Trọng Sinh Được Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc

Chương 108

Trong khoang chỉ huy, không một ai lên tiếng. Liên lạc viên chỉ khẽ đáp một tiếng "rõ". Sau quãng lặng ngắn, giọng Trì Diệu mới vang lên, trầm ổn mà rõ ràng: "Đã rời khỏi hành tinh. Bảo Diệp Tuấn điều chỉnh lại trọng tâm phòng ngự."

 

"Còn những việc khác thì làm theo lời Thời Tinh."

 

Hai câu nói vừa dứt, liên lạc viên chợt sững người. Vừa rồi, Thời Tinh đã ngang nhiên giành lấy quyền chỉ huy. Ấy vậy mà trong khoang, chẳng ai cảm thấy có gì bất thường. Trái lại, mệnh lệnh được tiếp nhận một cách trơn tru, rồi nhanh chóng truyền xuống cấp dưới.

 

Liên lạc viên: "......"

 

Trong lòng khẽ chấn động, anh ta ngẩng lên liếc nhìn Thời Tinh và Trì Diệu. Thấy cả hai không hề có chút tranh luận, anh ta mới yên tâm tiếp tục tập trung vào công việc.

 

Trong đầu thầm nghĩ: tiểu Điện hạ trưởng thành thật nhanh. Có lẽ chẳng bao lâu nữa, khi uy tín tăng thêm, các sĩ quan cũng sẽ bỏ chữ "Tiểu" mà chỉ còn gọi là Điện hạ thôi.

 

Liên lạc viên vừa đưa mắt nhìn cả hai, thì Thời Tinh lại cứ cúi hàng mi, không dám ngẩng lên nhìn Trì Diệu.

 

Không phải vì chuyện vừa rồi đã giành quyền chỉ huy. Mệnh lệnh của cậu vốn không hề sai, Điện hạ sẽ không tức giận. Mà là...

 

Trong tình trạng cơ thể như thế này, cậu lại tự ý vận dụng tinh thần lực. Điện hạ hẳn sẽ không hài lòng.

 

Nghĩ vậy, Thời Tinh càng cúi đầu thấp hơn, thực sự không dám đối diện với Trì Diệu.

 

Còn Trì Diệu, dẫu thu hết phản ứng của cậu vào mắt, trên gương mặt vẫn không để lộ cảm xúc gì, khó mà đoán được tâm tình.

 

"Nhĩ Nhã, kiểm tra cho Thời Tinh."

 

Giọng nói của Trì Diệu vẫn bình thản, không nghe ra cảm xúc gì.

 

Thế nhưng chính câu ấy đã kéo mọi người từ sự chấn động ban nãy trở về thực tại. Ai nấy lập tức xúm lại hỏi han Thời Tinh, quan tâm đến tình trạng của cậu sau khi vừa dùng tinh thần lực.

 

Thời Tinh đáp: "Em ổn, cũng không dùng quá nhiều tinh thần lực."

 

"Chẳng qua năng lực thiên phú của em có thể cố định tinh thú, thấy mọi người đều khó khăn vì tốc độ của chúng, nên em..."

 

"Cũng ổn thôi. Giữa chừng chủ yếu là chị Nhĩ Nhã ra tay, đến phần sau em cũng hấp thu được chút tinh thần lực của tinh thú, xem như có bổ sung thêm ít nhiều."

 

Trong những lời hỏi thăm ấy, mãi vẫn không nghe thấy giọng Trì Diệu. Lòng Thời Tinh vì thế càng thêm thấp thỏm.

 

Nhĩ Nhã kiểm tra xong thì đưa ra kết luận: "Tạm ổn. Tinh thần lực còn sót lại trong cơ thể tinh thú cấp A cũng không nhiều, một con chắc chỉ bằng vài khối tinh thạch Hồng mà thôi. Xem như em may mắn, lần sau đừng làm vậy nữa..."

 

Nói đến đây, cô khựng lại, rồi khoát tay khẽ cười bất lực: "Tôi đúng là hồ đồ, cứ như nhắc nhở thì em sẽ nghe theo vậy. Dù sao hiện tại em không sao, còn lại để tôi nói lại với Điện hạ của em."

 

Sau hơn nửa năm ở cạnh nhau, Nhĩ Nhã đã quá rõ tính cách của Thời Tinh. Ngày nào cũng huấn luyện, ngày nào cũng va chạm, cô hiểu cậu không ít.

 

Một khi đã bướng lên thì ai nói cũng chẳng nghe. Nhĩ Nhã lười khuyên nhủ, trong lòng nghĩ: ai là bạn đời của Thời Tinh thì người đó lo, mình chẳng rỗi để quản.

 

Thời Tinh khựng lại.

 

Trong tầm mắt, Trì Diệu vốn đứng sau mọi người lại xoay người bước sang bên vài bước. Liên lạc viên gọi anh, thì thầm báo cáo mấy câu rồi đẩy một màn hình chiếu tới trước mặt. Trì Diệu mở ra xem, có lẽ là bản đồ hành quân, ánh mắt nghiêm túc đến mức không xao nhãng.

 

Biết Thời Tinh không sao, lòng mọi người mới buông xuống. Lúc này, Phí Sở cuối cùng cũng nhớ lại cảnh tượng kinh ngạc ban nãy, thốt lên: "Trời ơi, Thời Tinh, cậu làm thế nào vậy? Tôi sống từng này tuổi, chưa từng thấy tinh thú nào chết dễ như thế!"

 

"Quá lợi hại rồi đó!!"

 

"Tôi còn nghĩ nếu bất khả kháng thì mở cửa khoang, cho cơ giáp xuất chiến ra chém chúng."

 

"Nhưng như thế chắc chắn sẽ làm chậm tốc độ rút lui..."

 

Thực tế, mấy con tinh thú này cấp bậc không cao, nhưng lại xuất hiện đúng lúc không nên -  ngay khi cả đội cần lao toàn tốc. Nếu lao vào chiến đấu thì tốc độ đội hình ắt bị kéo xuống. Dù cho đội chính rút trước, đội ở lại xử lý tinh thú cũng sẽ phải đối mặt với nguy cơ bị lũ sau truy sát. Nói ngắn gọn: một thế tiến thoái lưỡng nan.

 

Thế mà Thời Tinh đã giải quyết trọn vẹn, gọn ghẽ.

 

Phí Sở hào hứng tưởng tượng, mắt sáng rực: "Giờ cậu đã học được năng lực này của Nhĩ Nhã rồi, sau này gặp tinh thú cấp S hay SS thì chúng ta cũng khỏi cần đánh cận chiến nữa phải không? Cậu có thể làm tan rã thân thể chúng, đến mức tôi chẳng còn cần lo 'chém nhát cuối' nữa. Đây thực sự là một trị liệu sư sao? Thời Tinh, cậu bây giờ..."

 

"Phí Sở, yên lặng trong khoang chỉ huy."

 

Một cây bút bất ngờ bay tới. Phí Sở kịp né, nhưng cây bút lại mang theo tinh thần lực của Trì Diệu, né rồi vẫn trúng ngay trán, đau đến mức anh ta phải hít ngược một hơi.

 

Ôm đầu, Phí Sở ấm ức, hạ giọng cằn nhằn: "Em có đắc tội gì với anh đâu? Ném bút thôi còn kèm cả tinh thần lực nữa, chơi xấu rồi đó!"

 

Chuyện bị Trì Diệu ném bút vốn chẳng lạ, số lần nhiều đến mức cơ thể anh ta đã hình thành phản xạ tự nhiên. Nhưng bút còn kèm tinh thần lực thì đúng là lần đầu, đến nỗi anh ta chỉ muốn kêu lên: thù lớn lắm sao chứ?!

 

Nhĩ Nhã liếc Thời Tinh đang lúng túng, trong lòng hiểu ngay, chỉ khẽ nhắc: "Bớt nói đi, chúng ta vẫn đang bị tinh thú truy đuổi, đã hết chuyện đâu."

 

Lời cô vừa dứt, Trì Diệu liền tiếp lời: "Phí Sở, cậu dẫn người đi kiểm tra thân mẫu hạm, xem mấy con tinh thú có quệt trúng chỗ nào không."

 

Phí Sở: "......"

 

Một người mở, một người hùa, chẳng khác nào quyết tâm đuổi anh ta ra ngoài.

 

Dù sao cũng là Thượng tướng, Phí Sở đành nén lại, lầu bầu vài tiếng rồi đi.

 

Anh ta vừa rời khỏi, Trì Diệu lại ra lệnh: "Phù Thanh, cậu sang đây tiếp quản. Trước đó đã rút một chiến hạm từ đội của Trang Nguyên Nhân cho Diệp Tuấn dùng làm chiến hạm không người lái, giờ hai bên đang bàn bạc. Có vấn đề gì thì báo cho ta."

 

Phù Thanh lập tức đáp lời. Màn chiếu trong tay Trì Diệu cũng được chuyển sang trước mặt cậu.

 

"Việc rút lui gấp gáp, chú Hứa, chú đi sắp xếp lại chỗ ăn ở đi."

 

Hứa Kim cũng rời đi ngay.

 

Nhĩ Nhã vốn tinh ý, liền kiếm cớ rời đi cùng Hứa Kim.

 

Chỉ dăm ba câu, khoang chỉ huy đã vắng hẳn, ngoài Thời Tinh chỉ còn lại Nghiêm Trường Nhạc.

 

"Điện hạ..."

 

Thấy Trì Diệu bước lại gần, Thời Tinh khẽ gọi một tiếng. Trong ánh mắt cậu có nét bối rối xen lẫn sợ sệt, cái kiểu dáng vẻ chỉ có sau khi phạm lỗi, khiến gương mặt trở nên ngoan ngoãn đến mức dễ khiến người khác xiêu lòng.

 

Ánh mắt Trì Diệu lướt qua, không lộ rõ vui giận. Đúng lúc Thời Tinh tưởng rằng anh sẽ nói điều gì, Trì Diệu chỉ nhàn nhạt ra lệnh: "Trường Nhạc, đưa Thời Tinh xuống nghỉ ngơi đi."

 

Thời Tinh khựng lại, vừa định lên tiếng thì đã bị Trì Diệu đoán trước, hỏi thẳng: "Sao, em còn muốn ở lại tham gia chỉ huy?"

 

Thời Tinh lắc đầu. Cậu thực sự chẳng còn chút sức nào.

 

Trì Diệu liền nói: "Vậy thì đi cùng Trường Nhạc, về nghỉ ngơi đi."

 

Lời vừa dứt, từ phía sau đã có liên lạc viên gọi Trì Diệu, chắc là đội ngũ lại phát sinh tình huống.

 

Anh quay người, vốn chưa định rời khỏi, nhưng sau khi nghe báo cáo thêm vài số liệu, lập tức nhíu mày, tiến lên tiếp nhận xử lý.

 

Thời Tinh chỉ còn cách theo Nghiêm Trường Nhạc rời đi.

 

Không có lựa chọn khác. Dù trong lòng vẫn thấp thỏm lo Điện hạ giận, cậu cũng không thể lên tiếng ở khoang chỉ huy. Huống chi, cả quân đoàn lúc này đều cần đến anh, thời gian và sức lực của Trì Diệu phải dành cho những việc quan trọng hơn.

 

Trong khoang chỉ huy, Thời Tinh chỉ còn dựa vào một hơi gắng gượng mà chống đỡ, lại còn hao tổn tinh thần lực. Vừa ra ngoài, cậu đã yếu đi thấy rõ.

 

Nghiêm Trường Nhạc mang tinh thạch Hồng đến, Thời Tinh lại bảo muốn tắm một chút. Hắn đi xả nước, quay lại thì thấy cậu đã ngả người ngủ gục trên ghế sofa.

 

Xác định Thời Tinh không phải ngất xỉu, Nghiêm Trường Nhạc dọn dẹp sơ qua, để robot nhẹ nhàng bế cậu lên giường rồi mới lặng lẽ lui ra.

 

Thời Tinh ngủ một mạch, đến khi tỉnh dậy đã là ngày hôm sau.

 

"Tinh Tinh, em tỉnh rồi."

 

"Hôm qua em lại bị sốt nhẹ, nhiệt độ tăng lên. Bác sĩ và Nhĩ Nhã đều khuyên em nên ngủ tiếp, nên Điện hạ không gọi dậy."

 

Nghiêm Trường Nhạc vừa canh chừng, vừa chuẩn bị bữa sáng cho cậu.

 

Ngó quanh bên mình, Thời Tinh khẽ chần chừ hỏi: "Điện hạ... không ngủ cùng phòng với em sao?"

 

Nghiêm Trường Nhạc đáp: "Điện hạ nói em cần nghỉ ngơi, nên bảo chú Hứa sắp xếp hai phòng riêng."

 

Sợ cậu nghĩ ngợi, hắn liền vội vàng giải thích thêm: "Đêm qua có mấy con tinh thú đuổi tới, tuy cấp bậc không cao nhưng cũng nổ ra một trận chiến. Điện hạ bận chỉ huy, phòng của ngài cũng chưa từng về nghỉ ngơi."

 

Trì Diệu cùng hầu hết các sĩ quan vẫn chưa được chợp mắt.

 

Thời Tinh thấy xót, có hỏi qua tình hình quân đội. Biết Trì Diệu còn đang bận, cậu ngoan ngoãn ăn cơm, làm theo sắp xếp của Nghiêm Trường Nhạc rồi đi kiểm tra sức khỏe.

 

Thân thể cậu thực sự không tốt, lúc nào cũng buồn ngủ, ở đâu cũng cảm thấy uể oải.

 

Ngày hôm ấy, cậu chỉ gặp Trì Diệu trong bữa tối. Hai người cũng chẳng nói gì nhiều, ăn xong thì Thời Tinh lại thiếp đi ngay trên sofa.

 

Ngày nối ngày, thoắt cái đã trôi qua mấy hôm.

 

Nghe truyền lại, hành tinh nơi họ từng săn bắt tinh thú, giờ mật độ tinh thú dày đặc chẳng khác nào bánh sủi cảo rơi xuống nối tiếp nhau.

 

Mà hành tinh ấy vốn là một tinh cầu chung nơi tuyến biên giới. Xem ra trong thời gian ngắn khó lòng lấy lại. Nếu không lấy lại, hệ thống phòng ngự của biên giới buộc phải điều chỉnh. Huống hồ, chuyện này vốn do Quân đoàn số 1 gây ra, họ dĩ nhiên không thể phủi tay mà bỏ mặc.

 

Tuyến biên giới vốn được gọi là "đường", nhưng thực chất lại là một mặt cầu bao trùm, che chở toàn bộ hệ sao.

 

Lấy hành tinh kia làm điểm trung tâm: một bên là nơi Quân đoàn số 4 đóng quân, bên kia là Quân đoàn số 3. Trong tình cảnh chưa rõ bầy tinh thú khổng lồ sẽ di chuyển về đâu, sau khi thoát khỏi sự truy kích, cả đội tạm thời tiến lên chậm rãi trong không gian vũ trụ, mục tiêu là chủ tinh nơi Quân đoàn số 4 đóng quân.

 

Việc quy hoạch lại tuyến phòng thủ biên giới cũng cần phải do Điện hạ quyết định.

 

Thời Tinh thì ngày nào cũng ngủ li bì, trong khi Trì Diệu mỗi ngày chưa từng nghỉ quá sáu tiếng.

 

Đợi đến khi tin vệ tinh truyền về cho thấy bầy tinh thú trên hành tinh kia vì quá đông mà quay sang tàn sát lẫn nhau, số lượng kéo đến giảm dần, tình thế cuối cùng cũng xuất hiện bước ngoặt.

 

"Giờ chỉ chờ xem sau khi năng lượng trên hành tinh tan hết, chúng sẽ đi về đâu."

 

"Nếu quay trở lại không gian vũ trụ thì quá tốt, nhưng nếu đổ về hai cánh tuyến biên giới, chúng ta sẽ phải chi viện."

 

Phí Sở sau mấy ngày trời bận rộn, báo cáo xong tình hình mới nhất, ăn trưa rồi mới có thời gian nghỉ, lập tức lăn vào phòng ngủ một giấc.

 

Đến chiều, Trì Diệu trở về, vẻ mặt lộ rõ mệt mỏi. Anh rửa qua rồi cũng đi nghỉ.

 

Khi tỉnh lại, anh thấy Thời Tinh đang ở trong phòng mình, quấn chăn, mặc bộ đồ rộng rãi thoải mái.

 

"Điện hạ, ngài tỉnh rồi, có muốn uống nước không?"

 

Trì Diệu khẽ gật đầu, Thời Tinh ngoan ngoãn đi rót.

 

Trong lúc bước đi, Trì Diệu mới chú ý, trên chân cậu là một đôi dép bông xù mềm mại.

 

Thời Tinh cúi đầu, chẳng nghe nổi câu tiếp theo, cũng không dám chần chừ mà chủ động hỏi: "Điện hạ... ngài giận em rồi sao?"

 

Trì Diệu đáp, giọng không rõ vui buồn: "Ta giận em chuyện gì chứ?"

 

Thời Tinh bèn lấy hết can đảm, kể lại chuyện mình đã tự ý dùng tinh thần lực.

 

Trì Diệu khẽ cười nhạt: "Vậy là em cũng rõ, lúc đó cơ thể mình vốn không ổn chút nào sao?."

 

Một câu ấy khiến Thời Tinh tê cả da đầu.

 

Cậu sợ nhất là kiểu nói chuyện chẳng nêu trọng điểm thế này, hoàn toàn không đoán nổi tâm ý của đối phương. Nhưng giọng điệu ấy... nghe sao cũng giống như đang giận thật. Quả thực, cả hôm đó và những phản ứng về sau cũng đâu có giống là không tức giận.

 

Thời Tinh ngẩng đầu. Sốt nhẹ đã mấy ngày, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt sáng long lanh càng khiến khuôn mặt tái nhợt ấy trông đáng thương lạ thường.

 

Thế nhưng Trì Diệu vẫn chẳng động lòng.

 

Hai ánh mắt chạm nhau, Thời Tinh chịu không nổi vẻ lạnh nhạt kia, lại cúi xuống, nhỏ giọng thừa nhận: "Điện hạ, em sai rồi."

 

Trì Diệu vẫn lạnh lùng: "Sai chỗ nào?"

 

Thời Tinh khẽ dịch lại gần, nói khẽ: "Em không nên tùy tiện dùng tinh thần lực, làm ngài và mọi người lo lắng."

 

"Còn gì nữa?"

 

Trong tình cảnh này, cậu buộc phải gắng gượng nói thêm: "Em không nên để đến tận bây giờ mới xin lỗi... quá muộn rồi."

 

Trì Diệu lập tức bác bỏ: "Không đúng."

 

"Em biết rõ mà vẫn cố tình phạm."

 

Trì Diệu nói thẳng vào điểm mấu chốt: "Em rõ ràng biết mình không nên dùng tinh thần lực nữa, nhưng để nhanh chóng giải quyết bầy tinh thú, em vẫn chọn làm như thế. Nếu quay lại lần nữa, ta nghĩ em cũng sẽ chẳng thay đổi, đúng không?"

 

Thời Tinh im lặng.

 

Trì Diệu tiếp lời: "Vậy thì, dù thế nào em cũng sẽ làm như vậy. Vậy lời nhận sai, lời xin lỗi của em bây giờ có còn ý nghĩa gì không?"

 

"Trong thâm tâm, em đâu thực sự thấy mình sai."

 

Thời Tinh vội phản bác: "Em... em cũng không thấy là mình đúng."

 

Trì Diệu đáp gọn: "Đúng hay sai vốn không quan trọng. Gặp lại tình huống tương tự, em vẫn sẽ chọn như thế."

 

"Em nhất định vẫn sẽ làm lại lần nữa."

 

Mà nếu vậy, thì lời xin lỗi chẳng còn chút giá trị nào.

 

Thời Tinh bị nói đến ngẩn người, hoàn toàn không biết đáp lại thế nào.

 

Bầu không khí lặng im vài giây. Rồi cậu bỗng làm liều, chẳng màng thể diện nữa, nhào tới ôm lấy một bên chân Trì Diệu, áp mặt vào đầu gối anh, giọng đầy tội nghiệp: "Điện hạ, ngài thật sự không vui phải không?"

 

Trì Diệu chỉ bình thản hỏi ngược lại: "Em nghĩ sao?"

 

Thời Tinh thấy mình tiêu đời rồi.

 

Nhưng cậu vẫn cố vùng vẫy, nhỏ giọng nói tiếp: "Vậy... vậy ngài phạt em đi."

 

Nếu xin lỗi không có tác dụng, thì để bị trừng phạt còn hơn.

 

Trì Diệu khẽ nhướng mày: "Phạt thế nào?"

 

Không ngờ Điện hạ lại bắt cậu tự nghĩ ra hình phạt cho mình. Vừa thấy sụp đổ, Thời Tinh vừa cảm thấy đúng là rất hợp với tính cách của Trì Diệu. Cậu mím môi, muốn giả vờ lảng tránh, nhưng Trì Diệu im lặng chờ đợi, khiến cậu biết trốn cũng chẳng thoát. Cuối cùng, Thời Tinh đành đáng thương nhỏ giọng nói: "Có thể... tăng thêm huấn luyện."

 

Trì Diệu lập tức đáp, giọng lạnh nhạt: "Để một người Lam Tinh đang sốt nhẹ phải chạy dài trên chiến hạm mỗi ngày sao?"

 

"......" Thời Tinh nghẹn họng.

 

"Vậy... viết kiểm điểm?"

 

"Bao nhiêu chữ?"

 

Thời Tinh đau khổ đến mức nhắm chặt mắt, má cọ loạn vào đầu gối Trì Diệu, mong được bỏ qua. Nhưng đối phương vẫn bất động, không chút thương xót. Biết con số mình nói ra không thể quá ít, cậu đành giơ tay ra hiệu.

 

Trì Diệu nhướng mày, giọng chê bai: "Một nghìn?"

 

Thời Tinh cắn răng, liều lĩnh thốt lên: "Mười nghìn!"

 

Giọng Trì Diệu khi ấy mới trở lại bình thản: "Được."

 

"Vậy... hết rồi à?"

 

Thời Tinh vẫn ngơ ngác. Bị ép phải nghĩ thêm, cậu nghiến răng nói nhỏ: "Còn... còn có thể nhận thêm chính vụ."

 

Việc nội chính rắc rối vô cùng. Cậu tuy đã tiếp quản một phần, nhưng vẫn còn hàng đống chuyện lặt vặt cần phê duyệt, chẳng biết bao nhiêu cho xuể.

 

Trì Diệu hỏi ngay: "Viện trưởng lão em đã tiếp nhận rồi, vậy còn định gánh thêm gì nữa?"

 

Thời Tinh thăm dò: "Cục Bảo hộ Sinh thái?"

 

"Được. Còn gì nữa?"

 

Thời Tinh thật sự muốn khóc, nhưng cố nhịn, nghiến răng báo thêm: "Cục Lâm nghiệp."

 

Đây chính là bộ phận mà cậu ghét nhất, vì toàn những phép tính rối rắm: bao nhiêu mẫu đất cần bấy nhiêu nước, trồng cây phải nhập bao nhiêu cây giống... Ngồi xử lý mấy thứ đó vài ngày, cậu thấy còn khổ sở chẳng kém gì đối mặt tinh thú.

 

Trì Diệu tất nhiên hiểu rõ, nên chỉ gật nhẹ một tiếng: "Ừ."

 

Rồi anh hỏi tiếp: "Một bản kiểm điểm, thêm vài chính vụ, thế đã đủ hình phạt chưa?"

 

Thời Tinh sững người: "Hả? Vẫn... chưa đủ sao?"

 

Điện hạ rốt cuộc là giận đến mức nào, cậu có bồi tội cũng không xuể nữa rồi.

 

Trì Diệu gõ nhẹ ngón tay dài bên cạnh, ý tứ rõ ràng: "Bộ đồ ngủ đó... ta khá thích."

 

Mãi một lúc lâu, Thời Tinh mới kịp nhớ ra, là cái bộ ngủ mỏng tang kia.

 

Sau này, xung quanh chuyện "đồ ngủ", hai người còn dăm ba lần tranh luận. Trì Diệu bảo cậu mua thêm vài bộ khác, để đến sau kỳ trưởng thành hẵng mặc. Nhưng Thời Tinh kiên quyết lắc đầu từ chối.

 

Cho nên... hình phạt còn phải bao gồm cả loại chuyện mất mặt đến thế này sao?

 

Trong lòng Thời Tinh chấn động, răng cắn chặt, nghẹn ngào thốt: "Vậy... vậy thì... sau này em sẽ đi xem lại..."

 

"Chỉ xem thôi à?"

 

"Thấy hợp thì mua."

 

"Mấy cái?"

 

Thời Tinh ngẩn người, giọng máy móc: "Hai cái."

 

Câu trả lời gọn lỏn, cuối cùng cũng khiến Trì Diệu không truy hỏi thêm.

 

Nhưng ngay sau đó, anh lại chậm rãi nói: "Không tiện mua thêm vài thứ khác sao?"

 

Thời Tinh bàng hoàng ngẩng đầu, đôi mắt xanh mở to: "Ví dụ... là gì?"

 

Trì Diệu khẽ ho một tiếng, bình thản nói mà chẳng chút ngượng ngùng: "Như nến thơm, dây trói, roi mềm... Ta nhớ còn có mấy loại dược thủy gây ảo giác nhẹ, đều có giấy phép hợp pháp, cửa hàng nào cũng bán. Em thấy thế nào?"

 

Miệng Thời Tinh há ra, không khép nổi.

 

Hình phạt... lại còn bao gồm cả những thứ như vậy sao?

 

Cậu đờ người hồi lâu, chỉ bật ra một tiếng: "Hả???!!"

 

Âm cuối kéo dài thảm thiết, đáng thương đến cực điểm.

 

Trì Diệu vốn nín nhịn từ nãy, nhìn cảnh này thì không kiềm nổi nữa, cúi đầu cười thành tiếng.

 

Vai khẽ run, tay đưa lên trán, vừa cười vừa lắc đầu, rõ ràng vô cùng khoái trá.

 

Đến khi ngẩng đầu lại, khóe miệng anh vẫn còn vương nụ cười sáng rõ.

 

Lúc này, đầu óc Thời Tinh mới kịp phản ứng, ngập ngừng nói: "Điện hạ... ngài thật ra... không hề giận em, đúng không?"

 

Trì Diệu cười, nụ cười hiếm hoi rạng rỡ: "Ta khi nào nói ta giận?"

 

Đồng tử Thời Tinh chấn động: "Vậy... sao ngài còn bàn bạc với em mấy cái biện pháp trừng phạt đó?!"

 

Trì Diệu khẽ giãn mày, giọng bình thản: "Không phải chính em tự nói ra sao?"

 

Thời Tinh: "......"

 

Thời Tinh: "............"

 

Đến lúc này, cậu mới sực hiểu ra Điện hạ đang giăng bẫy trêu mình!

 

-----------------

 

lledungg: Vậy là không mua thiệt hảảả???

Bình Luận (0)
Comment