Mọi người xung quanh vừa định bước lên thì bị Trì Diệu dùng tinh thần lực chặn lại. Ngay sau đó, anh vung tay ra hiệu, Phí Sở liền hiểu ý, lập tức bảo toàn đội lùi thêm vài bước nữa.
Bề ngoài Thời Tinh trông như đã yên ổn, nhưng bên trong lại là một cuộc giằng co dữ dội với chính mình.
Cậu nắm chặt lấy tay Trì Diệu. Khớp tay anh thả lỏng, còn khớp ngón của cậu thì siết đến trắng bệch.
Trên mu bàn tay và cổ tay, gân xanh nổi rõ.
Biển tinh thần của cậu chao đảo kịch liệt. Trì Diệu cảm nhận được điều đó, và Nhĩ Nhã cũng thế.
Nhưng đã dùng đến loại năng lực này, thì chỉ có Thời Tinh mới có thể tự kiểm soát, tự vượt qua khó khăn trong việc thu hồi tinh thần lực.
Một lúc lâu, Trì Diệu mới cảm thấy sức siết trong tay dần buông lỏng. Anh lập tức siết lại tay cậu, truyền thêm sức mạnh.
Thời Tinh thở dài, ánh mắt thoáng chút mơ hồ, ngơ ngác.
Phải thêm hai phút nữa, cậu mới ngẩng đầu khỏi vai Trì Diệu. Bắt gặp ánh mắt quan tâm của anh, Thời Tinh chỉ nhẹ nhàng nắm chặt tay đối phương, rồi xoay đầu hỏi ngay vào chính sự: "Những con tinh thú cấp thấp theo kế hoạch ban đầu... vẫn còn ở bên ngoài chứ?"
Giọng Thời Tinh khàn khàn, yếu ớt, nhưng sau tất cả những gì vừa tận mắt chứng kiến, Quân đoàn số 3 không ai còn dám coi nhẹ cậu nữa.
Lục Lê đáp: "Đúng, bọn chúng vẫn còn, đang bị chiến hạm không người lái kéo theo."
Chợt nghĩ ra điều gì, Thời Tinh quay sang nhìn Trì Diệu. Anh gật đầu ủng hộ: "Em muốn như thế, thì cứ thế mà làm."
Biết cậu đã có chủ trương, Trì Diệu không ép phải nghỉ ngơi ngay. Dù sao, kế hoạch vây săn hôm nay vốn dĩ cũng do Thời Tinh phụ trách chỉ huy.
Khép mắt lấy lại bình tĩnh, cậu nói, giọng cố giữ thản nhiên: "Để chúng ở ngoài cũng chẳng giải quyết được gì. Vẫn nên dẫn vào trong, để chúng ta xử lý."
Cậu đưa mắt nhìn sang Nhĩ Nhã. Cô không vòng vo: "Cần ta giúp không? Muốn bắt sống chứ?"
Suy tính đến vấn đề quản lý, Thời Tinh đáp: "Chỉ giữ lại tối đa ba con thôi. Những con khác, loại bỏ hết."
Nhĩ Nhã gật đầu: "Được."
Trong số các đội được phân công, cuối cùng vẫn chọn đội của Ứng Canh ra tay.
Vì từng trực tiếp huấn luyện Thời Tinh, nhiều cách thức Nhĩ Nhã đều đã đích thân làm mẫu. Thế nên khi phối hợp cùng nhau, đội của cậu và Nhĩ Nhã ăn ý gần như tuyệt đối.
So với tinh thú cấp thấp, để đảm bảo tiến trình từng bước, Quân đoàn số 3 cũng chỉ thả vào ba con.
Nhĩ Nhã giữ lại hai con cấp S, còn con yếu hơn thì lập tức hạ gục.
Đúng lúc trong quân đoàn có người Lam Tinh đang ở kỳ trưởng thành. Sau khi Quân đoàn số 1 xử lý xong, họ giao lại con tinh thú hấp hối cho Lục Lê để hắn phân bổ.
Đội của Thời Tinh vốn đã huấn luyện bài bản, thêm sự phối hợp của Nhĩ Nhã, đám tinh thú cấp thấp chẳng đủ để kéo dài. Toàn bộ cuộc vây săn kết thúc trong chưa đầy hai mươi phút.
Khi Thời Tinh dặn dò xong câu cuối cùng, Trì Diệu mới dẫn người rút lui.
Ban đầu, anh còn để ý ánh mắt của các sĩ quan, nhưng đến gần chiến hạm, dưới cái nhìn dõi theo của Lục Luật, Trì Diệu dứt khoát bế bổng Thời Tinh, để cậu ngồi trên cánh tay mình, rồi trực tiếp bước lên phi thuyền.
Trong suốt quá trình đó, Lục Luật không tài nào thấy rõ gương mặt dưới lớp áo choàng, ngay cả bóng dáng cũng mơ hồ.
Sự chắc chắn trong lòng hắn, lúc này lại trở nên lung lay.
Khi cuộc vây săn kết thúc, Quân đoàn số 1 vẫn lo thu dọn chiến trường phía trước, còn Quân đoàn số 3 thì án binh bất động, phòng ngừa biến cố.
Tâm trí rỗng không, Lục Luật cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì, chỉ ngẩng đầu nhìn trời.
Khí tức trong không gian vẫn còn mang dấu vết từ tinh thần lực của Thời Tinh. Sức ép khủng khiếp từ cấp bậc ấy, dòng năng lượng hỗn loạn bùng phát, đến giờ vẫn còn phảng phất trong không khí.
Tim Lục Luật bắt đầu dồn dập, tự hỏi liệu phán đoán của mình có sai lầm.
Cấp bậc của bạn lữ Bệ hạ... phải chăng đã vượt qua cả SSS?
Đây thật sự là Thời Tinh sao?
Lục Luật tự vấn nhưng chẳng tìm ra đáp án.
Cán cân trong lòng hắn vốn tưởng đã được đặt yên, nay lại một lần nữa nghiêng lệch.
Từ nhỏ đã cùng Thời Tinh học hành, cùng nhau trưởng thành, lần nào cậu cũng vượt trội trong số người Lam Tinh cùng lứa. Nhưng... đã bao giờ cậu bộc lộ dấu hiệu nào vượt xa tất cả, thậm chí vươn tới cấp bậc khủng khiếp thế này chưa? Lục Luật nghĩ, câu trả lời là chưa từng.
Những dữ kiện trong đầu hắn không sao ghép lại thành một bức tranh rõ ràng, khiến bản thân lại rơi vào vòng nghi hoặc.
*
Giữa vũ trụ mênh mông, hai thân ảnh trắng xóa, một lớn một nhỏ phóng đi vun vút.
Nghỉ ngơi trọn một ngày, chúng đã khôi phục lại thể lực.
Thấy sáu đống tàn tích của tinh thú, cả hai con đồng loạt dừng bước.
Con nhỏ tiến lên, hít ngửi từng đống một, hơi thở dồn dập, rồi nhe răng gầm gừ, phát ra âm thanh đầy hưng phấn với con lớn. Lưỡi dài l**m qua khóe miệng, nước dãi óng ánh nhỏ xuống.
Bị k*ch th*ch, con tinh thú cao lớn cũng lần lượt hít ngửi, rồi gầm lên: "Gào!"
Con nhỏ đáp lại, âm điệu the thé: "U u!"
Nó lại l**m mép, nhe răng... ngay sau đó bị con lớn vung móng tát bay ra xa.
Đến khi quay lại, tai cụp xuống, dáng vẻ ủ rũ, thì con lớn chỉ gầm gừ mấy tiếng như cảnh cáo.
Con nhỏ vẫy mạnh lớp lông, lấy lại tinh thần, rồi ngoan ngoãn bay theo con lớn, hướng về phía còn sót lại dấu vết năng lượng.
*
"Anh!"
Khi cuộc vây săn kết thúc, trở về chỗ đóng quân, Lục Luật vẫn cố gọi Lục Lê lại.
Lục Lê quay đầu, chậm rãi tháo găng tay dính máu tinh thú đưa cho cấp dưới mang đi vứt bỏ.
Bệ hạ đã cùng đoàn người trở về mẫu hạm. Theo sự sắp xếp, một người Lam Tinh đang ở kỳ trưởng thành thuộc Quân đoàn số 3 vừa rồi cũng được gọi đến để hấp thu thú hạch còn sót lại.
Công việc của Lục Lê về cơ bản đã hoàn tất.
Lục Luật liền nhân lúc rảnh mà gọi anh.
"Chuyện gì?"
Lục Luật liếc nhìn thuộc hạ, Lục Lê lập tức hiểu ý, phất tay cho rút lui, để chỗ này chỉ còn lại hai anh em.
Lục Luật thấp giọng hỏi: "Bạn đời của Bệ hạ... thật sự là người Lam Tinh do Tổ Cây nuôi dưỡng theo quy trình bình thường sao?"
Lục Lê khựng lại, nét mặt vẫn bình thản, ngược lại hỏi: "Sao lại nói vậy?"
Lục Luật: "Tổ Cây vốn là tài sản của hoàng thất."
Lục Lê gật đầu: "Đúng."
Điều này, toàn bộ sĩ quan trong Đế quốc đều biết, chẳng ai thắc mắc.
Lục Luật: "Vậy Tổ Cây có thể đặc biệt bồi dưỡng bạn đời của Bệ hạ sao?"
Lục Lê nhíu mày, hỏi lại: "Vì sao em lại nghĩ thế? Có gì khiến em cảm thấy không đúng à?"
Lục Luật ngập ngừng: "Anh, hôm nay anh cũng thấy rồi, năng lực của người Lam Tinh đó... e rằng đã vượt quá cấp 3S, đúng không?"
Lục Lê đứng gần hơn, cảm nhận rõ rệt và sâu sắc hơn về tinh thần lực mà Thời Tinh phóng thích.
Suy nghĩ một lát, anh không giấu giếm: "Đúng. Tiểu Điện hạ đã vượt qua cấp 3S. Không rõ so với Điện hạ Tất Chu thế nào, nhưng so với Bệ hạ, chắc vẫn chưa bằng."
Đối diện với lời đánh giá cao từ Lục Lê, Lục Luật hoàn toàn nghẹn lời.
Một lúc sau, anh mới nói khẽ: "Em chưa từng gặp người Lam Tinh nào có cấp bậc tinh thần lực cao đến mức này."
Lục Lê không phủ nhận, cũng chẳng đồng ý.
Thực tế, trước khi tận mắt chứng kiến, ngay cả anh cũng không thể tin nổi Thời Tinh lại phát triển mạnh mẽ đến vậy.
Gọi cậu là trị liệu sư thì đã không còn đúng nữa. Bởi cậu đã trở thành một dạng tồn tại vượt xa phạm vi đó, vừa mạnh mẽ, lại vừa đáng sợ.
Hơn nữa, việc Phí Sở cảnh báo không cho ai đến gần... đã chứng minh một điều: năng lực hút tinh thần lực của Thời Tinh không chỉ hiệu quả với tinh thú, mà còn có thể tác động trực tiếp lên con người.
Người Đế quốc vốn có thể chất cực kỳ mạnh, cho dù bị hút sạch tinh thần lực vẫn đủ sức lao vào cận chiến. Nhưng nếu đối đầu với Thời Tinh... e là còn chưa kịp ra tay, đã mất đi cơ hội.
Nghĩ ngợi rất nhiều, nhưng cuối cùng Lục Lê chỉ bình thản nói: "Có thể khiến Bệ hạ chọn làm bạn đời, tất nhiên phải có điểm vượt trội. Cấp bậc cao cũng chẳng có gì lạ."
Lục Luật lại hạ giọng, đưa ra giả thuyết: "Vậy có phải ngay từ đầu, Tổ Cây đã bí mật nuôi dưỡng riêng để chuẩn bị cho Bệ hạ không? Dù sao Tổ Cây cũng trực thuộc hoàng thất quản lý, tách riêng để đào tạo đặc biệt cũng không phải chuyện không thể."
Lục Lê sững lại vài giây, rồi mới phản ứng kịp, khóe môi suýt bật cười: "Ý em là... trước kia trong Tổ Cây, em chưa từng thấy cậu ấy sao?"
Lục Luật cau mày, khẳng định: "Em chưa từng gặp người Lam Tinh nào có tiềm năng khủng khiếp đến vậy."
Đây cũng coi như là lời thật.
Nhưng đem suy đoán đó gắn vào Thời Tinh, chỉ khiến Lục Lê thấy buồn cười.
Anh muốn cười to, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn lại.
Thực ra, anh biết mình nên bác bỏ ngay giả thuyết hoang đường này. Nhưng nghĩ đến tính cố chấp và khó kiểm soát của em trai, Lục Lê lại đổi ý, để mặc cho Lục Luật tự suy đoán sai có lẽ còn hay hơn. Ít ra, anh và mẫu hạm cũng sẽ được yên ổn một chút.
Sắc mặt thay đổi liên tục, Lục Lê chỉ đáp lại ba chữ mơ hồ: "Có lẽ vậy."
"Hoàng thất có lý lẽ riêng khi hành sự, cũng không loại trừ khả năng như em nói."
Sau đó, khi kể lại cuộc trò chuyện này cho Văn Hi, anh vừa buồn cười vừa thấy bực.
"Ta còn tưởng sau khi thấy rõ sự chênh lệch, nó sẽ biết tự bỏ cuộc. Ai ngờ trong đầu lại quay sang nghĩ kiểu âm mưu hoàng thất?"
Lục Lê vừa cười vừa lắc đầu, ngăn Văn Hi nói đỡ: "Thôi, em khỏi phải bênh nó."
"Ta biết nó còn trẻ, mới hai mươi mốt thôi."
Anh dừng một nhịp, rồi bổ sung đầy ẩn ý: "Nhưng Thời Tinh cũng chỉ mới hai mươi mốt."
Khoảng cách giữa người với người, đôi khi còn xa hơn cả khoảng cách giữa tinh thú và lợn trời.
Chỉ hơn một năm rưỡi, một người đã dẫn dắt được ba đội của Quân đoàn số 1, mang khí thế đủ sức gánh vác độc lập. Còn người kia, em trai anh, đến giờ vẫn chưa học được cách nhìn lại bản thân. Thật sự... quá mỉa mai.
Cười xong, Lục Lê lại nghiêm mặt: "Nó nghĩ như thế cũng tốt, đừng nhắc nhở, cứ để nó tự mình mắc kẹt."
"Giải quyết xong đợt tinh thú này, ta sẽ đưa nó về Đế Đô, để mẹ ném nó vào trường học."
"Đến lúc đó ta sẽ dặn kỹ thầy giáo của nó, phải rèn cho ra hồn. Cái tính cách mơ mộng không thực tế này nhất định phải sửa."
Chuyện nhà họ Lục, Văn Hicũng không tiện xen vào, chỉ lặng lẽ nghe, không nói gì thêm.
*
Khi trở lại mẫu hạm, Thời Tinh mới thở phào, để mặc cơ thể mệt rã rời ngã xuống.
Nhĩ Nhã lập tức tiến tới kiểm tra. Kiểm xong, cô mỉm cười: "Thấy em ổn hơn mà ta còn chưa quen nữa."
Cô quay sang mọi người nói: "Không có gì nghiêm trọng, chỉ là tiêu hao tinh thần lực quá nhiều, có thể còn do áp lực tâm lý khi cố kiểm soát. Còn biển tinh thần của em ấy... tôi thấy ổn định hơn buổi sáng rất nhiều."
Nói miệng không bằng số liệu, y tá liền cho cắm máy đo.
Đo hai lần, các chỉ số về tần số dao động của biển tinh thần xác nhận đúng như Nhĩ Nhã nói.
Ai cũng biết Thời Tinh cần nghỉ ngơi, nhưng Nhĩ Nhã vẫn tò mò hỏi: "Lần cuối dùng năng lực, em có thấy thay đổi gì không?"
Lần đầu tiên Nhĩ Nhã thấy kiểu dòng năng lượng rối loạn ấy ở Thời Tinh.
Thời Tinh còn chưa nhận ra khác thường ở mình, được hỏi thì cậu trả lời thật thà: "Lần cuối con thú thứ ba có vẻ sức chịu không nổi, nên em đã để tầng ngoài hấp thụ."
Nhĩ Nhã trợn mắt, nhìn chằm chằm rồi nhìn lại Thời Tinh để xác nhận.
"Vậy bây giờ... em cảm thấy thế nào?"
Thời Tinh thành thật: "Không cảm thấy gì cả."
Nhĩ Nhã: "......" Rồi nói tiếp, nửa đùa nửa thật: "May mắn cho em đấy."
Nói xong, cô mở máy liên lạc, ghi lại toàn bộ dữ liệu.
Vừa nửa phút trước còn muốn mắng cho vài câu, nửa phút sau đã trở lại làm cô giáo lạnh lùng vô tình: "Lần sau bắt đầu thử với hai con trước. Xem sau khi dùng tầng ngoài để hấp thụ bao nhiêu con thì em sẽ thấy khó chịu."
Thời Tinh gật đầu đồng ý.
Nhĩ Nhã cũng không buồn mắng mỏ hay mách lại nữa. Cả ngày mệt mỏi, dặn dò xong cô liền rời đi.
Phí Sở và Phù Thanh ở lại xử lý chiến trường. Đợi Tất Chu và đội y tế rời đi, Trì Diệu mới đưa tay ra với Thời Tinh.
Cậu thoáng ngẩn người.
Trì Diệu nói khẽ: "Áo choàng, em không thấy khó chịu sao? Cởi ra đi."
"À... được."
Anh giúp cậu tháo áo choàng. Trong lúc ấy, tay anh chạm vào sau gáy cậu, phát hiện toàn là mồ hôi lạnh.
Cảm thấy có gì đó bất thường, Trì Diệu sờ xuống thêm, quả nhiên lưng cậu cũng đẫm mồ hôi.
Thời Tinh khẽ giải thích: "Chắc lần cuối dùng năng lực tiêu hao quá nhiều, cơ thể chưa kịp thích ứng thôi."
"Vài lần nữa, chắc em sẽ quen thôi."
Cậu chỉ muốn an ủi để anh yên tâm.
Trì Diệu không nói gì thêm, chỉ hỏi: "Có muốn tắm rửa không?"
Cậu gật đầu. Anh lập tức bảo Nghiêm Trường Nhạc điều chỉnh robot để hỗ trợ và theo sát, vì lúc này Thời Tinh đã gần như kiệt sức.
Thực ra Trì Diệu hoàn toàn có thể làm thay, nhưng trời vẫn chưa tối, với tính tình của Thời Tinh, cậu chưa chắc chịu để anh làm vậy.
Tắm rửa xong, cậu đã díp mắt, suýt ngủ gục, nhưng trong lòng vẫn còn điều muốn nói, liền nắm lấy tay Trì Diệu.
Anh vốn định để cậu nói hết, nhưng nghe được hai câu, giọng cậu đã mơ hồ, rõ ràng đầu óc chẳng còn tỉnh táo. Anh dịu giọng dỗ dành: "Hôm nay ta sẽ không rời mẫu hạm nữa. Có gì thì để sau, khi em tỉnh dậy rồi hãy nói, được không?"
Thời Tinh quả thực đầu óc đã rối tung, nhưng khi nhớ lại giây phút nguy hiểm, cảm giác Trì Diệu nắm chặt tay mình vẫn khiến cậu thấy tim còn run rẩy, dư âm sợ hãi chưa tan.
Thời Tinh cố gắng mấy lần, nhưng cuối cùng ý chí vẫn không thắng nổi cơn mệt mỏi của cơ thể. Cậu lẩm bẩm: "Ngài chắc chứ?"
Trì Diệu đặt tay lên bàn tay đang níu áo mình, bất đắc dĩ nói: "Ta cần phải gạt em sao?"
Cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Thời Tinh chớp mắt, trở tay nắm lấy ngón tay Trì Diệu. Mắt vừa khép lại, hơi thở đã chậm rãi và đều đặn. Cuối cùng cậu cũng chịu ngủ.
Trì Diệu bật cười, khẽ chạm lên trán cậu, quan sát thật kỹ, xác nhận sắc mặt đã khá hơn nhiều. Anh kéo chăn đắp cho Thời Tinh rồi mới đi thư phòng xử lý công việc.
Thời Tinh được gọi dậy vào bữa tối.
Vừa mở mắt đã bị đẩy đi kiểm tra biển tinh thần lần nữa. Kết quả đều ổn.
Cậu ngái ngủ, mơ mơ màng màng bị đưa đến bàn ăn. Ngồi vào bàn, trông Thời Tinh vẫn còn ngốc nghếch. Trì Diệu gắp cho cậu món cậu thích, Thời Tinh ăn. Gắp món cậu không thích, cậu cũng ăn. Trì Diệu hoài nghi, không biết cậu có nhận ra mùi vị không nữa.
Phí Sở thấy vui, cố tình gắp cho Thời Tinh một món cậu không ưa, rồi thêm một món cậu ít ăn. Đến lần thứ ba thì chưa kịp gắp vào bát của cậu, đũa đã bị Trì Diệu nhanh tay chặn lại, bẻ một cái, khiến món ăn rơi thẳng vào miệng Phí Sở.
"......"
"Khụ khụ khụ!" Quá bất ngờ, Phí Sở bị sặc.
Nhĩ Nhã chỉ buông một câu: "Đáng đời!"
Nói rồi, cô gắp thêm cho Thời Tinh món cậu thích, gõ nhẹ vào bát nhắc nhở: "Tỉnh táo chút, cẩn thận nghẹn."
Lời vừa dứt, Thời Tinh thật sự bị nghẹn.
Nhĩ Nhã chỉ lặng im: "......"
Một thoáng tĩnh lặng, rồi cả bàn bật cười. Không khí trở nên thoải mái hẳn.
Sau bữa tối, ở lại phòng khách thêm một lúc, ánh mắt Thời Tinh mới dần khôi phục thần sắc. Thân nhiệt cậu cũng hạ xuống, vẫn hơi bất thường nhưng mức chênh lệch đã rất nhỏ.
Nhĩ Nhã nhận xét: "Có lẽ chúng ta chưa thể rời biên giới ngay được."
Trì Diệu đặt đĩa hoa quả trước mặt Thời Tinh, toàn bộ là Lam quả do Trường Nhạc gọt sẵn.
"Ừ, bên ngoài tinh thú nhiều, màn chắn đang mở, cần thì bắt vài con vào, khỏi phải tìm ở đâu xa."
Trì Diệu và Nhĩ Nhã đều nghĩ đến cùng một chuyện. Lần này Thời Tinh cần lượng năng lượng nhiều hơn hẳn so với hiện tại.
Phí Sở cười hề hề: "Trời ạ, lần đầu tiên tôi nghe đi săn mà lại giống như chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn thế này."
Thời Tinh thì chỉ ngáp một cái, chẳng để tâm, chuyên chú vào việc tiêu diệt hết chỗ Lam quả.
Về phòng, đầu óc cậu cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Trì Diệu ngồi trên sofa xử lý đống công văn từ cục Lâm nghiệp mà Thời Tinh rất ghét. Anh vừa đọc được mấy dòng thì màn hình chiếu bị một bàn tay gạt đi.
Ngẩng đầu lên qua màn chiếu, thấy Thời Tinh, anh thoáng ngạc nhiên. Theo thói quen, Thời Tinh thường sẽ không cắt ngang công việc của anh, luôn hỏi trước. Nhưng lần này...
Trì Diệu thật sự không đoán ra cậu định làm gì.
Ngay sau đó, hành động của Thời Tinh vượt ngoài dự liệu. Cậu tiến lại gần, thẳng thắn ngồi lên đùi anh, từ trên nhìn xuống. Đôi mắt xanh nhạt hiếm khi ánh lên chút trách móc đầy lý lẽ.
Trì Diệu: "?"
Thời Tinh bất ngờ túm lấy cổ áo Trì Diệu, hành động đầy khiêu khích.
Trì Diệu không chống cự, chỉ thuận thế ngả ra sofa, dựa vào lưng ghế, lông mày khẽ nhướng lên, ánh mắt mang theo chút ý vị khó đoán.
Ngay sau đó, Thời Tinh bật hỏi, giọng đầy tức giận: "Anh lại dám túm em nữa!"
"Anh có biết lúc đó em nguy hiểm thế nào không!"
"Nếu lỡ cả tinh thần lực của anh cũng bị em hút cạn thì sao?!"
Cậu chẳng gọi "Điện hạ", cũng không dùng "ngài", rõ ràng là đang thật sự giận.
Đối diện sự chất vấn ấy, Trì Diệu vẫn bình thản, chỉ nhìn cậu chăm chú vài giây, không phản kháng, cũng không trả lời, khiến Thời Tinh càng thêm bối rối.
"Chuyện em muốn nói với ta chiều nay, chính là việc này sao?"
Thời Tinh gật đầu.
Trì Diệu vươn tay, khẽ vuốt cổ tay cậu, thong thả nói: "Vậy ra em đang tới tính sổ với ta?"
Thái độ chậm rãi ấy khiến Thời Tinh khó chịu, cậu nghiêm mặt hiếm hoi, nửa như quở trách:
Trì Diệu gật đầu, buông bàn tay đang mân mê của mình ra ngay trước mặt Thời Tinh.
Chỉ là khóe môi anh vẫn cong lên một nụ cười nhạt. Nhìn thế nào cũng chẳng giống đang nghiêm túc.
Thời Tinh: "......"
Má cậu phồng lên, dỗi hờn nói thẳng: "Em thật sự đang giận đó."
Trì Diệu gật gù: "Ta nhìn ra rồi."
Anh còn thản nhiên nói tiếp: "Nhưng ta lại thấy vui."
Thời Tinh ngẩn người: "Hả?"
"Ngài..."
Trì Diệu như đọc được hết tâm tư trong mắt cậu, chậm rãi đáp: "Ừ, em không nghe nhầm đâu, ta nói mình thấy vui thật."
Anh còn cố tình trêu: "Nào, cho ta xem Tiểu Điện hạ lúc nổi giận trông thế nào đi."
Thời Tinh: "............"
Đúng là không thể trò chuyện nổi nữa.
Cố nhịn suốt, bị mấy câu của Trì Diệu chọc cho tức mà không thể xả, cuối cùng cậu chỉ còn cách nói: "Ngài không nên túm lấy em vào lúc đó."
Rồi lại nhấn mạnh: "Đây là lần thứ hai rồi."
Lần trước lúc tình trạng tệ, cậu chưa kịp nói. Lên phi thuyền rồi lại thấy bản thân có phần sai, càng chẳng tiện nhắc. Giờ thì coi như gộp lại, tính một lần luôn.
Trì Diệu trầm ngâm, rồi gật đầu, nhận sai rất dễ dàng khiến Thời Tinh ngỡ ngàng: "Ừ, là ta không đúng."
"Nhưng lần sau, e rằng ta vẫn sẽ làm thế."
Thời Tinh nghẹn lời.
Cuối cùng, Trì Diệu cũng nghiêm túc: "Ta không sợ bị hút cạn tinh thần lực. Người Đế quốc nếu rơi vào tình trạng ấy thì chỉ khó chịu vài ngày là cùng. So với nguy hiểm em đang gánh, rủi ro này nằm trong phạm vi ta có thể chấp nhận."
Anh dừng một nhịp, rồi dịu giọng: "Nhưng ta vẫn phải xin lỗi, vì đã khiến em lo lắng."
Thời Tinh: "......"
Trì Diệu bất ngờ hỏi: "Có cảm nhận được không?"
"Cái cảm giác vừa tức vừa bất lực ấy."
"Khó chịu lắm chứ?"
Trước đây, Thời Tinh từng khiến anh cảm thấy đúng như thế.
Thời Tinh: "............"
Trì Diệu bật cười, quan sát gương mặt cậu rồi thong thả liệt kê: "Nếu tính số lần thì, ở Tổ Cây một lần, trên chiến hạm đi Bắc Cảnh một lần, thêm lần gần đây nhất nữa. Ta hai lần, em ba lần. Em vẫn còn nợ ta một lần."
Thời Tinh muốn giận, nhưng lại không thể giữ nổi vẻ mặt nghiêm nghị khi thấy anh cười như thế.
Trong lòng cậu cũng hiểu rõ, Trì Diệu nói chẳng sai. Thật ra, bình thường người phạm lỗi vẫn luôn là cậu.
"Điện hạ, em đang chất vấn ngài đấy."
Trì Diệu chỉ nhàn nhạt đáp: "Ta vừa xin lỗi rồi mà."
Thời Tinh: "."
Rốt cuộc, cậu không nhịn nổi nữa, xì hơi như quả bóng xẹp. Vốn dĩ cậu chẳng hề giận nhiều, nhưng lời lẽ của Điện hạ câu nào câu nấy đều khiến cậu chẳng bám víu được. Cuối cùng, cậu bướng bỉnh nói khẽ: "Vậy thì em cũng phải phạt ngài."
Hành động của Trì Diệu khiến Thời Tinh nghiến răng. Anh xòe hai tay ra, làm động tác "mời".
Không chút nể nang, Thời Tinh túm lấy cổ áo anh, rồi cắn mạnh lên môi dưới.
Từ khoảnh khắc ấy, mọi tiếp xúc sau đó đều đổi hẳn ý vị. Trì Diệu vẫn một mực nhường nhịn, cứ như thật sự có lỗi, mặc cho cậu làm loạn. Ban đầu Thời Tinh còn ngang ngạnh, nhưng rồi lại bị sự bao dung ấy dỗ dành, nỗi ấm ức trong lòng dần tan biến. Cậu ôm chặt lấy Trì Diệu, hưởng thụ thứ "phục vụ" đặc biệt ấy.
Sau đó, Trì Diệu khẽ nói: "Em làm ta nhớ đến một câu danh ngôn của một người phụ nữ."
"Bà ấy từng nói, bạn đời chính là sự hành hạ lẫn nhau."
"Trước kia ta thấy lời ấy thật vô lý, hôm nay lại thấy cũng có phần đúng."
Thời Tinh bất lực trước anh, mà anh cũng bất lực trước cậu. Những điều này vốn khó lòng dung hòa, cũng chẳng thể triệt để giải quyết. Chỉ cần họ còn ở vị trí này, sẽ luôn có những khoảnh khắc bất đắc dĩ như thế.
Thời Tinh tò mò: "Ai vậy?"
Trì Diệu quay đầu, nhìn thẳng vào cậu, thốt ra ba chữ: "Mẹ ta."
Thời Tinh ngẩn người. Đến khi nhận ra, ánh mắt Trì Diệu ánh lên sự ấm áp dịu dàng. Dù lời nói có hơi chê trách, nhưng rõ ràng không phải ký ức buồn.
Anh rất hiếm khi nhắc đến cha mẹ, ai cũng tưởng anh không muốn đề cập.
Thời Tinh cẩn thận hỏi: "Vậy... ngài có thể kể cho em nghe về bà ấy không?"
"Em thật sự muốn nghe à?"
Cậu gật đầu.
Người Lam Tinh vốn không có khái niệm về gia đình. Cậu vẫn luôn tò mò về điều ấy... thậm chí có lúc còn từng mơ tưởng.
Trì Diệu xoay người ôm chặt lấy cậu, cằm khẽ cọ vào trán, mỉm cười: "Vậy thì... bắt đầu từ đâu nhỉ? Từ xuất thân của bà ấy nhé..."
Giọng nói không lớn, lời kể cũng chẳng mạch lạc, nghĩ đến đâu nói đến đó. Nhưng Thời Tinh lại cảm thấy, đêm nay Trì Diệu đặc biệt gần gũi. Cậu nhìn thấu trái tim anh, hiểu rõ từng vui buồn giận thương trong lời nói, chẳng cần phân tích.
Bởi vì Trì Diệu đã mở lòng, để cậu được nhìn thấy trọn vẹn.
Điều kỳ lạ là sau trận tập kích của tinh thú biến dị lần đó, về sau tiến đến hành tinh đóng quân của Quân đoàn số 3 đều chỉ còn tinh thú bình thường.
Trong giám sát vệ tinh, bầy tinh thú biến dị vẫn ở nguyên hành tinh cũ, chẳng rõ vì lý do gì mà chúng đã dừng lại.
Mọi người đều biết hiện tượng này bất thường, nhưng không ai hiểu nguyên do, ngoài việc chờ đợi tình hình thay đổi thì chẳng còn cách nào.
Đúng như dự đoán của Nhĩ Nhã và Trì Diệu, nhu cầu thú hạch của Thời Tinh ngày một tăng. Cứ hai ba ngày, lại phải thả một đợt tinh thú vào để cung cấp cho cậu.
Thả nhiều tinh thú cũng chẳng sao. Con nào dư, Thời Tinh chỉ việc dùng lớp ngoài của biển tinh thần hút cạn tinh thần lực, lập tức g**t ch*t.
Qua vô số lần huấn luyện, cậu đã xác định được giới hạn: nhiều nhất có thể xử lý được 56 con tinh thú.
Nếu vượt quá, trong cơ thể sẽ xuất hiện một cảm giác khác lạ khó nói thành lời, không rõ nguyên nhân, cũng chưa từng thấy có tác dụng phụ cụ thể. Nhưng để chắc ăn, chỉ cần Thời Tinh cảm thấy có gì bất thường, Nhĩ Nhã lập tức bắt cậu dừng lại. Bởi vậy, con số năm sáu chục kia cũng chỉ có thể xem như một mốc tham khảo.
Sau buổi huấn luyện, Thời Tinh đi kiểm tra vòng quanh doanh trại của đội mình.
Công việc bàn giao vừa xong, cuộc họp cũng đã kết thúc, cậu mới ngồi xuống nghỉ trong khoang chính của một chiến hạm. Ai ngờ ngay lúc đó, trước mắt bỗng hiện ra một mảng gợn sóng lấp lánh như mặt nước.
Thời Tinh lập tức căng thẳng, còn chưa kịp phóng thích tinh thần lực thì phía sau lưng cũng xuất hiện thêm một làn sóng tương tự. Một con tinh thú khổng lồ toàn thân trắng toát lao ra từ sau lưng, trong tích tắc đẩy mạnh cậu xuyên thẳng vào vùng gợn sóng trước mặt, rồi nhanh chóng lẩn vào sau.
Mọi chuyện diễn ra chỉ trong chớp mắt.
Ngay lúc đó, cửa khoang bật mở, giọng Phí Sở vang lên: "Ê, Tiểu Tinh, vừa hay, cái chuyện cậu nói lúc nãy---"
Lời còn chưa dứt, anh đã sững người.
Khoang thuyền trống không, chẳng thấy bóng dáng Thời Tinh đâu cả.
Rõ ràng cậu vừa còn ở đây.
Phí Sở quay người chạy ngược ra ngoài, nhưng dọc hành lang cũng không hề thấy ai rời đi.
Người... biến đâu mất rồi?!