Trọng Sinh Được Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc

Chương 109

Như thể có ai bật công tắc, Trì Diệu cười một tràng dài.

 

Ban đầu, tim Thời Tinh như thắt lại, vừa ngượng vừa nghẹn lời. Nhưng rồi, khi nhìn thấy Trì Diệu cười vui đến vậy, trong lòng cậu lại dâng lên một sự mềm lòng khó tả, chẳng nỡ cắt ngang niềm vui hiếm hoi ấy.

 

Dạo này... bầu không khí trong cả đội quân trên chiến hạm đều quá mức nặng nề.

 

Điện hạ cũng đã rất lâu rồi chưa từng có một giấc ngủ yên, càng chưa từng cười thoải mái như thế.

 

Cho dù có phải tự biến mình thành trò cười, Thời Tinh cũng cam tâm tình nguyện.

 

Cậu gác cằm lên đầu gối Trì Diệu, ánh mắt bất lực mà dịu dàng dõi theo. Đến khi Trì Diệu cũng nhận ra mình cười hơi nhiều, cố gắng thu lại, khóe môi vẫn cong lên, giọng nhẹ mà vui hỏi:
"Em đang bày ra cái vẻ mặt gì thế kia?"

 

Rõ ràng chỉ là cố tình trêu chọc.

 

Thời Tinh đáp lại bằng giọng điệu nhẫn nại, êm dịu: "Điện hạ, ngài trêu em như thế... ngài nghĩ em nên có vẻ mặt gì mới đúng đây?"

 

Nói dứt lời, khóe môi Trì Diệu lại khẽ cong lên, không nén nổi một nụ cười.

 

Anh đưa tay ra, Thời Tinh lập tức hiểu ý, ngoan ngoãn đưa mặt lại gần. Trì Diệu nhẹ nhàng v**t v* gò má cậu, động tác thân mật đến mức khiến trái tim cậu khẽ run lên.

 

Chỉ im lặng một thoáng, nét mặt Trì Diệu đã trở lại bình thản.

 

Thời Tinh ngập ngừng, cố gắng tỏ ra hợp lý mà lên tiếng: "Đã không giận... vậy mấy lời 'hình phạt' cũng chỉ là nói đùa thôi phải không?"

 

Nhưng không biết nghĩ đến điều gì, nụ cười trên môi Trì Diệu biến mất. Anh lặng lẽ nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt sâu thẳm không chút gợn sóng. Bị nhìn quá lâu, Thời Tinh bỗng thấy lòng dạ thấp thỏm, hơi thở dần rối loạn.

 

Song lần này, Trì Diệu không để cậu chờ đợi trong căng thẳng. Anh vẫy tay gọi, Thời Tinh ngoan ngoãn đứng dậy, rồi ngay khoảnh khắc tiếp theo, cả người đã bị ôm gọn kéo lên giường.

 

"Giày... em còn đi dép mà..."

 

Câu nói mới thốt nửa chừng, bàn tay dài của Trì Diệu đã lướt qua cổ chân cậu, nhẹ nhàng gạt một cái, đôi dép liền rơi xuống sàn.

 

Đến khi ngồi ngay ngắn lại, Thời Tinh mới nhận ra khoảng cách giữa hai người đã gần hơn rất nhiều.

 

Trì Diệu chỉnh lại nét mặt, không biểu lộ cảm xúc gì. Trong đầu Thời Tinh chỉ thoáng hiện bốn chữ: không giận tự uy*.

 

(*):đây là cách khen ngợi khí thế, uy nghiêm bẩm sinh hoặc do rèn luyện mà thành – không cần ra oai, vẫn khiến người khác không dám xem thường.

 

Quấn chặt lấy tấm chăn nhỏ, cậu co người lại, ánh mắt đầy vẻ đáng thương.

 

Cuối cùng, Trì Diệu nghiêm túc mở miệng, giọng thẳng thắn: "Không đến mức giận dữ như em nghĩ, nhưng đồng thời... cũng chẳng thể nào vui được."

 

Một câu trả lời trực diện, ngắn gọn mà rõ ràng.

 

Ánh mắt Thời Tinh lại ánh lên vẻ đáng thương.

 

Trì Diệu nhìn cậu chăm chú, và lần này Thời Tinh thấy rõ, trong đôi mắt ấy quả thật có ngọn lửa âm ỉ đang cháy.

 

Hai người lặng lẽ nhìn nhau, Thời Tinh áy náy khẽ nói: "Xin lỗi, Điện hạ."

 

Trì Diệu chỉ lặng lẽ nhìn, không còn mấy câu vặn vẹo mập mờ. Anh nhìn sâu vào khuôn mặt cậu, chốc lát sau mới thở ra một hơi nặng nề, nhức đầu.

 

Cuối cùng, giọng anh chậm lại, pha chút ghét bỏ: "Nhận lỗi thì lần nào cũng rất tích cực, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng sửa được gì."

 

Đôi mắt Thời Tinh khẽ dao động, giọng ngoan ngoãn đến tận cùng: "Em không cố ý đâu."

 

Trì Diệu lập tức vạch trần: "Đừng gạt ta. Rõ ràng là biết sai vẫn làm."

 

"......" Thời Tinh ngắc ngứ một hồi, rồi lại nhỏ giọng gọi: "Điện hạ..."

 

Trì Diệu thản nhiên cắt ngang: "Cũng đừng có làm nũng."

 

"............" Thời Tinh nghẹn họng, không còn lời nào, chỉ biết kéo chặt tấm chăn nhỏ trên người mình.

 

Trì Diệu đưa tay chống trán, cảm xúc dâng lên, nhưng không hẳn tất cả đều nhắm vào Thời Tinh.

 

Căn phòng rơi vào yên lặng.

 

Sau từng ấy tháng gắn bó, dẫu vẫn chưa thể đoán thấu hết tâm tư của Trì Diệu, nhưng sự ăn ý giữa họ đã hình thành. Thời Tinh linh cảm lúc này anh cần chút khoảng lặng, liền im lặng, không nói gì thêm.

 

Và quả thật, cảm giác ấy là đúng.

 

Trì Diệu lại thở ra một hơi nặng nề, nén giọng xuống, cuối cùng cũng chịu mở lời nghiêm túc: "Ta không giận, bởi vì ta thấy mình không nên giận."

 

"Còn chuyện ta không vui... chắc chẳng cần nói nhiều. Nếu em nghĩ ta thật sự vui, hẳn em đã không phải né tránh ta rồi."

 

Đôi mắt xanh biếc của Thời Tinh trong suốt, dưới ánh đèn phản chiếu như hai vũng nước trong veo, lặng lẽ nhìn anh.

 

Động lòng, Trì Diệu đưa tay khẽ chạm vào khóe mắt cậu. Bị chạm vào, Thời Tinh lại dụi mặt vào bàn tay ấy, và Trì Diệu cũng chẳng gạt ra.

 

Quan hệ chưa hẳn đã hoàn toàn hòa giải, nhưng lớp băng im lặng đã bắt đầu tan đi.

 

Thời Tinh không dám vòng vo nữa, chân thành khẽ nói: "Ngài có giận cũng chẳng sao, là em sai."

 

Nếu không phải cậu đã tự ý dùng tinh thần lực trong tình huống ấy, cũng sẽ chẳng có chuyện hôm nay.

 

Cậu đã vô tình chạm vào mấu chốt của vấn đề, nhưng bản thân lại không hề hay biết.

 

Trì Diệu nhìn người bạn đời ngơ ngác trước mặt, trong ngực nghẹn lại một luồng cảm xúc, muốn xả ra mà không thể.

 

"Dù ta thật sự không muốn thừa nhận, nhưng..." Trì Diệu hít một hơi sâu, miễn cưỡng mở miệng, "thực ra, em chẳng hề sai."

 

Thời Tinh ngẩng lên, ngạc nhiên.

 

Trì Diệu khẽ cau mày: "Đừng nhìn ta như vậy. Ta đã nói là ta không muốn thừa nhận rồi."

 

Thời Tinh đặt cằm lên đầu gối anh, ngoan ngoãn đến mức khiến Trì Diệu không thể nào giữ được vẻ cứng rắn.

 

Vốn dĩ anh không định giải thích, nhưng bị hành động lặng lẽ ấy thúc đẩy, cuối cùng đành nói tiếp: "Bởi vì em không chỉ là bạn đời của ta, mà còn là người thừa kế trực hệ hoàng thất. Trong tình huống ấy, việc em ra tay là lựa chọn đúng đắn nhất. Nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ làm như em thôi."

 

Thời Tinh là bạn đời của Trì Diệu, nhưng cậu còn mang trên vai nhiều hơn thế. Với tư cách là một trong hai người nắm quyền cao nhất đế quốc, nếu ngay cả ý thức lấy thân mình làm gương, dám liều mình che chở cho dân trong hiểm cảnh cũng không có, thì tất cả những gì anh bồi dưỡng cho Thời Tinh suốt một năm rưỡi qua sẽ trở thành vô nghĩa.

 

Nghĩ đến điểm này, Trì Diệu không chỉ thấy Thời Tinh đã trưởng thành, mà trong lòng còn dấy lên niềm an ủi thầm lặng.

 

Khi gạt bỏ hết tình riêng để đứng ở vị trí Hoàng đế của đế quốc, Trì Diệu biết mình phải nghĩ như thế. Có lẽ nếu người đó là Tất Chu, anh còn có thể bình thản kiềm nén cảm xúc hơn.

 

Nhưng hết lần này tới lần khác...

 

"Nhưng em vừa là bạn đời của ta, vừa là..." Giọng Trì Diệu khẽ hạ xuống, rất nhẹ. Anh vốn không quen bày tỏ tâm tình.

 

"...là người mà ta đã phải hạ quyết tâm thật lớn mới đưa ra khỏi Tổ Cây."

 

"Em để bản thân dấn thân vào hiểm nguy, ta làm sao có thể dửng dưng cho được."

 

Anh khép mắt một thoáng, giọng pha lẫn phức tạp: "Với tư cách người đứng đầu, ta nên thấy an lòng, thậm chí còn nên khen em. Nhưng với tư cách một con người... ta không muốn."

 

"Cho nên ta nói, ta không giận, nhưng cũng chẳng thể vui. Trong lòng ta, chỉ có một mớ cảm xúc chồng chéo, lý trí và cảm xúc va vào nhau."

 

"Điện hạ..." Nghe hết những lời ấy, Thời Tinh cảm nhận được tình yêu thấm đẫm trong từng câu, lòng mềm nhũn, vội đưa tay ôm lấy anh.

 

Nhưng Trì Diệu lại đẩy cậu ra, cau mày bực dọc: "Đừng thế. Ta chưa từng khen em đâu!"

 

Thời Tinh: "Em biết... nhưng em chỉ muốn ôm ngài một chút thôi."

 

"Không ôm."

 

"Điện hạ~"

 

Trì Diệu lại đẩy cậu ra, nhưng Thời Tinh vẫn cười ranh mãnh, rúc tới gần, gọi hết lần này đến lần khác.

 

Không rõ đến lần thứ mấy, dù mặt mày vẫn chẳng dễ chịu gì, cuối cùng Trì Diệu cũng dang tay. Rơi vào vòng ôm vừa xa cách đã lâu vừa quen thuộc ấy, Thời Tinh thấy lòng mình ấm áp an ổn.

 

Cậu thì thầm: "Điện hạ... hình như ngài rất để tâm đến em."

 

"Bỏ chữ 'hình như' đi."

 

Thời Tinh lại cười, nụ cười bật ra một cách tự nhiên, chẳng thể kiềm lại.

 

Rồi cậu dè dặt hỏi tiếp: "Thế... còn hình phạt thì sao?"

 

Trì Diệu giơ tay véo má cậu, véo đến mức cậu kêu oai oái mới chậm rãi nói: "Những cái trước thì bỏ, cái cuối cùng giữ lại."

 

Mặt Thời Tinh lập tức xị xuống: "A?!"

 

Trì Diệu không đổi sắc: "Lần nào ta cũng nói phạt, em tự nghĩ xem, ta đã thật sự phạt em cái gì chưa?"

 

Thời Tinh nghẹn lời. Quả thật, từ trước đến nay cậu chưa từng bị trách phạt nghiêm khắc nào, tất cả đều chỉ là lời nói suông.

 

Trì Diệu đưa tay đặt lên trán Thời Tinh, vẫn còn nóng sốt. Trong tình trạng này, tất nhiên chẳng thể nói đến chuyện phạt bằng thân thể được.

 

Anh thản nhiên: "Ta thấy cách này cũng ổn. Giờ cứ ghi sổ lại, đợi em qua kỳ trưởng thành rồi từ từ trả."

 

Thời Tinh sững sờ.

 

Cậu còn định phản bác, nhưng Trì Diệu không cho cơ hội, lại thản nhiên mà quá đáng: "Đúng lúc mấy lần trước cũng đều tính sổ cả. Giờ đã có cách rồi, ta với em bàn cụ thể xem thực hiện thế nào?"

 

Thời Tinh nghẹn họng, đành im re nhận số phận.

 

Một lúc sau, cậu lí nhí than: "Thế mà lần này ngài lại để mặc em lâu đến vậy..."

 

Trì Diệu nghiêm túc đáp: "Đâu có lâu. Chỉ ngày đầu thôi mà. Còn sau đó, tình hình chiến hạm ra sao, chẳng lẽ em không biết?"

 

"Em không tự đến, còn mong ai khác nghĩ hộ, rồi dành lại thời gian của ta cho em chắc?"

 

Thời Tinh lại câm lặng.

 

Trì Diệu nói chậm rãi: "Lần sau gặp chuyện như thế, đừng trốn tránh. Càng đừng nghĩ đến chuyện đổ thừa. Ta không phải người hồ đồ đến mức phân biệt không rõ đúng sai."

 

Anh ngừng một chút rồi bổ sung: "Không chỉ chuyện này, những việc khác cũng vậy. Có gì thì cứ nói thẳng, đừng né tránh." Giọng nói mang theo sự bất đắc dĩ mơ hồ.

 

Thời Tinh cố ý vặn lại: "Thế nếu em vẫn cứ trốn thì sao?"

 

Trì Diệu thản nhiên nhưng cứng rắn: "Vậy thì ta mặc kệ em. Mặc kệ cho đến khi nào em không còn hỏi mấy câu như vậy nữa."

 

"......"

 

"Em sắp giận rồi đó."

 

"Hay lắm. Không thể lần nào cũng chỉ có ta giận."

 

"?"

 

Thời Tinh sững người, ngẩng đầu lên nhìn. Trì Diệu cũng không lùi bước, ánh mắt đối diện thẳng thắn với cậu.

 

Nghiến chặt răng, Thời Tinh bật dậy, vừa yêu vừa hận, túm lấy cổ áo anh và hôn xuống.

 

Đã rất lâu rồi họ chưa từng thân mật như vậy.

 

Về sau, đúng như câu Nhĩ Nhã thường nói, vợ chồng đầu giường cãi vã, cuối giường làm hòa.......

 

Trì Diệu vốn đã thiếu ngủ, sau một trận náo loạn lại ôm Thời Tinh ngủ một mạch đến tận bữa tối.

 

Đến bữa, Thời Tinh cả người rã rời. Nhĩ Nhã nhìn cậu hồi lâu, rồi ghé giọng chỉ đủ hai người nghe:
"Cách này cũng được."

 

"?" Thời Tinh ngơ ngác.

 

"Dạo này em cần bổ sung tinh thần lực. Trì Diệu cấp bậc cao, hấp thu từ ngài ấy cũng ổn."

 

"......" Tai cậu đỏ bừng, vội gắp thức ăn cho thầy để chặn lời tiếp theo.

 

Khi tình hình đã tạm ổn, lịch sinh hoạt của Trì Diệu trở lại đều đặn, hai người lại dọn về ở chung. Nhưng Thời Tinh vẫn cứ âm ỉ sốt nhẹ, ngày này qua ngày khác chẳng dứt.

 

Nhĩ Nhã chỉ đành giải thích: "Lần trước cũng thế thôi, biển tinh thần đang trong giai đoạn phát triển. Không có cách nào cả, chỉ cần chú ý chăm sóc là ổn."

 

Đo lại thân nhiệt, thấy Thời Tinh lơ mơ thiếu sức, Nhĩ Nhã biết chỉ còn cách chờ đợi. Nhưng Trì Diệu thì chẳng thể ngăn nổi lòng thương xót.

 

Chỉ là chưa đến mấy ngày sau, cuối cùng hướng đi của bầy tinh thú trên hành tinh kia đã được xác định.

 

Phí Sở mang bản đồ vệ tinh về, Thời Tinh cũng có mặt trong cuộc họp. Toàn bộ các sĩ quan đều nhức đầu.

 

"Vậy lấy hành tinh này làm ranh giới, bên này thuộc Quân đoàn số 4, bên kia là Quân đoàn số 3."

 

"Chúng kéo về chỗ đóng quân của Quân đoàn số 3 rồi sao?" Trì Diệu kết luận.

 

Phí Sở gật đầu: "Đã liên lạc ngay với Lục Lê, bảo họ chuẩn bị sẵn sàng ứng chiến."

 

Lão tướng Trang Nguyên Nhân phân tích: "Có lẽ vì chúng ta chọn hướng Quân đoàn số 4, nên tinh thú không tiếp tục bám theo. Đám tinh thú truy đuổi lúc đầu đều đã bị tiêu diệt, mà loài này vốn mạnh h**p yếu. Phía không gian này treo lơ lửng quá nhiều xác tinh thú, bầy kéo đến sau nhìn thấy thế, lại không xác định được hướng của Thời Tinh, tự nhiên sẽ đổi đường. Còn bầy tràn về phía nơi đóng quân của Quân đoàn số 3 thì dọc đường chẳng gặp trở ngại gì, nên có khả năng càng lúc càng nhiều, mới dẫn tới tình thế hiện tại."

 

Trì Diệu liếc lại bản đồ vệ tinh. Nguyên nhân đã rõ, điều anh quan tâm không phải là vì sao, mà là phải đối phó thế nào.

 

Anh quét mắt một vòng: "Các ngươi nghĩ bây giờ nên làm gì?"

 

Tất Chu ngồi bên xen vào: "Quan sát thêm hai ngày. Nếu cần thì chúng ta sẽ tới chi viện?"

 

Trì Diệu không đáp, hiển nhiên chẳng hài lòng.

 

Ánh mắt Thời Tinh lóe sáng rồi khẽ cúi xuống, mở miệng: "Trực tiếp qua chi viện thôi. Số lượng tinh thú quá nhiều. Nếu tuyến phòng thủ biên giới bị khoét một lỗ hổng, bầy phía sau lại dồn lên, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Nhất là dạo gần đây, các tuyến phòng thủ ở biên giới vẫn đang được điều chỉnh."

 

Đích đến ban đầu vốn là hành tinh trú quân của Quân đoàn số 4, nay đổi thành Quân đoàn số 3, về bản chất cũng chẳng khác gì nhau.

 

Dù trong lòng không muốn gặp lại Lục Lê, nhưng Thời Tinh hiểu rõ lúc này Lục gia đang trấn thủ biên giới, không thể vì chút chuyện cá nhân mà để cả Quân đoàn số 1 bỏ qua quyết định sáng suốt nhất. Quân đoàn số 3 không chỉ có vài người của Lục gia.

 

Những chuyện đã qua, hãy để chúng trôi vào quá khứ.

 

Cậu vẫn còn phát sốt, người không muốn thấy thì chỉ cần không gặp là được.

 

Quả nhiên, Trì Diệu lên tiếng: "Ý của ta cũng vậy."

 

Tất cả sĩ quan đều không có dị nghị.

 

Đội ngũ nhanh chóng đổi hướng, toàn bộ hạm đội trong vòng nửa canh giờ đã hoàn thành việc điều chỉnh.

 

Toàn tốc tiến lên, hai ngày sau, mẫu hạm của Quân đoàn số 1 đã đáp xuống hành tinh trú quân nơi biên giới của Quân đoàn số 3.

 

Khí hậu ở đây lạnh lẽo, gió cát mịt mù.

 

Người Lục gia đang đóng ở biên giới cùng các sĩ quan cao cấp của Quân đoàn số 3 đều ra nghênh đón.

 

Thời Tinh vẫn còn sốt, không chịu nổi gió lạnh, nên khoác một chiếc áo choàng, mũ trùm kéo cao che kín.

 

Lục Luật đứng tận cuối hàng. Chức vị của hắn không đủ để chen lên trước.

 

Lúc đầu cũng chẳng để ý, nhưng khi phát hiện dáng người quen thuộc kia, hắn càng nhìn càng không kìm được muốn xác nhận gương mặt dưới mũ choàng.

 

Ánh mắt không chút kiêng kỵ, nhìn quá lâu. Bất chợt, một luồng áp chế tinh thần khủng khiếp đè xuống.

 

Toàn thân Lục Luật run rẩy, mồ hôi túa ra, tim đập loạn nhịp, cố gắng đến tột cùng mới không quỳ sụp xuống.

 

Ngay khi áp lực kia thu về, trong đám đông, ánh mắt của Bệ hạ thoáng lướt ngang hắn.

 

Chỉ một cái đối diện ngắn ngủi.

 

Hít thở dồn dập, đến lúc này Lục Luật mới chợt bừng tỉnh. Thì ra Bệ hạ cho rằng hành vi của hắn đã vượt lễ độ, nên ngài cố ý gõ một hồi cảnh cáo cho hắn.

 

-----------------------

Bình Luận (0)
Comment