Trọng Sinh Được Ghép Đôi Với Bệ Hạ Đế Quốc

Chương 115

Tinh thú khổng lồ phá khỏi tầng khí quyển, lại chui vào gợn sóng không gian để nhảy xuyên qua vũ trụ, liên tục dịch chuyển, cuối cùng đáp xuống một hành tinh hoang vu xa xa.

 

Vừa ló ra, con tinh thú thấp nhỏ vốn đang lim dim ngủ giật bắn cả người, vội vã đứng phắt dậy.

 

Nó còn cẩn thận liếc xuống kiểm tra tư thế của mình xem có gì sai không. Nhưng khi ngẩng đầu lên, liền ngây ra tại chỗ.

 

Trên người đồng bọn đỏ lòm máu, da thịt toác nát đến nỗi chẳng còn thấy bóng dáng trắng như trước.

 

"Gào!"

 

Tinh thú khổng lồ gầm lên một tiếng dữ tợn.

 

Tinh thú thấp bé mới chợt hiểu ra: nó đã thất bại. Hoảng loạn, nó vội chạy vòng vòng quanh đồng bọn.

 

"U..."

 

- Người kia... không mang về được sao?

 

"U ào."

 

- Rõ ràng đã nói là phải mang người về mà!

 

"Gào gào!"

 

- Không mang về thì làm sao đây?!

 

Lải nhải mãi ba câu cũng chỉ một ý, con tinh thú khổng lồ không nhịn nổi, vung vuốt tát cho con tinh thú lùn một cái trời giáng. Máu loang cùng dấu vuốt in hằn trên da, nó bị đánh bay ra ngoài.

 

"Gào!"

 

- Im miệng!

 

Tinh thú khổng lồ lại nằm phục xuống, lặng lẽ chờ tinh thần lực hồi phục. Một lát sau, cơ thể nó bắt đầu tự lành.

 

Tinh thú lùn vòng vo quanh đồng bọn, mới đi được hai vòng đã bị đôi mắt tròn xanh biếc lườm cho một cái, nó lập tức nơm nớp, ỉu xìu kêu vài tiếng, rồi cũng ngoan ngoãn nằm xuống theo.

 

Thế là một cái chờ, kéo dài nửa ngày.

 

Khi lông da đã hoàn toàn khôi phục, tinh thú khổng lồ đè con tinh thú lùn xuống, gằn hỏi vài câu. Không kịp tìm sông rửa sạch máu, nó mang theo cả thân thể đầy thương tích, lại thi triển năng lực thiên phú, nhảy vọt ra ngoài không gian, hướng về một phương hướng phát ra tiếng gào vô thanh.

 

Không nghe thấy âm, nhưng năng lượng lại cuộn sóng, mang theo tin tức lan xa, lan mãi...

 

Cho đến khi có một con tinh thú khác trên một hành tinh xa lạ nghe thấy, lập tức bật dậy, bay ra ngoài vũ trụ, y hệt tái tạo dao động năng lượng sắp tắt, rồi tiếp tục truyền đi xa hơn, về hướng nơi bọn chúng từng đến.

 

Nếu vũ trụ được thu nhỏ lại đủ để mắt thường quan sát, sẽ thấy luồng năng lượng kia đi thẳng tắp trong chân không.

 

Nó đi qua vô số hành tinh, tin tức chứa bên trong liên tục được vô số tinh thú khác nhau lặp lại, chuyền tay không ngừng.

 

Cuối cùng, tín hiệu đó chạm đến một hành tinh thật xa xôi.

 

Tại hành tinh trú đóng của Quân đoàn số 3.

 

Khi Trì Diệu đến nơi, trông thấy Thời Tinh lơ lửng giữa không trung, mắt vẫn nhắm nghiền, tim anh chợt hẫng đi một nhịp.

 

Ngay khoảnh khắc sau, Thời Tinh khẽ run lên, rồi mở mắt ra.

 

"Xin lỗi, em hơi mệt."

 

Chiến đấu liên tiếp, bị quăng ném trên không, tinh thần lực gần như cạn kiệt khiến cậu mệt rã rời.

 

Chưa để mọi người kịp hỏi, Thời Tinh đã lên tiếng: "Điện hạ, chị Nhĩ Nhã, em lại gặp một con tinh thú biết nói."

 

Cậu ngừng một chút, ánh mắt trở nên kiên định: "Em có chuyện cần nói với mọi người."

 

Gió đêm thổi phần phật. Trong lúc Quân đoàn số 1 đang thu dọn tàn cục của hơn mười con tinh thú cấp thấp, Thời Tinh đã kể lại tỉ mỉ toàn bộ chuyện xảy ra hôm nay ở một góc yên tĩnh.

 

Nghe tới đoạn tinh thú nói từng bắt người Lam Tinh, lông mày Trì Diệu khẽ nhướng lên, hiển nhiên trong đầu đã nghĩ tới điều gì.

 

Đợi đến khi Thời Tinh dứt lời, anh trầm giọng nói: "Đế quốc từng có vài vụ người Lam Tinh mất tích, nhưng số lượng rất ít, chỉ trong vòng hai trường hợp."

 

Nhĩ Nhã thì liên tưởng đến khả năng khác: "Với cấp độ cao như vậy, không loại trừ việc có cả tiểu đội người Lam Tinh ghép đôi từng bị diệt gọn ở biên giới. Những người mất tích đó thường mặc định đã bị tinh thú nuốt chửng, cũng chẳng còn thi thể để tìm."

 

Thời Tinh thoáng tái mặt: "Chắc chắn là vậy, nếu không thì chúng cũng chẳng biết người Lam Tinh thời kỳ trưởng thành yếu ớt thế nào, trên đường lại không thể trị liệu khi bị thương."

 

Hẳn đã từng có người chết trong hoàn cảnh như thế, nên bọn chúng mới rõ ràng như vậy.

 

Nói cách khác, trong số những người Lam Tinhtừng bị chúng bắt đi, có lẽ thực sự đã có người bỏ mạng.

 

Trì Diệu khẽ gật đầu: "Những vụ mất tích ấy đều là chuyện từ năm mươi năm trước. Điểm giống nhau là xảy ra gần như cùng thời gian, và đều nhằm vào nhóm người Lam Tinh trưởng thành có tinh thần lực cao nhất khi đó."

 

Nhĩ Nhã cau mày: "Vậy tại sao không tìm trị liệu sư?"

 

Vừa dứt lời, Nhĩ Nhã lại tự mình đáp luôn: "À, tinh thần lực của trị liệu sư vốn bị kiềm chế, e là khó mà lần ra."

 

Người Lam Tinh sau khi bước vào kỳ trưởng thành sẽ không còn tinh thần lực rò rỉ ra ngoài nữa. Loại tinh thần lực ấy cũng không có tính công kích, nên về cơ bản, họ chỉ dùng trong trị liệu, hoặc dồn thẳng vào biển tinh thần của bệnh nhân. Khi có lớp tinh thần lực của bệnh nhân che phủ, độ ẩn giấu càng tăng cao, muốn định vị tìm ra gần như không có khả năng.

 

Nghe vậy, Thời Tinh lại liên tưởng đến điều khác: "Vậy nghĩa là... việc chúng muốn người Lam Tinh làm, người đã trưởng thành hay chưa trưởng thành cũng đều được sao?"

 

Mi mắt Nhĩ Nhã khẽ run, như bừng tỉnh điều gì đó, nhưng lại ngập ngừng: "Không hợp lý... nói thế nào cũng thấy không ổn."

 

Nếu mục tiêu thực sự là năng lực trị liệu, thì càng không đúng.

 

Hoàn toàn không đúng.

 

Bởi nếu là để trị liệu, đáng ra chúng phải bắt trị liệu sư mới đúng.

 

Với cấp bậc của con tinh thú kia, đến cả khi Thời Tinh cố tình kéo dài thời gian nó vẫn thoát được, thiên phú lại mạnh đến thế, việc bắt cóc một trị liệu sư chẳng có gì khó khăn. Thế nhưng...

 

Trì Diệu kết luận: "Vậy nên, việc chúng muốn mang em đi, chắc chắn không phải để nhắm vào năng lực trị liệu của người Lam Tinh."

 

"Hoặc ít nhất, đó không phải mục đích chính."

 

Thời Tinh cau mày: "Tinh thú vốn có khả năng tự chữa trị cực mạnh. Tìm người Lam Tinh chữa trị... nghe đã thấy vô lý."

 

Nhĩ Nhã phân tích thêm: "Hơn nữa trị liệu cũng không gây nguy hiểm đến tính mạng người Lam Tinh. Cái cách nó dùng từ 'không bền', thực chất chẳng đứng vững chút nào. Nếu chỉ vì cấp bậc quá thấp, theo cách tư duy xã hội hóa của tinh thú, nó phải nói là 'vô dụng' mới chuẩn hơn."

 

Thời Tinh khẽ lẩm bẩm: "Vậy rốt cuộc... chúng tìm đến người Lam Tinh để làm gì? Ngoài năng lực trị liệu, chúng ta còn có khả năng nào khác đáng giá sao?"

 

Cả ba người lặng thinh, không ai nói thêm lời nào.

 

Câu hỏi ấy chạm đúng trọng tâm, nhưng cũng là điểm mù với cả ba người.

 

Trước một vấn đề chưa có lời giải, Thời Tinh không cố chấp.

 

Không bàn ra kết quả thì bỏ qua, cậu tiếp tục: "Nghe nó nói, thì rõ ràng nó biết Lam Tinh ở đâu, cũng biết đã từng xảy ra chuyện gì."

 

Thời Tinh khẽ thở dài: "Tiếc là không giữ được nó lại. Nếu có, chỉ cần xem xét xương cốt cũng đoán được tuổi tác của nó."

 

Nhĩ Nhã thương xót, khẽ an ủi: "Em đã làm rất tốt rồi."

 

Trì Diệu nhìn Thời Tinh, trong mắt còn vương nỗi sợ, đưa tay đặt lên vai cậu. Dù không nói lời nào, nhưng Thời Tinh vẫn nhận ra được, cảm xúc của anh cũng giống hệt Nhĩ Nhã.

 

Thời Tinh gật đầu, lặng lẽ chấp nhận sự quan tâm ấy.

 

"Đúng rồi, chị Nhĩ Nhã, em còn muốn thử một thí nghiệm nữa."

 

Nói rồi, Thời Tinh dùng kỹ năng vừa học được để "truyền lời" cho cô.

 

Chỉ vài chữ thôi, ban đầu Nhĩ Nhã còn ngơ ngác, nhưng ngay sau đó, đồng tử liền co rút mạnh.

 

"Chị nghe hiểu rồi." Thời Tinh xác nhận.

 

Nhĩ Nhã chấn động, đưa tay chạm lên tai mình, giọng đầy kinh ngạc: "Chuyện này... sao em làm được vậy?"

 

"Em nghĩ đây hẳn là năng lực vốn có của người Lam Tinh."

 

Nhớ lại luồng năng lượng dị thường từng thấy trong giấc mơ, Thời Tinh chần chừ: "Có lẽ trước kia, chúng ta đã giao tiếp với nhau bằng cách này."

 

Nếu không thì đâu thể có chuyện tinh thú nói "ngươi lẽ ra phải biết."

 

Ý nghĩ ấy vừa thoáng qua, cả người Nhĩ Nhã nổi da gà: "Nếu đây đúng là năng lực của người Lam Tinh... vậy thì tại sao tinh thú lại biết?!"

 

Thời Tinh chỉ nhún vai.

 

Có quá nhiều khả năng, và khả năng nào cũng đủ khiến người ta lạnh sống lưng.

 

Trì Diệu lập tức chặn hướng suy đoán: "Dựa vào bản tính của tinh thú, tuyệt đối không thể là chúng nhờ người Lam Tinh dạy mà học được."

 

Nhĩ Nhã ôm tay, lẩm bẩm với vẻ sợ hãi: "Càng nghĩ càng thấy rùng rợn."

 

Đúng lúc đó, Đàm Giác báo cáo qua thiết bị liên lạc, toàn bộ tinh thú đã bị bắt giữ.

 

Mười mấy con, rõ ràng không thể mang hết về chỗ đóng quân.

 

Thời Tinh lần lượt kiểm tra từng con. Bên phía Phí Sở cũng đưa ra kết quả: "Dựa vào lượng tinh thần lực còn sót lại trong không khí, cấp bậc chắc chắn trên 3S. Mức độ biến dị, sơ bộ ước chừng, e là đã vượt cấp D."

 

Phí Sở cũng bị chấn động, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ đã đạt đến cấp F rồi sao?"

 

Thời Tinh lắc đầu phủ định: "Đây chỉ là đợt đầu tiên tiến đến. Nếu cao hơn D thì cùng lắm là E. Còn F thì không thể. Có lẽ chỉ vương thú của chúng mới đạt được cấp F."

 

Phí Sở chưa nghe phần thuật lại ban nãy, liền kinh hãi thốt lên: "Trong quần thể của chúng còn có cả vương thú?!"

 

Lần gần nhất vương thú xuất hiện, chính là trận thú triều ba trăm năm trước. Nếu lần này lại có thêm một con nữa... nghĩ đến đây, đầu óc Phí Sở gần như tê dại.

 

Thời Tinh gật đầu: "Em đoán là có.

 

Giống như cách chúng ta ra trận, tiên phong bao giờ cũng là chiến hạm không người lái. Chẳng lẽ để Điện hạ xông lên ngay từ đầu?"

 

Phí Sở: "......"

 

Phí Sở cười khổ: "Cảm ơn nhé, nghe xong tôi càng thấy khó thở hơn!"

 

Thời Tinh kiểm tra qua tất cả tinh thú, sắc mặt nặng trĩu. Cậu ngước nhìn bầu trời, trong áp lực căng thẳng ấy, lặng đi gần chục giây.

 

Sau đó cúi đầu lại, nét mặt nghiêm nghị, cất giọng chắc nịch:

 

"Điện hạ, tuy chưa rõ bằng cách nào, nhưng con tinh thú kia có thể điều khiển cả những con khác."

 

Trong tinh thần lực và thú hạch của hơn mười con tinh thú còn lại, cậu không hề cảm nhận được chút sức mạnh nào đồng nguồn năng lượng với con trắng ấy.

 

Nói cách khác, khả năng nó điều khiển không giới hạn trong quần thể của mình.

 

"Tinh thú bình thường lẫn biến dị đều nằm trong phạm vi kiểm soát của nó."

 

"Hôm nay bỏ chạy, chắc chắn sẽ còn quay lại."

 

Giọng Thời Tinh khàn đi, xen chút áy náy: "E rằng chúng ta phải chuẩn bị chiến đấu thôi."

 

Chưa cần nói tới số lượng đồng bọn nó có thể gọi đến. Chỉ riêng đám tinh thú biến dị vốn có trên hành tinh này nếu tập hợp lại tấn công, cũng đã là một vấn đề lớn.

 

Trì Diệu cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng, ngẩng đầu nhìn lên.

 

Ánh mắt anh không dừng lại ở bầu trời, mà hướng thẳng vào sâu thẳm vũ trụ. Nơi có vô số tinh thú chưa rõ số lượng, chắc chắn trong thời gian ngắn sẽ lại kéo đến.

 

Anh trầm ngâm giây lát, rồi dứt khoát hạ lệnh: "Thông báo cho toàn bộ các điểm trú quân dọc biên giới, đồng loạt mở phòng hộ cấp một."

 

"Bắt đầu từ giờ phút này, mọi thường dân không liên quan phải rút khỏi tuyến biên giới. Toàn quân bước vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu."

 

Thời Tinh tiếp lời, giọng không lớn nhưng chắc như đinh đóng cột: "Hãy để điểm trú quân chuẩn bị mẫu hạm, đưa Tất Chu về Đế quốc ngay."

 

Nói xong, ánh mắt Trì Diệu rơi xuống người Thời Tinh. Cậu biết hắn định nói gì, khẽ mỉm cười rồi chủ động đưa tay ra.

 

Trì Diệu nhìn cậu chăm chú, trong mắt sóng cảm xúc cuộn trào. Thời Tinh cũng không rút lại tay.

 

Giữa im lặng, bầu không khí như có một sự giằng co vô hình.

 

"Điện hạ, ngài có quên rồi không? Với em, chẳng có nơi nào an toàn hơn ở bên cạnh ngài cả."

 

Cậu nói với dáng vẻ thản nhiên, nhưng lại là sự thật không thể phủ nhận. Nếu ngay cả Trì Diệu cùng đội quân lớn nơi đây cũng không thể bảo vệ cậu, thì trở về Đế quốc cũng chẳng thể bảo đảm được gì.

 

Cuối cùng, Trì Diệu vẫn nắm chặt lấy tay Thời Tinh.

 

Hai người không cần thêm lời, âm thầm đạt thành đồng thuận, trước khi thú triều tiếp theo kéo đến, Thời Tinh sẽ không bị đưa về Đế quốc.

 

Trên đường quay lại chiến hạm, Thời Tinh khẽ nói, như để xoa dịu nỗi lo của Trì Diệu: "Giờ em cũng đâu còn yếu nữa, biết đâu năng lực của em còn có thể giúp được ngài."

 

Trì Diệu đáp lại thẳng thừng: "Không cần. Em chỉ cần ngoan ngoãn ở trong quân đội là đủ."

 

Thời Tinh cười nhạt, đến lúc này mới chịu nhận thua, khẽ than: "Điện hạ, ngài đi nhanh quá... Trận chiến vừa rồi dài như thế, em theo không nổi."

 

Cậu cứ nghĩ Trì Diệu sẽ chậm lại, ai ngờ hắn khựng bước, rồi bất ngờ quay lại, thẳng tay bế bổng cậu lên, ôm đi về phía chiến hạm.

 

Thời Tinh chỉ ngạc nhiên thoáng chốc rồi lập tức thích ứng, để giữ thăng bằng, cậu vòng tay ôm lấy vai cổ hắn.

 

"Muốn uống nước ép Lam quả." Cậu lẩm bẩm.

 

Nếu không phải vì con tinh thú màu trắng kia, hẳn cậu đã uống xong ly mà Trường Nhạc chuẩn bị rồi.

 

"Về ta sẽ bảo người làm cho em."

 

"Ừm." Thời Tinh khẽ gật đầu, hơi nhắm mắt lại, lười biếng đáp.

 

Chưa đầy một ngày, nơi trú đóng đã trở nên tấp nập, người ra kẻ vào không ngớt.

 

Buổi tối hôm đó, Tất Chu đã được đưa lên mẫu hạm.

 

Nhờ sự cầu xin của Lục Lê, ngoài việc loại bỏ bớt y tá và những người không cần thiết, trước khi mẫu hạm cất cánh, hắn còn cho cả em trai mình đi theo. Cách đưa vào cũng đặc biệt, không phải tự bước lên, mà nguyên cả khoang ngủ được khiêng thẳng vào trong.

 

Nhìn mẫu hạm rời khỏi hành tinh chính, Lục Lê chỉ có thể khẽ thở dài: "Đợi nó tỉnh lại, chắc đã về đến Đế quốc rồi."

 

Ngày hôm sau, vệ tinh truyền về tin tức: những con tinh thú biến dị vốn không rõ vì sao dừng lại trên hành tinh, nay bắt đầu đồng loạt di chuyển.

 

Trong hình ảnh vệ tinh, có thể thấy cảnh tượng rúng động. Hàng chục, thậm chí hàng trăm con tinh thú cùng lúc cất cánh.

 

Điểm đến của chúng chính là hành tinh nơi Quân đoàn số 3 đang trú đóng. Cũng là nơi Trì Diệu và Thời Tinh đang ở.

Bình Luận (0)
Comment