Trọng Sinh Được Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc

Chương 114

Khi lao qua lớp gợn sóng, Thời Tinh thấy một cảnh tượng kỳ lạ. Không gian vặn xoắn thành từng dải màu loang lổ, ép chặt trong một đoạn ngắn ngủi. Cậu còn kịp thoáng nhận ra một phần phong cảnh bên trong, nhưng đường hầm quá ngắn, chưa kịp phản ứng thì đã bị hất văng ra ngoài.

 

Đó là dư chấn từ cú va chạm, là quán tính sau khi tinh thần lực chạm nhau.

 

Khoảnh khắc tiếp theo, cảnh tượng trước mắt toàn là vách đá dựng đứng hiểm trở. Thời Tinh chưa từng thấy cảnh sắc này. Cậu còn nhớ rõ lúc mình bước vào gợn sóng vẫn là ban ngày, vậy mà khi ngẩng lên trời giờ đây chỉ thấy những vì sao lạnh lẽo treo lơ lửng, nơi cậu đang đứng đã là ban đêm.

 

Ngay sau đó, con tinh thú trắng khổng lồ cũng chui ra từ gợn sóng. Thời Tinh lập tức lùi nhanh, bản năng thôi thúc cậu tăng cường lớp màn chắn phòng hộ quanh người.

 

Tinh thú trắng tiếp đất nhẹ nhàng, dáng vẻ linh hoạt. Người và thú đối diện nhau, nó vòng quanh Thời Tinh vài vòng, ánh mắt như dò xét.

 

Thời Tinh cũng đồng thời quan sát nó. Cậu không cảm nhận được cấp bậc, chỉ biết đối phương mang năng lực không gian, và cách sử dụng sức mạnh ấy hoàn toàn xa lạ với cậu.

 

Ngẩng đầu lần nữa, cậu thấy các lớp phòng ngự từ cấp một đến cấp ba vẫn treo lơ lửng trên trời. Thời Tinh có thể rõ ràng cảm nhận được sự tồn tại của chúng. Chứng tỏ cậu vẫn đang ở trên hành tinh nơi Quân đoàn số 3 trú đóng.

 

Nhưng ngày và đêm luân phiên... Thời Tinh không chắc mình đã rời trại đóng quân bao xa, cũng chẳng rõ chỗ này có phải ở mặt sau hành tinh, đối diện với khu đóng quân hay không.

 

Tinh thú đi vòng quanh cậu một vòng, vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Chính sự kiềm chế này khiến Thời Tinh không dám manh động, chỉ bình tĩnh quan sát.

 

Con thú há miệng, Thời Tinh lập tức chuẩn bị phòng thủ. Nhưng điều ngoài dự liệu lại xảy ra, cậu nghe thấy một loại "tiếng nói".

 

Thực ra không phải âm thanh, mà giống hệt lần trong lễ hội, tinh thú dùng năng lượng để truyền đạt thông tin.

 

Khác chăng, lần này cậu không cần cố gắng phân tích. Đối diện trực diện, khi dao động kia truyền ra, Thời Tinh liền hiểu ngay, như thể thứ ý nghĩa ấy vốn đã in sâu vào tận bản năng của chính mình.

 

Tinh thú trắng cất giọng: "Đã lâu rồi ta không gặp một người Lam Tinh cấp bậc cao thế này."

 

"Tốt lắm, cuối cùng cũng không phải mấy kẻ phế phẩm nữa."

 

"Từ khi các ngươi rời hành tinh gốc, phần lớn đều chỉ là rác rưởi, chẳng dùng được gì."

 

"Có lẽ ngươi sẽ làm được, sẽ thỏa mãn nhu cầu của chúng ta."

 

Ngữ điệu lúc trầm lúc bổng, Thời Tinh không chỉ hiểu nghĩa, mà còn cảm nhận rõ thái độ ẩn bên trong. Sự khinh miệt ngạo nghễ từ trên cao nhìn xuống

 

*

 

Còn bên này, Phí Sở thì thấy đầu óc hơi choáng.

 

Hôm nay việc lặt vặt chất đống, để chắc chắn không nhìn nhầm, anh còn quay ngược lại kiểm tra, khẳng định trên đường không có lối rẽ hay cửa khoang nào khác, chỉ có con đường chính. Quay lại khoang chính, nhìn thẳng đến tận cuối, ngay cả sau lưng sô-pha cũng đã kiểm tra, đúng là không có ai.

 

Cảm giác có gì đó sai sai, Phí Sở vẫn đi tiếp.

 

Phía sau khoang chính nối liền một số khu sinh hoạt. Vốn dĩ Thời Tinh hiếm khi đi tới những chỗ này, gần đây sức khỏe kém lại càng ít di chuyển. Thường ngày đều là thị quan thay cậu vào đó lấy nước uống hoặc tiện tay tìm vài vật dụng cần thiết.

 

Khi bước sang khoang kế tiếp, Phí Sở bất ngờ chạm mặt Nghiêm Trường Nhạc đang đứng trước bồn rửa.

 

"Tinh Tinh có giục gì không?"

 

Động tác của Nghiêm Trường Nhạc thoáng nhanh hơn. Lúc này, Phí Sở mới để ý anh đang làm nước ép tinh quả. Gần đây sức khỏe của Thời Tinh không ổn, các thị quan đều hết mực chiều chuộng, dù phiền phức cũng sẵn sàng mang phi hành khí đi lấy nguyên liệu, chỉ để đúng giờ làm đồ uống cho cậu.

 

Nghe vậy, một luồng bất an lạnh lẽo trào dâng trong lòng Phí Sở.

 

"Thời Tinh không ở đây sao?"

 

Nghiêm Trường Nhạc cũng sững người: "Không phải vừa rồi còn ngồi ở khoang chính cùng mọi người hội họp sao?"

 

Hai người đưa mắt nhìn nhau. Rõ ràng, chẳng ai thấy Thời Tinh nữa.

 

Phí Sở lập tức mở thiết bị liên lạc, yêu cầu kiểm tra lại camera giám sát, còn anh thì cùng Nghiêm Trường Nhạc chạy khắp chiến hạm để tìm.

 

Chưa đầy mười phút sau, đoạn giám sát được chuyển thẳng đến Trì Diệu. Khi ấy, anh đang bàn bạc kế hoạch với Diệp Tuấn. Dù Phí Sở thường tỏ ra có phần bất cẩn, nhưng tuyệt đối không phải người hành động hồ đồ. Đã đột ngột gửi video ngay trên kênh công việc, Trì Diệu không nghĩ nhiều, lập tức mở xem.

 

Đoạn video chỉ kéo dài chưa đến một phút. Lúc đầu, Thời Tinh vẫn còn ngồi yên trong khoang chính, nhưng đột ngột màn hình nhòe loạn. Đến khi hình ảnh rõ ràng trở lại, cậu đã hoàn toàn biến mất.

 

Một khoảnh khắc, đầu óc Trì Diệu trống rỗng.

 

Tin nhắn kế tiếp từ Phí Sở hiện lên: [Anh, Tinh Tinh không còn ở đây nữa]

 

[Hiện đang kiểm tra dao động năng lượng]

 

[Chiến hạm số FLI456443]

 

*

 

Đồng tử co rút, Thời Tinh giật mình.

 

Dù tim đập dồn dập, cậu vẫn giữ cảnh giác, dán chặt mắt vào từng bước đi của tinh thú. Chỉ cần nó tiến thêm một bước thôi, trong mắt cậu, đó đã là tín hiệu khai chiến.

 

Một cơn gió đêm thổi qua, cát bụi lùa vào mắt. Thời Tinh có thể ngăn lại, nhưng cậu cố tình không làm. Bởi nếu phải chạy trốn, với thể chất người Lam Tinh, trong cảnh bốn bề chỉ toàn vách đá trơ trụi, chẳng nơi nào ẩn nấp, thì đây đúng là mơ mộng hão huyền.

 

Cậu cũng chưa đủ sức điều khiển thiên phú giống Trì Diệu, người có thể mượn gió để tăng hay giảm tốc độ. Nhưng ít ra, nếu buộc phải giao chiến, thì cậu vẫn còn một đòn phòng thân. Đòn ấy là tuyệt chiêu duy nhất mà Nhĩ Nhã dạy cậu khi luyện năng lực thiên phú yếu ớt nhờ hấp thu tinh thần lực. Ra tay bất ngờ, đánh thẳng vào điểm yếu.

 

Rõ ràng, con tinh thú trước mặt này có trí tuệ không hề thấp.

 

Nó lên tiếng: "Ngươi sao lại im lặng?"

 

"Trên người ngươi có mùi tinh thần lực của đồng loại ta. Đã từng gặp qua, lẽ ra ngươi phải hiểu được mới đúng."

 

Vừa nói, nó vừa tiếp tục đi vòng quanh, giữ nguyên khoảng cách với Thời Tinh. Cậu đề phòng nó, còn nó cũng cảnh giác với cậu.

 

Đè nén cảm giác quái lạ dâng lên, Thời Tinh thử hỏi: "Ngươi muốn ta nói gì?"

 

Con thú trắng dừng lại, chăm chú nhìn cậu. Dù đêm tối mờ mịt, Thời Tinh vẫn rõ ràng nhận ra sự nghi hoặc trong ánh mắt nó.

 

Không lâu sau, cậu đã hiểu lý do.

 

Tinh thú trắng nói: "Ta nghe không hiểu loại ngôn ngữ này. Âm thanh trong tai chúng ta có nhiều tầng bậc hơn. Ngươi phải nói như ta mới được."

 

Không rõ vì sao, con thú ấy lại tỏ ra vô cùng chắc chắn: "Ngươi vốn phải biết cách này mới đúng."

 

Nó ngừng một nhịp, giọng như mang theo đe dọa: "Nếu ngươi không biết, không thể giao tiếp, thì ta chỉ còn cách đẩy nhanh tiến trình thôi."

 

*

 

Căn cứ đã bị lục soát khắp nơi, nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng Thời Tinh.

 

Tin nhắn gửi đi không có hồi âm, gọi qua thiết bị liên lạc thì chỉ báo không tìm thấy thiết bị.

 

Kết quả phân tích dao động năng lượng từ chiến hạm trước khi cậu biến mất lại càng gây hoang mang hơn, trong đó chỉ còn lưu lại dấu vết tinh thần lực của Thời Tinh.

 

Cả người cậu như trong đoạn video kia, bỗng chốc biến mất không một lời giải thích.

 

"Không đúng, chắc chắn có chỗ nào đó bị bỏ sót." Nhĩ Nhã nhìn chằm chằm bản phân tích, cau mày lẩm bẩm.

 

Phí Sở thì hỏi Trì Diệu: "Anh không cảm nhận được gì sao? Giữa anh và Tinh Tinh vốn có liên kết mà."

 

Nếu Thời Tinh thật sự gặp nguy hiểm, lẽ nào Trì Diệu lại chẳng cảm thấy gì?

 

Sắc mặt anh u ám, chỉ khẽ lắc đầu.

 

Quá đỗi kỳ lạ. Cả sự việc này, từ đầu đến cuối, đều bất thường.

 

Chẳng bao lâu, tin tức tìm kiếm từ Quân đoàn số 3 cũng được báo về, không có kết quả.

 

Cả hai căn cứ đều không tìm thấy người.

 

Mọi ánh mắt đổ dồn vào Trì Diệu. Anh bóp chặt ấn đường, kìm nén sự nôn nóng đang trào dâng, trầm giọng ra lệnh: "Tìm khắp cả hành tinh này."

 

"Lục Lê, truyền quân lệnh xuống dưới. Trong vòng năm phút, tất cả phải sẵn sàng phòng hộ cá nhân."

 

Thông báo được truyền đi rất nhanh. Ban đầu Lục Lê còn thấy khó hiểu, nhưng chẳng mấy chốc anh đã hiểu ra dụng ý.

 

Các sĩ quan lập tức dựng màn chắn bao quanh anh, còn Trì Diệu thì không chờ chiến hạm tìm kiếm chậm chạp nữa, mà trực tiếp tỏa rộng tinh thần lực.

 

Lần này, áp lực truyền đến hoàn toàn khác hẳn trước kia, mạnh đến nỗi dù ở trong màn chắn, mọi người vẫn cảm thấy ngột ngạt. Rõ ràng, anh muốn dùng tinh thần lực quét toàn bộ hành tinh một lượt, xác định phạm vi cần tìm.

 

*

 

Thời Tinh vốn tưởng mình không làm nổi, nhưng trong tình cảnh căng thẳng ấy, cậu lại làm được.

 

"Ngươi... muốn ta... nói gì?"

 

Cảm giác giống hệt như khi ở buổi lễ hội, nhưng cách vận dụng thì không hề trôi chảy, câu chữ rời rạc, cứng nhắc.

 

Con tinh thú trắng dường như có cảm xúc, đắc ý nói: "Ta đã nói rồi, ngươi biết mà."

 

Nó ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời. Thời Tinh nhận ra, nó không hề nhìn màn chắn phòng ngự.

 

Khả năng không gian của nó có thể xuyên qua mọi lớp chắn. Công nghệ của con người, rõ ràng không đủ để ngăn cản nó.

 

Hạ ánh mắt xuống, tinh thú trắng trở nên nghiêm nghị: "Ngươi phải đi với ta."

 

"Chúng ta cần ngươi."

 

Thời Tinh thử hỏi: "Các ngươi... là ai?"

 

Nó đáp ngay, không chút dè dặt: "Bầy đàn của ta."

 

Trong lời lẽ lại toát lên thứ kiêu ngạo ngút trời, coi Thời Tinh chẳng đáng để để mắt. Cậu thấy thật kỳ lạ, rõ ràng đây là thông tin truyền qua năng lượng, vậy mà cậu vẫn cảm nhận được rõ rệt cảm xúc ẩn giấu trong từng câu chữ.

 

"Ngươi vừa nói phế phẩm, đồ bỏ đi... là có ý gì?" Thời Tinh cau mày. "Các ngươi từng bắt đi người Lam Tinh rồi sao?"

 

Câu hỏi nghe như của con người, nhưng tinh thú rốt cuộc không phải người. Con thú trắng thản nhiên đáp: "Đúng vậy."

 

"Bao nhiêu năm nay chúng ta luôn tìm kiếm cách thức, nhưng chưa một ai đạt yêu cầu."

 

"Còn ngươi thì khác."

 

"Nếu trong quá trình này ngươi tỏ ra hữu ích, có lẽ chúng ta sẽ không ăn thịt ngươi."

 

Lời hứa hẹn nửa như bố thí ấy khiến Thời Tinh lạnh cả sống lưng.

 

"Nhưng các ngươi cũng sẽ không buông tha cho ta."

 

Con thú trắng thản nhiên: "Đó chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?"

 

Thời Tinh hỏi ngược lại: "Vậy thì tại sao ta phải đi với ngươi?"

 

Nó ngẩng cao đầu, kiêu ngạo đáp: "Chỉ để giảm bớt phiền toái thôi. Giữa loài người chẳng phải đều có cái gọi là tình cảm sao? Nếu không muốn những kẻ bên cạnh ngươi bị liên lụy, thậm chí phải chết vì ngươi, thì đi theo chúng ta chính là cách khiến bầy đàn của ngươi tổn thất ít nhất."

 

Thời Tinh: "..."

 

Đúng là những lời chẳng giống chút nào với con người. Thoạt nghe như có cảm xúc, nhưng chỉ là bề ngoài. Cho dù có trí tuệ đến đâu, chúng vẫn không thể hiểu được mối liên kết đặc biệt chỉ có ở giữa con người.

 

Con tinh thú trắng lại vòng quanh Thời Tinh mấy bước, giọng đầy chắc nịch: "Hơn nữa, ngươi chưa từng trải qua kỳ trưởng thành phải không? Không lớn lên ở Lam Tinh, kỳ trưởng thành của người Lam Tinh vốn rất yếu ớt. Trước kia trong lúc mang về, chúng ta từng vô tình làm chết hai đứa. Ngươi cấp bậc cao như vậy, chúng ta phải càng cẩn thận hơn."

 

"Nếu ngươi chịu đi theo chúng ta, cũng không cần lo sẽ bị thương dọc đường, khó mà xử lý."

 

Thời Tinh mím chặt môi.

 

Nó đột ngột nói tiếp: "Nghe nói các ngươi có tình cảm đặc biệt với hành tinh mẹ. Chẳng lẽ ngươi không muốn biết trước đây Lam Tinh đã xảy ra chuyện gì sao?"

 

Đồng tử Thời Tinh co rút lần nữa. Bàn tay bên hông siết chặt thành nắm, rồi cậu lại ép mình buông ra.

 

"Chẳng lẽ ngươi biết?" Thời Tinh thăm dò.

 

"Đương nhiên ta biết." Con thú trắng đáp.

 

"Nói miệng thì chẳng có gì làm bằng chứng."

 

Con thú trắng nghiêng đầu, không hiểu lối nói súc tích của con người. Thời Tinh đành đổi sang cách nói đơn giản hơn.

 

Nó vẫn không tỏ vẻ gì, chỉ thản nhiên đáp: "Kể từ đầu thì quá dài, thời gian hiện tại không đủ để nói hết."

 

"Nếu ngươi chịu đi với chúng ta, dọc đường sẽ có rất nhiều thời gian."

 

"Đồng bạn của ta thích nói nhiều, để nó kể cho ngươi nghe."

 

Thời Tinh: "......"

 

Thôi... khỏi thì hơn.

 

Thực ra, Thời Tinh chưa bao giờ nghĩ sẽ đi theo tinh thú cả.

 

Cậu nhanh chóng nhận ra, dù trí tuệ cao, sinh vật này chẳng hề hiểu chuyện thế gian. Thế nên cậu liều mình chơi trò dây mỏng, cố tình nói: "Đồng đội của ta, ai cũng quan trọng với ta."

 

Tinh thú gật đầu: "Bình thường thôi. Quần thể loài người vốn như vậy."

 

Loài người gắn kết ở mức độ rất cao, khác hẳn với tinh thú vốn đề cao sự độc lập và tự chủ.

 

"Chuyện này quá đột ngột, ta cần suy nghĩ một chút." Thời Tinh nói.

 

"Bao lâu?" tinh thú hỏi.

 

Thời Tinh ước lượng một thoáng, rồi bịa thẳng: "Mọi mối quan hệ của ta đều gắn liền với quần thể. Có đáng để hy sinh bản thân vì tất cả hay không... ít nhất ngươi cũng phải cho ta nửa tiếng để nghĩ chứ."

 

Lời vừa thốt ra nghe đã thấy vô lý. Nhưng tinh thú lại cảm thấy có lý, liền gật đầu chấp thuận.

 

Thời Tinh cố nén sự cạn lời, căn dặn: "Ta ngồi đây một lát, ngươi đừng lại gần làm phiền. Để ta tự suy nghĩ."

 

Tinh thú trắng lấy làm lạ: "Đây là việc khó đến vậy sao?"

 

Trong nhận thức của nó, con người chỉ ở một mình khi phải nghĩ đến những chuyện thực sự khó khăn.

 

Thời Tinh gương mặt tỉnh bơ gật đầu: "Đúng thế."

 

Và con thú quả thật lùi ra.

 

Thời Tinh thầm nghĩ, nếu như cấp bậc và năng lực của nó cũng kém cỏi như cái lối tư duy ấy, thì đã tốt biết mấy.

 

May mắn là trên người cậu vẫn còn khoác áo choàng. Dù không mặc trang phục chiến đấu, nhưng với cách chiến đấu hiện tại, cũng không đến nỗi quá nguy hiểm.

 

Vấn đề lúc này là cậu có thể chạy không? Nếu phải chạy, thì phải chạy bằng cách nào?

 

Quanh đây, liệu có đúng chỉ một con tinh thú? Nó dễ dàng đồng ý cho cậu nửa tiếng suy nghĩ, là vì quá mạnh nên chẳng thèm e ngại quân đội, hay vì xung quanh vốn đã được bố trí sẵn bẫy rập gì đó?

 

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Thời Tinh phải tính toán thật kỹ, sắp xếp đường lui cho mình.

 

Trong lòng cậu vẫn giữ chút hy vọng, dù bản thân hiện đang ở mặt sau hành tinh, cách xa điểm đóng quân, nhưng chỉ cần kéo dài thêm được một chút thời gian, khả năng chờ được quân cứu viện cũng cao hơn.

 

Gió lạnh quét ngang vùng đất cát đá rộng lớn, thổi rít qua vách núi, khắc vào đó những hình thù quái dị, lại tạo nên những tiếng hú dài rợn người, chẳng khác gì tiếng oan hồn than khóc.

 

Mặt đất ẩm ướt, Thời Tinh chọn một tảng đá ngồi xuống. Vừa ngồi, cậu bất giác nghĩ mình đã bị nuông chiều quá lâu, đến nỗi còn thấy chỗ ngồi cứng làm mình khó chịu.

 

Cậu khẽ thở dài.

 

Chợt nhớ tới ly nước tinh quả chưa kịp uống, loại mà Trường Nhạc còn cẩn thận dùng robot bay mang trái cây về, chỉ để ép tươi ngay buổi chiều cho cậu.

 

Không biết còn có cơ hội được uống nữa không. Cũng không biết... liệu còn có thể trở về không...

 

Ý nghĩ thoáng qua, Thời Tinh liền khởi động thiên phú đầu tiên. Cậu cảm nhận năng lượng mà không cần phát tán tinh thần lực. Nhờ vậy, tinh thú chẳng hề phát hiện cậu có gì khác lạ.

 

Ba tầng phòng ngự trên trời vẫn nguyên vẹn. Quả nhiên, phía trên cao, Thời Tinh còn nhìn thấy thêm một tầng màn chắn khác.

 

Nhưng lớp màn này rất kỳ lạ, không giống dạng thể rắn mà giống thể khí, lơ lửng bao phủ, tạo thành một mái vòm mờ ảo trên không, che trùm lấy cậu.

 

Thời Tinh không dám chắc đó thực sự là màn chắn, hay một loại hiện tượng nào khác.

 

Thời Tinh liếc nhìn về phía xa. Nếu mạo hiểm tiến đến thử, chắc chắn sẽ khiến tinh thú sinh nghi, nên cậu đành bỏ qua.

 

Chiếc bộ đàm trên tay hiển thị không có tín hiệu, giờ ghi nhận là hơn ba giờ chiều.

 

Thế nhưng, cảnh tượng xung quanh lại chìm trong bóng đêm đặc quánh. Càng quan sát, Thời Tinh càng có cảm giác rõ rệt. Nơi này chẳng khác nào ba giờ sáng, chân trời tối đen, không hề thấy một tia sáng... Có lẽ cậu thật sự đã bị đưa đến mặt sau của hành tinh.

 

Một ý nghĩ khác lại lóe lên trong đầu. Chẳng lẽ con tinh thú này chỉ có mỗi năng lực không gian thôi sao? Hay còn sở hữu những thiên phú khác nữa?

 

Nửa tiếng trôi qua rất nhanh. Thời Tinh liếc bộ liên lạc trong tay, đúng lúc ấy tinh thú đã tiến lại gần, chẳng sai lệch chút nào. Cậu thấy kỳ lạ, bèn hỏi: "Ngươi cảm nhận thời gian chính xác đến vậy à?"

 

Con tinh thú trắng đáp chậm rãi: "Bọn ta vốn hòa làm một với vũ trụ, mọi biến đổi trên tinh cầu từng khắc từng giây đều thu hết vào mắt. Đây là bản năng tự nhiên, sẽ không bao giờ sai."

 

Nói cách khác, nó dựa vào khả năng cảm nhận tự nhiên siêu cường để nắm bắt thời gian.

 

"Đủ nửa tiếng rồi," nó lại nói, "ngươi đã nghĩ xong chưa? Nếu muốn đi, ta còn phải chuẩn bị cho ngươi một chiếc chiến hạm."

 

Thời Tinh giả vờ ngạc nhiên, hỏi ngược: "Chiến hạm làm sao đủ năng lượng bay đến nơi của các ngươi?"

 

Trong lòng cậu càng chắc chắn, nơi mà tinh thú muốn đưa mình đến, hẳn là rất xa xôi.

 

"Chuyện đó không cần lo. Chỉ cần chiến hạm duy trì được hệ thống không khí là đủ, trong vũ trụ chúng ta có cách khác để di chuyển."

 

Thấy Thời Tinh chưa có ý phản kháng, nó nghiêng đầu ra hiệu: "Đi thôi."

 

Thời Tinh liền nói: "Khoan, ta có vài câu hỏi muốn hỏi ngươi. Các ngươi cần ta làm gì?"

 

Con tinh thú khựng lại. Trên gương mặt lạnh lùng kia hiếm hoi thoáng lên chút do dự, cuối cùng nó đáp: "Đến nơi ngươi sẽ biết."

 

Thời Tinh không thấy đó là sự che giấu có chủ ý, mà giống như nó thật sự bị một hạn chế nào đó ràng buộc.

 

Đúng rồi... Lúc nãy nó có nhắc đến "quần thể". Chẳng lẽ trong quần thể ấy tồn tại một con Vương thú hiếm có?

 

Ý nghĩ đó vừa thoáng hiện, Thời Tinh liền thấy một luồng khí lạnh chạy dọc từ bàn chân lên tới tận sống lưng.

 

Nhưng cậu cố kìm lại.

 

"Ngươi biết Lam Tinh ở đâu đúng không?"

 

Câu này là lời khẳng định nhiều hơn là hỏi, vì thế đối phương dễ trả lời hơn.

 

Con tinh thú không biết học mánh khóe đàm phán từ đâu, chỉ đáp: "Chuyện đã qua thế nào, ngươi đi cùng ta, trên đường tự khắc sẽ biết. Ta đã hứa với ngươi rồi."

 

Thời Tinh truy hỏi: "Nếu cuối cùng ta không đi theo ngươi, các ngươi định làm gì?"

 

Bước chân gấp gáp của tinh thú chợt dừng lại. Nó bất ngờ áp sát, khoảng cách gần đến mức chưa từng có. Thời Tinh không lùi bước. Hơi thở nó nặng nề, từng chữ đe dọa vang lên: "Vậy thì, tất cả những người trên hành tinh này sẽ phải trả giá cho quyết định sai lầm của ngươi."

 

"Chúng ta có thể giết sạch mọi kẻ ngươi quan tâm. Đến khi ngươi chẳng còn vướng bận, tự nhiên cũng sẽ theo chúng ta."

 

Thân hình khổng lồ của nó tràn ngập áp lực.

 

Đôi mắt tròn xanh lục tối tăm, ánh nhìn dính chặt lấy Thời Tinh, khiến cậu thấy vô cùng khó chịu.

 

Thời Tinh liếc nhanh về phía chân trời: "Bên ngoài... còn nhiều tinh thú khác nữa sao?"

 

Con tinh thú trắng lạnh lùng đáp: "Nếu ngươi không đi cùng chúng ta, số lượng sẽ vượt xa sức tưởng tượng của ngươi."

 

Nghe như vậy, chẳng khác nào nó có thể ra lệnh, điều khiển cả đàn tinh thú.

 

Thời Tinh càng thêm hiếu kỳ về cấp bậc thật sự của nó.

 

Ngay sau đó, cậu bất ngờ ph*ng t*nh thần lực thẳng lên trời. Khi va chạm với lớp sương mù, tinh thần lực của cậu liền ăn mòn tầng giống như kết giới kia, rồi tiếp tục khuếch tán ra ngoài, và bắt gặp một luồng tinh thần lực từ phía chân trời tràn tới.

 

Trong tầm nhìn thiên phú của cậu, đó chính là tinh thần lực của Trì Diệu.

 

Con tinh thú trắng gầm lên phẫn nộ, lao thẳng vào màn chắn của Thời Tinh.

 

Thời Tinh hất tay, giọng trầm thấp: "Vậy thì hôm nay chỉ có thể để ngươi ở lại đây thôi."

 

Một con tinh thú chết sẽ không thể quay về báo tin.

 

Khoảnh khắc tiếp theo, năng lượng va chạm nổ tung. Thời Tinh cảm nhận được cấp bậc của con tinh thú trước mặt cao hơn cả con biến dị cấp D lần trước, còn khó đối phó hơn nhiều.

 

Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thật sự va chạm, cậu vẫn không nhịn được mà muốn chửi như Phí Sở: Quỷ tha ma bắt!

 

Trong đầu Thời Tinh đã diễn tập cuộc chiến này vô số lần. Khi tinh thú lao tới, cậu không hất văng nó mà trực tiếp dùng tinh thần lực quấn chặt. Hai luồng sức mạnh chạm nhau, và cậu lập tức cảm nhận được sức sống mãnh liệt cuồn cuộn trong cơ thể đối phương, chính xác là thứ cậu cần.

 

Không thể đi theo chúng. Cũng không thể để nó gọi thêm đồng loại.

 

Con đường duy nhất còn lại là liều mạng với nó.

 

Căng thẳng khiến lớp ngoài biển tinh thần của cậu sôi sục. Chỉ vài giây giằng co, Thời Tinh liền bắt đầu hút thẳng tinh thần lực của tinh thú qua lớp ngoài.

 

Cậu đã chuẩn bị kỹ, nên một lần bùng nổ liền phóng ra lượng tinh thần lực cực lớn.

 

Đến khi con tinh thú trắng nhận ra bất thường, nó đã bị tinh thần lực của Thời Tinh bao trùm chặt chẽ.

 

Cậu muốn nuốt chửng con tinh thú này!

 

Ý niệm ấy vừa xuất hiện, tinh thần lực của cậu lập tức siết chặt hơn. Con thú gào rú, giãy giụa, cố kéo giãn khoảng cách, nhưng Thời Tinh không cho nó cơ hội.

 

Cuộc đối kháng nổ ra kịch liệt. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, mồ hôi đã đầm đìa trên trán cậu. Tinh thần lực đôi bên va chạm qua lại không biết bao nhiêu lần, căng chặt đến mức không ai chịu nhường ai.

 

Cuối cùng, nhờ thứ năng lượng đặc biệt, Thời Tinh cũng tạm thời áp chế được tinh thú, hút bớt tinh thần lực của nó giữa những đợt công kích dữ dội.

 

Nhưng chưa kịp tăng thêm sức ép, con thú đã phun thẳng về phía cậu một luồng sóng năng lượng.

 

Làn sóng ấy xuyên qua lớp tinh thần lực phòng ngự, trước mắt Thời Tinh gợn lên những vệt loang như mặt nước. Ngay sau đó, một lực hút khổng lồ lập tức kéo cậu vào trong.

 

Là năng lực không gian!

 

Thoát ra khỏi dòng xoáy, Thời Tinh đã bị ném lên tận không trung.

 

Mây mù bao quanh, cảm giác mất trọng lực ập đến khiến cậu bất ngờ rơi thẳng xuống.

 

Ngay lúc ấy, tinh thú lại từ một gợn sóng ngay dưới chui ra, lao vút lên nhắm thẳng vào cậu.

 

Năng lượng va chạm dữ dội.

 

Nó đánh rồi rút ngay, không cho Thời Tinh lấy một cơ hội phản công.

 

Giữa tầng mây mù mịt, liên tục hứng chịu những cú va chạm tốc độ cao, Thời Tinh nhận ra con thú cố ý treo cậu giữa không trung, ép cậu phải tiêu hao dần tinh thần lực.

 

Đáng tiếc, cậu vẫn chưa vượt qua giai đoạn trưởng thành.

 

Tinh thần lực vốn dĩ không chịu nổi sự bào mòn kéo dài này, Thời Tinh căn bản không thể duy trì một trận chiến lâu dài.

 

Trong tầng mây, năng lượng va chạm hết bùng nổ rồi lại phân tán, hết nổ tung rồi lại loang đi.

 

Không rõ đã qua bao lâu, Thời Tinh cuối cùng cũng bắt giữ được tinh thú trắng bằng tinh thần lực của mình.

 

Dòng năng lượng rối loạn cuốn chặt quanh người cậu. Vừa chạm vào, thiên phú mạnh mẽ lập tức hút sạch tinh thần lực trong đòn công kích của tinh thú. Toàn bộ sức tấn công sụp đổ thành năng lượng, bị tầng ngoài biển tinh thần bắt lấy, rồi nuốt vào trong.

 

Một dao động lạ lẫm dội lên, xuất phát từ tầng ngoài của biển tinh thần. Nó giống như đang chỉ đường cho cậu.

 

Thời Tinh làm theo, vận dụng tinh thần lực. Con thú lập tức bị trói chặt, từng luồng tinh thần lực từ cơ thể nó chảy vào biển tinh thần của cậu. Trên lớp lông ngoài, từng mảng đã bắt đầu rã ra.

 

"Ngao ô---"
"Ngaoooo!"

 

Tim Thời Tinh khựng lại. Đúng lúc cậu tưởng con thú sẽ lại giở trò cũ, thì từ đám mây chéo phía trước, một con tinh thú cấp thấp bất ngờ lao thẳng tới.

 

Đợi đến khi Thời Tinh đánh tan nó, thì con thú trắng đã biến mất.

 

Cậu lập tức cảm thấy điềm chẳng lành, và cảm giác đó nhanh chóng trở thành sự thật.

 

Con thú trắng thay đổi cách đánh. Nó vừa tung đòn công kích bằng tinh thần lực về phía Thời Tinh, vừa liên tiếp mở ra những gợn sóng không gian ngay phía sau lưng cậu.

 

Tinh thần lực của Thời Tinh nhiều khi còn chưa kịp chạm vào nó, đã bị không gian cắt ngang, cưỡng ép chia tách.

 

Quá mạnh.

 

Không biết từ khi nào, cả hai đều đồng thời nghĩ tới điều ấy.

 

Bị ném vào trong gợn sóng hết lần này tới lần khác, tinh thần lực của Thời Tinh tiêu hao dữ dội. Đến một lần, tay cậu vô tình chạm vào rìa gợn sóng. Sững lại giây lát, rồi cậu nắm chặt, dồn sức kéo.

 

Tinh thần lực của Thời Tinh xé toạc quy tắc thiên phú của tinh thú.

 

"Ngao!"

 

Ngay giây tiếp theo, Thời Tinh không để con thú kịp trốn thoát, cậu lập tức tung tinh thần lực từ tay phải, quấn chặt lấy nó.

 

Cuộc chiến đã bước vào giai đoạn căng thẳng nhất.

 

Tinh thần lực của cậu gần như đã cạn kiệt, lần này tuyệt đối không thể để nó thoát.

 

Bị dồn ép đến cực hạn, dòng tinh thần lực quanh người Thời Tinh bỗng hiện hình rõ rệt nhờ được tiếp sức bởi năng lượng hỗn loạn.

 

Nguồn lực ấy tràn vào cơ thể tinh thú. Trong tiếng gào rền rĩ, năng lượng cao cấp hút vào ngược lại càng k*ch th*ch Thời Tinh, giúp cậu khống chế chặt hơn nữa.

 

Tinh thần lực của cậu như cơn gió lạnh quét ngang thảo nguyên, cuốn phăng tất cả. Nó rút cạn từng giọt sức mạnh trong cơ thể tinh thú, không bỏ sót một tia nào.

 

Lớp da ngoài của con thú bắt đầu vỡ vụn. Dòng tinh thần lực kèm năng lượng hỗn loạn xuyên thấu thân thể, mang đến cảm giác như ngàn mũi kim thép đâm sâu.

 

Thân thể của tinh thú vốn kiên cố, là một trong những sinh vật mạnh mẽ nhất vũ trụ, chưa bao giờ bị xuyên thủng. Nhưng hôm nay, nó đã nếm trải nỗi đau ấy.

 

Một tiếng gầm thảm vang lên, từ xa lại lao đến một con tinh thú biến dị cấp thấp khác. Vẫn là chiêu cũ.

 

Nhưng Thời Tinh có hai tay.

 

Trong khi một tay vẫn khống chế chặt con thú trắng, tay kia giơ lên, chặn đứng con thú mới lao tới. Chỉ một khoảnh khắc, nó đã bị tinh thần lực của cậu đông cứng, rồi tan rã nhanh như tuyết dưới nắng, chỉ còn lại máu thịt và xương rơi thẳng từ bầu trời.

 

Thời Tinh hít một hơi, mượn sức gió để lơ lửng giữa không trung. Từng chút một, cậu kéo con thú trắng lại gần bằng tinh thần lực.

 

Nếu có thể chạm trực tiếp, việc hút cạn tinh thần lực của nó sẽ càng nhanh hơn.

 

"Giết ta đi, đồng bọn của ta sẽ nhanh chóng tìm đến." Tinh thú trắng gào lên trong đau đớn, cảnh cáo đầy ác liệt.

 

Thời Tinh bật cười. Giọng cậu đã yếu đến thoảng như gió, nhưng từng chữ vẫn sắc bén không giảm. "Vậy thì... hoan nghênh!"

 

Một cái thú hạch cũng vừa khéo đủ để bù lại năng lượng đã cạn kiệt.

 

Khống chế của cậu càng thêm chặt chẽ. Tinh thú trắng tung ra một gợn sóng không gian, lập tức bị Thời Tinh vung tay xé nát.

 

Khoảng cách chỉ còn thu hẹp dần, càng gần, nó càng giãy giụa dữ dội. Nhưng càng giãy, Thời Tinh lại hút tinh thần lực của nó càng nhanh. Chỉ trong mấy giây, thân thể con thú trắng rách toạc, máu thịt loang lổ, cơ thể nó đang bị tinh thần lực của cậu phá vỡ từng chút.

 

Còn cách hai ba mét nữa thôi, chỉ thêm một bước là Thời Tinh có thể chạm vào. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, con thú trắng lại ngửa cổ gầm lên.

 

Giữa tầng mây, mười mấy bóng thú khổng lồ hiện ra.

 

Thời Tinh khựng lại. Ngay sau đó, cả bầy thú đồng loạt lao đến, vây kín bốn phương tám hướng.

 

Nhân lúc ấy, con thú trắng thoát khỏi khống chế.

 

Cậu vừa định đuổi theo thì bị nhiều con khác ghì chặt, kéo cản lấy.

 

Không hề ham chiến, con thú trắng phóng ra một gợn sóng không gian rồi lập tức chui vào. Thời Tinh vừa định xé mở thì một con khác bất chấp tính mạng lao tới chặn đường.

 

Tinh thần lực của cậu đâm xuyên cơ thể nó, đánh thẳng vào thú hạch cùng trái tim. Con thú chết gục, rơi thẳng xuống dưới.

 

Ngẩng đầu nhìn lại, bóng con thú trắng đã biến mất.

 

Tinh thần lực của Thời Tinh tiêu hao đến cực hạn. Cậu th* d*c một hơi, thân thể chao đảo, sắp không đứng vững nổi.

 

Nhưng con thú vừa bị cậu hất ra đã hồi sức lại, tiếp tục nhào về phía cậu.

 

Chưa kịp để Thời Tinh phản ứng, luồng tinh thần lực quen thuộc đã ập đến quanh cậu. Một vụ nổ năng lượng bùng sáng chói lòa, những tinh thú thường ở gần bị xé nát thành hai, lũ biến dị cấp thấp thì trọng thương, còn những con ở xa đều bị hất văng đi xa tít.

 

Thời Tinh khẽ thở ra, toàn bộ thần kinh buông lỏng.

 

Chợt....Gió ôm lấy cơ thể cậu.

 

Trì Diệu đến rồi.

 

----------------------

 

lledungg: Miêu tả chi tiết ác dị chờiiiii. Đỉnh

Bình Luận (0)
Comment