- "Ngươi đến rồi. Tiếc là lần này, có lẽ ngươi sẽ chẳng nhớ được gì đâu."
- "Muốn cùng ta đi dạo một chút không?"
- "Nếu ngươi có thể trưởng thành ở Lam Tinh thì tốt biết mấy, sẽ không phải chịu khổ đến vậy."
Người phụ nữ khẽ quay đầu, mỉm cười dịu dàng:
"Nhưng đời này, chẳng có chuyện gì hoàn mỹ cả. Có được thì sẽ có mất, ấy mới là lẽ thường."
Nghĩ ngợi một chút, bà lại nói: "Ta chẳng có gì để tặng ngươi, thôi thì tặng ngươi một câu vậy."
"Bất cứ lúc nào, cũng đừng sợ hãi chính năng lực của bản thân."
Bà ta nhìn thoáng qua phía sau Thời Tinh. Thời Tinh không hiểu bà đang nhìn gì, cũng quay đầu lại theo.
Có người vừa gọi "Tư tế, tư tế", vừa vẫy tay bước đến. Là... một đứa trẻ.
Thế nhưng có điểm gì đó không giống. Vừa trông thấy, đồng tử Thời Tinh lập tức co rút.
"Được rồi, thời gian của ngươi đã hết."
Một giọng nói vang lên bên tai, bả vai bị ai đó đẩy mạnh. Thời Tinh giật mình bừng tỉnh.
Vừa mở mắt, cậu liền cảm thấy có gì không đúng. Mọi người đều đang vây quanh bên cạnh. Cậu cảm nhận được dòng năng lượng đang chảy xiết, thiên phú tự động khởi động. Trong tầm nhìn của cậu, không gian ở đây đã chồng tới ba tầng lá chắn.
Lá chắn này... chẳng lẽ là...
Thời Tinh đưa tay lên. Trong đầu nghĩ đủ điều, nhưng thân thể vẫn còn yếu ớt. Khi giơ tay mới nhận ra mình đang nằm, gần như chẳng thể động đậy bao nhiêu.
Nhĩ Nhã vội nhắc: "Thời Tinh, em lại đang hấp thu năng lượng rồi, dừng lại đi."
"Hít sâu vào, rồi thử dừng lại xem."
Thời Tinh cất giọng, cổ họng khàn đặc: "Để em thử."
Bàn tay cậu lơ lửng trong không trung, như đang vô thức tìm kiếm thứ gì đó. Mãi đến khi Trì Diệu nắm lấy tay, Thời Tinh mới sực hiểu ra. Trong tiềm thức, cậu vẫn luôn hướng về Điện hạ.
Trì Diệu dịu giọng trấn an: "Đừng căng thẳng, cứ như lần trước là được."
Âm thanh quen thuộc ấy vang bên tai, khiến Thời Tinh lập tức yên lòng.
Cậu khẽ gật đầu. Chỉ chốc lát sau, dao động năng lượng trong không gian biến mất, mọi thứ lại trở về tĩnh lặng.
Ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
"Em có muốn ngồi dậy không?"
Thời Tinh gật đầu. Trì Diệu lập tức đỡ cậu ngồi dậy nửa người.
Không rõ đã xảy ra chuyện gì, cậu hoảng hốt hỏi: "Khi em ngủ, đã có chuyện gì sao? Em lại gây ra điều gì nữa à..."
Chưa nói hết câu, một bàn tay đã đặt lên vai. Trì Diệu nói: "Tinh Tinh, bình tĩnh lại."
Thời Tinh sững người, lúc này mới nhận ra trên cơ thể mình lại bộc phát dao động năng lượng.
Cậu nắm chặt cổ tay Trì Diệu, hít sâu một hơi. Chỉ giây lát sau, dao động ấy đã bị ép xuống.
Nhĩ Nhã nhắc nhở: "Có vẻ mấy ngày này em không được phép quá xúc động."
Rồi lại nói thêm: "À, em còn sốt nhẹ nữa. Biển tinh thần chắc đã bắt đầu bước vào giai đoạn trưởng thành cuối cùng."
Nghe vậy, Thời Tinh đưa tay sờ trán, nhưng chẳng cảm nhận được gì. Trì Diệu liền đưa mu bàn tay mình cho cậu áp lên. Khi so sánh, Thời Tinh mới nhận ra thân nhiệt của mình quả thật cao hơn Trì Diệu một chút, tuy không chênh lệch nhiều, nhưng lại rất giống triệu chứng khi lần đầu cậu trở về từ tuyến biên giới.
Trì Diệu khẽ chạm vào gương mặt hơi tái nhợt của Thời Tinh, dịu giọng đáp: "Không đâu, lúc em ngủ không xảy ra chuyện gì cả."
Anh giải thích thêm: "Vừa rồi nhân viên y tế phát hiện trên người em có dao động năng lượng. Chúng ta mới vừa dựng xong lá chắn, còn chưa kịp gọi thì em đã tự tỉnh dậy."
Đã sáu tiếng trôi qua kể từ lần kiểm tra đầu tiên. So với hạn cuối mà bác sĩ đưa ra, chỉ còn hai tiếng nữa. Nhưng lúc này, số lượng tinh thú đổ về hành tinh lại tăng vọt theo cấp số nhân, trong đó có cả những con ở ngay gần, dù cấp bậc thấp.
Thậm chí, đã có tinh thú cấp thấp tiến sát vòng ngoài của lá chắn cấp một, lượn lờ quanh đó. Quân đoàn buộc phải điều động chiến hạm không người lái để quét sạch.
Thế nhưng, theo thời gian trôi đi, bất kể mạnh hay yếu, số lượng tinh thú kéo tới chỉ càng ngày càng nhiều.
Khi nãy, các Thượng tướng của Quân đoàn số 1 còn đang bàn với Trì Diệu xem có nên rút lui sớm khỏi hành tinh, rồi giao phần kiểm tra tiếp theo cho Nhĩ Nhã. Đang bàn dở thì phía Thời Tinh lại phát sinh tình huống.
Một khi đã xảy ra chuyện, Trì Diệu cũng không dám mạo hiểm rời đi trước nữa.
Biết bản thân không gây thêm rối loạn nào, Thời Tinh mới khẽ thở phào.
Cậu khát nước, Nghiêm Trường Nhạc vội vàng đưa ngay một cốc.
Thời Tinh uống vài ngụm làm dịu cổ họng. Sợ mình tỉnh dậy mà không kịp nói, để lâu sẽ quên mất, cậu vội vàng mở miệng: "Điện hạ, em lại mơ thấy giấc mơ đó rồi."
Thật ra, nói là "mơ" cũng không hẳn đúng, vì lần trước tất cả mọi thứ đều quá mức rõ ràng, chẳng giống mộng cảnh chút nào.
Nhưng lần này thì khác, cảnh tượng lại giống hệt một giấc mơ bình thường.
"Phần đối thoại phía sau, em đã biết rồi."
Thời Tinh vừa dứt lời, chỉ có Trì Diệu mới hiểu cậu đang nói gì. Trì Diệu khẽ đáp: "Ta nhớ rồi. Hiện giờ em đang không khỏe, đừng phí sức nghĩ đến những chuyện này nữa."
Thời Tinh nói ra, vốn chỉ để nhắc Trì Diệu ghi nhớ. Nghe anh bảo đảm, cậu liền gật đầu, xem như yên tâm.
Sau đó, mọi người lại tiến hành một lần kiểm tra nữa. Cùng với thời gian trôi qua, Nhĩ Nhã cũng đã hồi phục khá nhiều, liền giúp Thời Tinh quét lại biển tinh thần. Kết quả khiến nàng không khỏi kinh ngạc.
"Khôi phục rất nhanh."
"Không giống như có vấn đề gì cả, mật độ năng lượng cũng không cao, thật lạ."
Phí Sở ngạc nhiên: "Lẽ nào có vấn đề mới là tốt sao?"
Nhĩ Nhã lắc đầu: "Không thể nói như vậy. Chủ yếu là lần đầu tiên cậu ấy sử dụng loại năng lực này, thường sẽ phát sinh phản ứng. Nhưng nhìn vào biển tinh thần của cậu ấy lại hoàn toàn khác với biểu hiện bên ngoài, dường như... cực kỳ thích ứng."
Nghĩ ngợi một lúc, nàng lại nói thêm: "Có lẽ điều này liên quan đến cấu trúc đặc thù trong biển tinh thần của cậu ấy."
Quả thật, đúng là có liên quan.
Ban đầu, toàn bộ tinh thần lực hấp thu đều chảy vào biển tinh thần.
Nhưng về sau, cho dù cơ thể khó chịu, Thời Tinh vẫn cảm nhận được rõ ràng tinh thần lực, kể cả tinh thần lực biến dị, đều không hề phân biệt, mà cùng chảy về phía dưới bãi cát ở tầng ngoài của biển tinh thần. Ngay trong cấu trúc rỗng bên dưới lớp cát ấy, những dòng năng lượng rối loạn lại trở nên sôi động, hệt như đang hân hoan vui mừng.
Thời Tinh đem hết những gì mình cảm nhận được kể lại cho Nhĩ Nhã.
Vì cậu nói năng chưa được trôi chảy, Nhĩ Nhã giữ lại vài câu hỏi, quyết định để sau hẵng hỏi tiếp.
Kết quả kiểm tra không có vấn đề gì, các tầng lá chắn cũng lần lượt được gỡ bỏ.
Nhưng ngay khi vừa tháo xong, Thời Tinh ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng dấy lên cảm giác bất ổn. Cậu muốn đứng dậy, song đôi chân lại chẳng còn chút sức lực.
Trì Diệu hỏi nhỏ: "Muốn ngồi dậy sao?"
"Vâng, Điện hạ. Em muốn dậy... Em cảm thấy... không đúng."
Nhĩ Nhã lập tức hỏi: "Em đã cảm nhận được điều gì?"
"Em không rõ. Vật liệu của chiến hạm che khuất rồi. Em có thể ra ngoài một chút không?"
Thời Tinh lúc này thân thể vốn không ổn, mà lại đưa ra yêu cầu như vậy... tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào Trì Diệu.
Chàng chỉ nhẹ giọng đáp: "Em đang không khỏe."
Xem như một lời từ chối khéo.
Nhưng Thời Tinh lại càng cứng rắn, giọng lộ rõ nôn nóng: "Không, em nhất định phải ra ngoài xem. Em cảm thấy chuyện này rất quan trọng... Điện hạ, Điện hạ..."
Đôi mắt xanh trong như nước biển ánh lên sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm vào Trì Diệu, gọi thêm mấy tiếng. Chỉ một thoáng nhắm mắt, Trì Diệu đã ra quyết định. Anh bảo Nghiêm Trường Nhạc lấy chăn, quấn Thời Tinh lại, từ chối hẳn việc để cậu tự mình bước đi, rồi bế thẳng ra ngoài.
Dọc đường gặp vài sĩ quan cấp cao, Thời Tinh thoáng ngượng ngùng.
Nhưng Trì Diệu chỉ khẽ ép mặt cậu vào ngực mình, sải bước đường hoàng, vẻ mặt điềm nhiên.
Và ngay khi rời khỏi mẫu hạm, Thời Tinh cuối cùng cũng hiểu ra, điều khiến cậu bất an trong cảm giác kia rốt cuộc là gì.
Dưới tác động của năng lực thiên phú, cảnh sắc trong mắt Thời Tinh chỉ là một mảng hỗn loạn. Cậu chấn động, lẩm bẩm: "Hành tinh này... năng lượng đã hoàn toàn rối loạn rồi."
Nhĩ Nhã và Phí Sở liếc nhìn nhau. Phí Sở khẽ đáp: "Hẳn là vậy."
Thời Tinh không hề ngất đi, chỉ chợp mắt một lúc. Khi tỉnh dậy, đầu óc cậu vẫn còn tỉnh táo, rất nhanh đã sắp xếp lại được logic trong đó.
Là vì cậu.
Chính cậu...
Thời Tinh ngước nhìn bầu trời, trong mắt đầy sự khó tin, lẩm bẩm: "Em... thật sự có thể gây ra đến mức này sao?"
Trong mơ, câu nhắc nhở kia còn thấy mơ hồ khó hiểu. Nhưng khi tỉnh lại, những gì bày ra trước mắt khiến cậu không khỏi sợ hãi.
Nhĩ Nhã dịu giọng khuyên: "Đừng hoài nghi bản thân... cũng đừng sợ hãi."
Trì Diệu cũng nói: "Người sở hữu tinh thần lực cấp cao, trong quá trình trưởng thành vốn sẽ gây ra một số tác động. Không sao đâu, ở Đế quốc, ai cũng đều như vậy."
Đối diện ánh mắt ôn hòa đầy quan tâm của Trì Diệu, Thời Tinh cảm thấy áy náy.
Ngay sau đó, như bị thứ gì đó thu hút, cậu lại ngẩng đầu lên.
Cảm nhận tinh thần lực của Thời Tinh không còn kiểm soát được nữa, cứ thế lan rộng ra ngoài, xuyên qua từng tầng mây, rồi lại vươn xa hơn...
Bất chợt, toàn thân cậu rùng mình.
Nhận ra điều gì, Thời Tinh vội hỏi: "Có phải... có rất nhiều tinh thú cũng đang kéo về hành tinh này không?"
Trì Diệu vốn không định trả lời. Nhưng Thời Tinh phản ứng quá nhanh, lại bám riết không buông, hỏi đi hỏi lại. Cuối cùng, anh đành nói rõ tình hình thực tế.
Nhân tiện, anh cũng nói thêm, cậu còn cần một giờ nữa để hoàn tất việc kiểm tra.
Thời Tinh khựng lại, ánh mắt trống rỗng. Cảm nhận tinh thần lực của cậu như vẫn còn trôi nổi ở một nơi xa xăm ngoài vũ trụ.
Cậu lắc đầu, cố xua đi cảm giác dính nhớp và khó chịu. Dù khó nhọc, giọng nói vẫn dứt khoát:
"Không... không thể ở lại nữa. Rất nhiều tinh thú đang kéo đến, em có thể cảm nhận được."
"Em còn cảm thấy... chính là cái cảm giác bị nhìn chằm chằm lúc ở Bắc Cảnh."
"Chắc chắn có tinh thú siêu cấp đang tiến về đây. Chúng ta không thể nấn ná thêm."
Trì Diệu nhíu mày: "Nhưng tình trạng của em..."
Lời còn chưa dứt, đã bị Thời Tinh túm chặt áo, cắt ngang đầy cương quyết: "Ngay cả tinh thú cấp thấp cũng sẽ cản trở tốc độ rút lui. Còn tinh thú có năng lực biến dị không gian thì tốc độ hoàn toàn không thể dự đoán chính xác. Nếu tiếp tục ở lại, một khi tinh thú tập hợp, tổn thất sẽ không thể đo đếm."
"Y học hiện đại chỉ có thể kiểm tra tình trạng của em, chứ không thể chữa trị được."
"Điện hạ!"
Bị những lời đó của Thời Tinh đè nặng, Trì Diệu khẽ rủ mi mắt, hít sâu một hơi. Những điều Thời Tinh nói, chàng vốn dĩ đều hiểu rõ.
Chỉ là, trước khi tình hình xấu đi đến mức vượt qua giới hạn chịu đựng, Trì Diệu vẫn luôn đặt Thời Tinh lên hàng đầu.
Thế nhưng, khi Thời Tinh đã kiên định đến vậy, cậu tin rằng Trì Diệu sẽ lựa chọn đúng.
Mười mấy giây sau, Trì Diệu ngẩng đầu, đã bình ổn lại tâm tình. Ánh mắt phức tạp nhìn Thời Tinh, chàng dứt khoát hạ lệnh: "Chỉnh đốn đội hình, toàn quân rút lui."
Chưa đầy mười phút sau, mẫu hạm bắt đầu khởi động. Thượng tướng Diệp Tuấn lập tức phóng phi thuyền không người lái ra vũ trụ mở đường.
Thời Tinh khôi phục được chút sức lực, đơn giản rửa mặt rồi thay một bộ quần áo. Trong lòng còn lo cho sự an nguy của quân đoàn, cậu quấn thêm chiếc chăn mỏng, rồi bước vào khoang chỉ huy.
Khoang chỉ huy phía trước rộng rãi, hai bên là hàng ghế nhân viên điều khiển, màn hình và dữ liệu cũng được bố trí dọc hai cánh.
Cấu trúc được xây bằng chất liệu đặc biệt, có thể biến thành trong suốt 360 độ, không hề cản trở việc phóng thích năng lượng. Nhờ đó, những chỉ huy sở hữu tinh thần lực cấp cao có thể dễ dàng vừa tấn công ra ngoài, vừa bảo vệ bên trong.
Trước khi tiến vào không gian, Nhĩ Nhã lại được gọi tới để kiểm tra cho Thời Tinh thêm một lần nữa.
Tình trạng trong biển tinh thần mà cô cảm nhận được khiến cô càng thêm khó hiểu.
Sau khi xem đi xem lại, cô chậm rãi nói: "Cậu ấy hình như cần bổ sung một ít năng lượng."
"Bỏ phần năng lượng biến dị của tinh thú cấp D sang một bên, thì phần năng lượng bình thường hấp thu vẫn chưa tiêu hóa hết, nhưng cậu ấy đã phóng thích tiếp... hơn nữa phóng thích quá triệt để, khiến cơ thể có phần suy nhược."
Phí Sở và Phù Thanh đều im lặng: "..."
Trì Diệu có hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu: "Biết rồi."
Thời Tinh chỉ mới tiêu hóa được một phần năng lượng từ tinh thú biến dị cấp D. Với Trì Diệu, điều này chẳng phải tin xấu.
Bởi so với tình huống đặc thù "no căng" thường thấy ở người Lam Tinh, thì kịch bản "đói" bình thường lại khiến người ta an tâm hơn nhiều.
Thời Tinh hỏi khéo: "Vậy tức là... em nên hấp thu thêm một chút năng lượng thì hơn?"
"Trông chừng là vậy."
Một lát sau, Nghiêm Trường Nhạc mang đến một khối tinh thạch Hồng. Nhưng Thời Tinh chỉ bảo để sang một bên, nói lát nữa sẽ hấp thu.
Khi đã thoát khỏi tầng khí quyển, mẫu hạm của họ nằm ở vị trí đầu trong đội hình quân đoàn. Phía trước, chiến hạm không người lái mở đường. Ngoài vòng lá chắn cấp một, tinh thú cấp thấp đã tụ tập rất nhiều. Chiến hạm của họ sẽ rút lui từ bên trong lá chắn.
Nhưng ngay khi tiến gần, dường như cảm nhận được Thời Tinh, đám tinh thú lập tức phát điên.
Trong lúc chuyển hướng, nhiều tinh thú lấy thân thể lao húc thẳng vào lá chắn, bất chấp tất cả, không chết thì không dừng lại.
"Chiến hạm không người lái chuẩn bị, đề phòng tinh thú phá vòng vây."
Mệnh lệnh vừa được ban ra, đám tinh thú lấy thân thể điên cuồng lao vào húc lá chắn, đến mức thật sự đâm thủng ra một lỗ hổng.
Trận chiến lập tức nổ ra.
Chiến hạm không người lái đối phó tinh thú cấp thấp thì dư sức, vừa thoát ra khỏi quỹ đạo hành tinh, tuy có chút nguy hiểm nhưng vẫn an toàn. Thế nhưng, trên đường tiến lên toàn tốc, biến cố lại xảy ra.
"Báo cáo! Có vài con tinh thú tốc độ bất thường đang đuổi theo, chiến hạm không người lái không thể khóa mục tiêu."
Trì Diệu hỏi dồn: "Bây giờ thì sao?"
"Chúng đang bám ngay phía sau đội hình chiến hạm, tìm cách lao lên trước... Không ổn! Có một con đã vượt qua chiến hạm không người lái ở ngoài rìa, đang lao thẳng về hướng mẫu hạm của các anh!"
Trì Diệu nhíu mày: "Có ghi nhận tốc độ không?"
"Xin chờ một chút."
Kỹ thuật viên phân tích hình ảnh, cuối cùng báo ra số liệu: tốc độ của chúng có thể đạt gấp 1,5 lần tốc độ chiến hạm.
Nói cách khác, không thể nào thoát khỏi.
Thời Tinh lập tức hỏi: "Cấp bậc và khả năng biến dị thì sao?"
Trong bộ đàm vang lên hồi đáp: "Đều là cấp A, cấp bậc quá thấp, không cần lo có khả năng biến dị."
Tốc độ nhanh đến vậy, hẳn là do di truyền từ tập tính bầy đàn hoặc được thiên phú tăng cường.
Trong lúc đó, liên tiếp vài mệnh lệnh được ban ra. Nhưng vì chiến hạm không thể bắt giữ hay đuổi kịp mấy con tinh thú này, nên tất cả đều thất bại trong việc chặn đứng.
Chẳng bao lâu, Thời Tinh đã nhìn thấy chúng.
Lá chắn của Tất Chu vừa mở ra, mấy con tinh thú lao đến hung hăng đâm sầm vào.
Thời Tinh đếm vội, tổng cộng có sáu con.
Tốc độ của chúng quả thật rất nhanh. Va vào lá chắn rồi lập tức bật người, di chuyển chớp nhoáng. Thân thể đen kịt hòa lẫn vào nền vũ trụ, khiến việc quan sát bằng mắt thường gần như bất khả thi.
Nhưng Thời Tinh còn có cách khác. Cậu mở năng lực thiên phú.
Trên nền trời đen như màn nhung, mấy điểm sáng khác màu hiện ra rõ ràng.
Tất Chu thử tấn công vài lần, nhưng lần nào những con tinh thú kia cũng lợi dụng tốc độ để né thoát, khiến ai nấy đều bực bội.
Thời Tinh hỏi: "Chị Nhĩ Nhã, chị làm được không?"
Nhĩ Nhã thử một chút rồi lắc đầu: "Không thể nắm bắt vị trí của chúng."
Phí Sở chau mày: "Nhưng cũng không thể để Tất Chu cứ duy trì lá chắn mãi được!"
Tất Chu còn chưa trưởng thành, cũng chưa phân cấp, mà việc dùng tinh thần lực liên tục rõ ràng tiêu hao quá lớn với cậu.
Vài phút giằng co nữa trôi qua. Thời Tinh kéo Nhĩ Nhã bước lên trước vài bước, đám tinh thú như cảm nhận được, liền càng điên cuồng va húc vào lá chắn.
Thân thể tinh thú vô cùng cường hãn, mỗi cú va chạm đều tạo ra chấn động năng lượng rất mạnh.
Thấy Tất Chu đã bắt đầu khó chịu, Trì Diệu liền bảo cậu thu lá chắn lại, đổi để Phí Sở lên thay.
Nhưng chỉ trong tích tắc, lá chắn của Tất Chu vừa biến mất, Phí Sở vẫn chưa kịp dựng lên cái mới.
Thời Tinh đột ngột gọi: "Chị Nhĩ Nhã!"
Không biết từ khi nào, chính lá chắn của Thời Tinh đã mở ra, giam chặt toàn bộ tinh thú trong không gian, khiến chúng không thể nhúc nhích.
Nhĩ Nhã ngạc nhiên khi thấy cậu chủ động giải ph*ng t*nh thần lực. Nhưng nghe Thời Tinh nhanh chóng gọi thêm một tiếng, cô hiểu cậu biết chừng mực, liền lập tức phối hợp, cùng tung tinh thần lực.
Khoảng cách sức mạnh giữa cấp SS và cấp A khác nào vực sâu. Trong chớp mắt, những viên thú hạch vỡ vụn, đám tinh thú lập tức mất đi toàn bộ khả năng chiến đấu.
Nhĩ Nhã vừa kịp thở phào, quay sang định nói với Thời Tinh đôi lời.
Thế nhưng, sáu con tinh thú ngoài vũ trụ lại đồng loạt nổ tung, như những chùm pháo hoa rực sáng, từng con một nát vụn.
Khung cảnh chỉnh tề, đều đặn đến lạ.
Hiệu ứng thị giác ấy không thể nào không khiến người ta chấn động.
Dù biết rõ tinh thú cấp A sau khi mất đi thú hạch thì năng lượng trong cơ thể đã chẳng còn bao nhiêu, Nhĩ Nhã vẫn bất giác thất thần trong giây lát.
Còn Thời Tinh – người vừa gây nên cảnh tượng này – chỉ khẽ lảo đảo một chút, rồi lập tức bình tĩnh ra lệnh: "Xác tinh thú sẽ còn trôi nổi trong không gian. Báo cho các chiến hạm xung quanh chú ý né tránh, để khỏi nhiễm phải tinh thần lực của nó."
"Các chiến hạm khác, tiếp tục dùng hết sức rút lui."