Cơn uể oải khi vừa tỉnh biến mất trong thoáng chốc, Trì Diệu lập tức gọi Nhĩ Nhã cùng đội y tế đến.
Nhiệt kế điện tử đặt sẵn bên giường, vừa đo lên trán Thời Tinh, con số hiển thị đã hoàn toàn trùng khớp với cảm giác của anh.
Sốt cao.
"Điện hạ..." Vừa cất tiếng gọi, Thời Tinh liền phát hiện cổ họng mình đã khàn đặc.
Cậu đưa tay xoa trán, không phải lần đầu gặp phải tình huống này. Từ khi bước vào kỳ trưởng thành, thân thể dường như trở nên đặc biệt yếu ớt, hết tình trạng này lại tới tình trạng khác.
Khẽ nhắm mắt, cậu gượng cười, nửa đùa nửa thật: "Lại làm mọi người phải lo rồi."
"Nhưng chắc cũng không sao, chẳng phải trước nay vẫn hay sốt đó thôi. Có lẽ biển tinh thần đang phát triển, qua giai đoạn này thì sẽ ổn."
Vài chữ cuối, giọng cậu khàn hẳn đi, yếu ớt đến mức gần như chỉ còn hơi thở.
Trì Diệu thoáng dừng, trong mắt hiện lên nét phức tạp. Nghe ra ẩn ý an ủi trong lời nói của cậu, anh chỉ thấp giọng: "Khó chịu thì đừng gắng nói nữa."
Chưa chờ Thời Tinh trả lời, hắn lại hỏi: "Có muốn uống chút nước không?"
Cậu cảm nhận một chút, đúng là khát thật. Nhưng nghĩ đến hình tượng, Thời Tinh còn hỏi ngược lại: "Trước khi bác sĩ đến, em có thể rửa mặt qua được không?"
...
Khi Nhĩ Nhã cùng y tá và những người trên mẫu hạm vội vã chạy đến, Trì Diệu đã thay xong quần áo, còn Thời Tinh thì ngồi ngay ngắn, ngoan ngoãn chờ kiểm tra.
Ai ngờ kết quả lại không giống với vô số lần sốt trước đó.
"Điện hạ, biển tinh thần của tiểu Điện hạ... có chút bất thường."
Lời bác sĩ vừa thốt ra, cả phòng lập tức đổ dồn ánh nhìn về phía ông ta. Bị những tầm mắt đè ép đến rùng mình, ông ta nuốt khan một cái, rồi nghe thấy giọng Trì Diệu lạnh băng vang lên: "Bất thường chỗ nào?"
Có lẽ trong lòng vốn đã chất chứa bất an, cũng có lẽ giai đoạn Thời Tinh đang trải qua quá nguy hiểm, Trì Diệu hiếm khi mất đi sự tự chủ, buột miệng hỏi thêm một câu: "Có phải biển tinh thần đang hoạt động quá mức không?"
Vừa dứt lời, anh liền chợt nhận ra mình đang dẫn dắt bác sĩ theo hướng mình muốn nghe. Đó chẳng qua là một giả định... một tình huống anh còn có thể chấp nhận được.
Trong khoảnh khắc mọi người còn chưa kịp phản ứng, Trì Diệu nhắm mắt lại, rất nhanh chỉnh giọng: "Đừng để ý đến ta, cứ nói thẳng tình hình."
Những câu hỏi dồn dập khiến bác sĩ cũng có phần ngơ ngác.
Nhĩ Nhã sốt ruột, thấy mãi không ra kết quả, liền mất kiên nhẫn, thẳng tay giật lấy báo cáo trong tay ông ta.
Hai giọng nói vang lên gần như cùng lúc
Bác sĩ: "Biển tinh thần của Tiểu Điện hạ dường như không ổn định." Nhĩ Nhã thì thẳng thừng hơn: "Năng lượng hỗn loạn rồi."
Cô ngẩng đầu, dứt khoát: "Nhường chỗ, tôi sẽ trực tiếp kiểm tra biển tinh thần của Tinh Tinh."
Mọi người lập tức tránh ra. Nhĩ Nhã đưa tinh thần lực dò vào, thử một lần rồi lại một lần, hàng mày càng lúc càng nhíu chặt, như đang phân biệt điều gì đó.
"Thế nào rồi?"
Phí Sở không nén được liền hỏi.
Đổi lại là tiếng gắt gỏng: "Suỵt! Đừng làm ồn."
Phí Sở lập tức im bặt.
"Cái tình trạng này rốt cuộc là sao?" Nhĩ Nhã hỏi: "Em có cảm giác gì đặc biệt không?" Câu hỏi hướng về Thời Tinh.
"Không có sức, rất mệt." Cậu đáp.
"Chị hỏi là biển tinh thần, khi không chủ động kiểm tra, em có cảm thấy khác thường gì không?"
Thời Tinh lặng lẽ cảm nhận, rồi khẽ lắc đầu.
"Ngài cũng thử xem đi." Nhĩ Nhã quay sang Trì Diệu.
Trì Diệu bước lên, nghe cô kết luận: "Biển tinh thần đúng là hoạt động mạnh hơn bình thường, nhưng vẫn chưa vượt quá giới hạn."
Trì Diệu gật đầu: "Ừ."
"Nhưng sao ta lại thấy... hình như cũng không tệ lắm?"
Nhĩ Nhã đáp: "Ngài chờ thêm một chút đã."
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Trì Diệu cũng khẽ thốt lên một tiếng kinh ngạc: "...?"
"Có quy luật," anh nói "cứ mỗi hai lần biển tinh thần tiến hành một vòng lặp rất nhỏ, thì dao động này lại xuất hiện một lần."
Chẳng bao lâu, anh lại xác nhận thêm: "Đúng vậy."
Nhĩ Nhã trầm giọng: "Quan trọng là, mỗi lần cường độ đều không giống nhau."
Trì Diệu lặng lẽ cảm nhận, thở ra một hơi dài rồi gật đầu lần nữa: "Ừ."
Nhĩ Nhã bóp trán, phân tích: "Là phát sinh từ tầng ngoài biển tinh thần. Nhưng tầng ngoài xưa nay vẫn luôn trơ lì, chưa từng có bất kỳ dị động nào ảnh hưởng đến tần suất lặp lại cả."
Đúng vậy, chính vì năng lượng tầng ngoài biến đổi, toàn bộ nhịp lặp của biển tinh thần Thời Tinh đều bị tác động. Điều đáng nói là, năng lượng này dường như chưa có một quy luật cố định nào, cho nên...
Chợt nghĩ ra điều gì, Nhĩ Nhã liền bảo bác sĩ mang thiết bị tới đo lại. Quả nhiên, giữa hai lần dao động của tầng ngoài, số liệu hiển thị vẫn giống hệt như trước.
Nhìn dữ liệu, Phí Sở thốt lên: "Vậy có phải... tầng ngoài kia sống lại rồi không?"
Một câu nói khiến Trì Diệu và Nhĩ Nhã đồng loạt ngẩng đầu nhìn sang. Bị hai ánh mắt chăm chú ấy dán chặt, Phí Sở thấy khó hiểu, líu ríu: "Các người sao vậy, nếu cách nói không ổn thì ta đổi lại cũng được mà..."
Không cần nhìn chằm chằm như thế chứ, cứ như dọa người ta vậy.
Nhĩ Nhã chẳng buồn để ý, chỉ khẽ lẩm bẩm: "Sống lại rồi..."
Rồi đột ngột quay sang hỏi bác sĩ: "Ta nhớ là trẻ con, trước ba tuổi, biển tinh thần vốn chưa có tần suất lặp lại, đúng không?"
Bác sĩ gật đầu: "Đúng vậy. Trẻ con trong Đế quốc, giai đoạn này biển tinh thần vẫn chưa phát triển hoàn chỉnh."
Nói cách khác...
Nhĩ Nhã dường như chợt nhớ ra điều gì, vừa tính toán vừa lẩm bẩm: "Trước đây tiếp xúc với tinh thú biến dị còn ít, lần gần nhất là hai tháng trước. Gần đây lại gặp phải biến dị cấp D hiếm thấy..."
Phí Sở liếc nhìn Phù Thanh, Phù Thanh lập tức hỏi: "Chị Nhĩ Nhã, rồi sao nữa?"
Nhĩ Nhã không đáp, nhưng Trì Diệu đã hiểu. Anh đưa tay đặt lên trán Thời Tinh. Cậu ngoan ngoãn cúi đầu để anh dễ dàng kiểm tra.
Vẫn nóng rực.
Trì Diệu giải thích thay: "Ý cô ấy là, có lẽ tình trạng này chưa hẳn là bất thường. Biển tinh thần của Thời Tinh từ khi sinh ra tầng ngoài, có lẽ cũng cần trải qua quá trình giống tầng trong: đầu tiên là thành hình, sau đó mới có tần suất lặp lại riêng."
Đúng như cách Phí Sở gọi, "sống lại".
Nhĩ Nhã lại lắc đầu: "Nhưng vấn đề là cậu ấy đang khó chịu, tần suất lặp lại cũng chẳng ổn định, chắc chắn vẫn có điểm bất thường."
Phí Sở lên tiếng: "Có thể do giai đoạn trưởng thành chuyển tiếp chăng?"
Anh nhớ rõ, Nhĩ Nhã từng nói Thời Tinh rất có thể sẽ vượt liền một lúc cả hai giai đoạn của kỳ trưởng thành.
Nhĩ Nhã phản bác: "Nếu vậy thì sao không phải ngay ngày đầu đã phát tác? Sốt nhẹ đã kéo dài mấy hôm, sao cứ phải đúng hôm nay? Với lại gần đây, cậu ấy đâu có hấp thu thêm năng lượng nào khác."
Những câu hỏi này, Phí Sở không có lời giải.
Trong Đế quốc, chỉ có một mình Thời Tinh đặc biệt đến thế - cấp bậc cực cao, lại mang hai thiên phú.
Không ai biết câu trả lời.
Hiện giờ, họ chỉ có thể tiếp tục quan sát.
Đến trưa, nhiệt độ cơ thể Thời Tinh vẫn tăng dần, còn biển tinh thần thì không những chưa ổn định mà tần suất lặp lại càng lúc càng rối loạn.
Không khí căng thẳng bao trùm, ai nấy đều nín thở dõi theo.
Thời Tinh tuy vẫn còn gắng gượng hoạt động, nhưng hầu như chẳng làm nổi việc gì, đầu óc trì trệ, chỉ theo bản năng muốn dựa sát bên Trì Diệu, trở nên bám dính lạ thường.
Ngày hôm ấy, Trì Diệu không ra ngoài xử lý quân vụ. Buổi sáng, anh cho các sĩ quan đến mẫu hạm họp, buổi chiều thì ở cạnh Thời Tinh không rời nửa bước.
Đến lúc hấp thu năng lượng thường lệ, Nhĩ Nhã để ý thấy Thời Tinh cầm tinh khoáng đỏ trong tay. Ban đầu cô không mấy chú ý, đến khi ngẩng khỏi máy liên lạc mới phát hiện điểm khác lạ.
Cô tiến lại gần, thay nửa khối tinh thạch trong tay Thời Tinh bằng một khối mới nguyên. Lặp đi lặp lại hai, ba lần, Nhĩ Nhã cuối cùng khẳng định: "Tinh Tinh, tốc độ hấp thu tinh thạch đỏ của em đã chậm lại rồi."
Sự thay đổi này rất khó nhận thấy, ngoài Nhĩ Nhã, Trì Diệu và Thời Tinh thì gần như không ai phát giác.
Sau giờ nghỉ trưa, y tá lại ghé qua kiểm tra. Thời Tinh ngồi dựa vào Trì Diệu, vừa xem tinh võng giải trí. Lạ thay, nhiệt độ lần này không tăng nữa mà giữ nguyên.
Nhĩ Nhã cảm giác đã chạm tới chút manh mối. Tuy chưa tìm ra then chốt, nhưng trực giác cho cô biết, câu trả lời hẳn đã ở rất gần.
*
Trong khi đó, Lục Luật mấy hôm liền tìm cách tiếp cận mẫu hạm của hoàng thất, song vẫn chẳng thành công. Một phần do bản thân không có nhiều thời gian rảnh, phần khác là vì xung quanh mẫu hạm, hàng ngũ binh lính bảo được bố trí dày đặc đến bất thường.
Anh luôn có cảm giác, số lượng người canh giữ ở đó đã vượt xa mức bình thường.
Cảm giác ấy của hắn không hề sai.
Có hai lý do: thứ nhất là vì tình trạng Thời Tinh vốn không ổn; thứ hai là bởi lời nhắc nhở của Lục Lê. Xét đến việc dạo gần đây Thời Tinh trở nên đặc biệt nhạy cảm với tinh thần lực, Phí Sở và Phù Thanh bàn bạc rồi quyết định: tuyệt đối không cho bất kỳ dã thú nào mang thú hạch đến gần mẫu hạm. Biện pháp cụ thể là tăng thêm lớp người bảo vệ xung quanh.
Ngày hôm đó, Lục Luật rốt cuộc cũng tìm được cơ hội, chẳng báo cho ai biết, liền lén rời khỏi đội huấn luyện.
Khi hắn tiến gần đến mẫu hạm, đúng lúc tinh thần lực của Thời Tinh vô thức tản ra lần nữa, cậu chợt mở mắt.
Trì Diệu lập tức lên tiếng trước cả Thời Tinh: "Xung quanh có thứ gì xâm nhập, Phù Thanh, đi kiểm tra đi."
Phù Thanh vừa mới nhận lệnh còn chưa kịp bước đi, thì đã nhận được liên lạc từ trung tướng Lục Lê. Hắn báo rằng khu rừng gần đó vừa xuất hiện dị động, ở điểm đóng quân phát hiện dấu vết thú ngoại lai, lập tức thông tin cho Quân đoàn số 1, mong họ nhanh chóng tăng cường tuần tra, tránh để động vật bản địa lọt vào làm hỏng thân hạm.
Với thông tin như thế, Phù Thanh dĩ nhiên phải tiến hành một vòng kiểm tra kỹ lưỡng.
Vậy nên, chưa đầy mười phút sau, anh ta liền chạm mặt ngay Lục Luật đang lén lút tiến đến.
Phù Thanh nhìn hắn thấy quen quen, nhưng lại không nhớ đã gặp ở đâu.
Ngược lại, đồng tử của Lục Luật chấn động kịch liệt.
Phù Thanh không nhớ, nhưng hắn thì nhớ rõ. Đây chính là sĩ quan cận vệ cung điện hoàng gia từng thay Thời Tinh dạy dỗ hắn ở Tổ Cây.
Trong đầu hắn, mọi mảnh ghép lập tức khớp lại: cận vệ hoàng thất, Thiếu tướng, Thời Tinh... Bệ hạ...
Trong khoảnh khắc, cảm xúc dâng trào khiến Lục Luật không thể kiềm chế, vừa mở miệng đã muốn hỏi thẳng Thời Tinh đang ở đâu.
Chưa kịp để hắn mở miệng, tinh thần lực của Phù Thanh đã bất ngờ áp xuống, mạnh mẽ ép hắn quỳ rạp xuống đất.
Cách xử lý này, hệt như lần ở Tổ Cây trước kia.
Phù Thanh nhíu mày, lạnh giọng: "Ngươi thuộc đội nào? Không ai dặn sao? Mẫu hạm của các Điện hạ, kẻ lạ không được phép tự tiện bước vào."
*
Sau khi Phù Thanh rời đi, Thời Tinh liền đo lại thân nhiệt, lần này nhiệt độ vẫn tăng, nhưng biên độ khá nhỏ.
Nhĩ Nhã cầm khối tinh thạch Hồng mà Thời Tinh vừa hấp thu một nửa, đang chau mày suy nghĩ, bỗng bắt gặp bàn tay cậu và Trì Diệu đang đan chặt vào nhau. Trong khoảnh khắc, tựa như được khai sáng, mảnh ghép cuối cùng trong đầu cô lập tức ghép lại.
Cô thả tinh thần lực ra cảm nhận, sau khi được xác nhận, mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhĩ Nhã nghiêm túc nói: "Không phải chuyện bậy bạ, mà là một câu hỏi chính đáng."
Trì Diệu: "Nói đi."
Nhĩ Nhã: "Hai người bình thường không có thói quen ngủ trần chứ? Lúc nào cũng mặc đồ ngủ nghiêm chỉnh phải không?"
Trì Diệu: "......"
Thời Tinh: "......"
Phí Sở nhịn không được chen vào: "Chị chắc đây không phải câu hỏi b**n th** đấy à?"
Nhĩ Nhã bực mình liếc hắn một cái.
Trì Diệu vẫn trả lời: "Đúng vậy, chúng tôi đều mặc đồ ngủ, không có thói quen đó."
Nhĩ Nhã thở hắt ra, chỉ vào đôi bàn tay đang nắm chặt của hai người, rồi đặt khối tinh thạch Hồng vào tay Trì Diệu:
"Được rồi, bí ẩn đã được giải."
"Đang trong giai đoạn chuyển tiếp, Thời Tinh cần năng lượng cấp cao dễ chuyển hóa, còn loại cấp thấp thì cậu ấy đã hấp thu đủ rồi."
"Lẽ ra ngay ngày thứ hai trên chiến hạm là phải sốt cao rồi, nhưng kéo dài thêm được mấy hôm là vì khi đó có tinh thú đuổi theo. Tinh Tinh đã hấp thu tinh thần lực từ mấy con tinh thú còn sống. Tuy cấp bậc không cao, nhưng cũng có đến sáu con, nên mới cầm cự được thêm vài ngày."
"Tốc độ hấp thu tinh thạch Hồng chậm lại, là vì năng lượng cùng loại đã nạp đủ, giờ cơ thể cần loại khác."
"Còn buổi chiều nhiệt độ giảm chậm lại, là do thân thể bên ngoài đang hấp thu tinh thần lực của ngài để xoa dịu."
Chưa để mọi người kịp tiêu hóa, Nhĩ Nhã đã mở miệng dặn: "Nào, em thử chủ động hấp thu tinh thần lực của Điện hạ xem."
Thời Tinh làm theo, tốc độ hấp thu nhanh hơn hẳn thường ngày. Vừa vào đến biển tinh thần, dòng tinh thần lực lập tức tan biến không tung tích.
Cậu nhìn bàn tay mình hồi lâu, mới chắc chắn nói: "Cảm giác rất tốt."
Mọi người lại đồng loạt nhìn về phía Nhĩ Nhã.
Trì Diệu thận trọng: "Nhưng tất cả vẫn chỉ là suy đoán thôi."
Nhĩ Nhã vỗ tay, đứng dậy, cả người nhẹ nhõm hẳn: "Đúng, là suy đoán. Nhưng có thể kiểm chứng mà. Chúng ta vẫn còn một con tinh thú cấp SS đúng không?"
Còn một con cấp S nữa, nhưng đương nhiên không bằng con kia.
Hiểu ra điều gì đó, Trì Diệu cũng ngồi thẳng dậy: "Ý cô là...?"
"Đúng vậy, muốn xác nhận thì thử ngay. Để Thời Tinh hấp thu tinh thần lực của nó, xem cơ thể có biến đổi thế nào."
Trì Diệu gật đầu đồng ý.
Các quan phụ trách của Quân đoàn số 1 nhanh chóng hành động.
Thời Tinh vốn định từ từ, nhưng có lẽ vì đang trong giai đoạn chuyển tiếp, tinh thần lực khó mà khống chế.
Chỉ một cái hấp thu từ xa, trong nháy mắt, con tinh thú đã nổ tung thành máu thịt tan nát.
Thể trạng vốn không tốt, Thời Tinh cũng ngơ ngác choáng váng, hấp thu xong, cậu cần thêm thời gian để cảm nhận sự thay đổi.
Mọi người vẫn còn ở trên chiến hạm giam tinh thú, chưa rời đi. Phí Sở đã dựng sẵn màn chắn tinh thần lực.
Phù Thanh vắng mặt, Tất Chu lập tức dựng thêm một tầng màn chắn thứ hai.
Trong lúc đó, Phí Sở lấy làm lạ: "Phù Thanh sao mãi chưa quay về? Chẳng lẽ thật sự chạm mặt dã thú bản địa rồi?"
Chưa đầy nửa giờ sau, biển tinh thần của Thời Tinh trong cảm ứng của Nhĩ Nhã và Trì Diệu đã ổn định hơn nhiều.
Đây là tín hiệu đáng mừng, nhưng cũng khiến Nhĩ Nhã không khỏi nhíu mày.
Nếu như trong giai đoạn vượt cấp mà tình trạng của Thời Tinh cứ tiếp diễn thế này, bình thường thì sốt nhẹ, hễ có biến động liền sốt cao- thì Nhĩ Nhã lo rằng lần tới, khi phản ứng xuất hiện, sẽ khó lòng xác định được nguyên nhân kịp thời.
Nhưng đó là chuyện sau này. Lúc này, điều cần thiết là đáp ứng nhu cầu của Thời Tinh.
"Cảm thấy sao rồi?" Tất cả ánh mắt đều dồn về phía cậu.
Thời Tinh hơi ngượng, song vẫn thành thật đáp: "Rất tốt, rồi... rồi thì..."
Trì Diệu nhướng mày: "Rồi thì sao?"
"... Có thể cho em thêm vài con nữa không?"
Biển tinh thần đang biến đổi khiến Thời Tinh cảm nhận rõ rệt sức mạnh cuồn cuộn trong tinh thần lực tươi mới chứa trong tinh thú và thú hạch.
Loại năng lượng ấy, tinh thạch tuyệt đối không thể sánh bằng.
Khi chưa biết thì còn đỡ, nhưng một khi đã nếm trải, biển tinh thần liền rạo rực, kêu gào không đủ, thôi thúc cậu phải hấp thu thêm.
Phải hấp thu thêm nguồn năng lượng sống động ấy.
Lời suy đoán của Nhĩ Nhã nhờ thế được chứng thực. Trì Diệu cũng thở phào, tảng đá trong lòng anh rốt cuộc buông xuống.
Đây chẳng phải lần đầu Thời Tinh nói như vậy, nên với Trì Diệu, tinh thú vốn không phải vấn đề gì khó giải quyết.
"Hôm nay đã muộn rồi, mai chuẩn bị xong, cứ để Quân đoàn số 3 thả trước vài con tinh thú cấp thấp vào."
Chưa kịp để Thời Tinh lên tiếng, Phù Thanh -người biến mất đã lâu - rốt cuộc cũng quay lại.
Phí Sở tinh mắt, vừa thấy anh bước qua cửa khoang liền hỏi ngay: "Đi đâu mà lâu thế? Quanh đây thật sự có thứ gì à?"
Anh vốn là người phụ trách phòng thủ cho mẫu hạm, nên phải gặng hỏi cho rõ. Một câu ấy khiến tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Phù Thanh.
Phù Thanh khoát tay: "Có gì đâu, chẳng có dã thú nào cả, chỉ tóm được một binh sĩ tò mò quá mức thôi."
Thời Tinh nghe vậy liền hiểu ngay là ai.
"Chắc chưa từng thấy Quân đoàn số 1 xuất quân, nên mới lén lại gần xem."
"Ở Đế Đô loại chuyện này không hiếm, thân mẫu hạm của ta lại dùng công nghệ tối tân nhất, lính tráng nào chẳng muốn tới gần mà ngó."
Phí Sở gật gù, thừa nhận đúng là chuyện thường gặp. "Vậy xử lý thế nào?" anh hỏi tiếp.
"Cách cũ thôi, vừa cho người áp giải về Quân đoàn số 3 rồi."
Thời Tinh tò mò, không nhịn được chen vào: "Cách cũ... là gì?"
Phù Thanh cười phớ lớ, chẳng coi là việc gì to tát: "Thằng nhóc con ấy mà, đánh cho một trận rồi giải về, thế là xong."
... Đánh, đánh một trận?!
Nhớ lại cảnh vừa rồi, Phù Thanh bật cười: "Chắc mới nhập ngũ, chưa hiểu quy củ, giữa chừng còn định cầu xin tha nữa cơ. Nhưng ta lười nghe, chỉ muốn giải quyết nhanh gọn."
"Nói thật, cấp bậc của nó cũng chẳng thấp. Ban đầu chỉ tính dọa một chút, ai ngờ giãy giụa dữ quá, đành phải đánh gục luôn."
Thời Tinh định mở miệng rồi lại ngập ngừng, do dự chẳng biết có nên nói hay không.
Rốt cuộc, sau câu hùa đầy khí thế của Phí Sở: "Trong quân đội, mấy thằng nhóc con kiểu này phải cho ăn đòn mới nhớ!", cậu chỉ đành im lặng, ngậm miệng không nói thêm gì nữa.