vĩnh viễn khó mà khỏa lấp. Cho dù lý trí hiểu rõ đó là trách nhiệm phải gánh vác, thì tình cảm vẫn khó tránh khỏi ngoái nhìn về quá khứ, nhớ đến những ngày tươi đẹp, nhớ đến người thân từng ở bên cạnh.

 

Trì Diệu khẽ đưa tay chạm dưới mắt Thời Tinh, giọng nói dịu xuống, chân thành thổ lộ: "Vì vậy ta để bụng, nhưng không phải do em, mà là do ta. Ta sợ mất đi."

 

Giọng nói không nặng nề, không gắt gao, chỉ nhẹ nhàng, thế nhưng nỗi xót xa Thời Tinh cảm nhận lại chẳng kém đi chút nào.

 

Anh khẽ đổi giọng, mỉa mai chính mình: "Tất nhiên, ta cũng biết có nhiều chuyện sức người không thể thay đổi. Điều em nói, có lẽ sẽ xảy ra. Nhưng ta không muốn nghe em nói như vậy, bất kể trong tình huống nào cũng không muốn. Cứ coi ta ích kỷ đi, ta chỉ hy vọng, dù thế nào đi nữa, em cũng đừng có ý nghĩ ấy."

 

Bao năm lăn lộn nơi biên giới, Trì Diệu hiểu quá rõ, đôi khi sống hay chết chỉ nằm trong một ý nghĩ thoáng qua.

 

Ý chí kiên định có thể làm nên nhiều điều tưởng chừng không thể. Nhưng nếu một người sụp đổ từ bên trong, thì mới thật sự là không cách nào cứu được. Và Trì Diệu không hề mong Thời Tinh sẽ như thế.

 

"Em sai rồi, Điện hạ. Em sẽ không nói như thế nữa. Trong bất kỳ tình huống nào cũng sẽ không."

 

Trì Diệu khẽ gật đầu, coi như chấp nhận lời hứa ấy. Thời Tinh vươn tay ôm lấy anh, chủ động tìm đến nụ hôn. Môi lưỡi quấn chặt, siết chặt cả tâm can. Vốn chỉ là thương xót, nhưng có lẽ vì đã chuẩn bị quá đầy đủ, hoặc cũng bởi cuộc trò chuyện này lại khiến cả hai gần gũi thêm, mà nụ hôn kéo dài bất tận khiến thời gian như đảo ngược, lòng dạ cũng rối bời.

 

Đến khi Trì Diệu gỡ tay cậu ra, đôi mắt Thời Tinh đã mờ mịt, chẳng hay từ khi nào cơ thể mình đã dính chặt lấy anh. "Điện hạ..."

 

Sau này nhớ lại, cậu chỉ thấy mình thật ngốc nghếch khi thốt ra câu hỏi ấy: "Thật sự không được sao? Không thể thử lại một lần nữa sao? Em...em thật sự rất muốn."

 

Hơi thở của Trì Diệu cũng hiếm khi trở nên rối loạn như vậy.

 

Chốc lát sau, như đã có quyết định, anh hạ giọng, nghiêm khắc chẳng khác nào đang lên lớp: "Vậy em hứa với ta, trước kỳ trưởng thành sẽ không làm bừa nữa, chúng ta mới thử lại."

 

Thời Tinh lập tức gật đầu đồng ý.

 

Trì Diệu quấn chặt cậu trong chăn, bế ra khỏi phòng rồi đi thẳng về gian phòng của hai người. Ra đến hành lang, như sực nhớ ra điều gì, anh mở lớp che chắn, khiến lối thông cuối hành lang nối ra bên ngoài lập tức bị một bức tường năng lượng phong kín.

 

Về đến phòng, vừa thấy anh lấy ra thứ gì đó, mặt Thời Tinh đã đỏ bừng. Một đồ vật mỏng hình vuông được nhét vào miệng cậu, Trì Diệu bảo dùng răng xé bao bì. Cậu mới ngẩn ra nhận ra, hóa ra đây cũng là một cách để giảm tiếp xúc... Nhưng vừa hiểu liền thấy thà hồ đồ còn hơn, quá đỗi xấu hổ.

 

Quần áo chỉ bị cắt mở một chỗ, không hề cởi bỏ, ngay cả tấm chăn Trì Diệu cũng không kéo ra, chỉ để cậu quỳ xuống. "Hạ lưng xuống."

 

Thời Tinh ngoan ngoãn làm theo. Mọi thứ vốn đã chuẩn bị sẵn. Chốc lát sau, cậu hít mạnh một hơi, gò má đỏ bừng. Thật khó mà chịu nổi.

 

Trong phòng khách, bộ phim chiếu đến trận quyết chiến cuối cùng, giai điệu chủ đề dần biến tấu, trở nên sôi động dồn dập.

 

Trên lầu, Thời Tinh cố bò về phía trước nhưng lại bị kéo ngược trở lại. Bóng hình chập chờn trên rèm, cậu không kìm được mà bật khóc.

 

Trong phim, phản diện đã bị đánh gục.
Trên lầu, Thời Tinh khóc lóc cầu xin tha thứ.

 

Trong phim, anh hùng và phản diện thương lượng bất thành, lại tiếp tục lao vào giao chiến.
Trên lầu, Thời Tinh chỉ biết mở miệng gọi "ông xã", ngậm miệng cũng là "ông xã". Nhưng lời cầu xin ấy chẳng thể cứu vãn, trái lại càng khiến người kia thêm bị khơi dậy.

 

Trong phòng khách, bộ phim kết thúc với thắng lợi hoàn toàn.
Trên lầu, Thời Tinh làm bẩn cả ga giường, dù đã được buông ra, gương mặt cậu vẫn rã rời, đôi mắt ngơ ngác vô thần.

 

Phim hạ màn.

 

Phí Sở liếc nhìn thiết bị liên lạc, ngạc nhiên: "Ủa, họ còn chưa về à? Hay để tôi lên tìm thử?"

 

Hứa Kim cũng nhìn qua, thấy thiết bị hiển thị một tin: hành lang dẫn đến phòng Trì Diệu và Thời Tinh đã mở tường năng lượng phong tỏa. Tim ông chợt khựng lại, vội nói: "Bệ hạ bảo bọn họ đi ngủ rồi. Để mai hẵng tính."

 

Phí Sở gật gù: "Vậy à, được rồi được rồi." Rồi lẩm bẩm: "Người trẻ mà ngủ sớm thế này, đúng là lạ thật..."

 

Hứa Kim khẽ ho một tiếng, lập tức tắt thiết bị liên lạc, ra hiệu cho Nghiêm Trường Nhạc đổi sang một bộ phim khác.

 

Thời Tinh đã gần như cạn sức, nhưng Trì Diệu thì vẫn chưa. Tinh thần lực trong cơ thể anh hầu như bị cậu hút hết, khiến anh vốn định dừng lại. Thế mà, ngay khi vừa tháo lớp bao quay người lại, Thời Tinh đã chủ động hé môi đón lấy.

 

Khoảnh khắc ấy, mọi lời ngăn cản đều tan biến, nuốt trọn trong dòng cảm xúc đang bùng lên. Dù còn lóng ngóng, ánh mắt xanh nhạt của cậu vẫn gắt gao dõi theo anh. Bị ánh nhìn ấy ghim chặt, ngọn lửa trong lòng Trì Diệu càng cháy dữ dội, không cách nào kìm hãm.

 

Cuối cùng, anh cũng buông mình ra. Còn Thời Tinh thì đôi môi tê rát, hàm ê ẩm đến mức không chịu nổi. Vừa kịp lấy hơi, Trì Diệu đã định đưa tay để cậu nhổ ra, nào ngờ Thời Tinh lại phát ra một tiếng "ực", đôi mắt ngấn lệ mà nuốt xuống.

 

Cảnh tượng ấy khiến Trì Diệu chỉ cảm thấy, vẫn chưa đủ.

 

------------

 

...........

Bình Luận (0)
Comment