Từ góc nhìn mà mắt thường không thể thấy, hình ảnh vệ tinh truyền về có thể nói là vô cùng hùng vĩ.
Tầng khí quyển tựa như vừa bị một gã khổng lồ thổi qua: một nửa vẫn còn bị mây bao phủ, nửa còn lại thì chỉ lững lờ một màn sương mỏng, để lộ ra núi non cùng vùng đất rộng lớn, có thể quan sát trực tiếp từ ngoài vũ trụ.
Thế nhưng, phần còn lại bị mây che phủ lại không hề bình thường. Càng tiến về trung tâm, mây càng dày đặc. Hình ảnh quét vệ tinh thông thường không thể thấy rõ tình hình bên dưới. Ngay cả khi chuyển sang sử dụng thiết bị quang phổ dải dài để thăm dò, tín hiệu vừa lọt vào tầng mây liền bị chặn đứng.
"Sao lại có dao động năng lượng lớn đến thế này?"
Nguyên soái Quân đoàn số 4 nghe cấp dưới báo cáo, vừa nhìn hình ảnh vệ tinh truyền về, liền cau mày. Một câu nói đã chỉ ra rõ ràng, đằng sau hiện tượng bất thường ấy, hành tinh đang xảy ra biến đổi thực chất.
Nghĩ đến hôm nay chính là ngày quân đoàn số 1 tổ chức cuộc đi săn, hơn nữa còn đối mặt với quần thể tinh thú cấp cao...
Nguyên soái hỏi: "Lớp phòng ngự cấp một còn nguyên vẹn chứ?"
Đây là tầng phòng thủ ngoài cùng, bao trùm nhiều hành tinh.
Cấp dưới kiểm tra rồi trả lời: "Lớp phòng ngự cấp một bên ngoài hành tinh này đã hiển thị hư hại."
Nguyên soái lập tức hạ lệnh, dứt khoát nói: "Liên lạc Quân đoàn số 1, hỏi bọn họ có cần chi viện không."
Hình ảnh vệ tinh ghi nhận được chỉ là phần nổi của tảng băng.
Trong tầng không gian mà mắt thường không thể nhận thấy, năng lượng trong không khí đã cuộn thành gió hạt, xoáy quanh tầng ngoài của hành tinh, rồi nhanh chóng lan rộng, tác động đến cả năng lượng trong vũ trụ, khiến không gian quanh hành tinh biến động dữ dội.
Trên một hành tinh xa xôi, một con tinh thú ngừng ăn, hít mạnh từng hơi, tham lam đánh hơi bầu không khí.
Nó ngẩng đầu, gầm vang một tiếng chứa đầy tinh thần lực, móng vuốt cào xới mặt đất, rồi lập tức cất cánh.
Trong không gian, đàn tinh thú đang lang thang, con đầu đàn bỗng cảm nhận được điều gì, đột ngột dừng lại.
Ngay sau đó, những con phía sau cũng lần lượt dừng theo, rồi đồng loạt gầm vang đầy hứng khởi.
Đàn tinh thú kia liền đổi hướng, từ bay đều đặn chuyển sang lao đi với tốc độ cực nhanh.
Xa hơn nữa, trên các hoang tinh, phế tinh, thậm chí cả những hành tinh có sự sống, tinh thú cũng lần lượt bay lên không trung.
Trong vũ trụ bao la, nơi sâu thẳm không biết tận đâu, trên một tiểu hành tinh hiếm hoi phủ đầy xanh mát, một con tinh thú màu trắng cũng ngẩng đầu lên.
Nó vừa muốn cất cánh, thì ngay lập tức bị một con tinh thú khổng lồ hơn ở phía sau vung vuốt đập xuống đất, kèm theo tiếng gầm quát nạt.
"Aooo uuu~"
Con tinh thú khổng lồ, toàn thân trắng toát, gầm lên một tiếng, trong âm vang ẩn chứa luồng năng lượng dị thường.
"Ao u~"
Con tinh thú nằm rạp trên đất đáp lại bằng một tiếng gầm yếu ớt.
"Gào!"
Nó lại bị con khổng lồ vả cho một cái. Con chiếm thế thượng phong đổi hướng, gầm thêm mấy tiếng như đã nhận ra điều gì, con bị đè dưới móng cuối cùng cũng ngừng giãy giụa.
"Gào gào ao!" Con tinh thú đứng thẳng thúc giục.
Con kia miễn cưỡng đứng lên. Hai con gầm gừ vài tiếng rồi đồng loạt lao lên không trung. Con khổng lồ cất tiếng gầm dài, ngay trước mặt hiện ra một vòng xoáy năng lượng, cả hai lập tức chui vào, biến mất trong hư không.
Chốc lát sau, trong vũ trụ lại dấy lên những gợn sóng năng lượng, hai con tinh thú từ trong đó chui ra.
Không biết từ khi nào, chúng đã ra ngoài tầng khí quyển của tiểu hành tinh. Con khổng lồ xoay người định hướng, rồi phát ra một tiếng gầm câm lặng, năng lượng dồn nén truyền đi cực mạnh.
Rất lâu sau, trong một nơi cư ngụ yên ả, một đôi con ngươi thẳng đứng màu vàng kim pha bạc khẽ mở ra.
Ngay sau đó, vô số cặp mắt thẳng đứng phía sau nó cũng lần lượt tỉnh giấc.
Tất cả tinh thú đồng loạt hướng về cùng một phương.
Khoảnh khắc nghỉ ngơi yên bình chính thức kết thúc.
Ngay khi vừa trở lại soái hạm, Trì Diệu đã nhận được thông báo từ quân đoàn số 4 hỏi có cần chi viện hay không.
"Tạm thời không cần."
"Cử người đi sửa chữa lớp phòng ngự cấp một."
"Trả lời nguyên soái quân đoàn số 4, lát nữa ta sẽ trực tiếp liên lạc lại."
Phí Sở gật đầu: "Rõ."
Trì Diệu đặt Thời Tinh xuống, lùi hai bước, nhường chỗ cho đội ngũ bác sĩ y tá lập tức tiến lên kiểm tra.
Trong cơn mơ màng, tay Thời Tinh khẽ quơ một cái. Ánh mắt Trì Diệu thoáng dao động, rồi đổi vị trí, để y tá đứng phía trước, còn mình vòng sang bên cạnh, nắm lấy tay cậu.
Vừa chạm đến, cậu đã nắm chặt lấy.
Đã bước vào giai đoạn hai của kỳ trưởng thành, Thời Tinh tuy vẫn có thể gặp sự cố, nhưng không dễ mất ý thức như trước nữa.
Biết cậu vẫn tỉnh, hai người chỉ lặng lẽ im lặng.
Trong khi y tá bận rộn kiểm tra, thị quan cũng lo chuẩn bị. Hứa Kim nhanh nhẹn mang nước ấm và khăn nóng đến.
Khâu kiểm tra cơ bản kết thúc, bác sĩ tụ lại trao đổi kết quả và bàn tiếp các bước tiếp theo. Hứa Kim đưa khăn lên trước, nhưng bị Trì Diệu đón lấy, đích thân lau mặt và cổ cho Thời Tinh.
Uống được vài ngụm nước, cậu mới thấy dễ thở hơn một chút.
Thời Tinh ra hiệu muốn ngồi dậy, Trì Diệu đỡ cậu ngồi thẳng. Cậu lập tức vẫy Nhĩ Nhã lại gần.
Nhĩ Nhã vừa bước đến, cánh tay yếu ớt của Thời Tinh đã bắt đầu khẽ đẩy Trì Diệu, vì khó chịu quá nên vẫn chưa nói được thành lời.
"Ý gì vậy?"
"Điện hạ, cậu ấy muốn..."
Hứa Kim và Nghiêm Trường Nhạc đều chưa hiểu.
Chỉ có Nhĩ Nhã lập tức phản ứng lại: "Cậu muốn tôi kiểm tra cho Điện hạ sao?"
Thời Tinh gật đầu.
"Được." Nhĩ Nhã vẫy tay với Trì Diệu: "Ngài sang bên này."
Tinh thần lực của cô cũng đã hao tổn không ít, nhưng so với Trì Diệu và Thời Tinh thì vẫn còn khá hơn.
Trì Diệu khẽ vuốt gương mặt Thời Tinh, sau đó để Nghiêm Trường Nhạc thay mình đỡ cậu.
Nhận định của Nhĩ Nhã quả nhiên không sai. Biển tinh thần của Trì Diệu gần như trống rỗng, nếu nhìn bề ngoài thì có vẻ chưa đến mức quá nghiêm trọng, nhưng đó chỉ là nhờ thể chất cường hãn của người Đế quốc gắng gượng chống đỡ.
"Tôi cũng không biết nên nói đây là tin tốt hay xấu nữa, ngài gần như chẳng còn lại bao nhiêu tinh thần lực."
"Thời Tinh rút đi quá nhiều, cho dù là ngài, cũng phải mất một hai ngày mới có thể hồi phục hoàn toàn."
Nếu chỉ nhìn vào tình hình hôm nay thì xem như là tin tốt. Nhưng với thực trạng của hành tinh này, việc Trì Diệu không thể sử dụng tinh thần lực trong một hai ngày tới lại là tin xấu.
Trì Diệu nhạy bén hỏi: "Tại sao lại nói vậy?"
Chưa kịp để Nhĩ Nhã giải thích, Phí Sở đã vội vã chạy đến, hạ thấp giọng: "Vệ tinh giám sát của quân đoàn số 4 vừa phát hiện, tình hình hành tinh này không ổn."
Nói rồi, hắn mở bản đồ vệ tinh toàn cảnh, đẩy về phía Nhĩ Nhã và Trì Diệu.
Hình ảnh tầng khí quyển rách toạc, cùng với những vùng mây tích tụ bất thường hiện rõ trước mắt.
Trì Diệu xoay tấm bản đồ lập thể, không nói gì, nhưng sắc mặt trầm hẳn xuống.
Nhĩ Nhã khẳng định: "Đó là do dao động năng lượng gây ra."
Hoặc phải nói chính xác hơn là do Thời Tinh.
Tình huống này còn vượt xa dự liệu ban đầu của cô.
Vốn định đợi kiểm tra cho Thời Tinh xong mới báo lại, giờ thì không thể chần chừ nữa. Nhĩ Nhã chỉ rõ: "Cậu ấy hấp thụ quá nhiều năng lượng. Nếu chỉ dừng ở đó thì không sao, nhưng sau đó, vì muốn ổn định tình trạng, chúng ta lại buộc cậu ấy phải giải phóng bớt phần năng lượng đã tích tụ trong biển tinh thần. Mà phần năng lượng ấy đã mang theo khí tức của tinh thần lực người Lam Tinh trong kỳ trưởng thành giải phóng theo."
Cô tiếp lời: "Tôi không biết hiện giờ đường biên giới được bố trí ra sao. Nhưng nếu có thể điều chỉnh, tôi khuyên ngắn hạn nên từ bỏ hành tinh này."
"Lần trước, chỉ một chút tinh thần lực trôi nổi ngoài vũ trụ thôi, cũng đủ dẫn dụ ra tinh thú biến dị rồi."
"Lần này, những thứ bị dẫn tới sẽ càng nhiều hơn."
Vũ trụ mênh mông, tinh thú lại cực kỳ nhạy cảm với năng lượng. Dù đã nghiên cứu nhiều năm, con người vẫn không thể lý giải rõ ràng nguyên nhân và cách thức cảm ứng ấy.
Chỉ nghĩ đến việc biết bao tinh thần lực bị xuất ra ngoài sẽ dẫn dụ bao nhiêu tinh thú kéo đến, Nhĩ Nhã đã thấy tê dại cả da đầu.
Trì Diệu lên tiếng, hỏi thẳng Nhĩ Nhã: "Còn điều gì cần phải nói nữa không?"
Ánh mắt Nhĩ Nhã vượt qua Trì Diệu, dừng lại trên người Thời Tinh, rồi buông một tiếng thở dài:
"Phải nhanh chóng chỉnh đốn đội ngũ, rời khỏi hành tinh này ngay lập tức."
Trì Diệu khép mắt trong giây lát, chỉ đáp gọn: "Nghe rõ rồi."
Đúng như những gì hắn đã nghĩ.
Phí Sở cũng không giấu được lo lắng: "Nhưng Tinh Tinh còn đang trong quá trình kiểm tra. Mà trọng lực giữa vũ trụ với các hành tinh vốn không giống nhau, mỗi lần thay đổi môi trường, thiết bị y tế cỡ lớn đều phải được hiệu chỉnh lại."
Trì Diệu giơ tay, ngăn hắn nói tiếp.
"Trước hết quay về điểm trú đóng. Truyền lệnh cho toàn quân chỉnh đốn hàng ngũ.Chiến hạm lớn phải hoàn tất kiểm tra thường lệ trước khi cất cánh. Đội phụ trách màn chắn phòng thủ phải bảo đảm có thể rút lui ngay lập tức. Đội của Đàm Giác tiếp tục giám sát, không được dừng, phải theo dõi xem có tinh thú nào đang tới gần."
Ngừng một nhịp, anh nói tiếp: "Tạm thời cứ vậy đã. Thời Tinh tiếp tục kiểm tra."
Phí Sở nhận lệnh, lập tức kéo Phù Thanh xuống đi truyền đạt.
Khi Phí Sở và Phù Thanh rời đi, Trì Diệu quay sang Nhĩ Nhã. Hắn còn chưa kịp mở miệng thì cô đã hiểu ý, lên tiếng trước: "Thời Tinh tôi đã kiểm tra nhiều lần rồi, biển tinh thần vẫn ổn định. Sau này có thể sẽ tiếp tục tự phong bế, hiện tượng đó hoàn toàn bình thường."
Cô ngừng một chút, hạ giọng đến mức chỉ để hai người nghe thấy: "Sau lần này, e rằng giai đoạn hai của kỳ trưởng thành sắp đi đến hồi kết. Ngài nên chuẩn bị tâm lý."
Mỗi giai đoạn trưởng thành đều nguy hiểm hơn giai đoạn trước. Cái mà Nhĩ Nhã gọi là "hồi kết", nhiều học giả thường định nghĩa là giai đoạn ba.
Ở giai đoạn này, tinh thần hải sẽ không còn phát triển nữa, thời gian duy trì cũng ngắn, chỉ cần vượt qua là có thể chính thức tiến thêm một bước trở thành trị liệu sư.
Nhưng giai đoạn này lại tồn tại một vấn đề đặc thù, càng đến cuối, mức độ tinh thần lực rò rỉ ra ngoài ở người Lam Tinh sẽ càng mạnh.
Trì Diệu hỏi thẳng: "Có khả năng trực tiếp vượt qua không?"
Nhĩ Nhã đáp: "Trong lý tưởng thì có thể."
Nhưng thực tế ra sao thì không ai trong bọn họ có thể quyết định.
Trì Diệu gật đầu, coi như đã nắm được.
Cả hai quay lại bên Thời Tinh. Trên người cậu dán đầy cảm ứng, đang phối hợp làm thêm các hạng mục kiểm tra.
Cơ thể cậu khó chịu đến cực điểm, nhưng vẫn không chịu nhắm mắt, như đang chờ đợi một điều gì đó.
Hai người tiến lại gần, nhận ra ánh mắt của Thời Tinh vẫn dõi theo Trì Diệu. Nhĩ Nhã hiểu ý, liền nói nhỏ: "Không có gì nghiêm trọng đâu. Tinh thần lực bị rút hơi nhiều, chỉ cần nghỉ ngơi một chút sẽ ổn thôi."
Thời Tinh gật đầu, cơn mệt mỏi ập đến, cậu khẽ nhắm mắt lại.
Trì Diệu hỏi: "Còn bao nhiêu hạng mục nữa?"
Bác sĩ điều trị chính đáp: "Còn hai, rồi dán thêm miếng theo dõi là xong."
"Hiện giờ có vấn đề gì không?"
"Cơ quan và biển tinh thần đều bình thường. Nếu phải nói có gì bất ổn, thì chỉ là nhiệt độ cơ thể."
Trì Diệu không ngạc nhiên, đây không phải lần đầu tiên: "Đang tăng lên?"
"Vâng, nhưng tốc độ không nhanh, chưa rõ sẽ dừng ở mức nào. Hiện vẫn nằm trong giới hạn bình thường."
"Biết rồi, cứ tiếp tục."
Hắn phất tay, Nghiêm Trường Nhạc lùi ra, rồi tự mình thay vào bên cạnh Thời Tinh.
Sau khi hoàn tất hai hạng mục kiểm tra cuối cùng, Trì Diệu đưa tay che mắt cậu, giọng nhẹ nhàng: "Mệt rồi đúng không? Không sao, ngủ một lát đi. Có chuyện gì ta sẽ gọi em."
Trước đây, Thời Tinh rất dễ ngất xỉu. Nhưng từ khi bước sang giai đoạn hai, cậu không còn dễ dàng ngất nữa. Sợ khiến mọi người lo lắng, dù có khó chịu đến mấy, cậu cũng cố gắng chịu đựng, giữ cho mình tỉnh táo.
Ngón tay Thời Tinh khẽ siết lấy cổ tay Trì Diệu.
Cậu không nói gì, nhưng Trì Diệu đã hiểu. Anh dịu giọng trấn an: "Ngủ đi. Ta không lừa em đâu, ta nhất định sẽ gọi em."
Chỉ chưa đầy hai phút, hơi thở của Thời Tinh đã dần đều lại.
Sau khi trở về điểm đóng quân, một giờ sau, Thời Tinh bắt đầu sốt nhẹ.
Lần kiểm tra định kỳ thứ hai được tiến hành ngay một giờ kế tiếp.
Xét đến tình trạng đặc biệt của cậu, bác sĩ đưa ra thời hạn ngắn nhất là tám tiếng. Nếu trong tám tiếng theo dõi không xuất hiện vấn đề nghiêm trọng nào, thì có lẽ sẽ không sao.
Thời Tinh đã hấp thụ một lượng năng lượng khổng lồ, rồi lại giải phóng ra ngoài. Hiện tại, không một ai có thể khẳng định biển tinh thần của cậu đang trong trạng thái đầy tràn hay trống rỗng.
Khối năng lượng ra vào với thể tích quá lớn khiến ai nấy đều thấy bất an.
Dù bác sĩ đã trấn an như vậy, nhưng không ai dám buông lỏng, trái tim mọi người vẫn còn treo lơ lửng.
Ba tiếng sau, đội của Đàm Giác phát hiện có tinh thú đang lao về phía hành tinh này, hơn một con.
May mắn là cấp bậc của chúng không quá cao.
Nhưng kể từ đó, cứ nửa tiếng lại có thêm tinh thú mới được phát hiện, kéo đến từ bốn phương tám hướng trong vũ trụ.
Cuộc rút lui đã trở thành việc bắt buộc.
Đến giờ thứ tư của đợt hỗn loạn năng lượng, Trì Diệu hạ quyết định: "Thêm bốn tiếng nữa. Chờ Tinh t*nh h**n thành lần kiểm tra cuối cùng, lập tức rút quân."
Thế nhưng, khi thời gian trôi qua, số lượng tinh thú mới được phát hiện càng nhiều, và thời gian dự đoán chúng tới nơi do máy bay không người lái tính toán cũng liên tục rút ngắn.
Từ năm ngày, xuống còn ba ngày, rồi chỉ còn hai ngày.
Cuối cùng, dự báo cho thấy bầy tinh thú sẽ tới trong vòng chưa đầy hai mươi bốn tiếng.