Sau khi báo cáo tình hình phòng ngự, Phù Thanh liền thuận miệng hỏi đến sức khỏe của Thời Tinh.
Biết được tình trạng hiện tại của cậu, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Thân thể Thời Tinh vốn không ổn, nên lòng ai cũng treo lơ lửng.
Chợt nghĩ tới điều gì, Phù Thanh nói: "Đã vậy thì sáu con tinh thú cấp A kia còn có tác dụng, hẳn con cấp S kia cũng sẽ có hiệu quả chứ? Có cần hấp thu cùng lúc không?"
Hai con tinh thú được nhốt riêng biệt, con còn lại ở trên một chiến hạm khác.
Nhắc đến con đó, chưa kịp để mọi người mở miệng, Nhĩ Nhã đã lên tiếng trước: "Không vội. Tinh Tinh vừa mới hấp thu một con cấp SS, để an toàn thì cứ theo dõi thêm một đêm đã. Nếu không có gì bất ổn, con kia đưa cho tôi làm tài liệu giảng dạy."
Phí Sở trố mắt:"Hả? Lại tài liệu nữa sao?!"
Anh cau mày: "Chị à, đây đâu phải tinh cầu đóng quân của chúng ta, mà là hành tinh chính của Quân đoàn số 3 đó!"
Nhĩ Nhã nhìn thấu điều Phí Sở nghĩ, liền giải thích: "Yên tâm, không phải để huấn luyện phối hợp gì đâu, chỉ là cho Tinh Tinh tập luyện thôi."
Nói rồi, cô nghiêng đầu nhìn Thời Tinh, hất cằm ra hiệu: "Này, năng lực em vẫn chưa dùng thành thạo phải không?"
Thời Tinh gật đầu thừa nhận.
Nhĩ Nhã mỉm cười: "Vậy là được rồi, vừa hay lấy con tinh thú kia làm bài tập. Tập nhiều rồi ắt sẽ quen tay thôi."
Trì Diệu liếc nhìn thời gian rồi hỏi: "Tinh Tinh, em còn thấy khó chịu không?"
Thời Tinh siết tay rồi buông ra, đáp thật lòng: "Cơ thể đã có chút sức lực rồi ạ."
"Vậy thì chúng ta quay về mẫu hạm trước thôi." Trì Diệu nói, rồi dặn dò: "Phù Thanh, cho người dọn sạch đống tinh thú nát vụn này."
Phù Thanh giơ tay làm dấu OK.
*
Tại chỗ ở của Lục Lê trong Quân đoàn số 3, ngoài mệnh lệnh vây quét tinh thú vừa được Bệ hạ gửi về, còn có cả người em trai bị đánh ngã trở về, Lục Luật.
Nhìn gương mặt xanh tím từng mảng của em, Lục Lê chỉ biết khoanh tay, khẽ lắc đầu.
Cấp dưới lập tức hỏi: "Có cần chúng ta sang bên Quân đoàn số 1 chào hỏi một tiếng, tiện thể báo rõ thân phận của tiểu thiếu gia không?"
Lục Lê cười nhạt: "Báo rõ làm gì?"
Không đợi ai đáp, anh đã nói tiếp: "Không cần, thế này càng hay. Những sĩ quan theo bên Bệ hạ, hoặc là thực lực xuất chúng, hoặc là xuất thân từ thế gia sĩ quan ở Đế Đô. Đổi lại là người của quân đoàn khác, chưa chắc đã dám đánh một tên lính không rõ lai lịch đâu."
Trận đòn này, hoàn toàn là Lục Luật tự mình rước lấy.
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của cấp dưới, Lục Lê lại bình thản: "Ăn đòn một trận cũng hay, ta cũng đang cần có người dạy cho nó biết điều."
Ngăn Văn Hi định ra tay trị liệu, anh chỉ bảo người đưa Lục Luật xuống dưới, khi nào tỉnh thì gọi.
Đến tối, Lục Luật dần tỉnh lại. Cử động một chút đã thấy toàn thân đau nhức.
Trong lúc còn liên tục rít lên vì đau, hắn cố ngồi dậy, vung thử bàn tay, thấy tê dại và mỏi nhừ. Mãi sau mới phát hiện lúc trước hình như còn bị trật khớp, thử xoay cổ tay, mới nhận ra đã có người giúp mình nắn lại.
"Dậy rồi à."
Giọng nói lạnh lùng vang lên ngay bên cạnh, khiến hắn giật nảy mình.
Khi ánh đèn bật sáng, Lục Luật mới thấy anh trai ngồi ngay bên giường.
"Anh làm em hết hồn!" Lục Luật vỗ ngực.
Lục Lê thản nhiên: "Muốn xem em có biết đau, có bị dọa hay không thôi. Xem ra mấy sĩ quan của Quân đoàn số 1 vẫn còn nể tình, chưa ra tay nặng lắm."
Nhớ lại chuyện mình trốn khỏi hàng ngũ tập luyện ban chiều, Lục Luật liền cứng họng.
Quả nhiên, Lục Lê nói tiếp: "Giỏi nhỉ, bảo về Đế Đô thì không chịu. Ngoài kia tinh thú ùn ùn, ở lại thì chẳng chịu lo rèn luyện. Em định làm gì đây?"
Ngay sau đó, giọng anh bỗng nghiêm lại: "Tự tiện tiếp cận mẫu hạm của hoàng thất, em có biết theo quân quy sẽ bị xử lý thế nào không?"
Lục Luật im thin thít.
Lục Lê nói: "Theo điều lệ thì phải giam lỏng vài ngày. Họ sẽ cử người tới điều tra mục đích của em. Nhẹ thì viết tường trình, nặng thì viết kiểm điểm và chịu hình thức kỷ luật."
"Người đưa em về nói sĩ quan của họ đã dạy dỗ xong, phần còn lại để anh xử lý. Em nghĩ mình nên bị giam mấy ngày?"
Lục Luật run rẩy, van xin: "Anh..."
Lục Lê tưởng cậu sẽ nói gì, nhưng cậu vừa gọi rồi lại im bặt. Rõ ràng, chuyện giữa cậu và Thời Tinh là thứ cậu không định chủ động nhắc tới.
Hai anh em im lặng đối diện nhau một lúc. Bên ngoài có người gõ cửa báo cáo về việc bố trí vây săn cho ngày mai. Sau khi nghe xong, Lục Lê đứng lên đi kiểm tra.
"Biển tinh thần của em đã được chữa ổn rồi," anh nói trước khi rời. "Mẹ cũng đã gửi hồ sơ của em vào học viện quân sự số 1, và họ cũng đã nhận."
Lục Luật thấy mặt mình bỗng nhiên tái mét, muốn nói gì đó nhưng bị anh ngắt lời: "Còn một thời gian nữa mới khai giảng. Nếu em ngoan ngoãn, anh sẽ để em ở lại tới khi dọn xong vụ tinh thú."
"Sắp tới Quân đoàn số 3 sẽ thay phiên đóng quân với Quân đoàn số 5, nên không chỉ em mà cả anh và Văn Hi cũng không ở đây lâu được."
Anh nghiêm dặn: "Nếu em vẫn tiếp tục bỏ đi lung tung, lần sau ai đưa em về, anh sẽ làm như mẹ nói. Cho em ăn một trận đến ngất rồi mới đưa về Đế Đô."
"Nếu em còn ý kiến gì thì hôm nay anh cho em về luôn."
Một câu cuối cùng đó đã chặn hết mọi đường lui của Lục Luật. Lục Lê vốn chẳng hề định nghe giải thích.
Trước khi rời đi, Lục Lê dặn thêm: "Chuyện hôm nay em bị đánh coi như cho qua, nhưng lần sau mà dám va chạm vào hoàng thất, thì phải biết tự cân nhắc thân phận và năng lực của mình xem có gánh nổi không."
"Ngày mai hành tinh chính sẽ thả một đợt tinh thú cấp thấp vào, em vẫn theo đội hành động. Bên kia đã bỏ qua, anh cũng sẽ không giam em. Nhưng những gì anh vừa nói, em phải nhớ rõ, tất cả đều là nghiêm túc."
Nói xong, anh bỏ đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Lục Luật.
Lục Lê xưa nay nói một là một, Lục Luật hiểu rất rõ. Nếu còn tái phạm, anh trai thật sự sẽ không chút do dự mà đưa cậu về Đế Đô.
Cậu cúi đầu, ánh đèn rọi xuống gương mặt, hắt ra một vệt bóng dài in xuống nền.
Ở cửa, Văn Hi đã nghe rõ hết những lời trong phòng. Đợi Lục Lê rời đi, anh mới lo lắng hỏi: "Anh thật sự định để tiểu Luật tham gia đợt phòng thủ vây săn ngày mai sao?"
Lê gật đầu: "Cứ để tự nhiên còn hơn ép buộc, với tình trạng của Thời Tinh thì chắc cậu ấy sẽ không xuất hiện đâu."
Anh thở dài một hơi, tiếp lời: "Hơn nữa, nếu không để nó tự mình thấy rõ khoảng cách giữa hai bên, thì làm sao khiến nó cam lòng buông bỏ."
Anh lại bổ sung: "Có lẽ em chưa hay, ta nghe bên Quân đoàn số 1 nói, Tiểu Điện hạ cậu ấy..."
*
Trong vũ trụ, một gợn sóng năng lượng bùng lên, thoáng chốc, hai con tinh thú màu trắng lần lượt chui ra từ đó.
Con tinh thú thân hình thấp bé, toàn thân gần như đã cạn sạch năng lượng.
Con cao lớn xuất hiện sau cũng chẳng khá hơn, tinh thần lực bị tiêu hao quá độ, cả người mỏi mệt.
"Ngao ngao." Con nhỏ cất tiếng kêu, tỏ ý muốn nghỉ lại một chút.
Nhưng nguyện vọng ấy không được đáp lại. Con tinh thú cao lớn vung móng vuốt, tát thẳng nó xuống tầng khí quyển.
"Ngao, ngao, ngaoooo!"
Đó là mệnh lệnh – ép nó phải tiếp tục làm việc.
Con tinh thú nhỏ bất đắc dĩ đâm đầu vào khí quyển, lao xuống tận tầng đáy, chui vào bầu không khí của hành tinh. Nó chạy thêm một đoạn, lại cất tiếng kêu gào mệt mỏi.
Lúc này, dao động năng lượng trên hành tinh đã hoàn toàn tan biến.
Tinh thú đổ đến từ sớm vốn đã quá nhiều. Trong không khí, ngoài mùi hôi nồng nặc của đồng loại, đã chẳng còn ngửi thấy bất kỳ hơi thở nào khác.
Con tinh thú cao lớn có thiên phú về không gian, nhưng khả năng cảm nhận lại kém nhạy bén hơn con thấp bé. Nó ép con nhỏ chạy thêm một vòng quanh hành tinh, kết quả vẫn chẳng có gì khác biệt. Lúc này cả hai mới lần lượt đáp xuống mặt đất.
Vừa hạ xuống, có mấy con đồng loại vô ý chắn đường. Con tinh thú thấp bé liền dùng tinh thần lực đè chết bọn tinh thú cấp thấp ấy.
Sau vài con bị giết, những tinh thú cấp thấp trong khu vực lập tức cảnh giác, tán loạn bỏ chạy, không còn thấy bóng dáng.
Tinh thú thấp bé đói lả, lập tức cúi xuống cắn xé xác đồng loại. Nó đã rong ruổi quá lâu, cơn đói khiến nó gặp gì ăn nấy.
Con tinh thú cao lớn thì chưa vội. Nó chạy vòng quanh chỗ đó hai lượt, xác định xung quanh chỉ toàn dấu chân tinh thú, hoàn toàn không có dấu vết con người hay sinh vật nào khác. Sau đó nó gầm vang, trước mặt hiện ra những gợn sóng không gian. Nó lao vào đó, rồi từ một nơi rất xa trên hành tinh xuyên ra.
Con tinh thú trắng khổng lồ lại ngửa đầu hú dài.
Nó vừa chạy một vòng quanh hành tinh vừa hú vang, sau đó dựa vào thiên phú quay trở lại điểm cũ. Lúc ấy, con tinh thú nhỏ đã ăn xong hai con đồng loại, còn chừa lại một con.
Tinh thú cao lớn mới bắt đầu ăn.
Khi cả hai ăn no, lại tìm đến một con suối nhỏ uống nước thỏa thuê. Ngay sau đó, thứ mà tinh thú cao lớn chờ đợi cuối cùng cũng xuất hiện, từ khắp bốn phương trên hành tinh ùn ùn kéo đến.
Cảm nhận được dòng năng lượng dâng tràn, tinh thú cao lớn lập tức đứng thẳng người.
Chẳng bao lâu, nơi chân trời dần hiện ra vài chấm đen.
Thời gian trôi đi, số chấm đen ngày một nhiều, bay càng lúc càng gần, đến khi nhìn rõ mới thấy, tất cả đều là tinh thú.
Phần lớn trong số đó đều là tinh thú biến dị.
"Gào!" Con tinh thú khổng lồ lại ngửa đầu gầm vang.
Sau khi con đầu tiên đáp xuống, những con phía sau cũng lần lượt hạ xuống theo, rồi trật tự xếp thành hàng.
"Ngao ngao ngao!"
Con tinh thú nhỏ thấp bé bắt đầu thẩm vấn từ chính con đầu tiên chạy đến.
Đợi đến khi tất cả tinh thú rút đi, nó lại nghỉ ngơi thêm một ngày. Rồi con tinh thú lớn lại gào rú vang vọng khắp hành tinh.
Tiếng gào xé toạc tầng mây, lan xa vào vũ trụ. Âm thanh dần tan biến, nhưng năng lượng ẩn chứa trong tiếng gào ấy thì tiếp tục khuếch tán ra ngoài, không ngừng truyền đi, lan mãi, lan mãi...
*
Tình trạng cơ thể của Thời Tinh thay đổi rất nhanh.
May mắn là lần này, sự thay đổi ấy từ xấu chuyển sang tốt.
Đêm xuống, cơn sốt cao của cậu đã bắt đầu hạ. Sau một giấc ngủ dài, nhiệt độ cơ thể giảm xuống chỉ còn mức sốt nhẹ.
Khả năng cảm nhận thế giới xung quanh cũng trở nên rõ ràng hơn. Sau khi tự kiểm tra, Thời Tinh nhận ra mình quả thật cảm giác được dao động mà Nhĩ Nhã và Trì Diệu đã miêu tả. Biển tinh thần của cậu, ở tầng ngoài, cũng giống như tầng trong, đều xuất hiện hiện tượng lặp lại năng lượng.
Chỉ là, nó không dồn dập như tầng trong. Dù có tần suất lặp lại, tầng ngoài vẫn lười nhác, chậm chạp.
Nhĩ Nhã kiểm tra một lượt, xác nhận dao động phát ra từ tầng ngoài nay đã ổn định hơn rất nhiều.
Tầng trong của biển tinh thần vẫn ổn định.
Nhĩ Nhã khẽ nhắc: "Ở đáy tầng ngoài, năng lượng của em lại bắt đầu hoạt động rồi."
Thời Tinh biết rõ.
Năng lượng trong cấu trúc rỗng ở tầng đáy đang dần hoạt động trở lại. Nhưng so với lúc hấp thụ tinh thần lực biến dị từ tinh thú thì nó không hề sôi sục dữ dội, mà chỉ như một dòng năng lượng trào dâng ngẫu nhiên, giống như... những sợi tinh thần lực thường ngày vẫn khẽ đung đưa ở đáy biển tinh thần.
Cậu kể lại cảm giác này cho Nhĩ Nhã. Đối phương thoáng sững ra, rồi nhanh chóng gật đầu xác nhận: "Rất có thể chúng vốn là một dạng tồn tại tương tự như sợi tinh thần lực."
Cơn sốt nhẹ tuy chưa dứt hẳn, chứng tỏ Thời Tinh vẫn đang trong giai đoạn chuyển sang kỳ trưởng thành tiếp theo. Nhưng cơ thể đã khá hơn nhiều, điều đó ít ra cũng là một tín hiệu tốt.
Trong bữa sáng, Trì Diệu bất chợt nói: "Tinh Tinh, em đã lấy lại được khả năng kiểm soát tinh thần lực rồi phải không?"
Anh lại nhắc thêm: "Sáng nay, tinh thần lực của em không còn mất khống chế mà lan tràn nữa."
Thời Tinh sững người, rồi nhìn xuống bàn tay mình: "Đúng vậy."
Phí Sở nhíu mày: "Thì ra chỉ vì thiếu năng lượng cấp cao thôi mà tình trạng lại nghiêm trọng đến thế sao?"
Nhĩ Nhã đáp: "Hẳn còn liên quan đến việc vượt kỳ nữa. Qua giai đoạn trưởng thành thì sẽ ổn định hơn."
Nghe vậy, ánh mắt Thời Tinh thoáng dao động, hồi lâu mới khẽ đáp lại.
Trong lòng cậu, cũng giống như Nhĩ Nhã, vẫn dấy lên nỗi lo lắng. Đến giờ đã khó khăn thế này, chẳng rõ trước khi thực sự bước qua kỳ trưởng thành, còn phải đối mặt với những thử thách nào khác.
Ánh mắt rơi xuống bàn tay, Thời Tinh lại nghĩ đến một điều khác. Tình trạng tinh thần lực phân tán quanh người mình vẫn chưa có dấu hiệu thay đổi.
Trước khi vượt qua kỳ trưởng thành, tinh thần lực phân tán sẽ càng trở nên khó kiểm soát. Cậu vẫn chưa đến giai đoạn đó.
Nói cách khác, chỉ khi nào tình trạng tinh thần lực tản mát quanh cơ thể thay đổi, mới có thể chứng tỏ cậu đã thật sự tiến gần đến thời điểm vượt qua kỳ trưởng thành.
Hiện giờ, chỉ có thể coi là đã chạm đến đoạn cuối... nhưng còn phải đi qua bao nhiêu thử thách nữa, không một ai biết được.
Một ly sữa được đặt trước mặt. Trì Diệu khẽ nhắc: "Ăn sáng đi."
Thời Tinh khẽ đáp, lắc nhẹ đầu xua đi nỗi buồn trong lòng, rồi chuyên tâm ăn uống.
Đi được đến đâu, thì tính đến đó thôi.
Sau bữa sáng, cậu tiếp nhận kiểm tra từ đội ngũ y tá. Các số liệu xác nhận điều Nhĩ Nhã cảm nhận được rằng năng lượng trong biển tinh thần đã thay đổi về tần suất dao động, nhưng so với trước thì ổn định hơn nhiều.
"Quân đoàn số 3 đã bắt đầu bố trí chưa?"
Trước khi khởi hành, Trì Diệu hỏi Phí Sở.
Phù Thanh đáp: "Tối qua đã bắt đầu bố trí rồi. Thiết bị màn chắn cách ly cùng đội hình chiến hạm đều được thử đi thử lại nhiều lần."
"Hôm nay cũng đã điều động nhân sự, vẫn theo phương án cũ, cố định chiến trường tại một khu vực, không để tinh thú lan sang chỗ khác."
Trì Diệu gật đầu.
Trang chiến đấu quá bó, lại không thoải mái, nên Thời Tinh cũng không mặc. Dù tinh thần đã khá hơn trước, cậu vẫn chưa đủ sức chịu nổi mức tiêu hao khi thực sự chiến đấu.
Hơn nữa, với khả năng hiện tại, tác chiến của cậu hầu như chỉ là đứng yên hỗ trợ, mặc hay không cũng chẳng khác gì.
Hứa Kim lấy ra một chiếc áo choàng do hậu cần đặc chế trong mấy ngày qua: "Có thể chắn gió cát, đồng thời che bớt phần nào tinh thần lực phân tán."
Rõ ràng là do Nhĩ Nhã đã căn dặn trước, chuẩn bị sẵn cho tình trạng tinh thần lực rò rỉ quanh người Thời Tinh.
Trì Diệu xem qua, xác nhận chất liệu ổn thỏa, hỏi ý kiến Thời Tinh rồi vẫn tự tay khoác áo choàng lên cho cậu như thường lệ.
Sáng nay, Trì Diệu sẽ dẫn các sĩ quan tới họp với Quân đoàn số 3.
Còn Thời Tinh thì theo Nhĩ Nhã luyện tập cách kiểm soát năng lực mới.
Khoác áo choàng xong, Trì Diệu dặn dò: "Sân huấn luyện đã được dựng màn chắn cách ly, tinh thú không thoát ra ngoài, gió cát cũng không lọt vào, em đừng lo."
Thời Tinh gật đầu.
Khoảnh khắc ấy, hai người chạm mắt nhau. Trì Diệu nhìn chằm chằm vào gương mặt cậu, ngón tay khẽ lướt trên má Thời Tinh.
Cử chỉ vừa thân mật, lại vừa mang theo chút ám muội khó nói thành lời.
Giọng Trì Diệu hạ xuống, dịu dàng dặn dò: "Nếu thấy không ổn thì cứ từ từ, đừng ép mình luyện quá sức, được không?"
Thời Tinh chớp mắt, tưởng rằng anh lo cho tình trạng cơ thể của mình nên vội giải thích: "Hôm nay em đã khỏe hơn nhiều rồi. Cơn sốt nhẹ là do giai đoạn chuyển tiếp của kỳ trưởng thành mà thôi. Ngài biết mà, em chịu được."
Trì Diệu lắc đầu: "Nhưng ta thì không thể yên lòng."
Thời Tinh khựng lại, lúc này mới nhận ra Trì Diệu là đang lo cho mình.
Ngó quanh thấy không có ai, cậu lặng lẽ nghiêng người sát lại gần, ngoan ngoãn gật đầu.
"Được, em sẽ không tập quá sức. Mệt thì sẽ dừng lại ngay."
Trì Diệu nhìn cậu: "Em hứa chứ?"
"Em hứa."
Câu trả lời khiến Trì Diệu nở một nụ cười nhạt. Trong phòng khách của mẫu hạm, không tiện quá mức buông thả, nên anh chỉ cúi xuống khẽ hôn lên trán Thời Tinh, rồi buông cậu ra.
Không ngờ vừa được buông khỏi, Thời Tinh lại chủ động nhào tới ôm lấy anh một cái.
Cậu thì thầm, giọng rất nhỏ, chỉ để hai người nghe thấy: "Điện hạ, ngài hứa với em, cũng đừng quá vất vả."
Trì Diệu nghe vậy, trong lòng như được vuốt phẳng, ấm áp vô cùng.
Anh khẽ đáp một chữ: "Ừ."
*
Điều khiến Thời Tinh không ngờ tới là, giáo trình lần này không chỉ có một con tinh thú, mà còn cả một đống tinh thạch, cùng với cả cấp dưới thuộc quyền của cậu, Ứng Canh.
[Chiến hạm bảo hộ đã vào vị trí]
[Xác nhận]
[Màn chắn khởi động]
[Màn chắn đã dựng xong]
Ngay khi màn chắn cách ly được mở ra, gió cát ở khu huấn luyện lập tức dừng lại.
Thời Tinh nhìn sang Ứng Canh, rồi lại nhìn về phía Nhĩ Nhã, không khỏi thắc mắc.
Nhĩ Nhã thẳng thắn nói: "Cách chiến đấu rút tinh thần lực này, tất nhiên không chỉ để đối phó với tinh thú. Dùng với con người ở các hành tinh khác cũng vô cùng hiệu quả."
Cô tiếp tục: "Ứng Canh có tinh thần lực cấp 3S, cấp bậc đủ cao, lại thường chiến đấu bằng cơ giáp. Hôm nay chị sẽ cho em xem một lần."
"Ồ." Thời Tinh khẽ đáp.
Trì Diệu cũng nhận thấy không sai, khả năng kiểm soát tinh thần lực của Thời Tinh đã tốt hơn nhiều. Cùng với sự hồi phục của cơ thể, cậu thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng tinh thần lực trong biển tinh thần đang chảy về nơi nào.
Thời Tinh phát hiện một điều khác biệt.
Không chỉ tinh thần lực biến dị có thể bị tầng ngoài của biển tinh thần hấp thu, ngay cả năng lượng bình thường cũng vậy.
"Sau khi hấp thu thì có cảm giác thế nào?"
Thời Tinh thử vài lần, rồi thành thật trả lời: "Không có cảm giác gì cả."
Nhĩ Nhã hơi nhướng mày.
Thời Tinh bổ sung: "Giống như tinh thần lực cảm nhận của các ngài vậy, biến mất ngay lập tức."
"Biến mất ngay lập tức?"
"Ừ, cứ như chưa từng tồn tại."
Nhĩ Nhã bỗng nghĩ thầm, rồi nói nhỏ: "Nghĩ kỹ thì nếu chị dùng tầng ngoài để hút đi một lượng lớn năng lượng, không để nó chảy vào tầng trong, thì về lý thuyết biển tinh thần của em sẽ không bị quá tải và sụp đổ."
Năng lượng lọt vào tầng trong cần phải được hấp thụ và chuyển hóa thành của chính cậu. Còn nếu nó chỉ vào tầng ngoài, nó sẽ biến mất ngay, và sẽ không có bước chuyển hoá nào tiếp theo.
Nếu đúng là khi tầng ngoài hấp thu năng lượng Thời Tinh chẳng hề có cảm giác gì, thì mô tả của Nhĩ Nhã nghe cũng hợp lý.
Cậu đang nghĩ điều đó trong đầu thì Nhĩ Nhã thoáng bật ra: "Em làm ta nhớ tới một truyền thuyết..."
Thời Tinh ngạc nhiên: "Gì vậy?"
"Em có biết không, một số người Lam Tinh thật ra có khả năng tự bảo tồnrất đặc biệt."
Thời Tinh định nói không biết, nhưng chợt nhớ đến mấy nghi vấn Trì Diệu từng kể về Lam Tinh, nên do dự rồi hỏi: "Chị nói tới chuyện ba trăm năm trước, lúc trận đại thú triều ập tới, một vài Lam Tinh có biểu hiện kỳ lạ phải không?"
"Ừ, ý là hiện tượng khi cả đội chỉ còn một Lam Tinh sống sót, người đó vẫn tồn tại được." Nhĩ Nhã gật đầu.
Đó đúng là cái Trì Diệu đã kể cho Thời Tinh nghe, nhưng nguyên do thì cậu không rõ,và Nhĩ Nhã cũng vậy.
"Ta nghe được chuyện đó từ một hành tinh xa xôi, từ một lão già từng chung sống với Lam Tinh, người ấy lúc gần cuối đời đã nói ra mấy điều." Nhĩ Nhã kể lại, chỉ chắt lọc phần dễ hiểu cho Thời Tinh.
"Người ta nói, một số Lam Tinh không chỉ có khả năng chữa lành, mà còn có một khả năng ngược lại."
"Ta không hỏi chi tiết được vì khi tới, ông ấy đã không còn minh mẫn. Nhưng ông ấy nói rằng..." Nhĩ Nhã ngừng một lát, rồi ngẩng mắt nhìn Thời Tinh, ánh mắt nâu lóe lên vẻ bí ẩn: "Với Lam Tinh, trong hệ nhận thức của họ, cái chết và sự tái sinh là hai mặt của cùng một hiện tượng."
"Nghe như một câu đố, chỉ vỏn vẹn thế thôi."
"Lúc đầu ta nghĩ điều đó chỉ liên quan đến khả năng hấp thụ tinh thần lực của mình. Nhưng thực ra, khả năng ấy không giết người, cho đến khi ta gặp em."
Nhĩ Nhã thốt: "Nếu năng lượng bị hút sạch hoàn toàn, vật thể sẽ tan rã."
Kể từ khi Lam Tinh biến mất, tất cả những chuyện này đã chẳng còn cách nào kiểm chứng.
Nhĩ Nhã chỉ thuận miệng nhắc qua, nói xong liền để Thời Tinh tiếp tục huấn luyện.
Suốt buổi sáng, Thời Tinh nắm bắt rất tốt. Trong phạm vi kiểm soát, cậu điều khiển tinh thần lực cực kỳ chuẩn xác, ngay cả kỹ năng của Nhĩ Nhã cũng đã học trọn vẹn. Trước tiên dựng màn chắn bao vây tinh thú, rồi mới tiến hành hấp thụ năng lượng.
Điểm chưa hoàn hảo là quá trình tập luyện còn theo khuôn phép, lượng năng lượng hấp thụ không nhiều.
Trong huấn luyện cũng không có phát hiện bất ngờ, chỉ là cấp bậc và khả năng duy trì tinh thần lực của Thời Tinh đều tăng lên ít nhiều.
Ở trạng thái tự nhiên, năng lượng sau khi hấp thụ sẽ chảy vào biển tinh thần, để chính nó tự quyết định, tỉ lệ giữa tầng trong và tầng ngoài gần như chia đều.
Vì Nhĩ Nhã đã đưa ra giả thuyết tầng ngoài có thể hấp thụ tinh thần lực, nên tất nhiên cần được kiểm chứng.
Bữa trưa, họ không quay về mẫu hạm, mà ăn ngay tại chỗ.
Ăn xong, nghỉ nửa tiếng, Thời Tinh đứng dậy để hoàn thành bài tập cuối cùng của Nhĩ Nhã: chỉ dùng tầng ngoài biển tinh thần để hấp thụ năng lượng.
Cậu thử lần lượt với tinh thạch, tinh thú, rồi cả Ứng Canh.
Kết quả chứng minh, Thời Tinh có thể hoàn toàn khống chế việc chỉ để tầng ngoài hấp thụ, trong khi tầng trong không hề tham gia. Nhưng bất kể thử với đối tượng nào, cậu cũng không cảm nhận được gì, phản hồi vẫn giống hệt như trước. Năng lượng dường như biến mất không dấu vết, chẳng rõ đã đi đâu.
Nhĩ Nhã liếc đồng hồ, nhận đúng lúc liên lạc của Phí Sở báo tin mọi thứ đã sẵn sàng, đang trên đường tới. Họ được yêu cầu tháo bỏ màn chắn, đồng thời chuẩn bị tác chiến. Nhĩ Nhã lập tức đáp lại một tiếng "được".
Cùng lúc đó, thiết bị liên lạc của Thời Tinh cũng vang lên, hiện dòng tin cực ngắn từ Trì Diệu: [Ta tới rồi.]
Nhĩ Nhã ra lệnh tháo bỏ màn chắn. Ngay khoảnh khắc màn chắn tan biến, năng lượng bên trong lập tức thông với bên ngoài. Cảm nhận được điều khác thường, Thời Tinh theo bản năng ngẩng đầu.
Trong chớp mắt, tinh thần lực của cậu vô thức bùng tỏa. Mức độ mạnh mẽ và phạm vi bao phủ khiến Nhĩ Nhã chưa từng chứng kiến.
Trên chiến hạm, Trì Diệu cũng lập tức cảm nhận được, nhíu mày: "Tinh thần lực của Thời Tinh sao lại lan rộng thế này?"
Lời anh vừa dứt, toàn bộ sĩ quan đều có cảm giác.
Do sức mạnh nâng cao, họ thậm chí còn cảm thấy áp lực đè nặng đến từ chênh lệch cấp bậc, điều vô cùng hiếm gặp ở người Lam Tinh.
Một nguồn tinh thần lực vốn mềm mại, êm dịu như vậy, mà vẫn có thể tạo ra cảm giác áp bức. Đủ thấy khoảng cách về cấp bậc nay đã xa đến mức ngoài tầm với của mọi người.
Tinh thần lực của Thời Tinh nhanh chóng lan rộng, bao phủ cả hai điểm trú đóng, rồi tiếp tục vươn lên không trung.
Ngay khi cậu còn chưa kịp phản ứng, cảm giác bị một ánh mắt vô hình nhìn chằm chằm ập đến. Trong khoảnh khắc ấy, tinh thần lực lập tức thu hồi.
Thời Tinh lùi lại hai bước. Tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Đợi đến khi cậu đứng vững, Nhĩ Nhã còn chưa kịp hỏi thì cổ tay đã bị Thời Tinh nắm chặt: "Liên lạc với Điện hạ, có thứ gì đó đang tới."
"Tinh thú, cấp bậc không hề thấp, đang tiến lại gần..."
Cậu đổi giọng, dứt khoát hơn: "Không chỉ một con, mà là mấy con tinh thú biến dị, từ hành tinh kia đang kéo đến."
Nhĩ Nhã sững người, còn Thời Tinh lập tức quyết đoán gọi: "Ứng Canh."
Ngay sau đó, họ nhận được hồi đáp "rõ".
Báo cáo của Thời Tinh và Lục Lê gần như cùng lúc được chuyển đến.
Chưa đầy mười phút sau, toàn bộ đội hình vây săn ban đầu đã được triển khai xong. Cũng vào lúc đó, những tinh thú biến dị mà Thời Tinh cảm nhận được đã bắt đầu áp sát màn chắn.
Lục Lê nói nhanh: "Bên trong hẳn có tinh thú biến dị không gian. Trước giờ chúng chưa hề dùng năng lực thiên phú, nên liên lạc viên mới phán sai thời gian đến."
"Sáng nay cũng chưa hề dò thấy bầy thú này."
"Nhưng giờ thì..."
Thời Tinh lập tức đính chính: "Không phải bầy thú. Chúng là tinh thú biến dị từ hành tinh kia kéo đến."
"Đi theo từng tổ."
Trì Diệu giơ tay ngăn lời của Lục Lê: "Nguyên nhân để sau cũng được. Giờ quan trọng là phải làm sao?"
Cấp bậc của tinh thú đã khác, vậy còn kế hoạch vây săn?
Phí Sở lập tức đề xuất: "Cứ giữ nguyên. Trước hết phái chiến hạm không người lái ra để tiêu hao và chặn lại. Quân đoàn số 1 điều thêm người tới. Quân đoàn số 3 giữ đúng sắp xếp ban đầu, làm hậu phương phòng thủ, đồng thời bổ sung chi viện."
Một bố trí rất chắc chắn, không có gì sai.
Nhưng ngay khi Trì Diệu chuẩn bị ra lệnh, Thời Tinh lại cắt ngang: "Không, hãy để chúng vào thẳng."
"Đúng lúc, em cũng muốn thử sức mình."
Người của Quân đoàn số 3 đều trợn mắt nhìn cậu.
Thời Tinh chỉ nhìn thẳng vào Trì Diệu.
Trong khoảnh khắc im lặng kéo dài, cuối cùng Trì Diệu gật đầu.
Quân đoàn số 3 vẫn giữ nguyên đội hình như cũ.
Quân đoàn số 1 thì tăng thêm quân, may là đã chuẩn bị sẵn phương án dự phòng, dự kiến chỉ vài phút nữa là sẽ tới nơi.
Thời Tinh ra lệnh: "Mở toàn bộ màn chắn phòng ngự. Đại quân tinh thú biến dị chưa kéo đến, tuyệt đối không để màn chắn bị tổn hại lúc này."
"Đàm Giác, thay đổi bố trí của chiến hạm hộ vệ, dùng chiến hạm dựng màn chắn. Có ba con tinh thú biến dị, phải tách chúng ra, không cho phối hợp. Tôi sẽ thử giải quyết từng con một."
Đàm Giác nhận lệnh ngay. Ngược lại, Lục Lê thoáng sững sờ.
Toàn bộ màn chắn đều mở hết sao?
Bắt gặp ánh mắt dò hỏi của hắn, Trì Diệu cắt ngang: "Ngươi không nghe Thời Tinh nói gì à?"
Ý tứ đã rõ, phải làm đúng như cậu ấy bảo.
Lục Lê buộc phải đáp: "Rõ."
Càng tới gần hành tinh chính, tốc độ của bầy tinh thú biến dị càng nhanh. Thời Tinh thả hết cảm tri của mình, vừa khi chúng áp sát ngoài tầng khí quyển liền nói: "Ba con tinh thú, một con biến dị không gian, một con biến dị lôi điện, còn một con thì chưa phân biệt được, phải đợi vào trong mới rõ."
Một cảm giác bất mãn từ biển tinh thần lại dâng trào, thôi thúc dữ dội như có gì đó đang rục rịch muốn phá ra ngoài.
Cậu nhạy bén nhận ra năng lượng cuồn cuộn trong cơ thể bọn tinh thú.
"Biến dị lôi điện có thể gây nhiễu tín hiệu. Không phải do trinh sát kém, mà rất có thể chúng đã dùng cách nào đó để che khuất tầm quan sát của vệ tinh." Thời Tinh nói thêm, cũng coi như giải thích hộ tất cả.
Đúng vào lúc ấy, Lục Luật đã an vị trong vị trí chiến đấu, từ xa trông thấy bóng dáng của Thời Tinh.
Tuy toàn thân cậu bị áo choàng trùm kín, không nhìn rõ gương mặt, nhưng khi thấy có cả Phù Thanh bên cạnh, Lục Luật liền theo bản năng nhận ra đó chính là Thời Tinh.
Tác động tâm lý ngày một rõ rệt. Nếu hôm đầu chỉ giống ba phần, thì đến hôm nay đã có đến sáu bảy phần.
Màn chắn phòng ngự mở toang, ba con tinh thú đồng loạt lao vào khí quyển.
Chúng không thuộc cùng một bầy, nên chẳng có sự phối hợp. Giữa chừng, đường bay đã dễ dàng bị chiến hạm hộ vệ dựng màn chắn ngăn cản.
Con tinh thú đầu tiên vừa hiện ra trước mắt, một tràng gào rú chói tai lập tức dội xuống.
Lục Luật phải lấy tay bịt chặt tai.
Thế nhưng, người ở trung tâm chiến trường vẫn chưa ra tay. Trong lúc con thú càng lúc càng hạ thấp độ cao, Lục Luật trông thấy Thời Tinh chậm rãi nâng tay.
"?"
"???"
Và rồi, cảnh tượng khiến toàn bộ Quân đoàn số 3 kinh hãi đã diễn ra.
Con tinh thú bị chặn đứng giữa trời, liền vùng vẫy điên cuồng. Nhưng mọi đòn công kích đều bất lực, không phá nổi màn chắn của Thời Tinh. Ngược lại, toàn bộ đều bị triệt tiêu, chuyển hóa thành năng lượng cho cậu hấp thu. Trước khi kịp tự bạo liều chết, nó đã bị hút cạn tinh thần lực, thú hạch vỡ nát, máu thịt tan rã.
Từ trên cao, chỉ còn một đống máu loãng và bộ xương rơi thẳng xuống.
Thời Tinh bình thản: "Thả con thứ hai."
Con tiếp theo cũng vậy. Chỉ một cái nâng tay, quá trình diễn ra giống hệt.
Lục Luật sững sờ như hóa đá.
Con thứ ba có cấp bậc cao nhất. Sau khi liên tiếp đối phó hai con tinh thú biến dị, Thời Tinh đã bắt đầu kiệt sức. Ngay khoảnh khắc con thú phá vỡ được màn chắn, trong khi Lục Luật hoảng hốt rối loạn, thì Trì Diệu đã lập tức xuất thủ.
Ra tay cực nhanh, áp lực từ tinh thần lực cấp cao đè nặng khiến tất cả đều thấy khó thở. Một tiếng nổ năng lượng khủng khiếp vang lên trên không, con tinh thú bị Trì Diệu đánh thẳng từ giữa trời, rơi cắm đầu xuống tầng mây.
Khoảnh khắc Trì Diệu phủ tinh thần lực lên toàn cục, tất cả người khác đồng loạt mở màn chắn. Riêng Lục Luật đứng bất động, trong lòng tràn ngập nỗi sợ hãi tận diệt.
Đó là thứ áp lực nghiền ép của cấp bậc, khiến người ta không dấy nổi ý nghĩ phản kháng.
Khi Trì Diệu vừa ra tay, trong cơn khẩn cấp, năng lực của Thời Tinh lại bất ngờ dao động.
Biển tinh thần của cậu đã không thể hấp thụ thêm một con tinh thú biến dị nào nữa, nhưng tầng ngoài vẫn bùng phát, tràn ngập nguồn năng lượng cuồng loạn.
Ngay khi con thú lại lao tới, nhanh hơn tất cả mọi người, Thời Tinh đã xuất thủ.
Theo bản năng dẫn dắt, cậu tóm lấy nó giữa tầng mây, mạnh mẽ kéo thẳng xuống.
Quanh thân Thời Tinh, dòng năng lượng rối loạn bùng phát dữ dội. Con thú bị kéo rơi khỏi mây, nện xuống đất, nổ vang một tiếng long trời.
Cậu vươn tay, bước thêm hai bước về phía nó.
Trong nháy mắt, năng lượng khắp trời đất đều dao động theo luồng tinh thần lực ấy.
Con tinh thú cấp cao tan rã trong chớp mắt, tiếng gào còn chưa kịp dâng lên đã bị chặn lại. Chỉ trong khoảnh khắc, Thời Tinh đã hút cạn năng lượng trong thú hạch, khiến toàn thân nó vỡ nát, tiêu tan.
"Thời Tinh!!"
Nhận thấy cậu có dấu hiệu không dừng lại, ngay lúc con thú hoàn toàn tan biến, Trì Diệu lập tức siết chặt tay cậu, kéo mạnh về phía mình.
Dòng năng lượng truyền dẫn cực nhanh, tinh thần lực của Trì Diệu bị hút đi với tốc độ kinh hồn.
"Em phải dừng lại! Nếu không, năng lượng trong không khí sẽ hỗn loạn!"
"Thời Tinh!!"
Tiếng gọi mạnh mẽ của Trì Diệu kéo cậu trở về với thực tại.
Ánh mắt Thời Tinh rơi xuống đôi bàn tay đang siết chặt. Phản xạ đầu tiên của cậu là muốn rút lại, nhưng Trì Diệu vẫn không buông.
"Khống chế." Giọng anh kiên quyết.
"Ngừng lại, tự khống chế thu lại tinh thần lực của mình!"
Cảm nhận rõ quyết tâm ấy, Thời Tinh nghiến răng, cố gắng điều chỉnh bản thân.
Khi dòng năng lượng trong trời đất dần lắng xuống, yên tĩnh trở lại, mọi người xung quanh mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Lục Luật ngẩng đầu, kinh ngạc không thốt nên lời.
Trong tầm mắt hắn, Thời Tinh loạng choạng vài bước, rồi tiến gần về phía Trì Diệu.
Trì Diệu lập tức đưa tay ôm lấy vai lưng, đỡ lấy cậu ấy khi sức lực đã cạn kiệt.
Còn Thời Tinh, trong tư thế hết sức kiềm chế, khẽ nghiêng đầu tựa lên vai Trì Diệu.
Nhưng ngay giây kế tiếp, từ góc nhìn của Lục Luật, hắn mơ hồ nhận ra chính là Thời Tinh chủ động, trong khoảng khắc kín đáo ấy, hai người đã lặng lẽ đan chặt mười ngón tay với nhau.